Đại Đường Song Long Truyện - Chương 565

Hồi 565

Tái ngộ giai nhân

Từ Tử
Lăng biến sắc, bất chợt nghĩ tới Trầm Lạc Nhạn. Phải chăng nàng cùng Lý
Thế Tích phòng thủ Lê Dương? Nếu nàng tuẫn thành chiến tử, Khấu Trọng sẽ
có ít nhiều trách nhiệm trong việc này, còn gã làm sao mà đối diện với
hiện thực tàn khốc đó?
Cho tới nay, từ lúc
Khấu Trọng một lòng tranh bá thiên hạ thì dù sự việc xoay chuyển thế
nào, dường như vẫn chỉ là mơ tưởng hão huyền, so với thế giới hiện thực
thực còn một khoảng rất xa. Nhưng nay nghe mấy lời của Lý Thế Dân, bỗng
nhiên hai thế giới đó lại hợp thành một, biến thành một việc thực tế
phát sinh trước mắt, không còn là một giấc mộng xa vời nữa. Con đường
tranh bá của Khấu Trọng làm những người vốn là bằng hữu, huynh đệ, cho
tới cả người mà hắn yêu thương đều trở thành tử địch trên chiến trường.
Cách giải quyết duy nhất là một bên phải diệt vong.
Lý Thế Dân than:
- Hai ngày trước khi Đậu Kiến Đức vây thành, Tú Ninh công chúa đã tới Lê Dương. Phò mã thì lại bận việc không đi theo. Ài!
Lời nói của hắn đã biểu lộ hết tình cảm lo lắng đối với Lý Tú Ninh.
Từ Tử Lăng trầm giọng hỏi:
- Thế Dân huynh có tính toán gì không?
Ánh mắt Lý Thế Dân thoáng tia sát cơ mãnh liệt, hắn nói:
-
Việc cứu viện Lê Dương không thể làm được vì Vương Thế Sung có điều
động quân đội một cách ác ý. Ta chỉ còn cách buông bỏ hết tất cả, toàn
lực tấn công Lạc Dương. Cuối cùng sẽ có một ngày ta và hảo huynh đệ của
ngươi giao phong quyết thắng trên chiến trường. Đây là việc Lý Thế Dân
ta không muốn nhất, nhưng lại không còn lựa chọn nào khác.
Từ
Tử Lăng cảm thấy Lý Thế Dân chỉ coi Khấu Trọng mới là đối thủ xứng tầm
của mình, ngoài ra như Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung vẫn chưa được hắn để
vào trong mắt. Gã ngấm ngầm thở dài, nói:
-
Nếu như Khấu Trọng biết Tú Ninh công chúa ở trong Lê Dương thành thì
hắn tất sẽ toàn lực bảo hộ, không để cho người khác làm thương tổn tới
nàng.
Lý Thế Dân cười khổ:
-
Ta tuyệt đối tin Khấu Trọng sẽ làm thế. Nhưng mà chiến hoả vô tình, ai
cũng không thể biết trước sẽ xảy ra chuyện gì. Tử Lăng đến vừa đúng lúc.
Chậm một ngày thì đã không gặp ta rồi.
Từ
Tử Lăng trong lòng chấn động, biết hắn ngày mai sẽ xuất lĩnh đại quân
xuất quan đánh Lạc Dương. Đây chính là chiến dịch có tính chất quan
trọng nhất của cuộc chiến tranh bá Trung Thổ, có ảnh hưởng vô cùng sâu
rộng.
Lý Thế Dân nghiêm mặt nói:
-
Vô luận sau này giữa ta và Khấu Trọng phát sinh sự việc gì, ta vẫn tôn
trọng Tử Lăng huynh. Nếu ngươi có việc gì cần, chỉ cần Lý Thế Dân ta có
thể làm được, ta tất sẽ lo liệu ổn thoả.
Từ
Tử Lăng cảm thấy trong lòng rối như tơ vò. So với thảm kịch có thể phát
sinh ở Lê Dương, thì những việc khác bỗng nhiên biến thành việc nhỏ
không đáng nói tới nữa, nhưng gã lại ngấm ngầm cảm thấy tình hình sẽ
không phát triển theo hướng xấu như thế. Cũng có thể là do gã quá quan
tâm tới Khấu Trọng, nếu như Khấu Trọng là nguyên nhân gián tiếp gây nên
bất hạnh cho Lý Tú Ninh thì đó sẽ là một nỗi hận lớn lao, đả kích cực kỳ
tàn khốc, ác liệt đối với hắn. Với tính cách Khấu Trọng mà nói, rất
nhiều khả năng hắn sẽ đi vào con đường tự huỷ hoại.
Từ Tử Lăng miễn cưỡng áp chế tình cảm phức tạp rối loạn đó xuống, nói ra mục đích đến đây của gã.
Lý Thế Dân suy nghĩ giây lâu rồi gật đầu nói:
-
Ta cũng hoàn toàn đồng cảm với hoài nghi của Tử Lăng đối với Hương gia.
Chỉ không biết Trì Sanh Xuân lại chính là trưởng tử của Hương Quý. Việc
này không phải là việc nhỏ. Nếu như Tề vương biết rõ thân phận chân
chính của Trì Sanh Xuân mà vẫn bao che cho hắn, thì có khả năng Tề Vương
không phải toàn lực chi trì Thái Tử như biểu hiện bên ngoài hiện nay,
mà là hắn có tính toán riêng.
Từ Tử Lăng nói:
-
Khả năng ảnh hưởng của Ma Môn thực sự lớn hơn rất nhiều so với dự đoán
của bọn ta lúc đầu. Dương Hư Ngạn là người thừa kế của Thạch Chi Hiên,
Đổng Thục Ni lại là một con cờ lợi hại được bố trí bên cạnh lệnh tôn.
Thạch Chi Hiên là nhân vật có tài trí và ma công kiệt xuất nhất trong
mấy trăm năm gần đây của Ma môn. Thế Dân huynh không thể không đề phòng
được.
Lý Thế Dân không giấu nổi vẻ cay đắng, rõ ràng hắn không có nhiều lựa chọn, miệng than:
-
Người bị con cờ Dương Hư Ngạn hại thê thảm nhất chính là tiểu đệ. Trước
hết là hắn dùng thiên phương bách kế để Phụ hoàng phát sinh hứng thú
đối với Đổng Thục Ni, sau đó thao túng phụ hoàng lệnh cho ta đề nghị kết
thân với Vương Thế Sung. Điều này khiến hai vị phu nhân lại nghĩ rằng
ta có ý đồ ma quỷ, đón Đổng Thục Ni về để tranh giành sủng ái với họ.
Hiện nay, bên cạnh Phụ hoàng toàn là người nói giúp cho Thái tử. Ngươi
cũng đã tận mắt thấy rồi, trong sự kiện Dương Văn Can, Thái tử đã phạm
tội lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ bị thống trách vài câu rồi thôi. Phụ
hoàng còn nghe lời dèm pha của bọn họ, không cử ta mà lại phái Tề Vương
đi chi viện Thái Nguyên, ta làm sao mà không chán nản chứ. Nếu như Sư
tiểu thư không có kỳ vọng tha thiết vào ta, nói không chừng ta đã buông
xuôi tất cả, cùng Tử Lăng du ngoạn sơn lâm để qua tháng ngày cho xong
chuyện.
Từ Tử Lăng trong lòng vô cùng mâu
thuẫn, không biết khuyên hắn thế nào. Nếu như khuyên hắn phấn chấn lên
thì chẳng khác gì cổ vũ hắn đi đối phó với huynh đệ của mình là Khấu
Trọng. Gã chỉ còn cách thay đổi đề tài:
- Lý Thế Dân huynh đã từng nghĩ nếu công hạ Lạc Dương, trong Trường An thành sẽ có biến hoá khó lường không.
Song mục Lý Thế Dân lấp lánh như điện, nhìn chằm chằm gã một lát, nói:
-
Đó chính là nguyên nhân bên trong làm trì hoãn việc ta phát quân đông
chinh đánh Lạc Dương. Nếu như không phải Lê Dương bị hạ tới nơi, ta cũng
không nghĩ ngày mai có thể khởi hành. Chỉ một giờ trước ta mới nhận
được soái tỷ, binh phù từ Phụ hoàng. Tử Lăng hiểu rồi chứ!
Từ Tử Lăng hỏi:
- Phải chăng có người sợ Thế Dân huynh sau khi đánh chiếm Lạc Dương sẽ tách ra riêng, tự lập xưng đế?
Lý Thế Dân ngạc nhiên nói:
- Tử Lăng nhìn nhận thật thấu triệt. Đó đúng là điều mà Phụ hoàng và Thái tử lo ngại nhất.
Từ Tử Lăng đón nhận ánh mắt sắc bén của hắn, giọng vẫn cực kỳ bình thản hỏi tiếp:
- Tần Vương có làm thế không?
Lý Thế Dân bật cười đáp:
-
Muốn chết đi được, nhưng ta tự biết mình sẽ không làm thế. Đây là lần
đầu tiên ta thổ lộ suy nghĩ nội tâm với người khác, vì ta thực sự hoàn
toàn tin tưởng Từ Tử Lăng ngươi, và cũng tin tưởng Khấu Trọng vì hai
người chưa bao giờ lừa gạt ta, luôn luôn làm đúng những điều đã hứa. Nếu
các ngươi là người tuỳ tùng thân cận của ta thì có những suy nghĩ đó
không có gì là kỳ lạ, vì mọi người có chung lợi ích. Chỉ là các ngươi
lại không muốn dựa dẫm vào Lý Thế Dân ta, thanh danh của hai người là do
tự dùng bản lĩnh của mình giành được.
Trong
lòng Từ Tử Lăng vô cùng cảm động. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến
thành công và làm nên mị lực của Lý Thế Dân. Hắn quả thực là người có
khí độ và tấm lòng rộng rãi, người thường không thể bì kịp.
Lý Thế Dân cười khổ:
-
Việc của Tú Ninh ta không dám nghĩ đến nữa, chỉ còn cách phó mặc vào ý
trời mà thôi. Khi ta được Hầu Hy Bạch báo tin liền bỏ hết mọi chuyện,
lập tức tới gặp Tử Lăng. Ngày mai, sau khi ta đi, Lý Tịnh sẽ thu xếp mọi
chuyện để ngươi có thể giúp ta trừ bỏ tận gốc rễ thế lực tiềm ẩn ở
Trường An của Hương gia. Vậy là ta đã vô cùng cảm kích rồi.
Nói xong, hắn đứng lên rời khỏi.
oOo
Lê Dương đã
rơi vào tay Đậu Kiến Đức. Hơn tám ngàn quân Đường bại trận đầu hàng. Chỉ
còn Lý Tú Ninh và hơn ngàn thân vệ của nàng đang tử thủ trong Đô đốc
phủ nằm ở giữa thành.
Lý Thế Tích đột vây chạy thoát, nhưng thân vệ theo hắn còn sót lại không quá trăm người, vô cùng thê thảm.
Nhưng phía Đậu Kiến Đức cũng tổn thất trầm trọng. Hơn ba vạn chiến sỹ thương vong làm ảnh hưởng nhất định tới thực lực của lão.
Khấu
Trọng và Lưu Hắc Thát tới bên ngoài cửa chính Đô đốc phủ. Hai người
nhìn qua một lượt. Khấu Trọng lộ thần sắc khổ sở. Lưu Hắc Thát vỗ vỗ vai
gã thấp giọng nói:
- Nhân lúc Đậu gia chưa vào thành, cần giải quyết sớm việc này. Ta sẽ ủng hộ bất cứ quyết định gì của ngươi.
Khấu
Trọng cảm kích gật đầu, rời lưng Thiên Lý Mộng đi về cửa Đô đốc phủ.
Lập tức trên tường Đô đốc phủ xuất hiện vô số cung tiễn thủ, giương cung
nhằm gã.
Khấu Trọng cởi Tỉnh Trung Nguyệt
xuống đưa cho Lưu Hắc Thát đang đứng đằng sau. Hành động này chỉ mang
tính hình thức vì với võ công của gã thì có hay không có vũ khí cũng
không khác nhau nhiều lắm.
Gã tiến lên hai bước, giơ cao hai tay lên nói:
- Tú Ninh công chúa, Khấu Trọng cầu kiến!
Gã vận kình phát âm, thanh âm truyền sâu vào trong nội đường.
Quân Đường biết gã hoàn toàn không có ác ý, nhưng lại biết gã võ công cái thế nên không dám buông lỏng đề phòng.
Hơn
ngàn thân binh này là do Lý Thế Dân tuyển chọn trong số thân binh của
mình cho Lý Tú Ninh. Vì thế lòng trung thành và võ công đều không có vấn
đề, lúc nào cũng có thể vì nàng mà dâng hiến cả tính mạng.
Thanh âm Lý Tú Ninh vọng ra:
- Khấu Trọng ngươi đi đi! Chỉ cần ngươi không tham gia tấn công bọn ta thì trong lòng Tú Ninh đã cảm kích lắm rồi.
Khấu Trọng đã sớm đoán nàng sẽ có phản ứng như thế liền đáp:
- Công chúa cứ hạ lệnh bắn chết ta đi! Ta cần nói vài lời với công chúa.
Nói xong, gã bước dài về phía cửa.
Đây là chỗ thông minh của Khấu Trọng, làm bọn lính thủ vệ đô đốc phủ không dám bắn tên vào gã khi không có lệnh của Lý Tú Ninh.
Dưới sự tập trung chăm chú của quân sỹ hai bên, Khấu Trọng đi thẳng tới cửa đô đốc phủ, chậm rãi cầm khoen cửa gõ nhẹ.
“Cốc!”
“Kẹt!”
Cửa chính mở hé vào trong, một tên tiểu tướng có vẻ khá trẻ nhìn Khấu Trọng thấp giọng nói:
- Mời Thiếu Soái vào!
Ngữ khí hắn vô cùng kính trọng khách khí.
Khấu
Trọng nhanh chóng tiến vào, chỉ thấy chỗ nào cũng có quân phòng thủ,
người nào người nấy đều lộ thần sắc quyết tử, không khí vô cùng nặng nề.
Gã vỗ vai viên tướng bình thản nói:
- Yên tâm đi! Công chúa sẽ an toàn quay về Quan Trung.
Viên tướng trẻ cung kính nói:
-
Mạt tướng là Lý Lai Phục. Khi tháp tùng Tần Vương ở Lạc Dương đã từng
gặp Thiếu Soái. Sau đó lại gặp Thiếu Soái ở Phi Mã mục trường. Công chúa
trong đại đường, mời Thiếu Soái theo mạt tướng.
Khấu
Trọng thầm nghĩ thì ra là thế. Khẳng định là hắn tự chủ trương mở cửa
cho mình vào, cho thấy hắn ít nhiều hiểu được quan hệ giữa mình và Lý Tú
Ninh, biết lúc này gã là sinh cơ duy nhất của nàng. Ài! Ông trời thật
là muốn đùa giỡn người ta mà. Lần đầu tiên cùng quân Đường giao phong
liền gặp ngay nữ tử đầu tiên mà hắn yêu thương.
Gã theo sát viên tướng trẻ, thấp giọng hỏi:
- Sài tướng quân có ở đây không?
Lý Lai Phục lắc đầu đáp:
- Phò Mã gia không đi theo. Mới đây bọn ta đã thử đột vây nhưng không thành công nên chỉ còn cách rút lại thủ ở đây.
Ba
chữ “Phò Mã gia” giống như là mũi ngạnh tiễn xuyên thẳng vào tim Khấu
Trọng, làm gã điếng người, không nghe được những câu khác của viên
tướng.
Lý Tú Ninh toàn thân vận quân phục,
anh khí bừng bừng đang ngồi trên Thái sư ỷ đối diện cửa vào. Hai bên và
đằng sau nàng có hơn mười cao thủ tùy tùng.
Lý Tú Ninh tức giận quát:
- Lai Phục! Ngươi dám tự quyết định, phải chăng muốn ta chém đầu ngươi trước!
Lý Lai Phục quỳ sụp xuống, giữ giọng bình tĩnh nói:
- Mạt tướng nguyện tiếp thụ bất cứ sự trách phạt nào!
Khấu Trọng sợ hắn rút kiếm tự vẫn vội đè vai hắn nói:
- Là ta không tốt!

Tú Ninh nhìn mặt gã. Khi gặp ánh mắt nóng bỏng của gã nàng lập tức quay
đầu nhìn ra hoa viên bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:
- Các ngươi ra ngoài đi!
Thân vệ bốn phía ngạc nhiên, một người trong bọn hoảng hốt nói:
- Công chúa, hắn…
Lý Tú Ninh thản nhiên trả lời:
- Ta muốn các ngươi lập tức lui ra! Đây là mệnh lệnh!
Khấu Trọng xoè tay ra nói:
- Nếu ta muốn làm tổn thương công chúa thì chỉ cần nói một câu là xong, việc gì phải rườm rà thế này.
Bọn thân vệ không còn cách nào khác, đành rút hết ra ngoài.
Lý Tú Ninh nói:
- Ngươi cũng đi đi!
Khấu Trọng ngẩn người, chỉ tay vào mũi mình nghi ngờ hỏi:
- Ta cũng đi ư?
Lý Tú Ninh tức giận:
- Không phải nói ngươi! Là nói Lai Phục!
Lý Lai Phục như được Hoàng ân đại xá, vội vàng đứng lên chạy ra ngoài.
Lý Tú Ninh than:
-
Ài! Khấu Trọng ngươi đến đây làm gì. Từ khi ngươi cự tuyệt Vương huynh,
ta đã biết sẽ có ngày hôm nay. Vấn đề chỉ là ngươi giết ta hay ta giết
ngươi mà thôi!
Trong lòng Khấu Trọng bừng
lên niềm yêu thương không cách gì kiềm chế được. Gã chạy lại quỳ xuống
bên nàng, nhìn kỹ ngọc dung tuy có phần tiều tuỵ nhưng vẫn vô cùng thanh
lệ xinh đẹp như xưa, than:
- Xin công
chúa lập tức quyết định! Để ta hộ tống nàng và tuỳ tùng thủ hạ theo cửa
Tây bỏ đi. Chỉ cần tới được Vệ Huy là có thể quay về Quan Trung được.
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Tú Ninh xuất hiện thần sắc vô cùng phức tạp, đón ánh mắt gã hỏi:
- Các ngươi định sẽ xử trí bách tính bình dân vô tội thành Lê Dương thế nào?
Khấu Trọng vỗ ngực bảo đảm:
- Đậu Kiến Đức không phải là người hiếu sát. Việc này lão đã có thanh danh rất tốt, tất sẽ lấy lòng đối với dân trong thành.
Lý Tú Ninh cúi thấp đầu khẽ hỏi:
- Phải chăng Lý tướng quân và Vương thúc đã chết rồi?
Khấu Trọng thản nhiên nói:
- Lý Thế Tích thành công đột vây chạy thoát. Còn Vương thúc… Ài! Ông ta… Ông ta bị tiểu đệ bắt sống rồi!
Lý Tú Ninh lộ vẻ vui mừng, rồi lại ảm đạm thấp giọng:
- Khấu Trọng ngươi hãy giết Tú Ninh đi!
Khấu
Trọng đương nhiên hiểu rõ tâm ý giai nhân, đồng thời gã cảm thấy vô
cùng khó xử vì Lý Thần Thông đã bị giải ra ngoài thành cho Đậu Kiến Đức.
Muốn Đậu Kiến Đức giao chiến lợi phẩm rất có giá trị đó ra thì mình nói
gì chắc lão cũng không chịu. Nếu đổi gã là Đậu Kiến Đức khẳng định sẽ
không giao người. Thật ra, ngay việc thả cho Lý Tú Ninh đi thì gã và Lưu
Hắc Thát cũng đã phải đối mặt với hậu quả khó lường rồi.
Gã khổ sở thở dài:
- Tú Ninh liệu có thể chờ ta một lúc không? Ta sẽ mang Vương thúc trở lại!
Thân mình Lý Tú Ninh chấn động, buột miệng:
- Khấu Trọng chàng ơi!
Khấu
Trọng đứng thẳng người lên. Đột nhiên trong lòng gã tràn đầy niềm tin.
Không nói chỉ là việc đi gặp Đậu Kiến Đức cầu lão phóng thích Lý Thần
Thông, mà cho dù đối diện với thiên quân vạn mã gã cũng tuyệt không do
dự vì Lý Tú Ninh mà dốc bầu nhiệt huyết.
Đôi
mắt xinh đẹp của Lý Tú Ninh long lanh nước mắt nhìn gã, ngọc dung đau
khổ có thể làm Khấu Trọng đứt từng khúc ruột, cất giọng bi thiết:
- Tại sao lại khổ thế này?
Khấu Trọng gãi đầu đáp:
- Chỉ có ông trời mới hiểu được mà thôi!
Không
nhịn được, gã thò hai tay ra ôm lấy hai bên má nàng, rồi lại rụt ngay
tay về, trong lòng đau đớn chua xót, không thốt nên lời. Đây là tiếp xúc
thân mật và hữu tình nhất của gã với Lý Tú Ninh kể từ khi quen biết
nàng.
Gã quay người đi ra.
Giọng Lý Tú Ninh như gió thoảng từ sau lưng gã vọng tới:
- Ngươi đã từng xem qua phong thư dán kín mà người ta gửi cho ngươi chưa?
Khấu Trọng đứng sững lại như bị điểm huyệt, với giọng vô cùng đau khổ, chán nản đáp:
- Ta không dám mở ra xem, chỉ lấy giấy dầu gói chặt lại mang theo trong người. Hy vọng vẫn chưa bị nhoè hết.
Lý Tú Ninh cuối cùng không nhịn được nữa, lệ tình trào ra, xua tay nói:
- Trân trọng!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3