1. thượng
Giới thiệu:
Tôi lấy một anh chàng, chàng không phải người thông
minh tuyệt đỉnh, cũng không đẹp trai thoát tục. Chàng rất bình thường, có thể
làm sai việc, chân tay luống cuống vì không biết làm thế nào cho xong. Chàng rất
lương thiện, có thể nhặt chó con bị bỏ rơi ngoài đường về nhà, sau đó cúi đầu
chờ vợ mắng. Chàng cũng rất đanh đá, mặt dày không chịu rời giường; có thể cố
tình gây sự, rồi lăn lộn ăn vạ làm nũng.
Nhưng mà, một người đàn ông như vậy, mới có thể thản
nhiên đánh răng bên cạnh lúc tôi đang ngồi chồm hỗm trên bồn cầu, hai đứa mới
có thể cùng gác chân nhau bày ra một chữ “đại” lúc ngủ trên giường, mới có thể
mặt không đổi sắc nhìn tôi bày ra tất cả những tư thế, bộ dạng xấu xí nhất lúc
lấy ráy tai, xỉa răng, ngoáy mũi. Tôi ở bên chàng, những thứ thuộc về phạm trù
thẩm mỹ thì rất ít, thỉnh thoảng mới lãng mạn, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng
gì đến việc chàng yêu tôi, tôi yêu chàng.
Có lẽ, đây mới là hình thái của tình yêu trong cuộc
sống thường ngày. Thô ráp, bình thản mà chân thực không gì sánh được.
Chương 1
1.
Ngày 12/3, tết trồng cây, hôm đó cũng là ngày sinh
nhật của Trần tiên sinh, bọn họ kết hôn.
Ngày kết hôn là do Trần tiên sinh quyết định, lúc
bàn bạc với Trình tiểu thư, anh bảo, “không thể chọn ngày Valentine, cũng không
thể làm vào ngày sinh nhật của em được.”
Trình tiểu thư ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì vào ngày kỷ niệm ngày cưới, anh phải tặng em
một món quà, nếu như trùng ngày rồi, về sau vào ngày này anh cũng chỉ có thể tặng
em một món quà thôi, em bị thiệt á.”
Trình tiểu thư cân nhắc một hồi, gật gật đầu đồng ý
sâu sắc: “Vậy cũng không thể chọn vào ngày Valentine trắng và ngày sinh nhật của
anh được.”
“Không, chọn 1 trong 2 ngày này đi”. Trần tiên sinh
nói, “Như vậy em có thể tặng anh bớt đi một món quà, anh lại có thể tiết kiệm
tiền cho em rồi, em xem anh vun vén việc nhà chu đáo biết bao.”
Trình tiểu thư xoa xoa đầu anh tỏ ý khen ngợi, Trần
tiên sinh cũng dụi dụi đầu sung sướng.
Vào ngày cưới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, theo
trình tự thì Trần Hựu Lâm tiên sinh phải tới nhà Trình Y Nhiên tiểu thư đón
dâu, bị các bạn gái của cô dâu trêu chọc, quay mòng mòng rồi mới có thể cõng cô
dâu xuống lầu, dẫn vào xe hoa.
Nhưng mà sau khi Trần tiên sinh bị đám bạn gái xâu
xé ác liệt xong, khi mà đám con gái nhàn nhã đến khó chịu kia cuối cùng cũng chịu
thả anh ra cho đi tìm vợ, cái ổ khóa đã lâu không bôi dầu của nhà cô Trình lại
quay ra phản chủ ngay tại thời điểm mấu chốt này.
Cửa đẩy không ra.
Mặc kệ người bên trong kéo, đẩy, lôi thế nào, người
bên ngoài đá, đấm, đập ra sao, cánh cửa sắt lớn vẫn đứng lừng lững không chút sứt
mẻ như trước, chắn giữa anh và cô dâu mới, giống như ngân trâm của Vương mẫu
ngăn hai bên bờ sinh tử.
Mọi người hốt hoảng mồ hôi túa ra ào ào, nhao nhao
kêu gọi người của công ty mở khóa đến. Trình tiểu thư ở bên trong đỡ trán thở
dài. Trần tiên sinh ở ngoài cửa, không chịu từ bỏ vặn vặn cái khóa: “Mày thả vợ
tao ra ngay, thả ra ngay, thả ra! Trả vợ lại cho tao, trả lại cho tao, đồ khốn
kiếp!”
Nhưng mà trên thực tế, chỉ có tác giả mới có thể cho
nam chính ngón tay vàng thôi, cuộc sống không có chuyện như vậy.
Tất cả để mặc nam chính tức tối vặn đi vặn lại, cuối
cùng vẫn cứ phải chờ nhân viên của công ty mở khóa tới, vợ của anh mới được thả
ra,
Đương nhiên, tiệc cưới bắt đầu muộn hơn 1 tiếng đồng
hồ so với dự tính.
Người đã kết hôn ở Trung Quốc đều biết, đây là một
trận lao lực. Bận rộn cả một ngày giời, về đến nhà, cô dâu chú rể tắm rửa xong
là vòng lên giường nằm, ai đi gặp Chu Công của người nấy. (đi ngủ)
Sáng sớm ngày thứ hai, Trình tiểu thư mở mắt dậy trước
Trần tiên sinh, cô ấy bò dậy khỏi giường, đi đun một nồi cháo, quét tước nhà mới,
sắp xếp bàn ăn xong xuôi rồi mới đi lật chăn của Trần tiên sinh, đuổi anh rời
giường đi rửa mặt.
Lúc cùng nhau ăn sáng, Trình Y Nhiên nhìn thấy tay
Trần Hựu Lâm hơi run, cô cầm tay anh lại nhìn một chút, mới biết cái tay ngốc
nghếch này ngày hôm qua lúc vặn khóa vì dùng lực lớn quá mà bị tróc một lớp da,
cô thở dài giúp anh dán băng cứu thương, xoa xoa đầu anh nói:
“Ngày đầu tiên kết hôn, em đã dùng hết băng cứu
thương cho anh rồi đấy, tối hôm nay, nhiệm vụ lúc anh đi làm về là mua một hộp
băng nữa dự phòng, biết chưa?”
Trần tiên sinh ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi làm.
2.
Sau khi kết hôn, Trình tiểu thư đã biến thành Trình
phu nhân rồi, Trần tiên sinh thật thà, hiền lành chưa bao giờ dám mang về nhà
phiền phức gì cho vợ. Chỉ có duy nhất ngày mưa hôm nay là phá lệ
Trình Y Nhiên nhìn Trần Hựu Lâm ôm con chó nhỏ ẩm ướt,
run rẩy, ư ử ư ử; mắt cô lạnh như dao khía vào da thịt anh Trần.
“Đây là thứ khỉ gì vậy?” Cô chống nạnh, ngăn ở cửa
chính, không cho phép Trần tiên sinh cởi giày vào nhà.
“Là … chó.” Trần tiên sinh đáp yếu ớt.
Tiếng sấm, tia chớp bên ngoài giống như đang làm nền
cho tâm trạng của Trình phu nhân, cô trừng mắt: “Em không biết nó là chó sao!
Em hỏi anh mang nó về làm cái gì? Hai chúng ta ban ngày đều đi làm ở bên ngoài,
trong nhà lại nhỏ như vậy, làm sao mà nuôi nó?”
Trần tiên sinh và con chó nhỏ cùng nhìn Trình phu
nhân: “Nhưng mà, em không cảm thấy nó rất đáng thương ư?”
“Ẳng ẳng…” Con chó rất biết phối hợp góp vào một
câu.
Trình phu nhân day day trán: “Trần Hựu Lâm, em nói
anh cũng xem xét tình hình thực tế chút đươc không.”
“Nó rất đáng thương a. Em muốn vứt nó đi sao?” Trần
tiên sinh tỏ vẻ cụt hứng, trong mắt lại lóe lên một tia sáng lấp lánh, “Tôi đã
lấy phải một cô vợ lòng dạ sắt đá rồi.”
“Ẳng ẳng.”
Gân xanh trên trán Trình phu nhân lại giật giật, nắm
lấy cái muôi muốn đánh người, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trần tiên sinh, cô ấy
lại thấy mềm lòng, cuối cùng thở dài nói: “Được, tối nay chúng ta giữ nó lại,
nhưng mà sáng mai nhất định phải mang nó đi.”
Trần tiên sinh ngay lập tức cởi giày vào nhà, ôm chó
vào trong nhà tắm : “Vậy chúng ta tạm thời nói chuyện giữ lại trước nhé.”
“Em nói là tạm thời giữ lại nha, ngày mai phải đem
đi.”
“Tóm lại chính là chuyện giữ lại.”
Trình phu nhân bất đắc dĩ thở dài, cô biết chú chó
này sớm mai chỉ sợ lại càng khó đưa đi rồi.
Bọn họ nhận nuôi con chó đầu tiên trong cuộc đời, đặt
tên nó là “Thịt Viên”. Lúc đầu Trình phu nhân không thích nó lắm, nhưng ở chung
lâu dần, cô đã hoàn toàn trở thành tù binh của viên thịt màu trắng chỉ biết lăn
lộn này rồi. Ngược lại Trần tiên sinh lại tỏ vẻ oán hận : “Chúng ta đưa nó đi
đi, bữa cơm tối nay, thịt em gắp vào bát nó còn nhiều hơn bát của anh.”
Trình phu nhân không đồng ý, đẩy móng vuốt của chồng
ra, ôm con chó vào trong lòng “Không phải tự anh cũng có thể gắp sao.”
“Vợ tôi không yêu tôi nữa rồi.” Trần tiên sinh vờ
lau nước mắt, lại bị Trình phu nhân khinh bỉ nói: “Lúc đầu là ai bảo nó đáng
thương muốn giữ nó lại, bây giờ trong mắt em, anh có giả bộ đáng thương hơn nữa
cũng không sánh được với Thịt Viên của em, đi ra chỗ khác chơi đi.”
Trần tiên sinh giận tới nghiến răng kèn kẹt, từ hôm
đó, trong nhà thường xuyên diễn ra cảnh một người đàn ông to xác đi tranh sủng
với một con cún cưng, mà mỗi lần, Trần tiên sinh đều thảm bại ra về. Đương
nhiên, thỉnh thoảng lúc đêm khuya thanh vắng, chú chó con ngây thơ đấu không lại
được với người đàn ông nham hiểm bán rẻ thân mình.
3.
Một ngày nắng chiều rực rỡ, là một cuối tuần đẹp trời.
Trình phu nhân sửa sang xong phần tài liệu cuối cùng, trong đầu cân nhắc đã lâu
không hẹn hò với Trần tiên sinh rồi, cô tính toán mức chi tiêu tháng này một
lát, cảm thấy đi xem phim , ăn một bữa ngon cũng vẫn có thể chi trả được, bèn lập
tức thu dọn đồ, thẳng tiến tới chỗ làm của Trần tiên sinh.
Cô không báo lại kế hoạch tác chiến này cho tổ chức,
vốn định cho Trần tiên sinh một niềm vui bất ngờ, ai ngờ Trần tiên sinh ngược lại
còn cho một niềm kinh hãi bất ngờ hơn.
Trình Y Nhiên dựa trên cửa xe nhà mình, nhìn một đôi
nam nữ từ gara đi ra. Chàng trai đỡ cô gái, mặt có vẻ lo lắng, cô gái cười vờ vịt
nói không sao , thế nhưng cơ thể vẫn cứ dựa sát vào người Trần tiên sinh.
Trình Y Nhiên nhíu mày, cảm thấy địa vị của mình đã
bị công kích không kiêng nể gì.
Cô gọi điện cho Trần Hựu Lâm, thấy anh nhận điện mà
chân tay luống cuống, cô hỏi: “Đang ở đâu thế?”
“Y Nhiên, anh hôm nay gặp sự cố, không về nhà ăn tối
được, em …” Trần tiên sinh vừa ngẩng đầu, thấy Trình phu nhân đang như cười như
không đánh giá mình, bỗng chốc có dự cảm không lành, cái tay đang đỡ nữ đồng
nghiệp khó chịu như bị lửa đốt.
“Ồ, anh gặp sự cố gì, nói cho em nghe chút.”
Tiếng nói trong điện thoại và giọng nói của Trình
phu nhân trước mặt cùng truyền tới tai của Trần tiên sinh. Trần tiên sinh rút
cái tay đang đỡ nữ đồng nghiệp về, sờ sờ đầu cười cười: “A ha ha, chỉ là không
cẩn thận làm người ta bị ngã, đang muốn đưa cô ấy về nhà này.”
Trình phu nhân gật đầu, mắt lia sang người nữ đồng
nghiệp. Trong nháy mắt nữ đồng nghiệp hiểu quan hệ giữa hai người, cô ta hơi xấu
hổ đứng thẳng mình dậy, đầu cũng không dám ngẩng lên nói: “Tôi … ờ, không làm
phiền anh nữa, tôi gọi xe về cũng thế, cũng thế mà.” Nói xong dứt khoát chạy khỏi
hiện trường vụ án.
Trình phu nhân dường như vẫn còn khó hiểu nói: “Ồ,
em thấy cô ấy đi lại nhanh nhẹn đấy chứ.”
Trần tiên sinh cũng hơi ngạc nhiên gật đầu: “Phải a,
vừa rồi vẫn còn nghiêm trọng như vậy …”
Trình phu nhân liếc xéo anh một cái, hừ lạnh một tiếng
lên xe, Trần tiên sinh ỉu xìu ngồi vào ghế lái. Dọc đường, Trình phu nhân chỉ
chăm chăm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không nói lời nào, Trần tiên sinh nhịn hồi
lâu, mới nói: “Hay là chúng ta đi siêu thị một lát nhá?”
“Làm gì?”
Giọng điệu như muốn thụi người dọa cho Trần tiên
sinh co rúm cả người lại, anh tủi thân nói: “Mua một bàn giặt về nhà quỳ …”
“Không phải có bàn phím sao, chui vào góc nhà, quỳ một
đêm đi.”
“Có thể quỳ nửa đêm thôi không … nửa đầu anh còn phải
bán thân hầu hạ em nữa.”
Trình phu nhân không nhịn được bật cười, nghĩ một
chút vẫn thấy tức, hung hăng nhéo một cái lên cánh tay chồng: “Ai bảo anh ôm chặt
như vậy, đồ đàn ông không có tiết tháo.”
“Đau, đau, Y Nhiên, anh làm người ta vấp ngã thật
mà, đây là anh sợ cô ta tàn tật rồi, phải lãng phí thời gian anh hầu hạ em để
đi hầu cô ta sao …”
“Cả vú lấp miệng em!” Trình phu nhân kết luận: “Tối
nay ban anh cho Thịt Viên, anh đi mà hầu hạ nó, không cho anh lên giường của em
nữa!”
Trần tiên sinh bất đắc dĩ thở dài mà trong lòng cũng
thấy vui vui. Anh biết một chút dấm chua không ảnh hưởng gì tới tình cảm sâu sắc
giữa bọn họ. Thỉnh thoảng nhỏ thêm vài giọt dấm có thể điều chỉnh hứng thú vợ
chồng, cũng có thể để đối phương biết lòng mình vẫn đang để ý họ. Trần tiên
sinh không khỏi nhớ lại quá khứ, nhớ lúc đầu anh mới theo đuổi Trình tiểu thư,
cô còn đang là bạn gái của người khác, khi đó anh ăn dấm (ghen) như là bị axit
sunfuric ăn vào xương vậy, từng giọt từng giọt ngấm vào ruột gan. Mà ruột gan
anh đã ngấm đến thối rữa cả bụng rồi, quay đầu lại vẫn thích Trình Y Nhiên hết
thuốc chữa.
Chẳng còn cách nào, ai bảo anh đụng phải ái tình.
Chương 2
1.
Cuối tuần, hai vợ chồng Trần tiên sinh đi xem phim,
lúc xem xong ra ngoài, gặp một người. Trình Y Nhiên tiểu thư trong nháy mắt có
hơi lúng túng, mà Trần Hựu Lâm tiên sinh trong nháy mắt lại dấy lên lửa ý chí
chiến đấu hừng hực, anh nheo mắt lại mỉm cười, khách sáo đưa tay ra: “Dịch tiên
sinh, đã lâu không gặp.”
Dịch Nam là bạn trai của Trình Y Nhiên trong 3 năm,
hồi đó Trình tiểu thư có tình cảm rất sâu đậm với anh chàng này, sâu đến mức
bây giờ Trần tiên sinh vẫn cảm thất bất an và uy hiếp như trước.
Dịch Nam lễ độ bắt tay Trần Hựu Lâm, sau đó hỏi han
vài câu với Trình Y Nhiên, qua lại mấy câu bèn xin cáo lui. Trình tiểu thư
trông theo bóng dáng của Dịch Nam mà nhấp nha nhấp nhổm. Lúc quay đầu lại nhận
được ánh mắt soi mói của Trần tiên sinh.
“Làm sao?”
“Lần trước ai còn bảo anh quỳ bàn giặt đấy, hôm nay
về nhà rồi ai đấy cũng phải quỳ!”
Trình tiểu thư giơ hai ngón tay: “Câu này anh nhầm lẫn
hai chỗ, thứ nhất bàn giặt là do anh mua về để quỳ, thứ hai, anh nỡ bắt em quỳ
ư?”
Trần tiên sinh thở hồng hộc trừng mắt cô vài lần, thấy
cô có vẻ đắc ý, Trần tiên sinh gắng gượng nhịn cục tức xuống, hai người đi ăn.
Ngồi trong nhà hàng, Trình tiểu thư gọi bò bít tết,
Trần tiên sinh lập tức lại lên cơn: “Lúc trước em có thích ăn bít tết ở nhà
hàng này đâu, sao hôm nay lại muốn ăn?”
Trình tiểu thư khó hiểu nhìn anh: “Thì bỗng dưng muốn
nếm thử một chút, có vấn đề gì sao?”
“Không có.” Trần tiên sinh lại chúi đầu vào mặt sau
của thực đơn, nhìn một hồi lâu, anh lại bỗng nhiên nói, “Nghe nói cậu Dịch Nam
kia rất thích ăn bò bít tết.”
“À, thế sao … đợi chút.” Trình tiểu thư đẩy cái thực
đơn mà Trình tiên sinh đang dùng để che mặt ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm chồng,
“Em bảo này Trần Hựu Lâm, từ đầu đến giờ anh đang tỏ vẻ khó chịu gì thế, đã là
chuyện lâu lắm rồi, anh còn để ý làm gì.”
Em không thèm để ý là vì em không phải người đi
tranh giành bạn gái với anh ta.
Những câu này lượn đi lượn lại bên mép Trần tiên
sinh một vòng, lại thức thời nuốt vào bụng: “Không để ý, anh cũng chỉ đơn giản
là nhắc lại một câu thôi, Trình Y Nhiên em phản ứng quá lên như vậy làm gì?”
Anh dùng vẻ mặt lạnh tanh nói với bồi bàn bên cạnh, “Tôi muốn một phần cải trắng
trộn dấm.”
Bồi bàn nhất thời run run khóe miệng: “Tiên sinh, ngại
quá, đây là tiệm cơm Tây.”
Trình Y Nhiên tiếp lời: “Cho anh ấy một phần mỳ Ý trộn
dấm hoặc là bít tết trộn dấm là được rồi, nhìn anh ấy chua loét lên rồi kìa.”
Cơm nước xong về nhà, Trần Hựu Lâm vẫn cứ luôn miệng
nhắc tới Dịch Nam, khiến Y Nhiên thấy phiền, cô khó chịu nói: “Anh thầm mến anh
ấy ư! Em vẫn còn số điện thoại của anh ấy đây này, có muốn gọi điện thoại bày tỏ
với anh ấy không!”
“Em vẫn còn số của cậu ta!” Trần tiên sinh lạc giọng.
Trình tiểu thư bực mình nói:”Mấu chốt không phải ở đấy!”
“Mấu chốt đương nhiên là ở đấy rồi! Vợ tôi lại vẫn
còn lưu số điện thoại của bạn trai trước!”
“Chỉ là anh ấy không thay số, em thì lười xóa thôi.”
Trần Hựu Lâm ôm đầu, bộ dạng như suy sụp đến nơi:
“Xong rồi, xong rồi, khủng hoảng cấp lần thứ nhất sau khi kết hôn , vợ đi gây
chiến với chồng – chuyện trước nay chưa từng có! Tôi phải bình tĩnh, phải bình
tĩnh, dũng cảm đón địch, vợ là của tôi, vợ là của tôi …”
Gân xanh trên trán Trình tiểu thư giật giật, trừng mắt
anh một cái, rồi quay đầu đi thẳng. Trần tiên sinh vội chạy theo: “Em muốn chạy
trốn ư?”
“Trần Hựu Lâm, anh làm loạn đủ chưa, anh mà còn nhắc
tới chuyện này nữa là em nổi điên lên đấy, em mà điên lên tối nay không cho anh
vào phòng ngủ nữa.”
Khóe miệng Trần tiên sinh giật giật, cuối cùng lời
đã trực sẵn bên môi cũng nuốt xuống. Im lặng đi được hai bước, một giọng nói yếu
ớt lại văng vẳng bên tai Trình tiểu thư: “Em có số của anh ta, nhưng chưa liên
lạc bao giờ phải không?”
Bước chân Trình tiểu thư dừng lại.
“Chưa từng liên lạc phải không?”
“Đêm nay anh đừng vào phòng ngủ nữa!”
2.
Trần tiên sinh đứng đờ ở cửa. Anh không kéo nổi mặt
xuống mà xin lỗi, chỉ lớn tiếng hét: “Em rốt cuộc muốn giận tới khi nào!” Trong
câu nói chẳng có chút uy hiếp nào, mà toàn là tủi thân và cố tỏ vẻ can đảm mà
thôi.
Trình tiểu thư đang tức giận, một lời cũng chẳng muốn
nói với anh, lấy một cái gối ném vào người chồng: “Cút đi cho em!”
“Có phải anh lăn (*) rồi thì em sẽ không tức nữa
không! Trần tiên sinh vẫn thở hồng hộc như trước.
(*) Cổn: nghĩa là cút, xéo; cũng có nghĩa là lăn lộn.
Chỗ này đang ông chằng bà chuộc ;))
“Cút” Trình tiểu thư không buồn nhiều lời, kéo chăn
ra muốn đi ngủ, nào ngờ cô còn chưa nằm yên, chăn trên người đã bị kéo xuống mất.
Gân xanh trên trán Trình tiểu thư phập phồng, trừng mắt tức giận đến nỗi muốn
xé xác, mắng người. Nhưng lại nhìn thấy Trần tiên sinh trải chăn ra nền đất,
anh nằm xuống, rồi cứ thế lăn, lại thở hổn hền ngồi dậy “Anh lăn rồi đấy!”
Trình tiểu thư không thể không thừa nhận cô bị chiêu
này làm cho kinh hãi tột độ, giữa lúc cô còn đang bối rối, Trần tiên sinh lại
gào lên: “Anh phải lăn mấy vòng em mới không giận nữa!”
Trần tiểu thư lấy luôn chiếc gối duy nhất trên giường,
lại ném vào lòng Trần tiên sinh: “Anh trực tiếp cút ra phòng khách cho em, đi
mà tranh giành địa bàn với Thịt Viên ấy!”
“Vậy sáng mai dậy rồi không được phép giận nữa nhé!”
Trình tiểu thư nhìn anh chằm chằm, không nói câu
nào. Trần tiên sinh lấy một cái gối đặt lại lên giường, tự mình kéo chăn và ôm
gối vừa tức giận lại cực kỳ tủi thân đi ra phòng khách. Đi được vài bước, lại
quay đầu lại nói lớn tiếng: “Trong ngăn tủ vẫn còn chăn, em lấy ra đắp cho anh!
Hừ! Anh mới không thèm nói là đêm lạnh đâu, vợ sinh bệnh anh mới không đau lòng
đâu …”
Anh vừa lẩm bẩm vừa đi ra, tiếng lảm nhảm lẫn trong
tiếng sủa của Thịt Viên. Chú chó nhỏ hình như là đang chán ghét vị nam chủ nhân
này, lại giống như nó đang chế giễu anh …
Trình tiểu thư thở dài một tiếng úp mặt, đối mặt với
người như chàng ngốc này, cô có thể giận đến mức nào chứ!
Nằm trên giường trở mình hơn nửa tiếng đồng hồ,
Trình tiểu thư vẫn không ngủ nổi, cuối cùng vẫn mặc áo khoác, rón rén đi ra
ngoài, thấy chồng cuộn tròn chăn lại thành một bọc nằm trên mặt đất, lòng cô lại
mềm nhũn, cô ngồi xổm xuống, thở dài nói: “Thực là tên ngốc thiếu cảm giác an
toàn.”Nói xong lại chọc chọc lên mặt anh: “Anh là cún sao, cứ phải giả bộ lấy
lòng như vậy.”
Thịt Viên nằm bên cạnh mở mắt ra, nhìn thấy Trình tiểu
thư khe khẽ “ư ử” một tiếng. Trình tiểu thư vội đưa ngón trỏ lên môi “xuỵt” một
tiếng, để Thịt Viên im lặng lại. Nào ngờ tay cô còn chưa bỏ xuống, đã bị người
ta nắm chặt, Trần tiên sinh nằm trên mặt đất, mắt lấp lánh nhìn vợ chằm chằm:
“Vợ ơi, vợ thương chồng rồi phải không, thế thì để anh lên giường ngủ nhá”
Con ngươi Trình Y Nhiên đảo đảo: “Chúng ta không phải
đã nói là sáng mai mới hết giận sao?”
Trần tiên sinh kéo kéo áo vợ nói: “Anh sai rồi, lần
sau sẽ không dám không tin em nữa.”
“Ờ”
“Lần sau cũng không to tiếng với em nữa.”
“Ờ”
“Vậy chúng ta có thể về phòng được chưa?” Chưa đợi
Trình tiểu thư đồng ý, Trần tiên sinh lại thở dài nói: “Nếu anh đã nói như vậy
mà em vẫn chưa vừa lòng, vậy chúng ta cứ ở phòng khách đi.”
Trình tiểu thư nheo mắt nhìn chồng : “Anh muốn làm
gì?”
Trần tiên sinh nhếch miệng cười, tay dùng sức một
chút, kéo Trình tiểu thư xuống dưới người mình: “Phục vụ vợ.”
“A, chờ đã … Trần Hựu Lâm, chờ đã! Về phòng, về
phòng a khốn kiếp! Thịt Viên … Thịt Viên đang nhìn kìa …”
“Hừ, đừng tưởng anh không biết, nó nhìn thấy người
ta hành sự ở bên ngoài bao nhiêu lần rồi. Anh mặc kệ nó, nó cũng đừng để ý đến
anh.”
Cuối cùng cấp bách quá nên Trần tiên sinh vẫn không
cho Trình tiểu thư về phòng, hai người trực tiếp hành sự trên sô pha.
Lúc tới cao trào, Trần tiên sinh thầm thì tên vợ một
lần lại một lần, dường như là muốn hai người hợp lại làm một.
“Y Nhiên, Y Nhiên, anh yêu em.”
Quen em, thích em, yêu em, kết hôn với em, qua đoạn
đường dài như vậy, anh vẫn yêu em như thuở ban đầu, đợi tới khi cả hai đầu tóc
bạc phơ, anh vẫn sẽ yêu em như thế.
Cô lạc lối trong biển tình cảm mãnh liệt của chồng,
ôm chặt lấy cổ anh, thở hổn hển ghé bên tai anh, dùng giọng đứt quãng nói với
anh một lời yêu hoàn chỉnh: “Em cũng yêu anh.”
Bằng lòng mang theo nỗi bất an còn chưa biết, bước
vào hôn nhân, hoàn toàn bỏ lại cuộc sống quen thuộc trong quá khứ, tiếp nhận một
người khác bước vào cuộc đời mình, sau đó bầu bạn, thương xót lẫn nhau cho đến
hết cuộc đời, cô dùng nhiều dũng cảm và tin tưởng nhất để đổi lấy anh – người
cô yêu nhất.