Mục tiêu đã định, chương 37
Chương 37. Chuyển biến
Việc Hướng Bắc Ninh rất ưu tú mọi người đã
biết từ trước, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận định cậu ấy là mẫu người
không hề đơn giản, vì thế câu ấy được sắp xếp đến đại đội phi hành số hai của Lục
Tự.
Ở trung đoàn hai, Lôi Vận Trình ngày càng
trở thành nhân vật trung tâm khi cô luôn thu hút được ánh mắt của mọi người, có
thêm hai thành viên tiềm năng như thế khiến cuộc sống của Đoàn trưởng Mục Phong
càng thêm tươi đẹp.
“Ba tháng sau sẽ có đợt diễn tập, trung
đoàn hai sẽ cử ra tám phi công để tham dự.” Mục Phong đang cặp tư liệu liên
quan trước đèn chiếu để truyền đạt cho mọi người. “Mỗi một lần là bốn đấu bốn,
người thua cuộc sẽ trực tiếp rời khỏi trận đấu, đối với sư đoàn, những cái tên
được xác định sẽ có mặt trong cuộc diễn tập lần này cũng không nói lên điều gì
cả, bây giờ, trước tiên tôi sẽ tạm thời sắp xếp diễn tập thử một lần, để xem
thành tích diễn tập thử này như thế nào rồi mới quyết định tám người tham gia.
Đại đội ba có nhiệm vụ khác nên không tham gia đợt diễn tập lần này, cho nên chỉ
có thể lựa chọn thành viên từ đại đội một và hai, Phong đại đội trưởng, Lục đại
đội trưởng.”
“Có!” Phong Ấn và Lục Tự đồng thời đứng
lên.
Mục Phong đưa hai xấp văn kiện phân phát
cho hai người. “Đây là tư liệu cụ thể, hai cậu cầm lấy rồi xem, thời gian diễn
tập thử là nửa tháng sau, kế hoạch tác chiến tôi sẽ không hỏi, tôi chỉ cần nhìn
kết quả thôi.”
“Vâng!”
Lục Tự cầm lấy tư liệu rồi lật vài trang
xem, anh ta đưa mắt liếc nhìn Phong Ấn một cái. “Phong đại đội trưởng, xin
nương tay.”
Làm sao Phong Ấn không nhận ra vẻ khiêu
khích trong ánh mắt anh ta cơ chứ, nhưng anh cũng bắt đầu âm thầm chờ đợi cuộc
đối đầu nửa tháng sau. Anh nhếch môi, không hề che giấu biểu hiện chờ đợi của
mình: “Không dám, dường như đã rất lâu rồi chúng ta không thử sức, tôi thật sự
rất chờ mong.”
Ý chí chiến đấu tràn đầy của hai người bọn
họ khiến Mục Phong cực kì hưng phấn. “Hướng Bắc Ninh và Lôi Vận Trình cũng sẽ
tham gia, để rèn luyện bản thân, hai vị đại đội trưởng đừng xem thường năng lực
của hai người bọn họ.”
…
Khi Lôi Vận Trình biết mình cũng nhận được
nhiệm vụ tham gia diễn tập cô liền nhảy cẫng lên phấn khởi. “Tôi được tham
gia!”
“Ngồi xuống! Tôi chưa nói hết mà.” Trong
đoàn người ngồi họp của đại đội, Phong Ấn trừng mắt nhìn Lôi Vận Trình, anh nhỏ
giọng khiển trách. Lôi Vận Trình thè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi về vị trí của mình.
“Cuộc diễn tập đối đầu thử lần này, vị trí
máy bay chỉ huy và hỗ trợ sẽ không thay đổi, 706 vẫn là máy bay hỗ trợ của tôi
như trước, từng thành viên trong đội phải nhắm vào nhược điểm của bản thân để tự
mình tiến hành tăng cường huấn luyện.” Phong Ấn khép tài liệu kế hoạch lại,
“Tuy rằng chúng ta và đối phương đã quá quen thuộc nhau nhưng cũng không thể
khinh địch được, trước khi đến trung đoàn của chúng ta, Lục đại đội trưởng là con
át chủ bài của sư đoàn X.”
“Nhưng ở đây là trung đoàn hai, hạng nhất
là đại đội một của chúng ta.” Có người phụ họa.
Phong Ấn hơi nhếch môi, một loại tràn ngập
tự tin về tài năng tiềm ẩn bỗng chốc biểu lộ ra ngoài, khiến người nhìn như Lôi
Vận Trình ngẩn ngơ say đắm một lúc.
Danh sách tham gia diễn tập thử được công bố,
không có gì bất ngờ, cái tên Lôi Vận Trình nghiễm nhiên giành được một vị trí ở
mặt trên. “Có vấn đề gì không?” Phong Ấn hỏi.
“Không có! Tôi cam đoan sẽ không để đại đội
trưởng mất mặt!” Lôi Vận Trình nghiêm người cúi chào, trong ánh mắt cô tràn ngập
vẻ hân hoan chiến đấu của một quân nhân.
Cuộc huấn luyện trước đợt diễn tập thử ngay
lập tức được bắt đầu, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả huấn luyện thể lực,
sinh lực của toàn trung đoàn dường như đều tập trung cho cuộc chuẩn bị diễn tập
thử lần này.
Ở độ cao mấy nghìn mét, một đoàn máy bay
chiến đấu F-8 bay qua với tốc độ cực nhanh, lúc máy bay chiến đấu gần như đã
tóm được kẻ địch thì bỗng nhiên chỉ ập vào khoảng không, tiếp theo đó là động
tác nhào ngang đẹp mắt, lệch khỏi hướng bay dự kiến ban đầu thoát ra ngoài.
Mục tiêu trốn thoát, Lôi Vận Trình nhíu
mày.
“Phía trên, 706.” Phong Ấn nhắc nhở cô.
Lôi Vận Trình ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn
thấy Phong Ấn đã ở trên đỉnh đầu cô không biết tự bao giờ.
“Quá nhanh, tôi không đuổi kịp.”
Thanh âm thất thủ của cô truyền đến, Phong Ấn
trầm ngâm một lúc. “Tôi sẽ làm mẫu cho đồng chí một lần nữa, 706, một lần cuối
cùng, nếu tôi vẫn không thấy được sự tiến bộ, tôi buộc phải hủy bỏ tư cách diễn
tập thử lần này của đồng chí.”
Quá tuyệt tình mà, Lôi Vận Trình chu miệng.
“706 đã rõ.”
Huấn luyện cùng với Phong Ấn, Lôi Vận Trình
mới cảm nhận được bản thân giống như một đứa bé vừa chào đời, ngay cả khi Phong
Ấn lề mề, cô cũng không cách nào đuổi kịp theo anh.
Khi hệ thống máy bay thông báo cô đã bị bao
vây, Lôi Vận Trình không thể không khâm phục kỹ thuật phi hành của Phong Ấn, cô
phục anh sát đất.
“706, hãy tin vào bản thân.” Phong Ấn cổ vũ
cô đúng lúc. “Mở to mắt một chút, giữ chặt lấy nó, không để nó chạy thoát.”
“706 đã rõ.” Lôi Vận Trình hít sâu, ánh mắt
cô nhanh chóng nhìn chằm chằm vào con số 705 ở phần đuôi, sau đó cô đẩy mạnh
van tăng lực.”
Phong Ấn quay đầu nhìn cô một lần, sau đó
vượt ngang lần thứ hai, không phóng ra? Anh điều khiển máy bay cấp tốc lao vút
lên mấy nghìn mét. Lôi Vận Trình vẫn bám sát anh như trước, trong lòng anh chỉ
âm thầm nói: Đã biết em sẽ như vậy.
Hệ thống vừa thông báo có khả năng sắp bị
phong tỏa, trong lòng Phong Ấn vừa nhẩm tính, anh sửa lại góc độ rồi lao xuống
mặt đất. Lôi Vận Trình không có sự lựa chọn nào khác mà lao xuống theo anh, hơn
nữa tốc độ đuổi theo anh của cô càng lúc càng nhanh. Cô đổ mồ hôi, bàn tay nắm
chặt cần điều khiển.
“706, nếu có vấn đề thì có thể báo cáo bất
kì lúc nào.” Phong Ấn hơi lo lắng, động tác như thế khiến cho cột sống phải chịu
đựng áp lực G(1) gấp mấy lần, lực thắng tay và bánh lái cũng sẽ nặng như một quả
cầu sắt, những điều đó đối với một phi công nữ thì cần thiết phải có một thân
thể vô cùng khỏe và tố chất cực kì tài năng mới có thể chịu đựng được.
(1) G: Gia tốc là đại lượng vật lý đặc
trưng cho sự thay đổi của vận tốc theo thời gian. Nó là một trong những đại lượng
cơ bản dùng để mô tả chuyển động. Cũng như vận tốc, gia tốc là đại lượng hữu hướng
(vector).
“706 tất cả đều bình thường.”
Phong Ấn bay đến độ cao nhất định, Lôi Vận
Trình vẫn bám sát theo anh không tha, vừa điều chỉnh lại tốc độ bay bình ổn thì
hệ thống liền nhấp nháy ngọn đèn màu đỏ, thông báo anh đã bị bao vây, Phong Ấn
không khỏi bật cười, “Nắm bắt thời gian tốt lắm.” Tốt đến mức khiến anh ngạc
nhiên.
Lôi Vận Trình kéo kính che mặt xuống thở
phào một hơi, “Đừng quá xem thường tôi.”
Phong Ấn cười khẽ, “01, 705 đề nghị diễn lại.”
Phòng quan sát chỉ huy: “Có thể diễn lại.”
…
Cầu thang mạn hạ xuống, bảo dưỡng Kỷ Dịch với
nụ cười dịu dàng bước lên: “Thế nào?”
Lôi Vận Trình tháo mũ bảo hộ xuống, “Máy
bay thì không có vấn đề gì, động lực rất mạnh, nhưng mà đại đội trưởng thật sự
là rất đả kích sự tự tin của người khác.”
Kỷ Dịch cười rộ lên. “Cô có chuyên môn.”
Lôi Vận Trình gật gật đầu: “Áp lực quá lớn.”
Phong Ấn chờ Lôi Vận Trình mang mũ bảo hộ đến,
anh giơ ngón cái lên với cô, Lôi Vận Trình nhếch môi đầy kiêu ngạo. “Sẽ không hủy
bỏ tư cách của em chứ?”
“Mục đoàn chỉ đích danh muốn rèn luyện em,
anh nào dám hủy bỏ.”
Lôi Vận Trình chớp chớp mắt, sau đó gương mặt
lại phồng lên, “Anh đừng làm em sợ!”
Đến tối, Lôi Vận Trình bị Phong Ấn kéo đến
một căn phòng không có người, cửa vừa đóng lại anh liền xoay người ôm lấy cô rồi
bắt đầu hôn, môi anh phủ lên môi cô hôn cuồng nhiệt. “Đây là phần thưởng dành
cho biểu hiện xuất sắc mà em đã thể hiện hôm nay, đủ chưa?”
“Vẫn còn ít quá.” Lôi Vận Trình ghé sát vào
người anh, kéo cổ anh xuống hôn thắm thiết.
Kiểu yêu đương vụng trộm cuồng nhiệt này dường
như luôn luôn khiến ngọn lửa dục vọng của hai người cuộn trào, làm họ khó chịu
không ngừng, nhất là Phong Ấn, Tiểu Trình Trình thơm ngon như thế mà anh lại
không thể ăn được, anh kiềm chế đến mức thân thể phát đau.
“Ngày mai cuối tuần rồi, Trình Trình, chúng
ta ra ngoài đi…” Phong Ấn vùi đầu vào gáy cô, giọng nói khàn khàn, hơi thở nóng
rực phả trên da cô.
Nhưng mà Mục Phong lại tăng lịch huấn luyện
khiến bọn họ không thể không tiếp tục nhẫn nại.
“Mục đoàn, chú thật sự sẽ lấy mạng cháu
đó.” Tay Phong Ấn che phủ ánh mắt không kìm được mà kêu gào, Mục Phong lại
không hiểu gì hết.
Lôi Vận Trình cúi đầu cười trộm không ngừng.
“Nhịn thêm chút nữa đi.”
…
Do tình hình thời tiết nên kế hoạch phi
hành ban đầu bị hủy bỏ và sửa thành buổi huấn luyện trong bể bơi. Quân y hàng
không cầm một cây thước bản nhỏ và một chiếc đồng hồ dạy học trên bờ, các phi
công phải dựa theo quy định bơi liên tục trong hồ bơi, không có sự đồng ý thì
tuyệt đối không được dừng lại. Bơi lội là sở trường của Lôi Vận Trình, nhưng
bơi không ngừng như thế này thì thể lực của cô cũng cạn kiệt.
“Lôi Vận Trình, kiên trì một chút! Không thể
dừng lại.”
Quân y hàng không gõ gõ vào mũ bơi của cô
thúc giục, Lôi Vận Trình hít thật sâu, cắn răng kiên trì.
…
Dừng! Nghỉ ngơi ba mươi phút, sau đó sẽ tiến
hành mục kế tiếp.” Quân y hàng không nhắn nhủ một tiếng rồi tạm thời rời đi.
Lôi Vận Trình thử vài lần cũng không thể
nào trèo lên bờ được, cuối cùng cô cũng bỏ cuộc, nửa dựa vào ven bờ thở gấp.
Phong Ấn bơi đến, cánh tay chống người bật ngồi lên cạnh ao, anh với tay kéo
khăn choàng lên người. “Không tới à? Có cần anh kéo em không?”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy
vẻ mặt chế giễu của anh, cô hừ một tiếng, cô dùng sức bật nhảy khỏi nước, nhưng
do chân cô vẫn đẫm nước nên lại sơ ý trượt rồi ngã vào trong hồ bơi một lần nữa,
nước bắn tung tóe. Vốn dĩ Phong Ấn muốn kéo cô lên theo phản xạ tự nhiên nhưng
anh lại bị cô kéo xuống nước theo.
Phong Ấn đỡ cả người đang chật vật trong nước
của cô lên bờ, sau đó chỉ nghe được tiếng mọi người reo hò vui vẻ vì người khác
gặp họa, hơn nữa còn có người trêu chọc.
“Lôi Vận Trình, đừng gắng gượng, đạt được đến
trình độ này của em thôi đã là rất giỏi rồi đó.”
“Cuối cùng cũng là phụ nữ thôi, thể lực kém
hơn đàn ông cũng là đạo lý bình thường, bảo Quân y soạn kế hoạch huấn luyện một
mình cho em đi.”
Hướng Bắc Ninh cũng cười, sau khi Lôi Vận
Trình lên bờ thì nhận lấy chiếc khăn lông rồi giương mặt lên với mọi người ra
dáng chẳng thèm quan tâm. “Không cần phải làm ra vẻ đặc biệt hơn người khác.”
Từ lúc ở Học viện Phi hành, cô đã không biết
cái gì được gọi là phương thức huấn luyện dành cho quân nhân nữ, đàn ông có thể
làm được cô cũng có thể, cho dù là cô cần phải nỗ lực hơn đàn ông gấp vài lần.
Trong nhóm, cô là người phụ nữ duy nhất,
thân thể mảnh mai đứng trong một tốp đàn ông khiến cô vô cùng nổi bật. Áo tắm
màu xanh lam khiến dáng người cô gần như lộ rõ ra ngoài, bả vai mềm mại và
khuôn ngực tròn trịa phồng lên, bờ eo thon thả, còn có đôi chân dài nhỏ nhắn cực
kì cân xứng kia… Phong Ấn híp mắt nhìn một lúc, càng nhìn anh càng thấy thân thể
mình khô nóng.
Anh ngâm mình trong nước một lúc để trấn
tĩnh bản thân, cuối cùng vẫn trèo lên đi đến cạnh bàn cầm ly nước lên tu vài
hơi.
Ai cũng có miệng lưỡi sắc như dao, Lôi Vận
Trình miệng lưỡi tinh ranh mà vẫn bị chèn ép nên trong lòng rất bất mãn, cô
cũng chạy đến uống nước. Phong Ấn nhìn đôi môi nhỏ nhắn của cô vểnh lên thì
không nhịn được mà bật cười, khiến Lôi Vận Trình càng thêm bực bội. “Anh cũng
không giúp em!”
“Anh giúp bọn họ hay là nên giúp em đây?”
Phong Ấn buông lỏng người. “Anh cũng cảm thấy nên lập một kế hoạch huấn luyện
riêng biệt cho một mình em.”
Lôi Vận Trình len lén nện anh một đấm: “Anh
cũng xem thường em à?”
“Không phải là xem thường, mà là tố chất cơ
thể nam và nữ trời sinh đã có sự khác biệt, có một vài vấn đề em có rèn luyện
thế nào cũng không thể so sánh với đàn ông được.” Phong Ấn nói với dáng vẻ vô
cùng nghiêm túc, ánh mắt anh lại không thể khống chế được mà di chuyển.
Lôi Vận Trình phát hiện, cô tò mò thò đầu
theo dõi anh. “Anh sao thế đồng chí đại đội trưởng?”
“Không sao cả.” Phong Ấn xoay người ngồi
lên ghế, chiếc khăn lông hiển nhiên phủ lên cả thân dưới anh, anh ngửa đầu tu
thêm mấy hớp nước.
“Vừa vận động xong anh uống nhiều nước như
vậy để làm gì?” Lôi Vận Trình vòng đến trước mặt anh, khom người quan sát anh cẩn
thận, cuối cùng cô phát hiện ánh mắt anh dường như đang nhấp nháy. “Sao anh lại
không dám nhìn em vậy?”
Cô không hề chú ý là từ cổ áo tắm, hai gò
ngực trắng nõn mềm mại gần như đã hoàn toàn phơi bày trước tầm mắt của Phong Ấn,
điều đó khiến đầu óc anh nổ vang ầm ầm, bộ phận nào đó trên cơ thể lẳng lặng thức
tỉnh, anh bất đắc dĩ cúi đầu day huyệt thái dương. “Em tránh xa anh ra một
chút.”
Làm sao Lôi Vận Trình có thể hiểu được tâm
tư của anh, cô ngồm xổm xuống ngửa đầu lên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. “Có phải
anh không thoải mái ở đâu không? Có muốn gọi Quân y đến không?”
Phong Ấn cắn răng, cô gái này chẳng lẽ
không biết ở góc độ này anh sẽ càng thấy rõ hay sao? “Gọi Quân y đến cũng vô dụng
thôi, anh ta không điều trị được.”
Lôi Vận Trình không hề phát hiện ra điều
gì, cô cau mày. “Rốt cuộc anh bị gì?”
Phong Ấn thở dài, anh giương mắt nhìn cô, độ
sáng trong ánh mắt của anh khiến trái tim ngốc nghếch của Lôi Vận Trình đập mạnh.
“Ngoan, cách xa anh ra một chút, để anh bình tĩnh một lúc đã.”
Lúc anh nói chuyện, tay dùng sức nắm lấy
chiếc khăn lông phủ lên che lên thân dưới, bỗng nhiên Lôi Vận Trình vươn tay sờ
bụng anh. “Có phải anh đau bụng không?”
“Khụ…”
Phong Ấn thở gấp một hơi, anh nhìn mọi người
đang tụ tập đùa giỡn tán dóc phía sau lưng cô, sau đó anh hơi cúi đầu ghé sát
cô, nhỏ giọng nói: “Tay chuyển xuống chút nữa.”
“Hả?” Lôi Vận Trình vô thức làm theo, nhưng
vẫn chưa kịp nghĩ gì đã chạm đến một vật gì đó cứng ngắt, cách một lớp quần
bơi, độ nóng như lửa của nó vẫn có thể truyền đến lòng bàn tay cô. Chờ cho đến
lúc ý thức được thứ nóng rực đó là gì thì cô đã rút tay về, gương mặt nhỏ nhắn
lập tức ửng đỏ.
Phong Ấn thấy dáng vẻ lúng túng của cô thì
khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười mờ ám, “Anh thật sự hy vọng bây giờ
chúng ta đang ở bể bơi nhà anh, anh sẽ không cần phải vất vả như vậy…”
Bất luận là ánh mắt hay lời nói của anh đều
đã ám chỉ quá mức rõ ràng, trái tim Lôi Vận Trình đập thình thịch, cô nhanh nhẹn
kéo khăn trùm kín người, nói dỗi một câu: “Lưu manh! Động dục cũng không nhìn
chỗ.”
Buổi huấn luyện kết thúc, Lôi Vận Trình tắm
rửa xong đi ra thì thấy Phong Ấn đã đứng phía trước chờ cô tự bao giờ.
“Có chỉ thị gì sao?”
Nhân lúc bốn phía không có người, anh giơ
tay xoa xoa gương mặt hồng hào nhỏ nhắn của cô. “Rất mong em cuối tuần này cho
anh một buổi hẹn?”
Lôi Vận Trình nhoẻn miệng cười. “Mục đoàn
đâu?”
“Ngày hôm qua anh đã hỏi rồi, cuối tuần này
chắc chắn được nghỉ.” Phong Ấn vỗ vỗ ngực khẳng định chắc nịch.
***
Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài kể từ khi
được phân đến trung đoàn hai, cuối tuần, ánh mặt trời chói chang là ngày rất thích
hợp để hẹn hò. Phong Ấn có việc bận đột xuất nên phải đến muộn một tý, Lôi Vận
Trình quyết định mua vé xem phim trước đợi anh, nhưng mà đến giữa trưa cô lại
nhận được điện thoại của Phong Ấn.
“Trong trung đoàn có việc, anh không biết
khi nào xong, em có muốn về trước để lần sau chúng ta đến xem hay không?”
“Vậy à?” Lôi Vận Trình hơi thất vọng. “Vé
cũng mua rồi, chỉ một giờ nữa là công chiếu, thật là tiếc mà.”
Bên kia điện thoại, Phong Ấn vẫn có thể tưởng
tượng ra dáng vẻ cau mày của cô, ngón tay anh chậm rãi lướt qua điện thoại như
cách một sóng điện có thể vuốt ve mi tâm của cô. “Vậy em xem trước đi, về kể lại
cho anh nghe.”
“Ừ! Vậy anh làm việc đi, cúp máy đó.”
“Chờ chút, Trình Trình.” Phong Ấn gọi cô,
anh dừng lại một chút. “Thật sự xin lỗi, lần sau nhất định sẽ đi với em.”
Lôi Vận Trình bật cười. “Còn phải bù đắp
thêm một nụ hôn nóng bỏng nữa đó nha.”
Phong Ấn cười khẽ, “Được, về sớm một chút,
đừng chỉ lo đi chơi ở bên ngoài.”
“Biết rồi, em cũng không phải là con nít.”
Dập điện thoại, Lôi Vận Trình vẫy vẫy hai
vé xem phim trong tay, lần hẹn họ đầu tiên sau khi hai người chính thức yêu
đương lại bị hẫng như thế.
Xem phim xong, thời gian vẫn còn sớm, vì
khó có được cơ hội đi ra ngoài nên cô định mua một ít đồ cho cả hai mới trở về.
Nhưng mà không lâu sau, cô nhanh chóng bắt
đầu hối hận với quyết định này của bản thân.
Phong Ấn vốn dĩ nên ở trung đoàn, giây phút
này đang đứng đối diện bên đường đưa lưng về phía cô, mà người kia đang đứng đối
mặt với anh rõ ràng là Hạ Viêm Lương…