9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng - chương 23 part 1
Chương 23
Callie thức giấc bởi tiếng giấy sột soạt.
Nàng mở mắt ra và bị lóa mắt bởi ánh sáng xám xịt mờ
ảo báo hiệu thời điểm trước lúc rạng đông và nhắm lại một lần nữa. Ngọn lửa
trong phòng đã cháy hết từ nhiều giờ trước và nàng co ro lại gần nguồn nhiệt
bên cạnh, duỗi người tựa vào làn da trơn láng ấm áp... trước khi nhận ra làn da
đó thuộc về ai.
Callie mở trừng mắt và gặp ánh nhìn táo bạo thích
thú của Ralston.
“Buổi sáng tốt lành, Hoàng hậu.” Cảm thấy những lời
ngái ngủ phập phồng trong ngực anh, nàng đỏ mặt. Xét cho cùng thì không phải
ngày nào cũng được thức dậy với một người đàn ông trên giường của mình. Nàng
không chắc nên trả lời thế nào, nhưng cảm nhận được phớt lờ anh là một việc cực
kỳ không phải phép. Tách khỏi anh với một cố gắng khôi phục tư thế quý phái của
mình, nàng nói, “Buổi sáng tốt lành. Mấy giờ rồi nhỉ?”
“Gần năm giờ”, anh trả lời, một tay choàng quanh người,
kéo nàng áp sát cơ thể trần trụi rất ấm và cứng rắn của mình. “Quá sớm để rời
chiếc giường này.”
“Chúng ta sẽ bị phát hiện!”, nàng thì thầm.
“Anh sẽ đi trước khi việc đó xảy ra, em yêu”, anh
cam đoan, “nhưng trước hết anh phải trả lại thứ này cho em”. Ralston nhấc một
tay lên và nàng kinh hãi nhận ra mảnh giấy anh đang cầm. Bản danh sách của
nàng.
Callie vươn tay giật lấy và anh dễ dàng giữ nó ra
xa, buộc nàng phải lăn lộn trên ngực mình để giành được mảnh giấy. Nàng nhanh
chóng nhận ra mình đang yếu thế trong trận chiến đó nên ngừng lại và ném ánh mắt
cáo buộc về phía anh. “Anh đã có nó!”
“Em không cần nhìn anh như thể anh đã ăn cắp nó vậy,
em yêu.” Rồi Ralston nói với giọng điệu mỉa mai. “Em đã đánh rơi nó. Anh chỉ giữ
nó hộ em thôi.”
“À há”, nàng ngọt giọng, “Em rất may mắn có anh là đấng
cứu tinh, phải không?”, rồi vươn tay đoạt mảnh giấy. “Em muốn lấy lại nó.”
“Tất nhiên anh rất vui chiều theo em”, anh nói và vu
vơ phe phẩy tờ giấy trong không trung, “Nhưng em không nghĩ là với mối quan hệ
mới của chúng ta, anh nên xem qua bản danh sách cỏn con của em à? Xét cho cùng
thì anh không thích bị đánh úp bởi những hoạt động điên khùng của em một khi
chúng ta đã cưới nhau”.
Callie trố mắt. “Không! Anh không thể! Anh đã hứa là
sẽ không nhìn!” Nàng lại loay hoay bên cạnh và cố gắng cứu bản danh sách của
mình.
“Đúng vậy, đây là thứ em có được vì đã dây dưa với một
gã đểu cáng khét tiếng”, anh trêu chọc rồi gầm gừ bởi bầu ngực khêu gợi của
nàng đang đè lên ngực mình. Ralston giữ nàng bằng một tay. “Cẩn thận, Hoàng hậu,
bằng không anh sẽ chứng minh bản thân là một kẻ phóng đãng một lần nữa đấy.”
Với vốn hiểu biết của phái nữ, nàng biết tình trạng
lõa thể rất ảnh hưởng đến anh. Callie trườn lên người anh, cố tình cọ xát ngực
và khoan khoái bởi tiếng thở hổn hển của anh. “Cô nàng hư hỏng”, anh sửng cổ,
đoạt môi nàng và biến nó thành nụ hôn say đắm. Chấm dứt sự ve vãn, anh nói,
“Không. Em sẽ không khiến anh phân tâm được đâu. Hãy cùng xem bản danh sách này
trước đã”.
Chấp nhận thất bại, Callie úp mặt vào ngực Ralston,
hai má nóng bừng trong lúc anh đọc bản danh sách. Anh sẽ nghĩ gì về nàng? Anh sẽ
nói gì? Callie chờ đợi, lông ngực anh chạm vào mũi nàng thể hiện phản ứng anh
dành cho bản danh sách buồn cười của nàng.
Anh yên lặng một lúc lâu, sau đó nói, “Em đã làm việc
nào trước tiên vậy?”
Nàng muốn chết đi trong sự xấu hổ. Và lắc đầu.
“Callie. Cái nào đầu tiên?”
Nàng phập phồng trả lời.
“Anh không nghe được, em yêu.”
Callie quay đầu, đặt tai vào nơi có thể nghe nhịp
tim mạnh mẽ của anh. “Hôn.”
Ngực anh nhấp nhô khi hít sâu. “Vào đêm em đến
Ralston House.”
Nàng gật đầu, mặt nóng ran và thì thầm. “Đúng vậy.”
“Tại sao là anh?”
Tối đó anh đã hỏi như vậy trong phòng ngủ của mình
và nàng đã trả lời một cách nửa vời. Nhưng sáng nay, trong lúc bình minh xuất
hiện trên bầu trời dưới những vệt hồng dài sọc, Callie biết mình không muốn nói
dối. Nàng muốn anh hiểu mình. Cho dù có mạo hiểm mọi thứ.
“Bởi vì em muốn người đó là anh. Từ ban đầu em đã muốn
trải qua nụ hôn đầu của mình với anh.”
“Ngày hôm đó”, anh lặng lẽ nói, tay sượt trên đôi
vai mềm mại của nàng, “ở Ralston House. Em đã nói đó luôn là anh. Điều đó có ý
nghĩa gì?”
Callie sững người và anh chờ đợi nàng cân nhắc câu hỏi.
Nàng đã không nhìn vào mắt anh khi nói, “Em đã yêu anh từ rất lâu. Lâu hơn em
tưởng”.
“Sao lại thế?”
Callie lặng đi đủ lâu để Ralston nghĩ nàng có thể sẽ
không trả lời. “Chúng ta đã gặp nhau một lần. Em còn trẻ và mờ nhạt. Anh quyến
rũ và không thể giành được... em không thể kiểm soát bản thân mình.” Nàng lại
ngoảnh đi và nhìn vào cõi hư vô. “Thật khó để có thể phớt lờ anh.”
“Sao anh không nhớ nhỉ?”, anh ôn tồn hỏi.
“Em không có một vẻ đẹp huyền thoại.” Nụ cười vụt
qua và ánh nhìn rơi trên ngực anh, ngón tay vẩn vơ nghịch ngợm mảng lông đen rời
rạc. “Thật sự em hiếm khi được ai đó để ý.”
Anh giữ tay nàng cố định và buộc nàng nhìn vào mắt
mình. “Anh không biết tại sao mình không chú ý đến em, Callie, nhưng anh có thể
nói cho em biết anh là một kẻ ngốc vì đã không làm thế.” Nàng nín thở bởi lời
nói đó hết sức chân thật và thẳng thắn.
Mắt Ralston trở lại mảnh giấy. “Em có vài việc cần gạch
bỏ trong danh sách này.”
Nàng nhìn theo ánh mắt anh. “Đánh bạc”, nàng đồng ý,
“Em sẽ gạch bỏ nó ngay khi có lại bản danh sách. Nên làm thế phải không anh”,
và thêm vào đầy ẩn ý.
Anh nhìn nàng, mắt tối sầm và nghiêm trang bất chấp
nỗ lực hài hước của Callie. “Không chỉ đánh bạc, Callie. Đây là lúc em nhận ra
mình xinh đẹp biết bao.”
Nàng ngoảnh đi, nhưng anh giữ cằm nàng trong tay và
buộc nàng nhìn vào mắt mình lần nữa trong lúc nói. “Em, rất có thể, là người phụ
nữ đẹp nhất anh từng biết.”
“Không...” nàng thì thầm, “Em không phải. Nhưng anh
rất tử tế vì đã nói thế”.
Anh cương quyết lắc đầu. “Nghe cho rõ đây. Anh không
thể bắt đầu liệt kê toàn bộ những điều đẹp đẽ ở em - một người đàn ông có thể đắm
mình trong mắt em, trong cặp môi đầy đặn đáng yêu của em, trong mái tóc mượt
mà, trong những đường cong khêu gợi, làn da màu kem hoàn hảo, cách em ửng hồng
và biến nó thành màu đào chín mọng rất riêng. Đấy là chưa cân nhắc đến sự ấm
áp, trí tuệ, hài hước và cái cách anh bị cuốn vào khi em bước vào một phòng nào
đó.”
Nước mắt ngân ngấn trong mắt vì nàng rất muốn tin những
lời đó.
“Đừng bao giờ nghi ngờ vẻ đẹp của mình, Callie. Bởi
vẻ đẹp của em mà chẳng còn ai lọt được vào mắt anh nữa. Thật lòng mà nói thì
anh ước mình đã tìm thấy em từ nhiều năm trước.”
Em cũng vậy, nàng nghĩ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh
chú ý tới nàng vào nhiều năm trước? Sẽ ra sao nếu khi đó anh tán tỉnh nàng?
Nàng có thể đã có một cuộc sống tràn ngập sự lãng mạn và đam mê chứ? Sẽ tránh
được nỗi cô đơn cào xé tâm hồn mà nàng vẫn luôn phủ nhận?
Còn anh thì sao? Anh sẽ học được cách yêu thương chứ?
Cảm xúc thấp thoáng trên mặt và dù không thể biết
chính xác nàng đang nghĩ gì, dường như anh vẫn hiểu được.
Anh hôn đắm đuối và nàng thuận theo, rót vào sự thân
mật một xúc cảm sâu lắng và đoạt lấy hơi thở của anh.
Khi nụ hôn chấm dứt, anh mỉm cười tinh nghịch. “Anh
sẽ bù đắp cho quãng thời gian bị mất, anh nghĩ vậy.” Nàng không thể nhịn cười
trước giọng điệu phóng đãng ấy. “Em có muốn gạch bỏ một việc khác trong danh
sách không?”
“Em rất thích. Anh gợi ý cái nào?” Nàng quay lại
nhìn danh sách đang lơ đãng kẹp giữa hai ngón tay anh và anh kéo nàng nằm lên
trên mình. Nàng há hốc bởi cảm giác cứng cáp và ấm nóng bên dưới mình, da anh
trơn láng giữa đùi nàng.
“Anh nghĩ đây là lúc em thử cưỡi ngựa giạng chân.”
Khi hiểu được ý anh, có một sức nóng tuôn chảy thẳng đến cốt lõi, nơi nàng có
thể cảm nhận chiều dài cứng cáp của anh đang ấn vào mình một cách mật thiết nhất.
“Anh không có ý...” Hai tay anh nâng nàng lên đặt
vào tư thế ngồi, khum khum ngực và chà ngón cái lên nhũ hoa săn chắc.
“Ồ, nhưng đúng là anh có ý đó đấy, Hoàng hậu.” Lời lẽ
dịu dàng và cám dỗ lúc anh kéo nàng xuống vừa đủ để thăm dò bầu ngực. Ralston
hôn lần lượt hai bên, tay ve vuốt tấm lưng rồi đến cặp mông tròn lẳn và dang rộng
cặp đùi nàng. Anh giày vò rồi trả tự do cho bầu ngực và quan sát cặp mắt trĩu nặng
đang mặc anh giữ nàng ngồi thẳng lưng. Tay anh lại di chuyển tạo nên ngọn lửa
cuối cùng, tìm thấy vị trí nhức nhối và vuốt nhẹ hai nếp gấp trơn ướt rồi di
chuyển ngón cái trên nụ hồng nhục cảm có vẻ lúc này đây là thuộc về anh.
Nàng thì thầm tên anh trong ánh nắng ban mai và
Ralston dịu dàng khuyến khích, “Đúng vậy, Hoàng hậu, đến với anh nào. Anh muốn
nhìn em vỡ tan bên trên anh... rất đam mê... rất đẹp”.
Lời nói thật vừa tội lỗi, tinh nghịch lại vừa cám dỗ
và hoàn hảo, Callie phải nỗ lực hết sức mới có thể lắc đầu, đặt tay lên ngực
anh để ổn định trọng tâm. “Không...”, nàng phản bác. “Em không muốn... không muốn
không có anh.”
Câu nói đó đã khuấy động tâm can Ralston và anh
không thể nghĩ gì nhiều ngoài việc ở bên trong, dẫn nàng ra bờ vực và đổ nhào
vào nàng. “Làm ơn, Gabriel”, nàng van nài. “Hãy ân ái với em.”
Anh không bao giờ có cơ hội.
Trong vài giây, anh nâng nàng lên và đặt mình ngay lối
vào hơi nóng bỏng khêu gợi, cho nàng cảm nhận sức mạnh của mình đối với anh khi
nàng sụp xuống chiếm trọn chiều dài của anh. Mắt nàng mở lớn với sự sung sướng
của động tác mới khám phá, và trong thời khắc đó, anh tôn sùng nàng - sự lưỡng
lự nôn nao khiến nàng vô cùng hấp dẫn.
Anh đặt tay trên hông, đưa nàng lên rồi kéo xuống, từ
tốn chỉ cách di chuyển và động viên nàng khám phá thêm. “Đúng vậy, người đẹp”,
anh thì thầm quan sát cơ thể khêu gợi nhấp nhô bên trên và mang theo nỗi đau ngọt
ngào. “Ở trên anh đi.” Nàng nghe theo và tìm thấy nhịp điệu thần tiên của chính
mình - anh nghĩ mình chắc hẳn sẽ chết nếu không quá mong mỏi được sống để nhìn
thấy sự phấn khích trên mặt nàng khi lên đỉnh.
Anh không phải chờ đợi lâu. Nàng điều chỉnh góc độ,
những tiếng hổn hển sung sướng báo hiệu gần đến mục tiêu tối trọng, anh giữ chặt
hông và thúc giục nàng hoàn thành nhiệm vụ. “Nhận lấy, Hoàng hậu”, anh khản giọng
nhìn nàng đương đầu với ngọn sóng dục vọng, mắt nhắm chặt, lưng cong vẹo, đầu
ngửa ra sau cùng sự buông thả trọn vẹn và rung chuyển bên trên. “Nhận lấy thứ
em muốn.”
Nàng mở mắt và anh đọc được ham muốn trong ánh nhìn ấy.
“Đến với em nào”, nàng không hiểu sự khêu gợi trong lời nói đó. Anh chỉ có thể
cho thứ nàng đòi hỏi. Anh gập lại bên dưới nàng cũng là lúc nàng mất hết sức lực
và rời khỏi, đón lấy tiếng thổn thức bằng một nụ hôn rồi lật ngửa nàng và tiếp
tục sự nhịp nhàng của họ cho đến khi khoái cảm vỡ vụn xung quanh. Khi đó anh đã
trút bỏ bản thân một cách cuồng nhiệt, khiến anh không bao giờ muốn rời xa vòng
tay hay chiếc giường này lần nữa.
Vài phút sau, họ nằm đó quấn lấy nhau, choáng ngợp
trong tình yêu thương, Callie bắt đầu lặng lẽ cười khúc khích bên cạnh Gabriel.
Ngẩng đầu thấy nàng đang mỉm cười ngốc nghếch, anh nói, giọng lè nhè, “Em cười
gì thế,em yêu?”
“Em chỉ đang nghĩ”, nàng ngưng cười để lấy hơi và cất
tiếng, “em chỉ đang nghĩ là nếu cưỡi ngựa giạng chân giống thế này thì nữ giới
đang bỏ phí một trong những trải nghiệm tuyệt nhất trong đời”. Từ cuối cùng bị
lạc mất vì một lần nữa nàng lại bật cười rúc rích.
Anh ôm chầm lấy nàng và thở dài, không thể không mỉm
cười ngước lên trần nhà khi nói, “Em biết không, Hoàng hậu, đàn ông không thích
bị cười cợt trong giây phút đăc biệt này đâu. Tổn hại đến sự tự tin”.
Callie ngẩng đầu và đánh giá nét mặt thích thú của
anh. “Ồ, cho em xin lỗi, thưa ngài”, và chọc ghẹo. “Em ghét phải làm tổn thương
cái tôi mỏng manh của Hầu tước Ralston.”
Với cái quắc mắc trêu đùa, anh ép nàng xuống đệm.
“Cô nàng hư hỏng. Em sẽ trả giá cho chuyện này.” Và anh bắt đầu hôn cổ và xuống
xương đòn cho tới khi nàng rên rỉ thở hắt ra.
“Nếu đây là cái giá em phải trả, thưa ngài, ngài có
thể bảo đảm em sẽ chọc ghẹo ngài rất nhiều trong những tháng sắp tới.”
“Nhiều hơn vài tháng, anh mong thế”, anh nói và bị bầu
ngực trắng ngần của nàng làm phân tán tư tưởng. “Nhiều năm. Thậm chí nhiều thập
kỷ.”
“Thập kỷ”, nàng choáng váng lặp lại. Chúa ơi. Anh ấy
sắp trở thành chồng mình.
“Hừm”, anh lẩm bẩm trên da nàng trước khi tách ra.
“Đây là lý do tại sao, mặc dù rất khó khăn để rời khỏi chiếc giường ấm cúng và
mời gọi của em, anh sẽ an ủi bản thân bằng việc tin rằng sẽ sớm không phải làm
lại chuyện này nữa.”
Nàng quan sát anh mặc quần áo, mê mẩn thân hình lôi
cuốn trước khi anh cúi xuống trao nụ hôn tạm biệt một cách dịu dàng. “Tối nay
em sẽ đến vũ hội Chilton chứ?”
“Em dự định sẽ đến đó.”
“Tuyệt vời. Anh sẽ gặp em ở đó nhé. Dành cho anh một
điệu valse.” Anh lại hôn, thưởng thức mùi vị của nàng. “Dành cho anh tất cả các
điệu nhảy.”
Nàng mỉm cười. “Việc đó chắc chắn sẽ gây chấn động.”
“Đúng vậy, nhưng anh tin tưởng danh tiếng của chúng
ta có thể xử lý được.” Anh nháy mắt. “Anh sẽ có giấy phép đặc biệt trong tay
trước lúc đó. Em thấy sao nếu kết hôn ở Chilton House ngay tối nay và hoàn tất
mọi việc?”
Hơi ấm vỡ tung trong ngực nàng. “Em nghĩ việc đó sẽ
khiến nhiều thành viên giới quý tộc u uất.”
“Một phần thưởng tặng thêm”, anh nói và hôn nàng nồng
nhiệt. Sau đó rời đi, để nàng lại choáng ngợp, kiệt sức và hạnh phúc.
Caliie gần như say giấc ngay lập tức. Trong mơ, nàng
đã mơ về anh và về tương lai của họ.
“Ôi, Callie! Một Hầu tước!”
Callie đảo mắt trước tiếng kêu thất thanh của mẹ
mình và nhìn qua cỗ xe tìm sự trợ giúp từ em gái. Không cần quá lâu để nhận ra
sẽ không có sự trợ giúp nào. Mariana cười khẩy, rõ ràng hớn hở rằng hôn sự của
mình đã được xếp vào hàng thứ hai trong suốt buổi tối, Benedick trông như thể
đang cân nhắc việc nhảy ra khỏi cỗ xe đang chuyển động để tránh trạng thái phấn
khích của mẹ mình.
“Mẹ không thể tin con đã bắt được một Hầu tước,
Callie! Mà lại là Ralston nữa chứ! Và con, Benedick”, Nữ bá tước chuyển sự chú
ý sang đứa con cả, “Mẹ không thể tin con đã giữ kín kế hoạch của Ralston với mẹ
lâu đến vậy!"”
“À thì Callie và Ralston tha thiết giữ bí mật quá
trình hẹn hò của họ, thưa mẹ.” Nữ bá tước nói huyên thuyên trong lúc Benedick
nhướng một bên mày và chép miệng, với tất cả chúng ta.
Callie không thể giữ cái chân mang giày của mình
không bay lạc. “Oái!” Benedick ré lên, cúi xuống xoa cẳng chân bị thương.
“Ôi, em xin lỗi, Benny”, Callie ngon ngọt nói. “Hẳn
sự xúc động đã làm em muốn nhún nhảy.”
Benedick nheo mắt đúng lúc mẹ họ lên tiếng, “Dĩ
nhiên con xúc động rồi! Ôi! Nghĩ xem! Callie của chúng ta! Đính hôn! Với
Ralston”.
“Mẹ à, làm ơn đừng cố gắng lan truyền tin tức đó tối
nay được không?” Callie van nài. “Con không muốn làm xấu mặt Ralston.”
Benedick và Mariana cùng lúc phá lên cười trước ý
nghĩ Nữ bá tước có thể giữ chừng mực như thế. “Hơi trễ đấy, em không nghĩ vậy hả
Callie?” Benedick trêu đùa lúc cỗ xe ngừng lại rồi anh nhảy xuống chìa tay cho
mẹ và hai cô em gái.