Đại Đường Song Long Truyện - Chương 696

HỒI 696
Tất thắng tín tâm
Võ sĩ chặn đường Từ Tử Lăng kẻ ngã đông người gục tây, không ai có
thể cản trở gã, kỳ thực thủ hạ của Mỹ Diễm phu nhân đâu phải tệ hại như
vậy, chỉ là vì nhất thời không rõ kỳ công dị pháp và hư thực của gã, bị
gã tá lực đả lực, không kịp trở tay.
Phàm
kẻ bị Từ Tử Lăng đánh trúng huyệt đạo liền bị phong tỏa, không có cách
nào bò dậy nổi. Gã từ cửa lớn rượt đuổi Mỹ Diễm phu nhân, thẳng vào đại
được của khách sạn, đằng sau gã năm tên thủ hạ của Mỹ Diễm phu nhân bao
gồm cả Đoạn Tự Tại nằm dài dưới đất, có thể lấy thân thể chúng đánh dấu
lộ tuyến Từ Tử Lăng đi qua.
Năm võ sĩ khác đang chuyện trò ở đại đường, thấy chủ nhân bị người truy sát, kinh hãi vội vàng rút binh khí ùa ra.
Mỹ Diễm phu nhân hoa dung thất sắc, la lớn: “Chặn gã lại!”
Chỉ
một câu nói đó đã đủ cho Từ Tử Lăng nhìn xuyên tâm tính của Mỹ Diễm phu
nhân. Nếu ả là kẻ chịu cùng sống chết vinh nhục với thủ hạ, giờ phút
này bất kể sợ sệt Từ Tử Lăng đến mức nào cũng sẽ đổi thoái thành tiến,
phối hợp với thủ hạ phản kích Từ Tử Lăng, đâu phải một lòng một dạ chỉ
nghĩ tới đào tẩu.
Từ Tử Lăng hừ lạnh một
tiếng, hữu thủ tung hư trảo tới trước, liền sinh ra sức hút mãnh liệt,
khiến cho thoái thế của Mỹ Diễm phu nhân giảm chậm loại, tiếp đó gã lại
tăng tốc, truy sát theo Mỹ Diễm phu nhân, chưởng hóa thành chỉ, vẫn nhắm
ngay đôi mắt đẹp của ả điểm tới.
Khí kình
hùng hậu sinh ra từ lưỡng chỉ của gã khiến cho đôi mắt của Mỹ Diễm phu
nhân đau điếng như bị đao cắt châm ghim, hoa dung thất sắc bất lực đưa
song thủ ảo hóa ra trùng trùng bóng chưởng, đón đỡ song chiêu tựa như
tàn độc vùi hoa của Từ Tử Lăng.
Ngoại bào
của Từ Tử Lăng đồng thời phình lên, lưỡng đao tam kiếm vù vù ùa lên mình
gã đều bị hất văng ra, vượt ngoài ý liệu của năm võ sĩ liều mình công
kích gã, gã xoay mình vùn vụt, lưỡng thủ như biến thành Thiên thủ Quan
Âm, năm võ sĩ lập tức lăn lông lốc như lá rụng bị cuồng phong quét đi,
ngã bệch xuống đất.
Từ Tử Lăng lại một lần
nữa đối diện Mỹ Diễm phu nhân, thần tốc như ánh chớp phát ra sau mà tới
trước, đá về phía bụng dưới của ả, căn bản không lý gì tới chiêu số
hung hãn của ả.
Mỹ Diễm phu nhân thất
kinh, đâu nghĩ gì tới đả thương địch nhân, chỉ cầu sao có thể bảo vệ lấy
mình, gắng gượng thu hồi ngọc thủ, tạt ngang tránh né.
Một
cước Từ Tử Lăng tung ra dùng bản lĩnh hoán khí giữa đường thu hồi,
khiến cho đối phương hoàn toàn không ngờ được, nào thể kịp thời biến
chiêu ứng phó, Từ Tử Lăng như bóng theo hình, cũng tạt ngang người với
ả, hữu thủ vụt bấu ra, lưỡng chỉ vẫn nhắm điểm ngay đôi mắt đẹp của ả,
vẫn giữ tư thế hai chiêu cũ không ngừng nghỉ.
Mỹ
Diễm phu nhân mặt mày không còn một hột máu, vẫn chưa chịu thua, lưỡng
thủ thi triển kỳ chiêu, ngăn đỡ lưỡng chỉ có thể đoạt lấy hồn phách của
ả.
“Bộp! Bộp!”
Song
thủ của Mỹ Diễm phu nhân trước sau vỗ lên cánh tay phải của Từ Tử Lăng,
lại như đập vào đá tảng, không những không thể lay động chút xíu nào,
nói gì tới gây tổn thương, hơn nữa không thể giảm chậm tốc độ xuất thủ
của Từ Tử Lăng.
“Á!”
Động tác ngưng bặt.
Bàn
tay của Từ Tử Lăng cuối cùng đã bóp lấy cái cổ trắng muốt mê hồn của Mỹ
Diễm phu nhân, túa ra chân khí, trong một sát na phong bế mấy đại huyệt
trên người Mỹ Diễm phu nhân, khiến cho mỹ nữ kia hai tay mềm nhũn, thân
thể mất hết kình lực, hoàn toàn lọt vào tay gã.
Mỹ Diễm phu nhân song mục bắn ra thần sắc hãi sợ.
Từ
Tử Lăng thủy chung không một chút biểu tình trừng trừng nhìn ả, điềm
đạm thốt: “Bọn ta đã đùa vui lắm rồi, phu nhân nếu không lập tức giao
Ngũ Sắc thạch ra, ta sẽ phế đi đôi mắt to tròn vừa mỹ lệ lại biết gạt
người của ngươi. Nếu ta không lầm, phu nhân chạy đến Trung thổ là vì
Phục Nan Đà bị giết, không còn ai có thể bảo vệ ngươi, cho nên ngươi chỉ
còn nước chạy xa đại thảo nguyên để giữ Ngũ Sắc thạch, có đúng không?”
Mỹ
Diễm phu nhân song mục vẫn bắn ra thần sắc oán độc, cái cổ trắng muốt
không ngừng run rẩy dưới bàn tay của Từ Tử Lăng, hổn hển thốt: “Ngươi ác
lắm!”
Từ Tử Lăng biết đây là thời khắc
then chốt, bề ngoài không để lộ ý tưởng thật sự trong lòng, lãnh đạm
không một chút xíu biểu tình: “Đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi, Từ Tử
Lăng ta hễ nói là làm, chưa từng làm sai. Vì để lấy về Ngũ Sắc thạch, ta
có thể giết sạch các ngươi, bất quá tốn thêm chút thời gian lục lọi túi
hành lý của các ngươi, phu nhân thấy thế nào?”
Mỹ Diễm phu nhân lại run người, ủ rũ như con gà trúng gió: “Ngươi thắng rồi!”
o0o
Tuyết rơi mù mịt.
Khấu
Trọng toàn lực phi nhanh giữa bình nguyên tuyết, hoa tuyết như những
nắm đấm lã tã đập vào mặt, chảy thành nước hàn băng giá buốt, rỉ xuống
cổ gã, nhưng lòng gã lại là một ngọn lửa đỏ.
Bất
kể ở bất cứ lập trường nào, bất kỳ góc độ nào, gã tuyệt không thể bỏ
qua trận chiến thiên địa phải kinh quỷ thần phải khóc giữa Tống Khuyết
và Ninh Đạo Kỳ.
Gã không lo sự bỏ đi đột
ngột của mình sẽ làm cho Thiếu Soái quân quần long vô thủ, bởi đã có
Tống Lỗ biết được nội tình đã liệu lý mọi việc cho gã và trấn an bọn Hư
Hành Chi.
Bóng dáng hùng vĩ của Tống Khuyết xuất hiện xa xa đằng trước một cách mơ hồ giữa gió tuyết, càng tiếp cận càng hiển hiện rõ rệt.
Khấu
Trọng sinh ra cảm giác kỳ dị như lọt vào mộng cảnh, hoa tuyết mù trời
càng làm cảnh tượng gia tăng ý vị như ảo như thật; có lẽ đời người thật
ra không ngoài một giấc mộng dài, mà tuyệt đại bộ phận thời gian gã đều
mê đắm trong mộng cảnh, chỉ có ở những giờ phút đặc biệt, nhờ vào tình
tự dẫn dắt mới tỉnh ngộ một sát na, nhưng gã cũng hiểu rõ bất cứ thời
khắc nào sẽ lại hãm mình trong mộng cảnh thanh tỉnh đó.
Gã thật sự hy vọng mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mộng.
Tống
Khuyết và Ninh Đạo Kỳ đều là người gã tôn kính hâm mộ, bọn họ lại phải
đi tới quyết chiến kẻ sinh người tử, nước cờ này của Sư Phi Huyên thật
quá nhẫn tâm.
Lướt tới bên cạnh Tống
Khuyết, siêu nhân vật được tôn xưng là Thiên hạ đệ nhất đao không chút
ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn gã, cước bộ chậm lại, thong dong mỉm cười:
“Thiếu soái muốn tiễn ta một đoạn đường hay là muốn bàng quan chứng kiến
trận quyết chiến?”
Khấu Trọng thốt: “Tiểu tử mong Phiệt chủ cho phép tiểu tử ra quyết chiến với Ninh Đạo Kỳ thay Phiệt chủ.”
Tống
Khuyết cười khà khà: “Ta lại cảm thấy Thiêu Soái lòng bất an, đó không
phải là biểu hiện không có lòng tin sao! Một khi không có lòng tin,
ngươi đã thua trận này từ sớm rồi. Chuyến này Ninh Đạo Kỳ không phải chỉ
là đùa chơi với ngươi, mà là sẽ lợi dụng kẽ hở không đủ lòng tin của
ngươi, dùng đủ mọi cách dồn ngươi vào tử địa. Sau khi Thiếu soái quy
thiên Ninh Đạo Kỳ vẫn không bỏ qua đi khiêu chiến với ta, ngươi thay ta
xuất chiến như vậy chẳng khác nào làm chuyện vô ích, lại có thể khiến
cho Thiếu Soái quân sụp đổ tan tác.”
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Phiệt chủ có lòng tin tất thắng?”
Tống
Khuyết điềm đạm đáp: “Luận về công lực tu dưỡng, bọn ta cho dù có không
ngang hàng thì cũng chỉ suýt soát không cách biệt mấy. Nhưng trận chiến
này đâu phải là cân đo so võ, mà là quyết chiến sinh tử, về phương diện
này Ninh Đạo Kỳ khiếm khuyết kinh nghiệm thực chiến trên chiến trường
của Tống mỗ, cho nên trận này Ninh Đạo Kỳ bại chắc, Tống Khuyết có lòng
tin thập phần.”
Khấu Trọng qua giọng điệu
của y khẳng định từng chữ phát ra từ chân tâm của y, tuyệt không phải là
lời nói qua loa để trấn an mình: “Nhưng Phiệt chủ vừa nãy khi ngồi một
mình trong nội đường thần thái cổ quái, lại nói Ninh Đạo Kỳ biết chọn
thời gian, khiến cho tiểu tử lầm tưởng Phiệt chủ đang lo rầu về thắng
bại của trận chiến này.”
Tống Khuyết trầm
ngâm một hồi, hơi chậm bước: “Thiếu soái thật đã hiểu lầm rồi! Ta lúc đó
chỉ là vì bị trường quyết chiến này câu kéo hồi ức về một người, là vì
quan hệ của bọn ta đã phát triển đến hồi thương đau, cho nên thần tình
cổ quái, chứ không phải là lo đánh không lại Ninh Đạo Kỳ.”
Khấu Trọng khẽ hỏi: “Phạm Thanh Huệ?”
Tống
Khuyết lộ biểu tình cay đắng, giọng nói vẫn bình tĩnh không rung động:
“Ninh Đạo Kỳ là một trong số ít những người trong thiên hạ đã giành được
sự kính trọng của Tống Khuyết ta, nếu không ta đã sớm đi khiêu chiến
lão rồi. Thanh Huệ cố ý làm khó ta, thăm dò quyết tâm của ta. Thanh Huệ
luôn luôn tính toán không thiếu sót, chuyến này lại đã sai nặng.”
Khấu Trọng nhịn không được hỏi: “Phiệt chủ có thể đao hạ lưu tình không?”
Tống
Khuyết cười khà khà: “Đây là một lý do Tống mỗ tuyệt không cho phép
Thiếu soái xuất thủ, ngoài việc xả đao ra, không còn gì khác, đao phong
đối kháng nhau, đâu cho phép nhân nhượng chút nào. Thanh Huệ à! Đây có
phải là kết quả nàng muốn thấy không?”
Hai câu cuối cùng Tống Khuyết cảm khái ngút ngàn, cứ như thổn thức.
Khấu Trọng im bặt không nói gì.
Tống Khuyết đứng yên tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, ngửa nhìn tuyết bay mịt mù.
Khấu
Trọng liền dừng bước, cúi đầu thốt: “Tiểu tử hy vọng lúc Phiệt chủ cùng
Ninh Đạo Kỳ quyết chiến có thể đứng một bên chứng kiến.”
Tống
Khuyết nhìn sang gã, lộ nụ cười hòa ái, thần thái hồi phục lại vẻ thong
dong nhàn nhã, không có một chút dáng vẻ đang đi nghênh chiến kình
địch, điềm đạm nói: “Chuyện không như ý trong đời có tới tám chín phần.
Năm xưa ta gặp Thanh Huệ là vào một đêm trăng sáng. Lúc đó ta cỡ tuổi
ngươi. Bích Tú Tâm còn chưa xuất đạo, chuyện này ta chưa từng kể với bất
cứ một ai.”
Lại dõi nhìn bầu trời đêm,
khẽ thở dài một hơi: “Đến lúc Bích Tú Tâm chịu nhục gian đồ vì Thạch Chi
Hiên, Thanh Huệ hai lượt hạ sơn, ta với nàng gặp lại trên giang hồ,
cách nhau cũng đã mười mấy năm. Thuở sơ ngộ ta vẫn còn là hạng vô danh,
uy thế của ‘Bá Đao’ Nhạc Sơn lại như mặt trời giữa ngày, Thanh Huệ nhìn
ta bằng ánh mắt khác, cùng khoác tay nhàn du, đàm luận chuyện thiên hạ
thời thế, chuyện hưng suy trị loạn xưa nay.”
Khấu Trọng lần khần khó khăn lắm mới thốt nên lời: “Phiệt chủ tại sao lại chịu bỏ nàng?”
Tống Khuyết nhìn gã, song mục loang loáng, lẩm bẩm: “Bỏ nàng? Khà! Ta chưa từng nghĩ theo cách đó. Ta tại sao lại chịu bỏ nàng?”
o0o
Từ Tử Lăng bước vào tửu quán, thấy
Âm Hiển Hạc thần tình đờ đẫn đang ngồi một mình ở một góc, trên bàn
ngoài một đàn rượu và một cái chén không còn gì khác, liền cảm thấy nhẹ
nhõm. Đối với mệnh vận gã không còn nắm chắc chút nào, bởi đụng phải Mỹ
Diễm phu nhân, khiến cho gã không thể thần tốc đến đây, sợ khoảng thời
gian trì trệ đó Âm Hiển Hạc không biết có xảy ra sự cố gì không. Cho nên
gã phải tận mắt thấy Âm Hiển Hạc an nhiên không có sao thì mới có thể
thoải mái được.
Gã dời đến bên kia bàn
ngồi xuôg, cầm đàn rượu lên rồi đặt xuống, thở dài: “Ngươi không phải đã
đáp ứng với ta là chỉ uống hai chén thôi sao? Bây giờ lại là nửa đàn
rượu đã chui vào bụng ngươi rồi”.
Âm Hiển Hạc nhìn gã, trầm giọng: “Bởi vì ta sợ.”
Từ Tử Lăng không hiểu: “Ngươi sợ cái gì?”
Âm
Hiển Hạc buồn bã đáp: “Ta sợ đi Trường An, năm xưa Dương Châu binh mã
hoảng loạn, một đám con gái kinh hoàng trốn chạy, tiền đồ khiến người ta
không dám thiết tưởng! Giả như Kỷ Thiện quả là đồng bạn trong lúc đào
vong của tiểu muội ta, lại đi kể cho ta biết tin tức xấu về tiểu muội
ta, ôi…! Ta làm sao đây? Ôi! Tử Lăng! Ta rất thống khổ!”, hắn lại thò
tay cầm lấy đàn rượu.
Từ Tử Lăng tay án
giữ đàn rượu, không đêhắn uống nữa, lòng cảm thấy tội nghiệp. Rõ ràng
lúc bình thường bộ dạng cao ngạo cô độc lãnh khốc, chỉ là khi ráng hết
sức đè nén nỗi lo sợ, mượu rượu quên sầu mới phá tan vỏ ngoài kiên cường
của hắn, để lộ một bộ mặt yếu đuối bất lực. Phương pháp giải quyết duy
nhất là tìm Âm Tiểu Kỷ về cho hắn, hắn mới có thể sinh sống hạnh phúc
như thường.
Ah hiển nhiên có hơi ngà ngà, ngạc nhiên nhìn Từ Tử Lăng, cau mày: “Không cần lao phiền đến ngươi, tự ta biết châm rượu.”
Từ
Tử Lăng không thể không châm đầy một chén cho hắn, thanh minh: “Đây là
chén cuối cùng trước khi đến Trường An, chuyện tìm Tiểu Kỷ không cho
phép có lầm lạc.”
Châm xong bỏ đàn rượu sang mặt bàn bên kia.
Âm
Hiển Hạc mục quang nhìn chăm chăm rượu nóng lăn tăn trong chén dưới ánh
đèn, nghiêm mặt: “Tử Lăng sao không uống, theo ta thấy ngươi cũng tâm
sự trùng trùng, sau khi rời Thành Đô chưa từng thấy ngươi vui vẻ chút
nào.”
Từ Tử Lăng rất muốn hé một nụ cười
cho hắn thấy, lại phát giác bắp thịt trên mặt cứng đờ, thở dài: “Bởi nội
tâm của ta cũng rất thống khổ.”
Sư Phi
Huyên bất chợt xuất hiện, làm cho gã lọt vào cảnh tiến thoái lưỡng nan,
đây không những chỉ là gã bị kẹp vào giữa mối quan hệ giữa Khấu Trọng và
nàng, còn bao gồm tình cảm của gã và Sư Phi Huyên. Giả như Sư Phi Huyên
vĩnh viễn không bước chân vào phàm trần, gã và Sư Phi Huyên đương nhiên
là bắt đầu ở Long Tuyền, ngưng lại cũng ở Long Tuyền, cũng chính ở dưới
tâm tình đó, gã mới toàn lực đi tranh thủ Thạch Thanh Tuyền. Nhưng sự
xuất hiện của Sư Phi Huyên đã làm cho tay chân gã rối loạn, trên mặt lý
tính gã biết có thể lấy có thể bỏ ra sao, nhưng biết là một chuyện, có
thể làm được hay không lại là một chuyện khác. Tình tự của con người
giống như một con mãnh thú vĩnh viễn không thể thuần phục triệt để.

tình của gã đối với Sư Phi Huyên còn chưa chấm dứt, Sư Phi Huyên sao có
thể vong tình đối với gã. Bọn họ ai ai cũng khốn khổ khắc chế, dựng
ngăn rào cản.
Âm Hiển Hạc nhấc chén uống cạn, vỗ bàn: “Biện pháp tốt nhất là uống cho bất tỉnh nhân sự, hà! Cho ta một chén nữa đi!”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Ngươi có biết ta vừa mới động thủ với người ta không, trong mình còn có Ngũ Sắc thạch nè.”
Âm Hiển Hạc thân thể gầy gò rúng động, thất thanh: “Mỹ Diễm phu nhân?”
Từ
Tử Lăng gật đầu: “Chính là đoạt lại từ trong tay ả, ả từ Tái ngoại chạy
đến đây, trốn tránh địch nhân mưu đoạt Ngũ Sắc thạch, hiện tại củ khoai
lang lùi này đã lọt vào tay bọn ta, nếu bọn ta biến thành hai tửu quỷ
say sưa túy lúy, hậu quả không dám tưởng tượng.”
Âm Hiển Hạc cầm chén rượu lên, đặt giữa bàn: “Để ta uống thêm mấy ngụm được không? Ta đáp ứng là chén cuối cùng.”
Từ
Tử Lăng không còn cách, đành châm đầy cho hắn một chén, tâm thần lại
quay về Sư Phi Huyên, nhớ tới mỗi một thần thái lúc nàng nói chuyện với
gã ngoài Thành Đô thành hồi sáng sớm.
Bằng
vào tiêu chuẩn của nàng mà nói, tình cảm chôn giấu của nàng đối với
mình đã không còn cách che đậy, cho nên mới nói ra những lời lẽ về lối
nhìn của nàng đối với gã dọ ý Từ Tử Lăng. Cái làm cho gã sinh ra cảnh
giác là sau khi chia tay với nàng, gã có vẻ không cầm được lòng không
ngừng nghĩ tới nàng, đó khiến cho gã sinh ra cảm giác ân hận sâu sắc đối
với Thạch Thanh Tuyền. Trời ơi! Đây thật ra là chuyện gì đây!
Rượu cay rót vào cổ họng. Từ Tử Lăng mới phát giác hai tay mình đang bưng đàn rượu, uống một ngụm đầy.
Đặt đàn rượu xuống, Âm Hiển Hạc đang ngây ngốc nhìn gã, một chén rượu châm đầy không ngờ còn chưa động tới.
Từ Tử Lăng rượu thấm dạ sầu, trào dâng hơi say, vẫn hơi bẽn lẽn thốt: “Rượu ngon!”
Tiếng cười dài vang lên, có người đằng sau thốt: “Thì ra Tử Lăng cũng thích chè chén.”
Từ
Tử Lăng ngạc nhiền đưa mắt nhìn, vương tử Thổ Cốc Hồn đã lâu không gặp
là Phục Khiên đang đi cùng thủ hạ đầu lĩnh Hình Mạc Phi sải bước đi tới
bàn của gã.
Từ Tử Lăng hoang mang đứng dậy, mừng rỡ: “Ta đang định đi tìm các ngươi”.
Sau
khi giới thiệu Âm Hiển Hạc với hai người, bốn người ngồi quanh bàn, gã
chạy bàn lại bưng thêm rượu lên, Phục Khiên tùy tiện nâng chén vài lượt,
Hình Mạc Phi kính tửu cho mọi người, không khí thêm phần nhiệt liệt.
Qua
được vài tuần rượu, Phục Khiên cười nói: “Ta luôn phái người giám thị
khách sạn chỗ con tiện tỳ Mỹ Diễm dừng chân, không ngờ lại phát hiện
hành tung của Tử Lăng, thật là mừng quá sức.”
Nói xong liếc nhìn Âm Hiển Hạc.
Từ Tử Lăng liền nói: “Hiển Hạc là người mình, không cần nghi ngại gì.”
Hình
Mạc Phi hạ thấp giọng: “Từ gia có biết hình thế vùng Tái ngoại sau khi
các ngươi bỏ đi đã có biến hóa long trời lở đất không?”
Phục
Khiên tiếp lời: “Đến khi bọn ta lại đi Trung thượng mới biết hình thế
Trung nguyên đã nghịch chuyển, sự nổi dậy của Thiếu Soái quân khiến cho
Lý Đường không còn cục diện độc bá, điều đó cũng làm loạn kế hoạch của
bọn ta, sự phát triển hình thế đối với tương lai Trung ngoại không còn
nắm bắt được nữa.”
Từ Tử Lăng đưa mắt quét
quanh, trong tửu quán chỉ còn hai bàn có khách ở gần cửa, mười mấy cái
bàn xung quanh đều trống không, không sợ bị người ta nghe thấy lời nói
của bọn họ, hỏi: “Chuyến này Phục huynh đến Trung thổ là có đại kế gì?”
Phục
Khiên cười khổ: “Có đại kế gì? Còn gì ngoài việc ứng phó người Đột
Quyết chứ? Ngươi có biết Thống Diệp Hộ của tây Đột Quyết thông qua Vân
Soái đã ngấm ngầm ký kết hiệp ước với Lý Kiến Thành không? Chuyện này
quan hệ tới hưng thịnh suy vong của Thổ Cốc Hồn ta, cho nên ta không thể
không đi Trung nguyên một chuyến nữa, vốn muốn đàm thảo thương lượng
với Tần vương, nào hay hình thế đảo lộn, khiến cho bọn ta tay chân bát
nháo.”
Từ Tử Lăng thốt: “Thì ra tin tức là từ chỗ Phục huynh truyền ra.”
Hình Mạc Phi hướng tới Âm Hiển Hạc kính rượu: “Âm huynh?”
Âm
Hiển Hạc đưa tay che chén rượu, không để Hình Mạc Phi thêm rượu cho
hắn, xin lỗi: “Ta đã đáp ứng với Tử Lăng, hồi nãy là chén cuối.”
Từ
Tử Lăng quay sang Hình Mạc Phi đang nhìn gã thỉnh thị gật đầu, biểu thị
chuyện đó là có, rồi lại quay sang Phục Khiên hỏi: “Hình thế Tái ngoại
trước mắt ra sao?”
Phục Khiên trầm giọng:
“Hình thế Tái ngoại hiện thời là sự phát triển tất nhiên của lịch sử, từ
lúc dòng A Sử Na lãnh nhận làm tù trưởng của Đột Quyết, Đột Quyết ngày
càng lớn mạnh, sau khi đánh bại Thiết Lặc và Nhu Nhiên, đã thành bá chủ
vùng đại thảo nguyên. Bắt đầu từ lúc đó, Lang quân theo dã tâm của các
tù trưởng cũng không ngừng khuếch trương thế lực ra bốn phía, mục tiêu
cuối cùng là cục thịt mỡ khổng lồ Trung thổ các ngươi. Sự xưng bá thành
công của Dương Kiên làm cho quốc lực của Đại Tùy vọt lên đỉnh cao, cũng
chính do quốc lực mạnh mẽ, dẫn tới viễn cảnh Dương Quảng lạm dụng quốc
lực đến mức thân bại quốc vong. Lúc Dương Quảng lần đầu viễn chinh Cao
Lệ, từng khiến cả hai đông, tây Đột Quyết cao ngạo hùng dũng phải thần
phục dưới trướng Đại Tùy, nhưng sau ba lượt đánh Cao Lệ thất bại, hao
hụt hết quốc lực của Đại Tùy, Trung thổ chia rẽ, Lang quân lại lần nữa
quật khởi ngang nhiên phô trương, thật là cơ hội trời cho để người Đột
Quyết xâm lược Trung nguyên, nếu ta là Hiệt Lợi, tuyệt không chịu bỏ qua
cơ hội này.”
Thò tay nâng chén, cười khà
khà thốt: “Bọn ta ít khi có tâm tình nhàn rỗi nhâm nhi chuyện vãn, Tử
Lăng và Hiển Hạc có hứng thú nghe quá khứ đau thương vùng Trung ngoại
viết bằng huyết lệ của nhân dân chiến sĩ không? Các ngươi có thể tiến
thêm một bước hiểu rõ hơn về hình thế hiện nay và khả năng phát triển
của tương lai đó.”
Từ Tử Lăng động dung: “Xin lắng nghe!”

biết tác phong hành sự của Phục Khiên, không nói lời ngụy tạo, càng
không nói lời vô nghĩa, chịu tường thuật tận tường chi tiết như vầy tất
có dụng ý sau lưng, cho nên đáp ứng không chút do dự.
- o O o -

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3