Khi tiểu thư bào ngư gặp tiên sinh hà mã - Chương 07 -----10 (Hết)
7.
Tối hôm đó Du Tiểu Trúc liên tục nằm mơ, mơ thấy Trương Tiểu Sơn đứng ở đối diện, cong người cười nhạo cô mà không đứng thẳng lên nổi, rất nhiều tình tiết đều nhớ không rõ nữa, khi giật mình tỉnh giấc thì Du Tiểu Trúc chỉ nhớ rõ nhất là: Trên sân tập, người quay đầu lại chính là Trương Tiểu Sơn.
Giấc mộng này khiến cô vô cùng phiền muộn, đến tận sáng sớm, nhìn thấy Tiểu Sơn mà như nhìn thấy quỷ. Cả buổi học Du Tiểu Trúc đều không tập trung, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư mải nghĩ xem người đứng ở sân tập khi ráng chiều buông xuống sẽ là người như thế nào.
Chuông tan học vừa rung, cô liền chạy như bay xuống nhà vệ sinh, đứng trước gương để sửa sang đầu tóc, xếp lại nếp gấp y phục, sau đó tự cười với mình một cái thật tươi.
Cô đi tới sân tập, bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, không biết Tô Nặc sẽ đi tới từ hướng nào, do vậy cứ vài giây trôi qua sẽ lại đổi hướng một lần, mãi tới khi quay đúng một vòng, đầu óc liền choáng váng.
Lúc quay đến vòng thứ hai, đầu cảm giác đụng phải cái gì, cô quay lại, mở trừng mắt nhìn thấy một nam sinh mặc đồ màu trắng, nhưng cô rất nhanh phản ứng lại được, Tô Nặc đã nói là mặc đồ màu xám, sao có thể đổi thành đồ màu trắng được? Nhưng điều này cũng chẳng quan trọng mấy, quan trọng là, anh đã đến rồi.
Rất nhanh, Du Tiểu Trúc phát hiện ra đó chính là cơn ác mộng đêm qua, bởi vì người con trai mặc áo sơ mi trắng kia chính là: Trương Tiểu Sơn.
Cô tức mình thất vọng nói:
_Trương Tiểu Sơn, cậu rốt cuộc muốn gì?
Hắn khoát khoát tay nói:
_ Không có gì, chỉ là từ xa tớ đã nhìn thấy một con gụ lớn đang quay quay, nên muốn đến xem thử.
_ Cậu đi mau đi, tôi đang đợi người.
_ Hắn sẽ không tới đâu.
_ Cậu đừng nói bậy.
_ Người cậu thích chính là người cậu đang đợi phải không?
Du Tiểu Trúc cúi đầu bắt đầu im lặng, cô không muốn khiến không khí giữa hai người trở nên khó xử:
_ Cậu không cần hỏi.
Cô nói nhỏ đến mức chính mình cũng nghe không rõ.
_Không hỏi thì thôi.
Trương Tiểu Sơn vung cánh tay nghênh ngang đi mất.
Màn đêm buông xuống sân tập, chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của Du Tiểu Trúc và thân ảnh xa dần của Trương Tiểu Sơn.
8.
Trương Tiểu Sơn được nhà trường cử đi tham gia tập huấn chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, bạn bè trong lớp tổ chức cho hắn một buổi liên hoan chia tay.
Du Tiểu Trúc ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn về phía sân tập. Cô không hiểu vì sao rõ ràng đã hẹn thế rồi mà Tô Nặc cuối cùng lại thất hứa. Cô thử gửi mail cho anh, đều không có hồi âm. Nữ sinh đưa giấy cho cô cũng giống như bốc hơi luôn, mất tăm mất tích, tìm hoài không ra.
Trương Tiểu Sơn chạy tới, thần bí lôi ra một cái bọc nhét vào tay Du Tiểu Trúc, nhét xong liền chạy lên bục giảng, dùng phấn viết lên bảng bốn chữ: “Không thắng không về.”
Hôm đó Trương Tiểu Sơn vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, quay người đứng đó phủi phủi bụi phấn trên người.
Thời gian như ngừng trôi chính tại thời khắc ấy, Trương Tiểu Sơn bỗng biến thành hình dáng mà Du Tiểu Trúc ưa thích xuất hiện tại nơi đó. Xung quanh dường như phút chốc an tĩnh lại, người thiếu niên áo trắng nhanh nhẹn kia, như thể từ xa chậm rãi đi tới, trước mắt bao người nắm lấy tay cô.
Thế nhưng Trương Tiểu Sơn vẫn chỉ là Trương Tiểu Sơn, hắn lúc đó đứng trên bục giảng, rất hăng hái hồ hởi dùng phấn ném những người đứng ở xa xa, chơi vui dễ sợ.
Du Tiểu Trúc thở dài, lẽ nào có thể là hắn?
Cô nhớ ra tờ giấy trong tay, mở ra xem, bên trong gói một đóa hoa, còn có một hàng chữ.
“Hãy nhớ kĩ, tớ là Trương Tiểu Sơn.”
Đóa hoa ấy cô nhận ra, là hoa Forget me not!
Chú thích:
Tên khoa học : Myosotis – Family : Boraginaceae
Tên tiếng Việt : Hoa Lưu Ly
Tên tiếng Anh : Forget-me-not – Xin đừng quên tôi
Thông điệp :
Tên loài hoa là lời cầu xin cuối cùng của chàng trai với tình yêu nồng nàn, sẵn sàng chết để đẹp lòng người yêu. Một cặp tình nhân đang đi dạo bên bờ sông, bỗng cô gái nhìn thấy một bông hoa rất đẹp ở xa. Cô với tay lấy nhưng không tới nơi. Chàng trai liền với xuống lấy hoa thì đất bên bờ sông lở, chàng ngã xuống và nước cuốn chàng về … vĩnh hằng. Trong lúc cận kề cái chết, chàng trai vẫn kịp vứt bông hoa lên bờ cùng lời cuối cùng:Xin đừng quên anh.
Từ câu chuyện tình yêu đó, loài hoa có cái tên độc đáo này đã ra đời. Loài hoa là sự thể hiện tình yêu chân thành, một ký ức không thể nhạt phai. Bạn có thể tặng người yêu hoa này vào những dịp xa nhau, lâu ngày mới gặp lại như một lời thề hứa anh sẽ làm tất cả vì em, hãy chờ anh nhé.
Nửa tháng sau, Trương Tiểu Sơn trở về, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, mang lại cho trường niềm vinh quang lớn. Câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Du Tiểu Trúc là: “Cô bé bào ngư, có phải cậu vừa đi thẩm mĩ về? Tại sao khi tôi nhìn cậu, càng nhìn càng thấy xinh vậy? Đặc biệt là mắt với miệng”. Hắn vừa nói vừa cười rộ lên.
“Trương Tiểu Sơn, tôi cũng thấy cậu đẹp trai hơn nhiều, miệng cậu cũng ngày càng rộng đó.” Du Tiểu Trúc cố ý ngân dài chữ “rộng”, để phát tiết cái sự bất mãn của cô.
Lúc này, loa trường phát thanh thông báo, mời các biên tập viên báo trường đến phòng hội đồng họp. Nghe thấy thông báo, trong nháy mắt Du Tiểu Trúc liền kích động không thôi, cuối cùng cô cũng được gặp Tô Nặc rồi!
Lúc mọi người đang ngồi tự giới thiệu về bản thân thì Trương Tiểu Sơn tiến vào, rất khách khí chào hỏi giáo viên và bạn học, còn không quên hướng về phía Du Tiểu Trúc làm mặt quỷ.
Chờ hắn tự giới thiệu xong, Du Tiểu Trúc mặt ngu một cách triệt để!
Hóa ra Tô Nặc chính là Trương Tiểu Sơn.
Họp xong, Trương Tiểu Sơn lôi kéo Du Tiểu Trúc đến sân tập, đưa cho cô một cuốn vở, trong vở dùng bút bi viết đầy chữ:
Ngày 3/3, tôi đâm thủng lốp xe của cô bé bào ngư, rồi chở cô ấy về nhà, đạp xe nhanh như bay làm cô ấy la hét chói tai, lúc ngoảnh lại thì nhìn thấy mái tóc tung bay trong gió, thật đẹp!
Ngày 15/4, cô em họ đến trường tìm tôi, tôi nhờ nó đưa tờ giấy đánh máy cho cô bé bào ngư, nhiệm vụ hôm đó hoàn thành tốt đẹp.
Ngày 16/4, tôi thấy cô bé bào ngư lẻ loi đứng một mình giữa sân tập, thật muốn chạy đến nhà vệ sinh thay đồ xám, nhưng mà người cô ấy thích cũng chính là cậu thiếu niên mặc đồ trắng, tôi mong rằng cô ấy sẽ nhận ra cái người đó chính là tôi.
Ngày 2/6, tôi tặng cô ấy một đóa hoa Forget me not, hi vọng cô ấy sẽ không quên tôi, cho dù lúc biết tôi là Tô Nặc rồi, cũng muốn cô ấy phải nhớ kĩ: tôi là Trương Tiểu Sơn.
…
Du Tiểu Trúc nhìn thấy những dòng này, kích động không thôi, cô nhìn Trương Tiểu Sơn, rốt cuộc không nói lên lời.
10.
Trang cuối cùng của cuốn sổ, có dán một trái tim hồng gấp bằng giấy. Du Tiểu Trúc mở ra xem, chính là lá thư mà cô bị mất.
Trương Tiểu Sơn nói: “Cái ngày gửi tin nhắn tỏ tình với cậu, không ngờ lại gặp đúng ngày Cá Tháng Tư, cậu phải tin đấy không phải trò đùa đâu nhé.” Nói xong hắn liền lôi điện thoại ra đưa Tiểu Trúc xem.
Đầy ngập hộp thư nháp là mấy trăm tin nhắn người nhận đều là Tiểu Trúc, khiến cho cô kinh ngạc không thôi. Trong mắt cô Trương Tiểu Sơn là một tên không thạo biểu đạt, hoặc là nói không biết biểu đạt, phương thức này của hắn khiến cô cảm động, càng khiến cô tin tưởng hơn hắn chính là Tô Nặc, bởi vì Tô Nặc trong tưởng tượng của cô chính là người như thế này.
Du Tiểu Trúc tự cấu tay mình một cái, xác nhận đây không phải là một giấc mơ, vốn tưởng rằng tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình chỉ xuất hiện hai người nam sinh, nhưng rốt cuộc ai cũng không may mắn bằng cô, hai người con trai ấy lại kết hợp lại thành một thể hoàn mĩ.
Nhìn nam sinh trước mặt một hồi lâu, Du Tiểu Trúc mới phát hiện hình dạng Tô Nặc Trong mộng tưởng lại giống Trương Tiểu Sơn đến vậy, từ lúc nào chính mình đã thích hắn rồi? Nhìn nam sinh ánh mắt có chút bất an lo lắng trước mặt, Du Tiểu Trúc chợt cười to một trận: “Trương Tiểu Sơn, sau này cậu chết với tớ.”
.
.
.
HẾT