Truyền thuyết yêu nghiệt - Chương 62-63
62. Giận dữ vì lam nhan (2)
Ma Tôn tái nhậm chức, tam giới đại loạn.
Phong Ma vừa sắp xếp lại bộ hạ cũ, vừa tiến hành truy lùng. Cần mau
chóng tìm kiếm thượng thần đã tạm thời thành củi mục kia, đem xương
nghiền thành tro mới có thể hóa giải mối hận trong lòng.
Cứ thế tìm kiếm hơn mười ngày mà không có kết quả. Mà tính nhẫn nại
của Ma Tôn đại nhân cũng hao hết, càng ngày càng thâm hiểm, Quân sư Mục
Lương Thần của Ma tộc hiến kế: “Ma Tôn, theo ý kiến của thần, Tư Chiến
Thượng Thần này tự nhận là hạng người trung nghĩa, là anh hùng mà người
người ở Tiên giới kính ngưỡng. Những thứ người nói chính nghĩa thế này,
sợ nhất là ta không giết người khác, người khác lại vì thế mà chết. Thân
thể phàm trần của anh ta là kẻ đứng đầu Diệt Tự Cảnh, chúng ta liền hạ
thủ với Diệt Tự Cảnh đi.”
Phong Ma cúi đầu trầm tư, thật ra thì ngày thường anh ta cực kì đẹp
trai. Mái tóc dài đỏ rực tung bay giữa trời, mặt mày sắc nét, mắt sáng
như sao. Thỉnh thoảng ánh mắt đảo qua, có tia sáng hơi biến ảo, ma mị
không nói nên lời. Cũng rất giống thượng thần Tất Phương năm đó.
“Ừ, cứ làm như thế xem sao.” Một hồi lâu, anh ta nói đầy vẻ tùy tiện.
Thế là Ma tộc bao vây Diệt Tự Cảnh, quân sư Mục Lương Thân phe phẩy
cái quạt lông màu làm nhạt của anh ta, thoải mái nhàn nhã nói: “Nếu buổi
trưa ngày mai Thanh Dương Tử vẫn không xuất hiện, tôi tấn công vào Diệt
Tự Cảnh này, giết hết sạch sẽ, gà chó cũng không tha.”
Đạo chủ để lại một cánh tay rồi biến mất không rõ tung tích. Ma Tôn
tái nhậm chức, xuất binh bao vây Diệt Tự Cảnh. Thiên giới không thể
khống chế Phong Ma, hỗn loạn rối rắm.
Cũng may là đại đệ tử của đạo chủ đã một mình xử lý công việc của
Diệt Tự Cảnh nhiều năm, vẫn có thể giải quyết êm đẹp mọi chuyện. Ngày
hôm đó vừa nghe được đạo chủ gặp chuyện không may. Anh ta đã sai người
đi Huyền Tự Cảnh tìm Mộc Phi Huyền. Sau đó sai bồ câu đưa thư cho Tiên
giới và yêu giới. Vẫn cảm thấy không ổn, quả nhiên nghĩ tới một chỗ cực
kì quan trọng—— đương nhiên là phải gửi tin đến Bích Lạc Hải.
Thừa Minh Tử ở ngoài cửa đợi hai canh giờ, cuối cùng cũng thấy một
cây cỏ tinh nhỏ ở dưới đất thở hổn hển thông báo là anh ta có thể đi lên
núi rồi. =
Đây lần đầu tiên Thừa Minh Tử tới Bích Lạc Hải. Lúc này đang giữa hè,
bên ngoài quang cảnh tan hoang, rung chuyển loạn lạc. Chỉ có nơi này,
hoa cỏ sum xuê, cây xanh khắp núi, nguy nga mà lại mang vẻ thanh tĩnh
độc lập.
Đi theo thảo tinh xuyên qua một bụi rậm. Các loại hoa khác nhau ở nơi
này lại cùng nở một lúc. Ong mật bươm bướm vui vẻ chơi đùa trong biển
hoa. Ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua lùm cây, mang theo nhiệt độ ấm áp,
dịu dàng vỗ về núi rừng.
Giày vải bước qua cành khô, phát ra tiếng vang, thỉnh thoảng có sóc
hoặc chim hoàng oanh từ trong chạc cây cổ thụ ló đầu ra, tò mò đánh giá
vị khách nhân chưa từng gặp qua này.
Đột nhiên lại không còn nôn nóng chờ đợi nữa. Trong mắt, trong lòng
chỉ còn lại hoa cỏ, cây cối, một chốn thiên nhiên phồn hoa tinh khiết.
Anh ta vẫn nghe người ta nói đạo chủ phu nhân nhà bọn họ vốn là ma.
Nhưng đã đi vào nơi này lại đột nhiên nghi ngờ: Tại sao một chỗ cho ma
ở, lại có thể thanh tĩnh sáng ngời, giống như tiên cảnh đào nguyên thế
này?
Anh ta lên đến đỉnh núi Nguyệt Lãng, Thất Diệp đang pha trà, màn tơ quanh đình tung bay, hương trà tỏa ra bốn phía.
“Sư nương, xin sư nương cứu mạng ——”
. . . . . .
Được rồi, ta thừa nhận là người này quả thật đã học được đến tám chin phần tính tình của đạo chủ Thanh Dương Tử.
“Thừa Minh Tử?”
“Chính là bần đạo, sư nương. . . . . .” Anh ta vừa mở miệng là thao
thao bất tuyệt, đem đại hạn mà Diệt Tự Cảnh và thiên hạ gặp phải kể lại
thêm mắm dặm muối.
Chỉ có điều Thất Diệp lại . . . . .”Hả? Thế cũng thật vui vẻ nha.”
Đầu óc Thừa Minh Tử vẫn là xoay chuyển khá nhanh, ý thức được cô
không có nhiệt tình với chuyện thiên hạ như đạo chủ nhà mình. Cho nên
liền đem chuyện đạo chủ đánh nhau với Phong Ma, chỉ còn lại một cái tay
cụt kể cho cô nghe. Thất Diệp nghe vậy mặt liền biến sắc: “Chỉ còn một
cái tay cụt?”
Thừa Minh Tử gật đầu như gà mổ thóc một lúc, lại vừa gật đầu, vừa lắc
đầu: “Không đúng không đúng, là chỉ để lại một cái tay cụt, còn người
không thấy đâu.”
Ma giới bao vây Diệt Tự Cảnh đến giữa trưa. Đúng lúc Mục Lương Thần
đang muốn hạ lệnh tấn công vào Diệt Tự Cảnh. Thì có tiếng cười vang lên,
một bóng dáng áo trắng tóc trắng đi từ xa tới. Mục Lương Thần mỉm cười,
mọi người nhìn kĩ, không phải Thanh Dương Tử thì còn là ai?
Vết máu trên áo bào của anh đã khô, chỉ còn vết màu tím nhạt. Tay
trái từ khuỷu tay đã biến mất, vết thương được băng bó kỹ càng. Vẫn có
thể tưởng tượng ra tình cảm thảm thiết máu bắn vào áo bào lúc đó.
Tay phải anh nắm chuôi Ánh Thiên Cổ Trần, sắc mặt tiều tụy rõ ràng
cho thấy trọng thương vẫn chưa lành. Nhưng giọng nói vẫn khôi hài như
ngày thường: “Tôi nói Phong Ma, anh đường đường là Ma Tôn khỏe mạnh khí
thịnh, đại sự chấn hưng Ma tộc không làm. Chạy đến đây làm khó đám đạo
sĩ ngay cả phép tiên cũng không có này, không phải là quá mất phong độ
à?”
Phong Ma đại nhân nằm nghiêng trên giường lớn sáu người khiêng, không
cho thế là nhục: “Vốn chính là muốn đánh nhau với chủ nhân của lũ chó
này, làm sao để ý tới bản thân bọn chúng được?”
Quần chúng Diệt Tự Cảnh cực kì phẫn nộ!
Phong Ma nhìn vị đạo chủ trước mắt vị này, hiện tại có thể dùng từ
nhếch nhác không chịu nổi để hình dung. Nhưng mà cái khí độ này, vẫn là
sắc mặt cười cợt không đổi, ý chí như biển, mặc kệ sinh tử.
“Thật ra thì có đôi khi, tôi thật sự rất chán ghét cái loại anh hùng
như cậu.” Ma Tôn trước khi động thủ đã nói thầm một câu như thế.
Phong Ma định dùng lực tốc chiến tốc thắng. Một cái xác phàm cụt tay,
thần lực chưa thể khôi phục thì làm sao trấn áp được Ma Tôn vạn năm?
Ma khí mãnh liệt xông đến, đạo chủ của chúng ta nhắm mắt lại, dốc hết
sức lực định đón đỡ một chưởng này. Nhưng chưởng phong vừa tới trước
mặt, lại đã bị một lực lượng khác dẫn đi.
Tim mọi người đã vọt lên tới cổ họng, ánh mắt nhìn theo lực lượng dời
đi. Sắc mặt Phong Ma cũng nghiêm nghị, một cái bóng đen thoáng qua, hóa
giải một kích của Phong Ma. Phản ứng của đạo chủ ngay lúc đó là nhìn
Quyết Minh Tử. Quyết Minh Tử chột dạ nói: “Sư tôn, chuyện khẩn cấp, đồ
nhi. . . . . .”
Một hồi lâu đạo chủ mới trầm giọng nói: “Nàng không phải là đối thủ của Phong Ma.”
“Này. . . . . . gà con?” Đồng chí Phong Ma lầm bầm lầu bầu: “Đã biến thành thánh ma nguyên thai rồi hả?”
Mục Lương Thần ở bên cạnh vội vàng giải thích ngọn nguồn cặn kẽ. Anh
ta được xưng tụng là người đa mưu túc trí của Ma tộc, cũng ít người lại
không biết chuyện này. Ánh mắt Ma Tôn đại nhân đảo mấy vòng, đột nhiên
cười nói: “Lương thần, ngươi nói Mi Sênh này bước kế tiếp sẽ làm sao?”
Mục Lương Thần hơi khó khăn: “Việc này. . . . . . Ma Tôn cùng Tư
Chiến Thượng Thần quen biết nhiều năm, đúng ra phải hiểu rõ cách đối phó
với anh ta hơn chứ.”
Phong Ma cười nhẹ thu hồi kình lực, vuốt cái cằm trơn bóng, phảng phất qua sợi râu mép anh tuấn thật dài ở bên trên: “Rút về.”
“A? Nhưng mà Ma Tôn. . . . . .”
“Ừ ——”
“Vâng”
Phong Ma đứng ở trên không, nhìn thấy Thất Diệp đang bắt đầu kiểm tra
thương thế của Thanh Dương Tử. Một hồi lâu, anh ta cười lạnh: “Mi Sênh,
nếu như giữa thiên hạ và người yêu chỉ có thể chọn một, cậu sẽ làm thế
nào? Anh hùng, ha ha, bổn tôn cho là cậu, cũng chỉ là để làm một anh
hùng lưu danh sử sách mà thôi.”
Anh ta cười đến mấy tiếng, xoay người muốn đi, đột nhiên lại có một giọng nói thanh thúy gọi lại: “Phong Ma?”
Ma Tôn đại nhân giật mình ngẩn ra. Dừng bước chuyển mắt, hóa ra là
con gà con kia, anh ta mỉm cười: “Bổn tôn ở chỗ này, hiện nay cô cũng đã
thành ma. Nếu ngày nào đó Thiên giới không chứa cô, Ma tộc tất nhiên
hết sức đón chào.”
Bên kia Thất Diệp lại chẳng để ý đến ý tốt của anh ta, giọng nói của
cô chỉ thuộc về một con ma kiêu ngạo: “Bọn họ nói, anh là con ma mạnh
nhất trên thế giới này.”
Phong Ma đại nhân không tránh khỏi vô cùng đắc ý. Nhưng mà cái kẻ kia
sau đó kia lại dùng thái độ thản nhiên nói một câu: “Tôi cũng muốn lĩnh
giáo một chút.”
Cho nên biểu tình của Phong Ma dần dần nghiêm túc, đường đường là Ma Tôn uy nghiêm, há có thể để cho người khác khiêu khích.
Ở ngoài Diệt Tự Cảnh, hai ma đối mặt nhau, mọi người tụ tập ở chiến địa, cực kì yên lặng.
63. Giận dữ vì lam nhan (3)
“Tiểu. . . . . . Tiểu Thất, quay lại.” Bên kia Thanh Dương Tử khẽ
nói. Mắt của anh đã biến sang màu lam sắc lạnh, sợi tóc vẫn trắng bạc
như cũ. Có người của Huyền Tự Cảnh và Tiên giới lục tục chạy tới, có
người há miệng, lúc lâu sau mới khẽ kinh hô: “Trời ạ —— Tư Chiến Thượng
Thần!”
Mà khi đó Thất Diệp cũng cố chấp bất thường. Ánh mắt của cô không
nhìn thấy, nhưng vẫn hướng về phía Ma Tôn như cũ. Lúc ấy Phong Ma vẫn
chẳng thèm đoái hoài gì đến Thánh Ma Nguyên Thai. Mặc dù cô có thân thể
của thánh ma nguyên thai, nhưng bất quá có chừng một ngàn năm đạo hạnh,
có gì đáng nói?
“Cùng động thủ, bổn tôn sợ là ăn hiếp hậu bối rồi.” Giọng nói của anh
ta rất lạnh, trong lòng có kế hoạch khác. Lại cũng không muốn động thủ
với cô ở chỗ này. Cô lại từng bước bức bách: “Thế thì bổn tọa không thể
làm gì khác hơn là động thủ trước, để xem phong độ của Ma Tôn rồi.”
Vừa nói xong, liền xuất ra một chiêu Tiên Âm Hạo Miểu. Phong Ma chỉ
đành phải xuất thủ đón đỡ. Hai người đánh nhau, anh ta cảm thấy con ma
này đúng là không thể coi thường. Trong cơ thể cô vừa có đạo pháp, cũng
có tiên thuật, ngược lại yêu thuật hơi kém chút ít. Hơn nữa Thất Diệp là
thân thể của cỏ linh chi, quả thật dư thừa linh lực. Ngay lúc đó trong
lòng anh ta nổi lên sát ý. Nếu thêm một thời gian nữa, thân này sẽ còn
mạnh hơn, người này đúng là không thể giữ lại!
Nếu đã so chiêu, thì cứ hạ thủ không lưu tình đi.
Trong sân chỉ thấy được hai cái bóng đen tung bay. Phong Ma rõ ràng
có mái tóc đỏ, nhưng bóng dáng thay đổi quá nhanh, cũng không nhìn rõ
người nào đang ở thế yếu. Trên mặt đất, đạo chủ nắm Ánh Thiên cổ kiếm
trong tay, môi mỏng mím thật chặt, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động
của hai ma.
Đợi hai ma tách ra, trên người Thất Diệp đã có vài vết thương, máu
chảy không ngừng. Phong Ma cũng thở dốc, giọng nói lại tôn quý cao cao
tại thượng như cũ: “Cô không phải là đối thủ của bổn tôn.”
Thất Diệp cười lạnh, chính Dao Phi cũng chưa từng nhìn thấy hơi thở
lạnh lẽo như thế trên người cô. Cô bấm tay niệm thần chú, trên tay có
ánh sáng màu xanh, ngón tay nhỏ nhắn gảy nhẹ, mũi màu xanh vòng một
vòng, vết thương trên người lập tức khỏi hẳn, vẫn có vẻ băng cơ ngọc
cốt, làn da mềm mại nhẹ nhàng.
Đến lúc này, Phong Ma đại nhân cuối cùng mới kinh hãi: “Mộc Xuân Phong? !”
Trong lòng Thất Diệp cũng thất kinh. Nếu giao chiến lẫn nữa, Phong Ma
xuất thủ nặng thế này, một chiêu có thể tổn thương đến tạng phổi của
cô. Thi triển Mộc Xuân Phong cực kì tiêu hao linh lực. Cho dù là một bụi
cỏ Thất Diệp Linh Chi cũng không chịu được hao tổn lớn đến thế. Hơn nữa
lực công kích của mình không đủ, căn bản là không đả thương được anh
ta.
Đang lúc do dự thì phía sau có người giữa cô lại: “Để ta, khi cần
nàng cứ giúp ta!” Mở miệng nói là Mộc Phi Huyền. Thất Diệp lắc đầu: “Tôi
sẽ chờ xem anh bị giết .”
Thanh Dương Tử choàng qua vai cô. Thất Diệp ngửi được hơi thở ấm áp
thoang thoảng trên người anh. Bây giờ cô không biết phải xưng hô với anh
thế nào. Bọn họ nói. . . . . . Anh từng là Tư Chiến Thượng Thần. Đó là
một nhân vật truyền kì trong thần thoại của Tiên giới. Thất Diệp không
biết nhiều lắm về trận chiến kia. Dù sao đạo hạnh của cô cũng còn rất
mỏng. Nhưng mà giống như trẻ con bây giờ cũng biết Mao chủ tịch, chuyện
của Tư Chiến Thượng Thần cô cũng nghe qua không ít.
Tay phải mơn trớn mái tóc dài của cô, như là hỏi han âm thầm. Cô gật
đầu. Đạo chủ đứng trước người cô. Bên kia Phong Ma cũng không làm gì.
Hôm nay anh ta tới là để tiêu diệt Mi Sênh, vô duyên vô cớ xuất hiện một
thánh ma nguyên thai đã rất buồn bực. Hôm nay Huyền Tự Cảnh cùng thiên
tướng đều ở đây, cho dù thắng hai người thì thế nào?
Cho nên anh ta xem xét tình thế một chút, rồi phất tay nói nhỏ: “Đi.”
Quyết Minh Tử ở bên cạnh đạo chủ không cam lòng: “Sư tôn, tại sao thả anh ta đi?”
Đạo chủ nhướng mi: “Thế con nói xem phải làm gì?”
Quyết Minh Tử quyết tâm nói: “Theo đồ nhi, hẳn là mọi người cùng xông lên một loạt, trực tiếp đánh chết anh ta!”
Đạo chủ bất đắc dĩ: “Thế thì ở đây có thể có chín người có vinh dự trở thành liệt sĩ.”
Quyết Minh Tử nhanh chóng ngậm miệng lại.
Đạo chủ phất tay: “Đợi thương thế của bần đạo tốt lên đã.” Anh xoay
người kéo Thất Diệp, khẽ cất hỏi: “Không sao chứ?” Thất Diệp lắc đầu,
đưa tay thăm dò cánh tay trái của anh. Anh cau mày để yên cho cô sờ
soạng.
Một lúc lâu sau, cô khẽ cất giọng nói: “Em thử một chút, xem có thể
khôi phục được không. Nhưng mà tiêu hao quá nhiều linh lực, có lẽ phải
đi Ẩn Trì.”
Đạo chủ dịu dàng vén mái tóc dài của cô: “Được.”
Hai ngày sau, hai người đã ở Ẩn Trì của Thiên giới. Lần này, hai
người là quang minh chánh đại đi vào. Ngọc đế ban ý chỉ xuống, đưa đến
ba mươi sáu tiên nữ thay phiên hầu hạ. Ai không chu toàn thì lập tức cho
rơi xuống phàm trần, đầu thai làm súc sinh. Nhưng mà lần này lại có vô
số tiên tử tranh nhau xin đi. Tư Chiến Thượng Thần đó, biết bao nhiêu
tiên tử đều nghe chuyện về anh từ nhỏ đến lớn. Đó là anh hùng trong suy
nghĩ của mọi người.
Nhưng Thất Diệp lại hơi xa cách. Kể từ khi biết được thân phận thật
của anh, thì dường như nhiều năm chung đụng lại trở nên không thực tế.
Thậm chí đạo chủ còn cảm thấy nếu không phải bản thân mình bị thương,
thì căn bản cô sẽ không cùng anh vào trong Ẩn Trì này.
Hai người vừa vào được trong hồ, anh liền phất tay cho mọi người lui
xuống. Một đám tiên tỳ len lén nhìn anh một lúc, rồi đỏ mặt bỏ đi. Anh
muốn tự tay cởi áo ngoài cho Thất Diệp. Cô lại lui về sau một bước tránh
khỏi anh: “Em không cần.”
Anh ta nắm tay cô, kéo cô vào trong ngực. Thất Diệp hơi bất an, muốn
đẩy anh ra, nhưng anh lại chợt cúi đầu hôn lên môi cô. Thất Diệp cả
kinh, lui về sau. Nhưng tay phải của anh lại bắt lấy vai cô, nhẹ nhàng
hôn vào cổ của cô, răng khẽ cắn lên huyệt Liêm Tuyền* của cô. Thất Diệp
khẽ kêu lên, hô hấp ngày càng trầm trọng, giãy dụa cũng yếu đi.
(Huyệt Liêm Tuyền: gần yết hầu)
Đạo chủ chỉ còn một tay, tuy có nhiều điểm bất tiện. Nhưng vẫn nhẹ
nhàng cởi hết y phục của cô. Ôm cô xuống nước, tay cô nắm thật chặt quần
áo mỏng manh bên hông, vải vóc bị cô nắm hơi nhăn lại. Anh nhẹ nhàng
hôn lên trán cô, mũi cô, một lúc lâu mới buông ra, khàn giọng nói: “Hôn
ta đi.”
Rất lâu Thất Diệp vẫn chưa phản ứng kịp. Anh cầm tay cô đặt lên tim
mình, lại nói giọng trầm ấm: “Hôn ta đi.” Thất Diệp do dự một chút, anh
lại dùng một tay ôm chặt cô: “Thất Diệp nàng nghe đây, dù ta là Mi Sênh
hay là Thanh Dương Tử cũng không quan trọng. Quan trọng là… Ta yêu nàng.
Ta sẽ dùng cuộc đời của ta, đi với nàng, yêu chiều nàng. Chúng ta sẽ
trồng đủ loại hoa mai ở Bích Lạc Hải. Từ nay về sau nàng sẽ không phải
một mình cô đơn ở đình Nguyệt Lãng nữa. . . . . .”
Có lẽ lời thề quá ngọt ngào, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên lồng ngực của anh.
Cô nói vâng.
Hai người ôm nhau trong hồ một lúc. Thất Diệp dùng một tay bấm niệm
thần chú, ánh sáng xanh nhạt tản ra khắp nơi. Đạo chủ chỉ cảm thấy cánh
tay trái đã gãy mất như có sự ấm áp. Cảm giác tê dại dâng lên, thế nhưng
lại từ từ mở rộng ra phía ngoài. Đầu tiên là xương, rồi thì là mạch
máu, cuối cùng là da thịt, từ từ dài ra lại thành cánh tay. Quá trình
này thật ra rất chậm, giống như hoa nở vậy, đạo chủ đích thân nhìn cánh
tay mình thành hình, còn Thất Diệp trước mặt, mồ hôi đã ướt đẫm tóc đen
trên trán.
Ước chừng một canh giờ sau, Thất Diệp cuối cùng cũng dừng lại, hỏi
đầy mong đợi: “Như thế nào?” Đạo chủ giơ tay trái lên vỗ về mặt cô. Cô
cầm tay anh, đặt lên mặt mình một lúc lâu, dưới chân mềm nhũn, đầu lại
một lần nữa chui vào trong ngực anh.
Thanh Dương Tử cứ ôm cô như vậy. Linh lực của cô hình như đã tiêu hao
toàn bộ rồi. Nếu không phải do linh lực của Ẩn Trì này chống đỡ, sợ là
đã hiện nguyên hình từ lâu. Anh hôn nhẹ lên trán cô, trong lòng chỉ nghĩ
đến mơn trớn từng tấc da thịt cô, đột nhiên nhớ tới bốn chữ —— Yêu mãi
không rời.
Thất Diệp nán ở Ẩn Trì mười ngày. Đạo chủ vẫn luôn ở cùng cô. Nhàn
rỗi lại ngồi xuống dung hợp nguyên thần của mình. Cho nên lúc tiên nga
đi vào thường nhìn thấy hai người này, một thì chơi ở trong nước, một
thì ngồi trên bờ. Thỉnh thoảng anh lại gọi cô: “Tới đây, bên kia nước
rất sâu.”
Vì vậy Dao Phi cũng có thể tùy ý ra vào Thiên cung rồi. Nó vô cùng
kiêu ngạo, hoành hành ngang ngược ở Thiên cung. Người ta chỉ nói là tọa
kị của Bích Lạc thượng tiên, nhưng cũng không có ai dám ngăn cản nó.
Nó chỉ để mặt mũi cho mỗi con chó đen kia. Một là con chó đen kia chỉ
nhăm nhè cắn nó, hai là vì sau nhiều lần, lông của nó cũng đã rụng khá
nhiều. Không còn cách nào khác, nó phải dựa vào linh lực của Thất Diệp.
Lại chỉ mới được Mạc Hồ huấn luyện sơ qua. Hơn nữa cũng chỉ là một con
chim. Chó đen người ta là kẻ giữ nhà hộ viện chuyên nghiệp, cho nên có
khác biệt cũng có thể hiểu được.
Chẳng qua là Dao Phi không rõ. Tại sao lúc nó là một kẻ nhập cư trái
phép, muốn ẩn núp mọi người, lại chỉ có con cho đen này đối xử ôn hòa
với nó. Giờ mọi người nhìn thấy nó đều cúi đầu khom lưng, mà con cho kia
lại hung dữ với nó đến vậy? Buồn bực.
Thật ra thì con chó đen kia cũng không hài lòng. Con chim đó trước
kia chỉ sống trên cây, chỉ không kiêng kị mỗi mình. Nhưng bây giờ thấy
ai nó cũng tiến lên đùa giỡn một phen rồi. =
Thời gian trên trời, nhanh hơn nhiều so với ở nhân gian.
Nửa tháng sau, Thiên Đình đã thảo ra vài cái kế hoạch. Ví dụ như
chuyển lò Phần Thiên đi, hay là phong ấn Phong Ma lại một lần nữa, vân
vân. Nhưng đạo chủ lại chỉ lắc đầu, phong ấn, vạn năm nữa lại tìm cách
đối phó sao?
Đối với cái vị thượng thần này, thật ra thì cả Thiên Đình đều lo sợ
không yên. Ngọc đế phái 36 vị tiên nữ thay vì nói là hầu hạ anh ta,
không bằng nói là giám thị có vẻ thích hợp hơn. Dù sao năm đó đã bị Tiên
giới ban cho cái chết, giờ lại trọng sinh, khó nói là sẽ không có dị
tâm. Nhưng mà anh lại hoàn toàn chẳng có toan tính gì. Cho nên chúng
tiên phỏng đoán, có lẽ anh cũng không còn trí nhớ của kiếp trước?
Vì thế sau nửa tháng, họ dần dần buông lỏng cảnh giác, vẫn coi anh là đạo chủ của Diệt Tự Cảnh.
Thương thế của đạo chủ dần dần hồi phục, nguyên thần cũng dung hợp
không tồi. Linh lực của Thất Diệp hao tổn rất lớn, một lúc bồi bổ không
lại. Nhưng Phong Ma đã không thể đợi thêm nữa rồi.
Những ngày qua, Ma Tôn đại nhân cũng không nhàn rỗi. Lực lượng của Ma
tộc lại bắt đầu tập trung. Thậm chí có người nói trước đó vài ngày anh
ta đi Bích Lạc Hải. Đạo chủ đã cho người đi thăm dò, nhưng Bích Lạc Hải
vẫn bình yên vô sự.
Cho nên đạo chủ liền dẫn người của tam giới Huyền – Diệt – Tiên, chính thức bắt tay vào thực hiện kế hoạch đối phó với Phong Ma.
Phân công rất rõ ràng, đối phó với loại Phong Ma pháp lực quá mạnh mẽ
này. Nhiều người đi thì cũng chỉ để lót xác. Cho nên quyết định Mộc Phi
Huyền, Thanh Dương Tử và Thất Diệp đối phó với Phong Ma. Tiên tướng dẫn
dắt những người khác đi thu phục các loại ma khác.
Thất Diệp cảm thấy rất buồn cười, một ma lại cùng chúng tiên đi tiêu diệt Ma tộc.