Ngươi không phải đại thần, ngươi quá tiểu nhân- Chương 05-06
Chương 5: Cảnh
tượng thật chói mắt
Kia, một ngày
mới lại bắt đầu.
Chim chóc dậy
sớm thì mới có sâu ăn, dậy muộn thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chim khác ăn,
đây chính là một chân lý. Vì có thể ăn được lũ sâu nóng hổi vừa mới ra lò kia,
Thủy Thủy bạn học của chúng ta còn chưa đến 9 h liền từ trên giường ngồi dậy,
nhảy đến ngồi trước màn hình máy tính, ngón tay khẽ đưa, bật máy tính lên. Nhìn
máy tính tựa như nhìn thấy mỹ nhân, thật là cuồng nhiệt; tựa như cẩu cẩu thấy
xương liền thèm nhỏ dãi; tiểu miêu thấy chuột thì tự mừng thầm. Sau đó, Thủy
Thủy không tự động thoát ra mấy biểu tình kích động, vô thố ôm lấy màn hình máy
tính. Nhìn cảnh này, thực sự phải nói, Thủy Thủy bạn học a, máy tính không thể
so với con người, người buồn ngủ, nó không thể ngủ được; người cần ăn cơm, nó
không ăn cơm; người muốn uống nước, nó chẳng cần uống; còn có, người khi mới rời
giường cần đi rửa mặt, nó không cần rời giường cũng chả cần rửa mặt. Thủy Thủy
bạn học, người nhớ rõ ràng cần phải rời giường, nhưng là ngươi… quên rửa
mặt!!!!!!!!
Thủy Thủy a,
từ ngày ngươi tham gia trò chơi, luôn an phận như chiếc máy tính, cố định tại
chiếc ghế kia, ngươi quả thật là đã trầm mê a trầm mê….
Thủy Thủy a,
ngươi như vậy là không đúng, “Chơi để giải trí là tốt, trầm mê trò chơi là hại
thân”, khi bắt đầu chơi không phải đã xuất hiện dòng chữ nhắc nhở màu đỏ ư, sao
mới chớp mắt mà ngươi đã chìm đắm mê say như vậy?
Thủy Thủy: “Ta
đang nghỉ hè, một năm mới có một lần nghỉ hè, ngươi không thể cho ta trầm mê
một chút hay sao a a a a a…….”
………
Mở trò chơi
ra, đăng nhập. Liên tiếp hiện lên màn hình chờ, 1 giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây,
5 giây… 28 giây, 29 giây, 30 giây. Thực xin lỗi, đường link này tạm thời không
thể liên kết…
囧.
Kết quả của
việc quên rửa mặt chính là đem thời gian tiến hành back up ném ra sau đầu, cho
nên nói, quên là một loại bệnh, nó có khả năng truyền nhiễm. 囧. . . . . . Rốt cục có thể đi rửa mặt!
Không thể trở
thành người chơi xuất sắc nhất, ý nghĩa lớn nhất của việc tham gia trò chơi sẽ
là chạy trốn, động lực chạy trốn không còn, giống như mắt mù không nhìn thấy mỹ
nữ, cẩu cẩu lại không thèm ăn xương, mà tiểu miêu cũng chán không bắt chuột,
tóm lại, thế giới vì không còn ý nghĩa như bầu trời bị màn đêm che phủ…trở nên
u ám không có chút ánh sáng hy vọng nào.
Không có việc
gì làm a không có việc gì làm, nhàm chán a nhàm chán……..
Thật bất đắc
dĩ, Thủy Thủy lên diễn đàn của “Nguyệt Quang lưu vực” xem thử, đối với diễn đàn
này, Thủy Thủy luôn không có hứng thú, chỉ một lòng chuyên tâm vào trò chơi,
những cái khác coi như không nghe không nhìn thấy, tục ngữ gọi là…chui đầu vào
mai rùa, mắt mù tâm cũng mù. Nói mà xem, diễn đàn là nơi như thế nào vĩ đại,
như thế nào to lớn, vậy mà cô vẫn có thể trợn tròn đôi mắt, long lanh lóng
lánh, rất vô tội mà nói: “Trước kia ta thật không biết tại “Nguyệt Quang lưu
vực” có tồn tại một nơi như vậy.” Hài tử, không biết chính là phạm tội, mà
chúng ta, kiên quyết không phạm tội! Phải biết rằng, bị ngươi cấp cho một cái
không nhìn hoa hoa lệ lệ chính là…diễn đàn của trò chơi này, là nơi bắt đầu của
mọi chuyện bát quái, là nơi bát quái được truyền bá rộng rãi a!!!!!!!!!!! Bao
nhiêu người một khi đã vào diễn đàn liền không muốn rời đi, bao nhiêu người vì
diễn đàn mà vui sướng không màng thế sự không cần ưu thương. Đó, là nơi nhất
định sẽ không khiến ngươi thất vọng, nhất định sẽ khiến ngươi kinh hỉ, khiến
cho ngươi khoái hoạt, khiến ngươi kinh hách làm cho ngươi suốt đời khó quên.
Hắc hắc………..
Vẫn nghĩ diễn
đàn thật chẳng đáng quan tâm, không vào thì thôi, đã vào thì liền dạo xem thế
nào, dù sao Thủy Thủy cũng đang rất nhàm chán chờ trò chơi back up hoàn chỉnh,
nói không chừng cố gắng còn tìm được gì hay hay đâu!.......
Một dòng thông
báo màu đỏ bắt mắt hiện ra trước mặt Liễu Thủy, thời gian đăng lên là 9h, cũng
sấp sỉ khoảng thời gian Thủy Thủy vừa rời giường, số lượng người xem đã lên tới
hàng vạn. Nhìn dòng thông báo này, Liễu Thủy không khỏi ngây ngẩn cả người,
ack, cái kia, này là làm sao? ——" ‘tin tức-sự kiện’ Nguyệt Quang đảo đệ
nhất cao thủ “Bỉ Ngạn Khai Hoa”, một khoảnh khắc hoa lệ vĩnh hằng!”
Chuột máy tính
di chuyển, nhấn nút, tiến vào “ ‘tin tức-sự kiện’Nguyệt Quang đảo đệ nhất cao
thủ, một khoảnh khắc hoa lệ vĩnh hằng!”Một vài dòng chữ bắt mắt rất văn vẻ hiện
ra, màu đỏ thẫm, sau đó lần lượt vỡ thành những mảnh nhỏ. Khung cảnh dần hiện
lên, là hôn lễ trên Nguyệt Quang đảo, phong cảnh tú lệ của Nguyệt Quang đảo,
mọi người chúc phúc, cô dâu chú rể vẻ mặt vui sướng. Tiếp đó, là khung cảnh
trời xanh xanh biển xanh xanh, từ đó bay tới một đám người, thật đông, cảm giác
áp bách dần xuất hiện. Liền sau đó là cảnh hai bên giao chiến trên Nguyệt Quang
đảo, các loại kỹ năng đều được tung ra, tình hình chiến đấu kịch liệt khiến
người ta kinh tâm, sau đó, màn hình đều là khung cảnh ở điểm hồi sinh, nam tử
kia một chiêu tất sát….. Nhân vật chính vẫn là nam tử hồng y kia xuất hiện dưới
những góc độ, thời điểm khác nhau. Muôn vàn sắc thái màu sắc đẹp mắt, một đạo
lôi vũ màu bạc được bắn ra, tất cả địch nhân đều ngã xuống, làm cho người ta
chìm đắm thật sâu trong khoảnh khắc phấn khích tuyệt luân kia, thật lâu sau,
cũng không thể hoàn hồn. Cuối cùng, chính là hình ảnh hồng y nam tử cao lớn
hiên ngang giữa chiến trường vô số thi thể, trời xanh, biển rộng, khung cảnh
mịt mờ. Cảnh tượng như vậy làm cho người ta không khỏi hoảng hốt, tâm sinh túc
mục (nghiêm trang, trang trọng), tâm sinh sùng bái….. Ngay sau đó là một bài
viết do tác giả tự thuật, bao gồm đoạn cảm tưởng như thế này, đối với người đến
cướp hôn oán giận, đối với giao chiến của hai bên đưa ra bình luận, đặc biệt
đối với giang hồ đệ nhất cao thủ….cũng chính là nhân vật chính của bài viết này
bình luận đến gần hai phần ba bài viết. Lời nói thể hiện rất nhiều tâm lí của
người viết, ca ngợi có, còn có cả… ái mộ?
…………..
Không nói gì….
Liễu Thủy phi thường im lặng. Nhìn tên người post bài, Liên Hoa Tích Nhược?
Không quen.Hẳn là một trong những người tham dự hôn lễ. Dù người này nàng không
quen biết, nhưng là cũng không nên đem sự thật đổi trắng thay đen như vậy
nha!!!!!!! Thế giới này thật đen tối, thế giới này không có lấy một chút ánh
sáng, thế giới rốt cục vẫn là không có nhân tình a a a a a???....... Nhìn xem
nhìn xem, cứ như vậy an nhàn không có việc gì, hết ăn lại nằm, đẩy lão bà lên
tiền tuyến, chính mình tránh ở phía sau nhàm chán kêu gào, mãi tới phút cuối
mới phóng ra một chiêu cho gân cốt khỏi rỉ sét, vậy mà được người ta nói thành
cái dạng gì? Anh dũng kiên cường?... Trí dũng song toàn?... Cái thế vô song?.....
Liễu Thủy trầm
mặc, thế giới này thay đổi a a a a a…… Vi sao một cái vô lại, một cái kẻ rảnh
rang, lại có được toàn bộ cảm kích, toàn bộ ca ngợi, cùng toàn bộ sùng bái, có
được toàn bộ chú ý của mọi người trên diễn đàn, mà nàng, người chân chính đấu
tranh, anh dũng tiến vào trận doanh của địch chém giết, anh hùng chân chính cứu
vớt nguy nan lúc đó lại ngay cả một vai phụ cũng không có, một hình ảnh cũng
không cho? Liền bởi vì hắn là nam, nàng là nữ, hắn thích ăn cơm khô nàng thích
uống cháo, hắn có danh bài giang hồ đệ nhất cao thủ mà nàng không có? 555…. Đây
là kỳ thị a kỳ thị, chuyện giới tính này nàng cũng không thể trong một phút
liền thay đổi được a, 555….. không nên là người kỳ thị như vậy a, 555…. Cực kỳ
đố kỵ a….
Đóng lại bài
viết này, sự oán hận trong lòng Thủy Thủy ngày càng trầm trọng đến mức không
thể kiềm chế….. Không nên như vậy a…… 5555…… Nhìn bài viết này, nàng liên tưởng
đến một chuyện khác, chính là quên một người nam nhân này, có thể kiếm được một
nam nhân khác, đây chính là đạo lý. Thế gian này, nam tử hàng hà sa số, nàng
đang tuổi thanh xuân, xinh đẹp như hoa, tùy tiện kiếm bừa chẳng lẽ không có lấy
một người thuận mắt vui tai hay sao? Giống như, diễn đàn này có vô vàn bài
viết, vì một bài viết mà chịu đả kích, nàng có thể hay không lấy ra một bài
khác khiến bản thân cao hứng cao hứng, khoái hoạt khoát hoạt?
Vì thế, kéo
xuống bài viết ngay sau bài “‘tin tức- sự kiện’ Nguyệt Quang đảo đệ nhất cao
thủ “Bỉ Ngạn Khai Hoa”, một khoảnh khắc hoa lệ vĩnh hằng!” ____ “‘tin tức- sự
kiện’ Ảnh chụp của cặp tình nhân hoàn mỹ!”. Lại nói, Thủy Thủy chính là một
người vô cùng hung hăng ăn thua, nhìn tên bài viết hiện lên rõ ràng, nàng một
lòng muốn tìm kiếm chút an ủi, nhưng là cũng chưa xem được gì liền nhìn thấy
một điểm kia, cho nên, trong nháy mắt, nàng hoa hoa lệ lê, bị囧 .
……….. Hôm nay
thiên hôn địa hám (trời đất u ám), lòng người hiểm ác, thế giới nhỏ hẹp, nói
thật là đúng. Khắp thế giới đều là người quen a…….555…… Không cần như vậy người
xem người a a a a…..
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Chương 6:
Nguyên lai là người quen
Trong nháy mắt
mở ra bài viết kia, Thủy Thủy thực hoa hoa lệ lệ bị囧, vội vàng đảo quanh mắt nhìn ngắm,
tìm kiếm dòng chữ “diễn đàn vườn trường đại học XX”, đương nhiên, tìm trắng
mắt, nhắm mắt lại đều muốn khẳng định nàng sẽ không tìm được, bởi vì thực xác định, nơi
này thật thật thật thật xác thực, thiên chân vạn xác không phải là cái gì “diễn
đàn vườn trường đại học XX”, đồng dạng cũng thật xác định, nơi này chính là
“diễn đàn chính Nguyệt Quang lưu vực”, không phải cái gì loạn thất bất tao
khác, lấy sơn đen tô vẽ cũng không thể ra cái tên diễn đàn không chút thông
tin, không có lấy nửa điểm đề cập qua, không phải là cái diễn đàn như vậy.
Nhưng là, Liễu Thủy thật囧, hơn nửa
ngày cũng không phục hồi được tinh thần. Vì sao đôi tình nữ nổi danh trường
nàng lại xuất hiện tại “diễn đàn chính Nguyệt Quang lưu vực”? Thần kỳ a.
Mọi chuyện đều
là như vậy, bị囧 囧 liền quen thói囧, bị囧 囧 liền không
thể thu hồi, biết rằng xem diễn đàn xem tiêu đề xem chữ viết xem câu văn sẽ
không nhìn chằm chằm vào hình ảnh hai người mà thất thần.
“ ‘Tin tức- sự
kiện’ ảnh chụp của đôi tình nhân hoàn mỹ”? hai người kia, nguyên lai là cùng
nàng chơi một trò chơi, thậm chí còn cùng khu với nàng. Không biết có phải hay
không cũng giống như nàng, bị nam sắc khiến cho đầu óc hỗn loạn nên mới vào, vô
cùng có khả năng, có mặt nữ nhân kia, là càng nghĩ càng có khả năng……. Thủy
Thủy lầm vào YY khôn cùng. Thủy Thủy a, bài viết như vậy, ngươi xem đứa nhỏ này
a, nhất định đã chịu kích thích mạnh đến đầu cũng hỏng luôn rồi. Sao có thể bắt
người ta cùng ngươi so đo, ai cũng đều biết không cùng đẳng cấp là không thể so
sánh, X cùng với Y, lớn cùng với nhỏ không thể đem ra so sánh với nhau phải
không? Người có ý chí kiên cường, không dễ bị mê hoặc, cho nên không thể trách
cứ a Hoa a Hoàng ven đường nhất thời say mê, bất phân thị phi, bị bề ngoài
tuyệt đại giai nhân mê hoặc đến đầu óc choáng váng, không thể tự chủ mà tiến
vào trò chơi, bạn học của bọn họ nhưng là “Nguyệt Quang lưu vực” đệ nhất cao
thủ, là kẻ chuyên ăn tươi nuốt ống kẻ khác, vì hắn mà mê đắm, lại còn mê tới
như vậy, quả không phải người bình thường có thể làm, không phải sao? Về phần
hai người bọn họ, nhiều lắm là nhìn giữa một bể vô vàn người chơi, một mảnh mù
mịt mới có thể không nhìn rõ đúng sai như vậy. Tiêu chuẩn thưởng thức không
cùng cấp bậc thì đừng đặt cùng chỗ mà so sánh, biết không, ngoan, hoàn hồn lại
a.
Ánh mắt nhìn
xuống tên của người chơi, nhìn lại nhìn, đôi mắt trong nháy mắt mở lớn, Phong
Tiêu Hề?????? Nhất Tiếu Khuynh Thành???????......... Cho nên, thế giới này thật
là phi thường nhỏ bé, kích thích này quả đúng là vừa bị đá rồi lại bị đạp, cảm
giác mê mờ càng ngày càng lan rộng………
Nghĩ như thế
nào cũng không nghĩ đến, người kia lại là cái gai trong mắt nàng ở hiện tại,
tuy rằng, nhận xét trong ảnh chụp là đối phương tự mình nhận xét, Liễu Thủy vẫn
bị vây hãm trong cảm giác vô tri vô giác, trong trò chơi, người kia vẫn là cùng
nàng xung khắc như nước với lửa, nói một ít chuyện thường tình, trong trò chơi
xảy ra chiến trận là chuyện thường ngày phát sinh, vậy mà, náo loạn đêm qua vừa
phát sinh đến hôm nay đã được đưa lên diễn đàn, đương nhiên, kết quả đều không
thể nghi ngờ chính là bên ta giành chiến thắng cuối cùng. Liễu Thủy trầm mặc,
nữ nhân này, dù đặt ở đâu cũng có thể gây chuyện, rất cường đại, cũng rất bưu
hãn, đều là chuyện người bình thường không thể chống đỡ, ở cuộc sống thực sự là
như vậy, ở trong trò chơi cũng không sai biệt lắm. Ai, thở dài a. Ai khiến cho
đường đường hoa hậu giảng đường mị lực mê đảo chúng sinh làm ra sự tình như
vậy, khiến cho biết bao người kinh sợ đâu. Hoa hậu giảng đượng mị lực vô cùng,
lực sát thương của hoa hậu giảng đường cũng là vô hạn a.
Nói đến chuyện
này, phải bắt nguồn từ chuyện này, Liễu Thủy bạn học khi đó là tân sinh, vốn
tính tình của Liễu Thủy cũng không phải thực đàng hoàng, đỗ đại học sau có thể
cúi đầu liền không ngẩng đầu, cho dù cần ngẩng đầu cũng bị nàng áp chế thành
cúi đầu, theo thời gian, nàng dùng bộ mặt bình thường, đơn giản, không chút nổi
bật như vậy mà yên ổn trải qua nửa năm không một chút gợn sóng, cứ thế trải qua
học kỳ đầu tiên của đại học.
Học kỳ tiếp
theo, đối với Liễu Thủy mà nói, chính là một mùa đông lạnh giá. Đối với toàn bộ
vườn trường của đại học XX mà nói, mùa đông này, một cái tên cùng với một cái
tên khác thật sâu khắc ghi trong lòng bọn họ, đuổi không di xóa không tan, nó
đại diện cho một lần sầu não, một chút lạnh nhạt, một chuyện sợ hãi, mà cái tên
kia chỉ có đơn giản hai chữ…. Liễu Thủy.
Thời gian chậm
rì rì trôi qua, tại học kỳ hai năm thứ hai đại học, cuộc sống đại học một năm
rưỡi bởi vì hắn mà kéo theo rất nhiều phiền phức. Bề ngoài tuấn dật, lời nói
tao nhã, dáng người mê hoặc, không một điểm nào không khiến người ta yêu thích
làm cho người khác thật sâu say mê, đặc biệt là…. nữ nhân. Người hoàn hảo như
thế cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn không thể cùng hắn có quen biết, nếu quá
mức gần gũi, sẽ có cảm giác như bị trúng độc. Trừ một số ít người có lá gan
lớn, còn lại không ai dám cùng hắn thân mật bắt chuyện. Không có đáp trả. Hắn,
là một giấc mộng nhìn thấy mà không thể chạm thấy của mọi người trong trường.
Chênh lệch, là khoảng cách ngăn cản vĩnh viễn, người với người trong lúc đó
cũng không thể gần gũi.
Một quả bóng
đánh trúng tạo ra nhất kiến chung tình, cực kỳ cẩu huyết nhưng chân thực. Buổi
chiều, đi ở bên ngoài sân bóng vắng vẻ tiêu điều bị đập trúng bởi… một quả bóng
rổ. Một quả bóng, xé tan đi bề ngoài phòng vệ nội tâm nàng, khiến nàng thật sâu
xúc động, vì thân ảnh tinh tế lạnh kia. Không có giải thích, không có kinh
hoàng, không có kinh diễm, hết thảy mọi thứ đều không có phát sinh, hắn chính
là nhẹ nhàng nhặt bóng lên rồi sau đó xoay người, trở lại sân bóng, tiếp tục
trận bóng chưa xong. Vốn nên phẫn nộ, vốn nên ngăn cản, vốn nên yêu cầu xin
lỗi, nhưng nàng cũng không có làm, chỉ có rung động thật sâu, thật lâu sau cũng
không có tiêu tan.
Chuyện xưa
liền theo đó bắt đầu.
Rồi sau đó,
chính là oanh động.
Rốt cục, bên
cạnh một nam tử hoàn mỹ như vậy xuất hiện một nữ tử sánh vai bước đi, vườn
trường, căn tin, phòng tự học, đường lớn nhỏ đều có lưu lại hình ảnh hai người
bọn họ kết bạn, mà nhân vật chính trong chuyện xưa cũng là người bình thường,
cùng lắm cũng chỉ có thể sử dụng nhiều nhất hai chữ thanh lệ để hình dung. Khó
hiểu, mọi người thật khó hiểu, có người chúc phúc, có người đùa cợt, cũng có
người hối hận, ghen ghét….giống như hoa hậu giảng đường lại không ở trong số
ít. Trước sự khiêu khích của mọi người, người trong chuyện xưa kia bị những
người chạy theo, thần tượng cái nam nhân hoàn mỹ kia, mà hoa hậu giảng đường
chính là cầm đầu đám người này, làm ra không ít chuyện, Liễu Thủy chính là bàng
quan với mọi chuyện phát sinh này, không đến nơi đến chốn. Đối với các nàng, có
bao dung lý giải cũng có đồng tình, nhưng không có nghĩa là mặc sức các nàng
xâm lược. Có đôi khi coi thường là cách phản kháng tốt nhất. Đồng thời, nàng
cũng nhớ kỹ có một người như vậy, thật sâu thích một người nam tử, Dương Khoảnh
Vân, một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, hoa hậu giảng đường mỹ nhân.
Nhớ lại, có lẽ
đều là sầu não dẫn theo đau đớn. Đối với hình ảnh tàn nhẫn đã khắc sâu trong
tâm trí kia, Liễu Thủy hiện tại đã học xong lạnh nhạt, học xong coi thường, học
xong quên lãng. Không thèm nghĩ nữa, kia đã là dĩ vãng, cái gì cũng không có,
chưa từng phát sinh, cũng không có chấm dứt cùng không có xuất hiện, cũng vốn
không có rời đi. Sinh hoạt của Liễu Thủy vẫn như trước khoái hoạt, vui vẻ, vô
ưu, vô lự, không hề có một Liễu Thủy phiễn nào.
Kết cục của
chuyện xưa, theo trời xanh tan biến. Đó là chuyện xảy ra tại học kỳ thứ nhất
đại học của Liễu Thủy, hắn đi Mỹ. Không có nguyên nhân, chính là nói phải đi,
đi lưu học, liền đi. Từ nay về sau không còn tin tức. Gần nửa năm cảm tình, với
hắn mà nói là cái gì, Liễu Thủy thật sự không biết, không có miệt mài theo
đuổi, cũng không theo miệt mài theo đuổi, chính là, qua mùa đông rét lạnh ấy,
tạo thành một giấc mộng bi hoan ly biệt, trong mộng, có một nam tử xuất hiện,
sau đó biến mất.
Đối với kết
quả như vậy, hoa hậu giảng đường mỹ nhân rất là cao hứng, nàng không thể có
được, người khác cũng đừng mong có được, phương châm này khiến cho nàng thực
vui vẻ, khác với nàng, Liễu Thủy mạc danh kỳ diệu có được nam nhân xuất chúng
như vậy càng khiến cho nàng thấy nhớ, càng khiến nàng cảm thấy trọng yếu (quan
trọng), yếu của nàng cũng gần như là mặt trái tâm ngạo nghễ của nàng.
Cuộc sống như
trước tiếp tục, cho nên, đã trải qua sự kiện cực kỳ cẩu huyết kia, Thủy Thủy
của chúng ta ở trong trò chơi sau khi nhân thức mỗ nam tử vô lại, bị hại bị lừa
trở thành áp trại phu nhân, mỗi ngày đều sống trong dầu sôi lửa bỏng, dở khóc
dở cười; hoa hậu giảng đường mỹ nhân ở năm thứ hai đại học sau khi bị người ta
lạnh nhạt trở thành thần tượng trong lòng mọi người, hiện tại, lý tưởng lớn
nhất của nàng là mãnh liệt theo đuổi đệ nhất mỹ nam tử Tần Phong, chính thức
gia nhập đội ngũ hâm mộ Tần Phong của đại học XX. Hoa hậu giảng đường cùng
chuyện xưa, dù nói thế nào cũng là chuyện oanh động mà ai ai đều biết, cho dù
mắt mù tai điếc thì cũng có máy trợ thính như nước phụ trợ, cũng sẽ biết đến.
Cho nên, liền xuất hiện một màn hoa hoa lệ lệ. Thật sự là…. oan gia ngõ hẹp.
Cái gọi là không phải oan gia không đối đầu, chẳng lẽ chính là vì hoa hậu giảng
đường mỹ nhân cùng Thủy Thủy mà hình thành? 囧.
Này thật là
quá đủ, trong cuộc sống thực, trong trò chơi đều nhận thức, còn thường xuyên
đánh nhau chém giết, thủy hỏa bất dung. Nghĩ kĩ một chút, Thủy Thủy quyết định
từ nay về sau mà thấy hai người này, như trước áp dụng thái độ coi thường,
không nghe thấy, chẳng quan tâm. Về phần trò chơi, nàng nên kết bạn liền kết
bạn, nên chửi nhau liền tiếp tục chửi nhau, đáng chết thì nàng liền giết chết,
nên ẩu đả thì vẫn tiếp tục ẩu đả đi, coi như nàng chưa thấy bài viết này!
Cuộc sống vẫn
là có hy vọng, cuộc sống vẫn là sáng rọi, cuộc sống vẫn là có cái có thể đánh.
Hắc hắc…..