Nàng công chúa gỗ đàn hương - Chương 06
Anh
ta không tránh mình, Amanda tự nhủ khi cô kéo lê cái nhìn khỏi hình
dáng cao lớn, phủ tóc vàng đang lảng vảng trên boong. Anh Brentick là
một người hầu, và anh ta biết vị trí của mình. Cái cớ duy nhất của cô
khi nói chuyện với anh ta là để hỏi dò ông chủ anh, mà điều này thì
chẳng tạo nên cái cớ nào cả, bởi anh ta chắc phải biết Bella sẽ báo cáo
lại với cô.
Rõ
ràng Amanda không cần phải quyến rũ anh hầu khỏi ca bin và chiếm vị trí
của anh trong cuộc nói chuyện khi mà Bella đã làm phận sự của mình rồi.
Rốt cuộc người hầu gái cũng đã được thổ lộ câu chuyện. Một khi hiểu
Amanda mong gì ở mình, Bella sẽ chú tâm một chút tới anh hầu.
Song
cô không thể không cảm thấy băn khoăn về anh, hay rất tiếc cho anh, có
lẽ thế. Anh đã làm không ngơi, lang thang trên tàu như một con mèo bị
nhốt trong chuồng ở Menagerie Royal. Anh đã gợi cho cô nhớ tới một con
mèo. Lúc đầu trông anh rất cứng nhắc và hình thức, thậm chí là hơi nhút
nhát. Nhưng đó chỉ là trong những dịp hiếm hoi họ nói chuyện với nhau.
Khi
anh thả bộ như bây giờ, anh có dáng đi duyên dáng uyển chuyển của một
con hổ. Thậm chí anh dường như cũng có cùng thứ tinh hoa phát tiết của
sức mạnh... hay sự nguy hiểm ấy. Amanda không chắc nó chính xác là thứ
gì, chỉ là bây giờ có vẻ nó lại đang núp trong mắt anh, quyến rũ cô,
ngay cả khi cô bất giác lùi lại khỏi nó. Ồ, thực sự là, điều đó thì liên
quan gì đến việc cảm thấy tội nghiệp cho anh nhỉ?
Amanda
kiên quyết giữ cái nhìn hướng về nơi mặt biển đang cuộn sóng. Đã hơn ba
tháng trôi qua kể từ lúc họ rời Calcutta. Nếu thời tiết cứ như thế này,
họ sẽ tới Capetown trong một tuần hoặc chừng đó, thuyền trưởng bảo vậy.
Rồi, trong thời gian ngắn ngủi khoảng một tháng hoặc lâu hơn chút- họ
sẽ tới nước Anh. Những người Đông Ấn được biết đã từng giong buồm đi
suốt từ Trung Hoa tới sông Thames trong hơn ba tháng, nhưng chuyện đó
hiếm. Một cơn bão có thể khiến con tàu đi chệch khỏi hướng, hay gây hại
đủ nhiều để mất hàng tháng sửa chữa ở một cảng biển gần nhất. Hơn nữa,
chiếc Evelina đã đứng gió hai lần và có thể bị tiếp. Cô không nên nghĩ
về thời gian, Amanda lẩn tránh chính mình.
Gió
bắt đầu nổi mạnh hơn khi buổi sáng dần chuyển sang buổi chiều xám xịt.
Rõ ràng là những lời phàn nàn như thường lệ của bà Bullerham đã tăng lên
đáng kể theo âm lượng. Hai người hầu phải đẩy bà già béo phị cay nghiệt
đi gần như suốt mọi ngày. Như thường lệ bà lại tìm thấy lỗi của họ trên
đường. Bấy giờ, nổi cơn tức giận với chiếc tàu chao đảo, bà trút sự khó
chịu của mình lên ông chồng nhu nhược.
Amanda
đi xa về phía cuối tàu, nơi cô không phải nghe thấy họ - hay ít nhất là
không quá rõ. Những đám mây dày đặc lại và con tàu chồm lên hạ xuống
trên mặt biển cuộn sóng. Mười phút sau, tông giọng âm vang của bà
Bullerham bỗng bất ngờ cất cao, có thể nghe rõ ràng ngay cả trong tiếng
gió và tiếng rên rỉ của những kẻ dưới đoán già đoán non rằng thời tiết
xấu đã làm đảo lộn bà.
Amanda
liếc nhìn lại và làm một hơi thở dài nhẹ nhõm. Nhà Bullerhams đang
chuẩn bị đi xuống. Amanda lại tản bộ đến chốn ưa thích của mình và vẩn
vơ nhìn quanh, thấy anh Brentick đang cau mày đằng sau cuộc diễu hành
khó coi. Bất chợt anh nhìn về phía Amanda, bắt gặp cái nhìn tò mò trước
khi cô kịp nghĩ tới việc rút nó lại. Anh cúi chào - không, giống cái gật
đầu hơn - và cũng không suy nghĩ gì cả, cô mỉm cười. Anh lưỡng lự một
lúc, rồi, trước sự ngạc nhiên của cô, anh băng qua boong tới bên cô.
“Khói có làm cô khó chịu không, cô Cavencourt?” anh hỏi
“Khói ư?”
“Từ bếp tàu. Bà Bullerham bảo rằng khói và mùi nấu ăn không thể chịu đựng được.”
“Sự chịu đựng của Bà Bullerham là cực kỳ có giới hạn,” Amanda nói.
“Ước gì tôi được cảnh báo trước. Tôi đã bạo gan gợi ý bà ấy dời xa về phía đuôi tàu tránh khói.”
“Anh đã sao? Tôi hi vọng anh không gợi ý đuôi tàu xa đến thế nào. Như vệt tàu để lại trên mặt nước chẳng hạn.”
“Bơi lội nổi tiếng là môn thể dục có lợi cho sức khỏe,” anh ôn tồn nói.
“Quả vậy. Tôi tự hỏi sao bây giờ không có ai giới thiệu nó tới tai bà ấy.”
“Hiển nhiên là với đôi tai còn đang ù ù của tôi làm chứng, chưa có ai giới thiệu bất cứ thứ gì tới bà Bullerham,.”
Amanda
ngước lên. Gương mặt anh không hề có một chút biểu hiện, ngoại trừ đôi
mắt màu xanh vô lý kia. Tia sáng cô nhận thấy kia cũng không hoàn toàn
hài hước. Bà Bullerham chắc hẳn hôm nay đã rất thù đời.
“Ôi
trời ơi,” cô nói. “Bà ấy lại cho anh một bài quở mắng đến bực mình à,
phải không? Tôi hi vọng anh không để ý tới bà ta. Sự bất mãn đã đầu độc
đầu óc bà ấy từ lâu, và sự buồn chán của chuyến đi còn làm cho bà ấy cục
cằn hơn nhiều, mặc dù chuyện đó thường hiếm khi có thể.”
“Tôi
e có quá nhiều sự thật trong những điều bà ấy nói để bỏ qua được. Bà ấy
hỏi xem tại sao tôi lại chẳng có việc gì làm ngoài ăn không ngồi rồi
suốt ngày, và cũng không có một thái độ cư xử đúng đắn hơn việc mồi chài
những người cao sang bằng thái độ hững hờ của mình.”
“Anh
chẳng cần,” cô đáp, ngay tức thì ước bà Bullerham nằm dưới đáy biển.
“Mỗi lần bà ấy khiêu khích tôi, tôi liền tức tốc đi trút nỗi niềm của
mình cho bà Gales hay Bella. Hoặc là tôi có lẽ sẽ bóp cổ bà ấy. Cứ tức
giận hết cỡ như anh muốn, anh Brentick. Sau đó, anh sẽ cảm thấy tốt
hơn.”
Cái
nhìn xanh biếc của anh quét qua sự khuyến khích của cô bằng một sự đánh
giá lãnh đạm mau lẹ khiến cô bối rối không thể giải thích được.
“Xin
cảm ơn cô,” anh đáp lặng lẽ. “Có sự căm phẫn của cô vì tôi là đủ rồi.
Bà Bullerham sẽ nói ‘quá thể,’ vì nó đã khiến cô phải chịu đựng một thái
độ không đúng đắn.”
Amanda
đỏ mặt. Cô đã chỉ cân nhắc về những cảm xúc bị tổn thương của anh, chứ
không phải vị trí liên quan giữa họ. Giờ thì cô ước gì mình đã để mặc
anh ta.
“Bà
Bullerham có lẽ sẽ thêm rằng sự thấu hiểu các nghi thức xã giao của tôi
đã được ngưỡng mộ vô cùng, và tôi sẽ không biết đến một thái độ không
đúng đắn nào nếu nó đập thẳng vào mũi tôi,” cô trả lời gay gắt. “Mặc dù
tôi không hiểu tại sao nó lại là vô phép khi thương xót người khác,
nhưng tôi cũng không mời mọc anh tới- tới tán tỉnh tôi, anh Brentick,
chỉ để giải thoát cho chính anh khỏi cơn oán thán đang đốt cháy lưỡi
anh.” Cô tự trách mình vì quá lời lúc đó, nhưng đã quá muộn để thu hồi
những lời nói không thích hợp ấy. Xấu hổ, cô quay ra phía biển.
“Tôi
xin cô thứ lỗi, thưa cô,” anh nói sau một lúc lâu đầy căng thẳng.
“Đương nhiên ý nghĩ về việc tán tỉnh chưa bao giờ nảy ra trong đầu tôi.”
Cô
hiểu rất rõ những từ đó. Chính giọng anh làm cô bối rối. Có phải anh
đang cười cô, cười mụ gái già thô kệch đang đề cập tới tán tỉnh không?
“Thực sự thì tôi ước gì cô không đề cập đến nó,” anh tiếp tục. “Nó giống như mở chiếc hộp Pandora vậy, phải không?”
Cô ném cho anh một cái nhìn thô bạo. “Tôi không cố gắng nhét những ý tưởng vào đầu anh. Cơn tức giận lấy mất trí khôn tôi ”
“Quá
muộn rồi,” anh đáp giả tạo. “Thiệt hại đã gây ra. Tôi không thể nghĩ
đến một lời nhận xét riêng lẻ nào mà không suy thành từ tán tỉnh.”
Cô
hoài nghi quay cả người lại để nhìn chằm chằm vào anh. Cô đã luôn luôn
thấy anh đẹp trai đau đớn, nhưng giờ, với tia sáng thích thú lóe lên
trong mắt anh, anh thật là...hủy diệt. Trời ơi, cô đã làm gì thế này? Có
phải con tàu đang lắc lư quá mạnh không, hay là trái tim cô? Cô hít một
hơi từ tốn.
“Ồ. Vậy là. Ít nhất tôi cũng lôi kéo đầu óc anh ra khỏi bà Bullerham,” cô nói.”
“Hoàn toàn.”
“Bà
ấy buồn chán, anh biết đấy, và khi ai đó buồn chán, họ trở nên xấu
tính- trong trường hợp bà ấy, xấu tính hơn bình thường. Bella thì khác,
lại thành một kẻ nghiện công việc,” cô tiếp tục, bồn chồn dưới cái nhìn
chăm chú màu xanh cô ban không chớp của anh. “Chị ấy sẽ lau chùi ca bin
hàng tá lần mỗi ngày. Bà Gales thì chỉ chuyển đổi từ đan len sang móc
hay thêu.”
“Thế còn cô, thưa cô? Cô làm gì khi buồn chán?”
Cô đánh rơi cái nhìn xuống ve áo anh. “Tôi chẳng bao giờ buồn chán,” cô nói.
“Tôi
ghen tỵ với cô. Tôi đang –đã buồn chán đến mất trí. Hiển nhiên, nó làm
tôi...xấc xược. Tôi không có gì để lau chùi, vì cô Jones không cho tôi
sờ vào. Cô ấy cũng lau chùi ca bin cho chúng tôi. Tôi chưa bao giờ học
bất cứ loại may vá nào và – e hèm!”
Đầu cô ngẩng lên. “Gì cơ?”
Vẻ mặt anh lại trống không. “Phần còn lại là tán tỉnh, cô Cavencourt ạ. Tôi ỉm nó đi.”
“Ôi, Thế anh là một kẻ tán tỉnh có nghề à?” cô lạnh lùng tra hỏi.
“Vâng, tôi rất tiếc phải nói thế.”
“Tôi
không biết là anh lại hối tiếc vì đạt được một kỹ năng dường ấy. Với
tôi thì nó luôn luôn có vẻ là một nghệ thuật rất khó để nắm bắt.”
“Trong trường hợp đó, tôi xin vỗ tay ca ngợi bản năng của cô.”
Hơi nóng lại phủ lên gương mặt cô lần nữa.
...
Anh nói gì đó về tai họa đối với một người đàn ông nhát gan[9].
[9] thiếu một đoạn
Cô
nhanh chóng hồi phục lại. “Hãy cầu nguyện đừng để chuyện choáng ngất
lọt vào đầu mình nữa, anh Brentick. Có vẻ như anh đang quá nhạy cảm với
mỗi dấu hiệu khác thường, và tôi biết là anh đang có xu hướng ngất xỉu
khi có dịp.”
“Trúng phóc, thưa cô. Rất trúng đích, câu nói đó.”
“Không
phải tôi đang thực hành đấy chứ?” cô bực tức nói. “Anh không phải chúc
mừng như thể tôi là một môn đệ có khiếu ấy. Anh chưa từng biết đến lời
từ chối nào khi anh nghe thấy à?”
“Vâng,” anh nói. “May mắn thay, tôi là người giỏi chịu đựng.”
Không
có lấy một nét cười nào, chỉ có tia sáng khiêu khích trong đôi mắt
xanh. Cô phải bạt tai anh ta. Cô phải, chí ít là, đặt anh ta ngồi chắc
chắn vào đúng chỗ của mình. Nhưng cô lại cảm thấy anh đang thách thức
mình, thúc giục cô làm thế, nên cô từ chối bị điều khiển. Đôi mắt cô mở
to ngây thơ: “Thật vậy sao, anh Brentick? Ước gì anh nói đến sớm hơn. Tô
có lẽ đã dành sự cảm thông của mình cho một đối tượng cần nó hơn.”
Trong
hơn một tuần sau cuộc trao đổi đó, Philip giữ một khoảng cách nghiêm
chỉnh với cô Cavencourt. Anh cảm thấy chắc chắn là mình không đánh giá
lầm. Nụ cười ra hiệu mà cô đáp lại rất quen thuộc với anh. Anh biết cô
muốn gì: muốn thu phục anh, làm nguôi sự nghi ngờ của anh, làm phân tán
anh với một chút tán tỉnh. Anh sẵn lòng chơi cùng. Anh đã chơi trò này
quá thường xuyên để mà sợ sự phân tán. Các giác quan của anh có lẽ đã
phản ứng với một gương mặt quyến rũ và thân hình mảnh dẻ cân đối. Tại
sao lại không, sau bao nhiêu tháng không có đàn bà kề cạnh chứ? Tuy
nhiên, đầu óc anh lại vẫn cảnh giới như mọi khi.
Không,
anh đã không đánh giá lầm, chính xác, chỉ là bước hơi quá xa ra khỏi
chỗ nấp, đi hơi quá nhanh tới cô. Tốt thôi. Anh có thể đợi. Còn đủ thời
gian.
Vậy
là anh tự nhắc mình khi đứng bên lan can, cái nhìn của anh chăm chú về
phía Capetown. Họ sẽ thả neo sớm thôi, và tất cả những trò tiêu khiển
nơi cảng biển sẽ đích thân mời gọi các giác quan thèm khát của anh: thịt
tươi, rau và hoa quả, rượu vang và đàn bà- cả tá những cô nàng sôi nổi
và dễ dãi.
Cái
này lẽ ra phải xảy đến lâu rồi. Những ngày gần đây trôi đi với sự chậm
chạp không thể dung thứ nổi, ngày sau lại buồn tẻ đến bực bội hơn ngày
trước. Cũng không đáng ngạc nhiên gì trong hoàn cảnh như vậy. Giờ thì
anh không cần phải lo lắng về Jessup nữa. Đầu óc chưa được nghỉ ngơi của
Philip không tìm thấy vấn đề quan trọng nào khác để lấp vào. Và cái đầu
đó đang nghĩ đến những vấn đề nhỏ hơn. Chẳng hạn đã lâu rồi anh không
có một người đàn bà nào.
Capetown
đã ở gần hơn, và boong tàu chật ních những thủy thủ nhanh nhẹn trong
khi không khí rộn ràng với một mớ hỗn độn các mệnh lệnh. Philip mỉm
cười. Những thủy thủ dày dạn này cũng nôn nóng như anh trước đất liền và
tất cả những lạc thú của nó.
Trong
sự vội vã kinh khủng để mang số hàng hóa khổng lồ về nhà, thuyền trưởng
Blayton đã từ chối dừng lâu ở bất kỳ cảng nào. Tuy nhiên ở đây ông đã
dành ra ít nhất hai ngày bổ sung hậu cần trong khi các hành khách của
ông thưởng thức sự vui sướng của nhãn hiệu văn minh Capetown.
Vui
sướng, thực sự vậy, Philip vui vẻ nghĩ. Một bồn tắm đúng kiểu và thức
ăn đúng cách... và sau rốt, những phụ nữ không đúng chỗ. Khi anh khảo
sát các hoạt động trên boong, tia nhìn của anh rơi về phía mũi tàu. Đó
là nơi Padji đứng, cũng đang nhìn quanh, gương mặt tròn nâu của hắn ta
trông hết sức lãnh đạm.
Vào
giây phút đó, cánh cửa tới sự sung sướng và tự do bỗng đóng lại với một
tiếng đập điếc tai. Philip nhắm mắt và lẩm bẩm một tràng chửi thề nho
nhỏ. Sao anh có thể ngu ngốc đến thế?
Ma
quỷ làm sao lại khiến anh nghĩ đến việc rời Evelina? Còn cơ hội nào
ngon ăn hơn cho tên Ấn Độ khi đó? Padji có thể lấy bức tượng và dễ dàng
lẩn vào đám đông. Tên Ấn Độ có thể gặp khó khăn nhưng chắc chắn là không
phải không thể khi tìm đường quay lại Calcutta, quỷ bắt hắn đi.
Xáo động, Philip nhìn những hành khách và hầu hết thủy thủ đoàn lên bờ rồi dậm chân đi mạnh về cabin.
“Ngài không lên bờ ư?” Jessup hỏi, ngạc nhiên.
Bằng vài câu cụt lủn, Philip tóm sơ qua những lo lắng của mình.
Jessup
bị sỉ nhục. “Tôi ở đây, không phải sao?” ông gặng hỏi. “Ngài nghĩ là
tôi để cho con lươn Ấn Độ tầm thường kia ở nơi nào gần nó sao?”
“Tôi
nghĩ,” Philip căng thẳng nói, “là tên Ấn Độ tầm thường sẽ đặt một cái
gối lên mặt ông và hơi thở sẽ được vắt kiệt khỏi người trước khi ông có
thể đặt một ngón tay lên cò súng. Chúng ta sẽ không yên ổn trừ phi cả
hai ở đây – ông chính xác tại nơi đang ở, và tôi hèn mọn ở cửa.”
Thế
là họ trải qua ba ngày và đêm vô tận trong khi những hành khách cùng
chuyến ăn, uống, mua sắm và dạo chơi ban ngày; và ăn, uống và khiêu vũ
ban đêm. Việc Padji chẳng hề ló dạng trong vòng một dặm quanh ca bin của
họ suốt thời gian là một tình huống cộng đẹp trong việc dẫn dắt Philip
vào cơn thịnh nộ chết người.
Đến
ngày thứ tư, con tàu lại một lần nữa giương buồm. “Lẽ ra ngài lên bờ
như tôi bảo, và kiếm lấy một người đàn bà,” Jessup nói, lắc đầu, “Giờ
thì sẽ không sống nổi với ngài nữa.”
“Xuống địa ngục đi,” Philip gầm gừ. Anh đi ra, đập sầm cánh cửa ca bin lại sau lưng.
Khi
anh vào trong ánh mặt trời, người đầu tiên mắt anh bắt gặp là cô
Cavencourt. Cô đứng tại nơi thường lệ bên lan can, tựa lên khuỷu tay và
nhìn xuống biển. Cô đã bỏ mũ vài tuần trước đây và gió làm rối tung mái
tóc màu cà phê và quất nó lại má cô. Philip nhìn cô chằm chằm.
Sự
cám dỗ muốn ném cô qua lan can tàu gần như không cưỡng lại được. Thật
không may, ngay tại khoảnh khắc viễn cảnh đó gật đầu ra hiệu, cơn gió xỏ
xiên bắt đầu giật quanh cô, kéo chiếc váy cô lên để lộ ra, trong một
khoảnh khắc phá hoại, đôi gót chân thanh lịch và cặp giò mảnh dẻ cân
đối. Cái nhìn của Philip trượt lên bờ eo mảnh của cô và lên phần được
gọt đẽo rất là cân đối phía trên. Lúc đó sự thôi thúc gây hấn nhường
đường cho một nhu cầu hoang dã nguyên thủy song ít tính giết người hơn.
Cái
nhìn của anh nhanh chóng lĩnh hội xung quanh. Anh tia thấy bà Gales
đang ở phần đuôi tàu, chuyện trò cùng thuyền trưởng. Gương mặt Philip
dịu lại, đôi mắt nheo nheo của anh trở nên hiền lành, và các cơ giãn ra.
Với vẻ duyên dáng bẩm sinh của một con mèo đang di chuyển, anh tiến lại
gần con mồi.
Cô
Cavencourt hẳn là đã cảm thấy sự lại gần của anh vì cô quay đầu lại khi
anh còn cách một đoạn. Lần này cô không cười. Khi anh lại gần, cô phản
xạ đầy cảnh giác với lời chào của anh.
“Tôi hi vọng cô đã vui thích với chuyến thăm trên bờ, thưa cô,” anh khúm núm nói.
“Thú
vị,’ cô nói. “Nhưng ước gì tôi đừng đi. Tôi hầu như chưa quen được với
việc đi lại trên đất liền trước khi quay trở lại tàu. Giờ thì tôi phải
quen dần với nó lần nữa.”
“Đến
ngày mai cô sẽ quên đất liền ra làm sao. Thật đáng kinh ngạc khi mà cơ–
con người[10] thích ứng nhanh chóng làm sao.” Ối, lỡ miệng đây. Cố gắng
nghĩ bằng cái đầu của mình ấy, Astonley.
[10] Philip định nói là cơ thể người/human body– song vội đổi sang con người/human being
“Tôi
nghe nói anh quyết định để dành bài tập đó, anh Brentick à. Bella nói
với tôi là anh quyết định ở lại với ông chủ. Sự tận tụy của anh thật
đáng ca ngợi.”
“Tôi
biết lúc đó không có cách nào khác,” anh trả lời. “Dù trong trường hợp
nào thì chúng tôi cũng xoay xở đủ ổn vào ban ngày. Tuy nhiên đến đêm khi
ông ấy ngủ thì tôi lên boong. Tôi cảm thấy như mình đang ở trên một con
tàu ma. Nó quá yên lặng – chỉ có một vài thủy thủ trên đó. Chỉ có tiếng
xà kèo kẽo kẹt và tiếng sóng bì bõm đập vào thân tàu.”
“Nghe
mới yên bình làm sao,” cô dịu dàng nói. Đôi mắt cô nhìn tập trung vào
đâu đó sau anh cũng dịu đi từ màu vàng ánh mặt trời sang màu hổ phách
sương khói. “Tôi khá là ghen tị với anh.”
“Tôi đã nghĩ cô vui thích với Capetown, thưa cô.”
“Tôi
thấy nó thú vị. Tôi không mê thích – đám đông và các các trò hội hè
trong xã hội. Tôi e là mình giống một người ẩn dật hơn.”
Cơn gió đùa nghịch mang mùi hương của cô tới mũi anh, rồi chỉ để mang nó đi ngay trong giây sau.
Anh vô thức lại gần thêm một bước, “Vậy nếu cô ở trong trường hợp của tôi, cô sẽ không muốn có người bên cạnh, như tôi đã vậy.”
Cái nhìn màu hổ phách mờ ảo bập bùng lên mặt anh. “Sự ẩn dật và cô đơn không giống nhau,” cô nói.
“Có
lẽ là không. Có lẽ chỉ vì tôi buồn chán. Tôi nghĩ đã có lúc điên rồ khi
tôi thực sự mong có một lời quở mắng của bà Bullerham,” anh thảm não
nói.
Khi
ấy cô mỉm cười, sự nghi ngờ tan biến. Rốt cuộc. “Anh đang làm cho chính
mình có vẻ tuyệt vọng đó, anh Brentick, nhưng tôi không tin là anh có
thể chìm sâu vào trạng thái quá tuyệt vọng như vậy.”
“Không.
Cái tôi thực sự mong mỏi cả gan hơn nhiều. Tôi mong rằng mình đã không
xâm phạm đến bản tính tốt đẹp của cô.” Anh hạ giọng xuống. “Giữa những
sự hối tiếc khác.”
Cô quay đi và giữ cái nhìn lên mặt biển, “Đó có phải một lời xin lỗi không?”
“Vâng.”
“Ồ.”
Anh
thấy tay cô bám chặt vào thành tàu. Nó nhỏ và mảnh mai, màu trắng ngà
dịu của nó đã đậm hơn vì bị nhuộm vàng bao tuần lễ dưới ánh mặt trời.
Anh muốn chạm vào sự mềm mại đó. Những ngón tay anh co lại nản chí trong
lòng bàn tay. Cái quỷ quái gì khiến anh nghĩ mình có thể đạt được trong
vài phút? Anh đang có triệu chứng chớm điên cần chữa trị, và điều đó
cần một cái đầu tỉnh táo. Tốt thôi. Anh đã khiến sự việc tiến triển hơn
mong đợi. Với lại rốt cuộc thì cô ta đã có thể chọn cách không hiểu.
“Tôi có được tha thứ không?” anh hỏi.
“Điều đó còn tùy thuộc xem anh đang xin lỗi điều gì.”
“Vì
đã mặt dạn mày dày tán tỉnh cô, cô Cavencourt, và lăng mạ sự thông minh
của cô bằng cách giả vờ rằng tôi không làm vậy,” anh trâng tráo trả
lời.
Trước sự ngạc nhiên của anh, cô chẳng hề đỏ mặt.
“Chúa
ơi, thì ra là thế,” cô nói vẻ ngạc nhiên. “Bà Bullerham đã làm lộn tung
con người anh nhiều hơn tôi nghĩ hôm đó – hay là anh thực sự chán ngán
với tính hài hước của mình rồi.” Cô hướng nét mặt thích thú về phía anh.
“Người ta nói những kẻ điên cuồng thường có các ý tưởng của thiên tài,
nhưng mà tôi phải nói rằng sự trình diễn của anh – ôi, anh rất là xảo
quyệt, hoặc là tôi rất đần độn. Nhưng anh không phải lặp lại điều đó.”
“Ồ, tôi biết là tôi không phải,” anh nói.
“Tất nhiên là không. Anh sẽ đem đàn gảy tai trâu.”
“Cô Cavencourt, tôi phải xin phép rời đi để phản đối sự lựa chọn từ ngữ và hình ảnh đó.”
“Anh
Brentick, anh quả là kẻ khéo nịnh đầm, nhưng nếu anh không đi ngay thì
tôi sẽ nghẹn thở vì buồn cười mất.” Cô mím bờ môi đang rung rinh và lại
quay đi. Cái gì mà vui thế chứ, anh cáu kỉnh tự hỏi.
***
“Nhưng
mà, cô bạn thân mến, anh ta thừa nhận đã cố gắng tán tỉnh cô,” bà Gales
nói khi thắt một sợi chỉ lụa. “Cô không thể mong muốn khích lệ anh ta.”
“Chắc
chắn là tôi ngăn cản chuyện đó,” Amanda nói, mỉm cười trước ký ức về
gương mặt kinh ngạc của anh. “Kinh nghiệm về đàn ông của tôi có hạn chế,
công nhận, nhưng tôi chắc chắn là họ không thích bị cười vào mặt. Mà có
vẻ nó rất buồn cười, hoặc có thể là tôi thấy bớt căng thẳng. Tôi đã
nghĩ anh ta nhạo mình hôm nọ. Giờ thì tôi nhận ra anh ta đã – hoặc là
đang – khá tuyệt vọng. Những tháng ngày này đối với anh ta dường như là
bị biệt giam. Kẻ đồng hành duy nhất là một tên bệnh nhân lừa phỉnh đang
hồi phục- người mà Bella chiếm độc quyền.
“Cô cảm thấy tội nghiệp cho anh hầu sao?”
Amanda
nhớ lại những lời mấp máy hoảng loạn cô đã nghe ngày nọ, và cơn ác mộng
còn đọng lại trong đôi mắt xanh thẳm. Phải, điều đó làm cô thấy tội
nghiệp anh ta, nhưng đó cũng là vì không nghỉ ngơi nữa. Sự bất lực của
anh ta khi phải điều đình với bản thân khiến sự cô độc- điều cô hoan
nghênh-trở nên cô đơn và buồn thảm cho anh ta. Cô cũng cảm thấy tội
nghiệp cho sự buồn chán đến quá quắt của anh ta, điều dẫn anh ta tới
việc tán tỉnh một con khỉ đầu đàn như Amanda Cavencourt.
Còn
nữa, và đó là những gì cô có thể nói lên lời. “Tôi nghĩ anh ta được
nuôi dưỡng và giáo dục quá tử tế so với địa vị của anh ta trên đời,” cô
chậm rãi nói.
“Tôi
lại nghĩ là anh ta đẹp trai quá mức.” Bà Gales khéo lẽo dẫn mũi kim qua
lớp vải lanh. “Tôi đoán anh ta trút sự tàn phá lên các cô hầu ở bất cứ
nơi nào anh ta qua.”
Amanda
nhe răng cười. “Hơn cả các cô hầu, tôi sẽ đánh cược đấy. Tôi đoán hôm
nay anh ta thành một tên phóng đãng giả hiệu. Chuyện cũng có vẻ khôi
hài, - một anh hầu phóng đãng, tự tuyên bố đã tán tỉnh xong xuôi khi
thực hành các kỹ năng đó với tôi, trong điều kiện tuyệt vọng nhường ấy.
Tôi chẳng nên ngạc nhiên nếu biết anh ta đã ném một trong những cái nhìn
rũ quyến về phía bà Bullerham, và đó là điều đã quăng bà ta lên tít
ngọn cây.”
Bàn tay điềm tĩnh của bà Gales ngưng mũi khâu giữa chừng. “Cái nhìn kiểu gì thế, thân yêu?” bà dịu dàng hỏi.
Amanda
nhìn chăm chăm vào khoảng trống đâu đó trên các bức tường ca bin. “Tôi
đã từng nhìn thấy một bức vẽ Krishna dưới dạng một người đàn ông trẻ
tuổi. Anh ta đứng trong một dòng suối, được vây quanh bởi nhiều người
đàn bà. Hai tay anh ta giữ lấy hai cô, và nhìn một cô theo cách đó. Rất
chăm chú.” Cô nhún vai, và tông giọng lại nhẹ nhàng. “Dù trường hợp nào
thì Krishna cũng là một gã kha khá phóng đãng, phải không chứ? Cái nhìn
phải đủ dung tục, nếu như người họa sĩ biết cách truyền tải chính xác.”
“Dung
tục rất nhiều, nếu cô hỏi ý kiến tôi. Giả sử cô bắt gặp anh chàng nhìn
cô theo cách đó nữa, Amanda, cô rất được khuyên là bạt tai anh ta.”
“Bởi
một cái nhìn ư?” Amanda bật cười. “Tôi dám nói là anh chàng tội nghiệp
đó vô phương. Tán tỉnh là một thói quen không kiểm soát được, giống như
là bị máy mắt vậy.”
“Amanda,”
bà Gales nói, “được giáo dục quá tốt, được nuôi dưỡng quá tử tế, thì
anh ta vẫn là người hầu. Cầu cho cô cũng nhớ, anh ta còn là một người
đàn ông nữa. Tôi sẽ không nói gì thêm.”