Đại Đường Song Long Truyện - Chương 495-P1

Hồi 495

BẤT CHIẾN KHUẤT ĐỊCH

Sắc mặt
Quật Ca lúc đỏ lúc trắng, lộ rõ sự khó khăn trong việc đưa ra quyết
định. Lần này hắn đến đây báo thù rửa hận hoàn toàn không phải do manh
động nhất thời, mà đã suy trước nghĩ sau đến khi thấu đáo. Quật Ca hiểu
rõ chỉ có lợi dụng địa thế đặc biệt của tửu quán này, một nơi mà phía
trước đối diện với đường lớn, phía sau là dòng sông, phối hợp với chiến
thuật dùng kình tiễn tấn công ở cự ly gần mới có thể sát tử hoặc gây
thương tích đối với các cao thủ cỡ như Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng và Từ
Tử Lăng.
Đối với cái tên Liệt Hà, Quật Ca
chưa bao giờ nghe qua, vì thế hắn vốn không để tâm tới. Do tính sót
nhân vật này nên giờ đây hắn mới rơi vào tình thế trước sau đều thụ
địch. Hẳn lúc này hắn cũng đã cảm nhận được Liệt Hà và các thủ hạ quả
thật không phải là loại tầm thường.
Bạt
Phong Hàn đưa mắt nhìn sang Quật Ca, hờ hững coi như không thấy những
mũi tên lóe sáng đang nhằm thẳng vào mình, miệng nở một nụ cười lạnh
lùng thản nhiên đến tàn nhẫn. Y chậm rãi nói:
-
Ta có một đề nghị! Quật Ca ngươi nếu thực sự là một nhân vật có bản
lĩnh thì hãy cùng Thiếu soái độc chiến một trận tại đây, để bọn ta có
thêm trò tiêu khiển trước khi ăn cá nướng. Nếu như Vương tử Điện hạ có
khả năng hạ sát Thiếu soái, tiểu đệ cùng Tử Lăng huynh đương nhiên sẽ
lập tức tự sát phụng bồi.
Khấu Trọng cười sảng khoái:
-
Phong Hàn huynh có chủ ý thật hay. Như vậy mỗi bên cử ra một người để
đấu một trận quyết định sinh tử thắng bại của song phương. Cách này quả
là tăng thêm cảm giác kích thích và hứng thú.
Quật Ca cất giọng mỉa mai đáp lại:
-
Tại Trung Thổ ngươi có thể là địa đầu xà, nhưng ở nơi này thì chỉ như
con chó chạy nạn mà thôi. Bị Tất Huyền đánh cho cong đuôi chạy đến đây
lại còn dám sính cường. Sáu mươi tiễn thủ của ta không ai không là thần
xạ, lại rất giỏi quần chiến, chính là những chiến binh tinh nhuệ nhất.
Lần này các ngươi đã quá chủ quan khinh địch rồi.
Bạt Phong Hàn buông tay lắc đầu cảm thán:
-
Tiểu đệ gặp Tất Huyền lần đầu tiên đúng là thảm bại, bây giờ điều ta
mong muốn nhất chính là được gặp lại lão lần nữa. Bạt mỗ giờ đây ngay cả
Tất Huyền còn chẳng sợ, Quật Ca ngươi là cái thá gì chứ? Lão huynh
ngươi nên hiểu được tác phong của Bạt mỗ, bình sinh không hề ngại chuyện
đại khai sát giới đâu.
Liệt Hà động dung nói:
- Nếu vậy chuyện Bạt huynh đã bồi tiếp Tất Huyền một trận quả không phải là ngoa truyền rồi.
Từ
Tử Lăng nãy giờ đang ngắm nhìn cảnh hoàng hôn mỹ lệ với ráng chiều đỏ
rực trên không trung, chợt đưa mắt nhìn lướt qua những cánh cung giương
căng của đám chiến binh Khiết Đan. Chỉ thấy tất cả đều tỏ ra rất ổn định
không có lấy nửa phần run sợ, gã bất giác mỉm cười hỏi:
- Liệt huynh vì sao lại nghĩ là ngoa truyền? Phải chăng là vì thấy lão Bạt vẫn còn sống sờ sờ ra đó?
Gương
mặt Liệt Hà thoáng qua một nét giật mình rồi biến mất trong khoảnh
khắc, chứng tỏ chuyện bị Từ Tử Lăng nhìn rõ tâm sự đã khiến hắn nảy sinh
phản xạ đề phòng đối với tài trí của gã. Liệt Hà gật đầu nói:
-
Từ huynh đoán không sai. Nếu Bạt huynh quả thật đã cùng Tất Huyền quyết
chiến thì chính là đối thủ đầu tiên mà Tất Huyền muốn giết mà lại không
giết được.
Lần này đến lượt Quật Ca tâm
thần rúng động. Hắn tuy đã nghe phong thanh nhưng cũng chỉ lờ mờ biết
được ba người này từng bị Tất Huyền truy sát, chứ thực tế không hề hiểu
một cách tường tận. Giờ đây, tự tai nghe đương sự kể lại, hắn thầm nhủ
đến ngay cả Tất Huyền cũng không thể hạ sát Bạt Phong Hàn, liệu bản thân
mình có khả năng làm được chuyện đó không? Lập tức đấu chí của hắn giảm
đi trông thấy, cảm giác bị mười mấy cây cung từ trên cao uy hiếp phía
sau lại càng trở nên rõ rệt. Chỉ hận là đã lỡ nhảy lên lưng hổ rồi nên
giờ tiến thoái lưỡng nan.
Bạt Phong Hàn hướng về phía Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cười khổ:
-
Các ngươi đã thấy Tất Huyền uy phong vang dội đến thế nào rồi chứ, ngay
cả việc bại trong tay lão nhưng may mắn không chết cũng biến thành điều
vẻ vang cơ đấy. Con bà nó, cái gì mà người đầu tiên lão muốn giết mà
không chết chứ!
Tiếp đó, ánh mắt Bạt
Phong Hàn loé lên những tia sáng thâm sâu khôn lường, quay đầu nhìn về
phía dòng sông đang lững lờ trôi, y chậm rãi nhấn mạnh từng câu từng
chữ:
- Tất Huyền! Rồi ngươi sẽ phải trả
một cái giá rất đắt cho sai lầm vừa rồi của mình. Cuối cùng ta đã hiểu
rõ con người của ngươi là như thế nào rồi.
Lời
nói này có sức uy hiếp mạnh hơn rất nhiều so với bất kỳ sự đe doạ nào
khác. Niềm tin và ý chí của Quật Ca liên tiếp bị đả kích. Bạt Phong Hàn
lúc này không còn là bại tướng trong tay Tất Huyền, mà là kiếm thủ đáng
sợ có tư cách nhất để khiêu chiến lão.
Quật Ca cuối cùng cũng nảy sinh ý định rút lui.
Bốn
người đối diện với sự uy hiếp của khoảng sáu mươi cánh cung, nhưng chỉ
thấy ung dung nói cười với thần thái vô cùng thoải mái! Quật Ca bất giác
cũng sinh lòng cảm phục. Hai bên hắn là hơn mười thân vệ cao thủ, toàn
là những chiến binh cường mãnh nhất trong bộ tộc, thế mà lúc này tất cả
đều câm như hến, đích thị là đã bị khí thế của đối phương uy hiếp, một
hơi thở mạnh cũng không dám. Trận chiến này làm sao để đánh đây?
Từ
Tử Lăng đang cùng Bạt Phong Hàn thưởng thức cảnh sắc tuyệt đẹp của đồng
nội trong ánh chiều tà ở bên kia sông. Gã thầm nghĩ đại thảo nguyên quả
thực là nơi làm cho người ta điên đảo mê say, vĩ đại đến mức đủ cho trí
tưởng tượng của con người thả sức bay cao bay xa đến cực hạn. Nghĩ tới
đây, Từ Tử Lăng bỗng nhiên muốn rời khỏi chiến trường này để hưởng thụ
một trạng thái an lành nào đó mà không ngôn từ nào diễn đạt nổi. Điều kỳ
lạ là gã bỗng có cảm giác vô cùng rõ ràng đối với tình hình xung quanh,
tựa như nắm bắt được mọi sự biến đổi bên ngoài và kể cả bên trong của
từng người vậy.
Trong khoảnh khắc đó, Từ
Tử Lăng tự mình hiểu rõ cuối cùng bản thân đã thực sự bước vào cảnh giới
Tỉnh Trung Nguyệt mà gã và Khấu Trọng vẫn luôn theo đuổi. Gã từ tốn nói
với Quật Ca:
- Nếu như Vương tử có thể
hứa từ nay về sau không động can qua, thì trước tiên hãy sai người thu
hồi cung tiễn, sau đó ta sẽ cung kính mời ngài rời khỏi đây. Còn lại tất
cả đều là những lời thừa cả.
Bọn họ toàn
dùng tiếng Đột Quyết đối đáp, đám nhân mã Khiết Đan đều nghe rất rõ
ràng, tất cả ánh mắt bất giác đều tập trung về phía Quật Ca, chờ đợi xem
quyết định của hắn là hòa hay chiến.
Quật
Ca sắc mặt tái xanh, bỗng nhiên từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ từ
ngưng tụ hai bên thái dương, chảy dài trên má hắn, rồi rơi xuống mặt
đất.
Mọi người đều hiểu rằng hắn vốn đang
ở thế thượng phong, nhưng trong phút chốc đã để trận cước đại loạn,
thất bại một cách hồ đồ.
Quật Ca dẫm mạnh chân, tức giận quát lớn:
- Chúng ta đi!
Đám chiến binh Khiết Đan lập tức thu hồi cung tiễn, thất thểu đuổi theo sau hắn. Trong giây lát tất cả đã biến mất.
Liệt Hà nâng cốc nói:
-
Còn không mau mang cá đến đây! Nào! Ta kính ba vị đại ca một ly. Tới
hôm nay ta mới hiểu rõ thế nào là chẳng cần ra tay vẫn khuất phục được
quân địch!
o0o
- Chiến mã thượng đẳng chỉ bán bằng nửa giá một
tấm da dê, lại có yên cương tặng kèm, mua nhanh kẻo hết, đừng để tuột
mất món hời này. Tặng thêm yên cương!
Ba
gã mang số chiến mã cướp được trong tay thủ hạ của Hô Diên Kim đến khu
buôn bán sầm uất phía đông Hoa Lâm bán đi một cách nhanh chóng. Cả bọn
cũng đã nói rõ số ngựa này vốn thuộc về mã tặc, nhưng người mua vẫn lao
vào như điên.
Bạt Phong Hàn dẫn đường, hai gã kia sóng bước hai bên, ba chú ngựa trung thành ngoan ngoãn theo sau sát gót.
Lúc
này, câu chuyện bọn gã là thần thánh phương nào, chiến tích vang dội ra
sao, làm thế nào mà khiến cho Quật Ca cùng mấy chục chiến binh kinh hãi
rút lui, sớm đã được tầng tầng lớp lớp mọi người truyền khẩu rồi phóng
đại. Người dân ở Hoa Lâm càng kính trọng bọn gã như những anh hùng vì đã
đuổi được Hiệt Lợi. Khắp nơi chỉ thấy những lời chúc tụng, reo hò tán
thưởng. Hai gã Khấu Từ tuy vui mừng vì không bị coi là Hán cẩu nữa,
nhưng cũng cảm thấy phiền phức không chịu nổi.
Bạt Phong Hàn cười nói:
-
Khẳng định đây là trò quỷ của tên tiểu tử Liệt Hà, hắn muốn biến bọn ta
thành mục tiêu rõ ràng cho tất cả các phe phái. Đối với hắn, tốt nhất
là bọn ta cùng với nhân mã các phương đánh nhau đến lưỡng bại câu
thương.
Khấu Trọng nói:
-
Xem ra đại kế xoay xở một ít trang phục mới của chúng ta phải tạm gác
sang một bên, mau chóng rời khỏi đây mới là thượng sách.
Hoa
Lâm khi màn đêm buông xuống mang một cảnh sắc hoàn toàn khác biệt. Hơn
chục căn thổ ốc bên đường chính không có lấy một ánh đèn, cảnh bụi tung
mù mịt của người ngựa đi lại ban ngày cũng đã biến mất, thay vào đó là
ánh lửa tỏa ra từ các lều trại trên khắp các gò đồi, đâu đâu cũng cực kỳ
náo nhiệt. Lại có những người cùng nhau xướng ca khiêu vũ quanh đống
lửa trại, đầy vẻ phong tình của miền đất lạ. Xen vào đó là những tiếng
dê be, tiếng trâu thở phì phò, lạc đà kêu ngựa hý, đúng là một tư vị khó
có ngôn từ nào diễn tả nổi.
Ba người đang ở trên con đường chính tối om, nhàn nhã ung dung đi về về hướng Đông Bắc để rời khỏi Hoa Lâm.
Bạt Phong Hàn hỏi:
- Lăng thiếu gia đối với tên Liệt Hà này có cảm nhận thế nào?
Từ Tử Lăng trả lời:
-
Người này có điểm giống Thạch Chi Hiên, toàn thân toát ra tà khí, lòng
dạ của hắn đối với bọn ta thế nào không thể đoán được. Vì vậy việc lão
Bạt huynh kiên quyết cự tuyệt hợp tác với hắn khẳng định là một hành
động khôn ngoan.
Khấu Trọng nói:
-
Giá mà Chúc yêu phụ chịu nói ra thị bọn ta có thể biết Đại Minh tôn
giáo là cái thứ gì. Giờ đây chúng ta đã bị tên tiểu tử Liệt Hà này làm
cho hồ đồ mất rồi. Rốt cục lang tặc có phải là công cụ vơ vét ngân lượng
của Bái Tử Đình như hắn nói không nhỉ?
Bạt Phong Hàn đáp:

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3