Les - Vòng Tay Không Đàn Ông - Chương 06-P1
Hôm nay tâm trạng của Yên Thảo rất buồn, sau buổi họp
căng thẳng ở tổ bộ môn về nhà nàng liền gọi điện cho bạn trai, kiến trúc sư Sỹ
Tuấn, ngỏ ý muốn anh cùng nàng đi đâu đó cho khuây khỏa, lúc này nàng rất muốn
có người bên cạnh để an ủi, chia sẻ. Thế nhưng trong điện thoại tiếng Tuấn lí
nhí rè rè cho biết anh đang bận, không thể đi được, thật buồn cười và thất vọng
quá, Tuấn bao giờ cũng vậy, những lúc nàng cảm thấy cần anh nhất thì anh lại cứ
tận đâu đâu để sau đó gặp, gãi tai, cười trừ. Kể ra thì Tuấn với Yên Thảo cũng
chưa hẳn gọi là yêu nhau nhưng ít nhất cũng có nhiều điều trùng hợp. Nàng mới
quen anh được dăm tháng nay, ban đầu là do Tuấn chủ động đến làm quen với Yên
Thảo bởi anh bị tác phong mạnh mẽ, năng động của Yên Thảo thu hút. Ngược lại dưới
mắt Yên Thảo, Tuấn cũng có nét dễ coi, đầy vẻ nam tính và đặc biệt anh cũng từng
du học nhiều năm bên Pháp về nên nàng hy vọng sẽ có những quan điểm sống phù hợp
nhau. Họ nhanh chóng tìm thấy ở nhau nhiều điều trùng hợp và tuy không nói ra
nhưng trong lòng Yên Thảo cũng dấy lên những tia hy vọng, nàng chỉ tiếc rằng
lúc này cha mẹ không còn để chia sẻ.
Tuy nhiên dần dần thời gian càng về sau này, bằng
linh cảm của người phụ nữ, nàng đã nhận thấy những dấu hiệu không ổn xuất hiện
từ phía Tuấn, nhất là sau lần anh dẫn nàng về dự đám giỗ của gia đình. Tùy gia
nhập tục, Yên Thảo cũng cố nép mình để hòa nhập vào với gia phong của gia đình
anh. Tuy thế, giữa những người đàn bà trong nhà là chị, em dâu của Tuấn, thêm một
bà cô không chồng với ánh mắt nhìn bén ngót như lưỡi dao cạo mỗi khi nhìn, và đặc
biệt là bà mẹ người bắc kỹ tính xét nét chi li của anh làm cho Yên Thảo thấy
mình hoàn toàn lạc lõng từ lời ăn tiếng nói cho đến hành động đi đứng. Lần đầu
tiên trong đời mình nàng cảm thấy lúng túng mất tự tin đến như vậy. Tâm trạng của
Yên Thảo hôm đó rất mệt mỏi lẫn bực bội. Mệt mỏi vì phải căng thẳng kiềm giữ
thái độ của mình, bực bội vì thấy tất cả đều giả dối. Dường như tất cả bọn họ đều
chĩa mùi dùi vào phía Yên Thảo, ngọt nhạt thử thách lẫn xiên xỏ nàng. Không hiểu
sao Yên Thảo cảm thấy mọi người trong gia đình Tuấn hôm ấy có vẻ thù địch nàng
thấy rõ. Họ muốn gì, sợ nàng sẽ lấy mất thằng con trai yêu quý vàng bạc này
chăng. Trong khi đó thì Tuấn cứ lờ đi, lảnh xa, không hề đến bên cạnh để an ủi
động viên nàng. Anh muốn thử thách nàng hay là sợ gia đình? Thế mà trước kia
Yên Thảo cứ nghĩ Tuấn là một người có phong cách sống hiện đại, có thể hòa hợp
với mình, nhưng không, hôm ấy anh hoàn toàn bị lọt thỏm giữa đại gia đình đông
đúc và biến thành một cậu bé ngoan ngoãn dễ bảo, nói dạ thưa vâng.
Thất vọng thật. Sau lần ấy giữa đôi bên bắt đầu xuất
hiện những khoảng cách. Tự hiểu mình đang ở Việt Nam , Yên Thảo đã cố san bằng
những khoảng cách ấy, níu kéo trong vô vọng mối quan hệ của hai người nhưng có
lẽ không được.
Và hôm nay cũng vậy, khi em cần anh nhất thì anh lại
từ chối gặp, tại sao vậy hả Tuấn.
Có tiếng chuông điện thoại di dộng reo vang. Uể oải
cầm máy, giọng Kiều Thu làm nàng ngạc nhiên.
- Sao em nghe nói là chị đã đi Canađa ?
Tiếng Kiều Thu cười giòn giã trong máy.
- Hoãn rồi cưng ơi… chị mới từ Hà Nội bay vào thành
phố là gọi điện thoại cho em liền đây, rảnh không?
Giờ đây thì có vẻ như Yên Thảo tin rằng có số phận bởi
không hiểu sao mỗi khi nàng buồn, cần có người để tâm sự thì Kiều Thu luôn xuất
hiện bên cạnh. Như một phép màu.
Bước qua khỏi cổng bảo vệ của chung cư, Yên Thảo đứng
nép dưới tán cây ngọc lan đợi Kiều Thu đến đón. Hương ngọc lan thơm ngát, những
búp hoa trắng lấp ló dưới tán xanh, thật đẹp, khung cảnh phần nào làm dịu bớt
những bức bối trong lòng. Lúc đầu nàng muốn mời Kiều Thu vào nhà chơi luôn cho
tiện nhưng Kiều Thu lại cho biết là nàng mới biết được một quán café mới, thơ mộng
và sang trọng nên muốn mời Yên Thảo đến đó thưởng thức cho biết.
Nói gì thì nói, sau mấy năm làm giảng viên đứng lớp,
nhất là với sự huấn luyện của cha và chỉ dạy của mẹ thì dần dần trong việc ăn mặc
Yên Thảo cũng chú ý hơn, không còn kiểu bụi quậy hay cẩu thả cố ý như ở nước
ngoài. Trang phục của nàng giờ đây kín đáo nhẹ nhàng hơn xưa rất nhiều, nếu mấy
người bạn bên kia có về Việt Nam chắc chắn sẽ ngạc nhiên chẳng nhận ra nổi một
Yên Thảo ngày xưa. Yên Thảo bây giờ khác rất nhiều. Như hôm nay chẳng hạn, nàng
chỉ mặc đơn giản một chiếc áo màu hồng phấn cổ tròn cùng chiếc váy đen dài quá
đầu gối, tất cả đều có những đường lượn thêu hoa trang nhã. Cổ đeo một dây chuyền
vàng trắng mỏng có đính mấy mảnh kim cương nhỏ, loại hàng hiệu của hãng thời
trang nổi tiếng Dogay Paris, không bông tai, tay trái đeo chiếc đồng hồ ý bằng
bạch kim, quà tặng của người bạn thân từ hồi bên Pháp. Nàng trang điểm nhẹ với
màu son hồng phớt qua môi. Da trắng, dáng mảnh mai, mắt một mí, nhìn Yên Thảo
khá giống một phụ nữ Nhật Bản, hèn gì những người Pháp ở cùng khu nhà CMC vẫn lầm
lẫn gọi nàng là Ms. Japan. Có thể mới nhìn nàng bây giờ thì đúng là một nhà
giáo mẫu mực, lúc nãy nhìn trong gương Yên Thảo thầm nghĩ, mình ăn mặc thế này
chắc cha mẹ hài lòng lắm.
Tin… tin … Đang mơ màng suy nghĩ thì tiếng còi xe ré
lên tinh nghịch làm Yên Thảo giật mình và nàng nhận ra chiếc xe hơi cổ đã bò cả
lên lề đường đến sát bên từ lúc nào.
Thật ngạc nhiên, hôm nay Kiều Thu lại chạy chiế Ford
Vedette 4 chỗ của Pháp. Đây là chiếc xe sản xuất từ năm 1953 – 1954, bề ngoài
nôm thô, gồ và cổ. Theo dân sành điệu đánh giá thì loại môđen này không bao giờ
lỗi thời, nó có 8 máy nhỏ V8, đấy là Kiều Thu giải thích như vậy, còn thì Yên
Thảo mù tịt về chuyện xe cộ. Bên Pháp nàng cũng có xe riêng, nhưng là để đi lại
chứ loại xe gì, máy móc nào, môđen nào… thì hoàn toàn không biết. Trong gara
nhà Kiều Thu có đến ba chiếc xe hơi, một xe để đi làm, một xe thể thao đi chơi
đây đó và chiếc xe “bà già” mà nàng thường hay nói đùa này, là Kiều Thu chỉ để
dành riêng chở những bạn bè thật sự yêu quý. Giá chiếc xe này rất đắt, trước
kia nó vốn dành cho các nguyên thủ quốc gia còn nay dành cho dân chơi có tiền mới
dám dùng. Kiều Thu, dĩ nhiên là nàng có tiền.
Thò đầu qua cửa kính.
- Hi em! Dược sỹ Kiều Thu bắt tay Yên Thảo. Luôn la
cái bắt tay nóng bỏng và siết chặt đầy mạnh mẽ.
Nhìn vẻ mặt buồn rầu pha lẫn mệt mỏi trên gương mặt
Yên Thảo khi nàng lấy kính mát ra, Kiều Thu hỏi nhỏ.
- Có chuyện gì à?
Yên Thảo gật đầu xác nhận và ngồi vào trong xe hơi.
Kiều Thu im lặng đánh tay lái, lạng chiếc xe ôtô trườn êm ra đường, hòa vào
dòng xe.
Quán cà phê Nirvana tức Niết bàn, cái tên nghe thật
lạ, nhìn tên quán Yên Thảo bật cười.
Quán vắng, bàn ghế đều mang màu đen giả cổ, có khảm
trai và nhân viên phục vụ mặc khăn đóng áo dài. Xưa thì thật là xưa nhưng toàn
là nam thanh nữ tú ngày nay nên những bộ quần áo xưa làm nhiều phục vụ rất ngượng
nghịu, không tự nhiên, nhìn hóa ra rất chướng. Điều làm Yên Thảo thích nhất là
trên mỗi bàn đều có một lọ sen hồng. Không hiểu giữa thành phố thế này mà quán
chịu khó tìm đâu ra sen tươi để thay hàng ngày phục vụ khách, quả là kỳ công.
Bên ly nước trà ướp hương sen, chẳng cần Kiều Thu hỏi
câu nào Yên Thảo đã tự động kẻ lại toàn bộ câu chuyện của mình chiều nay khi
nàng bọ đem ra tổ bộ môn để kiểm điểm như thế nào. Chẳng hiểu sao nàng cũng kể
luôn những nổi thất vọng về Tuấn, cũng có thể gọi đó là một tình yêu mới chớm nở
trong lòng nhưng có thể sắp tan thành bọt bèo. Tuấn càng ngày càng làm cho em
thất vọng quá, xem ra cuối cùng anh ta cũng lại chỉ như những gã đàn ông mà em
từng gặp gỡ, yếu đuối đến bạc nhược và vô tình quá chị à.
Những giọt nước mắt bất chợt lăn trên má Yên Thảo.
Thế gian này những người hiểu nàng ít quá.
Kiều Thu lục túi lấy khăn dúi vài tay Yên Thảo, và
đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai đầy an ủi cảm thông.
Nhìn bề ngoài mọi người luôn có cảm giác em cứng cỏi,
nhưng có ai biết rằng nhiều lúc em cô đơn biết chừng nào không?
Tiếng Yên Thảo nghe như nức nở trong đêm.
- Cha mẹ là chỗ dựa duy nhất của em thì nay họ đã bỏ
em đi xa mãi mãi rồi, còn đàn ông, không ai làm cho em tin tưởng được cả, em
chán quá … chị ơi.
Kiều Thu nắm tay Yên Thảo.
Một kỷ niệm đau đến nhói lòng chợt xuất hiện. Thở
dài, nàng tiếp tục kể cho Kiều Thu nghe câu chuyện mà nàng muốn quên từ lâu.
Những năm đầu mới qua Pháp du học. Xứ người lạnh lẽo,
gần như đêm nào nhớ nhà, nhớ cha mẹ cô học sinh nhỏ cũng khóc, khóc mãi, đến gần
hơn nữa năm sau mới tạm hòa nhập vào cuộc sống bên ấy. Khi vào Đại học, với cá
tính mạnh mẽ, năng nổ, sôi động, Yên Thảo nhanh chóng được mọi người chú ý và
thế là cô quen với một người bạn trai học cùng trường nhưng trước mấy khóa,
cũng là người Việt Nam, đang học chu trình ba sau Master để nhận bằng kỹ sư.
Không hiểu sao anh ta lại nằm trong diện chuyển trú và cư trú chính trị do cơ
quan Ofpar (cục di trú Pháp) quản lý, mãi sau này nàng mới biết anh ta là con của
một quan chức ngoại giao Tiệp Khắc và đã trốn ở lại khi vị này hết nhiệm kỳ về
nước. Đó là người đàn ông có hàm râu quai nón rậm rì thật nhột mỗi khi hôn và một
giọng nói nhẹ nhàng ấm áp với vòng tay khỏe, rắn chắc. Cô rời khu nội trú của
trường chuyển đến khu nhà ổ chuột ở quận 12, nơi tập trung toàn những dân nhập
cư phương Đông, Ả rập và Châu Phi để sống với anh ta, bỏ lại sau lưng những lời
nhắc nhở lẫn cảnh cáo của gia đình người bạn thân của cha mẹ cô. Yên Thảo như
mê đi trong mối tình đầu thơ mộng ấy và không ngần ngại dâng hiến đời con gái
cho tình yêu. Gần một năm sau, một buổi chiều, khi nghe cô báo tin mình có
thai, gã đàn ông ấy nhìn nàng trừng trừng như quái vật, cười khẩy. Em đang ở
đâu vậy, đây là nước Pháp, tại sao không biết giữ gìn. Giữ gìn cái gì, nước mắt
Yên Thảo chảy dài. Đáng lẽ ra em không được để có cái thai ấy mới phải, thôi
tìm cách phá ngay đi, anh sẽ tìm người giúp, chuyện này vỡ lỡ thì chúng mình bị
đuổi về nước là cái chắc, gã ra lệnh. Trước khi đi ra cửa, gã còn càu nhàu, bao
nhiêu lần anh đã nhắc mà em vẫn quên sao. Lần sau nhớ phải cẩn thận hơn và nhớ
cho em biết trước để tính. Lần sau, lại còn có lần sau ư?
Rời khỏi căn nhà nhỏ trên góc phố đường số 42 ở quận
8, Yên Thảo loạng choạng lê từng bước đi, vẻ nhợt nhạt mất thần sắc của nàng
làm vài người đi đường chú ý, ái ngại, có ý dò hỏi. Vừa đi nàng vừa khóc trong
tội lỗi vì đã trút đi một sinh linh nhỏ bé, một hình hài con người chưa trọn vẹn.
Khi đó Yên Thảo chỉ có một mong muốn duy nhất là được chết. Đứng trên cây cầu cổ
Pont Neuf của Paris bắc qua sông Seine, Yên Thảo nghĩ mãi, nghĩ mãi là có nên
hay không nên bước ra khoảng không mênh mông dưới chân mình. Một tiếng còi tàu
rú lên, đó là một chiếc tàu du lịch lớn đang lững thửng chui qua cầu, bên dưới
lố nhố một đám du khách người Á Châu đang xôn xao ngắm nghía, chỉ trỏ Paris .
Có một vài người đưa tay vẫy vẫy chào nàng. Sực tình, tự nhiên Yên Thảo thấy
thương cha mẹ mình quá, họ có lỗi gì đâu mà phải chịu nỗi đau mất mát khi nàng
tự vẫn, tại sao vậy. Lỗi là ở nàng và nàng phải chuột lại lỗi lầm ấy, nhưng
không thể bằng cái chết được. Lặng lẽ dọn đồ quay về ký túc xá, Yên Thảo cắt đứt
mối quan hệ với gã đàn ông kia và xem ra gã ta cũng chẳng nhớ nàng lắm. Cũng
đôi lần tình cờ chạm mặt nhau, cả hai thờ ơ lướt qua nhưng hai kẻ không quen biết.
Gương mặt cứng đơ bất động không phản ứng gì khi đi qua gã, thế nhưng đêm về nằm
một mình, nước mắt nàng ướt đẫm gối. Nhớ làm sao những lúc mặn nồng ân ái bên
nhau, sao có thể quên dễ dàng được. Mấy năm sau đó cho đến khi tốt nghiệp
Master mà Yên Thảo không còn quen một người đàn ông nào nữa bởi cảm giác đau
nhói ngày nào vẫn sống trong lòng nàng, chỉ đến khi đi làm và học tiếp thì nàng
mới có bạn trai mới, nhưng lúc này thì trong lòng nàng hoàn toàn nguội lạnh, tất
cả chỉ là sự trao đổi những lúc thiếu thốn, cô đơn, thế thôi.
- Đến bây giờ thì thật ra em chẳng cần gì nữa chị ạ.
– Tiếng Yên Thảo thì thầm với Kiều Thu.- Em không cần lấy chồng, cũng chẳng cần
tình yêu và cũng chẳng cần ai nữa. Điều em cần bây giờ là có một người hiểu em,
chia sẽ những niềm vui nổi buồn với em, thế thôi.
Tiếng nhác réo rắt bản Only one road qua tiếng hát của
Celine Dion. Kiều Thu im lặng nhìn Yên Thảo rất lâu dưới ánh đèn mờ. Thật ra
ngay từ ngày đầu gặp Yên Thảo đến bây giờ nàng đã luôn cảm nhận được một điều
gì đó rất đặc biệt từ phía người bạn gái nhỏ tuổi hơn mình này. Vốn mạnh mẽ, tự
chủ trong cuộc sống nên nàng thật sự thích thú cá tính mạnh của Yên Thảo bởi vì
nó rất hợp với nàng. Ngoài ra bằng những linh cảm mơ hồ của mình, nàng còn cảm
nhận được ở Yên Thảo những điều rất khác, rất đặc biệt, khác người mà có lẽ chỉ
những người đàn bà cũng đặc biệt như nàng mới nhận ra. Do vậy không phải ngẫu
nhiên mà mà nàng lại nhanh chóng quen thân với Yên Thảo đến vậy, tuy nhiên nàng
vẫn lưỡng lự là có nên hay không nên nói bí mật thật sự của mình với Yên Thảo
chưa, nên hay chưa nên bởi đấy là câu chuyện tế nhị và nếu xử sự không khéo thì
đỗ vở tình bạn tất cả. Nhưng nàng thật lòng ao ước muốn nói cho Yên Thảo biết để
có người hiểu nàng và chia sẽ với nàng.
Đàn ông, nàng không quá căm ghét bọn họ, nhưng quả
thật bọn họ không để đọng lại trong lòng nàng bất kỳ điều gì đáng gọi là tình cảm
cả. Là một người đàn bà đã từng lập gia đình, ly dị và nay sống độc thân, Kiều
Thu hoàn toàn hiểu về đàn ông, quá hiểu là khác và giờ đây quan hệ với đàn ông
của nàng hoàn toàn thuần túy là vì công việc, đôi lúc là như những gã bạn trai
với nhau mỗi khi khề khà ly rượu trong các buổi chiêu đãi, tiếp tân vì công việc
và nàng cảm thấy rất thoải mái, thế thôi, cho nên nàng cũng không lạ gì khi
nghe Yên Thảo tâm sự nỗi thất vọng của mình về đàn ông.
Hôm nay sau khi nghe Yên Thảo tâm sự về những cay đắng
trong cuộc đời mình và những thất vọng chán chường với đàn ông, tự dưng nàng thấy
đã đến lúc cần nói sự thật về mình, bởi nàng rất mong Yên Thảo hiểu và chia sẽ
với mình cũng như hồi hợp chờ đợi phản ứng của Yên Thảo.
- Em nghĩ thế nào nếu chị nói với em rằng chị là một
người đàn bà les và hiện đang là một đồng tính nữ có một cuộc sống gần công
khai về giới tính của mình (openly lesbian)?
Kiều Thu nói rất chậm, rất khẽ và chăm chú nhìn Yên
Thảo. Đúng với phỏng đoán của Kiều Thu, Yên Thảo không hề có những phản ứng mạnh
khi nghe về điều này, không la lối tỏ vẻ ghê gớm gì lẫn một sự quan tâm chăm
sóc giả tạo ào đó. Yên Thảo chỉ liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của Kiều Thu dưới
ánh đèn mờ và nín thinh khá lâu. Thật ra Kiều Thu cũng đắn đo rất nhiều trước
khi thốt ra điều này với Yên Thảo, bởi một khi sự thật về giới tính của mình bị
phơi bày mà như người đồng tính thường gọi là coming-out thì sẽ rất dễ dẫn đến
tình bạn bị tổn thương, mất mát nếu như người bạn đó không có sự cảm thông, hiểu
biết trên tinh thần bạn bè yêu quý, thân ái. Đồng tính, chẳng bao giờ là chuyện
vui vẻ gì và cũng chẳng sung sướng gì khi phải thừa nhận với người khác về sự
thật của bản thân mình. Tuy nhiên qua một thời gian dài quen biết với Yên Thảo,
Kiều Thu cảm thấy tự tin khi thốt lên điều ấy với nàng.
Yên Thảo gật đầu nhè nhẹ.
- Em cũng đoán ra điều ấy sau khi quen chị một thời
gian, thế nhưng đối với em thì tất cả cũng chỉ là cách lựa chọn xu hướng tính dục
bình thường của con người mà thôi (sexual orientation).
- Thật tuyệt. - Kiều Thu vui vẻ thốt lên, như vậy là
nàng đã không chọn lầm người để kết bạn. Nàng nói – Trong giới đồng tính hay
dùng từ coming-out, được hiểu thoát là sống thẳng, sống thật với giới tính của
mình chứ không phải hiểu như một sự mất mát nào đó mà phải là sự tự tin về giới
tính của mình trước khi coming-out.
Yên Thảo gật đầu đồng ý và nói.
- Với em, một khi ta thừa nhận về xu hướng tính dục
thật của chính mình tức là chúng ta đang tôn trọng và yêu quý bản thân chúng ta
hơn, bởi đấy là tiếng nói của trái tim và nó sẽ dễ dàng hơn cho con người khi
tiếp nhận tình dục, dù đồng tính hsy dị tính cũng vậy.
Kiều Thu không nói gì mà chỉ siết chặt tay Yên Thảo
như một lời biết ơn chân thành vì sự thông cảm chia sẻ này.