Đại Đường Song Long Truyện - Chương 700
HỒI 700
Nghĩa Thích Kim Cương
Tuyết nối đuôi nhau từ trên trời bay xuống, càng lúc càng dày, toàn
vùng núi chìm vào một màu trắng miên man. Khấu Trọng đẩy mái chèo ở
cuối bè, mục quang nhìn bóng lưng hùng tráng như một trái núi của Tống
Khuyết đang ngồi xếp bằng dõi trông phía trước. Hoa tuyết rơi đến cách
nửa thước trên đầu lão ta, lập tức bị một lực lượng thần bí khôn lường
gạt trật qua, tự nhiên bay tránh sang một bên, không một tí nào vấy lên
mình lão ta được.
vùng núi chìm vào một màu trắng miên man. Khấu Trọng đẩy mái chèo ở
cuối bè, mục quang nhìn bóng lưng hùng tráng như một trái núi của Tống
Khuyết đang ngồi xếp bằng dõi trông phía trước. Hoa tuyết rơi đến cách
nửa thước trên đầu lão ta, lập tức bị một lực lượng thần bí khôn lường
gạt trật qua, tự nhiên bay tránh sang một bên, không một tí nào vấy lên
mình lão ta được.
Bão tuyết vẫn đang rầm
rập bao trùm trời đất, bè gỗ đã đóng mấy tấc tuyết, tăng gia trọng lượng
thân bè, khiến cho Khấu Trọng phải quét dẹp mấy lượt.
rập bao trùm trời đất, bè gỗ đã đóng mấy tấc tuyết, tăng gia trọng lượng
thân bè, khiến cho Khấu Trọng phải quét dẹp mấy lượt.
Giữa
tuyết trắng mênh mông, hai bờ Y Thủy biến thành những đường nét mơ hồ
mờ mịt, bất kể bè gỗ động chạm trôi nổi thế nào trên mặt sông, Tống
Khuyết vẫn ngồi vững như Thái Sơn, không một chút động đậy.
tuyết trắng mênh mông, hai bờ Y Thủy biến thành những đường nét mơ hồ
mờ mịt, bất kể bè gỗ động chạm trôi nổi thế nào trên mặt sông, Tống
Khuyết vẫn ngồi vững như Thái Sơn, không một chút động đậy.
Thiên
Đao danh chấn thiên hạ đặt ngang trên gối, song thủ nắm nhẹ, làm cho
Khấu Trọng càng cảm nhận được cảnh giới “ngoài xả đao ra không còn gì
khác” của Tống Khuyết.
Đao danh chấn thiên hạ đặt ngang trên gối, song thủ nắm nhẹ, làm cho
Khấu Trọng càng cảm nhận được cảnh giới “ngoài xả đao ra không còn gì
khác” của Tống Khuyết.
Trận chiến này của Tống Khuyết thật là may rủi khó liệu.
Khấu
Trọng từng giao thủ qua với hai người, lại hoàn toàn không có cách nào
nhận được ai cao ai thấp, bọn họ đều như vực sâu biển rộng thâm trầm
không lối ra, không thể nào dò tìm mức độ nông sâu.
Trọng từng giao thủ qua với hai người, lại hoàn toàn không có cách nào
nhận được ai cao ai thấp, bọn họ đều như vực sâu biển rộng thâm trầm
không lối ra, không thể nào dò tìm mức độ nông sâu.
Giả
như Ninh Đạo Kỳ bại trận, đương nhiên mọi việc lại tiến hành như cũ,
trường quyết chiến này chỉ là một khúc chen trên con đường thống nhất
thiên hạ.
như Ninh Đạo Kỳ bại trận, đương nhiên mọi việc lại tiến hành như cũ,
trường quyết chiến này chỉ là một khúc chen trên con đường thống nhất
thiên hạ.
Nếu Tống Khuyết bại trận bỏ
mình, Khấu Trọng sẽ không còn đường thoái nào khác, chỉ có thể kế thừa
di chí của Tống Khuyết, hoàn thành mộng tưởng của Tống Khuyết, vì nghĩa
vụ không còn đường quay lại.
mình, Khấu Trọng sẽ không còn đường thoái nào khác, chỉ có thể kế thừa
di chí của Tống Khuyết, hoàn thành mộng tưởng của Tống Khuyết, vì nghĩa
vụ không còn đường quay lại.
Sau khi thấu
qua lời nói của Tống Khuyết hiểu được sự khác biện giữa y và Phạm Thanh
Huệ, gã không còn cách nào rõ được vấn đề ai đúng ai sai. Mọi người có
lập trường và lối nhìn riêng biệt, không những là đấu tranh tư tưởng, mà
còn là đấu tranh khu vực.
qua lời nói của Tống Khuyết hiểu được sự khác biện giữa y và Phạm Thanh
Huệ, gã không còn cách nào rõ được vấn đề ai đúng ai sai. Mọi người có
lập trường và lối nhìn riêng biệt, không những là đấu tranh tư tưởng, mà
còn là đấu tranh khu vực.
Không chỉ đơn
độc một lần mà lặp đi lặp lại, Tần Thuỷ Hoàng Doanh Chính kết thúc sự
chia rẽ trường kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, lúc quốc thế cường thịnh nhất,
lại chỉ truyền một đời rồi mất; Tùy Văn đế Dương Kiên khiến cho loạn cục
Ngụy, Tấn - Nam, Bắc triều quy hợp thống nhất lại, cũng qua hai đời là
sụp đổ. Sự xảo hợp này là số mệnh lịch sử? Hay là hậu quả tất nhiên của
việc muốn có đồng hóa dưới sự khác biệt văn hóa?
độc một lần mà lặp đi lặp lại, Tần Thuỷ Hoàng Doanh Chính kết thúc sự
chia rẽ trường kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, lúc quốc thế cường thịnh nhất,
lại chỉ truyền một đời rồi mất; Tùy Văn đế Dương Kiên khiến cho loạn cục
Ngụy, Tấn - Nam, Bắc triều quy hợp thống nhất lại, cũng qua hai đời là
sụp đổ. Sự xảo hợp này là số mệnh lịch sử? Hay là hậu quả tất nhiên của
việc muốn có đồng hóa dưới sự khác biệt văn hóa?
Hán triều trường trị an bình sau nhà Tần, Trung thổ sau nhà Tùy có phải cũng hưởng vận mệnh giống như vậy?
Khấu
Trọng dưới sự mở mang của Tống Khuyết đã vượt quá thời đại của bản thân
mình. Dùng góc độ từ trên nhìn xuống để quan sát nguyên nhân sâu xa sau
lưng sự trị loạn, hưng suy xưa nay, giúp cho gã thâm nhập hoàn cảnh tự
xem xét nội tâm mình.
Trọng dưới sự mở mang của Tống Khuyết đã vượt quá thời đại của bản thân
mình. Dùng góc độ từ trên nhìn xuống để quan sát nguyên nhân sâu xa sau
lưng sự trị loạn, hưng suy xưa nay, giúp cho gã thâm nhập hoàn cảnh tự
xem xét nội tâm mình.
Bè gỗ dưới sự thao túng của gã tiến tới hướng bắc, đưa Tống Khuyết đến vị trí quyết chiến.
Đây
không những là một trường quyết đấu sinh tử chấn động nhất Trung thổ,
mà còn là trận quyết chiến then chốt quyết định mệnh vận thiên hạ.
không những là một trường quyết đấu sinh tử chấn động nhất Trung thổ,
mà còn là trận quyết chiến then chốt quyết định mệnh vận thiên hạ.
Khấu
Trọng sâu sắc cảm nhận được bất kể chiến cục kết quả ra sao, hình thế
Trung nguyên sau trận quyết chiến sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục lại bộ
dạng trước đây.
Trọng sâu sắc cảm nhận được bất kể chiến cục kết quả ra sao, hình thế
Trung nguyên sau trận quyết chiến sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục lại bộ
dạng trước đây.
o0o
Trong
dịch quán ấm áp như mùa xuân, mùi thơm lan tỏa, bảy hán tử ăn vận kiểu
thương lữ bình dân đang quây quần quanh một lò lửa đắp tạm, thiêu nướng
hai cái đùi sói, khói nghi ngút qua song cửa hai bên, trong quán không
khí không ngột ngạt chút nào. Thấy Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc hai vị
khách không mời mà đến đẩy cửa đi vào, ai nấy cũng nhìn lên nhìn xuống
hai người, lại không chào hỏi nói năng, khiến bọn họ cảm thấy không khí
khẩn trương sát khí đằng đằng động chạm là bùng nổ.
dịch quán ấm áp như mùa xuân, mùi thơm lan tỏa, bảy hán tử ăn vận kiểu
thương lữ bình dân đang quây quần quanh một lò lửa đắp tạm, thiêu nướng
hai cái đùi sói, khói nghi ngút qua song cửa hai bên, trong quán không
khí không ngột ngạt chút nào. Thấy Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc hai vị
khách không mời mà đến đẩy cửa đi vào, ai nấy cũng nhìn lên nhìn xuống
hai người, lại không chào hỏi nói năng, khiến bọn họ cảm thấy không khí
khẩn trương sát khí đằng đằng động chạm là bùng nổ.
Từ
Âm hai người lịch duyệt giang hồ, thấy bọn người kia ai ai cũng có bọc
dài đặt ở chỗ tầm cánh tay có thể duỗi chụp, đều biết bên trong tất có
giấu binh khí, bảy tráng hán kia không những là kẻ có võ, không chừng
còn là đạo tặc chuyên cướp của giết người.
Âm hai người lịch duyệt giang hồ, thấy bọn người kia ai ai cũng có bọc
dài đặt ở chỗ tầm cánh tay có thể duỗi chụp, đều biết bên trong tất có
giấu binh khí, bảy tráng hán kia không những là kẻ có võ, không chừng
còn là đạo tặc chuyên cướp của giết người.
Từ
Tử Lăng đóng cửa lại, mục quang lạc trên mình một tráng hán cỡ hăm bảy,
hăm tám đang ngồi bên lò nướng đối diện cửa lớn, người này thần thái
trầm ổn lãnh tĩnh, tuy mặt mày phong trần vẫn khó che đậy anh khí, hiển
hiện không phải là tiểu tặc chặn đường cướp của, mà là cao thủ võ công
cực cao.
Tử Lăng đóng cửa lại, mục quang lạc trên mình một tráng hán cỡ hăm bảy,
hăm tám đang ngồi bên lò nướng đối diện cửa lớn, người này thần thái
trầm ổn lãnh tĩnh, tuy mặt mày phong trần vẫn khó che đậy anh khí, hiển
hiện không phải là tiểu tặc chặn đường cướp của, mà là cao thủ võ công
cực cao.
Y không một chút nhân nhượng nghênh đón mục quang của Từ Tử Lăng, cũng lộ thần sắc kinh dị, hiển thị có nhãn lực cao minh.
Những người khác chỉ theo sự dẫn dắt của y, đều đưa mục quang tuân thủ ý hướng của y, chờ y phát lệnh.
Từ
Tử Lăng trực giác cảm thấy bọn chúng không phải là hạng đạo tặc, liền
hé cười ôm quyền thăm hỏi: “Xin thứ cho bọn ta quấy nhiễu, chỉ vì ngửi
thấy mùi thịt thơm lừng, nhịn không được nên chui vào, không có ý gì
khác.”
Tử Lăng trực giác cảm thấy bọn chúng không phải là hạng đạo tặc, liền
hé cười ôm quyền thăm hỏi: “Xin thứ cho bọn ta quấy nhiễu, chỉ vì ngửi
thấy mùi thịt thơm lừng, nhịn không được nên chui vào, không có ý gì
khác.”
Hán tử cứng cỏi anh khí kia rướn
người dậy, ôm quyền hồi lễ: “Huynh đài thần thái diện mạo làm cho tại hạ
nghĩ tới một người, dám hỏi cao tánh đại danh.”
người dậy, ôm quyền hồi lễ: “Huynh đài thần thái diện mạo làm cho tại hạ
nghĩ tới một người, dám hỏi cao tánh đại danh.”
Giọng nói của y đậm đặc khẩu âm Tái bắc, Từ Tử Lăng lòng rúng động, thản nhiên đáp: “Bản nhân Từ Tử Lăng.”
Bao
gồm cả hán tử anh vĩ kia, ai ai cũng lộ thần sắc chấn động, ai còn ngồi
cũng liền đứng dậy, hướng tới gã thi lễ, thái độ thân thiện.
gồm cả hán tử anh vĩ kia, ai ai cũng lộ thần sắc chấn động, ai còn ngồi
cũng liền đứng dậy, hướng tới gã thi lễ, thái độ thân thiện.
Hán tử anh vĩ hiện ra thần sắc cảm khái anh hùng khí đoản, cười khổ: “Thì ra thật là Từ huynh, tiểu đệ là Tống Kim Cương.”
Từ Tử Lăng ngây người: “Tống huynh sao lại đến đây?”
Tống
Kim Cương buồn bã: “Tướng bại trận không đủ dũng khí để nói, chuyện này
nói ra thì dài, bọn ta chi bằng ngồi xuống đàm thoại.”
Kim Cương buồn bã: “Tướng bại trận không đủ dũng khí để nói, chuyện này
nói ra thì dài, bọn ta chi bằng ngồi xuống đàm thoại.”
Mọi
người lại vây quanh lò lửa ngồi xuống, Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc chia
nhau ngồi hai bên Tống Kim Cương, sau khi giới thiệu Âm Hiển Hạc, mọi
người thay phiên dùng dao bén cắt thịt sói, vừa ăn vừa nói.
người lại vây quanh lò lửa ngồi xuống, Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc chia
nhau ngồi hai bên Tống Kim Cương, sau khi giới thiệu Âm Hiển Hạc, mọi
người thay phiên dùng dao bén cắt thịt sói, vừa ăn vừa nói.
Tống
Kim Cương thốt: “Có thể cùng chia sẻ thịt sói với Từ huynh, Âm huynh
như vầy là ân sủng đặc biệt của ông trời đối với ta, sau khi đại bại
trận Bách Bích, ta và Định Dương Khã hãn bị Lý Thế Dân phái binh đánh
đuổi sát rạt, thủ không được Thái Nguyên, duy chỉ còn nước thoái ra Tái
ngoại đầu hàng Hiệt Lợi, nào hay lại trúng gian mưu của Triệu Đức Ngôn.”
Kim Cương thốt: “Có thể cùng chia sẻ thịt sói với Từ huynh, Âm huynh
như vầy là ân sủng đặc biệt của ông trời đối với ta, sau khi đại bại
trận Bách Bích, ta và Định Dương Khã hãn bị Lý Thế Dân phái binh đánh
đuổi sát rạt, thủ không được Thái Nguyên, duy chỉ còn nước thoái ra Tái
ngoại đầu hàng Hiệt Lợi, nào hay lại trúng gian mưu của Triệu Đức Ngôn.”
Định Dương Khã hãn là Lưu Vũ Châu, chủ của Tống Kim Cương.
Từ Tử Lăng cau mày: “Triệu Đức Ngôn và các ngươi có ân oán gì, sao lại muốn hãm hại các ngươi?”
Tống
Kim Cương đáp: “Vấn đề ở chỗ Hiệt Lợi có vẻ coi trọng Tống Kim Cương
ta, cho nên khiến cho Triệu Đức Ngôn sinh nghi kỵ, cho nên phao bậy với
Định Dương khả hãn là Hiệt Lợi hy vọng bọn ta về lại Thượng Cốc, Mã Ấp
chiêu tập binh tướng cũ, sắp xếp phản kích Đường quân. Nào hay trên
đường bọn ta y lời dẫn người về Trung nguyên, Triệu Đức Ngôn lại nói với
Hiệt Lợi bọn ta có ý đồ mưu phản. Vì vậy bọn ta bị Lang quân truy kích,
Định Dương khả hãn tử trận tại đương trường, gần ngàn huynh đệ không ai
may mắn, chỉ có bảy người bọn ta thành công chạy thoát.”
Kim Cương đáp: “Vấn đề ở chỗ Hiệt Lợi có vẻ coi trọng Tống Kim Cương
ta, cho nên khiến cho Triệu Đức Ngôn sinh nghi kỵ, cho nên phao bậy với
Định Dương khả hãn là Hiệt Lợi hy vọng bọn ta về lại Thượng Cốc, Mã Ấp
chiêu tập binh tướng cũ, sắp xếp phản kích Đường quân. Nào hay trên
đường bọn ta y lời dẫn người về Trung nguyên, Triệu Đức Ngôn lại nói với
Hiệt Lợi bọn ta có ý đồ mưu phản. Vì vậy bọn ta bị Lang quân truy kích,
Định Dương khả hãn tử trận tại đương trường, gần ngàn huynh đệ không ai
may mắn, chỉ có bảy người bọn ta thành công chạy thoát.”
Một
người trong số nói: “Toàn là nhờ Tống soái nghĩ ra kế Kim thiền thoát
xác, dùng một huynh đệ đã chết mặt y phục của người, rạch nát mặt mày
người đó, Triệu Đức Ngôn mới chịu thu binh về.”
người trong số nói: “Toàn là nhờ Tống soái nghĩ ra kế Kim thiền thoát
xác, dùng một huynh đệ đã chết mặt y phục của người, rạch nát mặt mày
người đó, Triệu Đức Ngôn mới chịu thu binh về.”
Từ
Tử Lăng lòng đã sớm biết chuyện như vậy sẽ xảy ra, đâu cảm khái gì,
Triệu Đức Ngôn nói không chừng là do Hiệt Lợi sau lưng sai phái, bởi Lưu
Vũ Châu và Tống Kim Cương đã mất đi giá trị lợi dụng, không cần phải
lưu giữ trên thế gian nữa. Nếu công nhiên xử quyết hai người, sẽ làm cho
Hán nhân nương tựa Đột Quyết bỏ đi, cho nên phải dùng chút thủ đoạn.
Tử Lăng lòng đã sớm biết chuyện như vậy sẽ xảy ra, đâu cảm khái gì,
Triệu Đức Ngôn nói không chừng là do Hiệt Lợi sau lưng sai phái, bởi Lưu
Vũ Châu và Tống Kim Cương đã mất đi giá trị lợi dụng, không cần phải
lưu giữ trên thế gian nữa. Nếu công nhiên xử quyết hai người, sẽ làm cho
Hán nhân nương tựa Đột Quyết bỏ đi, cho nên phải dùng chút thủ đoạn.
Tống Kim Cương lại thở dài than: “Bọn ta có phải rất ngu xuẩn không?”
Từ
Tử Lăng đối với việc y chơi với cọp đòi lấy da nó, làm chó săn cho
người Đột Quyết đã thấy bất đồng sâu xa, bất quá Tống Kim Cương đã đến
bước sơn cùng thủy tận, không muốn đánh hôi người ta, chỉ còn nước thốt:
“Thắng làm vua thua làm giặc, thông minh ngu xuẩn gì chứ. Tống huynh có
tính toán gì cho tương lai?”
Tử Lăng đối với việc y chơi với cọp đòi lấy da nó, làm chó săn cho
người Đột Quyết đã thấy bất đồng sâu xa, bất quá Tống Kim Cương đã đến
bước sơn cùng thủy tận, không muốn đánh hôi người ta, chỉ còn nước thốt:
“Thắng làm vua thua làm giặc, thông minh ngu xuẩn gì chứ. Tống huynh có
tính toán gì cho tương lai?”
Tống Kim
Cương đáp: “Thật không giấu gì, Bắc phương không còn chỗ cho Tống Kim
Cương ta dung thân, cho nên muốn đi Giang Nam đầu hàng Tiêu Tiễn luôn có
quan hệ mật thiết với bọn ta, nào ngờ sau khi về Trung nguyên mới biết
hình thế đại biến, Tống Khuyết kéo binh ra khỏi Lĩnh Nam trợ giúp Thiếu
soái tranh thiên hạ, nhiều người khẳng định phía bắc Trường Giang sớm
muộn gì cũng quy hàng Thiếu Soái quân hết, cho nên thám thính ý của Tiêu
Tiễn, nhắm xem Ba Thục rời bỏ trọng tâm tranh bá ở Trung nguyên, hy
vọng tìm được một chỗ ẩn lánh tươi sáng sống tới già, không lo tới thế
sự nữa.”
Cương đáp: “Thật không giấu gì, Bắc phương không còn chỗ cho Tống Kim
Cương ta dung thân, cho nên muốn đi Giang Nam đầu hàng Tiêu Tiễn luôn có
quan hệ mật thiết với bọn ta, nào ngờ sau khi về Trung nguyên mới biết
hình thế đại biến, Tống Khuyết kéo binh ra khỏi Lĩnh Nam trợ giúp Thiếu
soái tranh thiên hạ, nhiều người khẳng định phía bắc Trường Giang sớm
muộn gì cũng quy hàng Thiếu Soái quân hết, cho nên thám thính ý của Tiêu
Tiễn, nhắm xem Ba Thục rời bỏ trọng tâm tranh bá ở Trung nguyên, hy
vọng tìm được một chỗ ẩn lánh tươi sáng sống tới già, không lo tới thế
sự nữa.”
Âm Hiển Hạc ngạc nhiên: “Tống
huynh sao không tính tới đầu quân Thiếu soái, sự rành rọt của Tống huynh
đối với Đột Quyết tất sẽ có ích vô cùng cho Thiếu soái.”
huynh sao không tính tới đầu quân Thiếu soái, sự rành rọt của Tống huynh
đối với Đột Quyết tất sẽ có ích vô cùng cho Thiếu soái.”
Tống
Kim Cương lộ thần sắc khổ não: “Ta năm xưa đã lập tâm bất lương đối với
Thiếu soái, kết bọn với Tiêu Tiễn và Hương Ngọc Sơn hãm hại gã, còn có
mặt mũi nào đi cầu xin gã thu dụng. Bỏ đi! Kim Cương hiện tại lòng đã
nguội lạnh, không còn hùng tâm tráng chí nữa.”
Kim Cương lộ thần sắc khổ não: “Ta năm xưa đã lập tâm bất lương đối với
Thiếu soái, kết bọn với Tiêu Tiễn và Hương Ngọc Sơn hãm hại gã, còn có
mặt mũi nào đi cầu xin gã thu dụng. Bỏ đi! Kim Cương hiện tại lòng đã
nguội lạnh, không còn hùng tâm tráng chí nữa.”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Tống huynh thoái ra khỏi cuộc phân tranh là việc làm sáng trí.”
Tống
Kim Cương nghiêm mặt: “Từ huynh không nhắc chuyện ác cũ, đối với Kim
Cương không nửa lời trách cứ, Kim Cương cảm kích phi thường. Hiện nay
Tái ngoại hình thế cực kỳ khẩn trương, các tộc Tái ngoại dưới sự lôi kéo
của Hiệt Lợi và Đột Lợi đã kết thành liên minh, dùng khẩu hiệu đẹp đẽ
nói là phù trợ Khấu Trọng, chính đang bí mật tập hợp quân lực chuẩn bị
kéo rốc xâm lăng miền Nam. Mặt khác để Triệu Đức Ngôn thông qua thế lực
Ma môn ở Trường An, tận lực trấn an Lý Uyên và Lý Kiến Thành, nghe nói
Lý Uyên đối với chuyện liên quân Tái ngoại vẫn còn như nằm mộng không
phát giác gì, tình thế bất lợi phi thường.”
Kim Cương nghiêm mặt: “Từ huynh không nhắc chuyện ác cũ, đối với Kim
Cương không nửa lời trách cứ, Kim Cương cảm kích phi thường. Hiện nay
Tái ngoại hình thế cực kỳ khẩn trương, các tộc Tái ngoại dưới sự lôi kéo
của Hiệt Lợi và Đột Lợi đã kết thành liên minh, dùng khẩu hiệu đẹp đẽ
nói là phù trợ Khấu Trọng, chính đang bí mật tập hợp quân lực chuẩn bị
kéo rốc xâm lăng miền Nam. Mặt khác để Triệu Đức Ngôn thông qua thế lực
Ma môn ở Trường An, tận lực trấn an Lý Uyên và Lý Kiến Thành, nghe nói
Lý Uyên đối với chuyện liên quân Tái ngoại vẫn còn như nằm mộng không
phát giác gì, tình thế bất lợi phi thường.”
Từ
Tử Lăng nghe vậy tâm tình càng trầm trọng, Tống Kim Cương chạy trốn
khỏi Đột Quyết, nắm bắt được tình báo đầu tay về Hiệt Lợi, Đột Lợi,
tuyệt không phải nói bậy. Xem chuyện Lương Sư Đô sai người thông qua Hải
Sa bang thu mua binh khí Giang Nam là biết Ma môn và Đột Quyết đang sắp
xếp đại âm mưu đối phó Lý Thế Dân, Lý Thế Dân nếu bị hại chết, đại quân
Tái ngoại lập tức xâm nhập, chiến lược cao minh cực kỳ. Lời nói của
Tống Kim Cương càng làm gã kiên định quyết tâm đi gặp Lý Thế Dân, hơn
nữa không thể chậm trễ chút nào.
Tử Lăng nghe vậy tâm tình càng trầm trọng, Tống Kim Cương chạy trốn
khỏi Đột Quyết, nắm bắt được tình báo đầu tay về Hiệt Lợi, Đột Lợi,
tuyệt không phải nói bậy. Xem chuyện Lương Sư Đô sai người thông qua Hải
Sa bang thu mua binh khí Giang Nam là biết Ma môn và Đột Quyết đang sắp
xếp đại âm mưu đối phó Lý Thế Dân, Lý Thế Dân nếu bị hại chết, đại quân
Tái ngoại lập tức xâm nhập, chiến lược cao minh cực kỳ. Lời nói của
Tống Kim Cương càng làm gã kiên định quyết tâm đi gặp Lý Thế Dân, hơn
nữa không thể chậm trễ chút nào.
Tống Kim
Cương lại giọng trầm trầm long trọng: “Trong chư hùng Nam phương, Phụ
Công Hựu, Lý Tử Thông và Trầm Pháp Hưng đều không đủ gây họa, chỉ là đối
tượng dâng cho Thiếu soái luyện đao. Kẻ duy nhất đáng ngại là Tiêu Tiễn
và Lâm Sĩ Hồng, đặc biệt là họ Lâm rất khó đối phó. Bọn họ nếu không
phải lo kềm chế lẫn nhau, đã sớm vượt Trường Giang lên Bắc, khuếch
trương thế lực.”
Cương lại giọng trầm trầm long trọng: “Trong chư hùng Nam phương, Phụ
Công Hựu, Lý Tử Thông và Trầm Pháp Hưng đều không đủ gây họa, chỉ là đối
tượng dâng cho Thiếu soái luyện đao. Kẻ duy nhất đáng ngại là Tiêu Tiễn
và Lâm Sĩ Hồng, đặc biệt là họ Lâm rất khó đối phó. Bọn họ nếu không
phải lo kềm chế lẫn nhau, đã sớm vượt Trường Giang lên Bắc, khuếch
trương thế lực.”
Cái Từ Tử Lăng quan tâm
là sự uy hiếp của liên quân Tái ngoại, đối với Tiêu Tiễn và Lâm Sĩ Hồng
giờ phút này đâu để tâm tới, nhưng đối phương tỏ hảo tâm nên lễ độ hỏi:
“Tống huynh thấy sao về hai người này?”
là sự uy hiếp của liên quân Tái ngoại, đối với Tiêu Tiễn và Lâm Sĩ Hồng
giờ phút này đâu để tâm tới, nhưng đối phương tỏ hảo tâm nên lễ độ hỏi:
“Tống huynh thấy sao về hai người này?”
Tống
Kim Cương đáp: “Khuyết điểm của Tiêu Tiễn là ngoài rộng trong hẹp, đố
kỵ nhân tài, hay trấn áp tru sát kẻ có công cao, cho nên nội bộ không
ổn. À! Nếu không phải ta không còn đường đi, tuyệt sẽ không nghĩ tới đi
đầu hàng hắn.”
Kim Cương đáp: “Khuyết điểm của Tiêu Tiễn là ngoài rộng trong hẹp, đố
kỵ nhân tài, hay trấn áp tru sát kẻ có công cao, cho nên nội bộ không
ổn. À! Nếu không phải ta không còn đường đi, tuyệt sẽ không nghĩ tới đi
đầu hàng hắn.”
Từ Tử Lăng mỉm cười: “Nói như vậy, Khấu Trọng trái lại đã giúp Tống huynh có quyết định chính xác rồi.”
Tống
Kim Cương bẽn lẽn cười: “Lâm Sĩ Hồng vừa được Phùng Áng dẫn quân quy
hàng, thế lực tăng gia, thực lực vượt trên Tiêu Tiễn, đối phó hắn không
phải dễ.”
Kim Cương bẽn lẽn cười: “Lâm Sĩ Hồng vừa được Phùng Áng dẫn quân quy
hàng, thế lực tăng gia, thực lực vượt trên Tiêu Tiễn, đối phó hắn không
phải dễ.”
Từ Tử Lăng đang định nói cảm tạ, chợt lòng sinh cảnh giác, quát khẽ: “Có người!”
o0o
Khấu
Trọng nghĩ đến rất nhiều sự tình, còn nghĩ tới đủ mọi khả năng, cuối
cùng đi đến một kết luận mà chính gã cũng ngấm ngầm thất kinh, là gã tất
phải tuyệt đối bình tĩnh đi ứng phó nguy cơ xuất hiện một khi Tống
Khuyết bại trận, phải tạo an bài chính xác và có hiệu quả, không thể
dùng tình cảm hành sự, không thể để tình tự theo chiều hướng xấu che phủ
lý trí. Gã cần phải đem thắng lợi tối hậu đặt ở vị trí trọng yếu nhất,
bởi gã không còn là tên tiểu lưu manh xông nam xáo bắc cùng Từ Tử Lăng
nữa, mà là người lãnh đạo tối cao của Thiếu Soái quân. Sai lầm gã phạm
phải sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ cho bá tánh theo ủng hộ gã và Thiếu Soái
quân.
Trọng nghĩ đến rất nhiều sự tình, còn nghĩ tới đủ mọi khả năng, cuối
cùng đi đến một kết luận mà chính gã cũng ngấm ngầm thất kinh, là gã tất
phải tuyệt đối bình tĩnh đi ứng phó nguy cơ xuất hiện một khi Tống
Khuyết bại trận, phải tạo an bài chính xác và có hiệu quả, không thể
dùng tình cảm hành sự, không thể để tình tự theo chiều hướng xấu che phủ
lý trí. Gã cần phải đem thắng lợi tối hậu đặt ở vị trí trọng yếu nhất,
bởi gã không còn là tên tiểu lưu manh xông nam xáo bắc cùng Từ Tử Lăng
nữa, mà là người lãnh đạo tối cao của Thiếu Soái quân. Sai lầm gã phạm
phải sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ cho bá tánh theo ủng hộ gã và Thiếu Soái
quân.
Ai đủ tàn nhẫn, người đó có thể sống còn.
Thời
gian ba tháng băng đá này tất cần phải lợi dụng thích đáng, dùng thủ
đoạn quân sự ác liệt nhất khống chế các vùng đất miền Nam một cách toàn
diện, gã phải dùng hành động để chứng minh cho tất cả những ai phản đối
gã thấy không một ai có thể cản trở Thiếu soái Khấu Trọng gã.
gian ba tháng băng đá này tất cần phải lợi dụng thích đáng, dùng thủ
đoạn quân sự ác liệt nhất khống chế các vùng đất miền Nam một cách toàn
diện, gã phải dùng hành động để chứng minh cho tất cả những ai phản đối
gã thấy không một ai có thể cản trở Thiếu soái Khấu Trọng gã.
Nghĩ
đến đây, đầu óc gã linh hoạt hẳn, nghĩ đi nghĩ lại trật tự tiến thoái
có lợi nhất cho công cuộc thống nhất đại nghiệp của gã dưới những khả
năng khác nhau.
đến đây, đầu óc gã linh hoạt hẳn, nghĩ đi nghĩ lại trật tự tiến thoái
có lợi nhất cho công cuộc thống nhất đại nghiệp của gã dưới những khả
năng khác nhau.
Giờ phút này, gã cuối cùng đã thành công đem đao pháp hòa vào binh pháp.
Xá đao chi ngoại, tái vô tha vật.
o0o
“Bình!”
Cửa
gỗ bể tan tành, như mưa tạt bắn về phía mọi người ngồi quanh lò lửa.
Gió tuyết cuồn cuộn ùa vào, thổi lò nướng khói túa mù mịt, thanh thế hãi
hùng đến cực điểm.
gỗ bể tan tành, như mưa tạt bắn về phía mọi người ngồi quanh lò lửa.
Gió tuyết cuồn cuộn ùa vào, thổi lò nướng khói túa mù mịt, thanh thế hãi
hùng đến cực điểm.
Với tu vi của Từ Tử Lăng cũng phải rùng mình phát lãnh.
Từ
lúc gã cảm ứng được có người đến gần, lên tiếng cảnh cáo, đến lúc người
đến phá cửa sát nhân, khoảng thời gian chỉ là một búng tay ngắn ngủi,
có thể thấy công lực của người đến không dưới Từ Tử Lăng. Tốc độ của
hành động, thủ pháp hung mãnh bạo ác biểu hiện phong cách của sát thủ
thích khách cao thâm tột đỉnh, ít nhất cũng thuộc hàng cao thủ cỡ Dương
Hư Ngạn.
lúc gã cảm ứng được có người đến gần, lên tiếng cảnh cáo, đến lúc người
đến phá cửa sát nhân, khoảng thời gian chỉ là một búng tay ngắn ngủi,
có thể thấy công lực của người đến không dưới Từ Tử Lăng. Tốc độ của
hành động, thủ pháp hung mãnh bạo ác biểu hiện phong cách của sát thủ
thích khách cao thâm tột đỉnh, ít nhất cũng thuộc hàng cao thủ cỡ Dương
Hư Ngạn.
Đao quang loang loáng như chớp,
toàn dịch quán lập tức đao khí ngang dọc, đao phong lấp loáng phảng ánh
dưới ánh lửa, thần tốc như lưu tinh nhắm đầu Tống Kim Cương quật xuống,
tàn độc đến cục điểm.
toàn dịch quán lập tức đao khí ngang dọc, đao phong lấp loáng phảng ánh
dưới ánh lửa, thần tốc như lưu tinh nhắm đầu Tống Kim Cương quật xuống,
tàn độc đến cục điểm.
Tống Kim Cương còn chưa kịp rút bội đao ra khỏi bao, đao phong chỉ còn cách yết hầu hắn chưa tới ba thước.
Tống Kim Cương không hổ là cao thủ, tuy bị dồn vào thế hạ phong tuyệt đối, lâm nguy vẫn không loạn, lăn lùi ra sau.
Sáu
thủ hạ của hắn ai ai cũng vọt dậy rút binh khí ra, nhưng đều chậm mấy
bước, nếu đối phương thừa thế truy kích, khẳng định trước khi Tống Kim
Cương bị chém chết, bọn họ cả vạt áo của đối phương cũng không đụng tới
được.
thủ hạ của hắn ai ai cũng vọt dậy rút binh khí ra, nhưng đều chậm mấy
bước, nếu đối phương thừa thế truy kích, khẳng định trước khi Tống Kim
Cương bị chém chết, bọn họ cả vạt áo của đối phương cũng không đụng tới
được.
Âm Hiển Hạc trường kiếm rời khỏi
lưng, phạt ngang người địch nhân, Từ Tử Lăng từ dưới đất búng lên, huy
quyền đập xéo lên lưỡi đao.
lưng, phạt ngang người địch nhân, Từ Tử Lăng từ dưới đất búng lên, huy
quyền đập xéo lên lưỡi đao.
“Bộp!”
Kình khí chạm nhau, phát ra tiếng động như pháo nổ.
Người cầm đao thoái theo hướng cửa, đến đi như tên bắn, đứng sừng sững sau cửa lớp, khẽ lắc lư chút xíu.
Chúng thủ hạ của Tống Kim Cương đang định tiến tới liều mạng, Từ Tử Lăng quát lớn: “Mọi người dừng tay!”
Gió
tuyết hù hù thổi rát, từ ngoài ốc cuộn vào, lò lửa dần dần phục hồi
nguyên trạng, tuy còn phất phơ lúc sáng lúc tắt, cũng đủ để soi sáng bên
trong dịch quán trở lại.
tuyết hù hù thổi rát, từ ngoài ốc cuộn vào, lò lửa dần dần phục hồi
nguyên trạng, tuy còn phất phơ lúc sáng lúc tắt, cũng đủ để soi sáng bên
trong dịch quán trở lại.
Người vác đao
đứng ngoài quát gằn giọng: “Tử Lăng đừng can thiệp, đây là chuyện giữa
người Đột Quyết bọn ta và Tống Kim Cương, Tử Lăng nếu vẫn coi ta là bằng
hữu, xin lập tức bỏ đi.”
đứng ngoài quát gằn giọng: “Tử Lăng đừng can thiệp, đây là chuyện giữa
người Đột Quyết bọn ta và Tống Kim Cương, Tử Lăng nếu vẫn coi ta là bằng
hữu, xin lập tức bỏ đi.”
Tống Kim Cương từ dưới đất chống đao đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, hít một hơi sâu: “Khả Đạt Chí!”
Khả
Đạt Chí đôi mắt sát khí rừng rực, đao khí ép chặt mọi người trong quán,
ngửa mặt cười nói: “Chính là bản nhân, Đạt Chí phụng mệnh Đại hãn tuyệt
không cho phép ngươi sống sót. Ngươi nghĩ kiếm người mặc y phục của
ngươi có thể man thiên quá hải sao? Có phải khi Đột Quyết ta ngu đần
không?”
Đạt Chí đôi mắt sát khí rừng rực, đao khí ép chặt mọi người trong quán,
ngửa mặt cười nói: “Chính là bản nhân, Đạt Chí phụng mệnh Đại hãn tuyệt
không cho phép ngươi sống sót. Ngươi nghĩ kiếm người mặc y phục của
ngươi có thể man thiên quá hải sao? Có phải khi Đột Quyết ta ngu đần
không?”
Tống Kim Cương hừ lạnh: “Ta ở đây, có giỏi thì cứ đến lấy mạng ta!”
Khả Đạt Chí mục quang quay sang chỗ Từ Tử Lăng, lãnh đạm thốt: “Là địch hay là bạn, Tử Lăng quyết một lời đi.”
Từ
Tử Lăng điềm đạm đáp: “Chỉ cần Đạt Chí có thể nói ra Tống huynh có làm
quấy với quý Đại hãn bất cứ chuyện gì, ta và Hiển Hạc sẽ lập tức bỏ đi,
không can thiệp vào sứ mệnh của Đạt Chí.”
Tử Lăng điềm đạm đáp: “Chỉ cần Đạt Chí có thể nói ra Tống huynh có làm
quấy với quý Đại hãn bất cứ chuyện gì, ta và Hiển Hạc sẽ lập tức bỏ đi,
không can thiệp vào sứ mệnh của Đạt Chí.”
Khả
Đạt Chí mặt lạnh như băng, quát lớn: “Bội phản Đại hãn, tính toán quay
về Trung nguyên, mưu đồ bất chính, vậy còn chưa đủ sao?”
Đạt Chí mặt lạnh như băng, quát lớn: “Bội phản Đại hãn, tính toán quay
về Trung nguyên, mưu đồ bất chính, vậy còn chưa đủ sao?”
Từ
Tử Lăng lắc đầu thở dài: “Đó chính là Triệu Đức Ngôn bày trò quỷ, giả
truyền chỉ ý của quý Đại hãn, kêu bọn họ quay về Trung nguyên chiêu tập
binh tướng cũ, Đại hãn của các người bị y bịt mắt rồi!”
Tử Lăng lắc đầu thở dài: “Đó chính là Triệu Đức Ngôn bày trò quỷ, giả
truyền chỉ ý của quý Đại hãn, kêu bọn họ quay về Trung nguyên chiêu tập
binh tướng cũ, Đại hãn của các người bị y bịt mắt rồi!”
Khả
Đạt Chí hơi ngạc nhiên, mục quang quay sang Tống Kim Cương: “Ngươi và
Lưu Vũ Châu đâu phải con nít lên ba, sao lại tin lời nói một cách tùy
tiện, sao không kiếm Đại hãn minh chứng, lại bí mật đêm đến dẫn người bỏ
đi.”
Đạt Chí hơi ngạc nhiên, mục quang quay sang Tống Kim Cương: “Ngươi và
Lưu Vũ Châu đâu phải con nít lên ba, sao lại tin lời nói một cách tùy
tiện, sao không kiếm Đại hãn minh chứng, lại bí mật đêm đến dẫn người bỏ
đi.”
Tống Kim Cương bình tĩnh lại, trầm
giọng: “Đừng nghĩ ta sợ ngươi, ta nể mặt Từ huynh mà đáp trả ngươi vấn
đề này. Đại hãn lúc đó không có ở nha trướng, bọn ta từng hỏi han Đôn
Dục Cốc, được gã chứng thực, mới không nghi ngờ y.”
giọng: “Đừng nghĩ ta sợ ngươi, ta nể mặt Từ huynh mà đáp trả ngươi vấn
đề này. Đại hãn lúc đó không có ở nha trướng, bọn ta từng hỏi han Đôn
Dục Cốc, được gã chứng thực, mới không nghi ngờ y.”
Quay
sang Từ Tử Lăng nói: “Dưới tình huống này, nói gì cũng vậy thôi. Từ
huynh xuất thủ làm cho ta cảm kích phi thường, nhưng đây quả là ân oán
giữa Tống Kim Cương ta và người Đột Quyết, nguyên nhân chủ yếu là ta
không còn chỗ có thể cho người ta lợi dụng nữa. Ta hối hận vì lỗi lầm
ban đầu. Nếu ông trời đã định cho ta chôn xương ở đây, ta không oán hận
chút nào. Xin Từ huynh và Âm huynh tiếp tục lên đường.”
sang Từ Tử Lăng nói: “Dưới tình huống này, nói gì cũng vậy thôi. Từ
huynh xuất thủ làm cho ta cảm kích phi thường, nhưng đây quả là ân oán
giữa Tống Kim Cương ta và người Đột Quyết, nguyên nhân chủ yếu là ta
không còn chỗ có thể cho người ta lợi dụng nữa. Ta hối hận vì lỗi lầm
ban đầu. Nếu ông trời đã định cho ta chôn xương ở đây, ta không oán hận
chút nào. Xin Từ huynh và Âm huynh tiếp tục lên đường.”
Âm Hiển Hạc gật đầu: “Hảo hán tử!”
Từ
Tử Lăng quay sang Khả Đạt Chí: “Chuyện của Tống huynh đã được nghe lúc
chuyện vãn hồi nãy, chắc là thật. Theo ta thấy, quý Đại hãn có ý trách
Tống huynh khiến cho y hao tổn một số lớn tướng sĩ, cho nên có ý muốn
giết.”
Tử Lăng quay sang Khả Đạt Chí: “Chuyện của Tống huynh đã được nghe lúc
chuyện vãn hồi nãy, chắc là thật. Theo ta thấy, quý Đại hãn có ý trách
Tống huynh khiến cho y hao tổn một số lớn tướng sĩ, cho nên có ý muốn
giết.”
Khả Đạt Chí song mục sát khí có
tăng chứ không giảm, lạnh giọng: “Tử Lăng đừng nói bậy nữa, chuyện này
ngươi thật sự muốn nhúng tay vào sao?”
tăng chứ không giảm, lạnh giọng: “Tử Lăng đừng nói bậy nữa, chuyện này
ngươi thật sự muốn nhúng tay vào sao?”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Ngươi không phải là ngày đầu quen biết ta, chắc biết ta không thể ngồi nhìn chuyện không công bình.”
“Rẻng!”
Vượt
ngoài ý liệu của mọi người, Khả Đạt Chí tra đao vào vỏ, đi tới chỗ Từ
Tử Lăng, giang rộng hai tay, cười khà khà thốt: “Từ Tử Lăng đã muốn
nhúng tay, lại có Âm huynh trợ trận, Kinh Châu ta còn làm gì được chứ?”
ngoài ý liệu của mọi người, Khả Đạt Chí tra đao vào vỏ, đi tới chỗ Từ
Tử Lăng, giang rộng hai tay, cười khà khà thốt: “Từ Tử Lăng đã muốn
nhúng tay, lại có Âm huynh trợ trận, Kinh Châu ta còn làm gì được chứ?”
Dưới
những con mắt ngỡ ngàng của mọi người, Từ Tử Lăng đi tới tiến hành tục
lễ ôm chào, cười hỏi: “Vậy ngươi làm sao để ăn nói với Đại hãn?”
những con mắt ngỡ ngàng của mọi người, Từ Tử Lăng đi tới tiến hành tục
lễ ôm chào, cười hỏi: “Vậy ngươi làm sao để ăn nói với Đại hãn?”
Khả
Đạt Chí buông gã, mỉm cười đáp: “Đuổi bắt không được bảy người đâu có
gì lạ? Huống hồ không phải Đại hãn tận miệng hạ lệnh cho ta, chỉ là
Khang Sao Lợi truyền tin cho ta, nói rằng phát hiện Tống huynh chạy đến
Hán Trung, có ý đồ tránh sang Ba Thục. Tiểu đệ nghe đồn Tống huynh công
phu ghê gớm lắm, nhịn không được tức tốc ngày đêm rượt đuổi.”
Đạt Chí buông gã, mỉm cười đáp: “Đuổi bắt không được bảy người đâu có
gì lạ? Huống hồ không phải Đại hãn tận miệng hạ lệnh cho ta, chỉ là
Khang Sao Lợi truyền tin cho ta, nói rằng phát hiện Tống huynh chạy đến
Hán Trung, có ý đồ tránh sang Ba Thục. Tiểu đệ nghe đồn Tống huynh công
phu ghê gớm lắm, nhịn không được tức tốc ngày đêm rượt đuổi.”
Âm Hiển Hạc không hiểu: “Ngươi sao lại biết trong dịch quán có Tống huynh mà không phải là người khác?”
Khả
Đạt Chí thản nhiên đáp: “Là người khác thì đã sao? Bất quá ôm nhau xin
lỗi. À! Sự thật là ta phát hiện xác sói, thủ pháp cắt xẻ là tập quán của
người Tái thượng, lại ngửi được mùi thịt thơm, cho nên đoán được Tống
huynh đang ăn trong quán.”
Đạt Chí thản nhiên đáp: “Là người khác thì đã sao? Bất quá ôm nhau xin
lỗi. À! Sự thật là ta phát hiện xác sói, thủ pháp cắt xẻ là tập quán của
người Tái thượng, lại ngửi được mùi thịt thơm, cho nên đoán được Tống
huynh đang ăn trong quán.”
Từ Tử Lăng hoài nghi: “Ngươi thật không tìm Tống huynh và các huynh đệ của y thanh toán chứ?”
Khả Đạt Chí không vui: “Ngươi không phải mới ngày đầu quen biết ta, Khả Đạt Chí từng nói gì mà không giữ lời chứ.”
Quay
sang Tống Kim Cương thốt: “Tống huynh tốt hơn hết là lập tức ra đi,
trốn càng xa càng tốt, Ma môn thế lực bao la, ta không biết Triệu Đức
Ngôn có hành động gì khác để đối phó các ngươi không.”
sang Tống Kim Cương thốt: “Tống huynh tốt hơn hết là lập tức ra đi,
trốn càng xa càng tốt, Ma môn thế lực bao la, ta không biết Triệu Đức
Ngôn có hành động gì khác để đối phó các ngươi không.”
Từ
Tử Lăng gật đầu: “Đây không phải là thời khắc đọ anh hùng, Tống huynh
có thể giữ được mạng coi như đã bắt Triệu Đức Ngôn thất bại một phen
rồi, lời nói của Đạt Chí có lý.”
Tử Lăng gật đầu: “Đây không phải là thời khắc đọ anh hùng, Tống huynh
có thể giữ được mạng coi như đã bắt Triệu Đức Ngôn thất bại một phen
rồi, lời nói của Đạt Chí có lý.”
Tống Kim Cương ôm quyền thi lễ: “Được! Ân tình của hai vị, Tống Kim Cương ta vĩnh viễn không quên. Giã biệt!”
Hắn
nói xong tay cầm túi vải, cùng thủ hạ ra khỏi cửa chìm vào bão tuyết.
Hào hùng một đời không ngờ phải lọt vào hạ trường như vầy, khiến ai nấy
cũng phải cảm thán.
nói xong tay cầm túi vải, cùng thủ hạ ra khỏi cửa chìm vào bão tuyết.
Hào hùng một đời không ngờ phải lọt vào hạ trường như vầy, khiến ai nấy
cũng phải cảm thán.
Khả Đạt Chí cười nói: “Còn thịt sói nướng kìa, có thể cúng miếu ngũ tạng của ta.”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Các ngươi không phải là dân tộc thờ sói sao?”
Khả
Đạt Chí đáp: “Cái bọn ta thờ là Lang thần, hễ đói thì lá cây còn có thể
ăn, huống gì là súc sinh. Ngồi xuống hãy nói, ta rất nhớ cái ngày kề
vai tác chiến với các ngươi ở Long Tuyền.”
Đạt Chí đáp: “Cái bọn ta thờ là Lang thần, hễ đói thì lá cây còn có thể
ăn, huống gì là súc sinh. Ngồi xuống hãy nói, ta rất nhớ cái ngày kề
vai tác chiến với các ngươi ở Long Tuyền.”
Từ
Tử Lăng lòng dâng tràn cảm giác ấm cúng, nghĩ tới có thể có một ngày
phải quyết chiến sa trường với họ Khả, không khỏi cảm khái ngút ngàn.
Tử Lăng lòng dâng tràn cảm giác ấm cúng, nghĩ tới có thể có một ngày
phải quyết chiến sa trường với họ Khả, không khỏi cảm khái ngút ngàn.
Tạo hóa trêu người, dễ gì bỏ qua cơ hội này.