9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng - chương 25 - end

 

Chương cuối

Callie nỗ lực tỏ ra bình thản khi thoát khỏi phòng
khiêu vũ ngột ngạt của Worthington House và đi xuống những bậc thang lớn bằng
đá để vào khu vườn tối tăm bên dưới. Nàng cảm nhận được sự phấn khích khi lẩn
vào bóng râm của mê cung hàng rào bên ngoài. Bóng tối cộng thêm hơi ấm nặng
trĩu của buổi tối mùa hè và mùi oải hương ngọt ngào thoang thoảng từ những bụi
cây đang nở hoa phía trước tăng cường giác quan trong lúc nàng xuyên qua các
góc cua và đoạn uốn lượn trong mê cung.

Sau trận đấu súng, tin đồn tiểu thư Calpurnia
Hartwell và Hầu tước Ralston bị bắt gặp trong tình trạng ôm nhau hết sức thân mật
trước bàn dân thiên hạ đã nhanh chóng lan xa. Nếu như thế là chưa đủ thì những
kẻ ngồi lê đôi mách còn kể thêm, địa điểm xảy ra tin đồn chính là nơi chỉ vài
phút trước đó vừa diễn ra một trận đấu súng.

Callie tiến vào một khoảng đất trống trải, ở giữa là
một vòi phun nước bằng đá hoa cương khổng lồ sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nàng
dừng lại ngay bên trong dải đất trống vẫn mang nhiều nét quen thuộc sau từng đó
năm. Tim bắt đầu đập thình thịch khi nàng đến gần vòi phun nước và đưa tay vào
dòng nước mát lạnh nổi bong bóng trên thân thể của những bức tượng thiên sứ
đáng yêu.

Đúng lúc đó, hai cánh tay mạnh mẽ ôm từ phía sau,
kéo nàng vào khuôn ngực rộng cứng cáp. Nàng không thể nén cười khi Ralston nghịch
ngợm thì thầm vào tai mình, “Anh đã không chắc nên mong đợi gì khi người hầu
chuyển một lời mời đáng xấu hổ đến một cuộc hẹn bí mật”. Anh ấn cặp môi nóng hầm
hập lên gáy nàng, liếm da cổ và khiến sống lưng nàng rung động cũng như chào
đón buổi tối ấm áp này. “Em đe dọa danh tiếng của anh đấy, phu nhân Ralston.”

Nàng thở dài khoan khoái trước khi đáp, “Em quên rồi,
thưa ngài, em đã học mọi thứ từ ngài”. Nàng quay người trong vòng tay anh, luồn
ngón tay vào tóc anh trong lúc nhìn vào đôi mắt biết cười của anh. “Anh đã biến
em thành một phụ nữ lẳng lơ.”

Đúng vậy, danh tiếng của cả hai đều bị giáng một đòn
đau. Điều đó không có nghĩa hai người họ mảy may bận tâm. Chưa đến hai tuần sau
đó họ đã tổ chức hôn lễ. Giữa sự giúp đỡ của Oxford trong việc dập tắt tin đồn
về vụ cá cược và đấu súng cùng việc tán tỉnh Caliie và sự thật Ralston vô cùng
yêu đuối trước cô dâu mới, khó có người nào lại đánh giá cuộc hôn nhân vội vã
này không phải xuất phát từ tình yêu - giới quý tộc có vẻ rất sẵn lòng tha thứ
cho những hành vi sai lệch nguyên tắc của hầu tước và nữ hầu tước mới.

“Anh may mắn lắm mới có vợ là một người phụ nữ phóng
đãng đấy nhỉ”, anh nói và cuốn môi nàng vào một nụ hôn đủ sức khiến nàng ngạt
thở.

“Em có thể cám dỗ anh vào bóng tối bất cứ lúc nào,
tình yêu của anh. Thật ra”, anh dừng lại, hôn xuống cổ nàng, môi vẽ nên một đường
đi khiêu gợi, “Anh rất muốn em đưa anh về nhà và nghịch ngợm với anh. Em có
nghĩ chúng ta có thể ra về ngay lập tức không?”.

Nàng bật cười, tận hưởng mọi giây phút trong câu
chuyện đáng xấu hổ của họ. “Vì đây là vũ hội đầu tiên chúng ta hiện diện với tư
cách là vợ chồng, em không nghĩ chúng ta có thể thoát khỏi đây dưới sự trợ giúp
của bóng đêm mà không tổn hại đến mọi cơ hội được mời đến những vũ hội trong
tương lai.”

Anh đưa lưỡi dọc xương đòn và đặt tay lên ngực vợ,
miệng lẩm bẩm, “Tệ đến thế à? Anh cam đoan với em, tình yêu à, em sẽ không muốn
sự phấn khích trong những buổi tối đâu”.

Nàng cười khúc khích, âm thanh chuyển thành tiếng thở
dài khi anh vuốt ve nhũ hoa sưng phồng qua chiếc váy dài của nàng. “Ừm, em nghĩ
có lẽ Juliana sẽ buồn nếu phải bỏ lỡ các sự kiện. Em ấy bắt đầu thích nghi rồi,
anh không nghĩ vậy à?”

Anh trầm tư nhìn nàng. “Đúng vậy. Anh chưa từng cảm
ơn em đã thuyết phục con bé ở lại với chúng ta”.

“Em không thể nghĩ bất cứ phụ nữ, em gái hay ai đó
muốn rời bỏ anh khi cô ta đã tìm thấy anh, Cabriel.” Nàng mỉm cười với đôi mắt
xanh sôi nổi của anh. “ Em e là anh đã bị kẹt lại với em.”

“Tuyệt vời.” Anh nói trên môi nàng, “Vì anh sẽ không
bao giờ để em ra đi.”

Họ hôn nhau say đắm, bị hút vào đối phương cho đến
khi Callie lùi lại chỉ để nhìn vào mắt anh. “Em nghĩ em đã yêu anh đến suốt cuộc
đời mình.”

Đôi mắt xanh của anh sáng lên trong ánh trăng bạc,
“Và anh sẽ yêu em trong phần còn lại của đời anh, Hoàng hậu.”

Nàng ngửa đầu, mỉm cười với bầu trời đêm, anh nín thở
trước hình ảnh đẹp lạ thường của nàng.

“Anh có biết lần đầu anh gọi em là Hoàng hậu cũng là
ở nơi này không? Trong khu vườn này?”

Anh nghiêng đầu qua một bên và nghĩ ngợi, “Sao có thể
chứ?”

Nàng bước ra khỏi vòng tay anh và quay lại chỗ vòi
phun nước. “Mười năm trước em chỉ vừa ra mắt và nấp trong mê cung này, tuyệt vọng
tìm thứ gì đó để làm xao lãng mình khỏi thất bại thảm hại của mùa hội đầu tiên.
Và anh đã ở đó.” Nàng thơ thẩn đưa ngón tay chạm vào vòi phun nước, suy nghĩ trở
về buổi tối cách đó rất lâu. “Em đâu biết rằng anh sẽ làm em xao lãng suốt một
thập niên dài đằng đẵng.”

Anh lại hôn nàng, day day môi dưới đầy đặn cho đến khi
nàng thở dài và nói, “Anh dự định làm em xao lãng lâu hơn thế”. Ralston nắm tay
nàng và hôn lên đầu ngón tay trước khi nói, “Dù biết nên thấy tiếc nuối cho những
năm tháng chờ đợi của em thì anh cũng phải thú nhận là mình rất hài lòng vì em
đã chờ anh sáng mắt ra và thấy được em, tình yêu à”. Anh kéo nàng vào lòng và
nói thêm, “Nhưng anh cũng khá thất vọng vì khi đó anh không nhìn ra… Để chúng
ta có một thập niên ngập tràn hạnh phúc và một đàn con để chứng minh hạnh phúc
đó”.

“Và bớt được hai vết sẹo.”

Anh bật cười, “Và cái đó nữa, cô nhóc tinh nghịch của
anh.”

Nàng vu vơ vuốt má anh, sưởi ấm trong sự đụng chạm của
anh. “Anh nói đúng lắm, nhưng nếu vậy đã không có bản danh sách của em. Anh sẽ
không được lợi từ những mục tiêu trong bản danh sách ấy. Ví dụ, hãy cân nhắc đến
mục tiêu tối nay.”

Một bên mày ngạo nghễ nhướng cao. “Tối nay ư?” Mắt
anh tối sầm với sự đam mê, anh kéo nàng lại gần, đắm mình vào cảm giác có nàng
bao quanh. Nhấc bổng Callie lên, anh đưa nàng đến băng ghế gần đó và đặt lên ghế
trước khi quỳ xuống bên cạnh, trượt bàn tay ấm áp của mình xuống dưới gấu váy để
mơn trớn mắt cá chân nàng. Tay anh hứa hẹn mang đến nhiều hơn và tiếng cười nho
nhỏ của nàng chuyển thành tiếng thở dài khi bàn tay anh lên đến gần phía trong
chân nàng.

“Thật ra là”, nàng nói, nụ cười nhún nhảy trên môi
khi choàng tay qua cổ anh, “Hẹn hò trong một khu vườn.”

Miệng anh miên man ngay trên miệng nàng và thì thầm
ám muội, “Anh nào dám không cho em dấn thân vào một cuộc phiêu lưu.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3