Đại Đường Song Long Truyện - Chương 654

Hồi 654

Cùng Đồ Mạt Lộ

Khấu Trọng hành động ngay
trong đêm, nhân lúc Đường quân chưa vững thế trận, đồng thời đại quân
chủ lực vẫn chưa đến, thống lãnh ba ngàn kỵ binh tiến hành đột kích đội
tiền trạm của Lý Thế Tích. Gã áp dụng ngay chiến thuật dã chiến của
người Đột Quyết, đến đi đều như gió, từ bốn phương tám hướng cùng lúc
tấn công địch nhân, khiến Đường quân ứng chiến trong lúc thảng thốt,
thương vong trầm trọng, cuối cùng buộc phải rút lui.
Cùng lúc, Trần Lão Mưu và hai trăm công sự binh được Trần Trường Lâm dẫn quân hộ tống, bí mật tiến vào Lạc Dương.
Sáng
hôm sau, đại quân chủ lực của Lý Thế Tích chia ra hai đường thủy lục
tiến tới. Khấu Trọng dẫn toàn quân nghênh chiến, cũng chia thành hai ngả
chính diện giao phong với địch. Kịch chiến cả ngày, song phương đều có
thương vong. Hai bên còn đang giằng co thì Bạch Văn Nguyên soái lãnh năm
ngàn kỵ binh theo đường Đông Hải đuổi đến, gia nhập chiến trường. Cuối
cùng Lý Thế Tích không chống nổi phải ra lệnh rút quân đến ngọn núi cách
Trần Lưu ngoài hai mươi dặm, chỉnh đốn hàng ngũ. Khấu Trọng cũng không
đủ sức để thừa thế truy kích, đành thu binh về thành, tạm thời đã giải
nguy được cho Trần Lưu.
Trong khi Khấu
Trọng và thủ hạ kiểm điểm chiến quả, Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng một lần
nữa dẫn theo kỵ binh xuất kích từ Trường Hạ môn, đánh úp đại quân vây
thành đang lập trại trên đồi.
Mặc dù Lý
Nguyên Cát đã có chuẩn bị trước khi tới, tuy nhiên chủ yếu chỉ là thăm
dò phản ứng của binh sĩ giữ thành. Thất bại mới đây khiến sĩ khí Đường
quân sút giảm, mặc dù quân số đông gấp đôi, nhưng do sợ các doanh trại
khác thất thủ, nên Lý Nguyên Cát chỉ đánh cầm chừng với kỵ binh của Bạt,
Từ nửa thời thần rồi rút lui.
Bạt, Từ
không dám truy kích, sợ bị tả hữu lưỡng trại xuất binh tấn công, nên
không thể thu được thắng lợi lớn hơn. Thật ra mục đích của hai gã không
phải là đánh nhau mà là để đón Trần Lão Mưu và hai trăm công sự binh từ
tay Trần Trường Lâm, hộ tống bọn họ vào thành. Trần Trường Lâm và thủ hạ
xong việc liền quay lại Trần Lưu.
Sau khi
vào thành, Dương Công Khanh, Ma Thường, Trần Lão Mưu, Bạt Phong Hàn và
Từ Tử Lăng tụ tập tại vệ sở ở thành nam mật nghị. Hai trăm công sự binh
tự khắc có người an bài nơi ăn chốn nghỉ.
Mọi
người ngồi quanh bàn nghe Trần Lão Mưu nói về kế hoạch đào địa đạo,
Dương Công Khanh nhíu mày hỏi: “Việc này có cho Vương Thế Sung biết
không?”
Trần Lão Mưu đáp: “Tuyệt đối không
được. Địa đạo chỉ dùng cho chúng ta thối lui khi nguy cấp. Vương Thế
Sung là người phản phúc đa nghi, nếu để hắn biết chúng ta có đường lui,
hậu quả khôn lường.”
Bạt Phong Hàn gật
đầu: “Việc này không thể để người của Vương Thế Sung biết được, cũng
không thể để quân ta biết, tránh làm ảnh hưởng lòng quân, không nên cho
họ biết chúng ta không hòa thuận với Đậu Kiến Đức.”
Ma
Thường trầm giọng: “Vương Thế Sung có cử người túc trực nghe ngóng động
tĩnh, bọn ta đào địa đạo trong thành chắc chắn không thể thoát khỏi tai
mắt của hắn.”
Đào địa đạo là một cách
công thành, có thể vừa phá hủy tường thành của địch nhân vừa đưa quân
bất ngờ đột kích. Quân thủ thành ứng phó bằng cách đào giếng tại các vị
trí quan trọng trong thành, lại chế ra dụng cụ dò âm thanh dưới mặt đất,
dùng giám sát động tĩnh bên dưới. Năm đó tại Trường An, Khấu Trọng và
Từ Tử Lăng đột nhập Dương Công Bảo Khố, Lý Nguyên Cát đã ngay lập tức
phát hiện hành tung của họ cũng nhờ vào phương pháp nghe ngóng này.
Từ
Tử Lăng nói: “Hiện tại chúng ta đang khống chế thành nam, tiếp quản
luôn cả việc địa thính, đào địa đạo ở đó có thể tránh được tai mắt của
bọn Vương Thế Sung.”
Ma Thường gật đầu:
“Hiện tại, chúng ta mạnh hơn Vương Thế Sung, nếu Dương công gợi ý, Vương
Thế Sung ắt nhượng bộ, nhưng sẽ làm cho hắn hoài nghi.”
Bạt
Phong Hàn nói: “Thành nam tuy là chỗ duy nhất có thể đào địa đạo, nhưng
phải cẩn thận hành sự, vì bọn ta có thể giám sát địa thính, ngược lại
địch nhân cũng có thể giám sát chúng ta.”
Dương
Công Khanh gật đầu: “Thời Tam Quốc, Viên Thiệu đào địa đạo tấn công Tào
Tháo, nhưng bị Tào Tháo phát hiện, đã đào hào trong thành mà phản
kích.”
Trần Lão Mưu mỉm cười: “Xin chư vị
cứ an tâm, phương pháp đào địa đạo của ta là lấy từ sách của Lỗ Diệu Tử
đại sư. Ông ta đã chế ra những công cụ đào hầm chống nghe trộm, có thể
khiến những người giám sát mặt đất cách ba trượng không nghe được gì.
Dương Công Bảo Khố chính là dùng cách này để đào.”
Mọi
người mừng rỡ, cùng nhau thương lượng kế hoạch hành động chi tiết.
Thành nam do Thiếu Soái quân khống chế mọi mặt nên việc xử lý mớ đất đá
đào lên không thành vấn đề.
Cuối cùng Dương Công Khanh hỏi: “Trần công dự tính địa đạo khi nào có thể hoàn thành?”
Trần
Lão Mưu trả lời: “Ta tính trong vòng một tuần trăng đào ba đường hầm
song song đến phía sau khu trại bị hủy cách đó nửa dặm. Lối ra nằm trong
một khu rừng thưa, lúc nguy cấp chúng ta có thể nhanh chóng rút lui.”
Mọi việc đã được quyết định ổn thỏa.
Hơn mười ngày sau đó, hai chiến trường Lạc Dương và Trần Lưu chiến sự vẫn diễn ra quyết liệt.
Quân
thủ thành Lạc Dương liên tục từ các cổng thành xuất kích, làm cho quân
Đường ngoài thành kinh hồn táng đảm, mệt mỏi cùng cực. Lý Nguyên Cát mấy
lần tính trùng kiến cao trại ở ngoài thành nam nhưng cuối cùng lại thất
bại. Chỉ đành dựa vào hào sâu trại vững chống lại quân thủ thành.
o0o
Khấu Trọng trấn thủ Trần Lưu, cùng Lý Thế Tích nhiều phen giao phong, có thắng có thua, tạo thành cục diện dằng dai.
Tin tình báo chiến sự giữa quân Đậu Kiến Đức và Lý Thế Dân ở Hổ Lao tới tấp bay về làm gã ngày càng lo lắng.
Hoàng
hôn hôm đó, gã cùng với Hư Hành Chi và Tuyên Vĩnh lên đầu tường thành
nhìn xuống quân doanh của địch ở ngoài thành, thở dài một tiếng nói:
“Nếu đổi sang được tình huống khác, ta thật vô cùng cảm kích Lý Thế
Tích, hắn đúng là một đối thủ khó tìm, có thể khiến quân ta thu được
kinh nghiệm chiến đấu quý báu với đối thủ mạnh. Hiện tại thực là bị hắn
bức tới mức muốn động cũng không dám, nếu không có đại kế chu toàn, khó
lòng hóa giải được tình thế này.”
Tuyên Vĩnh và Hư Hành Chi cũng có cùng cảm giác.
Đúng
lúc này Lạc Kỳ Phi thần sắc ngưng trọng đến bên Khấu Trọng thi lễ nói:
“Chúng ta vừa nhận được tin Lý Thế Dân phái Vương Quân Khuếch đem theo
hơn ngàn khinh kỵ, tập kích hậu phương, đại phá đội quân vận lương của
Đậu Kiến Đức, bắt sống đại tướng Trương Thanh Đặc.”
Khấu Trọng thất thanh kêu lên: “Cái gì?”
Lạc Kỳ Phi lặp lại lần nữa, ai nấy đều biến sắc.
Sau
nhiều lần giao tranh bất lợi, Đậu Kiến Đức bị Lý Thế Dân ép chặt ở Hổ
Lao, án binh không dám xuất kích. Song phương chỉ xảy ra vài trận chiến
lẻ tẻ, không có trận nào mang tính quyết định. Đậu quân thất lợi nhiều
hơn, ban đầu là tướng sĩ tinh thần suy sụp, quân tâm bất ổn. Hiện tại
lương thảo bị cướp, tinh thần quân lính càng lúc càng xấu, tình thế ngày
càng ác liệt.
Khấu Trọng cảm thấy đau
đầu: “Hiện nay tình thế đã lâm vào đường cùng, Đậu quân thiếu lương
thảo, hoặc là lập tức rút quân, hoặc là phải mạo hiểm xuất kích. Bất
luận tình huống nào cũng chỉ làm lợi cho Lý Thế Dân.”

Hành Chi nói: “Hiện nay chỉ có cách triệt hồi quân đội của chúng ta tại
Lạc Dương, tập trung binh lực ở Bắc Cương, căng sức chống lại quân Đại
Đường đang đánh với Đậu quân, rồi chờ đại quân của Tống phiệt đến tiếp
viện.”
Khấu Trọng lắc đầu: “Như thế chỉ
khiến cho Lạc Dương nhanh chóng bị vây hãm, cùng bại vong với Đậu Kiến
Đức mà thôi. Đậu Kiến Đức tuy không tin ta, nhưng ta không thể vô tình
vô nghĩa với hắn. Ta phải tức tốc tới Lạc Dương, sau khi Lý Thế Dân phá
Đậu quân, tất sẽ hồi sư Lạc Dương, ta sẽ khiến hắn xuất kích lần nữa,
rồi thừa thế nam hạ chiếm lấy Tương Dương, theo đường thủy tới Chung Ly.
Mọi người chỉ cần giữ chân Lý Thế Tích, nếu không chúng ta sẽ không có
cơ hội xem hoa nở xuân này đâu.”
Tuyên
Vĩnh tự tin nói: “Thiếu soái cứ yên tâm đi! Có Hư quân sư trù mưu vận
sách, chúng thuộc hạ sẽ không phụ ủy thác của Thiếu soái.”
Khấu
Trọng miễn cưỡng chấn khởi tinh thần chiến đấu nói: “Từ đây đến Tết là
những ngày gian khổ nhất của quân ta. Người ta nói binh bại như núi đổ,
vô luận tình huống ác liệt như thế nào, bọn ta cũng phải kiên trì, nếu
như để thủy quân của Lý Thế Tích đột phá phong tỏa thành công, tiến về
phía nam Vận Hà, Thiếu Soái quốc nhỏ xíu của chúng ta sẽ tiêu tùng ngay.
Vì thế cả hai mặt trận chúng ta đều không được phép thua.”
Ba người lớn tiếng đáp ứng.
Khấu
Trọng đưa mắt nhìn doanh trại địch ở bên ngoài thành khí thế lên cao,
trên vai dường như có vật nặng ngàn cân đè lên, làm cho gã không thể
đứng thẳng được, chỉ còn nước tiến về phía trước, không có đường lui,
cách duy nhất là lấy cứng chọi cứng, tận lực rồi nghe theo mệnh trời,
xem xem ông trời có giúp gã không.
o0o
Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn cũng đứng trên đầu tường thành nhìn tình hình điều quân của địch nhân ở ngoài thành nam.
Hôm
qua hơn một vạn quân từ Trường An theo thủy lộ đến tăng viện cho quân
vây thành của Lý Nguyên Cát, từ lúc đó quân thủ thành luôn đề cao cảnh
giác chờ đón hành động phản kích của Lý Nguyên Cát.
Sau
giờ ngọ quân của Lý Nguyên Cát bắt đầu hành động, tại cao trại thiết
lập trung tâm chỉ huy, trước sau bố trận, tập hợp gần ba vạn quân, vận
chuyển vật tư dùng để dựng lại trại, tùy thời có thể bắt đầu.
Bạt Phong Hàn thất vọng nói: “Lý Nguyên Cát nếu ổn định được căn cứ, chúng ta sẽ khó mà ngăn hắn dựng lại cao trại.”
Dưới
ánh chiều tàn, Lý Nguyên Cát cho bộ binh làm chủ đích, theo tiếng trống
trận từ từ tiến tới khu đất bị san bằng bên cạnh lớp hào thứ hai, công
sự binh lập tức triển khai dọn dẹp cao địa.
Bạt Phong Hàn thấy Từ Tử Lăng không đáp lời, đặt tay lên vai hắn hỏi: “Tử Lăng đang nghĩ gì vậy?”
Từ
Tử Lăng cười khổ nói: “Tiểu đệ đang tưởng tượng, nếu ngày mai tình cảnh
bên ngoài thành sẽ khôi phục như cũ thì những nỗ lực, những thương vong
của mười mấy ngày trước chỉ là một cơn ác mộng không hề ảnh hưởng đến
thực tại. Chiến tranh không thể tránh được sao? Mọi người cứ phải chém
giết, mãi mãi chém giết nhau sao? Từ khi có lịch sử đến giờ, tuy khác
hình thức, khác tính chất nhưng các cuộc chiến tranh lớn nhỏ vẫn không
ngừng tiếp diễn.”
Bạt Phong Hàn nhún vai
chầm chậm nói: “Đó là vấn đề lợi ích. Từ thời ăn lông ở lổ, tổ tiên
chúng ta đã vì sinh tồn mà tranh đấu với đại tự nhiên, chấp nhận phong
sương vũ tuyết, chủ yếu để lấp đầy bao tử, hay ứng phó với mãnh thú tấn
công, với quy luật kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu của trời đất. Đến khi quốc gia
được thành lập, tổ chức ngày càng phức tạp, nguyên nhân gây ra chiến
tranh nhiều vô kể. Đơn giản là chiến tranh giữa các bộ tộc; chiến tranh
giữa các phe muốn thống nhất hay chia tách; chiến tranh do xung đột
trong nội bộ của giai cấp thống trị; giữ bên đi xâm lược và bên bảo vệ.
Con người lòng tham vô đáy, do đó chiến tranh không bao giờ ngưng.”
Từ
Tử Lăng nói: “Tiểu đệ bỗng có ý nghĩ, vấn đề chính là những thứ đã mất
đi, khiến cho biến loạn, nhân tâm bất ổn. Nếu có thể đem trở về những
điều đã mất, người người trong thiên hạ sẽ đối xử hòa bình với nhau. Ôi!
Chỉ e tình huống đó không bao giờ xuất hiện.”
Bạt
Phong Hàn gật đầu: “Suy nghĩ của ngươi tuy không thực tế, nhưng ta cũng
hiểu được ý của ngươi. Nói cho cùng đó là vấn đề nhân tâm, nếu ai cũng
có ý nghĩ như Tử Lăng thì thiên hạ thái bình rồi. Đáng tiếc là thiên hạ
chỉ có một Từ Tử Lăng, ta và ngươi khác nhau rất lớn, từ nhỏ ta đã quen
cuộc sống vào sinh ra tử, không còn cảm giác chán ghét chiến tranh nữa.”
Từ Tử Lăng chỉ biết cười khổ.
o0o
Trước
khi trời sáng, Khấu Trọng vượt qua quân vây thành tiến đến Lạc Dương.
Lúc này Lý Nguyên Cát đã xây dựng lại cao trại thành công, Lạc Dương rơi
vào cảnh bị vây khốn trùng trùng.
Khấu
Trọng trước tiên nhập cung gặp Vương Thế Sung cùng các tướng lĩnh của
lão cử hành hội nghị quân sự, đương nhiên là không tìm ra biện pháp gì
hay ho, chỉ đồng lòng quyết định tử thủ Lạc Dương, bình tĩnh chờ đợi.
Thành bại của Lạc Dương không phải do họ mà do chiến trường Hổ Lao quyết
định.
Khấu Trọng trở về nhà ở thành nam, có cảm giác cả thân thể và tinh thần đều cực kỳ mệt mỏi.
Dương Công Khanh, Ma Thường, Trần Lão Mưu, Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng tập hợp trong nội trạch, xem xét tình hình.

Danh đã lâu không gặp Khấu Trọng, thần thái tỏ ra hưng phấn đứng trên
vai chủ nhân, không ngừng âu yếm cọ đầu vào tóc gã. Khấu Trọng dịu dàng
vuốt ve nó.
Gã kể lại tình huống xong,
Trần Lão Mưu nói: “Mọi việc đều thuận lợi, chỉ cần hai ngày nữa, địa đạo
thứ nhất sẽ hoàn thành, cửa vào là địa lao của vệ sở cạnh Trường Hạ
môn, lối ra là khu rừng phía sau cao trại.”
Ma
Thường cũng nói: “Địa đạo khá rộng rãi, lại kiên cố, ở gần lối vào còn
có quạt gió thông khí, nửa sau hơi có cảm giác ngột ngạt.”
Bạt
Phong Hàn nhíu mày: “Trần lão không phải nói sẽ đào ba địa đạo song
song sao? Hiện tại chúng ta đã đào hơn nửa tháng mà chưa xong một đường
địa đạo, làm sao trong vòng một tháng nữa đào xong ba đường?”
Trần
Lão Mưu vui vẻ đáp: “Đường địa đạo thứ nhất cần thời gian nhiều nhất,
vì trong lòng đất có rất nhiều yếu tố phát sinh như đá tảng hay nước
ngầm... Hiện tại ta đã nắm được tình trạng địa hình nơi đây, có thể từ
địa đạo đã hoàn thành mà phát triển thêm, đồng thời đào song song hai
đường nữa. Hơn nữa, ba đường địa đạo có nhiều chỗ nối nhau, bảo đảm
trong vòng mười lăm ngày sẽ hoàn thành toàn bộ công trình.”
Dương Công Khanh nhắc nhở: “Ba lối ra nên các nhau một khoảng nhất định để tiện bố trận hoặc nghênh địch.”
Khấu Trọng vuốt ve Vô Danh, trầm ngâm nói: “Địa đạo có đủ cho ngựa đi qua không?”
Trần Lão Mưu thản nhiên: “Sợ là sẽ có vấn đề, ngựa không thể chịu nổi không khí nóng bức dưới đó.”
Khấu
Trọng mắng: “Các người không nghĩ đến vấn đề này sao? Nếu không có ngựa
mà đi bộ, chúng ta chắc chắc trốn không thoát kỵ binh của Lý Thế Dân
truy kích, đừng quên con liệp ưng của Khang Sao Lợi.”
Từ
Tử Lăng cười khổ: “Cho đến hôm nay, đó không phải là vấn đề, vì phía
nam ngoài thành không có kiên trại cản đường, chúng ta có thể cho một
phần binh lính theo địa đạo xuất thành trước, mai phục phía sau địch
nhân, những người còn lại đột phá vòng vây thoát đi sau. Hiện tại đương
nhiên là chuyện khác.”
Ma Thường nói:
“Chúng ta nên công phá cao trại, nếu may mắn có thể thành công. Tuy
nhiên Lý Nguyên Cát vất vả lắm mới kiến thiết được cao trại, tất nhiên
sẽ đặt trọng binh cố thủ, nếu chúng ta mạo hiểm tiến công, chắc chắn
thương vong thảm trọng mà không thu được gì.”
Khấu Trọng mỉm cười: “Cùng tắc biến, biến tắc thông.”
Quay sang nói với Trần Lão Mưu: “Địa đạo có xuyên qua cao trại được không?”
Trần
Lão Mưu vỗ đùi kêu tuyệt nói: “Phương pháp đơn giản vậy sao ta không
nghĩ ra nhỉ. Chuyện này cứ để ta, bảo đảm có thể đào lên cao trại mà
thần không hay quỷ không biết.”
Bạt Phong
Hàn vui mừng: “Lối ra phải tính toán chính xác từng phân một, tốt nhất
là ở giữa địch doanh, do ta phụ trách đánh trận đầu.”
Trần
Lão Mưu cười: “Đầu ra của địa đạo cũng là một môn học vấn, ta sẽ cẩn
thận xử lý, Thiếu soái chuẩn bị khi nào sẽ đánh cao trại?”
Khấu
Trọng đáp: “Ta còn chưa nghĩ ổn thỏa, tốt nhất là đợi ba đường địa đạo
hoàn thành sẽ quyết định khi nào hành động. Ha! Có khách đến!”
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng nghe thấy tiếng gió, có người vượt tường vào, lòng thầm ngạc nhiên.
Thanh
âm Bạt Dã Cương ở bên ngoài vang lên: “Bạt Dã Cương, Đơn Hùng Tín,
Quách Thiện Tài cầu kiến Thiếu soái, có việc cần thương thuyết.”
Khấu Trọng cười ha hả: “Mời ba vị đại tướng quân vào.”
Mọi người đều cảm thấy không thỏa đáng nhưng vẫn đứng lên nghênh tiếp.
Bạt
Dã Cương, Đơn Hùng Tín, Quách Thiện Tài từ cửa bên đi vào, thần sắc
ngưng trọng. Vừa ngồi xuống, Bạt Dã Cương trực tiếp vào đề: “Vương Thế
Sung khí số đã tận, chim khôn lựa cây lành mà đậu, ba người chúng ta sau
khi thương nghị, quyết định đầu quân Thiếu soái.”
Đơn
Hùng Tín nói tiếp: “Chúng ta tuyệt không phải là người không có tín
nghĩa, chỉ vì Vương Thế Sung chỉ tin dùng người trong tộc, khó thành đại
nghiệp, trước đây không nghe lời trung nghĩa của Thiếu soái, nên gặp
quả báo hôm nay.”
Quách Thiện Tài đứng
lên: “Sự thật là chúng ta đại biểu cho các tướng lĩnh ngoại tộc ở Lạc
Dương, mời Thiếu soái đoạt vị Vương Thế Sung, lúc đó Lạc Dương mới có hy
vọng.”
Bọn Khấu Trọng đưa mắt nhìn nhau,
chuyện Đơn Hùng Tín làm phản không lạ, vì hắn là tướng của Lý Mật đầu
hàng Vương Thế Sung, quan hệ không có gì sâu đậm. Nhưng Bạt Dã Cương và
Quách Thiện Tài đã theo Vương Thế Sung lâu năm, luôn trung thành cẩn
cẩn, rõ ràng lão đã lâm vào cảnh bị cô lập.
Khấu
Trọng cười ha hả nói: “Các vị đã xem trọng Khấu Trọng ta rồi, làm ta
được yêu quá đâm ra sợ hãi. Nhưng ta hiện tại không bảo vệ nổi bản thân
mình, sống chết chưa biết thế nào, các vị theo ta, e là không có ngày
yên ổn.”
Dương Công Khanh nói: “Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, làm ba vị đột nhiên bất mãn với Vương Thế Sung như vậy?”
Bạt
Dã Cương lạnh lùng nói: “Từ lúc Vương Thế Sung bức Thiếu soái phải ra
đi, chúng ta cực kỳ bất mãn hành động của lão. Tối qua Lý Nguyên Cát bắn
tên truyền thư vào thành, chúng ta tuy không biết trong thư nói gì,
nhưng chỉ cần thấy lão không đề cập với Thiếu soái việc này, rõ ràng có ý
bất lợi. Lần này Thiếu soái không màng sống chết đem lương đến Lạc
Dương, lại nghĩa bạc vân thiên cùng chúng ta thủ thành, binh sĩ từ trên
xuống dưới ai cũng cảm kích ngài, nên không chấp nhận được hành vi vô sỉ
của Vương Thế Sung.”
Mọi người tỉnh ngộ, chắc chắn Lý Nguyên Cát đưa thư vào khuyên Vương Thế Sung mở cửa thành đầu hàng, bán đứng Khấu Trọng.
Đơn
Hùng Tín tức giận: “Chúng ta thay lão vào sinh ra tử, còn lão chỉ chăm
chăm lo cho bản thân, lý đâu lại thế! Hắn có Đổng Thục Ni nói tốt vài
câu trước mặt Lý Uyên, không những có thể bảo mệnh, có khi còn được một
chức quan sống ung dung nốt nửa đời còn lại. Còn chúng ta chắc chết chứ
không sai.”
Từ Tử Lăng không hiểu: “Đại tướng quân vì sao có ý nghĩ đó? Lý Thế Dân không phải đối đãi với hàng tướng rất tốt sao?”
Quách
Thiện Tài thở dài: “Theo tin tức từ Trường An, lần này Lý Nguyên Cát
phụng mật dụ của Lý Uyên, nếu phá được Lạc Dương, trừ gia tộc Vương Thế
Sung ra, các tướng lĩnh khác toàn thể xử tử để cảnh cáo thiên hạ.”
“Sao?”
Khấu
Trọng vỗ bàn, song mục bắn hào quang, trầm giọng nói: “Vương Thế Sung
muốn bán đứng Khấu Trọng ta, kiếp sau mới có cơ hội. Từ bây giờ mọi
người đều là huynh đệ, dù chết cũng phải chết như một nam tử hán. Nhưng
hiện tại không phải là lúc phế vị Vương Thế Sung, trừ phi hắn dám mở cửa
thành nghênh đón địch, bằng không chúng ta sẽ thương nghị, âm thầm cho
người giám sát động tĩnh của bọn chúng. Hắn bất nhân, đừng trách ta bất
nghĩa. Bằng không ta vẫn y lời giúp hắn thủ Lạc Dương tới thời khắc cuối
cùng.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3