Đại Đường Song Long Truyện - Chương 709

Đại Nghĩa Vi Tiên

Từ Tử Lăng ở lại Trường An
bốn ngày chờ Lý Thế Dân cầm quân chinh phạt Lưu Hắc Thát, rồi gã mới từ
bí đạo âm thầm ra đi, đến Tịnh Niệm thiền viện.
Gã sợ khi gặp lại Phi Huyên sẽ không
kìm chế được tình cảm, nhưng lại mong muốn gặp nàng, nói cho nàng biết
nỗi ân hận của mình, nói cho nàng biết rằng mình sẽ cố gắng hết sức vì
thiên hạ, để nhìn thấy niềm vui của nàng khi mình thay đổi.
Lý Thế Dân tuy không nói thẳng với
gã, nhưng từ việc y dùng lại Lý Tịnh, phong Lý Tịnh làm Hành Quân Tổng
Quản trong trận đánh lần này chính là dùng hành động để nói với Từ Tử
Lăng rằng y chấp nhận đề nghị của gã.
Khi gã đến Tịnh Niệm thiền viện thì chiến tranh ở hai chiến tuyến nam bắc đã bắt đầu kịch liệt.
Lưu Hắc Thát đại phá Lý Nguyên Cát
và Lý Thần Thông, cùng Cao Khai Đạo và Trương Kim Thụ kết minh để tránh
mối họa sau lưng, sau đó cầm quân tiến đến Tông Thành ở Hà Bắc.
Tướng thủ thành Lý Thế Tích thấy
tình thế không ổn, bỏ thành mà chạy với ý đồ giữ lại Lạc Châu. Lưu Hắc
Thát đuổi theo chém được năm ngàn người, Lý Thế Tích cũng mất mạng.
Trận này chấn động cả Trường An.
Tiếp
theo Lưu Hắc Thát đánh hạ Tương Châu, Vệ Châu với thế chẻ tre, đoạt hết
những nơi Đậu Kính Đức đã mất về tay Lý Đường. Các tướng Đường như Tần
Võ Thông, Trần Quân Bình, Trình Danh Chấn buộc phải chạy đến Quan Trung.
Lưu Hắc Thát xưng là Hán Đông Vương,
đổi niên hiệu là Nguyên Thiên Tạo, đặt kinh đô ở Lạc Châu, khôi phục
lại quan chế, văn võ thời Kiến Đức.
Lúc này Lý Thế Dân và Lý Nguyên Cát hợp nhau thành tám vạn quân, phản kích toàn diện.
Lưu Hắc Thát không giữ nổi Tương Châu, phải lui về kinh đô Lạc Châu.

Thế Dân lấy xong Tương Châu liền chia binh thành nhiều đường đánh Lạc
Châu, khiến Lưu Hắc Thát gặp nhiều khó khăn. Ai có kiến thức cũng hiểu
rằng Lý Thế Dân định trước khi Khấu Trọng tiến lên phía bắc đánh Lạc
Dương, bình định miền Bắc trước.
Trong
khoảng thời gian Lưu Hắc Thát phá Lý Thế Tích, Khấu Trọng ở miền nam
tiếp thu Giang Đô từ tay Lý Thần Thông, rồi giữ lời hứa để Lý Thần Thông
bỏ chạy.
Cha con Trầm Pháp Hưng vẫn không hề biết Giang Đô đã lọt vào tay Khấu Trọng.
Nhờ
có Trần Trường Lâm, Khấu Trọng hoàn toàn nắm được nội bộ của Trầm Pháp
Hưng và nhờ sự giúp đỡ ngầm của các tướng lĩnh có ý muốn phản Giang Nam,
nên gã đánh thẳng đến Côn Lăng nhanh như sấm sét.
Cho
đến khi Thiếu Soái quân vào thành cha con Trầm Pháp Hưng mới hiểu ra
đại thế đã mất, lật đật bỏ chạy. Trên đường đào thoát bị Trần Trường Lâm
phục kích, Trần Trường Lâm chính tay giết chết cha con Trầm Pháp Hưng
để báo mối huyết hải thâm thù.
Trong vòng
nửa tháng, Thiếu Soái quân đã buộc Lý Tử Thông đầu hàng, giết chết Trầm
Pháp Hưng, chấn động thiên hạ, thế dâng như nước lũ vượt cả Lý Thế Dân.
Các
tướng lãnh dưới cờ Lâm Sĩ Hồng, Tiêu Tiễn, Phụ Công Hựu lần lượt dâng
thành đầu hàng khiến ba người Lâm, Tiêu, Phụ càng cô thế hơn.
Từ
Tử Lăng đến Tịnh Niệm thiền viện nhưng không gặp được Sư Phi Huyên.
Nàng đã ra đi trước đó hai ngày, trước khi đi có nói với Liễu Không rằng
sẽ gặp Lý Thế Dân. Từ Tử Lăng thất vọng chỉ đành đến Lương Đô.
Nào
ngờ chuyện thất ý không đi riêng lẻ, đến Lương Đô không những chẳng thể
gặp lại Âm Hiển Hạc và Kỷ Thiến mà cũng chẳng nghe được tin tức của hai
người. Gã tuy lo lắng suýt nữa quay về Tương Dương, nhưng sau đó cân
nhắc nặng nhẹ nên cuối cùng bỏ ý nghĩ này, nhờ Tống Lỗ sai người đến
Tương Dương dọ hỏi, còn mình thì ngồi thuyền thủy sư của Thiếu Soái quân
để xuống miền nam gặp Khấu Trọng.
Khi gã
ngồi thuyền từ Vận Hà xuống miền nam, Khấu Trọng cũng đang chạy đua cùng
với thời gian, hội sư với Đỗ Phục Uy ở Lịch Dương, cấp quân tấn công
Phụ Công Hựu.
Trong cơn hấp hối cuối cùng,
Phụ Công Hựu sai tướng là Mã Huệ Lượng, Trần Đương cầm ba vạn quân đóng
ở núi Bác Vọng, ngoài ra dùng Trần Chính Thông, Từ Thiệu Ninh cầm ba
vạn quân đóng ở núi Thanh Lâm, cách núi Bát Vọng một con sông, khóa chặt
đường sông, chống cự Khấu Trọng. Đây là một chiến lược cả công lẫn thủ,
dựa vào sự hiểm trở của địa thế để chống cự.
Liên
quân của Khấu Trọng và Đỗ Phục Uy trước tiên chặt đường lương thảo của
bọn chúng, cô lập phong tỏa Đơn Dương rồi sai người dụ bọn Mã Huệ Lượng
rời khỏi nơi hiểm yếu, sau đó dùng quân chủ lực đại pháp công phá.
Không
còn trở ngại nữa, Khấu Trọng và Đỗ Phục Uy thừa thắng tấn công Đơn
Dương. Phụ Công Hựu còn tưởng chạy đến Cối Kê hội họp với Tả Du Tiên với
ý đồ phản công, nhưng bị Khấu Trọng và Đỗ Phục Uy dùng khinh kỵ truy
đuổi. Cuối cùng Đỗ Phục Uy cũng tận tay giết chết Phụ Công Hựu.
Từ
Tử Lăng đến Đơn Dương thì Thiếu Soái quân đang thu thập tàn cuộc, sửa
sang lại tường thành, thu nhận hàng quân, mau chóng lập lại trật tự cho
dân thành Đơn Dương sinh hoạt lại như thường. Người phụ trách chuyện này
là Nhậm Mi Mi, biết Từ Tử Lăng đến, liền cho người phi báo Khấu Trọng.
o0o
Khấu Trọng lập tức ra đón, đi cùng còn có Lôi Cửu Chỉ và Hầu Hi Bạch. Huynh đệ lâu ngày gặp nhau nên vô cùng hoan hỷ.
Khấu
Trọng thấy Từ Tử Lăng tâm sự trùng trùng, còn tưởng rằng gã thấy cảnh
sinh tình, nhớ lại năm xưa cùng Phó Quân Sước vào thành.
Thấy
vậy gã đề nghị: “Hay là chúng ta xuống ngựa đi bộ, ôn lại chuyện năm
xưa cùng mẫu thân vào thành cầm cố đồ đạc lấy ngân lượng chữa bệnh rỗng
dạ dày.”
Lôi Cửu Chỉ cười nói: “Vài ngày
nữa tiệm buôn mới mở cửa lại, Lôi Cửu Chỉ này phá lệ một phen, đích thân
xuống bếp nấu vài món ăn để mọi người cùng thưởng thức, chúc mừng ngày
gặp lại.”
Hầu Hi Bạch thích thú: “Ta và
Lôi đại ca đi tìm nguyên liệu, các người vào tiệm rượu ngồi trò chuyện,
đảm bảo tối nay sẽ có tiệc.”
Nói rồi ha hả cười Hầu Hi Bạch và Lôi Cửu Chỉ cùng vào thành.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng xuống ngựa, giao ngựa cho thân binh dắt đi.
Băng
qua cửa thành, quân giữ thành cất tiếng chào vang dội, sĩ khí hiên
ngang đến cực điểm, ai nấy đều vui niềm vui đại thắng, khiến Từ Tử Lăng
muốn thuyết phuc lại càng khó mở lời.
Thành
Đơn Dương vẫn như xưa, sông ngòi chằng chịt, cầu đá khắp nơi, mang đậm
đặc sắc của miền quê sông nước Giang Nam. Chỉ có điều là dân cư không
dám ra đường nên ngoài đường người đi lại vô cùng thưa thớt. Còn lại thì
chỉ có Thiếu Soái quân đang thu dọn đường xá. Trên đường đầy những binh
khí, cung tiễn, giáp trụ hư hỏng, gãy đổ tạo một quang cảnh vô cùng kỳ
dị.
Khấu Trọng nhìn quán rượu cao hai
tầng, cười nói: “Hình như là quán này đây. Người đâu, mau mở cửa cho
huynh đệ bọn ta khai trương nào.”
Thân vệ tả hữu lập tức làm theo răm rắp.
Khấu
Trọng lắc đầu, chép miệng: “Năm xưa khi chúng ta vào thành, nào có nghĩ
đến cảnh vẻ vang hôm nay. À này, Âm tiểu tử không đi cùng với ngươi
sao? Tại sao không thấy hắn?”
Từ Tử Lăng đáp: “Lên lầu rồi nói.”
Hai
người lên lầu, quán rượu trống trơn, chẳng có một bóng người nào. Cả
hai người ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ như năm xưa, nhìn chiếc ghế
trống, nơi mà Phó Quân Sước năm xưa đã ngồi, bất giác cảm xúc tràn về.
Từ
Tử Lăng kể lại việc không tìm thấy Âm Hiển Hạc. Khấu Trọng nghe vậy
nhíu mày, thắc mắc: “Không lý gì hắn vẫn chưa quay về? Thật khiến cho
người ta lo lắng! Chả trách gì ngươi ưu tư như thế, rốt cuộc hắn đi đâu
tìm muội muội của hắn đây?”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Đây chỉ là một trong những tâm sự của ta thôi!”
Vừa lúc này thân binh cũng vâng lệnh Nhậm Mi Mi đem rượu đến mừng, khiến hai người tạm ngừng tâm sự.
Đợi
khi tên thân binh lui ra, Khấu Trọng đưa mắt nhìn xuống đường, nhìn các
thủ hạ đang siêng năng làm việc, nói: “Rốt cuộc ngươi có tâm sự gì, tại
sao có vẻ muốn nói nhưng lại thôi? Ta và ngươi có gì mà không nói được?
Cho dù ngươi có mắng ta, thì kẻ làm huynh đệ này cũng chỉ đành lắng
nghe.”
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn xa xăm, nhìn ánh tà dương phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, cất tiếng hỏi: “Lão gia đâu?”
Khấu
Trọng quay đầu nhìn theo gã, đáp: “Sau khi Lão gia trừ xong Phụ Công
Hựu, lập tức trở về Lịch Dương chủ trì đại cuộc. Thời gian của chúng ta
không nhiều, cần phải tấn công Tương Dương trước khi mùa xuân đến.
Chuyện này ta đã suy nghĩ lâu lắm rồi, vì Trương Trấn Châu đã đáp ứng
đứng về phía chúng ta.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Chúng ta? Ôi!”
Khấu Trọng giật mình nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, tại sao ngươi không chịu nói với ta?”
Từ
Tử Lăng từ tốn trả lời: “Ta đã biết cuộc chiến giữa Tống Khuyết với
Ninh Đạo Kỳ! Ta không những đã đến Tịnh Niệm thiền viện mà còn gặp Phạm
Thanh Huệ.”
Khấu Trọng kêu thất thanh: “Cái gì?”
Tiếng bước chân vang lên phía cầu thang.
Giọng
nói của Bạt Phong Hàn vọng lên: “Vì sao Thiếu soái ngươi bỏ Hán Trung
mà lấy Tương Dương? Ta sợ mất cơ hội đánh Lạc Dương nên đi cả ngày đêm
để đến đây.”
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vội vàng đứng dậy, nhưng cả hai lại có tâm trạng khác nhau.
Bạt Phong Hàn xuất hiện trước mắt, hai mắt ánh những tia thần quang rực rỡ, vẻ mặt vui mừng hớn hở.
Khấu
Trọng cười ha hả: “Lão Bạt biết tâm ý của ta, đúng là chúng ta sắp sửa
đánh Tương Dương. Còn vụ tại sao bỏ Hán Trung mà lấy Tương Dương thì một
lời khó mà nói hết. Mong lão ca ngồi xuống uống chén rượu trước, sau đó
tiểu đệ sẽ bẩm cáo kỹ càng, lát nữa Lôi Cửu Chỉ sẽ đích thân làm món
ngon, vừa vặn bày tiệc tẩy trần cho lão ca và Tử Lăng.”
Bạt
Phong Hàn ngồi xuống đối diện hai người, nhìn Khấu Trọng rót rượu cho
mình, ngạc nhiên hỏi: “Tử Lăng cũng vừa đến phải không?”
Từ
Tử Lăng thấy hai người đang vui sướng vì sắp đánh nhau với Lý Thế Dân,
còn mình lại sắp tạt một gáo nước lạnh vào mặt, trong lòng cảm thấy áy
náy, cười khổ rằng: “Đệ cũng vừa đến trước huynh một bước thôi.”
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên: “Tử Lăng đang có tâm sự gì à?”
Khấu Trọng chen vào nói: “Đây chính là chuyện ta cũng đang muốn hỏi hắn.”
Từ
Tử Lăng buồn bã trả lời: “Ta vừa đến Trường An gặp Lý Thế Dân, thuyết
phục y phản gia tộc, dốc hết sức mình giành lấy ngôi vua.”
Khấu
Trọng và Bạt Phong Hàn đều sững người ra, ngừng hết mọi động tác, cứ
hệt như thời gian đang dừng lại. Cả ba nhìn nhau, tòa lầu rộng thênh
thang bỗng yên lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng ồn từ dưới đường
vọng lên.
Một lúc sau, Khấu Trọng buông bình rượu xuống, ngồi ngẩn ra.
Bạt Phong Hàn lên tiếng phá vỡ không khí im lặng: “Lý Thế Dân có sợ không?”
Từ
Tử Lăng đáp: “Y đúng là sợ, nhưng không phải là sợ chúng ta mà là phụ
vương và huynh đệ của y, sợ nửa mảnh giang sơn mất trong tay họ. Lý Uyên
nhân lúc Lý Thế Dân không có ở Trường An đã dùng tội danh mơ hồ xử tử
Lưu Văn Tĩnh, vì ông ta có quan hệ mật thiết với Lý Thế Dân.”
Khấu
Trọng gật đầu: “Đó gọi là giết một dọa một trăm. Lý Uyên muốn tỏ ý bảo
quần thần rằng y ủng hộ Kiến Thành, nếu tên tiểu tử họ Lý không chịu
tỉnh ra, chắc chắn là một kẻ ngốc nghếch.”
Bạt Phong Hàn không nói gì nữa, ngồi thừ ra nhìn ly rượu.
Khấu Trọng nhìn Từ Tử Lăng, vừa khéo Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn sang gã, ánh mắt hai người chạm nhau.
Từ Tử Lăng chép miệng than: “Những chuyện khác có cần ta nói ra nữa không?”
Khấu
Trọng cười khổ nói: “Nếu ta vẫn còn là một tên tiểu lưu manh lăn lộn
giang hồ cùng ngươi như lúc trước, Từ đại ca ngươi muốn thế nào thì thế
ấy, ta chỉ cần tuân theo là xong. Nhưng đã trải qua trăm cay ngàn đắng,
lại xây dựng được Thiếu Soái quân, biết bao binh sĩ đã đổ máu, ai cũng
vì Khấu Trọng này vào sinh ra tử, bây giờ ta đột nhiên nói với họ, ta
không làm nữa, bởi vì Lý Thế Dân chịu hứa làm hoàng đế. Nếu ngươi là ta,
có nói ra được những lời đó không? Họ chịu đi theo ta là vì tin Khấu
Trọng này, tin ta không những chẳng bán đứng họ mà sẽ thống lãnh họ
thống nhất thiên hạ, dựng nghiệp ngàn thu, để lại oai danh cho hậu thế.”
Từ Tử Lăng trầm mặt, đưa tay bưng ly rượu, trong mắt hiện lên thần sắc đau khổ vô cùng.
Khấu
Trọng vỗ vai gã, nghiêm mặt nói: “Nhất là Tống Khuyết bị thương vì Ninh
Đạo Kỳ, ta lại càng không thể phụ lòng mong mỏi của y.”
Bạt Phong Hàn lập tức chấn động hỏi nhanh: “Hai người Tống, Ninh quyết chiến thắng thua thế nào?”
Khấu
Trọng đáp rằng: “Tình hình lúc đó cực kỳ vi diệu, cũng có thể nói là
không phân thắng thua, nhưng Tống Khuyết đã giữ lời hứa rời khỏi cuộc
đại chiến tranh bá thiên hạ.”
Từ Tử Lăng bình thản nói: “Phạm Thanh Huệ sẽ đích thân thuyết phục Tống Khuyết.”
Bạt Phong Hàn cảm thấy không rõ, ngơ ngác: “Tại sao lại có Phạm Thanh Huệ ở đây?”
Khấu Trọng nâng ly nhìn chén rượu trong tay Từ Tử Lăng, cười nói: “Cạn chén rượu rồi nói tiếp đi.”
Ba gã ngửa cổ uống cạn chén rượu, không khí vẫn còn nặng nề.
Khấu
Trọng lấy tay quệt rượu trên mép, buồn bã cười rằng: “Thực ra Tử Lăng
cũng nghĩ cho ta thôi, biết ta không muốn làm hoàng đế, nhưng có ai chịu
chấp nhận phương pháp giải quyết này không? Chả lẽ Thiếu Soái quân đang
lúc sĩ khí lên cao, uy phong chấn bốn phương tám hướng mà lại đầu hàng
Lý Thế Dân sao?”
Từ Tử Lăng cười chua
chát, trầm giọng nói: “Đây có lẽ là biện pháp duy nhất khiến Tống Ngọc
Trí hồi tâm chuyển ý đối với ngươi, chính là vì Khấu Trọng ngươi không
phải kẻ tham công danh lợi lộc, là kẻ vì làm hoàng đế mà bất chấp mọi
thủ đoạn. Thậm chí có thể làm cho nàng nhận thức rõ rằng ngươi sẽ không
vì sự vinh nhục cá nhân mà đi tranh đoạt thiên hạ, ngươi chỉ nghĩ cho
trăm họ nơi Trung thổ mà thôi. Ta không phải muốn ngươi đầu hàng mà chỉ
muốn ngươi tích cực giúp Lý Thế Dân, giúp y ngồi lên ngai vàng, chống
lại âm mưu của Lý Uyên, Ma môn và Hiệt Lợi đang dồn y vào chỗ chết.”
Khấu
Trọng nghe mà trố mắt há hốc mồm, một lát sau mới có phản ứng, quay
sang Bạt Phong Hàn nhờ giúp đỡ: “Lão ca là bằng hữu tốt nhất của hai
huynh đệ chúng ta, có thể nói cho ta một lời công bằng không?”
Bạt
Phong Hàn buồn bã: “Ta có thể bênh ai, bỏ ai đây? Trái tim ta chia làm
đôi, vừa mong muốn cùng Thiếu soái ngươi sánh vai tác chiến, đánh thẳng
vào Lạc Dương, đạp bằng Quan Trung; mặt khác lại hiểu tấm lòng cao
thượng của Tử Lăng, hiểu hắn đã thấy cái đại họa khi Hiệt Lợi đánh vào
Trung nguyên! Mà Tử Lăng cũng là huynh đệ bằng hữu mà Bạt Phong Hàn này
kính mến.”
Ngừng một lát, gã tiếp: “Vì một
nữ nhân mà buông bỏ thiên hạ, nghe có vẻ hoang đường quái dị, nhưng lời
của Tử Lăng không phải là không có lý, chỉ có như thế mới cho thấy nàng
trong lòng ngươi quan trọng đến chừng nào.”
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Huynh đang giúp Tử Lăng đó sao?”
Bạt Phong Hàn xua tay: “Ta không nói nữa đâu!”
Khấu
Trọng sững người nhìn Bạt Phong Hàn một lát, rồi đưa mắt nhìn xuống
chén rượu của mình, đột nhiên bật cười, từ cười nhỏ trở thành cười lớn
tiếng.
Đến lượt Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn cũng nhìn nhau, không biết tại sao gã lại cười như vậy.
Khấu Trọng cười đến mức thở hổn hển: “Châm rượu!”
Bạt Phong Hàn vội châm rượu cho gã.
Khấu Trọng đợi rượu đầy, nâng ly đổ ực vào miệng, rồi vui vẻ nói: “Rượu ngon!”

đưa tay kéo vai Từ Tử Lăng, chép miệng than: “Nếu có thể bỏ mọi ân oán
với Lý Thế Dân, chiêu này của Tử Lăng đúng là tuyệt diệu, nếu thành công
thì đúng là có thể tránh được cục diện nam bắc phân liệt. Ta cũng không
cần khổ sai làm hoàng đế, mà vẫn có thể lấy được tấm lòng của Ngọc Trí.
Chao ôi, con bà nó, Tử Lăng đang nghĩ tốt cho ta, đúng không?”
Từ Tử Lăng bình tĩnh nói: “Lý Thế Dân và ngươi có thù oán gì không thể gỡ chứ?”
Khấu Trọng hơi ngạc nhiên rồi lộ vẻ suy tư.
Từ
Tử Lăng cười khổ: “Giả sử tình huống cứ phát triển như thế này, thì
chẳng biết ngày nào thiên hạ mới thái bình? Hoặc là Trung thổ sẽ vĩnh
viễn phân liệt, lặp lại cục diện ngũ hồ phân tranh! Nhưng ta biết chỉ
cần chúng ta liên kết với Lý Thế Dân, phá vỡ liên minh giữa Kiến Thành
với Ma môn, Hiệt Lợi, khiến Lý Thế Dân hiểu được lòng quân và biết cách
trị dân sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt yêu thương dân lành, thiên hạ
lại trở về một mối, đánh lui kẻ ngoại địch, trăm họ sẽ sống trong yên
lành. Cân nhắc nặng nhẹ, ta biết rõ dù đã làm khó ngươi, nhưng cũng phải
bày tỏ tấc lòng này.”
Khấu Trọng buồn bã
gật đầu: “Những lời của Tử Lăng làm ta phải suy nghĩ, nhưng ngươi làm
sao đảm bảo Phạm Thanh Huệ có thể thuyết phục được Tống Khuyết? Đã mười
năm qua bà không làm được điều này, tại sao hôm nay lại có thể chắc
chắn?”
“Bình!”
Khấu
Trọng đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, khiến ly tách trên bàn vỡ nát, rượu
đổ ra tung tóe, kêu lớn: “Thật không công bằng! Bắt đầu từ cuộc chiến Từ
Giảng, chúng ta cố gắng sinh tồn trong tuyệt cảnh, lấy máu để đổi lấy
cơ hội, khó khăn lắm mới lấy được thành quả hôm nay, tại sao không phải
Lý Thế Dân đầu hàng ta mà ta phải đi theo Lý Thế Dân?”
Từ
Tử Lăng bình tĩnh nói: “Ngươi thật muốn làm hoàng đế ư? Lại có thể làm
một hoàng đế tốt ư? Phải biết võ công của ngươi và tài thao lược dù có
thể thắng được Lý Thế Dân nhưng ngươi có tài kinh bang tế thế như y
không?”
Khấu Trọng ngẩn ra nhìn những mảnh
vỡ trên bàn, tay phải vẫn án trên bàn, tay còn lại gãi đầu nói: “Câu
này của ngươi còn lợi hại hơn cả Thiên Đao của Tống Khuyết. Chao ôi! Tại
sao ta cứ nói không lại ngươi? Con bà nó, lão Bạt, huynh nói thế nào
đây?”
Bạt Phong Hàn từ tốn nói từng từ
một: “Nói thẳng ra, nếu ta là Khấu Trọng, không ai có thể lay động lòng
tin của ta, chỉ có một người là ngoại lệ, đó chính là Từ Tử Lăng, bởi vì
ta hiểu hắn tuyệt đối không hại Khấu Trọng ngươi. Thực ra làm hoàng đế
có gì hay đâu? Đâu bằng ba huynh đệ chúng ta lang thang nơi chân trời
góc biển, uống rượu ăn thịt sống vui qua kiếp này. Nói đến cùng, tài trí
của Lý Thế Dân dù là đối thủ hay bạn bè cũng đều phải tôn kính!”
Khấu
Trọng im lặng không nói, chỉ thấy ánh thần quang trong mắt đại thịnh,
gã chạm phải ánh mắt của Từ Tử Lăng, rồi lại cười khổ: “Ngươi đã làm ta
động lòng. Có lẽ đây là cách duy nhất để tránh khỏi mối đại họa làm
hoàng đế, lại có thể lấy được lòng mỹ nhân, nhất cử lưỡng đắc. Ai! Con
bà nó! Ta vẫn không thể gật đầu chấp thuận ngươi được, vì trước hết phải
hỏi ý Tống Khuyết lão nhân gia cái đã, nếu không ta làm sao ăn nói với
y. Thứ đến ta phải bàn bạc điều kiện với tên Lý tiểu tử đó, nếu đàm phán
bất thành tất phải khai chiến. Tử Lăng chớ trách ta không lập tức đáp
ứng ngươi, bởi vì ta cần phải gánh vác trách nhiệm dẫn dắt Thiếu Soái
quân.”
Từ Tử Lăng nhìn gã trong khoảnh
khắc, gật đầu đồng ý: “Hai chuyện này rất hợp lý, ta chẳng những không
trách ngươi mà còn rất cảm động, bởi vì ngươi đã không làm ta thất
vọng.”
Bạt Phong Hàn xen vào: “Cứ quyết
định như thế. Đêm nay đừng nói chuyện mất hứng nữa, chúng ta chỉ uống
rượu thôi. Bây giờ Thiếu soái ngươi hãy kể lại cuộc chiến giữa Tống
Khuyết và Ninh Đạo Kỳ, đừng bỏ sót một chi tiết nào cho ta.”
Tiếng
bước chân vang lên, Hầu Hi Bạch hớn hở bưng thức nhắm lên bàn. Y không
biết vận mệnh thiên hạ đã thay đổi sau cuộc trò chuyện của ba gã.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3