Như là cố nhân - Chương 19
Chu Tước rất vui vẻ nhận lời mời của Phan Dao Dao, vào ở phủ của nàng là Phù Hoàn viên.
Mặc dù trên xe ngựa xảy ra một việc nhỏ ngoài ý muốn, nhưng cũng
không ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của nàng. Mọi chuyện khó lường, mới
vừa bị Từ Ấu An đuổi ra khỏi cửa, lại được nương tử của hắn mời về nhà.
Với lại nàng muốn tìm hiểu lúc Thẩm công tử nhìn thấy nàng thì sẽ có
biểu hiện như thế nào? Nàng cần phải tập trung cao độ, để có thể nhìn
mọi việc rõ ràng. Không phải có câu "mỏi mắt chờ mong" sao?
"Nha, ông trời ơi!" Hộ vệ A Lai của Thẩm Qua công tử kêu lên bất ngờ: "Chu Tước cô nương, tại sao ngươi lại ở đây?"
Thấy Phan Dao Dao đang đi phía sau Chu Tước, A Lai vừa sợ vừa ngạc nhiên nói: "Ngươi không phải là khách của bà chủ Phan chứ?"
"Chúc mừng ngươi, ngươi đoán đúng rồi nha!" Nàng lôi một người đang
rất hưng phấn từ phía sau Phan Dao Dao ra: "Giới thiệu với ngươi, vị này
là tân đồ đệ của ta. Tôn Trữ. Ngươi có thể gọi là Tôn tú tài." Lại chỉ
vào A Lai: "Vị này chính là hộ vệ của kẻ thù của sư phụ, A Lai."
Hộ vệ của kẻ thù của sư phụ, quan hệ này đúng là phức tạp nha.
A Lai nói: "Chu Tước cô nương vẫn thích nói đùa."
Thu xếp cho Tôn Trữ xong, Chu Tước không hề để ý đến đám người hầu
đang chờ, nàng rất nôn nóng muốn gặp người nào đó. Tuy rằng đồ đệ Tôn
Trữ luôn dùng ánh mắt lưu luyến không rời nhìn chăm chú Phan Dao Dao,
nhưng Chu Tước vẫn nhẫn tâm lấy đao chặt đứt sợi dây ý tình rực lửa của
hắn. Ai là giai nhân trong mộng của tú tài thối, đáp án hiện tại không
cần nói cũng biết. Chu Tước nắm tay kéo Phan Dao Dao sang một bên, đem
nàng ra ngoài rồi cảm kích nói: "Đa tạ ngươi cho ta ở đây, phủ của ngươi
rất cực kỳ tráng lệ nha."
Phan Dao Dao hỏi: "Tại sao ngươi không nói rõ cho Tôn Trữ biết? Vừa
rồi ngươi ca ngợi ta đến tận mây xanh, giống như ta vẫn còn rất ngây thơ
trong sáng, chính bản thân ta còn không dám thừa nhận."
Chu Tước cười nói: "Tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nói
thật, lúc biết ngươi chính là nữ tử trong lòng tên tú tài thối đó, ta
cũng rất bất ngờ."
"Chuyện này ta có thể giải thích, ta lúc ấy chỉ đùa với hắn thôi. Ta
lớn hơn hắn bốn tuổi, ta chỉ coi hắn như tiểu đệ, chúng ta quả thật
không có khả năng."
Chu Tước lại nói: "Chỉ bởi vì một câu nói đùa của ngươi, mà hắn thầm
mến ngươi năm năm, ngươi hại hắn tới nay cũng chưa kết hôn. Năm năm,
cũng không phải khoảng thời gian ngắn, nếu ngươi nói thật cho hắn biết,
với tính cách của tên tú tài thối đó nhất định sẽ thương tâm mà chết,
như vậy hắn không thể giúp ta thi đấu cờ rồi."
"Cho nên ngươi mới khoác lác làm ta giống nữ thần?"
"Ít nhất cũng lừa hắn thêm một tháng đi, dù sao hắn cũng bị lừa năm năm rồi, thêm một tháng cũng có sao đâu. Xin ngươi đó."
Phan Dao Dao lấy tay xoa đầu: "Sao ta có cảm giác mình vừa cấu kết làm việc xấu a?"
Chu Tước lại dụ dỗ: "Sao lại gọi là cấu kết làm chuyện xấu, chúng ta
đang làm việc tốt mà. Hắn chỉ cần nhìn thấy ngươi đã đủ hạnh phúc rồi,
chẳng những thế còn kích thích ý chí chiến đấu, ngươi cũng không nỡ phá
hủy hạnh phúc nho nhỏ này của hắn đúng không?"
Trải qua một hồi bị Chu Tước thao thao bất tuyệt khai sáng. Phan Dao Dao cuối cùng cũng gật đầu: "Được rồi, ta chấp nhận."
Phan Dao Dao bị Chu Tước cầm tay, bước đi cũng theo tốc độ như bay
của nàng: "Ta biết ngươi rất muốn gặp Thẩm công tử, bởi vì tốc độ của
chúng ta chỉ có thể dùng từ bay để hình dung. Ngươi có biết là ngươi rất
nóng vội hay không?"
Chu Tước dừng lại: "Đúng vậy! Ta không thể biểu hiện như thể ta dằn lòng không nổi."
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, Dao Dao hít thở không khí nói:
"Trước khi đưa ngươi gặp Thẩm công tử, ta có thứ này phải trả lại cho
ngươi."
Nói xong nắm lấy tay Chu Tước, đưa nàng vào một căn phòng tinh tế.
Căn phòng này thật sự rất xa hoa, thứ gì cũng có, nhưng Chu Tước rất
thích tấm bình phong có hình hoa phù dung được nạm vàng, rất thanh tao,
trang nhã.
Thế nhưng, Phan Dao Dao nói trả lại đồ cho nàng, rốt cuộc là cái gì?
Nàng không biết từng cho Phan Dao Dao thứ gì. Chỉ thấy nàng ta lục tung
căn phòng, đầu chảy đầy mồ hôi, chau mày sắc mặt buồn nản, dường như
không thể tìm ra.
"Rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì? Tìm không thấy sao." Chu Tước hỏi.
Sau khi lật tung cả ván giường, đối mặt với căn phòng giống như bị bão quét qua, Phan Dao Dao rốt cuộc cũng ngừng tìm kiếm.
"Xin lỗi nha, ta không nhớ cất ở đâu."
Chu Tước bước tới nắm tay nàng, hai người cùng ngồi xuống giường: "Vật này có quan trọng không?"
Phan Dao Dao buồn phiền vén mái tóc dài, than thở nói: "Đó là một
phong thư, một phong thư cầu cứu. Mười năm trước lúc ta xuất hiện ở đây,
ngươi giao nó cho ta, nhưng lúc ấy ta vẫn còn rất giận, ta muốn trả thù
ngươi, cho nên không giao nó cho người đưa thư. Sau nhiều năm, vô tình
ta mở bức thư ra, mới biết khi đó ngươi gặp chuyện nguy hiểm. Nếu ngươi
vì chuyện này mà hận ta, ta cũng sẽ không trách ngươi."
Chu Tước nhìn nàng nghi ngờ: "Ngươi đang nói cái gì, ta không đưa cho
ngươi thư từ gì hết, ta có thể quên sinh nhật Diêm vương, quên tặng quà
cho hắn, nhưng nếu thật sự ta có đưa cho ngươi một phong thư cầu cứu,
ta nhất định không quên nha."
Phan Dao Dao bất ngờ: "Sao có thể như vậy? Tuy rằng lúc đó ngươi giả
vờ không biết ta, nhưng ta rõ ràng nhận ra ngươi, nàng giống ngươi như
đúc nha, khuôn mặt, lông mày, ánh mắt, mũi miệng tất cả đều giống nhau
như đúc, còn cả kiểu tóc, trang phục giống với ngươi lúc ở cầu Nại Hà,
tuyệt đối là như nhau."
Chu Tước lắc đầu: "Chuyện này thật ly kỳ. Ta khẳng định ta không phải nữ nhân đó, đây là lần đầu tiên ta tới dương gian."
Trên thế giới này, thực sự có một nữ nhân giống nàng như đúc sao? Lúc
lạc trong rừng, Hắc y nhân cũng từng nhận lầm nàng với nữ nhân đó, mà
nữ nhân trong lời kể của Phan Dao Dao có phải cùng một người không? Ai,
lúc ấy nàng còn tưởng Hắc y nhân thần trí mơ hồ nhận lầm người.
Vươn tay vuốt nhẹ hoa văn cẩm tú trên chiếc chăn bông, Phan Dao Dao
lấy móng tay sơn hồng cào nhẹ lên họa tiết, thanh âm của nàng trở nên xa
xăm: "Nói cách khác, lúc đó ta đã làm hại một nữ nhân vô tội đang gặp
nguy hiểm, thậm chí ngay cả việc đưa tin đơn giản ta cũng không chịu
làm."
"Đừng như vậy. Ta nhớ rõ Diêm vương từng nói với ta, có nguyên nhân
tất có hậu quả, có lẽ nữ nhân kia kiếp trước thiếu nợ ngươi, nên kiếp
này nàng phải nhận trừng phạt, giống như ta thiếu nợ ngươi, cho nên phải
trả lại cho ngươi một mệnh. Đó chính là sự công bằng."
Phan Dao Dao nhẹ mỉm cười: "Nghĩ như vậy đúng là tốt hơn nhiều. Thế
nhưng cũng phải nói, thật sự nữ nhân đó không có quan hệ với ngươi sao?"
"Đương nhiên ta không phải nàng, ta chính là một trong tứ đại la sát
của minh giới âm phủ, sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở nhân gian?
Tên của ta là Chu Tước, tên của nàng kia là gì ? Ta thật sự muốn gặp mặt
nàng ta?"
Phan Dao Dao nhẹ lắc đầu: "Ta không biết, trên thư không có lạc
khoản, ta nghĩ lúc đó tình huống nguy cấp. nên nàng ta cũng không kịp để
lạc khoản. Hơn nữa vài năm sau, ta có dựa theo địa chỉ nàng nói để tìm
người đưa thư, lại phát hiện nơi đó căn bản không có người kia như nàng
nói."
Xong rồi, vậy chuyện này không biết giải quyết từ đâu đây. Trong
phòng lập tức trầm xuống, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người,
phía trên chân đèn bằng đồng, một ngọn nến nhỏ đang tỏa ra ánh sáng mờ
nhạt.
Thật lâu sau, Chu Tước bỗng nhớ tới một chuyện: "Ngươi đừng áy náy
nữa, việc này cũng qua mười năm rồi. Nếu trong lòng ngươi vẫn còn khúc
mắc, chờ ngươi tìm được phong thư, ta nhất định giúp ngươi hỏi thăm
người đưa thư."
Phan Dao Dao bối rối đi xuống giường, ngạc nhiên nói: "Người kia ta
đã hỏi thăm nhiều lần, hơn nữa còn tìm thám tử nổi tiếng. Hắn cũng chưa
tìm được người, sao ngươi có thể tìm được."
Chu Tước nhìn thấy nàng đi đến bên chiếc bàn gỗ tùng ngồi xuống, mới
nói: "Ta là cao thủ trong cao thủ tìm người, không có tin tức nào có thể
làm khó bọn hắn nha."
Phan Dao Dao sau một hồi tìm kiếm, nói chuyện đến khô miệng, nàng tự rót cho mình chén trà mới hỏi: "Vậy bọn hắn là ai?"
"Thiên hạ đệ nhất bang phái -------- Cái Bang."
"Phụt ...." một miệng đầy nước trà đều phun ra "La sát của ta, thời đại này không có Cái Bang."
Nguy hiểm thật, Chu Tước nghĩ, may mắn ta không ngồi bên cạnh nàng nha.
Tìm một chỗ cách xa nơi Dao Dao đang ngồi, phòng ngừa bị phun nước
lần hai, cũng may là cái bàn cũng khá rộng, Chu Tước bước về phía đối
diện ngồi xuống: "Ta biết, ta chỉ muốn giúp bọn hắn lấy một cái tên
thôi, so với tìm người thì có vẻ khí thế hơn nhiều."
Từ lúc biết Chu Tước tới giờ, Phan Dao Dao rốt cục biết được nàng có
một đặc điểm --- luôn cho mình là đúng. Vân Hoang quốc lớn như vậy, nàng
thật sự nghĩ rằng tìm người là chuyện dễ sao? Quên đi, nàng cũng chỉ có
ý tốt muốn giúp đỡ thôi. Nhưng có câu nói thế nào chỉ? Có lòng làm
chuyện xấu.
Rót thêm một chén trà, đưa cho Chu Tước, Chu Tước nâng lên uống một
ngụm, đột nhiên la lên: "Không xong! Tại sao ta lại quên việc chính rồi,
ta muốn dương oai diễu võ với Thẩm Qua mà."
"Không cần lo lắng, ta đã cho người gọi hắn."
Bên ngoài hành lang vọng lên tiếng bước chân dồn dập, Thẩm Qua đã đi
tới cửa rồi, đẩy cửa thấy cảnh bừa bãi lộn xộn thì hơi ngạc nhiên một
chút.
Phan Dao Dao cười nói: "Thẩm công tử tới rồi, ta và Chu Tước đang muốn đi tìm ngươi."
Thẩm Qua bước vào, ống tay áo màu xanh nhạt phất lên làm ánh sáng của ngọn nến khẽ đong đưa.
"Ngươi thật ra đang nghĩ gì vậy, bà chủ Phan, ngươi cũng nên giải
thích cho ta tại sao lại mời tình địch của ngươi ở đây." Hắn đặc biệt
cường điệu hai chữ "Tình địch".
Chu Tước nhíu nhíu mày, vẻ mặt của hắn vẫn giống trước phong đạm kinh
vân, ngữ khí không có vẻ gì là tức giận. Hai mắt sáng lên phóng về phía
Phan Dao Dao chờ nghe nàng ta giải thích.
Được rồi, Phan Dao Dao lại thêm một kết luận. Lúc bằng hữu gặp nạn,
Chu Tước sẽ khoanh tay đứng nhìn, vui sướng khi thấy người gặp họa. Xem
ra nàng phải tự mình vận dụng hết năng lực để cản thế tiến công của Thẩm
mỹ nam thôi.
"Nhiều kẻ thù không bằng nhiều bằng hữu, cho nên ta và Chu Tước đã
hóa thù thành bạn. Ngàn dặm khó tìm hảo bằng hữu, không biết trước đây
các ngươi có khúc mắc gì, ta hy vọng các ngươi giống như ta, biến chiến
tranh thành tơ lụa."
Đồng tử đen tuyền co rút lại nhanh chóng, Thẩm Qua xem ra đã chịu
không nổi: "Không thể được. Ta cho rằng nữ nhân này có gian kế, nàng
muốn phá hỏng kế hoạch của chúng ta."
Chu Tước nhịn không được vỗ tay: "Ngươi đã đoán được âm mưu của ta, ta phải vỗ tay khen ngươi nha."
Nàng bớt phá đám được không trời?
Đối với sự khiêu khích quá đáng của Chu Tước, Phan Dao Dao bất đắc dĩ
nhìn Thẩm Qua nói: "Nàng cũng giống ngươi, cũng muốn lấy phần thưởng
của cuộc thi cờ vây."
"Vậy ngươi càng không thể để nàng ở đây."
Chu Tước vừa định lên tiếng, Phan Dao Dao đã nhẹ nắm cổ tay nàng, lại
ngầm bấm một cái thật mạnh: "Thẩm công tử không cần lo lắng, ta rất tin
tưởng năng lực của bản thân."
Bị móng tay bấm vào da thịt gây ra một trậm đau đớn làm Chu Tước cau
mày, nàng phải ngậm chặt miệng, nuốt lại tiếng kêu đau đớn sắp bật ra.
Thẩm công tử thở dài: "Nhất định phải làm vậy sao?"
Phan Dao Dao đáp: "Phải"
Thẩm công tử đang âm thầm suy tính cặn kẽ, liếc mắt thấy Chu Tước
đang cố nén đau đớn, cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy được rồi, bất quá ta
có một yêu cầu, sắp xếp nàng ở chỗ nào xa ta một chút."
"Nha!" Phan Dao Dao nhún vai: "Chỉ là ta đã đồng ý để nàng ở Duyên
Thúy viện bên cạnh Lâm Thủy cư của ngươi. Vậy nên, Thẩm công tử, vì chữ
tín của ta, đành phải ủy khuất ngươi rồi."
Thẩm công tử: "..."
"Làm sao bây giờ, Thẩm công tử?" Chu Tước vô tội nói: "Ta cũng không
biết ngươi ở bên cạnh chỗ ta nha, nếu ngươi thật sự sợ nhìn thấy ta,
không sao đâu, chỉ cần chính miệng ngươi nói lại lời ta, dựa vào quan hệ
của hai ta, ta rất vui chuyển sang chỗ khác."
Thẩm Qua xanh mặt, phẩy tay áo bỏ đi. Còn chưa đi xa, đã nghe tiếng
cuồng tiếu của Chu Tước vang lên lanh lảnh. Vốn hắn luôn là người lãnh
đạm bình tĩnh, thế nhưng khóe miệng cũng không tự chủ cong lên một cách
thanh nhã, sớm biết nàng không phải là người dễ dàng nhận thua mà.