Bạch Hổ Khiêu Tình - chương 02 part 1
Chương 2
Khuôn mặt Mạnh Ứng Hổ luôn luôn lạnh lùng lại khó
nén một chút kinh ngạc, không nghĩ tới du hồn này lại là người của Châu Ngọc
Các , điều này làm cho hắn đối với nàng càng cảm thấy tò mò.
Ba vị tiểu thư Bùi gia, không chỉ có dung mạo xuất
chúng, cũng đều tự có được một tay hảo tài nghệ, các nàng mới có thể giúp đại
ca Bùi Hổ Phách tạo ra sinh ý cho Châu Ngọc Các. Mà Bùi Lưu Ly trước mắt chính
là nữ hồng nổi tiếng xuất sắc, cũng khó trách con bướm thêu trên túi hương lại
làm cho người ta kinh diễm.
“Cô cùng Lí lão có quan hệ thế nào?”Nói vậy quan hệ
không phải là ít, nếu không nàng sao lại lo lắng như thế?
“Là ngoại công của ta”
Bùi Lưu Ly nguyên bản không muốn nói, dù sao ngoại
công di cư đến Bạch Hổ thành, chính là không muốn làm người ta biết ông là
nghĩa phụ của đương kim hoàng hậu, chỉ là nàng sợ nếu không nói cho rõ ràng,
nam nhân trước mắt này sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mạnh Ứng Hổ nghe vậy, trầm ngâm, rồi đột nhiên nhớ tới
lúc trước từng gặp qua thái độ Huyện lệnh đối Lí lão quá mức nịnh bợ khách khí,
lúc ấy hắn còn cảm thấy nghi hoặc sâu sắc, một gian thước phô nho nhỏ vì sao có
thể được Huyện lệnh đại nhân đối đãi như thế, nguyên lai trong đó có nguyên
nhân này. Huyện lệnh sớm biết thân phận Lí lão, có lẽ còn lén phụng mệnh chiếu
cố đối với Lí lão nhiều hơn.
“Cô là Bùi gia đại tiểu thư, vì sao hôm nay biến
thành như vậy? Cô đã gặp chuyện gì sao?”
Mạnh Ứng Hổ nhìn thân ảnh nàng phập phềnh, lúc này
ánh mặt trời chiếu nghiêng đến thân thể nàng, nếu nàng thật sự là quỷ, làm sao
có thể xuất hiện ở dưới ánh mặt trời? Chẳng lẽ nàng ……
“Ta cũng không rõ. Ta chỉ nhớ rõ mình ngồi trên xe
ngựa muốn tới Bạch Hổ thành thăm hỏi ngoại công, ngoại bà, nào biết ở trên đường
gặp chuyện ngoài ý muốn. Ta nguyên bản là muốn nhảy khỏi toa xe, lại bỗng nhiên
cảm thấy một trận hoa mắt, ngay sau đó liền mất đi ý thức, theo xe ngựa té xuống
vách núi. Đến khi ta có ý thức, đã biến thành bộ dáng này”Nàng thật đúng là bị
chết không minh bạch. Nghĩ đến đây, khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối cùng oán
hận
“Nếu cô nói như vậy, chẳng lẽ có người có ý định hại
cô?”Nếu không, nàng như thế nào giải thích chuyện phát sinh ngoài ý muốn?
“Bùi cô nương đã nói như vậy, Lí lão nếu thực sự
không trả được tiền, ta sẽ theo ý tứ của cô phái người đi Châu Ngọc Các”
“Đa tạ ngươi.”Nghe được hắn nói như vậy, Bùi Lưu Ly
thế này mới buông tâm.
“Cô không cần cám tạ ta, lời nói của người làm ăn, ý
ta là không lấy được số bạc này, cũng không thể muốn ngân hàng tư nhân chúng ta
tổn thất sinh ý đi”Cho dù là nghĩa phụ của đương kim hoàng hậu thì thế nào, thiếu
nợ phải trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hắn cho tới bây giờ không phải là
thiện tâm nhân sĩ.
“Có đôi khi tổn thất tiền sinh ý cũng không phải là
không tốt. Nếu là vì vậy có thể giúp người khác, mà không khôn khéo làm chính
mình lâm vào cảnh tuyệt vọng, nhưng thật ra có thể lâm vào”Bùi Lưu Ly chính là
nhịn không được muốn cùng hắn tranh cãi
“Phải không? Nguyên lai Châu Ngọc Các buôn bán như vậy
sao? Tháng trước trong phủ đến Châu Ngọc Các mua thêm một đám trang sức, liền
tìm ta lấy năm ngàn lượng bạc, số tiền này cũng không nhỏ. Trang sức Châu Ngọc
Các đều không phải là những nhà bình thường có thể mua được, tại sao không thấy
Châu Ngọc Các làm việc thiện, làm cho dân chúng tầm thường cũng mua được?”
Bùi Lưu Ly trước mắt thật ra rất điềm tĩnh, mưu lược,
chưa từng có người nào dám ở trước mặt hắn phản kháng. Ngực hắn tự dưng nổi lên
một cỗ khác thường, nàng thật gợi lên hứng thú của hắn.
“Ai nói không có? Hàng năm Tết đến, Châu Ngọc Các sẽ
đẩy đi một đám trang sức, lấy không đến nửa giá ưu đãi để dân chúng bình thường
mua. Rõ ràng là kiếm bạc nhưng toàn bộ cố gắng quyên tặng người ta, hàng năm đều
tốt”Bùi Lưu Ly không cam lòng bị khi dễ, nhất là hắn khóe môi lãnh phúng, làm
cho nàng luôn luôn bình tĩnh lại không thể khống chế lửa giận.
“Việc thiện khó làm. Bất quá, cùng ta không quan hệ.
Thời điểm không còn sớm, ta còn có việc, sẽ không phụng bồi”Mạnh Ứng Hổ không
muốn ở đây thảo luận cái đề tài này, thân hình cao lớn, bước ra ngoài nhà
chính.
Bùi Lưu Ly buồn bực trừng mắt nhìn bóng dáng hắn,
cũng không tự chủ theo ở phía sau hắn.
Trong mắt nam nhân này chỉ có ích lợi, lại không lưu
tình, bộ dáng lãnh khốc, chớ trách mọi người hễ nhắc tới”Hổ gia”đều kiêng kị ba
phần.
Trước kia nàng nghe qua đại danh Hổ gia, chẳng qua
không nghĩ tới hắn trẻ tuổi như vậy, càng không nghĩ tới chính mình cùng hắn có
liên quan, mà mối quan hệ quỷ dị như vậy, thực làm nàng buồn rầu.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm cho chỉ có hắn mới
thấy được nàng, mà nàng lại không thể rời hắn quá xa? Bùi Lưu Ly buồn bực, thân
mình phập phềnh phía sau.
Trên đường cái, hai bên bày đầy các cách bán hàng
rong, có quán ăn, cỏ thuốc, xiếc, rực rỡ muôn màu, âm thanh tiểu thương rao
hàng phía bên kia lọt vào tai. Có không ít người nhìn thấy hai người chủ tớ Mạnh
Hổ, tất cả đều kính sợ hô”Hổ gia”
Mạnh Ứng Hổ thân hình cao lớn cẩn thận lui tới giữa
đám người, không thương nhân nào tùy ý đụng chạm đến thân mình hắn, Giang Uy ở
phía sau hiểu được tính tình chủ tử, hợp thời vì chủ tử mở đường.
Một tiểu nam hài bướng bỉnh ở trong đám người lủi
trái lủi phải, chơi đùa vui thích lại không rõ, thẳng đến đụng phải người, thân
mình ngã ngồi, khi ngầng đầu chống lại một đôi lãnh mâu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất
thời sợ tới trắng bệch, trong đầu cứng ngắc trước đôi mắt của nam nhân này, sợ
tới mức toàn thân run rầy.
Nhìn thấy màn này mọi người đều im lặng chăm chú
nhìn , có người vì tiểu nam hài ngầm chảy mồ hôi lạnh.
“Không đứng dậy được sao? “Mạnh Ứng Hổ nhìn tiểu nam
hài ngã ngồi cả người phát run, khom người vươn tay kéo đứa bé đứng lên,”Lần tới
đừng ở trên đường cái chạy loạn, biết chưa?”
Tiểu nam hài mở to đôi mắt gật đầu, ngu si nhìn hắn.
“Tiểu tam!”Từ trong đám người đi ra một phụ nhân, vội
vàng đem tiểu nam hài ôm vào trong ngực, sợ hãi, khép nép ngắm đại nhân vật mà
mọi người trong Bạch Hổ thành kính sợ trước mắt.
“Hổ gia, thực xin lỗi! Tiểu hài tử không hiểu chuyện
đụng vào ngài, ngài đại nhân đại lượng, đừng trách móc!”phụ nhân một đường đuổi
theo phía sau đứa nhỏ, thật xa nhìn thấy con mình đụng phải Hổ gia, sợ tới mức
tim suýt ngừng đập, cũng may Hổ gia tựa hồ không truy cứu.
Mạnh Ứng Hổ lạnh lùng liếc mắt nhìn bộ dáng chim sợ
cành cong của phụ nhân kia, không hề nói thêm cái gì, đi nhanh về phía trước,
đám đông tự động nhường đường đi, Giang Uy cũng không cần phải thay chủ tử mở
đường.
Thân ảnh tử sam ở sau Mạnh Ứng Hổ thấy một màn này,
nghĩ rằng nam nhân này có lẽ không giống như trong tưởng tượng.
Chủ tớ hai người đi vào hiệu cầm đồ Mạnh Lưu đầu đường,
Mạnh Ứng Hổ liếc mắt một cái đến thân ảnh Lâm Đại Phú, hắn chính miệng sai người
đem đồ cổ trân quý cất giấu trong phủ toàn bộ chuyển đến trên cái bàn trong điếm,
chờ đến lúc bán.
Phụ trách bán là lão tứ Mạnh gia, hắn cẩn thận nhìn
đồ cổ trân phẩm. Không thể tưởng tượng Lâm Đại Phú này lại cất chứa nhiều bảo bối
như vậy. Có bạch ngọc chạm trổ thành ngọc quan âm, bàn long bảo trăm hộp, phỉ
thúy, ngọc như ý, còn có một ít danh gia thi họa…….Kiện kiện đều thập phần đáng
giá. Sau khi xác định đều là trân phẩm, lão tứ Mạnh gia xuất ra bàn tính bắt đầu
hoạch toán hơn mười kiện bảo bối này đáng giá bao nhiêu.
“Tứ thiếu gia, tất cả đều là chi bảo gia truyền của
Lâm gia chúng ta, ta cất vài năm này, nếu không có vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối
không lấy ra bán, trăm ngàn cầu ngài tính giá tốt”Lâm Đại Phú nhìn đám đồ cổ
đó, trong lòng rỉ máu, nếu không phải bị ép buộc rối riết, hắn sao lại lấy ra.
“Lâm lão gia, đổ cổ của ông xác thực đáng giá, hơn
mười kiện, giá trị ba vạn năm ngàn lượng bạc, đây là giá cao nhất ta có thể đưa
ra cho ông”Mạnh Dư Yến ngón tay gảy gảy nhanh trên bàn tính tính toán, nói ra
cái giá hợp lí nhất hiệu cầm đồ có thể cấp.
“Còn hộp trang sức của ta? “
Lâm gia đại tiểu thư mang hộp gấm màu đỏ trên tay mở
ra, bên trong có vòng cổ trân châu Nam Dương, phượng sai châu ngọc, búi tóc bạch
ngọc, trâm cài hồng mai, châu xuyến hồng ngọc …..hơn mười kiện trang xa xỉ sức
đồng giá trị
Mạnh Dư Yến tiếp nhận hộp gấm màu đỏ, tinh tế kiểm
tra trang sức, cười nói : “Lâm cô nương, trang sức này tất cả đều xuất phát từ
Châu Ngọc Các, hơn nữa cô bảo dưỡng tốt, hộp trang sức này ta tính cho cô nhiều
nhất một vạn lượng…. a… đại ca.”mới nói một nửa, nhìn thấy thân ảnh cao lớn lẳng
lặng đứng ngoài cửa, theo bản năng nuốt nước miếng. Không có biện pháp, hắn từ
nhỏ chỉ sợ đại ca chìa mặt lạnh.
Mạnh Ứng Hổ đi vào trong điếm, mắt xem hết đồ cổ
trân phẩm, còn có hộp trang sức trên tay lão tứ. Cảm giác trên chân đá phải cái
gì, hắn cúi đầu, khom người nhặt lên, là một cái túi hương hồng nhạt, trên thêu
một đóa hoa mai, không khỏi làm hắn nghĩ đến túi hương con bướm trong lòng. Thực
rõ ràng, hai túi hương vừa nhìn thấy liền biết ưu khuyết, túi hương con bướm
thêu tương đối tinh tế.
“Kia…… là túi hương của ta”
Một đạo âm thanh thật nhỏ như muỗi ở trước mặt hắn
vang lên, Mạnh Ứng Hổ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, thấy hai mắt
nàng buông xuống, không dám nghênh thị ánh mắt hắn.
Lâm đại phú hết kinh ngạc mới hoàn hồn, cuống quýt
hé ra khuôn mặt tươi cười “Hổ gia , ngài tới rồi! Ngài yên tâm, thiếu ngài năm
vạn lượng bạc, ta hôm nay cho dù là bán hết gia tài, cũng nhất định trả lại cho
ngài”. Ông ta cũng không muốn từ năm vạn biến thành năm vạn năm ngàn lượng,
cũng may còn có chi bảo gia truyền có thể cứu mạng.
“Vị này là lệnh thiên kim?”
Mạnh Ứng Hổ ánh mắt lãnh duệ nhìn chăm chú nữ tử yếu
ớt xinh đẹp đứng bên cạnh Lâm đại phú, xem nàng ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng
không có. Đây mới là phản ứng cô nương gia bình thường nhìn thấy hắn, ánh mắt lại
không khỏi liếc qua thân ảnh tử sam đứng ở phía sau Lâm gia thiên kim.
Lâm Đại Phú lại nghĩ là ánh mắt hắn đang nhìn chằm
chằm nữ nhi của mình, trong tay lại cầm túi hương của nữ nhi, đôi mắt lão nháy
mắt tỏa sáng, vội vàng đem nữ nhi đẩy đến trước mặt hắn.
“Hổ gia, đây là tiểu nữ, tên gọi Lâm Y Y, năm nay vừa
mười tám tuổi. Nếu là Hổ gia không chê, có thể thu tiểu nữ làm vợ hoặc làm thiếp,
mặc cho Hổ gia quyết định.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây hoàn toàn kinh
ngạc nhìn về phía Mạnh Ứng Hổ, mà Lâm Y Y phản ứng lại là vẻ mặt trắng bệch,
không dám tin nhìn Mạnh Ứng Hổ , ở phía sau Lâm Y Y Bùi Lưu Ly cũng là hai mắt
mở lớn nhìn thẳng hắn.
Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu xẹt qua một chút hàn quang,
nhìn chăm chú nét mặt Lâm Đại Phú già nua tính kế. Lão gia hỏa này đáy lòng suy
nghĩ cái gì hắn nhất thanh nhị sở, loại bán nữ cầu vinh này, mệt chết hắn đi!
‘ Ông thật muốn nữ nhi của ông theo ta, chính là gả
làm thị thiếp không có nổi một danh phận sao?”Mạnh Ứng Hổ lại xác định lão gia
hỏa này tâm có thể ngoan cố tới trình độ nào.
“Tiểu nữ nếu có thể đi theo bên cạnh Hổ gia, cho dù
là một thị thiếp, coi như là phúc khí của nó”Lâm Đại Phú vẻ mặt nịnh nọt nói.
Phải biết rằng Bạch Hổ thành là thiên hạ Mạnh gia,
sinh ý toàn bộ thành trấn, các ngành nghề đều có giao thiệp với Mạnh gia. Mà Mạnh
gia là do Hổ gia cầm đầu, cho dù nữ nhi hiện tại là một thị thiếp bé nhỏ không
đáng, lâu ngày, không chừng còn có thể có một danh phận. Đến lúc đó hắn hưởng
vinh quang nữ nhi, nặng nhọc nhưng ưu việt vô cùng. Có Hổ gia để dựa vào, hắn
có thể ở Bạch Hổ thành hô phong hoán vũ.

