Ngươi không phải đại thần, ngươi quá tiểu nhân- Chương 33

Chương 33: Cô
nam quả nữ

Một giây trôi
qua, không có ai trả lời…….

Năm giây trôi
qua, như cũ không thấy ai trả lời…..

Mười giây trôi
qua, không có ai trả lời chính là không có ai trả lời…..

Nửa phút trôi
qua…..

……

Rốt cục, đợi
hai phút trôi qua…..

Thiên Sơn Mộ
Bạch: ‘Bỉ Ngạn!” Biểu tình rống to, người khiêm tốn như Mộ Bạch cũng nhịn không
được tức giận, Ngươi xem ngươi xem, này đều là do ai? Bình thường nhàn nhàn
không có việc gì còn chưa tính, thời điểm trọng yếu ngươi liền đi lên đánh hạ,
đánh quái này là chuyện nhỏ, cư nhiên vẫn là nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, không
ra tay sẽ không ra tay, có người như vậy sao?! Thiên Sơn nổi giận!...... nếu
không phải như vậy, giữ ngươi làm gì?!

Tiếu Khuynh
Thành: “…..” Đưa lên hoa tươi, dám đối với yêu nghiệt kia rống to, bội phục a
bội phục.

Lưu Quang Dực:
“…..” Đồng đạng đưa lên hoa tươi, lão bà vĩnh viễn đúng, đi theo lão bà đưa
hoa, khẳng định là không có sai.

Từ Từ: “……”
không ngừng vỗ tay, Thiên Sơn, ngươi cuối cùng cũng trở thành thần tượng! Thần
tượng! Ngay cả tầm mắt của Từ Từ bạn học cũng lập tức từ nhìn thẳng chuyển
thành nhìn ngước lên……..

Mèo con quỷ
mị: “Thiên Sơn, ta mới phát hiện, ngươi so với đại thần còn thần hơn……” Mắt lấp
lánh sao, trạng thái si mê. Cư nhiên dám rống to với đại thần………

……….

Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “n?” Rốt cục gõ ra một chữ. Thật đúng như là “thiên hô vạn hoán thủy xuất
lai, do bão tỳ bà bán già diện”! (TĐHS: pó tay, k hiểu nghĩa =.=…) Một chữ “n”
thêm một dấu chấm hỏi liền khiến cho vô số người chú ý…… (vô số: nói về 6
người…… 5 người trong đội ngũ cộng thêm với người nào đang nằm nhờ trong lòng
người nào đó……)

Thiên Sơn Mộ
Bạch: “Đến ngươi lên…..” Mỗ nam tử trước màn hình máy tính bả vai nhanh chóng
sụp xuống, trước kia không cần phải nói, hồng y nam tử kia đều tự mình ở thời
điểm đánh tiểu yêu một mình một người xông lên, hôm nay như thế nào lại không
tự giác như vậy?..... Chẳng lẽ, Thủy Thủy không có mặt, ngươi liền cái gì cũng
thầm nghĩ không vui đùa, hắn cái gì cũng không quan tâm không để ý?!..... Ô ô,
thời đại này, mạng so với giấy còn rẻ….. Thiên Sơn khóc.

……..

Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Ta đang ăn cơm, ngươi chờ.” Lại qua hồi lâu, một câu như vậy một lần nữa
xuất hiện trên màn hình, cực đoạn vô cùng.

Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Lão bà của ta đang uy ta ăn nga…..” Cơ hồ là lập tức, lại có một câu khác
nhảy ra trên màn hình, tổn thương mắt mọi người. Hắc hắc hắc hắc, ta có lão bà
của ta uy ăn, các ngươi không có đi, hắc hắc, hâm mộ ta đi hâm mộ ta đi!.....
Mỗ nam tử nhảy nhót lại dương dương tự đắc.

……..

Một trận trầm
mặc…..

……..

Tay Liễu Thủy
đang cầm thìa đưa qua dừng lại giữa không trung, động tác khác hoàn toàn so với
hắn, mở to hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, vạn phần hoảng sợ.

Ác ma, không
phải là đem miếng cơm cuối cùng cho ngươi ăn xong đây sao, ngươi có tất yếu pải
chỉnh người ta như vậy?............

Trên màn hình
máy tính, kênh phụ đề không ngừng quay cuống, đủ loại sắc thái, lại vô luận như
thế nào, kênh đội ngũ cũng không thoát ra một ký tự nào. Náo nhiệt lại lặng
im……

Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Thủy Thủy lão bà là con heo lười, hiện tại mới rời giường đâu.” Ngữ khí
rất là vô tội, nhưng khóe môi lại lặng lẽ gợn lên một hình cung xinh đẹp, tay
phải trên bàn phím gõ nhanh.

“Yêu
nghiệt!..........” Liễu Thủy ngao lên, trơ mắt nhìn dòng chữ hoàn tất, ý đồ
ngăn cản, nói như vậy, còn muốn người ta sống hay không?........ Ô ô……. Ác ma!

Nhưng là bất
đắc dĩ thay, tay trái cầm bát, tay phải cầm đũa, Thủy Thủy lại không phải trong
truyền thuyết thần kỳ có ba tay, bởi vậy, cho nên, kết quả…… Câu nói kia vẫn là
hoa hoa lệ lệ nhảy lên màn hình lớn trò chơi “Nguyệt Quang lưu vực”, vô lực
ngăn cản.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

“Ngoan.” Mắt
xinh đẹp mỉm cười, nhìn thẳng vẻ mai ai oán khóc không ra nước mắt của mỗ Thủy,
Tư Hú trấn an nói. Ôm lấy thắt lưng mỗ Thủy, tay trái đang cầm lấy thìa đông
cứng giữa không trung được đưa lại gần càng gần, nhẹ nhàng di động, há mồm,
ngậm lấy.

Không quan tâm
hành vi ái muội như thế của yêu nghiệt, ánh mắt Liễu Thủy vẫn dính chặt trên
màn hình máy tính, nhìn một loạt ký tự đang dần xuất hiện, khóc không ra nước
mắt.

“Yêu nghiệt……”
Liễu Thủy không tự giác thấp giọng thì thào tự nói, hoàn toàn không thấy mình
trong mắt người kia, cằm hếch lên, miệng cười đến giống như nhất trích miêu
tinh.

[Đội ngũ]

Từ Từ: “Uy
ngươi ăn cơm.” Một loạt biểu tình khiếp sợ.

Mèo con quỷ
mị: “Đại thần, lão bà của ngươi là ai?” Như cũ là một biểu tình khiếp sợ, đây
là hoàn toàn bị vây hãm trong tình trạng thực tế của người nào đó. Chẳng lẽ,
trong trò chơi có Thủy Thủy, trong hiện thực cũng có “Thủy Thủy lão
bà”?...........

Thiên Sơn Mộ
Bạch: “Ngươi nói Thủy Thủy sẽ không phải cái kia Thủy Thủy đi?” Ra vẻ rất hiểu
vấn đề, nhìn nhìn lại nam nhân đang ngồi trước màn hình, toàn thân đã hoàn toàn
căng cứng, bức bách chính mình một chữ lại một chữ gõ lên, mới nói thành một
câu như vậy!

Tiếu Khuynh
Thành: “Cô nam quả nữ, chung sống bất hợp pháp, ha ha ha ha…..” Hoa hậu giảng
đường mỹ nhân luôn lợi hại như vậy, sau khi bắt được trọng điểm liền cười đến
ái muội.

Hoa hậu giảng
đường mỹ nhân, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, ngươi như thế nào bái quát
như vậy?!...... Liễu Thủy hài tử cảm giác được lòng mình bị lời nói ái muội này
khiến cho
nảy nở,
còn chảy máu nữa
.

Mèo con quỷ
mị: “Oa, mới rời giường, mới rời giường.” Mèo con bừng tỉnh đại ngộ, sau đó
hưng phấn ngao.

Từ Từ: “ Thủy
Thủy, Thủy Thủy lão bà, ăn cơm, rời giường, oa ha ha ha ha cáp…..” Một cái đại
tin tức hoàng tráng, từ trong khiếp sợ hoàn hồn, đại loa của Từ Từ lại tiếp tục
hoạt động.

Tiếu Khuynh
Thành: “Thủy Thủy, đem qua ngủ ngon đi?” Lời này, là đối với Thủy Thủy trước
màn hình nói.

…….

Một trang một
trang…..

Màn hình tiếp
tục quay cuồng.

Không thể nhịn
được nữa, một tay lấy bát cùng thìa đặt lên bàn, đẩy ra tay yêu nghiệt trên bàn
phím, vội vàng gõ chữ, giải thích a giải thích, cái gì trong sạch, cái gì danh
dự, hoàn toàn bị hủy a a a a…….. Ô ô……

[Đội ngũ]

Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Chúng ta cái gì cũng không phát sinh!” rất là thận trọng tuyên cáo. Người
nào đó cho rằng rất trọng yếu rất trọng yếu phải giải thích, một câu tiếp một
câu tiếp tục toát ra.

………..

Từ Từ: “Bỉ
Ngạn a, làm tình phải có tiết chế a tiết chế, xem Thủy Thủy của chúng ta bị làm
cho mệt đến mực không thể rời giường!” Từ Từ đã muốn từ cuồng tiếu phát triển
thành quan tâm cùng khuyên nhủ. Cái gì BOSS cái gì “Huyết nha” đã sớm bị ném
qua sau đầu, thời khác mấu chốt, bái quái so với bất kỳ cái gì đều trọng yếu!

Mèo con quỷ
mị: “Khi nào thì kết hôn? Khi nào thì sinh hài tử?” Đề tài này, là càng nói
càng xa………

Tiếu Khuynh
Thành: “Ta không ngại làm mẹ nuôi.” Hoa hậu giảng đường mỹ nhân lãnh ngạo, cư
nhiên cũng mở miệng bàn luận danh hiệu mẹ nuôi tương lai của cục cưng……..

Thiên Sơn Mộ
Bạch: “Thủy Thủy…….” Thiên Sơn hài tử cũng có rất nhiều điều muốn nói a muốn
nói.

……….

Màn hình tiếp
tục quay cuồng, đề tài chưa dứt, mỗ Thủy thực hoa lệ bị mọi người bỏ qua…..

……..

Quay đầu, cọ
cọ, càng tiến sâu vào trong lòng yêu nghiệt, ôm đầu sỏ mọi chuyện khóc rống.

Hai phút sau,
rất cốt khí gạt lệ, quay đầu, đứng dậy, đi vào phòng khách. Nội tâm nức nở----
không để ý tới bang phái bại hoại này, ta đi xem ti vi, ô ô…….

Ra vẻ kiên
cường, khóe mắt mang dư quang nhìn về phía màn hình máy tính, không nghĩ tới,
lại rất rõ ràng, người từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào bị mỗ Thủy cho là
người vạn ác lại thiện tâm nói ra một câu____

[Đội ngũ]

Lưu Quang Dực:
“Như vậy, Khuynh Thành, chúng ta khi nào gặp mặt?”……..

………

“Yêu nghiệt,
quần áo của em đâu?!” Hai giờ sau, ngồi ở phòng khách xem ti vi, Liễu Thủy rống
to. Xem hết một bộ phim kinh dị, phi thường nhập tâm, không có yêu nghiệt ở bên
quấy rối, không ai quấy rầy xem liên tục cảm giác thực phi thường tốt. Chờ phục
hồi lại tinh thần, bỗng nhiên nhớ ra còn có chuyện quần áo như vậy. Ở nhà mặc
quần áo như vậy còn không tính, chẳng lẽ còn mặc như vậy về phòng?........ Chỉ
là nghĩ tới, đều cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Đợi mãi, không
có thanh âm……..

“Yêu
nghiệt!.......” Liễu Thủy tiếp tục ngao lên, hai chữ “yêu nghiệt” tai họa như
vậy kêu lên phá lệ dễ nghe. Lần đầu tiên gọi như vậy, yêu nghiệt cư nhiên không
phản bác, vì thế, lớn gan lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba, thứ ta…….

“Trên ban
công.” Bị kêu như vậy, muốn vờ như không nghe thấy cũng khó. Vì thế, Tư Húc
ngẩng đầu hướng Liễu Thủy gợn lên một nụ cười, ngón trỏ chỉ về phía phòng bếp.

Nghe được chỉ
thị, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, nhảy lên, đi dép lê vào ‘lạch cạch’
‘lạch cạch’ chạy vào phòng bếp, tầm mắt nhìn thấy, ở ban công rộng lớn có vài
bộ quần áo, của Tư Húc, cũng của chính mình, áo T-shirt, quần bò, ngay cả Bra
đều được treo lên mặc cho gió thổi bay……

Ô ô……..

“Buổi chiều
liền khô.” Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Tư Húc không ngẩng đầu,
như là trấn án. Bị hai bàn tay che lại mắt, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nói
cho Thủy Thủy biết, đã sắp xếp quần áo cảm thấy phù hợp với Thủy Thủy do mình
mua, thu thập trong tủ quần áo. Cái kia, chờ người nào đó phát hiện rồi nói
sau, ha ha……

……….

Thời gian ở
chung ấm áp ngọt ngào chậm rãi trôi qua, trong trò chơi, huynh đệ tỷ muội bởi
vì biết Bỉ Ngạn cùng Thủy Thủy thật sự quen biết mà chịu đả kích sâu sắc, đều
đều có diễn biến mới. Như thế nào chuyện tốt đều do hai cái người vô lương tâm
kia làm trước?!

Hoa hậu giảng
đường mỹ nhân cùng Lưu Quang Dực đã thực sự lén gặp mặt sau đó.

Vi Vũ cùng
Thiên Sơn cũng giống như trên.

Thời gian mấy
tháng, trong trò chơi đã trải qua hoa nở hoa tàn, có người rời khỏi trò chơi,
lại có người mới tham gia, nhưng hoàn hảo, chuyện tối hạnh phúc trong trò chơi,
những người Liễu Thủy từng gặp qua____ dù là bạn tốt hay bạn bình thường đều
không có ai nói muốn rời khỏi trò chơi.

Đảo mắt đã đến
kỳ nghỉ đông. Liễu ba Liễu mẹ đã liên tiếp gọi điện mấy lần, hỏi Thủy Thủy khi
nào thì về nhà, đối với Thủy Thủy ở thành phố B cả một học kỳ không gặp, thật
là nhớ.

Vì thế, kiểm
tra xong môn cuối cùng, không để ý tới Tư Húc yêu nghiệt vô tội, làm nũng mang
theo ánh mắt giữ lại, Liễu Thủy liền thu xếp hành lý, lên đường! Đem yêu nghiệt
ném vào kỳ kiểm tra môn cuối cùng, yêu nghiệt oán khí tận trời…….

“Hô…….” Kéo
hành lý xuống xe lửa, Liễu Thủy thở phào nhẹ nhõm, hai ngày xe lửa a xe lửa,
cho dù là nằm trên giường, ngồi xuống cũng là muốn lấy mạng!

A a a a a a…….
Liễu Thủy đã trở lại.

Gọi điện thoại
cho Liễu ba Liễu mẹ, cam đoan khi trở về sẽ có cơm nóng hôi hổi, sờ sờ bụng,
Liễu Thủy kéo hành lý tiến về phía cửa ra nhà ga.

“Honey….”

“Honey….”

Điện thoại vào
lúc này reo vang, sau một trận rối loạn, rốt cuộc cầm lên điện thoại, nghe máy.

“Thủy Thủy.”
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng nói độc đáo của Tư Húc.

“n.” Liễu Thủy
trả lời, mới hai ngày không gặp mà thôi, đã muốn nhớ mong thật nhiều, ở trên xe
lửa cầm điện thoại lại buông, cầm điện thoại lại buông, trước mắt không ngừng
hiện lên ánh mắt ai oán của yêu nghiệt khi ly biệt, khiến cho dũng khi gọi điện
thoại tan biến. Yêu nghiệt a yêu nghiệt, ngươi nói Liễu Thủy làm thế nào với
ngươi cho phải?.......

“Nhớ anh
không?” Tiếng nói nghi hoặc trầm thấp mang theo tiếng cười thoáng qua.

…….

Bước chân dừng
lại tại cửa nhà ga, sau một lúc lâu, Liễu Thủy đều không có trả lời. Nhớ, như
thế nào không nhớ đây?....... Nhưng là như vậy bắt Liễu Thủy tự mình nói ra
khỏi miệng vẫn là phi thường khó khăn, vẫn là câu nói kia, Thủy Thủy cũng là da
mặt mỏng, thẹn thùng a!

“Anh ở ngay
bên cạnh em nga, Thủy Thủy.” Thanh âm trêu trọc của Tư Húc lại vang lên bên
tai.

“Tư Húc!” Liễu
Thủy quay đầu, kinh hô.

Tư Húc, rõ
ràng là Tư Húc!......

…….

Ngồi ở ghế phụ
lái, một người ngây ngốc một người cười đến thực ngọt ngào, nói tóm lại, chính
là ngọt ngào ngây ngô cười……… __ __!

Khi Tư Húc đem
hành lý đặt sau cốp xe, khi Tư Húc ngồi vào ghế lái, Khi Tư Húc thắt dây an
toàn cho nàng, Liễu Thủy vẫn cười, phi thường thỏa mãn. Không nghĩ tới, ở nhà
ga cũng có thể tìm ra Tư Húc, không chỗ nào không có Tư Húc, hắc hắc hắc
hắc……..

Ngồi vào chỗ
của mình, ánh mắt nhìn vào tấm gương phản chiếu Liễu Thủy ngây ngô cười, Tư Húc
sủng nịch cúi đầu cười. Khởi động xe, hướng nhà Liễu Thủy chạy đi.

“Tư Húc, nhà
em ở XXXXXXXX” thật vất vả lấy lại tinh thần, Liễu Thủy mở miệng nói địa chỉ
nhà mình. Kỳ thật nhà cách nhà ga rất gần, hơn mười hai mươi phút đi xe. Rất
nhớ rất nhớ Tư Húc, cho nên Liễu Thủy ước rằng đoạn đường ngắn ngủi kia có thể
tại học kỳ sau dài ra thật nhiều thật nhiều….. Đương nhiên, ước mơ này cuối
cùng chỉ là một hồi mộng tưởng __ __!

“Anh biết, ngu
ngốc.” Ha ha….. Cười khoái trá, Tư Húc cũng là phi thường vui vẻ. Tư Húc như
thế nào lại không biết địa chỉ nhà Liễu Thủy? Thủy Thủy ngu ngốc…… bất đắc dĩ
lắc đầu.

“Anh mới ngu
ngốc.” Bị người kỳ thị, vấn đề này là cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng, vì thế Liễu
Thủy lập tức phản kích.

“Là, anh
ngốc.” Vì thế, người đang lái xe phi thường sảng khoái thừa nhận.

“Em ngu, ngốc
cùng ngu ở cùng một chỗ tạo thành ngu ngốc.” Sau đó nói tiếp.

“……..”……… Gặp
người mặt dày như vậy, Liễu Thủy còn có thể nói gì? Chỉ có thể không nói gì…….

……….

……. Là, ta là
heo. Ta là chồng heo, ngươi là heo mẹ, chồng heo cùng heo mẹ sinh cục cưng gọi
là heo cục cưng, ngao ngao~~

……….

Đường a, nó
chỉ có ngắn như vậy cũng sẽ không biến dài, thời gian a, chậm một phần giây
cũng sẽ không quay lại một giây. Cho nên, hơn mười phút sau, xe một đường không
bị ngăn trở dừng lại trước cửa nhà Liễu Thủy.

Trước khi
chuẩn bị chào tạm biệt, đứng dưới mái hiên nhà xe nắm lấy tay Liễu Thủy, kéo
mạnh lại, Liễu Thủy vững vàng rơi vào trong lòng Tư Húc yêu nghiệt.

“Thủy Thủy lão
bà, nhớ rõ rất nhớ anh nga.” Cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng bên tai, có chút làm
nũng, có chút không nỡ.

“Không được
không nhớ anh.” Ngữ khí bá đạo.

“Được.” Ở
trong vòng tay ấm áp của Tư Húc, ngoan hiền trả lời.

“Nhớ gọi điện
cho anh…..” Ngữ khí tiếp theo mang theo hương vị căm giận. Dù không đợi cùng
nhau trở về, bản thân sẽ nguyện ý chịu ủy khuất lên máy bay đuổi theo tàu hỏa
kia, bị cự tuyệt không kể, mà người kia, suốt hai ngày, ngay cả gọi điện, thậm
chí ngay cả một tin nhắn cũng chưa nhận được! Nguyên lai, người này còn đang
giận mỗ Thủy vì hai ngày qua không gọi điện, không nhắn tín đâu!........

“Được.” Liễu
Thủy lại đáp ứng, một ngày không gặp như cách ba thu, hai ngày này đều không gặp,
Tư Húc nói cái gì, Liễu Thủy đều nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng rồi!

“Anh không ở
bên cạnh em, không cho phép e thông đồng cùng người con trai khác.” Ngay cả
liếc nhìn cũng không được!......

“Được.” Về nhà
sẽ không ra khỏi cửa, liền chỉ có thể thấy một người con trai là Liễu ba…. Vì
thế, đồng ý.

“Trời lạnh nhớ
mặc thêm quần áo.” Lo lắng tiếp theo lại là quan tâm.

“Được.” Trả
lời không chút do dự.

“Ba bữa phải
ăn đúng giờ.” Tiếp tục thầm thì nói.

“Được.” Ở nhà
sẽ không bị đói, tiếp tục đáp ứng……..

……..

“Sau khi tốt
nghiệp liền gả cho anh.” Vì thế, hố được đào sẵn…..

“Được.” Vì
thế, có người ngây ngốc, nhảy xuống……..

……..

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3