Ngươi không phải đại thần, ngươi quá tiểu nhân- Chương 01-02
Cuốn 1: Nguyệt
Quang lưu vực
Chương 1: Bạo
lực gia đình
Thế giới
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Chúc mừng Thiên Sơn Mộ Bạch cùng Vi Vũ Hỉ Liên tân hôn hạnh phúc, đầu bạc
răng long, sớm sinh quý tử, đến lúc đó ta làm cha nuôi, lão bà ta là mẹ nuôi,
con nuôi của nhà ta sẽ đi theo chúng ta, nổi tiếng ngoan độc, giết người cướp
của, không việc gì xấu không làm, ha ha ha ha”
Thiên Sơn Mộ
Bạch: “…”
Vĩ Vũ: “…”
Mèo con màu
đen: “Sinh con ra như bát nước đổ đi, nén bi thương! Nén bi thương a!
Điểm Điểm Lợi
Thương Điếm Một Hào: “Liên tục thu mua tử ngọc lưu ly, 30W một tổ, có cuồng
MMMMMMMMMMMMMMM”
Giờ Phút Này
Lưu Lạc: “Đại lưu manh mang theo tiểu lưu manh, ngươi cần phải đứng vững a đứng
vững.”
Thiên Sơn Mộ
Bạch: “…”
Heo con mau
chạy: “Đứa nhỏ nhà ai đi ngang qua, còn không mau bế về!”
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Người xấu, tất cả đều là người xấu, chỉ có Thủy Thủy của ta là tốt nhất”,
nói xong, ném ra cái biểu tượng thẹn thùng.
Thủy Thủy:
“Trên kia là ai, ta không biết, ai dẫn hắn đi đi.” Trên thế giới, chối bỏ quan
hệ, cái nam nhân vô liêm sỉ tới cực điểm kia cùng ta không quan hệ.
Từ Từ: “Oa oa,
nhìn xem ta vừa đăng nhập liền thấy cái gì này, gia đình cãi nhau a, tiếp tục
chú ý a.”
Điểm Điểm Lợi
ThươngThương Điếm Một Hào: “Liên tục thu mua tử ngọc lưu ly, 30W một tổ, có
cuồng MMMMMMMMMM”
Ngươi Không
Biết Ai Biết: “Thủy Thủy không cần ngươi, ta cần, tiểu tử, ngươi liền theo lão
nạp đi.” Máu mũi chảy ra.
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Lão bà 555555, ta bị sỗ sàng, 555 oan hồn, còn không mau siêu thoát, chờ
lão bà của gia gia ta tới, người liền xong rồi, quyền đầu của nàng rất là lợi
hại.” Uy hiếp, này tuyệt đối là uy hiếp.
Thủy Thủy: “…”囧, thực囧, phi thường 囧. Trước màn
hình máy tình, khuôn mặt Liễu Thủy cực mất tự nhiên co rúm, Liễu Thủy phát
hiện, kể từ khi nhận thức cái nam nhân giả ngu, hay khoe mẽ, dùng bất cứ thủ
đoạn tồi tệ nào, không hề biết xấu hổ, keo kiệt tới cực điểm, bát quái đến cực điểm này, bộ
mặt của mình thường xuyên xuất hiện cái loại trạng thái cực kỳ mất tự nhiên
này, khôi phục cũng không khôi phục được. Nghiệt duyên a nghiệt duyên!
Một lần nữa,
kênh thế giới náo loạn, bên này, tại Nguyệt Quang đảo, một đôi tình nhân đang
chuẩn bị đi vào lễ đường, còn khoảng ba mươi phút nữa, giờ lành mới đến. Người,
rất nhiều.
[Đội ngũ]
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Lão bà, ngươi chừng nào thì sinh con cho ta để ta chơi đùa?” Một thân
hồng y cực kỳ lãnh khốc, một nam tử phi thường vô liêm sỉ quay quanh nữ tử bạch
y gọi tới gọi lui, đi tới đi lui, xoay vòng quanh.
Sinh con để
chơi đùa? Người này bị điên nặng, đợi chút, trọng điểm là sinh con ư?
Thủy Thủy: “Đi
chết đi, tìm người khác mà sinh.” Thủy Thủy một đường cự tuyệt, chém đinh chặt
sắt. Đối với nam nhân này, tuyệt đối tuyệt đối không thể mềm lòng, trải qua vô
số lần bị lừa gạt, bị làm hại đến huyết lệ đầy mặt, Thủy Thủy hoàn toàn giác
ngộ. Nam nhân này, tuyệt đối là người ngươi cho hắn một cái mỉm cười, hắn liền
cười đến sáng lạn khiến người hôn mê, sau đó ngồi xuống bên cạnh ngươi, thưởng
thức tư thế ngủ của ngươi; ngươi cho hắn một phiền toái, hắn sẽ khiến cuộc sống
của ngươi loạn thất bát tao, đối với loại hành vi này, hắn sẽ rất đắc ý nói cho
ngươi biết, cái này gọi là nghệ thuật. Nghệ thuật, nghệ thuật mới có quỷ! Này
căn bản chính là muốn làm ác, cùng nghệ thuật không quan hệ, cùng nhân phẩm
tương quan.
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Ta không cần, ta như vậy thông minh lương thiện, ôn nhu đáng yêu, anh
tuấn tiêu sái, đặt giữa một bầy sói như vậy, khẳng định đậu hũ sẽ bị ăn sạch
sẽ, bạc bị cướp sạch sẽ, sau đó, các nàng sẽ bị ta giết sạch sẽ 555555 ta không
cần giết người, 55555 ta muốn làm người tốt!” Ngữ khí dị thường kiên định, leng
keng. Cái kia, chuyện này, ack, không biết là ai sáng nay trong trận dã chiến
giết người giết tới hân hoan, bị người toàn thế giới truy nã, bị toàn thế giới
thoái mạ, hiện tại bốn chữ “Bỉ Ngạn Khai Hoa” trên đầu còn đang đỏ thắm, cực kỳ
chói mắt.
Thủy Thủy: “Vì
cái gì phải đợi đến lúc đậu hũ của ngươi bị ăn sạch sẽ, bạc bị cướp sạch sẽ mới
đem các nàng giết sạch sẽ?” Yếu ớt hỏi một câu. Người này không giống người,
người cùng động vật nói chuyện là không thể tương thông. Sống trên đời 20 năm,
Thủy Thủy so với ai khác đều biết chính mình thuộc phạm trù người. Về phần
người kia nói tiếng chim tiếng cò, Thủy Thủy chưa từng nhìn thấy, Thủy Thủy
không hiểu.
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Đang ở giữa bụi hoa, nên hưởng thụ sẽ hưởng thụ, đầu có thể rơi, máu có
thể chảy, bạc không thể mất, muốn lấy bạc của ta, tuyệt đối không thể tha thứ,
giết sạch, cướp sạch, cuối cùng còn muốn lột sạch, ha ha ha ha chính sách ba
sạch, hắc hắc hắc hắc.” Nói xong còn một mình cười lớn, đem Thủy Thủy bên cạnh
hoàn toàn không để ý, quả thực muốn chết mà.
Không thể nhịn
được, không cần nhịn nữa.
Hệ thống: đội
ngũ của ngươi bị giải tán.
Hệ thống:
ngươi đã bị người chơi “Thủy Thủy” công kích.
Một trận sét
đánh xuống, lại không khiến hắn mất đến một phần mười lượng máu, Thủy Thủy sinh
khí a sinh khí, đồng dạng trò chơi, khác biệt thiết bị lại lớn như vậy! Người
khác đồng cấp không cần phải nói, một đạo sét đánh xuống ít nhất cũng phải mất
một phần tư lượng máu, dùng ở trên người hắn lại không được đến một phần mười,
không cần đãi ngộ khác biệt như vậy nha, Thủy Thủy chịu đả kích, tay đặt trên
bàn phím không ngừng di chuyển, hướng nam nhân kia thực hiện một trận oanh tạc
cuồng liệt.
Nam tử mặc
hồng y chạy trốn khắp nơi.
Chung quanh
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Cứu mạng a, giết người a, phóng hỏa a, bạo lực gia đình a.” Trốn a trốn,
bỏ chạy thật bài bản, trốn a trốn, bỏ chạy rất có thứ tự, trốn a trốn, liền
chuyên chọn nơi có nhiều người chui vào.
Từ Từ: “Oa oa,
gia đình cãi nhau thăng cấp, thành bạo lực gia đình, độc nhất vô nhị, tiếp tục
báo cáo, Thủy Thủy cố lên!” Hoàn toàn là vui sướng khi người gặp họa, cuối cùng
còn đổ thêm dầu vào lửa.
Chỉ Biết Là
Nhiều Điểm: “Hiện trường án mạng, này tuyệt đối là sắp phát sinh án mạng, một
bể án mạng, nga ha ha ha ha ha.”
Thiên Sơn Mộ
Bạch: “Thủy Thủy, giết đi, cố gắng mà giết, hoàn toàn không cần nể mặt ta cùng
Vi Vũ, chúng ta cũng không biết hắn. “ Xem ra, nhân duyên của người nào đó thật
sự quá kém a quá kém.
Thủy Thủy
không quan tâm được nhiều, toàn tâm toàn ý đều đặt tại hành vi giết nam nhân
kia, đối với những người chung quanh hoàn toàn không để ý, Thủy Thủy bạo phát,
dám ở trước mặt ta trêu hoa ghẹo nguyệt, ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết
triệt để, bị chết đến khó coi, hừ hừ hừ! Lửa giận hừng hực cháy!
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “Lão bà đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi.” Chạy trối chết, máu
rớt xuống còn không đến một nửa. Thủy Thủy, ngươi còn phải tiếp tục cố gắng a
cố gắng.
Bùm Bùm: “ Ác
đồ, còn không mau tự kết liễu, xem hôm nay chúng ta giúp Thủy Thủy phu nhân như
thế nào sửa trị ngươi”. Ngạch, cái kia Bùm Bùm tiểu hài tử, xem ra, ác đồ trong
miệng ngươi đại khái không khéo lại là bang trư của các ngươi đi. (Bang trư:
bang chủ+ trư (con heo á) = cách gọi thể hiện sự “kính trọng” đối với Bỉ Ngạn
^^)
Một người
chạy, một người đuổi, thường thường nắm lấy thời gian rảnh rỗi bắn lén tên, bắn
sét. Như vậy lâu thật lâu thật lâu thật lâu, thật sự lâu thật lâu thật lâu,
Liễu Thủy ngồi trước màn hình máy tính, bộ dạng mệt mỏi, kia thực sự là quá đủ!
Giảo hoạt nam nhân kia, ngươi như thế nào không chính mình tìm chết a a a a a……
Rốt cuộc, mũi
tên cuối cùng bắn ra, đồng chí Bỉ Ngạn vinh quang ngã xuống, mọi người liền đạp
lên mà đi, nói cách khác, người đó ở dưới chân mọi người.
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “55555 không phải quân địch quá mạnh mẽ, mà là quân ta quá yếu.” Một bộ
dạng tiểu tức phụ, trừu trừu đát đát, trừu trừu đát đát…
Sau khi hồi
sinh lại, người cũng đã giết, giận cũng tiêu tan, phải đem người kéo về đây,
rốt cuộc vẫn là lão công nhà mình không phải sao? Vợ chồng có cách nào hận thù
được. Thủy Thủy bĩu môi, cực kỳ không tình nguyện, luyến tiếc xem lão công nhà
mình bị đạp dưới chân người khác, dù sao người ta vẫn hy sinh bộ trang phục
thượng đẳng lăn lộn khắp nơi, cho ngươi đùa giỡn giết a giết, đủ hết giận không
phải sao? Nói đến đây, Thủy Thủy của chúng ta vẫn là đau lòng cho lão công,
ngươi nói xem, một lão bà ôn nhu thiện lương, am hiểu ý người như vậy vì cái gì
ngươi lại bức nàng thành bộ dạng của cọp mẹ đâu, không thể không nói, đồng chí
Bỉ Ngạn à, ngươi thật sự là một nhân tài a nhân tài!
Bị Ngạn Khai
Hoa: “Lão bà, ngươi vẫn là đau ta 555”. Đứng dậy, rơi lệ.
Thủy Thủy:
“Tiểu cường sinh mệnh thật là cường đại, tiểu cường dù có đánh đến như thế nào
vẫn là bất tử.”
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Chương 2: Lão
bà mau chạy
Mọi người bị
diễn xuất của đôi vợ chồng xuất sắc kia làm cho vui vẻ, nhớ ngày đó, thời điểm
gia nhập “Nguyệt Quang lưu vực” đệ nhất bang phái trong “Thính Phong chước”, mọi
người đều là mang theo bất an cùng kiêu ngạo cùng tự hào, còn đối với giang hồ
đệ nhất cao thủ, Bỉ Ngạn Khai Hoa kia nhất mực sùng bái, nào biết rằng, ảo
tưởng cũng tan biến theo một khắc không lưu tình kia, hình tượng giang hồ đệ
nhất cao thủ Bỉ Ngạn Khai Hoa cao lớn uy vũ, chính nghĩa, hào hùng trong lòng
mọi người bị đả kích, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Tưởng tượng tốt đẹp, sự thật
tàn khốc, lúc này chứng kiến cảnh tượng trước mắt, mọi người cảng cảm thụ phi
thường sâu sắc điều này.
Thời gian dần
trôi qua, không lâu sau, hôn lễ sẽ bắt đầu. Tại “Thính Phong chước”, toàn bộ
tập thể đều đến đông đủ, đối với cặp vợ chồng nguyên lão của “Thính Phong
chước” là Thiên Sơn Mộ Tuyết cùng Vi Vũ , mọi người phi thường kính yêu. Bất
luận không phải nhiệm vụ cũng vẫn mang ngươi thăng cấp, chỉ cần là người trong
bang có việc kêu một một tiếng, trên cơ bản đều không bị nghe một từ không, cho
dù chính bọn họ không có thời gian, cũng sẽ tổ chức cho những thành viên cấp
bậc cao khác hỗ trợ, chỉ bằng điểm ấy, cũng đã cùng người nào đó tương phản.
Nếu những lời này là ngươi nói trước mặt người nào đó, như vậy, ngươi chính là
tự mình tìm ngược. Yên tâm, hắn sẽ giúp ngươi, ở một thời điểm nào đó, hắn cũng
là rất có lòng thương người.Trên thế giới, việc làm mà nam tử này am hiểu nhất
chính là tại thời điểm cõi lòng ngươi tràn ngập cảm kích cùng mong chờ, sẽ cho
ngươi xuống nước, khiến ngươi lạnh từ đầu đến chân sau đó đi theo hắn nhiễm
đen. Cho nên nói, thành viên trong “Thính Phong chước”, dưới chính sách cực kỳ
tiểu nhân lại cực kỳ bưu hãn của người nào đó, trải qua vô số lần máu cùng lệ
dung hợp, thật đúng là không tìm được một cái người tốt, nham hiểm lại vô số,
tùy tiện mang một người ra bên ngoài, sẽ bị người của bang phái khác tiêu diệt.
Đương nhiên, người của “Thính Phong chước” cũng không phải dễ khi dễ như vậy,
một cái nham hiểm ngã xuống, nghìn nghìn vạn vạn cái nham hiểm khác đứng lên,
giữa bang phái với bang phái trong lúc đó, bang phái sẽ cùng người không trong
bang phái đại chiến, cho nên nói, là người trong “Thính Phong chước” là không
lo không có cái đánh.
Chung quanh
Ta tới để lấy
tiền lì xì: “Chúc mừng cô dâu chú rể tân hôn khoái hoạt, sớm sinh ra quỷ, quan
trọng nhất là chớ quên tiền lì xì của ta.” Hoa tươi đưa lên.
Một cơn gió
nhỏ làm dậy song cả biển lớn, sau đó, người đến đòi tiền lì xì vô số, đáng
thương cho cô dâu cùng chú rể liền rơi vào cơn ác mộng phát tiền lì xì, từng
người từng người đến nêu danh, sau đó giao dịch, sau đó lại đổi người mới, tiếp
tục nêu danh, tiếp tục giao dịch, người đến đều là cà rốt, không phải quỷ đòi
nợ, tự thôi miên chính mình.
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “555 lão bà, Tiểu Bạch Bạch không cho ta tiền lì xì, 555 vì cái gì người
đáng thương luôn là ta”, làm nũng, cáo trạng kiêm hối tiếc. Cái người đang bị
bao vây trong tầng tầng lửa đỏ của bao lì xì, vừa xoay người liền bị nam tử vô
lương tâm nào đó cố ý ném sang một bên.
Đáng thương
Thiên Sơn, đã không còn sức lực mà tranh cãi, kỳ thật hắn cũng rất muốn khóc
555, vì cái gì muốn kết hôn cũng khó như vậy.
Thủy Thủy:
“Ngoan, chờ hôn lễ chấm dứt đem hai bọn họ kéo vào Phúc Sương thành dạo chơi,
tạo cho bọn họ một đêm tân hôn suốt đời khó quên, xem bọn họ còn dám khi dễ
ngươi không.”
Không thể
không nói, kỳ thật lão bà của nam tử vô lương tâm kia cũng không phải hoàn toàn
thuần khiết lương thiện, không nhiễm một hạt bụi trần gian nào, không thuộc về
nhân gian khói lửa. Thậm chí, theo như mọi người có thể nhận thấy, Thủy Thủy
bạn học là cực kỳ giỏi bao che khuyết điểm. Loại hành vi này của Thủy Thủy bạn
học làm cho chúng ta rõ ràng thế nào là “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”,
chân lý này quả thật được khắc sâu trong nhận thức, thỉnh những thiện nam tín
nữ chớ có noi theo.
Phúc Sương
thành là tận cùng của “Nguyệt Quang lưu vực”, bên trong yêu tinh quái vật vô
số, vố số những tin đồn về nơi này được tuyên truyền, ở bên trong thành, lạc
đường là đương nhiên, chết cả đoàn là bình thường, quá đầy đủ FB là đã muốn lên
thế giới rống hai tiếng chúc mừng. Tục ngữ nói “Không vào hang cọp làm sao bắt
được cọp con”, phần thưởng có giá trị cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết hàng
loạt đối với các dũng sĩ anh dũng tiến vào. Có thể nói, Phúc Sương thành là nơi
tập trung của vô số oan hồn người chơi tại “Nguyệt Quang”, cũng chính là mục
tiêu hướng về của vô số người chơi tại “Nguyệt Quang”.
Thiên Sơn Mộ
Bạch: “…”, rất muốn cự tuyệt, nhưng bị một đám quỷ đòi nợ bao vây, không có
thời gian a không có thời gian.
Vi Vũ: “…”
cũng muốn cự tuyệt, nhưng là bị đè dưới bóng ma của một cặp vợ chồng cường hãn,
không thể mở miệng được.
Rối rắm rối
rắm, thời gian liền vội vàng trôi qua, rối rắm rối rắm, hôn lễ cũng ngay trong
thời khắc rối rắm mà bắt đầu.
Lưỡng đạo thân
ảnh đứng trước mặt Nguyệt lão, đó là Thiên Sơn Mộ Bạch cùng Vi Vũ. Tân lang y
phục đỏ thẫm Thiên Sơn Mộ Bạch thân thể cao lớn đứng dựa sát vào tân nương nhu
nhược thanh lệ, Vi Vũ, lễ phục đỏ tươi, một cao một thấp, rất có tư thái tú lệ,
một thân hình yểu điệu, gió nhẹ lướt qua, thân ảnh hơi hơi rung động, nhẹ nhàng
mù mịt, triền triền miên miên, trên người cặp vợ chồng này tràn đầy lời chúc
phúc của mọi người. Bất cứ người nào, ở một khắc này đều cảm thấy thật cảm động
a, hoặc nhiều hoặc ít, hôn nhân thần thánh chính là lý tưởng mà mọi người hướng
tới, cũng không có bất cứ người nào thích hay nguyện ý tại thời khắc hạnh phúc
vui vẻ nhất của mình bị quấy nhiễu, bị đánh gãy, thậm chí bị ngăn cản! Cho nên
đối với đám người muốn gây sự, tuyệt đối là không thể tha thứ!
Đối với đám
địch nhân này chính là ngươi sống ta chết, ta chết ngươi sống. Người nào dám
đến gây sự, hắn chắc chắn phải chết, nếu có chết đi sống lại, hắn cũng thấy
kinh hãi mà không dám đến đây.
Muốn phá hư
hôn lễ, chết đi!
Xa xa, một đám
người bay tới Nguyệt Quang đảo, nơi đây là nơi kết hôn thần thánh, phong cảnh
tú lệ, xinh đẹp tuyệt luân, Nguyệt lão rất là nhàn cư, nơi này không có điểm
truyền tống, chung quanh lại bao phủ bởi biển lớn mênh mông, nói đây là một
hoang đảo cũng không sai, muốn tới nơi này chỉ có thể bay tới hoặc là bơi tới.
Bình thường, những nhân sĩ có đầu óc đều chọn con đường thứ nhất, mà không,
trên trời không phải đang bay tới một đám ngu ngốc muốn tìm chết.
Rất nhiều
người bay tới nha, Thủy Thủy thầm nghĩ. Khắp nơi đều là người, có thể thấy được
đây là một kế hoạch có tổ chức, có sắp xếp, có mưu đồ lớn muốn cản trở, thiêu
đốt, hãm hại, mà mục tiêu chủ yếu của kế hoạch này chính là… nhóm người đang ở
trên đảo này.
Chung quanh
Từ Từ: “Oa oa,
nhìn xem ta thấy cái gì này, từ nãy xa quá ta không thấy rõ, hiện tại ta thận
trọng thông báo, có người đến phá hôn lễ hahahaha, thỉnh các vị tiếp tục chú ý,
ta sẽ còn tiếp tục đưa tin!” Cái kia, hài tử, tai nạn chết người, ngươi không
cần tỏ ra hưng phấn như vậy.
Thiên Sơn Mộ
Bạch: “Lão bà, ta tuyệt đối không cùng ngươi chia lìa!” Tuyên thệ a!
Vi Vũ: “Lão
công, yên tâm, ta sẽ bảo hộ ngươi!” Hai người các ngươi, muốn làm phản đi.
Bỉ Ngạn Khai
Hoa: “ Lão bà, chạy mau! Cướp đến đấy 555 ta sợ sợ!” Nhắm mắt lại, liền thể
hiện một bộ dạng tiểu hài tử đáng yêu vui sướng khóc lớn, thân ảnh run run gạt
lệ.
Giờ phút này
lưu lạc: “Hahahahaha, Vi Vũ thật là có mị lực, hấp dẫn ánh mắt của nhiều người
như vậy, đến khi người ta kết hôn rồi mà còn không buông tay, chạy tới cướp
dâu.” …….. Lại là một cái người hưng phấn đến không hiểu nổi.
Thủy Thủy:
“….” Không còn gì để nói, này là biểu tình đối với nam tử đang sợ hãi.
Vi Vũ: “…..”
Đồng dạng không còn gì để nói, này là biểu tình đối với sự hưng phấn của Lưu
Lạc bạn học….
Chung quanh
kênh phụ đề bay tán loạn… Mắt thấy, đám người kia càng ngày càng gần, càng ngày
càng gần……
Hệ thống:
Ngoạn gia “Bỉ Ngạn Khai Hoa” mời ngươi gắn bó thân mật.
Liễu Thủy bất
đắc dĩ di chuyển chuột cùng bàn phím. Đối với hành vi của lão công nhà mình,
Liễu Thủy thực không tài nào hiểu nổi. Từ trước đến nay, đối với bằng hữu của
chính bản thân, nam tử gian trá kia đều xử lý vô cùng thỏa đáng, mọi người
trong bang phái sẽ vô tình phát hiện trong hộp thư của mình có một kiện trang
bị cực kỳ cao cấp lại đúng là thứ mình cần, đó là chuyện thường ngày; bên ngoài
một mình bị người ta khi dễ không hé răng nửa lời, không muốn phiền toái người
trong bang, bị mỗ nam tử nhàm chán biết được, sẽ dẫn người đi san bằng cái bang
phái có người dám khi dễ ngươi kia, cuối cùng khiến cho bang phái kia giải tán
cũng không khó hiểu. Việc này, mỗ nam tử cực lực phủ nhận nhưng là mọi người
đều có mắt nhìn, người trong “Thính Phong chước” chưa bao giờ là kẻ ngu ngốc.
Liễu Thủy cực kỳ không muốn làm đào binh, huống chi lại là cái dạng không đánh
mà thua, huống hồ, luận đánh nhau, người của “Thính Phong chước” chưa bao giờ
sợ qua, cũng căn bản sẽ không sợ, cũng tuyệt không thất bại. Hiện tại lại là
cái tình huống gì, hôn lễ của huynh đệ vào sinh ra tử trong trò chơi bị người
ta đến phá hoại, bị người ta đến cản trở, vốn nên phẫn nộ thật lớn, hiện tại
xin thứ lỗi cho nàng, thật sự không muốn nói ra cái chữ “trốn” kia, tuy rằng,
trong trường hợp này, hẳn là nên dùng tới nó.
Hệ thống:
ngươi đồng ý cùng “Bỉ Ngạn Khai Hoa” gắn bó thân mật.
Cuối cùng vẫn
là ấn xuống hai chữ đồng ý, đối với nam tử này quả thực không có biện pháp cự
tuyệt, vậy thì đồng ý đi, vậy toàn tâm tín nhiệm đi!
Ở một vị trí
khác trên bầu trời, một cái hồng y lãnh khốc nam tử ôm một bạch y nữ tử phi
thân, rời đi, tư thái phiêu dật.
Trời xanh
xanh.