Đại Đường Song Long Truyện - Chương 676

HỒI 676
Duy Nhất Phá Trán
“Những lời muội nói, có thể là thật, có thể là giả.”
Đối diện với u cư không một bóng người, trong đầu Từ Tử Lăng không ngừng cất lên những lời Thạch Thanh Tuyền đã nói.
Tiểu
cốc vẫn như trước, nhưng cảnh Thạch Thanh Tuyền ngồi trang điểm rung
động lòng người đã trở thành dĩ vãng. Tiếng gió lùa qua trở nên trống
trải, tuy có hảo bằng hữu bên cạnh, gã lại tự nhiên cảm thấy tuyệt vọng,
mất hết sinh cơ! Những tháng ngày bình dị mà chân thực, tràn đầy hạnh
phúc lứa đôi cùng Thạch Thanh Tuyền đến nay đã tàn! Nỗ lực tranh thủ hóa
ra thất bại triệt để, nàng biến thành hồi ức thương tâm, những ngày còn
lại chỉ đành một mình trong tịch mịch.
Sống có gì vui, chết có gì đáng sợ. Hy vọng quá cao chỉ mang lại thất vọng tột cùng.
Hầu
Hi Bạch nỗ lực cuối cùng là nhìn qua cửa sổ căn tiểu ốc gắng tìm bóng
hình Thạch Thanh Tuyền, giọng khàn khàn như phát muốn khóc: “Nàng căn
bản không đến đây, hoặc là vẫn còn lưu lại tiểu cốc ở Ba Thục.”
Từ
Tử Lăng thất vọng ngồi xuống một trong hai phiến đá bằng phẳng ngoài
cửa ốc, lắc đầu: “Nàng đêm đó đã rời khỏi cốc, đệ có thể cảm thấy quyết
tâm không muốn ở lại trong cốc của nàng.”
Hầu Hi Bạch tiến đến phiến đá còn lại ngồi xuống, bóp chặt hai tay vào nhau, bối rối hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Từ
Tử Lăng chậm rãi đáp: “Huynh lập tức đi tìm Lôi Cửu Chỉ, tìm cách an
bài cho Hàn Trạch Nam và thê tử của hắn, đây là việc cấp bách. Nếu như
để Hương gia phát hiện ra bọn họ, bọn ta sẽ ân hận cả đời.”
Hầu Hi Bạch ngẩng phắt lên, lo lắng hỏi: “Tiểu đệ đi rồi, một mình tử Lăng làm sao được?”
Từ
Tử Lăng cười nhẹ nói: “Có gì mà không được, đệ sẽ ở lại đây an tâm
dưỡng thương, cố nghĩ ra cách điều trị mà không cần đến tiêu âm của
Thạch Thanh Tuyền, sau khi huynh lo hết mọi việc thì trở lại, bọn ta sẽ
cùng đến hội hợp với Khấu Trọng. Trừ phi huynh còn có đề nghị nào tốt
hơn?”
o0o
Quả nhiên trời cũng chiều người,
đang đến chính là Bạt Phong Hàn và viện quân có thể giúp Khấu Trọng lật
ngược tình thế, tổng cộng có bốn ngàn người và một trăm ba mươi cỗ xe,
trong đó có hai mươi cỗ là chở số hỏa khí cứu mệnh. Trong bốn ngàn quân
cứu viện, ba ngàn là kỵ binh tinh nhuệ, một ngàn còn lại khả năng chiến
đấu không nguyên vẹn chuyên lo công tác vận chuyển, là binh chủng mới
của Thiếu Soái quân.
Bạch Văn Nguyên vốn tinh thông toàn bộ địa hình vùng này trở thành
chủ tướng của đoán quân này, chủ trước của gã là Chu Xán, từng là quán
quân xưng hùng ở vùng Tây Bắc, Chu Xán tuy đã hết thời, nhưng lúc này
kiến thức của Bạch Văn Nguyên với sông núi ở đây phát huy tác dụng đến
mức tối đa, giúp viện quân đến mà thần không biết quỷ không hay, tránh
được tai mắt của thám tử Đường quân.
Bạt
Phong Hàn dẫn đầu một trăm người làm tiên phong mở đường, gặp Khấu Trọng
trong rừng, hai bên hoan hỷ hỏi thăm nhau một hồi. Khấu Trọng vội ra
lệnh cho đội ngũ tìm nơi kín đáo hạ trại nghỉ ngơi, tránh để địch nhân
cũng nhìn thấy đám bụi đất bốc lên.

khích lệ tinh thần thủ hạ một hồi, rồi cùng Bạch Văn Nguyên và Bạt Phong
Hàn lên một ngọn đồi nhỏ gần đó quan sát tình hình, thương lượng đại
kế, đồng thời cũng thả Vô Danh tuần tra trên cao.

thấy Bạt Phong Hàn đến kịp thời, tâm tình vui vẻ lên nhiều, phân tích
tình hình xong bèn tổng kết lại: “Hiện tại sự việc có lợi nhất đối với
bọn ta là Khuất Đột Thông toàn tâm tập trung chú ý vào Chung Ly, các
sách lược phòng ngự đều chuẩn bị để đối phó với quân đội từ Chung Ly
đến, lúc này các vị đến thật đúng lúc, bọn ta thám thính rõ ràng Khất
Đột Thông bố trí thế nào, rồi có thể thừa dịp trận thế đối phương chưa
ổn định mà lăn cây gỗ, dùng hỏa khí đánh đòn phủ đầu, sau đó mới nội
ngoại giáp kích, bảo đảm đánh một trận cho con mẹ hắn cũng phải tơi bời
hoa lá, thật thống khoái.”
Bạt Phong Hàn
nói: “Số hỏa khí này chủ yếu là độc khí hỏa tiễn, có thể bắn xa đến hơn
ngàn bộ, tỏa ra một lớp độc khí màu tím, tuy chưa thể khiến bọn chúng
phải trúng độc thân vong, nhưng cũng làm cho hai mắt đau nhức, nước mắt
ràn rụa, hô hấp khó khăn, da dẻ phỏng rộp, phải mất nửa ngày mới hồi
phục được, giảm đi không ít khả năng chiến đấu của chúng.”
Khấu Trọng cười hỏi: “Lão Bạt tìm người thử rồi ư? Bằng không sao lại có thể biết rõ ràng như vậy được?”
Bạch
Văn Nguyên nói: “Bọn tthuộc hạ tìm một con chó hoang về thử nghiệm, sau
đó còn định đánh chén luôn một bữa, nhưng chỉ sợ nó đã nhiễm độc, nên
đành tha cho nó một mạng.”
Khấu Trọng khẽ
than: “Con chó đáng thương, còn may chưa bị hại đến tính mạng.” Sau đó
lại hỏi: “Độc yên tiễn này có được bao nhiêu mũi?”
Bạch
Văn Nguyên đáp: “Tổng cộng có hai ngàn năm trăm mũi, nếu dùng tất cả,
có thể bao phủ trong phạm vi ba bốn dặm, gió thổi cũng không tan, người
có đầu óc chế tạo được hỏa khí như thế này quả không đơn giản.”
Bạt
Phong Hàn nói: “Nếu như trong trường hợp đánh giáp lá cà thì loại độc
yêu tiễn này không có tác dụng lớn lắm, nhưng để đánh phá doanh trại khi
địch nhân tụ tập lại vô cùng hữu dụng. Bọn ta khi trước còn lo lắng
không biết dùng nó để phòng thủ doanh trại thế nào, may sao có Lý Thế
Dân phái Khuất Đột Thông đến làm vật thử nghiệm.”
Bạch
Văng Nguyên thêm vào: “Ngoài hai ngàn năm trăm mũi độc yên tiễn, tiểu
đệ còn có năm trăm quả hỏa du đạn, tám trăm cỗ độc yên địa pháo. Hỏa du
đạn có thể châm ngòi sau đó dùng tay ném đi, kèm với đó dầu lửa sẽ nổ
văng ra tứ phía, có thể nhanh chóng dìm cả vùng rừng núi vào trong biển
lửa, độc yên địa pháo có thể gài trên mặt đất, địch nhân giẫm phải lập
tức sẽ phún xuất độc yên, chỉ dựa vào độc yên đã lợi hại hơn độc yên
tiễn nhiều.”
Khấu Trọng chặc lưỡi: “Chúng tiểu đệ thật đã cứu Lý Uyên một mạng, số hỏa khí này đúng ra để giành cho lão.”
Bạt
Phong Hàn vui vẻ: “Bọn ta phải nhân lúc Khuất Đột Thông chưa phát quang
cây cối quanh doanh trại mà phát động, nếu không số hỏa du đạn sẽ biến
thành phế vật.”
Khấu Trọng ngay lập tức ra
quyết định: “Văn Nguyên về doanh trại trước, chuẩn bị mọi thứ, ta cùng
lão Bạt sẽ đi thám thính tình hình, không thể trì hoãn được nữa, tối nay
chính là thời cơ hành động thích hợp nhất.”
Bạch Văn Nguyên tuân lệnh lui đi.
Bạt Phong Hàn hỏi: “Có tin tức gì của Tử Lăng không?”
Khấu Trọng lắc đầu buồn bã: “Hy vọng hắn cát nhân thiên tướng, đại cát đại lợi.”
o0o
Từ Tử Lăng ngồi xuống vận công, gã
không có cách nào quên đi được nội thương nghiêm trọng, vì đó là một cảm
giác dai dẳng không thể xua đi nổi khiến gã lúc nào cũng cảm thấy hư
nhược, kinh mạch toàn thân đau nhức thống khổ, cộng với khí huyết không
thông càng làm gã thêm phần khó chịu.
Tinh
thần càng tập trung, cảm giác đó càng rõ rệt, khiến gã không thể tiến
vào cảnh giới vong ngã, lúc này gã chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng thương
thế dày vò.
Gã tiến vào trong ốc, bước
vào khuê phòng nơi Thạch Thanh Tuyền từng ở, trong lòng bỗng tràn ngập
ôn nhu, khơi lại những ký ức mỹ lệ động lòng người, những hờn giận với
nàng lập tức tan biến.
Nếu như đã yêu
nàng, thì cũng nên nghĩ cho nàng, tôn trọng quyết định của nàng. Được
mất của cá nhân thì sao? Nếu đã có thể buông rơi nhân thế, quá khứ hay
sinh mệnh tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Tâm
thần gã lại chìm vào tình cảnh khi vừa quen biết Thạch Thanh Tuyền, kỷ
niệm từng cơn từng cơn bỗng chốc kéo về, vừa như thật lại như hư vô,
ngoài Sư Phi Huyên ra, hắn chưa từng nhớ một ai như vậy. Sinh mệnh và
mọi chuyện biến thành quá khứ không thể vãn hồi, thôi để nàng biến thành
một phần của quá khứ.”
Vô tình, gã chợt
phát giác ra mình đã ra khỏi tiểu ốc, ngồi xuống phiến đá vuông vức cạnh
cửa, vầng thái dường chìm xuống phía sau núi, côn trùng trong rừng tùng
quanh đó kêu rả rích như thể mùa đông đang đến, tận lực hát lên bài hát
sinh mệnh cuối cùng, dệt thành một bản nhạc u buồn miên man.

đắm mình khung cảnh mà bình thường không để ý đến xung quanh, giữa thế
giới của tiếng côn trùng râm ran, rốt cuộc nỗi nhớ da diết hướng về
Thạch Thanh Tuyền cũng lần tan biến vào thiên nhiên, không còn dấu vết.
Trong
thế giới vong tình, vong ưu, vong ngã đó, gã đã thành công giải thoát
thân thể khỏi thương thế đang nhức nhối. Tinh thần và đại tự nhiên trong
lúc tàn ánh lên những tia sinh khí kết hợp thành một thể. Không biết từ
đâu, Dũng Tuyền huyệt dưới gan bàn chân bỗng phát sinh hàn nhiệt khí,
tiên thiên khí xuyên qua huyệt đạo, càng lúc càng mạnh, từ từ đả thông
kinh mạch, bồi bổ khiếu huyệt.
Thời gian
bỗng trôi đi vùn vụt giữa lúc hỗn độn, cho đến khi gã bị cảm giác nguy
hiểm mãnh liệt bao phủ toàn thân thì mới từ sâu thẳm trong trạng thái
thiên địa đồng du sực tỉnh lại, mở mắt ra nhìn, vầng trăng khuyết đã lên
đến đỉnh đầu, màn đêm đen thẳm như nhung được khảm đầy những vì sao lấp
lánh.
Nếu như một trong những vì sao đó
sẽ là nơi an nghỉ cuối cùng của Thạch Thanh Tuyền, không biết nơi an
nghỉ của gã có là một ngôi sao bên cạnh đó không, mãi mãi ở bên nàng,
hoàn thành ước nguyện kiếp trước ở trần thế.
Sinh mệnh chịu ảnh hưởng của nhân quả kiếp trước? Nếu vậy con người đầu tiên được tạo ra thế nào?
“Đây là nơi nào? Ai dựng nhà ở đây?”
Từ
Tử Lăng thu hồi mục quang đang ngắm nhìn trời sao, chắp tay sau lưng
đứng dậy đối diện với đại tà nhân cái thế “Tà vương” Thạch Chi Hiên,
cười nói: “Tà vương sao lại rảnh rỗi đến mức quang lâm sơn cư này?”
Thạch
Chi Hiên cũng bắt trước gã nhìn lên màn đêm, một lúc sau mới nói: “Tử
Lăng sau khi mở mắt, lại đăm đăm nhìn thiên không, không biết muốn tìm
gì?”
Từ Tử Lăng chậm rãi đáp: “Vãn bối
đang nghĩ xem người chết rồi sẽ đi về đâu? Không biết có phải là sẽ trở
lại cố hương, nơi những vì sao kia đang tỏa sáng trên trời không?”
Thạch
Chi Hiên thoáng lộ một nụ cười cay đắng, nhưng ngữ khí lại lãnh khốc
bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Tử Lăng có biết ta đến để giết ngươi không?”
Từ
Tử Lăng nhún vai tự nhiên nói: “Tà vương nếu đã không biết nơi này là
địa phương của ai, đương nhiên không phải chủ tâm đến thăm viếng, mà là
do theo đuổi bọn ta. Sự thật là Tà vương từ trước đến nay vẫn có ý giết
ta, chỉ là không muốn hạ thủ ngay trước mắt Hầu Hi Bạch mà thôi.”
Thạch
Chi Hiên thần tình không đổi, cúi đầu nhìn gã, hạ giọng: “Thạch mỗ
không phải là không cho ngươi cơ hội, nếu như ngươi đã chịu ở lại U Lâm
Tiểu Trúc bầu bạn với Thanh Tuyền, không quản đến việc trần thế nữa, ta
tuyệt đối sẽ không hại đến một cọng lông của ngươi. Nhưng những hành
động của ngươi hiện nay khiến Thạch mỗ thật thất vọng. Tử Lăng phải
biết, ngươi và Khấu Trọng đã biến thành chướng ngại lớn nhất trong công
cuộc thống nhất thiên hạ của Thánh môn của ta, nếu như đêm nay ta không
ra tay, ngay mai chỉ sợ sẽ hối không kịp. Ta cố ý đợi đến khi nội thương
của ngươi bình phục mới hiện thân động thủ, chính là hy vọng để Tử Lăng
ngươi biết, ta không phải loại người chỉ biết thừa cơ nguời khác gặp
nguy.”
Sau đó lão lại than: “Nhưng trong
một ngày mà thương thế đã bình phục hoàn toàn, Thạch Chi Hiên ta không
thể không viết một chữ ‘Phục’, đã như vậy buộc Thạch mỗ phải hạ độc thủ.
Hôm nay Tử Lăng đi trước một bước, không lâu sau sẽ đến lượt Khấu
Trọng.”
Từ Tử Lăng vươn mình đứng thẳng,
cảm giác mới mẻ tràn ngập toàn thân, gã không có cảm giác thấy chân khí
lưu chuyển trong nội thể, mọi thứ đều tự nhiên, hô hấp giống như có một
cánh chim đang lượn vòng, trào lên biển lớn khiến gã hoàn toàn thoải
mái.
Gã không những hồi phục lại công lực mà tiến lên một cảnh giới khác.
Trong
mắt Thạch Chi Hiên ánh lên những tia kỳ lạ, trầm giọng: “Võ công của Tử
Lăng lại tiến vào một cảnh giới mới, khiến Thạch mỗ không khỏi cảm thấy
phải cảnh giác, lần này xuất thủ sẽ không còn chút lưu tình nào, Tử
Lăng cẩn thận.”
Từ Tử Lăng hiểu đây là
khoảnh khắc sinh tử quan đầu, phải sử dụng hết bản lĩnh, may ra mới có
cơ hội sống sót, gã bình tĩnh hỏi: “Tà vương có hứng thú muốn biết ai là
chủ nhân tòa u cư này không? Tại sao không hỏi rõ ràng đến nơi đến
chốn.”
Thạch Chi Hiên không có cách gì che giấu thần sắc chấn động.
Từ
Tử Lăng đưa hai tay lên quá đầu, úp chặt vào nhau như nụ hoa, ngón vô
danh chếch ra ngoài, đầu hai ngón tay hơi xoắn lại, thể hiện lại thế thứ
nhất trong Cửu Tự Chân Ngôn Ấn năm xưa Chân Ngôn Đại Sư truyền cho gã,
ngầm vận Bất Động Căn Bản Ấn, miệng hô: “Lên!”
Vẻ mặt Thạch Chi Hiên lại biến, lùi ba bước.
Mấy
lần Từ Tử Lăng giao thủ với lão, đều có thể bức lão vào thế hạ phong,
một phần nhỏ là nhờ vào thiền lực của chân ngôn, còn phần lớn là lợi
dụng nhược điểm duy nhất cũng là nhược điểm vĩnh viễn của lão: Thạch
Thanh Tuyền.
Thạch Chi Hiên bỗng phát ra một bức tường chân khí từ từ ép tới, khiến gã không thể tiếp tục tiến lên, thừa thế tấn công.
Một
tay lão phất ra phía sau, tay kia vung ra trước, ngũ chỉ hợp lại thành
đao, đâm về phía Từ Tử Lăng, hai mắt tinh quang đại thịnh, cười dài:
“Hảo! Từ khi Thạch Chi Hiên ta xuất đạo tới nay, Tử Lăng là một trong số
ít những người có thể khiến Thạch mỗ mới động thủ đã rơi vào thế hạ
phong, tuy có dùng tiểu xảo, nhưng khi cao thủ giao phong, không có gì
là không thể, đương nhiên đó cũng tính là bản sự của ngươi.”
Từ Tử Lăng không khỏi bội phục trong lòng, khí phách và tác phong bậc Đại Hành gia của lão khác xa thường nhân.
Song
thủ lại áp lại trước ngực như hoa sen, Bất Động Căn Bản Ấn biến thành
Đại Kim Cương Luân Ấn. Từ khi được Chân Ngôn Đại Sư truyền thụ ấn pháp,
chưa bao giờ gã thấu hiểu được tinh thần và biến hóa của Chân Ngôn ấn
pháp lại cùng kết hợp với thiền lực thần diệu vô hạn như bây giờ. Đối
với Bất Tử ấn pháp, gã lại có một nhận thức mới, bản thân pháp quyết này
vốn không có điểm yếu, nhược điểm duy nhất nằm tại nội tâm của Thạch
Chi Hiên.
Trước mắt bỗng hoa lên, Thạch Chi Hiên thoắt hiện ra phía bên trái gã, tay duỗi thẳng như đao chém vào yếu huyệt trên cổ gã.

tự biết mình không thể bì kịp với Ảo Ma thân pháp của lão, chỉ có thể
lấy tĩnh chế động, hai tay như hoa sen nở rộ, biến thành thủ ấn vô cùng
vô tận, mỗi thủ ấn đều kỳ diệu đến tột đỉnh, vừa như có ý định vừa như
thuận theo đại tự nhiên, những chỗ vi diệu không thể tả hết được.
“Bốp!”
Từ Tử Lăng điểm ra một chỉ, đánh vào chính giữa chưởng phong của Thạch Chi Hiên.
Thạnh Chi Hiên bay lùi lại, Từ Tử Lăng cũng bị chấn lực làm cho khí huyết nhộn nhạo, lảo đảo lùi về phía sau gần một trượng.
Thạch
Chi Hiên không thừa thế truy kích mà lại chắp tay sau lưng, đứng ở phía
xa, kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ Tử Lăng có thể phong bế chiêu thức
của Thạch mỗ, khiến ta không thể không lùi, việc này nếu truyền ra
ngoài, sẽ khiến bất kỳ ai cũng phải ngạc nhiên. Bất quá có lợi tất sẽ có
hại, nói trắng ra, cho đến lúc này, ta đã hạ quyết tâm bỏ măc tất cả,
toàn lực xuất thủ, nhất định phải ép cho được Tử Lăng vào tử địa. Bằng
không có khi chỉ cần thêm một năm nữa, không chừng đến cả “Tà vương”
Thạch Chi Hiên ta cũng không thể đưa Tử Lăng vào tử địa. Buồn thay!”
Từ
Tử Lăng cười nhẹ: “Nguyên lai Tà vương muốn hạ quyết tâm cũng phải khó
khăn như vậy. Tại hạ có một việc không thông, xin Tà vương chỉ điểm.”
Thạch Chi Hiên thần sắc bình tĩnh, hai mắt ánh lên vẻ lãnh khốc vô tình, chậm rãi thốt: “Nói đi!”
Từ
Tử Lăng cảm thấy rõ rệt trong ánh mắt đó không còn chút trở ngại nào
ngăn chặn ý định sát tử gã nữa, đang tìm lấy thời cơ xuất kích thuận lợi
nhất, chỉ cần tinh thần gã thoáng sơ hở, không duy trì được cảnh giới
“Kiếm tâm thông minh”, sẽ gặp ngay phải thế công chí tử bài sơn đảo hải
của lão.
Bèn chậm rãi nói: “Tà vương tại sao lại tha cho Loan Loan?”
Thạch
Chi Hiên nhăn mày: “Ngươi đáng ra phải biết nguyên nhân, ngoài ta ra,
nha đầu đó là nhân tài kiệt xuất nhất trong Thánh môn, nếu như Hư Ngạn
không phản bội ta, ta tuyệt sẽ không dung tình với nha đầu đó, hiện tại
không phải là lúc thương hoa tiếc ngọc. Nếu như ngươi sợ ta sẽ đi đối
phó với Loan nha đầu, thì có thể an tâm rồi.”
Từ
Tử Lăng than: “Tà vương có cảm thấy mình đã lâm vào tình cảnh chúng bạn
rời xa? Trong cuộc đấu tranh thống nhất Thánh môn, người khống chế đại
cục tuyệt không phải là Tà vương, mà là Triệu Đức Ngôn của Đột Quyết,
hoặc là người mà Lý Uyên tín nhiệm, Dương Hư Ngạn, đáng sợ hơn khi người
được lợi cuối cùng lại là Hiệt Lợi của Đột Quyết.”
Thạch
Chi Hiên cười dài: “Cứ cho là như Tử Lăng nói, kẻ chịu đả kích lớn nhất
lại là tổ chức đứng đầu bạch đạo, Từ Hàng Tịnh Trai. Thánh môn của ta
vốn không có gì, thiên hạ càng loạn càng tốt, dưới nguy cơ sẽ gặp sinh
cơ, sau đại loạn ắt sẽ yên lành, đây là phép tắc tuần hoàn của lịch sử,
không thể sai lệch. Thánh môn của ta đã trải qua bao nhiêu biến loạn,
ứng phó với nguy cơ linh hoạt hơn bất kỳ tổ chức nào, Tử Lăng định dùng
đại nghĩa dân tộc để thuyết phục ta, thật là một phen uổng phí tâm cơ
rồi.”
Từ Tử Lăng thản nhiên: “Nếu đã xem những lời tại hạ nói là uổng phí, mời Tà vương cứ xuất chiêu.”
Thạch Chi Hiên bỗng nhiên đảo mắt nhìn xuyên qua song cửa sổ vào trong tiểu ốc, khuôn mặt hiện lộ vẻ kinh hãi chấn động.
Toàn
bộ tinh thần của Từ Tử Lăng đang tập trung lên mình lão, lập tức phát
sinh ra cảm ứng, không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này được.
“Bình!”
Chân Ngôn phát ra.
Bảo Bình Khí ý vừa vận lên tay, đã cách không phát ra một chưởng.
“Ầm!”
Thạch Chi Hiện tuỳ ý chặn đứng, hai tay khép lại, tụ tập chân khí,
ngạnh tiếp Bảo Bình khí kình, chân khí hai bên đều được tập trung cao
độ, không ai có thể mượn lực tá kình.
Thạch
Chi Hiên lùi lại ba bước, Từ Tử Lăng văng về phía sau như diều đứt dây,
vừa hay xuyên qua cửa sổ bay vào trong tiểu ốc, vừa chạm đất gã vẫn giữ
nguyên thế lao, xé màn che nhanh chóng tiến vào khuê phòng Thạch Thanh
Tuyền.
Thạch Chi Hiên như hình với bóng bám theo vào trong nhà, khi đến cửa bỗng chấn động dừng lại.
Từ Tử Lăng lảo đảo cong người xuống, tay bắt Sư Tử Ấn, khẽ kêu oẹ một tiếng phun ra một búng máu.
Thạch Chi Hiên lạnh lùng quan sát gã, dùng tay áo quệt đi dòng máu
đang rỉ trên khóe miệng, gật đầu: “Ngoài Ninh Đạo Kỳ ra, từ sau khi ta
luyện thành Bất Tử Ấn, ngươi là người đầu tiên có thể khiến ta thụ
thương, ngươi thật đáng nên tự hào.”
Từ Tử Lăng đương nhiên biết thương thế của mình trầm trọng hơn
nhiều, vừa rồi gã trúng phải gian kế của Thạch Chi Hiên, tưởng rằng lão
nhìn thấy nơi Thạch Thanh Tuyền lánh đời, tâm thần lộ ra nhược điểm,
không ngờ lão cố tình sơ hở, khiến gã từ thượng phong lại rơi vào hạ
phong tuyệt đối, từ trên trời cao ngã xuống phàm gian, không thể bảo trì
cảnh giới vô nhân vô ngã thần diệu như trước nữa.
Hai người đứng đối mặt.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi chân khí, miễn cưỡng đề tụ công lực, lên
tiếng: “Tà vương không phải đã nói quyết tâm giết tại hạ hay sao, cớ gì
còn lại ngừng tay?”
Hai mắt Tà vương sát cơ đại thịnh, quát lớn: “Đây có phải là nơi Thạch Thanh Tuyền ẩn cư?”
Từ bên ngoài, tiếng tiêu bỗng vang lên.
- o O o -

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3