Boss và Thiên Thiên ai là người lưu manh- Chương 06

Chương 6

Loại cảnh này
với nam nữ trong cuộc bình thường cũng sẽ sinh ra cảm giác tương đối vi diệu,
sau đó làm ra một chút hành động tương đối quái dị quẫn bách, Thiên Thiên liền
làm ra một phản xạ có điều kiện như vậy.

“A – -” Thiên
Thiên đột nhiên nhảy lên, hai tay làm trạng thái phòng bị vô ý thức liền đánh
Lăng Phong hai quyền, trước khi quả đấm sắp vung kia thì một thoáng kia Lăng
Phong cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tiền thưởng.”
(L: đủ âm hiểm)

Thiên Thiên
cực kì quyết đoán thu tay lại may mắn chính mình không có vừa xém chút nữa ôm
hận ngàn thu, lập tức bày ra một nụ cười khoe tám cái răng, tùy tiện mở ra cái đề
tài nói:

“Tổng tài, cái
mũi của ngài thật là cao.” Nói xong Thiên Thiên quả thực muốn chui xuống bàn
máy tính.

Như thế nào
lại như vậy …trời ơi!

Ngoài dự liệu
của Thiên Thiên chính là tổng tài rõ ràng rất thích người khác nói hắn như vậy,
bất kể hiềm khích lúc trước giương cao khóe miệng cười vô cùng cổ quái nhìn xem
nàng.

Thiên Thiên
vừa mới bắt đầu còn cùng hắn cười ngây ngô, sau lại phát hiện không thích hợp
theo tầm mắt của hắn cúi đầu vừa nhìn …

Tổng tài lại
bị đánh…(L: ôi zời)

Thiên Thiên ở
phòng y tế của công ty bên cạnh thấp thỏm bất an, lo lắng chờ đợi Lăng Phong đi
ra ngoài sợ sẽ là oán khí quấn thân, trong tay nắm thật chặt nút áo sơ mi vừa
rồi nhảy lên không cẩn thận rơi ra, rất kinh sợ dùng một cái dây nhỏ đem cổ áo
trói vào phòng ngừa da thịt lại lần nữa lộ ra ngoài.

Lăng Phong sau
khi bị một đám nhân viên chăm sóc và chữa bệnh vây quanh hướng Thiên Thiên đi
tới, giờ khắc này Thiên Thiên tâm tình rất phức tạp khó có thể hình dung.

Nếu như thời
gian có thể quay lại, nàng nhất định đừng nghe mẹ nói đi học TaeKwonDo làm gì…

Thiên Thiên
trộm nhìn lén xem Lăng Phong phát hiện thương thế của hắn cũng không có lợi hại
như trong tưởng tượng của nàng, mới vừa rồi bị một người đám xông tới cùng thư
ký khiến cho nàng sững sờ sững sờ Thiên Thiên cũng không có thời gian quan sát
lão bản thương thế ở nơi nào, lúc này theo đánh giá quyết đoán có vẻ không ổn.

Mặt ngoài
không có thương tổn lắm chẳng lẽ lão bản bị nàng đánh thành nội thương? ! Thiên
Thiên vỗ trán, vô luận lão bản là có bị thương hay không… nàng nhất định không
tốt đẹp rồi .

Quả nhiên là:
“Chu thư ký.” Lăng Phong chỉnh đốn trang phục
sửa sang lại tóc, tựa như vẻ không đếm xỉa tới nói:

“Biết rõ nên
làm như thế nào chứ?”

“Dạ, biết rõ,
biết rõ.” Chu thư ký nịnh nọt cười đưa lão bản
đi, quay đầu lại nhìn Thiên Thiên mỗi ngày đều là giống nhau cái loại vẻ mặt
thương cảm bất đắc dĩ “Em tự mình cầu phúc đi”

Thiên Thiên
hiểu cơn đau còn kéo dài.

Vì để cho lão
bản hạ thủ hạ lưu tình cho đứa nhỏ một cái không gian kiểm điểm, ngày ngày hạ
quyết tâm thật lớn mới bò lên trên lầu sáu gõ mở giám đốc phòng làm việc cửa
chính.

“Mời vào.”

Thiên Thiên
trù trừ thật lâu mới chậm rãi vào, phòng làm việc tổng tài bài trí đơn giản
nhưng sẽ không quá đơn điệu, hai người ở bên trong có vẻ không gian rất đủ,
Lăng Phong chuyên chú làm việc bộ dáng không nói lời nào làm cho Thiên Thiên
cảm thấy cảm giác áp bách mười phần, đứng ở nơi đó đột nhiên có loại cảm giác
tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao.

“Sở tiểu thư,
có việc sao?” Lăng Phong nhìn các con số bản dự thảo phương án, thuận miệng a
hỏi, căn bản không có ngẩng đầu nhìn Thiên Thiên một cái.

Bị hắn hỏi lên
như vậy, Thiên Thiên những lời vừa rồi khi bò thang lầu nghĩ sẵn đột nhiên toàn
bộ bị quên mất, ngay cả một chữ cũng không có, kìm nén nửa ngày không biết nên
bắt đầu nói từ đâu rồi lại nói. “A, cái kia…em tiếp tục sửa sang lại báo biểu,
ha ha, tổng tài thật bận rộn, ha ha.” Trở lại vị trí rồi cúi đầu dậm chân mắng
“Sở Thiên Thiên mi thật không có tiền đồ, vài câu dối trá khen tặng mà nói có
thể đem mi dìm chết sao?”

Thật đúng là
có thể sao…

Trong quá
trình sửa sang lại báo biểu Thiên Thiên vài lần nghĩ muốn quay đầu hướng sau
lưng tổng tài đại nhân biểu đạt nàng đối với hắn cực kì kính trọng nhưng là mỗi
lần cổ chuyển tới một phần ba thì đã bị mắc kẹt, nàng lại uốn éo trở lại tiếp
tục vùi đầu sau đó như thế nhiều lần chừng hai mươi lần Thiên Thiên bất hạnh
uốn éo cái cổ.

Gục xuống bàn
thống khổ lại không dám phát ra âm thanh, đau khổ chờ đợi chuông tan tầm.

Khi Thiên
Thiên nghiêng cái đầu vẻ mặt quái dị từ phòng làm việc tổng tài đi ra, các đồng
nghiệp đều là cười mà không nói, một bộ dạng “Chúng tôi trong lòng rất hiểu”
nhìn.

Đi ra khỏi cao
ốc văn phòng Thiên Thiên đang lo quan sát xe công cộng thì thời điểm đó:

“Lên xe.” Một
chiếc xe mà Thiên Thiên không biết ở chỗ nào đi ra nhưng biết rõ là nàng xe này
chắc chắn là dừng ở bên người nàng.

Sở dĩ khẳng
định chiếc xe này như vậy đương nhiên xuất xứ từ người lái xe… A không…. chủ
chiếc xe.

Thiên Thiên
cung kính đối với tổng tài cười một chút, Lăng Phong mở cửa sổ xe ngó ra, cũng
hòa ái cười một tiếng:

“Sở tiểu thư,
như thế nào?”

Thiên Thiên
hơi chút chuyển động thân thể hướng nơi xe buýt sẽ đỗ xem xét, thời gian này
còn chưa tới phỏng đoán hôm nay bị tắc ở ngã ba đường, vòng trở về gọi taxi
không phải là quá tốn tiền sao… nếu đã lão bản cố ý, vậy thì lên đi!

Lời này cảm
giác là lạ .

Lăng Phong rất
có phong độ giúp Thiên Thiên mở cửa xe, Thiên Thiên thụ sủng nhược kinh:

“Tạ, tạ Tạ
tổng tài.” Đột nhiên đối với nàng tốt như vậy, chẳng lẽ đã nghĩ kỹ kế hoạch trả
thù chuẩn bị thừa dịp nàng lắc lắc cổ bị đau rồi?

Thiên Thiên
trong đầu đột nhiên toát ra hình ảnh giết người cắt cổ mấy ngày hôm trước chẳng
lẽ tổng tài muốn đối với nàng giở trò lưu manh?

Thiên Thiên
run lên vài lời chậm rãi: “Báo cáo tổng tài, em muốn xuống…”

“Hử?” Lăng
Phong chuyên tâm lái xe, giống như không hiểu Thiên Thiên dáng vẻ đột nhiên
khẩn trương vì cái gì.

Thiên Thiên
nghiêng cái đầu suy tư, khinh bỉ chính mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử,
đem lão bản nhà mình nghĩ đến ác như thế, chính mình chỉ là nhân viên bình
thường, hắn đường đường tổng tài Lăng thị đáng giá cùng nàng liều mạng sao?

Nghĩ như vậy
Thiên Thiên an tâm nhiều hơn chỉ là không hiểu: “Tổng tài công việc bận rộn còn
bớt thời giờ đưa em về nhà, ngài thật sự là thương nhân viên nha.” Cuối cùng
nói ra một câu dối trá khoác lác, cổ không đổi uốn éo:

“Bất quá tổng
tài ngài giống như lầm phương hướng rồi….” Nhà tôi không phải là con đường này.

“Đưa em về
nhà?” Lăng Phong giống như không hiểu đặt câu hỏi. Thiên Thiên nghiêng cổ có
phần phí sức gật đầu:

“Đúng vậy, ngài
vừa rồi…” Chẳng lẽ không phải… quá mất mặt.

Lăng Phong
nhún nhún vai: “Tôi xem cô liên tục nghiêng đầu đối với tôi cười cho là cô nghĩ
muốn lên xe hóng gió liền thuận đường dẫn cô đi một vòng.”

Nghiêng đầu
nhìn nhìn Thiên Thiên:

“Tôi đoán sai
ý rồi ư?”

“… Không có,
không có…” Hiểu nhầm thật lớn!

Thiên Thiên
đôi môi run run, mắt thấy xe chạy nhanh càng xa, đau lòng lát nữa phải thuê xe
trở về lại phải tốn thêm mười đồng nữa… tim liền bắt đầu xót.

“Tổng tài, tốt
lắm…ha ha.” Phiền toái ngài rủ lòng thương xót, mau dừng xe đi.

Lăng Phong rất
hiền hoà tự nhiên hướng Thiên Thiên cười một chút: “Sở tiểu thư.” Hướng một bên
ven đường có camera hơi hất càm:

“Nơi này cấm
dừng xe.”

Thiên Thiên
tâm tiếp tục đau xót, mười lăm khối.

Hai mươi khối.

Hai mươi lăm
khối.

Ba mươi.

Thật là đắt a!
! ! !

Đang khi Thiên
Thiên tới gần bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, mọi nỗi xót xa lan tràn thì thời
điểm đó xe cuối cùng chậm lại dừng dựa ở ven đường, Lăng Phong xuống xe giúp
Thiên Thiên mở cửa xe: “Đi theo tôi.”

Thiên Thiên
đang trong mộng, Lăng Phong chỉ vào một tấm bảng cách đó tầm 20 bước:

“Nếu đã đến
đây, cùng tôi vào thăm một vị bằng hữu.”

“Hả?” Thiên
Thiên còn không có kịp phản ứng đã bị hắn lôi kéo đi lên phía trước, mặc dù là
nghiêng cổ nhưng là mặt trời còn không có xuống núi đã bị một cái người cao phú
suất như vậy lôi kéo đi Thiên Thiên vẫn là nhịn không được đỏ mặt, lỗ tai cũng
đỏ.

Bước nhanh
đuổi kịp Lăng Phong bước chân dài hơn, khi đi qua cửa Thiên Thiên ngửa đầu thấy
rõ thì ra đây căn cứ trung y mà thành phố A lưu truyền rộng rãi.

Viện trung y
này Thiên Thiên mới biết bên trong tổng cộng liền hai bác sĩ chủ chốt nhưng tài
nghệ tinh xảo tính tình lại còn cổ quái, đều vượt qua Quái y thời cổ đại .

Nói bệnh viện
này bác sĩ không theo người ta xem bệnh, viện trưởng chính là một người trong
những bác sĩ để người bệnh tranh nhau đầy đất vẫn chỉ là nghề phụ của người ta,
viện trưởng nghe nói cùng Lăng thị có quan hệ dù sao không phải loại người bình
thường theo lời Hách Sảng mà nói: “Nhân vật lớn bạn cũng là nhân vật lớn.”

Đi vào đại
sảnh một người mặc áo khoác trắng tuấn mi đẹp nhìn qua cùng Lăng Phong không
khác lắm, đại nam nhân liền tiến lên đón chào:

“Ơ, Lăng tổng
tài đại giá quang lâm, làm cho địa phương nhỏ quả làm vẻ vang cho kẻ hèn này !”

Lăng Phong
lướt qua người nọ tay dắt Thiên Thiên hướng trên lầu đi, Thiên Thiên bị nam
nhân mặc áo khoác trắng ánh mắt mập mờ nhìn chằm chằm đến ngón tay tê dại, cố
gắng rút tay về bị Lăng Phong bắt đến sít sao.

Tổng tài có
thể là sợ nàng nghiêng cổ đi đường trong chốc lát ngã xuống thang lầu sẽ quay
đầu lại về công ty báo tai nạn lao động lại là xin nghỉ rồi tiền bảo hiểm… kia
phải là bao nhiêu khoản chi tiêu nha. Thiên Thiên rất khéo hiểu lòng người phân
tích.

Nhưng là Thiên
Thiên lại không hiểu vừa rồi tổng tài rõ ràng là muốn tới nhìn người, như thế
nào đảo mắt lại thành nàng bị người ta nhìn? ?

“Sở tiểu thư
phải không? Đau ở chỗ nào?” Một người áo khoác trắng đẹp trai dùng ngón giữa đè
lại cổ Thiên Thiên ôn nhu hỏi thăm.

Thiên Thiên
nghĩ lắc đầu dao động:

“Không đau.”

“Chỗ này ?”

“Không đau.”

“Vậy đây?”

“… Không đau.”

“A, cái này
….”

Thiên Thiên có
điểm không nhịn được: “Không đau!”

“Ách.” Áo
khoác trắng đẹp trai di động vị trí, hai tay vịn chặt Thiên Thiên đầu chỉ nghe
thấy “Răng rắc” một tiếng còn không có đặt câu hỏi Thiên Thiên liền tự phát hô
lên:

“Đau! Trời ơi
đau quá!” Hô xong phát hiện cổ có vẻ ổn quăng vài cái:

“Không có
chuyện gì rồi?”

Áo khoác trắng
đẹp trai lau sạch sẽ tinh dầu trên tay cười híp mắt nhìn Thiên Thiên:

“Sở tiểu thư,
hiện tại cảm giác như thế nào?”

Thiên Thiên
bởi vì vừa rồi vì thái độ không kiên nhẫn mà lúng túng, cảm kích nhìn xem áo
khoác trắng đẹp trai:

“Cảm ơn, tôi
vừa rồi…”

“Không có việc
gì.” Đẹp trai áo khoác trắng rất hào sảng nở nụ cười:

“Em là người
Lăng Phong mang tới coi như là bằng hữu, không cần quá khách khí.”

Đưa tay phải
ra: “Nhĩ hảo, tôi tên Thẩm Tần, có thể gọi tôi là tiểu Thẩm là được rồi.”

Thiên Thiên
mới vừa đưa tay phải ra, Lăng Phong đứng ở một bên xem nàng gào thét nửa ngày
liền ngang tới: “Không cần, bây giờ là thời gian ăn cơm, đi.” Nói xong cũng đi
xuống lầu dưới.

Thiên Thiên
đương nhiên muốn đi theo BOSS nên đối với Thẩm Tần cười cười bày tỏ cảm tạ liền
nhanh chóng chạy.

Thẩm Tần cởi
xuống áo khoác trắng, tựa ở trên lầu vừa nhìn lầu dưới Thiên Thiên đuổi theo
Lăng Phong, cười đến ý vị thâm trường.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3