First Comes Marriage - chương 18 part 1

Chương 18

Sau khi cho người hầu của mình đi nghỉ, Elliott đứng
trong phòng ngủ của anh hồi lâu, nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Những ngón
tay gõ nhẹ lên bệ cửa. Một người gác đêm đang đi vòng qua góc tòa nhà, chiếc
đèn xách dập dờn theo bước chân. Rồi anh ta băng qua chỗ khác và một lần nữa chỉ
còn lại bóng tối.

Elliott tự hỏi sự việc vừa qua có phải là cố ý. Nó
chỉ là một kiểu hành động Con sẽ thực hiện. Nó là một kiểu trò chơi họ có thể đồng
lõa từ ngày xửa ngày xưa, trong suốt thời trai trẻ vô trách nhiệm của Elliott.
Sau đó họ sẽ tìm thấy niềm thích thú vô bờ từ khoảnh khắc bối rối của nạn nhân
của họ. Dù cho anh không thể nhớ có bất cứ lúc nào họ chủ đích ác tâm, phương hại
một người vô tội có thể bị tổn thương nghiêm trọng.

Vanessa có bị tổn thương không? Anh nghi ngờ rằng có
thể.

Nhưng làm thế nào Con có thể biết được, rằng họ sẽ ở
nhà hát tối nay? Đến bản thân Elliott còn không biết trước khi đưa ra lời gợi ý
bốc đồng vào cuối chuyến đi chơi buổi sáng.

Nhưng tất nhiên là Con không nắm chắc. Tuy nhiên anh
ta có thể đưa ra hàng loạt phán đoán theo kinh nghiệm, về những địa điểm
Elliott và Vanessa có thể xuất hiện vào khoảng tuần tới hoặc hơn. Chắc chắn việc
họ đang ở London chẳng có gì là bí mật. Nếu họ không đến nhà hát tối nay, thì sớm
muộn gì họ cũng sẽ có mặt ở buổi họp mặt này.

Đúng, đó là một sự chủ đích. Tất nhiên là thế. Không
còn nghi ngờ gì nữa.

Nhưng sự tham gia của Anna Bromley-Hayes cũng là chủ
đích sao? Đó mới là ý đồ chính.

Nhưng nếu không phải, tại sao cô lại đến trong giờ
nghỉ giải lao để gặp gỡ những người đi cùng anh và để được giới thiệu với vợ
anh? Nếu không phải là cố ý, sao cô không lảng tránh một cuộc chạm trán đầy
lúng túng như thế?

Đúng, đó là một sự cố ý. Anh trông chờ những gì tốt
đẹp hơn ở cô nhưng không có quyền yêu cầu điều đó. Chắc chắn anh đã làm tổn
thương cô. Anh đã coi nhẹ những cảm xúc của cô và giới thiệu cô với tâm thế của
việc đã rồi mà không báo trước.

Và lạy Chúa, điều này có phải là do ảnh hưởng của
Vanessa, cái xu hướng mới mẻ này của anh khi cứ phân tích tất cả mọi thứ, cứ
băn khoăn về những cảm xúc của người khác.

Dù sao đi nữa, vợ anh và tình nhân cũ của anh đã
không chỉ mặt đối mặt mà còn được giới thiệu với nhau. Đó là một khoảnh khắc cực
kỳ ngượng ngập với anh và không nghi ngờ gì là sự hấp dẫn tương đương như thế với
số người bàng quan đứng xem.

Con đã dự tính trước tất cả. Và Anna cũng vậy.

Dường như ham muốn trả thù đối với Anna còn quan trọng
hơn sự ý nhị tinh tế của tự trọng cá nhân.

Cô đã trang điểm cho mình trông đáng yêu nhất và mê
hồn nhất. Và Con đã khoác vẻ quyến rũ nhất và giả tạo nhất của mình – cả hai
khía cạnh ấy trong tính cách của anh ta đều rất quen thuộc với Elliott. Mặc dù
trong suốt thời tuổi trẻ của mình anh chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ trở
thành một trong những nạn nhân của Con.

Chắc là Vanessa đang đợi anh, anh đột nhiên nghĩ,
tâm trí quay về với hiện tại. Có lẽ anh đang làm cô thao thức. Nếu anh không định
đến với cô đêm nay, đáng lẽ anh phải nói với cô điều đó.

Vậy anh thực sự sẽ không tới chỗ cô ư?

Quả thật anh thích ngày hôm nay – buổi sáng và buổi
tối – cho đến giây phút cậu Merton kêu mọi người chú ý tới sự hiện diện của Con
trong lô đối diện và Elliott nhìn sang và thấy không chỉ mình Con, mà cả Anna
cũng bên cạnh anh ta. Mắt anh gặp mắt cô, và anh đọc thấy vẻ thách thức trong đó
bất kể khoảng cách giữa hai người.

Anh đã ở trong tâm trạng vui vẻ cho đến lúc đó. Vì
lí do kì cục nào đấy mà anh thích sự đồng hành của vợ mình. Có một sự lôi cuốn
không thể cắt nghĩa nổi ở cô.

Những ngón tay của anh gõ mạnh hơn vào bệ cửa trong
một lúc.

Anh rời khỏi cửa sổ và chậm rãi đi qua phòng thay đồ
của mình, giữ cánh cửa mở hé để ánh sáng từ cây nến rọi vào trong.

Điều anh phải làm là bước đi kiên quyết vào phòng
Vanessa và nói cho cô nghe điều cô muốn biết. Cô muốn anh đưa ra một lí do
chính đáng cho mối hiềm khích giữa anh và Con, một lí do chính đáng để cô tránh
xa anh ta. Anh nên đưa luôn nó cho cô. Con là một tên trộm và là kẻ dâm đãng.
Anh ta đã lấy cắp của chính em trai mình, người đã tin tưởng anh ta hoàn toàn
nhưng không có khả năng về đầu óc để biết rằng lòng tin của mình đã bị lợi dụng.
Và anh ta đã dan díu với gia nhân trong nhà và những phụ nữ khác trong vùng, điều
mà không một người đàn ông đứng đắn nào làm.

Nhưng anh biết nói với Vanessa như thế nào, không
hơn gì khả năng anh có thể nói cho mẹ hoặc các chị em gái của anh – cho dù thỉnh
thoảng anh đã tự lập luận rằng họ phải biết vì lợi ích của chính họ? Làm sao
anh có thể phản bội danh dự của mình với tư cách người bảo trợ cho Jonathan?
Làm sao anh có thể phá vỡ sự cẩn mật của một niềm tin như thế? Hơn nữa, anh
không có một bằng chứng cụ thể nào. Con đã không phủ nhận những lời buộc tội,
nhưng cũng chẳng thừa nhận chúng. Anh ta chỉ nhướng một bên chân mày và cười
toe toét khi Elliott đối đầu với anh ta, và mời anh xéo đi với quỷ cho rồi.

Làm sao một người có thể bôi nhọ tên tuổi người khác
khi chỉ có duy nhất sự nghi ngờ, bất kể người ta có chắc chắn tới mức nào về
nguồn gốc của những nghi ngờ đó?

Mẹ kiếp, vẫn thật là khó khăn khi phải chấp nhận rằng
Con có thể đê tiện tới mức ấy. Anh ta luôn luôn bị phê phán vì bất cứ trò láu
cá và ngớ ngẩn và quỷ quái nào – nhưng Elliott cũng đã như vậy cho mãi tới thời
gian gần đây. Nhưng anh chưa bao giờ là một kẻ vô lại.

Và thật khó khăn để chấp nhận rằng Con có thể căm
ghét anh dữ dội – và rằng anh ta có thể sẵn sàng liều mạng làm tổn thương
Vanessa để chứng tỏ sự căm ghét đó.

Anh mở cánh cửa dẫn vào phòng thay đồ của vợ mình. Cửa
phòng ngủ của cô khép hờ, một việc cô đã làm mỗi đêm từ khi yêu cầu anh phải gõ
những cánh cửa đóng chặt. Ánh sáng rực rỡ của ngọn nến hắt ra từ trong đó.

Anh đến đứng trước ngưỡng cửa, nhớ lại một lần mình
đã làm thế mà không được mời. Nhưng lần này, cô đang ngủ trên giường.

Anh băng qua phòng và đứng bên giường ngắm nhìn cô.
Mái tóc ngắn của cô rối tung và xõa rộng trên gối. Đôi môi cô hơi hé mở. Trong
ánh sáng từ cây nến đơn độc đôi má cô ửng hồng.

Trông cô thật mong manh, như một nàng thiếu nữ. Hai
bầu ngực chỉ khẽ nâng tấm chăn được kéo phủ lên chúng một chút ít. Hai cánh tay
và bàn tay thanh mảnh.

Trong một lúc vô ý anh nghĩ đến Anna và đưa ra một
loạt sự tương phản. Nhưng lạ thay chúng không phải là những ý nghĩ mà anh phải
vận dụng bất cứ nỗ lực nào để dập tắt.

Có một đôi điều ở Vanessa. Cô không đẹp. Cô thậm chí
còn không xinh xắn. Cô không ưa nhìn. Nhưng có một điểm gì đó…cô không khêu gợi.
Nếu có từ nào trái nghĩa với từ đó – anh chẳng nghĩ ra từ nào vào lúc ấy – thì
nó sẽ đúng với cô. Ở cô chẳng có gì có thể gọi là hấp dẫn về tình dục cả.

Vậy mà không biết vì sao nó vẫn hiển hiện.

Anh đã ham muốn cô gần như liên tục trong suốt cái
giai đoạn mà cô gọi là tuần trăng mật kia – cái từ thấy ghê! Anh đã ham muốn cô
mọi đêm kể từ đó mặc dù anh đã biến những lần gần gũi ngắn ngủi của họ thành việc
giao dịch bởi vì…

Chà, chính xác là vì sao! Vì cô vẫn còn yêu người chồng
quá cố và anh cảm thấy bị xem thường? Tổn thương? Không, chắc chắn không phải
như thế. Bởi vì anh muốn trừng phạt cô, để làm cho cô cảm thấy rằng cô chỉ có một
chức năng duy nhất trong cuộc sống của anh.

Anh thực sự nhỏ nhen đến thế sao? Nó là một ý nghĩ
không dễ chịu gì.

Lúc này anh lại ham muốn cô. Thực ra anh đã ở trong
tinh trạng đó cả ngày hôm nay – ngay từ lúc cô đột ngột xuất hiện nơi ngưỡng cửa
văn phòng của George trước giờ điểm tâm.

Còn về phần cô thì sao?

Anh chạm hai đốt ngón tay lên má cô và miết chúng nhẹ
nhàng qua gò má.

Cô mở mắt và nhìn anh vẻ ngái ngủ - và mỉm cười.

Nhất định đó là một điểm ở ngoại hình của cô, anh
quyết định. Anh chưa từng biết một ai có đôi mắt như biết cười hầu như liên tục
với vẻ thành thực của…thế nào nhỉ? Sự ấm áp? Yêu đời? Cả hai?

Cô có vui khi thấy anh không? Khi mà cách hành xử của
anh đối với cô trong phòng ngủ mấy đêm vừa qua chẳng khác sự lăng mạ là mấy?

“Em không ngủ, em chỉ cho mắt mình nghỉ ngơi thôi,”
cô nói, và cười.

Và đó cũng là do tiếng cười của cô nữa. Chân thực, ấm
áp. Rất dễ lây.

Có một số người dường như đã vui vẻ ngay từ lúc mới
sinh. Vanessa là một trong số đó. Và cô là vợ anh.

Anh tháo thắt lưng áo choàng của mình và nhún vai
thoát khỏi nó. Anh mặc một chiếc áo ngủ bên trong, trang phục mà anh đã mặc hàng
đêm từ khi bắt gặp cô khóc nức nở buổi chiều hôm đó ở Finchley. Anh cởi nốt nó
ra và ném xuống sàn nhà trong lúc cô nhìn anh.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, một cánh tay đặt ngang mắt.
Trên đời này có tồn tại thứ gì đó như một cuộc hôn nhân tốt đẹp không? Anh tự hỏi.
Có thể nào không? Thứ mà chẳng ai trong giới quý tộc từng mong chờ, dù sao
chăng nữa cũng không phải nếu chúa trời đánh đồng nó với hạnh phúc. Hôn nhân là
một giao kèo về mặt xã hội và thường là một giao kèo kinh tế nữa. Người ta tìm
kiếm khoái cảm xác thịt và sự thỏa mãn đam mê ở nơi khác – nếu người ta cần
chúng.

Hiển nhiên là cha anh đã làm thế. Và ông nội của anh
nữa.

Cô đang nằm nghiêng người, anh cảm thấy vậy, và nhìn
anh. Tối nay anh đã để nến cháy.

“Elliott,” cô dịu dàng nói, “Hôm nay là một ngày kì
diệu. Là một ngày em sẽ nhớ rất lâu. Hãy nói với em đó không phải một ngày chán
ngắt đối với ngài đi.”

Anh bỏ tay xuống và quay đầu nhìn cô.

“Em nghĩ tôi không đủ khả năng thấy thích thú ư?”
anh hỏi cô.

“Không,” cô nói. “Nhưng em tự hỏi liệu ngài có khả
năng thấy hứng thú với em không. Em chẳng hề đáng yêu hay tinh tế hay –“

“Chưa có người nào khen em đáng yêu sao?” Anh hỏi cô
trước khi cô có thể nghĩ ra một từ thấp kém khác để gán cho mình.

Cô im lặng một lúc.

“Có ngài,” cô nói, “ở bữa tiệc Valentine.” Cô cười.
“Và rồi ngài bổ sung thêm là mọi cô gái khác ở đó cũng vậy, không trừ một ai.”

“Em có yêu mùa xuân không?” anh hỏi cô. “Em có nghĩ
nó chất chứa cả một thế giới tươi đẹp mà ta không tìm thấy được trong bất cứ
mùa nào không?”

“Có,” cô nói. “Nó là mùa em yêu thích nhất.”

“Tôi đã gọi em là một mảnh trời xuân trong tối nay,”
anh nói. “Tôi đã nói thật đấy.”

“Oh,” cô thở ra. “Nghe dễ thương làm sao. Nhưng ngài
không cần phải nói những điều như vậy với em. Ngài là chồng em mà.”

“Vậy em kiên quyết coi mình là một kẻ xấu xí hả?”
anh hỏi. “Đã có ai gọi em như vậy chưa, Vanessa?”

Cô lại suy nghĩ một lúc.

“Không,” cô nói. “Trong thế giới của em không có một
ai quá nhẫn tâm cả. Nhưng cha em hay nói với em rằng ông buộc phải gọi em là
Jane vì em là cô bé Jane thô kệch của ông.”

“Với tất cả lòng kính trọng xứng đáng đối với đức
cha Huxtable quá cố,” anh nói, “tôi tin rằng ông phải bị treo cổ, moi ruột, và
phanh thây.”

“Oh, Elliott,” mắt cô mở to. “Ngài nói những điều thật
kinh khủng.”

“Nếu tôi vẫn chưa lập gia đình,” anh nói, “và phải lựa
chọn giữa em và chị gái em chỉ dựa vào ngoại hình, tôi sẽ chọn em.”

Đô mắt cô lại tràn ngập nét cười, và đôi môi cong
lên thành một nụ cười.

“Ngài quả là chàng hiệp sĩ ga lăng của em,” cô nói.
“Cám ơn ngài.”

“Vậy tôi không còn là một tổ hợp của lạnh lùng và
cáu kỉnh nữa chứ?” anh hỏi cô.

Nụ cười càng tươi hơn.

“Như tất cả mọi người,” cô nói, “ngài là một sự pha
trộn chóng mặt của nhiều thứ và ngài đừng quá để tâm đến lời nói của em khi em
bảo ngài chỉ có một hoặc hai hoặc cùng lắm là ba đặc điểm. Em dám chắc ngài có
đến một nghìn phẩm chất và em sẽ khám phá được khoảng một trăm trong số đó
trong suốt cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng không phải tất cả. Chúng ta chẳng
bao giờ có thể biết tường tận về người khác.”

“Chúng ta có thể biết hết được bản thân mình không?”
anh hỏi.

“Không,” cô nói. “Thậm chí chúng ta còn luôn ngạc
nhiên bởi chính mình nữa. Nhưng cuộc sống chẳng phải là buồn tẻ sao nếu lúc nào
ta cũng dự đoán được tất cả? Làm thế nào để chúng ta tiếp tục học hỏi và trưởng
thành và thích nghi với những hoàn cảnh mới của cuộc sống?”

“Hai ta lại đang triết lí đấy à?”anh hỏi cô.

“Nếu ngài cứ đặt câu hỏi,” cô nói, “hẳn là ngài mong
em trả lời chúng chứ.”

“Em biết cách cải tạo tôi theo chiều hướng tốt hơn,”
anh nói.

“Em ư?” Cô ngờ nghệch nhìn anh.

“Em sẽ nghĩ ra vài cách, em có tài sáng tạo vô tận
mà.” Anh trích dẫn câu nói cho cô nghe, y như cô đã nói chúng ở nhà hát lúc trước.

“Oh,” cô bật cười. “Em thực sự nói những điều đó
sao?”

“Trong lúc em đang nằm đây thế này,” anh nói, “không
ngủ mà chỉ nhắm mắt để đấy, có phải em đang suy nghĩ? Em đang sáng tạo?”

Cô cười khẽ.

“Nếu không phải,” anh nói, “tôi tin là mình phải chịu
số phận bi đát là phải lạnh lùng và cáu kỉnh cho đến hết đêm. Tôi sẽ nằm đây và
xem liệu mình có ngủ được không.”

Anh nhắm mắt lại.

Anh nghe thấy tiếng cười dịu dàng của cô một lần nữa,
và rồi là sự yên tĩnh – cho đến khi anh cảm thấy mặt đệm rung rinh và nghe thấy
những tiếng sột soạt không thể nhầm lẫn của áo ngủ đang được cởi ra. Cô đã mặc
nó trong những đêm trước, cũng như anh đã mặc áo ngủ của mình.

Anh bị khuấy động ngay lập tức. Anh nằm im vờ ngủ.

Sau đó một lúc anh cảm thấy bàn tay cô đặt lên ngực
mình, những ngón tay vẽ thành vòng tròn và vuốt ve, đi lên vai anh, xuống tới rốn
anh.

Nhưng dùng một bàn tay không khiến cô thỏa mãn. Cô
quỳ lên bên cạnh anh và cúi xuống anh, sử dụng cả hai tay để vuốt ve anh rồi đến
cả những móng tay và đôi môi và hơi thở và răng cô nữa.

Anh giữ cho mắt nhắm nghiền và tập trung vào điều
hòa nhịp thở. Xét cho cùng thì kỹ năng của cô thật phi thường.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3