Như là cố nhân - Chương 17
Hồ sen mỹ lệ ở Đông hồ, là một trong những cảnh đẹp bậc nhất ở phương nam.
Dưới bầu trời tháng năm xanh thẳm, những lá sen chen chúc nhau tầng
tầng lớp lớp. Một đóa hoa sen trắng bên trong lại phớt hồng từ giữa
những phiến lá xanh vươn thẳng lên, nhìn từ xa giống như một món trang
sức hoa mỹ điểm giữa thảm ngọc phỉ thúy. Mười dặm hồ sen, không thể nghi
ngờ đóa liên hoa này chính là đẹp nhất. Tất cả cảnh vật nơi đây chỉ có
thể dùng câu thơ của người xưa để miêu tả:
Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích
Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.
(Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt, nắng chiếu màu hoa thẩm lạ
lùng/ bản dịch của Tùng Văn, đây là hai câu thơ trong bài Hiểu xuất Tĩnh
Từ Tự Tống Lâm Tử Phương” (曉出凈慈寺送林子方) của Dương Vạn Lý (楊萬里).
Bốn người thuê một chiếc thuyền nhỏ, ở giữa lòng thuyền là một chiếc
bàn phân thành hai bên, phía trước là Từ Ấu An và Chu Tước, phía sau là
Thẩm Qua và Phan Dao Dao.
Thuyền nhỏ đung đưa từ từ rời bến, người chèo thuyền chống cây sào đưa thuyền chậm rãi trôi đi.
Chu Tước hết sức tận tâm với công việc, giả vờ thân mật kề sát tai Từ
Ấu An thì thầm, nhưng lời nói phát ra vô cùng hung dữ: "Ánh mắt thâm
tình của ngươi đối với phu nhân có thể thu lại một chút được không hả,
ngươi còn làm như vậy thì ai cũng nhìn ra ta là vật thế thân, tuy rằng
thực tế là vậy, nhưng bị người ta bóc mẽ ta cũng thấy khó chịu."
Nhìn thấy hai người thân thiết, quả nhiên kích thích ánh mắt của ai
đó. Phan Dao Dao cười lớn với Từ Ấu An: "Từ khi chúng ta chia tay, ta
cũng không rõ suy nghĩ của ngươi, xem ra bây giờ ngươi lại một lần nữa
dùng hành động nói cho ta biết, ta cũng nên chúc phúc cho ngươi tìm được
giai nhân như ý."
Chu Tước cũng cười như hoa xuân nở rộ, ngọt ngào rúc vào cánh tay to
lớn của Từ Ấu An, không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phan Dao Dao, "Rất
cám ơn lời chúc phúc của ngươi, ta cũng nghĩ Ấu An gặp được ta là phúc
khí lớn nhất đời chàng, bởi vì ta quá quý giá nên chàng luôn cố hết sức
để bảo vệ ta."
Rót cho mỗi người một chén rượu, Thẩm công tử cười như vân đạm phong
thanh: "Xem ra Chu cô nương đã tìm được ý trung nhân, chúng ta cũng nên
uống một ly chúc mừng, Thẩm mỗ xin kính trước một ly."
Còn lại ba người đều tự mình uống hết ly rượu, nhưng tâm tình khác
nhau. Chu Tước vì thấy Phan Dao Dao liều mạng chịu đựng cơn ghen mà vui
vẻ, Từ Ấu An đang lo lắng vì thấy nương tử nhăn nhó khó chịu. Mà Phan
Dao Dao, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, trước kia Từ Ấu An đều
mang theo những cô nương rụt rè e thẹn, bị ánh mắt chứa đầy lực sát
thương của nàng liếc một cái liền chủ động biến mất, căn bản không đủ
sức đe dọa, nhưng hôm nay lại xuất hiện nữ quỷ này, hơn nữa lại giống
con hồ ly thành tinh, dưới ánh sáng mặt trời, tại sao nàng không bị hồn
phi phách tán, chẳng lẽ chuyện quỷ sợ ánh sáng đều là gạt người sao?
Thẩm Qua buông ly rượu, nghi hoặc hỏi: "Chỉ là không biết Từ huynh và
Chu cô nương quen biết khi nào, theo ta được biết, nàng đến thành nam
cũng chỉ mới hai ngày."
Hai ngày? Hai ngày đã có thể biểu hiện tình nùng ý mật như vậy a,
thật đáng nghi. Phan Dao Dao cười nói: "Đúng a, ta cũng muốn nghe một
chút chuyện hai người gặp nhau."
Chuyện gặp gỡ hả? Không hề chuẩn bị, Từ Ấu An và Chu Tước nhìn nhau nửa ngày không nói.
Thẩm Qua thản nhiên nói: "Chắc là hai người không nhớ rõ."
Phan Dao Dao nói: "Ta nghĩ không đâu, xem hai người ngọt ngào như
vậy, chắc là do ký ức khắc sâu, nhất thời khó tránh được xúc động."
Thấy nương tử đang nghi ngờ mình, Từ công tử cố gắng vãn hồi cục
diện: "Thực ra, hai ngày trước lúc gặp Tước nhi ở Túy tiên lâu, ta thấy
nàng thì nhất kiến chung tình."
"Nhất kiến chung tình, thật là lãng mạn, chỉ là không biết Chu cô nương nghĩ thế nào?"
Chu Tước cười nói: "Nếu các ngươi không hỏi, ta còn không biết Ấu An
đối với ta nhất kiến chung tình. Sự thật là ta đến đó ăn một bữa cơm thì
rời khỏi, còn không kịp hiểu rõ nhau nữa là."
Từ Ấu An nghiến chặt răng ghé sát Chu Tước thì thầm: "Ngươi đủ rồi
nha, ta đang rối rắm, ngươi có thể nhân cơ hội hỗ trợ vài câu, ai ngờ
lại còn chơi ta."
Chu Tước cũng thấp giọng: "Buồn cười, ấn tượng sâu sắc lúc gặp nhau
thật là tầm thường, đương nhiên ta muốn lãng mạn chút nữa, ngươi nghĩ
tiếp đi." Tiếp theo lại lớn tiếng: "Ấu An vừa hỏi ta uống rượu có mạnh
quá không, chàng luôn quan tâm chăm sóc người ta như vậy, thật làm ta
ngại quá a."
Phan Dao Dao vẫn giữ nụ cười trên mặt: "Từ Ấu An, ngươi ..."
"Ta nghĩ Dao Dao chỉ muốn nghe chuyện gặp mặt ly kỳ của hai người
quá, phải không? Dao Dao." Thẩm công tử lại rót cho nàng một ly rượu, tự
mình đặt ly vào tay nàng. Phan Dao Dao nhận lấy, cuối cùng cũng bình
tĩnh lại, vừa rồi nàng có chút thất thố, may mắn có người nhắc nhở đúng
lúc, nguy hiểm thật.
Từ Ấu An không thể không di chuyển ánh mắt ra phía những lá sen xanh
biếc, cố gắng che dấu lửa giận đang sôi sục trong lòng. Phan Dao Dao còn
cố tình gây sự: "Thẩm công tử nói đúng, ta rất muốn nghe nha, ông chủ
Từ sẽ không làm ta thất vọng, đúng không?"
Thẩm Qua, Phan Dao Dao và Chu Tước, cả ba người đều chân thành tha
thiết nhìn hắn, dường như rất nôn nóng muốn nghe hắn kể chuyện.
Ho nhẹ một tiếng, Từ Ấu An mới chậm rãi nói: "Lúc Tước nhi đi, đúng
lúc ta có một số chuyện trong nhà cần giải quyết, khi ta chạy về Túy
tiên lâu, mới biết nàng đã đi rồi. Hình ảnh diễm lệ của nàng vẫn còn lưu
lại trong lòng ta, mà ta lại hoàn toàn không biết đi đâu để tìm nàng.
Vì muốn gặp lại nàng, ta đã đến từng khách điếm để hỏi thăm, hy vọng tìm
được chút manh mối. Kết quả cuối cùng, trời không phụ lòng người, tại
một khách điếm ...."
"Không may là ta không trọ ở khách điếm." Chu Tước cắt ngang lời hắn
nói, lại nhìn mọi người mỉm cười ngọt ngào. Nhanh như vậy đã tìm được ta
rồi sao, dễ dàng quá nha, rất không lãng mạn.
Từ Ấu An cười trừng mắt liếc nàng một cái: "May mắn cho ta, ông chủ
của khách điếm đó nói cho ta biết được, thì ra Tước nhi vì không có tiền
nên không thể trọ lại , nên đã đến một gian miếu đổ nát ở phía tây
thành. Ta không nỡ để nữ nhân ta yêu phải ở nơi đó, nên vội vàng đuổi
theo."
Kế tiếp là câu chuyện cô bé lọ lem phải không? Chán quá!
Chu Tước lại cắt ngang: "Lúc chàng tới nơi, phát hiện ta mượn cờ kết giao bằng hữu, hơn nữa còn không nhớ rõ chàng là ai nha."
Hai tay nắm chặt thành đấm, Từ Ấu An tính tình tu dưỡng rất tốt mà
thiếu chút nữa phát nổ, nàng rốt cuộc muốn làm gì, một ...hai ... Sao
lúc nào cũng phá hoại lúc hắn đang bịa chuyện.
Muốn theo đuổi nữ nhân luôn phải trả giá đắt, cho dù đối phương có là vợ cũ. Chu Tước cảm thấy không hề áy náy.
"Lúc ấy đúng là Tước nhi không nhớ ra ta, nên ta phải nhanh chóng
nghĩ ra cách chiếm được tình cảm của nàng. Đúng lúc nàng mượn cờ để kết
bạn, cho nên ta tiếp nàng một ván."
Chu Tước cười run rẩy cả người: "Các ngươi có biết lúc ấy chàng thế
nào không? Chàng nói chàng là kì vương, làm ta trong lòng sợ run, ngay
cả lúc chơi cờ tinh thần cũng không ổn định, kết quả ra sao? Ha ha, ha
ha! Kết quả là chàng bại dưới tay ta. Các ngươi có thấy buồn cười
không." Cười đến nỗi ôm bụng: "Thật là buồn cười, sắc mặt của chàng khi
ấy cả đời ta không thể quên, kinh ngạc há hốc miệng, to như quả trứng
ngỗng. Tóm lại, ta không thể dùng lời nói để miêu tả, thật mong các
ngươi nhìn được lúc đó."
Ở trên thuyền trừ bỏ người chèo thuyền, trong bốn người chỉ có nàng
thoải mái cười to, bị nàng quấy rối một chặp, chuyện bịa cũng trở nên
sinh động giống chuyện có thật.
Phan Dao Dao thần sắc đau đớn nhìn Từ Ấu An, cười khổ nói: "Ta thấy
không khỏe, muốn về nghỉ ngơi, không thể cùng các người du hồ."
"Phải đi sao?" Chu Tước biết rõ còn giả vờ hỏi: "Chuyện của chúng ta, ngươi còn chưa nghe xong mà."
"Hôm nào nghe lại đi. Ta thật sự không khỏe."
Nàng vừa nói, Từ Ấu An đã hốt hoảng đến nỗi nói năng lộn xộn: "Làm
sao vậy? Tại sao không khỏe ? Có phải nắng to quá không, ta không nên đề
nghị du hồ, ta thật sự đáng chết mà. Nàng không khỏe chỗ nào ? Đều là
lỗi của ta, ta không chăm sóc nàng chu đáo."
Hắn không nói còn đỡ, lời vừa nói ra, Phan Dao Dao lập tức lệ rơi lã
chả, nàng vốn đã đẹp, nước mặt lại lăn trên gương mặt như bạch ngọc
không chút tỳ vết, như lê hoa đái vũ.
Dáng vẻ mỹ nhân khóc thật bi thương, thống khổ khiến trong lòng Từ Ấu
An giống như bị ai lấy dao đâm, càng thêm lúng túng không biết làm sao,
không để ý bản thân còn ở trên thuyền vội vàng đứng dậy, phi đến chỗ
Phan Dao Dao an ủi giai nhân.
Khi hắn đứng dậy, thân thuyền không duy trì được trạng thái cân bằng,
bắt đầu lắc lư kịch liệt, ngưởi trên thuyền cũng vì thế mà chao đảo.
Người chèo thuyền đứng ở mũi, liều mạng muốn ổn định lại thăng bằng.
Nhưng không chờ hắn nghĩ ra cách, Chu Tước bị thuyền rung lắc, nghiêng
qua một bên tràn nước vào trong, kêu to lên: "Cứu ta, ta không biết
bơi."
Nàng vừa ngã xuống, thuyền nhỏ rốt cuộc không duy trì được cân bằng, lật úp lại, tất cả mọi người đều rơi xuống nước.
"Chu cô nương, tỉnh tỉnh."
Mơ mơ hồ hồ, có người vỗ nhẹ mặt nàng. Chu Tước mở to mắt, sặc ra một
ngụm nước, mới phát hiện mình đã an toàn nằm trên bờ, phía trên nàng là
khuôn mặt lo lắng của Thẩm công tử.
"Là ngươi cứu ta?"
"Ngươi có sao không?" Thẩm Qua cẩn thật vuốt đám tóc ước ra khỏi mặt nàng, không đáp hỏi ngược lại.
Đẩy tay hắn ra, nhìn quanh bốn phía, "Bọn họ đâu rồi?"
"Hắn ... Từ Ấu An ôm bà chủ Phan lên xem ngựa, đi rồi."
Cái gì! Tên cộng sự vứt đi của nàng biến rồi? Chu Tước đứng thẳng
dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, quả nhiên không thấy bóng dáng bọn họ.
Đúng là đồ không có tình nghĩa ! Cũng không lo lắng cho nàng có sao không.
Chẳng lẽ chỉ có mỗi công tử lo lắng cho nàng? Không phải hắn nói ghét nàng sao? Tại sao còn ở lại đây?
Trong đầu hiện lên một loạt nghi vấn, nàng nhìn công tử, thấp giọng hỏi: "Là ngươi cứu ta phải không?"
Thẩm Qua sửng sốt, nét mặt thoáng cái đã thay đổi, giống như vẻ lo
lắng vừa rồi đều là ảo ảnh, bây giờ gương mặt vô cảm này mới là mặt thật
của hắn.
"Ta không hiểu tại sao ngươi xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ông chủ Từ thật sự là mục tiêu của ngươi?" Thẩm Qua lại tiếp tục hỏi.
"Ta cũng đang muốn hỏi tại sao ngươi ở đây, hơn nữa lại cùng phụ nữ
có chồng cấu kết làm bậy, trước đây còn nói với ta mình là quý tộc, bla
..bla, ta thấy giống kẻ mặt trắng lừa đảo đúng hơn."
Thẩm Qua nghiêm mặt, trong mắt giống như ẩn chứa mưa giông: "Ngươi có biết kẻ nói với ta những lời này hiện đang ở đâu không?"
Nét mặt thân thiết ấm áp nháy mắt lại trở thành một khối băng, Chu
Tước không rét mà run. Chỉ cần là người có chút khí thế cũng đủ áp chế
cái miệng xấu xa của nàng. Chu Tước bỗng cảm thấy quan hệ giữa người và
người thật vi diệu, giống như nàng có thể khi dễ Tôn tú tài, lại không
có can đảm làm càn trước mặt Thẩm Qua.
Tuy không có can đảm làm càn, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế: "Vậy ngươi nói mấy ngày này gặp mặt Phan Dao Dao là có ý gì?"
"Chuyện này ngươi không cần biết." Không biết tại sao, gặp nàng thì
không thể bình tĩnh: "Ta hy vọng ngươi có thể rời khỏi thành Nam."
Chỉ khi nàng rời đi, không xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hắn mới có thể tiếp tục duy trì lý trí .
"Rời khỏi thành Nam? Ta không nghe lầm chứ. Ngươi đang ra lệnh cho ta?"
"Không, đây là uy hiếp."
Chu Tước cười nhẹ, nàng vốn có chút sợ hắn, tuy rằng không biết tại
sao, nàng luôn cho rằng hắn có loại dương khí tổn hại đến nàng, đứng bên
cạnh hắn, không kiềm được cảm giác lúc an toàn khi lại uy hiếp. Đặc
biệt hiếm thấy, khó gặp được những cảm xúc mâu thuẫn lẫn nhau nhưng luôn
thể hiện hoàn mỹ ở trên người hắn. Nhưng mà với nàng, gặp phải khó
khăn, chỉ có thẳng tiến mà đi. Cho nên, thời điểm bị uy hiếp, điều nàng
muốn làm nhất là khiêu chiến.
"Ta nhận sự uy hiếp của ngươi, Thẩm công tử." Chu Tước cười nói,
"Nhưng đồng thời cũng mời ngươi nhận lời khiêu chiến của ta, ta biết
ngươi muốn chơi đùa, bất quá ta nói cho ngươi biết, vô luận ngươi đoán
ra điều gì, cuối cùng vẫn là sai."
Đông hồ mười dặm, hương sen tỏa ra như có như không giống như khói nước, Thẩm Qua nhíu mày: "Phải không?"
Chu Tước giống như nữ vương đứng trước mặt hắn, nghênh cằm mà đáp: "Cuối cùng ngươi sẽ biết, rốt cuộc ai mới là kẻ đe dọa."
Thẩm Qua cười khẽ: "Rốt cuộc là ai khiến ngươi tự tin như vậy."
Học cách nói chuyện của hắn, đạm đạm nói: "Ngươi không cần biết."
Những lời nói này bình thường sẽ càng làm người ta quan tâm nhiều
hơn, Thẩm Qua nhíu mày, thật sự nghĩ nghĩ: "Ngươi sẽ không mong ông chủ
Từ đứng về phía ngươi chứ, vừa rồi ngươi không thấy bộ dạng thâm tình
của hắn đối với Phan Dao Dao sao? Mặc kệ ngươi có làm gì, hắn sẽ không
vì ngươi mà đắc tội với nương tử đâu."
"Bây giờ nói còn hơi sớm, chúng ta chờ xem."
Thanh âm Thẩm Qua nhàn nhạt, lạnh lùng nói: "Chu cô nương, ta không hay nói đùa, ngươi sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay."
Tay Chu Tước không khống chế được run lên một chút, nàng hận bản thân
không chịu thua kém, cổ nhân nói: Không khuất nhục uy quyền, cho dù hắn
có thể hô mưa gọi gió, chẳng lẽ nàng chỉ có thể làm một con phượng
hoàng cụp đuôi chạy trốn hay sao?
Không ! Đương nhiên không thể.