9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng - chương 22 part 1
Chương 22
Ralston rời khỏi buổi vũ hội ngay sau đó. Để lại cỗ
xe cho hai em, anh đi bộ về hướng Ralston House cách đó không quá một phần tư dặm.
Suốt cuộc đời, anh đã tránh né tình huống này: Anh
đã kiêng dè mối quan hệ với những phụ nữ có nhiều điểm chung với mình; lảng
tránh các bà mẹ mai mối bằng mọi giá bởi nỗi sợ có thể thực sự thích những người
bọn họ cố gán cho mình. Ralston đã lớn lên trong một ngôi nhà bị một người phụ
nữ hủy hoại, bị trượt ngã bởi một tình yêu đơn phương đã mài mòn cha anh, người
đã chết trong ưu phiền, chính sự đau đớn kéo dài đã khiến ông không thể chống
chọi cơn sốt cuối cùng đó.
Và bây giờ anh đối mặt với Callie, khuôn mặt tươi trẻ,
trái tim rộng mở, quyến rũ, thông minh, có vẻ cô ấy có mọi điều mà mẹ anh không
thể, và nguy hiểm không kém Nữ hầu tước tiền nhiệm. Vì khi nàng nhìn anh bằng
đôi mắt nâu hút hồn và thổ lộ tình yêu của mình, Ralston đã mất đi khả năng suy
nghĩ.
Khi nàng cầu xin anh rời đi, anh đã biết cảm giác của
cha khi mẹ bỏ đi là như thế nào - một cảm giác bất lực đến cùng cực, cứ như anh
đang trơ mắt nhìn một phần trong mình bị cướp đi mà không thể làm gì để ngăn cản
chuyện đó.
Một cảm giác mang đến sự khiếp đảm. Và nếu đó là
tình yêu thì anh không muốn nó một chút nào.
Trời đổ mưa, màn sương giăng lối khắp mọi nẻo đường,
phủ một vệt sáng ẩm ướt lên thành phố tối tăm và làm cho những chiếc dù trở nên
vô dụng. Ralston lầm lũi trong cái ẩm thấp, suy nghĩ mờ mịt bởi hình ảnh Callie
nước mắt ngắn dài và não nề - tất cả chỉ vì anh.
Nếu thành thật với chính mình thì anh sẽ thừa nhận định
mệnh đã đặt mình vào tình thế gây ra mớ bòng bong này từ giây phút nàng đến trước
cửa phòng ngủ của anh với đôi mắt nâu tròn xoe và đôi môi đầy đặn gợi cảm để
yêu cầu anh hôn nàng. Nếu chú ý kỹ hơn, anh đã có thể nhận ra nàng sẽ chọc thủng
cuộc đời nhàn nhã hoàn mỹ của mình.
Tối nay nàng đã cho anh một cơ hội bỏ đi và trở lại
với cuộc sống đó. Để trải qua những tháng ngày trong câu lạc bộ đàn ông, câu lạc
bộ thể thao và những quán rượu để cố quên mình đã từng dây dưa với một cô gái
chầu rìa bên lề vũ hội hoàn toàn bất chấp những luật lệ của xã hội thượng lưu.
Lẽ ra anh nên chộp lấy cơ hội từ bỏ người đàn bà phiền
toái kia.
Nhưng giờ đây, chỉ có những ký ức về nàng tồn tại ở
những chỗ đó. Khi Ralston xem xét lại phần đời trước cái đêm nàng xông vào
phòng ngủ của anh, dường như nó chẳng hài lòng chút nào. Nó thiếu vắng tiếng cười,
những cuộc tán gẫu, những chuyến thăm quán rượu và câu lạc bộ với những phụ nữ
thích phiêu lưu. Thiếu vắng những nụ cười rạng rỡ, những đường cong khêu gợi và
những bản danh sách điên khùng. Cuộc đời đó thiếu vắng Callie.
Và viễn cảnh quay lại cuộc đời không có nàng thật ảm
đạm.
Anh đã đi bộ ngang qua Ralston House rất nhiều lần
trong vài giờ liền trong lúc lang thang trong thành phố tối tăm, não hoạt động
ráo riết. Áo choàng sũng nước lúc anh ngẩng lên và thấy mình bên ngoài Allendale
House. Ngôi nhà âm u, chỉ có ánh sáng leo lét từ căn phòng tầng trệt nhìn ra
khu vườn bên hông, Ralston đứng ngẩn ngơ một lúc lâu chỉ để xem xét ánh sáng
vàng rực ấy.
Anh đã đưa ra quyết định.
Ralston gõ cửa và khi lão quản gia già nua từng bị
anh dọa nạt ra mở cửa, tròn mắt ngạc nhiên thì Ralston chỉ có thể nói. “Ta đến
để gặp chủ nhân của ông.”
Có vẻ lão quản gia linh cảm được tầm quan trọng của
vấn đề này bởi vì ông ta đã không chất vấn về thời gian hay đưa ra nhận định Bá
tước Allendale có thể không ở nhà. Thay vào đó, ông ta chỉ nhắn Ralston nên đợi
và bỏ đi để báo tin.
Chưa đầy một phút sau, ông ta quay lại, nhận lấy chiếc
áo choàng và mũ ướt nhẹp của Ralston, chỉ đường cho anh đến phòng làm việc của
Bá tước. Ralston bước vào căn phòng lớn sáng rực và đóng cửa lại, lúc này
Benedick đang tựa lên mép chiếc bàn gỗ sồi bề thế, mắt kính đung đưa trên chóp
mũi và đọc một xấp giấy tờ. Anh ngước lên khi chốt cửa kêu kẽo kẹt. “Ralston.”
Và nhận ra.
Ralston cúi đầu. “Cảm ơn anh vì đã chịu gặp tôi.”
Benedick nhếch miệng cười, đặt giấy tờ lên bàn. “Thật
lòng thì tôi có một buổi tối khá nhàm chán. Anh là một sự xao lãng đáng được chờ
đón.”
“Tôi không chắc anh sẽ nghĩ vậy sau khi nghe chuyện
tôi sắp nói.”
Bá tước nhướng một bên mày. “À, vậy thì tôi nghĩ anh
nên nói ra luôn đi.”
“Tôi đã làm tổn hại em gái anh.”
Ban đầu không có dấu hiệu nào cho thấy Benedick đã
nghe lời thú nhận của Ralston. Anh không nhúc nhích, hay rời mắt khỏi vị khách
của mình. Anh đứng lên và chậm rãi tháo kính, đặt nó lên trên xấp giấy trước khi
thả bước về phía Ralston.
Đứng trước mặt Ralston, Benedick nói, “Tôi cho là
chúng ta đang nói về Callie?”.
Ánh mắt Ralston không chút nao núng. “Đúng vậy.”
“Tôi không cho là anh đã phóng đại sự việc?”
“Không. Tôi đã làm tổn hại cô ấy. Hoàn toàn.”
Benedick trầm tư gật đầu và nện anh một đấm.
Không nhìn thấy cú đánh, Ralston lảo đảo về phía
sau, cơn đau bùng nổ trong ngực. Khi anh đứng thẳng trở lại, Benedick đang bình
thản vẫy đi sự nhức nhối trên bàn tay và nói có vẻ ăn năn, “Tôi phải làm thế”.
Ralston bình tĩnh gật đầu và kiểm tra vùng da mỏng
manh quanh mắt mình. “Lẽ ra tôi đã không mong đợi điều gì nhẹ nhàng hơn.”
Benedick di chuyển đến chiếc bàn thấp gần đó và rót
ra hai ly rượu scotch. Đưa một ly cho Ralston, anh nói, “Tôi cho rằng tốt hơn
anh nên tự giải thích”.
Nhận lấy ly rượu, Ralston nói, “Thật ra rất đơn giản.
Tôi đã làm tổn hại em gái anh và tôi muốn cưới cô ấy”.
Benedick ngồi trên chiếc ghế da thuộc to tướng và thận
trọng quan sát Ralston một lúc. “Nếu đơn giản chỉ có thế thì tại sao anh lại đến
nhà tôi trong tình trạng ướt sũng vào lúc đêm khuya thế này?”
Chọn chiếc ghế đối diện Bá tước, Ralston nói, “Tôi
cho là nó đơn giản với mình”.
“À.” Nhận thức ập đến. “Callie đã từ chối anh.”
“Em gái anh thật ngang bướng.”
“Con bé có xu hướng là thế.”
“Cô ấy sẽ không cưới tôi. Vì vậy tôi đến đây là để
tranh thủ sự giúp đỡ của anh.”
“Dĩ nhiên con bé sẽ lấy anh”, Benedick nói và cảm
giác nhẹ nhõm quét khắp người Ralston - mạnh mẽ hơm mức anh chịu thừa nhận.
“Nhưng tôi sẽ không ép buộc con bé. Anh sẽ phải thuyết phục nó.”
Sự nhẹ nhõm chẳng kéo dài được lâu. “Tôi đã thử. Cô ấy
sẽ không nói lý lẽ.”
Benedick bật cười trước sự kinh ngạc và mệt mỏi
trong giọng Ralston. “Cứ như đang nói với một người không lớn lên cùng các cô
em gái vậy. Họ không bao giờ nói lý lẽ.”
Ralston cười khẽ. “Phải, tôi bắt đầu thấy vậy rồi.”
“Con bé có nói tại sao nó sẽ không lấy anh không?”
Ralston hớp một ngụm lớn rượu scotch và cân nhắc câu
trả lời của mình. “Cô ấy nói cô ấy yêu tôi.”
Benedick tròn mắt rồi nói, “Có vẻ đó là lý do để cưới
ai đó”.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Anh chúi về trước. “Làm sao tôi
thuyết phục được cô ấy?”
Benedick ngả lưng ra ghế, bắt gặp cái quắc mắt của
Ralston và cảm thấy thương hại anh. “Callie là một người lãng mạn tột độ. Nó đã
như thế từ khi còn là một cô nhóc. Đó là kết quả tự nhiên của việc chúng tôi
sinh ra trong một cuộc hôn nhân đầy tình yêu trọn vẹn và sâu săc, của việc con
bé đọc mọi cuốn tiểu thuyết ái tình mà nó có thể đặt tay đến suốt hơn hai mươi
năm qua, và sự khuyến khích của chính tôi cho sự chống đối chế độ hôn nhân
không tình yêu của con bé. Tôi không ngạc nhiên nêu con bé không lấy anh vì
không có lời hứa tình yêu. Vậy câu hỏi đặt ra là: Anh có yêu nó không?
“Tôi...” Ralston ấp úng, suy nghĩ ráo riết. Anh có
yêu nàng không?
Một bên khóe miệng Benedick nhếch lên khi quan sát
những luồng suy nghĩ lướt qua mặt Ralston. “Anh nên làm tốt hơn thế khi con bé
hỏi anh đấy, ông bạn già.”
“Tôi sẽ là một người chồng tốt của cô ấy.”
“Tôi không nghi ngờ chuyện đó.”
“Tôi có tiền bạc, đất đai, tước hiệu để làm được điều
đó.”
“Callie mà tôi biết không bận tâm đến mấy thứ ấy.”
“Cô ấy không bận tâm. Đó là một lý do khác khiến tôi
không xứng với cô ấy. Nhưng anh nên để tâm. Vì thế tôi nói với anh.”
Ánh mắt nâu sẫm của Benedick khóa chặt Ralston và sự
thông hiểu truyền tải giữa hai người.
“Tôi đánh giá cao điều đó.”
“Vậy tôi có được sự chúc phúc của anh không?”
“Để cưới con bé ư? Có chứ, nhưng sự đồng thuận của
tôi không phải thứ anh cần phải giành lấy.”
“Tôi sẽ không ép cô ấy. Nhưng để thuyết phục được,
tôi cần thời gian ở cùng cô ấy. Một mình. Tôi muốn giải quyết sớm.”
Benedick nhấp một ngụm scotch và thận trọng quan sát
Ralston. Ghi nhận thái độ chán nản trong ánh mắt và dáng người căng thẳng của
anh, Bá tước tỏ vẻ cảm thông cho anh chàng đang bị em gái mình hành hạ tơi tả.
“Nếu Callie quẫn trí bằng một nửa anh lúc này thì chắc con bé đang ở thư viện
đây.”
Ralston nhíu mày. “Tại sao anh lại nói cho tôi biết?”
Benedick nhếch môi. “Cứ cho là tôi không thích cái ý
tưởng em gái mình quẫn trí bằng một nửa anh. Thử đến thư viện đi. Tôi sẽ không
làm phiền hai người. Nhưng, lạy Chúa, đừng để bị mẹ tôi bắt gặp, bằng không sẽ
phải trả giá đắt đấy.”
Ralston cười khẩy trước sự bông đùa của Benedick.
“Tôi sẽ cố hết sức không thu hút sự chú ý, nhưng thật lòng mà nói, mẹ anh đòi hỏi
tôi thực hiện nghĩa vụ có lẽ là cách tốt nhất đạt được thứ tôi muốn,” Anh đứng
lên, so vai như thể sắp bước vào trận chiến. Nhìn xuống Benedick, anh nói, “Cảm
ơn anh. Tôi hứa sẽ xem việc đem lại hạnh phúc cho cô ấy là sự nghiệp cả đời”.
Benedick nghiêng ly về phía Hầu tước như một cử chỉ
chấp nhận lời hứa. “Miễn là anh dành ra ngày mai để kiếm được một tờ giấy phép
đặc biệt.”
Ralston gật đầu nghiêm trang, xác nhận mình sẽ cưới
Callie càng sớm càng tốt và rời khỏi phòng, đi qua tiền sảnh tối tăm và tĩnh lặng
để đến trước cửa thư viện. Anh đặt tay lên tay nắm cửa một cách thận trọng và
hít sâu để làm nguôi ngoai mạch đập cuống cuồng của mình. Ralston chưa bao giờ
cảm thấy chơi vơi thế này, quá lo lắng đến kết quả của câu chuyện, quá sẵn lòng
làm bất cứ điều gì để có thể đạt được thứ mình muốn. Và anh chắc chắn, sắp tới
đây sẽ là vài phút quan trọng nhất đời mình.
Anh đẩy cửa ra, mắt ngay lập tức tìm thấy nàng trong
ánh sáng hư ảo. Nàng cuộn tròn trên chiếc ghế da kềnh càng đặt trước lò sưởi,
lưng quay ra cửa, khuỷu tay chống trên thành ghế và giữ lấy cằm trong lúc nhìn
chằm chằm ngọn lửa. Anh nhận thấy tấm vải satin xanh phủ trên mép ghế đã rũ xuống
nền nhà, nàng vẫn mặc chiếc váy xanh đáng yêu của vũ hội tối đó. Callie thở dài
trong lúc anh âm thầm đóng cửa và tiến lại gần, chiêm ngưỡng cần cổ, phần da thịt
mềm mại dọc xương đòn và hướng xuống đường viền gọn gàng của chiếc váy. Anh đứng
sau lưng nàng một lúc, ngưỡng mộ dáng vẻ thư thả khi nàng nói, “Em muốn được ở
riêng, Benny”.
Anh không đáp lại mà chỉ lén lút đến bên cạnh ghế và
ngồi lên chiếc ghế bành nàng đã đẩy ra khi ngồi xuống.
Quay đầu đúng lúc anh ngồi xuống, nàng nín thở và ngồi
thẳng lên, chân đặt xuống nền nhà.
“Ngài… ngài làm gì ở đây?”
Anh nhoài người về trước, khuỷu tay trên đầu gối và
nói, “Anh đã cố gắng tránh xa em. Nhưng có vài chuyện anh phải nói”.
Nàng tròn mắt lắc đầu. “Nếu ngài bị phát hiện...
Benedick ở phòng bên kia đấy! Làm sao ngài vào được?”
“Anh trai em để anh vào. Anh ấy biết anh ở đây. Và,
anh e là, Hoàng hậu à, anh ta đứng về phía anh.”
“Ngài đã kể cho anh ấy?” Nàng kinh hãi.
“Anh đã kể. Em cho anh rất ít sự lựa chọn. Giờ hãy
im lặng và lắng nghe, anh có nhiều điều muốn nói.”
Callie lắc đầu, không tin tưởng bản thân giữ vững lập
trường nếu anh o bế mình bằng những lời lẽ hoa mỹ. “Gabriel... làm ơn đừng làm
thế.”
“Không được. Em đang chơi đùa với cuộc sống của cả
hai ta đấy, Callie. Anh sẽ không cho em quyết định mà không nắm đầy đủ thông
tin.” Callie khoanh chân và hình ảnh nàng cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ buồn
tủi giày vò trái tim Gabriel. “Em yêu anh. Em không cảm thấy bản thân cần nghe
những gì anh phải nói về chuyện đó ư?”
Nàng nhắm chặt mắt và rên rỉ trong sự xấu hổ. “Ôi,
Chúa ơi. Làm ơn đừng khơi lại chuyện đó. Em không thể tin mình đã nói với
ngài.”
Ralston vươn ra đặt ngón tay lên má nàng, giọng thấp
và nghiêm trang, “Anh sẽ không để em rút lại nó đâu, em biết đấy”.
Nàng mở mắt, ánh nhìn rộng mở và trong vắt ấy gần
như đoạt đi hơi thở của anh. “Em không rút lại lời mình nói.”
“Tốt”, anh nói, “Giờ nghe anh nói”. Ralston không biết
bắt đầu từ đâu, vì vậy anh nói những gì mình nghĩ. “Mẹ anh rất đẹp - tóc đen, mắt
xanh rạng ngời, vóc dáng mảnh mai, giống Juliana. Bà ấy chỉ lớn hơn Juliana một
chút khi bỏ bọn anh trốn tới Lục địa để thoát khỏi gia đình và cuộc sống ở đây.
Ký ức về bà ấy trong anh rất mơ hồ, nhưng anh hoàn toàn chắc chắn ghi nhớ một
chuyện. Cha anh đã điên lên vì bà ấy.”
“Anh còn nhớ lúc nhỏ anh đã lẻn ra khỏi giường để
nghe trộm những cuộc nói chuyện đêm khuya của họ. Tối đó, anh đã nghe thấy một
tiếng ồn kỳ quặc nhất từ phòng làm việc của cha nên anh hiếu kỳ tất tả đi xuống
lầu dưới. Hành lang tối om - hẳn là đã rất khuya - và cánh cửa phòng làm việc
chỉ khép hờ.”
Ralston dừng lại, Callie chồm tới trước, một cảm
giác khiếp đảm quét qua người trước câu chuyện và ký ức quan trọng này. Nàng đợi
anh tiếp tục. Nàng có thể sẽ phải đợi cả đêm.
“Anh nhìn vào, có thể thấy tấm lưng thon gọn của mẹ
anh, thẳng và vô cảm - cái cách bà vẫn luôn thể hiện với Nick và anh. Bà đứng ở
giữa phòng trong chiếc váy màu hoa oải hương nhạt phẳng phiu...” Và anh kinh ngạc
nói tiếp, “Ngạc nhiên làm sao qua ngần ấy thời gian mà những chi tiết ấy vẫn
còn rất rõ...”. Sau đó câu chuyện tiếp tục được thuật lại.
“Bà đang đối diện với cha anh, lúc này ông đang quỳ
dưới chân bà - quỳ gối - cả hai tay quấn quanh người bà và khóc.” Ngôn từ tuôn
ra dễ dàng hơn, Callie nhìn đôi mắt anh lấp lánh nhớ lại ký ức cũ. “m thanh anh
đã nghe trên lầu là tiếng khóc của cha anh. Ông đang van xin, cầu khẩn bà ở lại.
Ông ấn bàn tay lạnh lùng vô cảm của bà lên má mình và bày tỏ tình yêu bất diệt,
nói cho bà biết mình yêu bà hơn chính cuộc sống, hơn những đứa con và hơn cả thế
giới. Ông cầu xin bà ở lại, lặp đi lặp lại những lời đó, nói rằng ông yêu bà, cứ
như câu nói đó sẽ ngăn lại những cái liếc mắt hờ hững hay phản ứng lãnh đạm
dành cho ông và các con của bà.”
“Sáng hôm sau bà ra đi. Và về mặt ý thức thì cha anh
cũng ra đi.” Anh im lặng, suy nghĩ bị mắc kẹt vào thời điểm hơn hai mươi lăm
năm về trước. “Tối đó anh đã thề hai chuyện. Một là anh sẽ không bao giờ nghe
trộm. Và hai là anh sẽ không bao giờ trở thành nạn nhân của tình yêu. Anh bắt đầu
chơi đàn piano từ ngày đó... điều duy nhất có thể ngăn cản âm thanh thống khổ của
ông ấy.”
Khi nhìn Callie, anh nhận thấy những giọt nước mắt
đang lặng lẽ tuôn rơi trên má nàng và ánh mắt anh ngay lập tức trở nên trong trẻo.
Anh ôm mặt nàng vào hai bàn tay, ngón cái xóa nhòa dòng lệ. “Ôi, Callie, đừng
khóc.” Anh cúi người hôn nàng một cách âu yếm, môi ấm và mời gọi. Tựa trán mình
vào trán nàng, Ralston mỉm cười. “Đừng khóc vì anh, Hoàng hậu. Anh không xứng
đáng.”
“Em không khóc cho anh”, nàng nói, áp tay vào má
anh. “Em đang khóc cho cậu bé không bao giờ có cơ hội tin vào tình yêu kia kìa.
Và cho cha anh, người rõ ràng cũng không bao giờ được trải qua cảm xúc đó. Bởi
vì đó là sự say mê, không phải tình yêu. Tình yêu không đơn phương và ích kỷ.
Nó trọn vẹn, phóng khoáng và thay đổi cuộc sống theo hướng tốt. Tình yêu không
phá hoại, Gabriel. Nó xây dựng.”