Đại Đường Song Long Truyện - Chương 680
HỒI 680
Ý Ngoại Phát Hiện
Khấu
Trọng và Bạt Phong Hàn là hai kẻ cuối cùng lui vào sơn trại, tất cả các
cây cầu bắc qua chiến hào đều đã bị đốt cháy, Lý Thế Dân cũng khua
chiêng thu quân. Khắp chiến trường vẫn còn lờ mờ sắc tím của khói độc
đang theo gió tan dần, những người chết và bị thương được mang về trong
trận của song phương.
Trọng và Bạt Phong Hàn là hai kẻ cuối cùng lui vào sơn trại, tất cả các
cây cầu bắc qua chiến hào đều đã bị đốt cháy, Lý Thế Dân cũng khua
chiêng thu quân. Khắp chiến trường vẫn còn lờ mờ sắc tím của khói độc
đang theo gió tan dần, những người chết và bị thương được mang về trong
trận của song phương.
Hai bên đều bị tổn
thất. Đường quân chết và bị thương lên đến gần một ngàn, nhiều gấp mười
số thương vong của Thiếu Soái quân, xem như Khấu Trọng thắng được một
phen, lần đầu vượt lên.
thất. Đường quân chết và bị thương lên đến gần một ngàn, nhiều gấp mười
số thương vong của Thiếu Soái quân, xem như Khấu Trọng thắng được một
phen, lần đầu vượt lên.
Hai đội kỵ binh
của quân Đường tấn công từ hai cánh, yểm trợ ba đội quân bộ binh đội
hình đã rối loạn đang vùng vẫy. Bên Khấu Trọng, các binh sĩ của đội
thuẫn đao cùng đội cung tiễn của Hình Nguyên Chân và Bạt Dã Cương đã sớm
kết thành trận thế vững chắc, không cho địch nhân tấn công vào chiến
hào, còn Khấu Trọng cùng Bạt Phong Hàn, Ma Thường chỉ huy ba ngàn tinh
kỵ xông ra như sấm sét, đánh tan tác địch quân, chia cắt chúng ra, rồi
quay lại không ngừng chém giết. Quân Đường bị tấn công bất ngờ không sao
chống đỡ nổi. Lý Thế Dân thấy tình thế bất diệu, đích thân dẫn Huyền
Giáp tinh binh cùng hai đội khinh kỵ và bộ binh khác, tổng cộng lên đến
chín ngàn người, hợp với đội xa trận đã bị đốt cháy chỉ còn gần phân nửa
xung chiến, khí thế như dời non lấp biển, đồng thời ra lệnh cho đoàn kỵ
binh đang bị tàn sát la khóc vang trời trên chiến trường rút lui.
của quân Đường tấn công từ hai cánh, yểm trợ ba đội quân bộ binh đội
hình đã rối loạn đang vùng vẫy. Bên Khấu Trọng, các binh sĩ của đội
thuẫn đao cùng đội cung tiễn của Hình Nguyên Chân và Bạt Dã Cương đã sớm
kết thành trận thế vững chắc, không cho địch nhân tấn công vào chiến
hào, còn Khấu Trọng cùng Bạt Phong Hàn, Ma Thường chỉ huy ba ngàn tinh
kỵ xông ra như sấm sét, đánh tan tác địch quân, chia cắt chúng ra, rồi
quay lại không ngừng chém giết. Quân Đường bị tấn công bất ngờ không sao
chống đỡ nổi. Lý Thế Dân thấy tình thế bất diệu, đích thân dẫn Huyền
Giáp tinh binh cùng hai đội khinh kỵ và bộ binh khác, tổng cộng lên đến
chín ngàn người, hợp với đội xa trận đã bị đốt cháy chỉ còn gần phân nửa
xung chiến, khí thế như dời non lấp biển, đồng thời ra lệnh cho đoàn kỵ
binh đang bị tàn sát la khóc vang trời trên chiến trường rút lui.
Khấu
Trọng hiểu rõ thực lực của Huyền Giáp tinh binh. Nếu trực diện giao
phong, chắc chắn sẽ là một cuộc khổ chiến, chờ đến khi hơn vạn quân bộ
binh của La Sĩ Tín chỉnh đốn xong trận cước kéo đến, đưa người vào chiến
trường thì không nghi ngờ gì nữa, quân của mình chắc chắn sẽ bại. May
là gã đã sớm có kế hoạch, toàn quân lập tức di chuyển chướng ngại vật,
rải độc lên địa pháo đầy rẫy khắp nơi, sau đó lui về phía sau địa pháo
trận, hàng ngũ chỉnh tề chờ đợi.
Trọng hiểu rõ thực lực của Huyền Giáp tinh binh. Nếu trực diện giao
phong, chắc chắn sẽ là một cuộc khổ chiến, chờ đến khi hơn vạn quân bộ
binh của La Sĩ Tín chỉnh đốn xong trận cước kéo đến, đưa người vào chiến
trường thì không nghi ngờ gì nữa, quân của mình chắc chắn sẽ bại. May
là gã đã sớm có kế hoạch, toàn quân lập tức di chuyển chướng ngại vật,
rải độc lên địa pháo đầy rẫy khắp nơi, sau đó lui về phía sau địa pháo
trận, hàng ngũ chỉnh tề chờ đợi.
Lý Thế
Dân đã đoán trước rằng hẳn sẽ có tình huống này, cho nên kỵ binh lập tức
chia thành ba đường xông vào địa phận pháo trận như những cơn lốc. Tức
khắc hàng loạt tiếng nổ „đùng đùng đoàng đoàng“ vang rền như sấm, khói
độc tứ phía bốc lên, đám kỵ sĩ đi tiên phong của quân Đường chìm trong
làn khói độc màu tím. Lũ chiến mã đầu tiên không chịu nổi, phát cuồng
nhảy loạn lên, hất kỵ sĩ khỏi yên, cả người lẫn ngựa cùng nếm đủ mùi vị
đau đớn vì trúng độc.
Dân đã đoán trước rằng hẳn sẽ có tình huống này, cho nên kỵ binh lập tức
chia thành ba đường xông vào địa phận pháo trận như những cơn lốc. Tức
khắc hàng loạt tiếng nổ „đùng đùng đoàng đoàng“ vang rền như sấm, khói
độc tứ phía bốc lên, đám kỵ sĩ đi tiên phong của quân Đường chìm trong
làn khói độc màu tím. Lũ chiến mã đầu tiên không chịu nổi, phát cuồng
nhảy loạn lên, hất kỵ sĩ khỏi yên, cả người lẫn ngựa cùng nếm đủ mùi vị
đau đớn vì trúng độc.
Từ hai bên, Thiếu
Soái quân dùng thứ tên cứng do Thiên Kế chế tạo, bắn ra hết loạt này đến
loạt khác, tàn sát không thương tiếc địch nhân không còn sức trả đòn,
tình cảnh thảm thương đến cùng cực.
Soái quân dùng thứ tên cứng do Thiên Kế chế tạo, bắn ra hết loạt này đến
loạt khác, tàn sát không thương tiếc địch nhân không còn sức trả đòn,
tình cảnh thảm thương đến cùng cực.
Lý Thế
Dân không còn cách nào hơn là khua chiêng thu binh. Vốn định tới giết
người bằng khí thế như gió cuốn lốc giật, như cầu vồng rẽ mây, nào ngờ
phải thu binh với kết quả ảm đạm như thế. Khấu Trọng thấy mục đích đã
đạt nên cũng truyền lệnh cho quân của mình trật tự quay về sơn trại.
Dân không còn cách nào hơn là khua chiêng thu binh. Vốn định tới giết
người bằng khí thế như gió cuốn lốc giật, như cầu vồng rẽ mây, nào ngờ
phải thu binh với kết quả ảm đạm như thế. Khấu Trọng thấy mục đích đã
đạt nên cũng truyền lệnh cho quân của mình trật tự quay về sơn trại.
Khấu
Trọng và Bạt Phong Hàn cưỡi ngựa tiến qua cửa trại trong tiếng reo hò
la hét mừng chiến thắng tuyệt vời của các chiến sĩ từ chiến trường trở
về cùng những người ở lại thủ trại. Họ hô vang như sấm “Thiếu soái vạn
tuế”, sĩ khí bốc lên ngất trời.
Trọng và Bạt Phong Hàn cưỡi ngựa tiến qua cửa trại trong tiếng reo hò
la hét mừng chiến thắng tuyệt vời của các chiến sĩ từ chiến trường trở
về cùng những người ở lại thủ trại. Họ hô vang như sấm “Thiếu soái vạn
tuế”, sĩ khí bốc lên ngất trời.
Tiểu Hạc
Nhi không biết không biết từ đâu nhảy ra, chúc mừng hai người, vui sướng
đến nỗi mặt ửng đỏ, hét lớn: “Đại ca thật oai phong, đám người xấu
ngoài đó đều không phải là đối thủ của đại ca.”
Nhi không biết không biết từ đâu nhảy ra, chúc mừng hai người, vui sướng
đến nỗi mặt ửng đỏ, hét lớn: “Đại ca thật oai phong, đám người xấu
ngoài đó đều không phải là đối thủ của đại ca.”
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn nhảy xuống ngựa, nhìn nhau mỉm cười.
Khấu Trọng nhìn Tiểu Hạc Nhi mỉm cười nói: “Bọn họ không phải người xấu, mà là tử địch của ta.”
Trần Lão Mưu, Vương Huyền Thứ, Bạch Văn Nguyên đều chạy tới chúc mừng.
Hình
Nguyên Chân và Bạt Dã Cương lập được đại công, mặt mày rạng rỡ khác
thường. Đây là một chiến thắng không dễ dàng, dù chưa thể gây tổn thất
nặng nề cho quân Đường, nhưng lại đả kích nghiêm trọng sĩ khí của đối
phương và quan trọng nhất là đã trì hoãn được thời gian quân Đường phát
động tấn công vào trại.
Nguyên Chân và Bạt Dã Cương lập được đại công, mặt mày rạng rỡ khác
thường. Đây là một chiến thắng không dễ dàng, dù chưa thể gây tổn thất
nặng nề cho quân Đường, nhưng lại đả kích nghiêm trọng sĩ khí của đối
phương và quan trọng nhất là đã trì hoãn được thời gian quân Đường phát
động tấn công vào trại.
Khấu Trọng vươn
vai vặn lưng, nói: “Chúng ta cần nhất bây giờ là một giấc ngủ ngon.
Trách nhiệm phòng thủ nơi này giao cho Bạch tướng quân. Huyền Thứ có thể
dẫn Tiểu Hạc Nhi đi vui chơi thỏa thích.”
vai vặn lưng, nói: “Chúng ta cần nhất bây giờ là một giấc ngủ ngon.
Trách nhiệm phòng thủ nơi này giao cho Bạch tướng quân. Huyền Thứ có thể
dẫn Tiểu Hạc Nhi đi vui chơi thỏa thích.”
Khuôn mặt tuấn tú của Vương Huyền Thứ chợt ửng hồng, nhất thời ấp a ấp úng nói không thành lời.
Tiểu Hạc Nhi mừng rỡ hỏi: “Có chỗ nào chơi vui à?”
Giọng Vương Huyền Thứ nhỏ nhẹ như muỗi: “Thiếu soái có lệnh, ta sẽ dẫn nàng đi xem thác nước nhỏ trong hẻm núi.”
Mọi người có mặt đều nhận ra tình cảnh vi diệu giữa Vương Huyền Thứ và Tiểu Hạc Nhi, không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
Khấu
Trọng thoải mái cười nói: “Huyền Thứ cứ yên tâm dẫn tiểu muội tử của ta
đi xem khắp nơi, hẻm núi này dài tới hai dặm, thiên hạ hiếm thấy, chắc
chắn không thiếu kỳ cảnh. Thật không nghĩ được, trên chiến trường chẳng
những có mái ngói che đầu, mà còn có nơi để dạo chơi, có cảnh để ngắm.
Trời cao đối với chúng ta đích thực không bạc.”
Trọng thoải mái cười nói: “Huyền Thứ cứ yên tâm dẫn tiểu muội tử của ta
đi xem khắp nơi, hẻm núi này dài tới hai dặm, thiên hạ hiếm thấy, chắc
chắn không thiếu kỳ cảnh. Thật không nghĩ được, trên chiến trường chẳng
những có mái ngói che đầu, mà còn có nơi để dạo chơi, có cảnh để ngắm.
Trời cao đối với chúng ta đích thực không bạc.”
Bạt
Phong Hàn ngắm Tiểu Hạc Nhi, mỉm cười nói: “Tiểu Hạc Nhi có mái tóc đen
dài óng ả, sao không ra suối trong gội đầu một phen, chắc chắn sẽ dễ
chịu đến mê người, lại có thể cho Huyền Thứ chiêm ngưỡng dáng vóc nữ nhi
xinh đẹp tóc dài xõa vai của muội.”
Phong Hàn ngắm Tiểu Hạc Nhi, mỉm cười nói: “Tiểu Hạc Nhi có mái tóc đen
dài óng ả, sao không ra suối trong gội đầu một phen, chắc chắn sẽ dễ
chịu đến mê người, lại có thể cho Huyền Thứ chiêm ngưỡng dáng vóc nữ nhi
xinh đẹp tóc dài xõa vai của muội.”
Cuối
cùng, Tiểu Hạc Nhi cũng hiểu ra mọi người đang đùa bỡn nàng và Vương
Huyền Thứ, tức giận lườm Bạt Phong Hàn một cái, lại nhịn không được kéo
tay áo chiến bào của Vương Huyền Thứ nói nhỏ: “Chúng ta đi dạo chơi
thôi, không thèm lý đến họ nữa.”
cùng, Tiểu Hạc Nhi cũng hiểu ra mọi người đang đùa bỡn nàng và Vương
Huyền Thứ, tức giận lườm Bạt Phong Hàn một cái, lại nhịn không được kéo
tay áo chiến bào của Vương Huyền Thứ nói nhỏ: “Chúng ta đi dạo chơi
thôi, không thèm lý đến họ nữa.”
Trần Lão Mưu cười ý nhị: “Trong chủ lâu có khăn lông khô đấy, Huyền Thứ chớ quên mang theo.”
Vương Huyền Thứ cùng Tiểu Hạc Nhi vụt chạy đi như gió, chẳng khác nào hai kẻ đào mạng.
Khấu
Trọng nhìn theo bóng bọn họ xa dần, lắc đầu cảm thán: “Trên chiến
trường quả là có thể nảy sinh ra những việc không thể ngờ được! Chúng ta
còn bao nhiêu hỏa khí?”
Trọng nhìn theo bóng bọn họ xa dần, lắc đầu cảm thán: “Trên chiến
trường quả là có thể nảy sinh ra những việc không thể ngờ được! Chúng ta
còn bao nhiêu hỏa khí?”
Như được hỏi về
báu vật trong rương, Trần Lão Mưu đáp ngay: “Vừa rồi chưa dùng đến độc
yên tiễn, coi như vẫn còn nguyên, hỏa du đạn trên dưới còn ba trăm hai
chục viên, địa pháo hao tổn nhiều hơn, số lượng hiện không còn tới ba
trăm.”
báu vật trong rương, Trần Lão Mưu đáp ngay: “Vừa rồi chưa dùng đến độc
yên tiễn, coi như vẫn còn nguyên, hỏa du đạn trên dưới còn ba trăm hai
chục viên, địa pháo hao tổn nhiều hơn, số lượng hiện không còn tới ba
trăm.”
Bạt Phong Hàn nói: “Số lượng này cũng đủ cho chúng ta chống cự một cuộc tấn công toàn lực nữa của Lý Thế Dân.”
Trần
Lão Mưu nói: “Cho dù Lý Thế Dân trước đây không nghĩ đến thuật dùng
khói, lần này bị hỏa khí của chúng ta đề tỉnh, chắc chắn sẽ tức thời cho
chế tạo một loại khí giới công thành không sợ độc yên hỏa đạn của chúng
ta. Yên công đúng là phương pháp vô cùng lợi hại. Hay hơn nữa là chúng
ta còn có phương pháp dự phòng, nếu áp dụng hợp lý, không chừng có thể
đem về một đại thắng nữa.”
Lão Mưu nói: “Cho dù Lý Thế Dân trước đây không nghĩ đến thuật dùng
khói, lần này bị hỏa khí của chúng ta đề tỉnh, chắc chắn sẽ tức thời cho
chế tạo một loại khí giới công thành không sợ độc yên hỏa đạn của chúng
ta. Yên công đúng là phương pháp vô cùng lợi hại. Hay hơn nữa là chúng
ta còn có phương pháp dự phòng, nếu áp dụng hợp lý, không chừng có thể
đem về một đại thắng nữa.”
Bạt Dã Cương
trầm giọng nói: “Chúng ta không thể bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội chiến thắng
nào, bởi vì tài nguyên của ta có hạn, không có cách gì bổ sung tổn thất.
Ngược lại, địch nhân có nguồn nhân lực bất tận, một khi sĩ khí quân ta
sa sút, tình cảnh thật không dám nghĩ đến.”
trầm giọng nói: “Chúng ta không thể bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội chiến thắng
nào, bởi vì tài nguyên của ta có hạn, không có cách gì bổ sung tổn thất.
Ngược lại, địch nhân có nguồn nhân lực bất tận, một khi sĩ khí quân ta
sa sút, tình cảnh thật không dám nghĩ đến.”
Khấu
Trọng ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Hy vọng tuyết to sẽ giáng xuống trong
vòng vài ngày tới. Nếu trời đổ mưa chứ không đổ tuyết thì tình cảnh của
chúng ta sẽ khốn đốn lắm đây. Lão Bạt ngươi coi thử có chắc không? Nếu
trời đổ mưa thật sự, các loại hỏa du đạn của chúng ta khó mà phát huy
công hiệu.”
Trọng ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Hy vọng tuyết to sẽ giáng xuống trong
vòng vài ngày tới. Nếu trời đổ mưa chứ không đổ tuyết thì tình cảnh của
chúng ta sẽ khốn đốn lắm đây. Lão Bạt ngươi coi thử có chắc không? Nếu
trời đổ mưa thật sự, các loại hỏa du đạn của chúng ta khó mà phát huy
công hiệu.”
Bạt Phong Hàn cười khổ nói: “Ta không là thần tiên, sao biết những điều đó?”
Khấu
Trọng cười nói: “Đó là muốn xem ý chỉ của ông trời gia thôi, cho nên
không cần nhọc công suy nghĩ, chỉ phải chuẩn bị mọi việc thật tốt. Ta sẽ
cử hành tế lễ đơn giản mà long trọng cho các huynh đệ đã tử trận. Việc
này do Văn Nguyên lo. Ta còn phải đích thân đi thăm hỏi các huynh đệ bị
thương. Tối qua là một đêm dài dằng dặc, lại có cảm giác như đã trôi qua
trong nháy mắt. Thật mâu thuẫn.”
Trọng cười nói: “Đó là muốn xem ý chỉ của ông trời gia thôi, cho nên
không cần nhọc công suy nghĩ, chỉ phải chuẩn bị mọi việc thật tốt. Ta sẽ
cử hành tế lễ đơn giản mà long trọng cho các huynh đệ đã tử trận. Việc
này do Văn Nguyên lo. Ta còn phải đích thân đi thăm hỏi các huynh đệ bị
thương. Tối qua là một đêm dài dằng dặc, lại có cảm giác như đã trôi qua
trong nháy mắt. Thật mâu thuẫn.”
o0o
Một
toán quân thủ thành Ba Đông gồm ba mươi tên từ cửa thành đi ra, thô bạo
xua đuổi những người có mặt xung quanh, sau đó chia ra đứng hai bên
giống như muốn mở đường cho người xuất thành.
toán quân thủ thành Ba Đông gồm ba mươi tên từ cửa thành đi ra, thô bạo
xua đuổi những người có mặt xung quanh, sau đó chia ra đứng hai bên
giống như muốn mở đường cho người xuất thành.
Nhĩ
Văn Hoán, Kiều Công Sơn và nguyên một đoàn nhân mã phóng ra khỏi thành,
ở giữa là một cỗ xe rèm phủ kín mít trông đầy vẻ thần bí.
Văn Hoán, Kiều Công Sơn và nguyên một đoàn nhân mã phóng ra khỏi thành,
ở giữa là một cỗ xe rèm phủ kín mít trông đầy vẻ thần bí.
Từ
Tử Lăng tháo mặt nạ xuống, trầm giọng: “Phu phụ Hàn huynh rất có thể ở
trong xe ngựa. Chúng ta sẽ chặn đường cướp xe cứu người.”
Tử Lăng tháo mặt nạ xuống, trầm giọng: “Phu phụ Hàn huynh rất có thể ở
trong xe ngựa. Chúng ta sẽ chặn đường cướp xe cứu người.”
Bọn Nhĩ Văn Hoán thản nhiên tăng tốc vượt qua bốn người, làm bụi đất cuốn lên mù mịt.
Âm Hiển Hạc giục: “Chúng ta mau đuổi theo đi!”
Từ
Tử Lăng biết lòng hắn rối bời đến nỗi mất cả tính nhẫn nại xưa nay bèn
giữ hắn lại nói: “Chờ bọn chúng chạy xa một chút đã. Ta cùng Âm huynh và
Hi Bạch đuổi theo đến nơi là lập tức động thủ. Lôi Cửu ca đánh xe theo
sau.”
Tử Lăng biết lòng hắn rối bời đến nỗi mất cả tính nhẫn nại xưa nay bèn
giữ hắn lại nói: “Chờ bọn chúng chạy xa một chút đã. Ta cùng Âm huynh và
Hi Bạch đuổi theo đến nơi là lập tức động thủ. Lôi Cửu ca đánh xe theo
sau.”
Lôi Cửu Chỉ nhận ra Nhĩ Văn Hoán và
Kiều Công Sơn, lạnh lùng nói: “Hạ thủ không cần lưu tình, tốt nhất tiện
tay cắt phứt đầu hai con chó của Lý Kiến Thành đi. Thật không ngờ họ Lý
dám ngang nhiên giúp việc cho Hương gia.”
Kiều Công Sơn, lạnh lùng nói: “Hạ thủ không cần lưu tình, tốt nhất tiện
tay cắt phứt đầu hai con chó của Lý Kiến Thành đi. Thật không ngờ họ Lý
dám ngang nhiên giúp việc cho Hương gia.”
Từ Tử Lăng nói: “Lý Kiến Thành không những cấu kết với Hương gia, mà còn phối hợp cả với Triệu Đức Ngôn nữa. Chúng ta đi thôi!”
o0o
Khấu
Trọng đi vào Soái phòng, từ từ khép cửa lại rồi đến bên cạnh giường ôm
đầu nằm xuống. Gã đang nằm trên chiếc giường duy nhất trong sơn trại, do
Trần Lão Mưu đặc biệt đóng cho.
Trọng đi vào Soái phòng, từ từ khép cửa lại rồi đến bên cạnh giường ôm
đầu nằm xuống. Gã đang nằm trên chiếc giường duy nhất trong sơn trại, do
Trần Lão Mưu đặc biệt đóng cho.
Bạt Phong Hàn nằm phía bên kia giường uể oải ngồi dậy, hỏi: “Đang nghĩ chuyện gì vậy?”
Khấu Trọng quay đầu qua liếc gã, nhăn nhó cười: “Ngươi hình như không cởi giày.”
Bạt
Phong Hàn không nhịn được cười: “Ngươi còn có tâm tình để ý đến chuyện
cởi giày hay không cởi giày ư? Đây là biện pháp cần áp dụng lúc này. Để
sau khi chúng ta trở về Lạc Dương hãy đem vấn đề cởi giày ra bàn nghen!”
Phong Hàn không nhịn được cười: “Ngươi còn có tâm tình để ý đến chuyện
cởi giày hay không cởi giày ư? Đây là biện pháp cần áp dụng lúc này. Để
sau khi chúng ta trở về Lạc Dương hãy đem vấn đề cởi giày ra bàn nghen!”
Khấu Trọng thở dài: “Ngươi cho rằng chúng ta sẽ có một ngày như thế sao?”
Bạt
Phong Hàn trầm ngâm: ”Nếu trời đổ mưa mà không đổ tuyết, Lý Thế Dân đội
mưa tấn công, độc yên và hỏa đạn của chúng ta đều vô phương phát huy
diệu dụng, việc trở lại Lạc Dương có thể sẽ không bao giờ xảy ra!”
Phong Hàn trầm ngâm: ”Nếu trời đổ mưa mà không đổ tuyết, Lý Thế Dân đội
mưa tấn công, độc yên và hỏa đạn của chúng ta đều vô phương phát huy
diệu dụng, việc trở lại Lạc Dương có thể sẽ không bao giờ xảy ra!”
Khấu Trọng than thở: “Rốt cuộc thì trên trời tích tụ, con bà nó, là thứ mây gì.”
Bạt
Phong Hàn cười khổ nói: “Là thứ mây đen, con bà nó, có thể trút mưa mà
cũng có thể đổ tuyết. Thời tiết nói lạnh thì không hẳn, xem ra dường như
vẫn chưa đến lúc tuyết rơi, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
Phong Hàn cười khổ nói: “Là thứ mây đen, con bà nó, có thể trút mưa mà
cũng có thể đổ tuyết. Thời tiết nói lạnh thì không hẳn, xem ra dường như
vẫn chưa đến lúc tuyết rơi, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
Khấu Trọng nhạt nhẽo hỏi: “Phải chăng là phát cho mỗi huynh đệ một cái nón che mưa?”
Bạt Phong Hàn ôm bụng cười, nói: “Cái tên tiểu tử này! Ngươi thiệt tình!”
Khấu
Trọng gác luôn cả hai chân mang ủng lên giường, ánh mắt sáng rực, chậm
rãi nói: “Cho dù đổ tuyết thì sao? Hỏa khí chưa đến nửa ngày sẽ dùng
hết, cuối cùng vẫn phải dựa vào đao thương thực lực để kháng cự lại kiếm
thuẫn của Lý tiểu tử thôi. Hỏa khí chỉ có thể chiếm chút lợi thế khi hạ
thủ trong địa hình đặc biệt, chúng ta rốt cuộc vẫn phải dựa vào thực
lực. Con bà nó! Đành phải binh tới thì tướng ngăn, thủy tới thì thổ
chặn, tiếp đó là thổ tới thì mộc khắc, mộc tới thì hỏa thiêu, con bà nó!
Ôi! Chúng ta dường như còn sót một chiêu.”
Trọng gác luôn cả hai chân mang ủng lên giường, ánh mắt sáng rực, chậm
rãi nói: “Cho dù đổ tuyết thì sao? Hỏa khí chưa đến nửa ngày sẽ dùng
hết, cuối cùng vẫn phải dựa vào đao thương thực lực để kháng cự lại kiếm
thuẫn của Lý tiểu tử thôi. Hỏa khí chỉ có thể chiếm chút lợi thế khi hạ
thủ trong địa hình đặc biệt, chúng ta rốt cuộc vẫn phải dựa vào thực
lực. Con bà nó! Đành phải binh tới thì tướng ngăn, thủy tới thì thổ
chặn, tiếp đó là thổ tới thì mộc khắc, mộc tới thì hỏa thiêu, con bà nó!
Ôi! Chúng ta dường như còn sót một chiêu.”
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên hỏi: “Không phải tất cả những việc cần làm chúng ta đều đã làm hết rồi hay sao?”
Khấu
Trọng nói: “Chiêu này gọi là lôi mộc trận. Chúng ta có vô số cây gỗ đã
đốn, chỉ việc quăng từ trên đầu thành xuống, cho lăn theo sườn dốc,
ngươi nói coi, uy lực có đủ lợi hại không?”
Trọng nói: “Chiêu này gọi là lôi mộc trận. Chúng ta có vô số cây gỗ đã
đốn, chỉ việc quăng từ trên đầu thành xuống, cho lăn theo sườn dốc,
ngươi nói coi, uy lực có đủ lợi hại không?”
Bạt Phong Hàn phấn chấn hẳn lên nói: “Đây đúng là kỳ chiêu, đơn giản như thế tại sao không một ai nghĩ ra nhỉ?”
Khấu
Trọng nói: “Bởi vì chúng ta cứ nghĩ mình đang giữ Lạc Dương, mà ngoài
thành Lạc Dương lại không có đồi dốc. Trong tình trạng bị bao vây bốn
mặt, gỗ trân quý không thua gì hoàng kim, nhưng vào lúc này, ở nơi này,
lôi mộc trận pháp không ngại mưa xối là phương tiện hữu hiệu. Chỉ cần
đặt một trăm khúc thân cây trên sườn dốc trước trại, cho dù Lý tiểu tử
có vượt được chiến hào phía dưới, cũng không thể qua được trận lôi mộc
này. Cây gỗ sau này phơi khô còn có thể dùng làm củi! Con bà nó, thống
khoái quá đi mất! Ha ha! Cái này gọi là trời không tuyệt đường ai, chỉ
là ngươi có động não hay không!”
Trọng nói: “Bởi vì chúng ta cứ nghĩ mình đang giữ Lạc Dương, mà ngoài
thành Lạc Dương lại không có đồi dốc. Trong tình trạng bị bao vây bốn
mặt, gỗ trân quý không thua gì hoàng kim, nhưng vào lúc này, ở nơi này,
lôi mộc trận pháp không ngại mưa xối là phương tiện hữu hiệu. Chỉ cần
đặt một trăm khúc thân cây trên sườn dốc trước trại, cho dù Lý tiểu tử
có vượt được chiến hào phía dưới, cũng không thể qua được trận lôi mộc
này. Cây gỗ sau này phơi khô còn có thể dùng làm củi! Con bà nó, thống
khoái quá đi mất! Ha ha! Cái này gọi là trời không tuyệt đường ai, chỉ
là ngươi có động não hay không!”
Có tiếng gõ cửa.
Một
tên thủ hạ từ bên ngoài nói vọng vào: “Thân trình Thiếu soái! Bạch
tướng quân phái tiểu nhân đến báo cáo, quân Đường bắt đầu chất cành cây,
củi khô thành đống bên ngoài trại.”
tên thủ hạ từ bên ngoài nói vọng vào: “Thân trình Thiếu soái! Bạch
tướng quân phái tiểu nhân đến báo cáo, quân Đường bắt đầu chất cành cây,
củi khô thành đống bên ngoài trại.”
Khấu Trọng cười ha hả, nói: “Thông tri cho Bạch tướng quân hay, khi quân Đường đốt lửa hãy tới đánh thức ta!”
Đoạn
hướng sang Bạt Phong Hàn thở dài: “Dương Công từng nói rằng, kẻ không
thể ngủ ngon trên chiến trường không xứng làm chủ soái. Ôi! Giá mà có
Dương Công ở bên ta thì tốt biết mấy!”
hướng sang Bạt Phong Hàn thở dài: “Dương Công từng nói rằng, kẻ không
thể ngủ ngon trên chiến trường không xứng làm chủ soái. Ôi! Giá mà có
Dương Công ở bên ta thì tốt biết mấy!”
o0o
Từ
Tử Lăng, Âm Hiển Hạc và Hầu Hi Bạch không lý gì đến ánh mắt kinh hãi
của người đi đường, truy đuổi theo mục tiêu. Từ Ba Đông đến bến sông
chính của Quán Thủy chỉ chừng một dặm, giả sử bọn Nhĩ Văn Hoán lên
thuyền trước một bước, hoặc hội hợp với một đội nhân mã khác, bọn họ sẽ
phải phí nhiều công sức. Nếu có thể chặn toán xa mã giữa đường, nhất
định có thể nuốt sống đối phương.
Tử Lăng, Âm Hiển Hạc và Hầu Hi Bạch không lý gì đến ánh mắt kinh hãi
của người đi đường, truy đuổi theo mục tiêu. Từ Ba Đông đến bến sông
chính của Quán Thủy chỉ chừng một dặm, giả sử bọn Nhĩ Văn Hoán lên
thuyền trước một bước, hoặc hội hợp với một đội nhân mã khác, bọn họ sẽ
phải phí nhiều công sức. Nếu có thể chặn toán xa mã giữa đường, nhất
định có thể nuốt sống đối phương.
Phía trước đã thấy bụi bốc mù mịt cùng tiếng vó ngựa rầm rập.
Từ
Tử Lăng trong đầu vừa nghĩ đến tăng tốc, người đã vọt lên trước, ý đến
khí đến, tựa hành vân lưu thủy tức tốc rút ngắn khoảng cách với hai kỵ
mã đoạn hậu. Tuyệt vời nhất là quần áo như bị dán chặt vào người, hầu
như không phát ra tiếng lật phật.
Tử Lăng trong đầu vừa nghĩ đến tăng tốc, người đã vọt lên trước, ý đến
khí đến, tựa hành vân lưu thủy tức tốc rút ngắn khoảng cách với hai kỵ
mã đoạn hậu. Tuyệt vời nhất là quần áo như bị dán chặt vào người, hầu
như không phát ra tiếng lật phật.
Hầu Hi
Bạch và Âm Hiển Hạc người trước kẻ sau tăng tốc đuổi theo. chỉ chậm chân
hơn một trượng, khi mà Từ Tử Lăng phát động công kích thì Âm Hiển Hạc
còn cách xa tới hai trượng.
Bạch và Âm Hiển Hạc người trước kẻ sau tăng tốc đuổi theo. chỉ chậm chân
hơn một trượng, khi mà Từ Tử Lăng phát động công kích thì Âm Hiển Hạc
còn cách xa tới hai trượng.
Hai tên địch
bị Từ Tử Lăng lăng không lần lượt đá trúng bối tâm. Nếu không phải hắn
vốn người nhân hậu, chắc chắn có thể khiến bọn chúng chết tức khắc dưới
cước. Cả hai tên phúc lớn chỉ bị bế kinh mạch, ngã nhào xuống ngựa.
bị Từ Tử Lăng lăng không lần lượt đá trúng bối tâm. Nếu không phải hắn
vốn người nhân hậu, chắc chắn có thể khiến bọn chúng chết tức khắc dưới
cước. Cả hai tên phúc lớn chỉ bị bế kinh mạch, ngã nhào xuống ngựa.
Bọn
địch hoảng sợ quay đầu nhìn lại. Từ Tử Lăng điểm chân vào lưng một
trong số bảy con chiến mã, phóng người lên cao, nhắm nóc thùng xe lao
tới.
địch hoảng sợ quay đầu nhìn lại. Từ Tử Lăng điểm chân vào lưng một
trong số bảy con chiến mã, phóng người lên cao, nhắm nóc thùng xe lao
tới.
Nhĩ Văn Hoán quát lớn: “Tiểu tặc phương nào? Dám cướp xe của lão tử, giết không tha!”
Kỵ
sĩ bên địch nhốn nháo tuốt binh khí, lao vào phản kích. Hai tên đi hai
bên hông cỗ xe đồng thời nhảy lên tấn công Từ Tử Lăng, hiển lộ thân thủ
bất phàm.
sĩ bên địch nhốn nháo tuốt binh khí, lao vào phản kích. Hai tên đi hai
bên hông cỗ xe đồng thời nhảy lên tấn công Từ Tử Lăng, hiển lộ thân thủ
bất phàm.
Cả hai đều xứng đáng là hảo thủ
nhất lưu khi hành tẩu giang hồ, nhưng so với Từ Tử Lăng danh chấn thiên
hạ thì thật sự còn kém xa. Kẻ nhảy lên trước mặt liền bị ném xuống đất,
chẳng những không có cơ hội đặt chân lên nóc xe, mà còn không biết đối
phương dùng thủ pháp gì đánh bại mình. Sau khi rớt xuống đất rồi thậm
chí đứng lên không nổi.
nhất lưu khi hành tẩu giang hồ, nhưng so với Từ Tử Lăng danh chấn thiên
hạ thì thật sự còn kém xa. Kẻ nhảy lên trước mặt liền bị ném xuống đất,
chẳng những không có cơ hội đặt chân lên nóc xe, mà còn không biết đối
phương dùng thủ pháp gì đánh bại mình. Sau khi rớt xuống đất rồi thậm
chí đứng lên không nổi.
Nhĩ Văn Hoán và
Kiều Công Sơn lúc bấy giờ mới phát giác ngoài kẻ địch trên nóc xe còn có
hai người mặt đầy sát khí đang lao tới. Bọn chúng đều chưa từng thấy
qua mặt thật của Từ Tử Lăng nên không nhận ra gã, nhưng Hầu Hi Bạch ở
Trường An thì ai mà không biết, hai tên Nhĩ, Kiều từng gặp họ Hầu nhiều
lần, thấy hắn trong số địch nhân, sắc mặt liền tái nhợt, biết có chuyện
không hay.
Kiều Công Sơn lúc bấy giờ mới phát giác ngoài kẻ địch trên nóc xe còn có
hai người mặt đầy sát khí đang lao tới. Bọn chúng đều chưa từng thấy
qua mặt thật của Từ Tử Lăng nên không nhận ra gã, nhưng Hầu Hi Bạch ở
Trường An thì ai mà không biết, hai tên Nhĩ, Kiều từng gặp họ Hầu nhiều
lần, thấy hắn trong số địch nhân, sắc mặt liền tái nhợt, biết có chuyện
không hay.
Hầu Hi Bạch tiêu sái như đang
tản bộ lướt thẳng tới, “soạt” một tiếng, xòe mỹ nhân phiến ra, động tác
thật nhàn nhã, cười nói: “Nhĩ đại nhân, Kiều đại nhân, các người giỏi
quá. Cũng chỉ có hai người không để ai trong mắt mới dám gọi Từ Tử Lăng
là tiểu tặc. Bội phục, bội phục!”
tản bộ lướt thẳng tới, “soạt” một tiếng, xòe mỹ nhân phiến ra, động tác
thật nhàn nhã, cười nói: “Nhĩ đại nhân, Kiều đại nhân, các người giỏi
quá. Cũng chỉ có hai người không để ai trong mắt mới dám gọi Từ Tử Lăng
là tiểu tặc. Bội phục, bội phục!”
„Chát!”
Mỹ
nhân chiết phiến đỡ nhát kiếm của một tên kỵ sĩ chém ngược về, giảo
kình theo quạt phát ra, trường kiếm địch nhân tức thì tuột khỏi tay,
văng tuốt vào trong rừng rậm bên đường.
nhân chiết phiến đỡ nhát kiếm của một tên kỵ sĩ chém ngược về, giảo
kình theo quạt phát ra, trường kiếm địch nhân tức thì tuột khỏi tay,
văng tuốt vào trong rừng rậm bên đường.
Có
tiếng hét vang lên, một tên kỵ sĩ khác bị Âm Hiển Hạc dùng thủ pháp
tinh xảo tuyệt luân đoạt lấy bội kiếm, rồi chém toạc áo giáp.
tiếng hét vang lên, một tên kỵ sĩ khác bị Âm Hiển Hạc dùng thủ pháp
tinh xảo tuyệt luân đoạt lấy bội kiếm, rồi chém toạc áo giáp.
Cùng
lúc đó, Từ Tử Lăng nhảy xuống chỗ ngồi để trống bên cạnh kẻ đánh xe.
Tên này chưa kịp xuất chiêu đã bị gã dùng vai hất văng khỏi ghế ngồi,
ngã lăn lông lốc dưới đất.
lúc đó, Từ Tử Lăng nhảy xuống chỗ ngồi để trống bên cạnh kẻ đánh xe.
Tên này chưa kịp xuất chiêu đã bị gã dùng vai hất văng khỏi ghế ngồi,
ngã lăn lông lốc dưới đất.
Từ Tử Lăng gò cương kìm ngựa, cỗ xe từ từ chạy chậm lại.
Nghe
đến tên Từ Tử Lăng, Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn mặt không còn chút
máu. Nhĩ Văn Hoán hét lớn: “Tránh ra!” Rồi bỏ mặc đồng bọn, ra roi quất
khoái mã nhắm hướng Hoài Thủy phóng chạy. Bảy, tám tên chưa bị đánh ngã
thấy kẻ cầm đầu hèn nhát như thế, nào dám sính cường, liếc mắt nhìn nhau
rồi bỏ chạy sạch.
đến tên Từ Tử Lăng, Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn mặt không còn chút
máu. Nhĩ Văn Hoán hét lớn: “Tránh ra!” Rồi bỏ mặc đồng bọn, ra roi quất
khoái mã nhắm hướng Hoài Thủy phóng chạy. Bảy, tám tên chưa bị đánh ngã
thấy kẻ cầm đầu hèn nhát như thế, nào dám sính cường, liếc mắt nhìn nhau
rồi bỏ chạy sạch.
Chiếc xe ngựa chạy thêm bảy, tám trượng nữa thì dừng hẳn.
Hầu Hi Bạch đến bên thùng xe, giật bung cửa ra, hai mắt lộ vẻ vô cùng bất ngờ, kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ là Vân bang chủ!”
o0o
Khấu
Trọng và Bạt Phong Hàn đứng ở đầu tường thành. Trên khu vực bên ngoài
chiến hào, ba núi củi khô cao ngất đang cháy bừng bừng, khói đặc bốc lên
cuồn cuộn theo gió bay tới, cả sơn trại chìm ngập trong khói khiến
người ta sặc sụa, nghẹt thở.
Trọng và Bạt Phong Hàn đứng ở đầu tường thành. Trên khu vực bên ngoài
chiến hào, ba núi củi khô cao ngất đang cháy bừng bừng, khói đặc bốc lên
cuồn cuộn theo gió bay tới, cả sơn trại chìm ngập trong khói khiến
người ta sặc sụa, nghẹt thở.
Tất cả Thiếu Soái quân đã lui vào hẻm núi hoặc chủ lâu.
Phía sau ba ngọn đồi lửa, quân Đường sắp thành thế trận, chờ thời cơ thích hợp nhất để tấn công.
Hai gã thần thái hết sức ung dung, hoàn toàn không để ý đến tàn lửa, khói dầy bay thốc vào mặt.
Bạt Phong Hàn mỉm cười, nói: “Đao pháp của Thiếu soái tiến bộ rất nhiều, đã đến cảnh giới đao ý hợp nhất.”
Khấu
Trọng xoay người, nhìn hình dáng Bạt Phong Hàn đang lung linh trong màn
khói đáp: “Ngươi mới thật lợi hại, giữa lúc sống chết trên chiến trường
mà vẫn còn thời gian lưu tâm đến đao pháp của ta. Nhưng Tỉnh Trung
Nguyệt của ta đã vượt qua đao ý hợp nhất, tiến vào cảnh giới đao tức ý, ý
tức đao rồi. Mãi gần đây ta mới hiểu ra hàm ý trong câu „Xá đao chi
ngoại, tái vô tha vật“ mà Tống Khuyết từng nói.
Trọng xoay người, nhìn hình dáng Bạt Phong Hàn đang lung linh trong màn
khói đáp: “Ngươi mới thật lợi hại, giữa lúc sống chết trên chiến trường
mà vẫn còn thời gian lưu tâm đến đao pháp của ta. Nhưng Tỉnh Trung
Nguyệt của ta đã vượt qua đao ý hợp nhất, tiến vào cảnh giới đao tức ý, ý
tức đao rồi. Mãi gần đây ta mới hiểu ra hàm ý trong câu „Xá đao chi
ngoại, tái vô tha vật“ mà Tống Khuyết từng nói.
Thân
hình tráng kiện của Bạt Phong Hàn khẽ rung lên, miệng lẩm bảm tám chữ
vừa nghe rồi nhìn vào mắt Khấu Trọng hỏi: “Ý tứ thật ra có gì đặc biệt?”
hình tráng kiện của Bạt Phong Hàn khẽ rung lên, miệng lẩm bảm tám chữ
vừa nghe rồi nhìn vào mắt Khấu Trọng hỏi: “Ý tứ thật ra có gì đặc biệt?”
Khấu
Trọng thoáng lộ nét cười, nói: “Là đích thực ’Xá đao chi ngoại, tái vô
tha vật!’ Ngay cả chính mình cũng không tồn tại, chỉ có đao, đao mới là
nhất thiết. Khi ấy Tống Khuyết còn nói, ngươi hiểu chính là ngươi hiểu,
không hiểu chính là không hiểu. Ha ha! Thật buồn cười, ta lúc bấy giờ
còn nghĩ đã hiểu rõ. Đến ngày hôm nay mới biết, cái khi mình cho là hiểu
ấy, con bà nó gấu chó, cơ bản là chẳng hiểu gì cả.”
Trọng thoáng lộ nét cười, nói: “Là đích thực ’Xá đao chi ngoại, tái vô
tha vật!’ Ngay cả chính mình cũng không tồn tại, chỉ có đao, đao mới là
nhất thiết. Khi ấy Tống Khuyết còn nói, ngươi hiểu chính là ngươi hiểu,
không hiểu chính là không hiểu. Ha ha! Thật buồn cười, ta lúc bấy giờ
còn nghĩ đã hiểu rõ. Đến ngày hôm nay mới biết, cái khi mình cho là hiểu
ấy, con bà nó gấu chó, cơ bản là chẳng hiểu gì cả.”
Bạt
Phong Hàn lộ vẻ suy tư, lắc đầu nói: “Ngươi có phóng đại không? Điều đó
là không thể. Nếu ngươi ngẫm nghĩ kỹ, sẽ tự nhận thấy ’cái ta’ có tồn
tại.”
Phong Hàn lộ vẻ suy tư, lắc đầu nói: “Ngươi có phóng đại không? Điều đó
là không thể. Nếu ngươi ngẫm nghĩ kỹ, sẽ tự nhận thấy ’cái ta’ có tồn
tại.”
Khấu Trọng nghiêm nghị nói: “Thật
đó, không một chút phóng đại. Đao chính là ta, ta chính là đao, đao thay
ta cảm ứng, thay ta suy nghĩ, tùy cơ mà hành, theo tình thế mà biến
hóa. Chuyện đó quá vi diệu làm sao nói hết ra được.”
đó, không một chút phóng đại. Đao chính là ta, ta chính là đao, đao thay
ta cảm ứng, thay ta suy nghĩ, tùy cơ mà hành, theo tình thế mà biến
hóa. Chuyện đó quá vi diệu làm sao nói hết ra được.”
Bạt Phong Hàn gật đầu nói: “Ngươi đã trải qua cảnh giới này là thêm một gợi ý cho ta. Đao tức ý, ý tức đao.”
Một
luồng gió ào tới, khói mịt mù, không nhìn thấy người đối diện. Chờ làn
khói tan đi, Bạt Phong Hàn lại hiện ra trước mắt, Khấu Trọng hân hoan
nói: “Thừa dịp có chút thời gian, ngươi có thể kể tiếp phần hai cố sự
hay không?”
luồng gió ào tới, khói mịt mù, không nhìn thấy người đối diện. Chờ làn
khói tan đi, Bạt Phong Hàn lại hiện ra trước mắt, Khấu Trọng hân hoan
nói: “Thừa dịp có chút thời gian, ngươi có thể kể tiếp phần hai cố sự
hay không?”
Bạt Phong Hàn không hiểu: “Phần hai cố sự gì?”
Khấu Trọng thản nhiên như không: “Dĩ nhiên là sự cố triền miên đau khổ xúc động lòng người của Ba Đại Nhi và lão ca ngươi.”
Bạt
Phong Hàn lộ vẻ không vui: “Ngươi thật là quá lắm! Lão tử đã phá lệ kể
cho ngươi nghe chuyện đau buồn tuổi trẻ, vậy còn chưa đủ sao? Cáo lỗi!
Về phương diện này thì ngay cả huynh đệ cũng không thể châm chước.”
Phong Hàn lộ vẻ không vui: “Ngươi thật là quá lắm! Lão tử đã phá lệ kể
cho ngươi nghe chuyện đau buồn tuổi trẻ, vậy còn chưa đủ sao? Cáo lỗi!
Về phương diện này thì ngay cả huynh đệ cũng không thể châm chước.”
Khấu Trọng cười khành khạch nói: “Ta quan tâm ngươi thôi! Tốt bụng lại bị trời đánh.”
Bạt
Phong Hàn không nhịn được cười nói: “Trong lòng mỗi người đều có bí mật
không muốn nói ra. Vả lại ta kể tường tận đến thế cũng chỉ là một phần
của sự thật mà ta chủ quan chọn ra. Cứ thử kể cho ta nghe chuyện của
ngươi với Tống Ngọc Trí hoặc Thượng Tú Phương mà coi, trong đó nhất định
có chuyện ngươi không muốn thổ lộ.”
Phong Hàn không nhịn được cười nói: “Trong lòng mỗi người đều có bí mật
không muốn nói ra. Vả lại ta kể tường tận đến thế cũng chỉ là một phần
của sự thật mà ta chủ quan chọn ra. Cứ thử kể cho ta nghe chuyện của
ngươi với Tống Ngọc Trí hoặc Thượng Tú Phương mà coi, trong đó nhất định
có chuyện ngươi không muốn thổ lộ.”
Khấu Trọng chỉ đành im lặng. Chuyện của hai nàng quả thật gã chẳng muốn nhớ tới, chẳng muốn nhắc đến.
Bạt Phong Hàn cười buồn: “Đã hiểu chưa?”
Khấu Trọng nhếch miệng cười, chán nản nói: “Hiểu rồi!”
„Thùng! Thùng! Thùng!”
Trống
trận nổi lên, tiếng người cùng tiếng bánh xe từ sau màn khói truyền
tới. Quân Đường nhân lúc màn khói còn phủ kín sơn trại đã kịp lấp chiến
hào.
trận nổi lên, tiếng người cùng tiếng bánh xe từ sau màn khói truyền
tới. Quân Đường nhân lúc màn khói còn phủ kín sơn trại đã kịp lấp chiến
hào.
Khấu Trọng lấy Thích Nhật cung ra,
trầm giọng: “Hãy xem công phu thông linh ý, ý tức tiễn của ta nhé. Thỉnh
lão Bạt lấy hỏa du đạn và châm lửa giúp ta được không?”
trầm giọng: “Hãy xem công phu thông linh ý, ý tức tiễn của ta nhé. Thỉnh
lão Bạt lấy hỏa du đạn và châm lửa giúp ta được không?”