Đại Đường Song Long Truyện - Chương 770

HỒI 770
Phất Tụ Ly Thành
Khấu Trọng theo cửa sau đi vào Hưng Xương Long. Đoàn Chí Huyền ra
đón, nhỏ giọng: “Thiếu soái, xin mời!” Đoạn dẫn gã đi về phía một tòa
nhà chẳng khác nào một kho hàng phía sau hậu viện.
Đại
chủ nhân của Hưng Xương Long, Bốc Vạn Niên, hiện đang ở Quan ngoại, cửa
tiệm Trường An do con trai thứ là Bốc Kiệt quản lý, thuộc hệ thống Quan
Trung Kiếm Phái. Từ Tử Lăng lần đầu nhập Quan Trung năm xưa cũng chính
là nhờ vào mối quan hệ của họ.
Khấu Trọng trước khi đến gặp Thường Hà đã bí mật phát lệnh, hẹn Lý Thế Dân đến đây gặp mặt.
Cửa lớn kho hàng hé mở, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Bàng Ngọc, thần sắc trầm trọng: “Tần vương cung nghênh Thiếu soái đại giá!”
Khấu
Trọng vỗ nhẹ vào vai hắn như một lão bằng hữu, cười thoải mái: “Khỏi
cần căng thẳng, ai chết dưới tay ai còn chưa biết đâu!”

Thế Dân đợi gã tại một góc chất đầy các thứ tạp hóa. Sau khi vẫy tay
cho Bàng Ngọc và Đoàn Chí Huyền lui, sắc mặt gã cũng sầm ngay xuống:
“Thế Dân đang muốn tìm Thiếu soái đây.”
Khấu
Trọng thản nhiên: “Có phải vì Phiệt chủ hạ lệnh, ngày mai ba huynh đệ
Tần vương ra vào Thái Cực cung đều phải đi qua Huyền Vũ Môn không?”
Lý Thế Dân ngạc nhiên giật mình: “Mật dụ ban ra lúc giờ Ngọ, không ngờ lại đến tai Thiếu soái nhanh như vậy?”
Khấu
Trọng ung dung: “Ta vừa nghe được từ chỗ Thường Hà. Đại thần trong
triều đều đang bàn luận về chuyện này, không hiểu vì sao Hoàng thượng
lại làm như vậy, chỉ biết tuyệt đối không phải tốt đẹp gì.”
Hai mắt Lý Thế Dân lóe sáng: “Thường Hà đã nói cho Thiếu soái?”
Khấu
Trọng gật đầu: “Chính là Thường Hà, một trong Tứ đại thống lãnh của
Huyền Vũ Môn. Giờ hắn là người của phía ta, cũng đã tuyên thệ thề chết
vì Tần vương.”
Lý Thế Dân mừng rỡ: “Tin này đúng là đất cằn hai lần gặp sương mai, cho dù chúng ta về Trường An chỉ chưa đầy hai ngày.”
Khấu Trọng cười: “Còn có tin vui nào nữa sao?”
Giọng
Lý Thế Dân đã nhẹ nhõm hẳn: “Trước chính ngọ, Lưu Hồng Cơ đến tìm ta
nói chuyện, hỏi thẳng có phải Thiếu soái toàn lực ủng hộ Lý Thế Dân ta
không. Trong số những tướng lĩnh tâm phúc của Phụ hoàng, quan hệ của ông
ấy với ta từ trước đến giờ luôn rất tốt, con người lại chính nghĩa ngay
thẳng, vì thế ta không giấu điều gì cả.”
Khấu
Trọng trầm giọng: “Chuyện ta ủng hộ huynh cả Trường An đều đã biết. Cái
Lưu tướng quân muốn hỏi chắc hẳn là, nếu chúng ta đoạt được binh quyền
thì người làm Hoàng đế sẽ là huynh hay là ta?”

Thế Dân gật đầu vẻ ngượng nghịu: “Thiếu soái thật thần thông! Đang là
lúc mấu chốt của sinh tử thành bại, cần phải lôi kéo Lưu Hồng Cơ về phía
bọn ta, vì thế ta đã trực lời khuyến cáo, lấy đại nghĩa hưng vong của
đất nước làm trọng, cuối cùng Lưu tướng quân đã thề tận trung với ta.”
Khấu Trọng vui mừng vỗ tay: “Đây đúng là tin tốt lành!”

Thế Dân cảm động: “Lưu Hồng Cơ chịu quy thuận, tất cả đều nhờ vào mấy
lời của Thiếu soái với ông ấy trên đ¬ường đến Hồng Nghĩa cung tối qua.
Lưu tướng quân đã nói, một ngoại nhân như Thiếu soái, hơn nữa còn đủ
thực lực để đối trọng với Đường thất bọn ta, khi đất nước lâm nguy lại
không những không lợi dụng đục nước béo cò mà còn sẵn sàng vứt bỏ nghiệp
đế, mong cho Trung thổ tránh khỏi tai họa. Hành vi đại nhân đại nghĩa
ấy càng cho người ta thấy rõ chuyện Kiến Thành, Nguyên Cát, thậm chí cả
Phụ hoàng chỉ biết đến tư tư lợi lợi, khiến Lưu tướng quân đã quyết định
ngả về phía bọn ta.”
Khấu Trọng hạ giọng
vẻ khiêm tốn: “Đó chỉ là một trong nhiều nguyên nhân, cái chính là Tần
vương đủ đức và trí khiến người người khâm phục, tấm gương bất chấp sống
chết lập vô số kỳ công trên chiến trư¬ờng mới là căn bản để chiêu hiền
đãi sĩ.”
Lý Thế Dân bật cười khà khà: “Không ngờ Thiếu soái lại biết cách nói chuyện khiến ngư¬ời ta dễ chịu đến vậy.”
Khấu Trọng thản nhiên: “Bản lĩnh vuốt mông ngựa của ta không hề thua kém đao pháp đâu.”
Hai
người cùng phá lên cười. Lý Thế Dân chợt nghiêm trang: “Có thêm Thường
Hà và Lưu Hồng Cơ, cơ hội của bọn ta càng lớn. Còn một tin hết sức quan
trọng nữa, có điều ngay cả ta cũng không thể nói nổi là tốt hay xấu.”
Khấu Trọng chau mày: “Lại có chuyện như vậy sao?”

Thế Dân trầm giọng: “Đoàn sứ tiết của Tất Huyền đã rời thành trước giờ
Ngọ, nghe nói tướng sĩ trấn giữ cửa cung và cổng thành đều không hay
biết, nhất thời tay chân cuồng cuồng, chỉ đành trơ mắt tiễn họ đi.”
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Lẽ nào Tất Huyền lại giận dữ vì lệnh tôn làm gián đoạn cuộc tỷ võ giữa lão và ta?”
Lý Thế Dân sửng sốt: “Tỷ võ gì?”
Khấu
Trọng kể lại chuyện rồi đăm chiêu: “Tất Huyền nếu quả thực cắt đứt với
lệnh tôn mà trở mặt bỏ đi, điều đó có nghĩa là lệnh tôn thực sự có ý kết
minh, tình hình không xấu nh¬ư bọn ta tưởng tượng.”

Thế Dân trầm ngâm một hồi rồi thận trọng: “Suy đoán của Thiếu soái có
vẻ hợp tình lý, nh¬ưng chính vì nó quá hợp tình lý nên khiến ta cảm thấy
có gì đó không ổn.”
Khấu Trọng gượng
cười: “Đây là địa bàn của Đại Đường, lẽ ra huynh phải biết rõ Tất Huyền
có thực sự quay lại Bắc cương không chứ?”

Thế Dân lắc đầu: “Ngựa họ cưỡi là khoái mã Đột Khuyết, sau khi rời
thành đã hỏa tốc phi về hướng bắc. Sự việc đột xuất khiến ta không kịp
phái người dò xét, quả thực không thể biết họ đi đâu!”
Khấu Trọng hỏi ngay: “Khả Đạt Chí có phải cũng đi theo đoàn?”
Lý Thế Dân đáp: “Đến giờ vẫn chưa rõ.”
Khấu
Trọng cười khổ: “Chiêu này của Tất Huyền thật cao minh, bọn ta lại rơi
vào thế hạ phong bị động. Việc không thể biết được tình thế này là trở
ngại tâm lý rất lớn khiến bọn ta khó thể lập tức khởi sự, đây cũng là
chủ ý của ta hẹn gặp huynh ở đây.”
Hai mắt
Lý Thế Dân lấp lánh phát quang, chậm rãi: “Tất Huyền bỏ đi sẽ gây ra lo
lắng lớn cho Trường An, bởi ai cũng đoán liên quân Tái ngoại sẽ nam
tiến trong nay mai. Bọn ta không còn lựa chọn nào khác ngoài nhanh chóng
hành động, bằng không sẽ hối hận không kịp!”
Khấu
Trọng gật mạnh đầu: “Cuối cùng Tần vương cũng xem Trường An là chiến
trư¬ờng, trên chiến trường chỉ có thắng làm vua thua làm giặc! Tình hình
Trường An huynh nắm rõ hơn ta, bọn ta nên phát động khi nào?”

Thế Dân đã lấy lại vẻ tự tin thường ngày, nói vẻ chắc chắn: “Nếu Dương
Công Bảo Khố đã không còn tin cậy, các vị chỉ có thể nhờ Hoàng Hà Bang
yểm hộ để nhập thành. Khi phía Thiếu soái đã chuẩn bị thỏa đáng, ta có
thể khởi sự bất kỳ lúc nào. Chỉ cần hành động thật nhanh chóng là chúng
ta có thể dùng thế sấm sét nghìn cân nhất cử khống chế Hoàng cung, rồi
dùng cấm vệ ? Huyền Vũ Môn chặn đứng đội quân của Đường Kiệm.”
Khấu Trọng hỏi: “Quân lực của cấm vệ thường trực trấn thủ Hoàng cung như thế nào?”

Thế Dân đáp ngay: “Quân lực chừng một vạn, ngoài ra còn Trường Lâm quân
của Thái tử khoảng ba nghìn, nếu không tính quân hộ thành và binh lực
của Đường Kiệm thì vẫn đông gấp đôi bọn ta, vì thế bọn ta cần định rõ
mưu lược rồi mới hành động, lấy nhanh khắc chậm, lúc khởi sự nhất thiết
phải chiếm ngay các yếu điểm trong cung, mà mấu chốt nhất là phải giành
bằng được Huyền Vũ Môn. Chỉ cần có thể khống chế Huyền Vũ Môn, ít nhất
bọn ta đã thành công một nửa.”
Khấu Trọng gật gù: “May mà Thường Hà đã đứng về phía ta.”

Thế Dân than thở: “Ta đã nói có thể khởi sự bất cứ lúc nào, thực ra lại
không thể định ra ngày giờ cụ thể. Nếu ta và Thiếu soái liên kết chủ
động làm phản, máu nhuộm cung cấm thì quả thực tình lý đều khó dung, vì
thế chúng ta cần phải chờ cơ hội...”
Khấu Trọng nhìn gã vẻ không hiểu: “Cơ hội nào?”
Lý Thế Dân chậm rãi: “Khi Thái tử và Tề vương rắp tâm dồn ta vào chỗ chết, lúc đó là cơ hội của chúng ta!”
Khấu Trọng chau mày: “Nếu chúng muốn giết cả Thiếu soái ta thì sao?”

Thế Dân lắc đầu: “Hoàng huynh đã nhiều lần rắp tâm mà vẫn không làm gì
được các huynh, do đó ắt sẽ bỏ dễ chọn khó, diệt trừ một mình ta. Ta
chết rồi, hội nghị kết minh sẽ khó lòng tiếp diễn được. Khi ấy Phụ hoàng
sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài buộc phải toàn lực giữ các huynh
lại Trường An. Nếu Thái tử thành công thì sẽ là nhất cử lưỡng tiện, bằng
không nếu sau này liên quân Tái ngoại nam chinh, trong tình thế bức
bách rất có khả năng ta sẽ đoạt lại được binh quyền, đó chính là điều
Thái tử, Tề vương, thậm chí cả Phụ hoàng không muốn thấy nhất.”
Khấu
Trọng cười khổ: “Đúng là huynh cân nhắc tình hình rất triệt để, lệnh
tôn bên trọng bên khinh, người người đều phẫn nộ mà đứng về phía huynh,
nếu huynh phản kích để giữ mạng thì sẽ không ai đàm tiếu gì được. Vấn đề
là làm sao bọn ta biết khi nào Thái tử hành động? Nếu cứ ngồi chờ thì
chẳng phải đã dâng quyền chủ động cho địch nhân rồi sao?”

Thế Dân lắc đầu: “Đây chính là tình trạng của bọn ta lúc này, bọn ta
phải im lặng chờ thời cơ đến. Mà bọn ta đâu phải hoàn toàn bị động? Vẫn
có thể thông qua mấy yếu nhân như Ngụy Trưng, Th¬ường Hà, Phong Đức Di,
Lưu Hồng Cơ để giám sát động tĩnh của đối phương. Tình thế hiện giờ hết
sức vi diệu, không ai biết khi nào Thiếu soái sẽ hết kiên nhẫn mà rũ áo
bỏ đi, vì thế nhân khi Thiếu soái vẫn đang ở Trường An, đối phương ắt
phải tốc chiến tốc thắng. Nếu ta đoán liệu không lầm, bọn ta hẳn cũng
không phải chờ lâu đâu.”
Khấu Trọng gật
gù: “Được! Bọn ta hãy chia ra mà hành động, việc liên lạc với các đại
thần để cho lệnh thúc Hoài An vương phụ trách, bọn ta cần phải nhanh hơn
địch nhân thì mới có thể thắng trong trò chơi cược mệnh này.

Thế Dân chắc chắn: “Tình hình bọn ta không hề bi quan như bề ngoài nhìn
vào đâu! Nếu như bắt đầu từ bây giờ hoạt động của ta chỉ bó gọn trong
thời điểm ra vào Thái Cực cung, khi ấy những vị trí mà đối phương có thể
mai phục gần như bọn ta đã nắm được rồi!”
Khấu Trọng gật đầu: “Huyền Vũ Môn!”

Thế Dân thong thả: “Nếu việc Tất Huyền bỏ đi là nước cờ được Phụ hoàng
hậu thuẫn, thế thì Người đã hoàn toàn đứng về phía Thái tử, hơn nữa còn
đã chấp nhận điều kiện mà Hiệt Lợi đưa ra, dâng lên thủ cấp của Thiếu
soái. Còn chuyện hạ lệnh cho ta cùng Thái tử, Tề vương ba người buộc
phải ra vào Thái Cực cung qua Huyền Vũ Môn chính là nhằm vào một mình
ta. Phụ Hoàng thay đổi chủ ý kết minh hẳn là do những lời đồn Tống
Khuyết đã bị trọng thương trong cuộc quyết đấu với Nhạc Sơn, khiến Người
không còn lo lắng gì nữa, cho rằng sau khi loại trừ được Thiếu soái sẽ
dễ dàng nắm thiên hạ trong tay.”
Khấu Trọng hỏi: “Lời đồn từ đâu mà có?”

Thế Dân đáp: “Tin đồn này từ Lâm Sĩ Hồng mà ra, mà Lâm Sĩ Hồng lại đang
toàn lực phản kích quân Tống phiệt, càng khiến cho Phụ hoàng không có
nghi ngờ gì.”
Khấu Trọng thầm chửi một
câu, sầm mặt xuống: “Nếu là như vậy, người đầu tiên mà lệnh tôn muốn
giết chính là Khấu Trọng ta, mượn cái đầu ta để lấy lòng người Đột
Quyết, hóa giải tạm thời uy hiếp từ Tái ngoại, sau đó tập trung toàn lực
quét sạch Thiếu Soái quân lúc ấy đã thành quần long không đầu. Nói cho
cùng huynh vẫn là con trai của ông ta, có thế nào cũng cũng phải niệm
chút tình cốt nhục!”
Lý Thế Dân gượng
cười: “Cái gương Dương Quảng giết huynh diệt phụ còn rành rành ra đó, vì
thế một khi đã nhận định ta là Dương Quảng thứ hai, Phụ hoàng sẽ không
còn niệm tình phụ tử nữa. Thiếu soái lúc mới vào Trường An vờ như không
có bất kỳ liên hệ nào với ta, về sau lại đột nhiên đích thân đến Hồng
Nghĩa cung tỏ rõ ý tiến thoái cùng ta, càng làm Người tăng thêm mối nghi
ngờ chúng ta ngầm cấu kết mưu phản. Nếu ta theo Thiếu soái, Người sẽ
mất tất cả đất đai ngoài Quan ngoại, Đại Đường sẽ lâm nguy. Trong hoàn
cảnh như thế, nếu Thiếu soái là Phụ hoàng, Thiếu soái sẽ có lựa chọn
gì?”
Khấu Trọng gật đầu: “Nếu ta là Phiệt
chủ, ta sẽ tạo ra một tình thế đồng thời có thể giết cả Tần vương lẫn
Thiếu soái, sau đó thì mối lo duy nhất sẽ chỉ là việc người Đột Quyết
trở mặt nam hạ, trong khi phía Quan Trung không còn vấn đề gì nữa.”

Thế Dân chùng giọng xuống: “Sau khi loại bỏ hai chúng ta, Phụ hoàng sẽ
phong tỏa Trư¬ờng An, tiêu diệt tất cả những ai liên quan đến ta và
Thiếu soái, bưng bít không cho tin tức truyền ra ngoài, sau đó phái
Nguyên Cát xuất quan tiếp quản Lạc Dương, ổn định tình hình trong ngoài
Quan Trung. Nếu Đột Quyết giữ lời hứa, thiên hạ có thể nói đã là cá
trong lồng của Phụ hoàng rồi. Cách nghĩ này khiến ta vô cùng đau khổ, có
điều kể từ khi bị tống đến Hồng Nghĩa cung, ta đã không còn bất cứ ảo
tưởng gì với Người nữa.”
Khấu Trọng đăm chiêu: “Phải làm gì mới có thể tạo ra cơ hội đồng thời thủ tiêu cả huynh và ta đây?” Đoạn nhìn sang Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân nhìn lại gã, cả hai cùng gật đầu vẻ hiểu ý.
o0o
Tiếng vó ngựa phi nước đại truyền đến.
Từ Tử Lăng cười với Hầu Hi Bạch: “Tất Huyền có phúc đáp rồi.”
Hầu Hi Bạch than vãn: “Chà! Thật khiến người ta đau đầu!”
Một Phi Vân vệ thúc ngựa phóng tới, tung người xuống ngựa, hai tay dâng lên một cây trường tiễn buộc một bức hàm chưa mở.
Từ
Tử Lăng nhận lấy bức phi tiễn truyền thư, tuy không hiểu những văn tự
Đột Quyết trên đó nhưng vẫn có thể khẳng định là bức thư khiêu chiến mà
Bạt Phong Hàn gửi cho Tất Huyền, nhất thời ngạc nhiên: “Là ai đưa đến
vậy?”
Gã Phi Vân vệ cung kính: “Là một vị
cô nương Đột Quyết xinh đẹp, muốn giao đến tay Bạt gia ngay tức khắc,
còn nói trước khi mũi tên được bắn đến, Tất Huyền Thánh giả đã dẫn đoàn
sứ tiết rời thành trở về Tái ngoại, nói xong rồi đi ngay.”
Từ,
Hầu hai gã đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy rất không ổn. Phi
Vân vệ đi rồi, hai gã lập tức vào phòng tìm Bạt Phong Hàn.
Bạt Phong Hàn cầm cây tiễn ngồi thừ ra, cười khổ: “Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?”
Từ
Tử Lăng đăm chiêu: “Có thể vì Lý Uyên can thiệp vào chuyện Tất Huyền
đối phó Khấu Trọng nên Tất Huyền bực tức trở mặt bỏ đi, còn Ba Đại Nhi
thì lựa chọn ở lại.”
Bạt Phong Hàn lắc
đầu: “Tất Huyền đã nhất định làm điều gì, không ai có thể xen ngang vào
được, việc này ắt phải có điểm bọn ta chưa nghĩ thông!” Nói đoạn vươn
người đứng dậy, với lấy áo bào.
Hầu Hi Bạch vội hỏi: “Huynh đi đâu vậy?”
Bạt Phong Hàn dừng bước, bình thản đáp: “Ta ra ngoài dạo một lát cho khuây khỏa đầu óc.” Nói đoạn rảo bước rời đi.
Hầu
Hi Bạch lo lắng nhìn Từ Tử Lăng: “Bạt huynh không sao chứ? Trường An
lúc này nguy hiểm rình rập từng bước, ra ngoài không mục đích đâu có hay
ho gì?”
Từ Tử Lăng trầm ngâm: “Nếu ta
đoán không lầm, hẳn Bạt huynh đi tìm Ba Đại Nhi. Có thể gác trận quyết
chiến với Tất Huyền sang một bên, hẳn Bạt huynh lại nhớ tới Ba tỷ. Nói
cho cùng Ba Đại Nhi vẫn là người con gái Bạt huynh yêu nhất, dù là Du di
cũng khó thể thay thế được, hơn nữa sáng nay Du di thất hẹn đã làm tự
tôn của Bạt huynh bị đả kích ghê gớm. Hy vọng Bạt huynh có thể vượt qua
thù hận dân tộc, có kết cục tốt đẹp với Ba tỷ.”
Hầu Hi Bạch thở dài: “Ta cũng bắt đầu thấy buồn bực, có chỗ nào hay hay thư giãn một chút không?”
Từ
Tử Lăng bật cười: “Hầu nhi ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, mọi việc
đợi Khấu Trọng về hãy tính. Lúc tối tăm nhất là lúc trước tảng sáng,
trước khi bão tố ập đến cũng là lúc bứt rứt khó chịu nhất. Nói cho ta
biết, lúc quay về Ba Thục ngươi đã làm những gì?”
Hầu
Hi Bạch gượng cười: “Huynh xem ta là trẻ con chắc, không có việc gì
cũng giữ ta ở lại! Như thế này đi, phân cho ta một nhiệm vụ, bằng không
ta sẽ đến Thượng Lâm uyển giết thời gian, tối nay mới về cùng các ngươi
đi gặp Sư công.”
Từ Tử Lăng hết cách, thở
dài: “Thôi được, hãy lấy xe vòng một vòng quanh Thượng Lâm uyển, tìm
cách bí mật đưa Ma Thường về đây. Bọn ta cần phải định rõ mọi kế hoạch
ứng biến, tránh lúc xảy ra chuyện lại tay chân cuống cuồng…”
Hầu Hi Bạch tươi tỉnh rời đi, một lúc sau Khấu Trọng mới ủ rũ quay về.
o0o
Chưa đến đại môn, một bóng ng¬ười chợt lao ra, hối hả: “Xin Thiếu soái hãy đi theo nô gia!”
Khấu trọng định thần nhìn ra Kim Hoàn Chân, bèn cười lạnh: “Ngươi còn mặt mũi đến tìm ta sao?”
Kim
Hoàn Chân gượng cười: “Thiếu soái mắng chửi nô gia thế nào cũng được,
nô gia có thể thề không phản ứng, chỉ hy vọng phu phụ chúng ta được hiến
chút lực mọn báo đáp đại ân cứu mạng của Thiếu soái và Từ công tử.”
Khấu
Trọng nghĩ bụng chẳng lẽ ta sợ ng¬ươi chắc, xem các ngươi có thể giở
trò gì nữa! Bèn trầm giọng: “Dẫn đường đi! Nếu có chuyện xảy ra, đừng
trách ta ra tay không nương tình.”
Kim Hoàn Chân khẽ cười buồn, dẫn gã rẽ vào một con ngõ nhỏ.
o0o
Từ Tử Lăng ngồi trong phòng Bạt Phong Hàn, trong lòng ngổn ngang trăm mối ưu tư.
Sau
khi đến Trường An, sự việc liên tiếp ập tới khiến hai gã không sao ứng
phó xuể. Tất Huyền đột nhiên bỏ đi càng làm cho cục diện thêm phức tạp
rối bời, hung cát khó lường.
Những lời của
Đổng Thục Ni là thực hay chỉ là sự hiểu lầm đối với Lý Uyên? Đối với
hai gã bây giờ, bất cứ một phán đoán sai lầm nào đều có thể dẫn đến tai
họa khôn lường. Ma môn sở trường dùng âm mưu thủ đoạn, nếu không làm rõ
được Đổng Thục Ni nói thật hay giả, rất có thể các gã sẽ quyết định sai
lầm mà dẫn đến thất bại thân vong.
Nghĩ đến đây, trong đầu Từ Tử Lăng chợt xuất hiện một điềm báo, đưa mắt nhìn về phía cửa phòng.
Bóng
người thoáng hiện, Loan Loan diễm sắc tuyệt trần xuất hiện trước mặt
gã, mỉm cười dịu dàng: “Người ta có thể vào giải sầu giúp Tử Lăng hay
không?”
o0o
Chu
Lão Thán chờ Khấu Trọng trong một chái nhà nhỏ thuộc phường Thắng
Nghiệp. Sau khi khẳng định không có mai phục, Khấu Trọng mới nghiêm
trang: “Ta có thể không truy cứu việc các người lấy oán báo ân ở Long
Tuyền, có điều đừng giở thủ đoạn, bởi vì ta sẽ không tin lời các ngươi
nữa. Hiểu được điều này thì đừng có lãng phí thời gian quý báu của ta!”
Thật
không ngờ, phu phụ Chu Lão Thán đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đứng bật
dậy, vai kề vai quỳ xuống, mặt quay về hướng nam, đồng thanh: “Thánh môn
đệ tử Chu Lão Thán, Kim Hoàn Chân xin thề với Thánh tổ các đời, nếu có
một từ nào giấu giếm Khấu Trọng, chúng ta sống không bằng chết, chết
không bằng sống, muôn kiếp trầm luân!”
Khấu Trọng ngẩn người ngạc nhiên, hết nhìn hai người lại ngó nghiêng xung quanh, vò đầu: “Các người tự nhiên có chuyện gì vậy?”
Những
nếp nhăn chằng chịt trên khuôn mặt Chu Lão Thán càng trũng sâu xuống,
thật tương phản với vẻ nõn nà trên da thịt Kim Hoàn Chân, nghiêm trang
nói: “Chúng ta biết Thiếu soái nghĩ về chúng ta vô cùng xấu, nhưng phu
thê Chu Lão Thán này có ân tất phải trả, có thù sẽ phải báo. Nếu Thiếu
soái vẫn không chịu tin lời chúng ta, chúng ta cũng chẳng biết làm gì
hơn.”
Kim Hoàn Chân tiếp lời: “Sau khi hết
hy vọng về Tà đế Xá lợi, chúng ta đã quyết định rời khỏi nơi thị phi
này, quy ẩn điền viên, sống nốt quãng đời còn lại. Có điều thân bất do
kỷ, thật may cơ hội cuối cùng đã đến, vả lại cũng muốn nhờ Thiếu soái
giúp một tay.”
Khấu Trọng gật đầu: “Nói đi! Chỉ cần các ng¬ơi có tâm, ta nhất định hoàn thành tâm nguyện này của các ngươi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3