Đại Đường Song Long Truyện - Chương 456

HỒI 456

- “Keng!”
Tỉnh
Trung Nguyệt đâm trúng vào thương của địch, nhưng kẻ đó thân thủ quả
cũng phi phàm, thế công của trường thương chỉ chệch đi một chút. Nào ngờ
Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng nhân thời cơ chém tới như sấm chớp,
hướng thẳng tới đối thủ, đao pháp nhanh chóng tinh diệu khiến người khó
mà tin được.
Đại hán râu dài hồn phi
phách tán, trường thương rời khỏi tay, đào mạng lùi lại, đến khi lùi
được hơn trượng trên ngực mới hiện lên vết máu, tiếp đó ngã ngửa xuống
nền tuyết.
Vũ Văn Hoá Cập gào lên một tiếng thảm thiết bi ai, xông về phía Khấu Trọng, hét lớn:
- Ta sẽ lấy mạng của hắn!
Tên
kiếm thủ cương mãnh vừa bị Khấu Trọng dùng đao bức lui, vốn cùng với
hán tử râu dài liên công Khấu Trọng, nghe vậy liền đổi sang trợ trận cho
đồng bọn đang tấn công Từ Tử Lăng.
“Bình
bình” hai tiếng, hai tên cận vệ không chịu nổi kình khí tập trung cao
độ của Bảo Bình ấn, hai loại binh khí câu, đao dạt ra, người cũng bật ra
ngoài, mắt mũi mồm miệng đồng thời xuất huyết.
Từ
Tử Lăng và Khấu Trọng tâm ý tương thông, đều hiểu rõ trong thế trận
trước mắt, quyết không thể nương tay, nhất định phải dùng thế như lôi
đình vạn quân mà tấn công. Mục tiêu là chỉ trong vài chiêu phải hạ gục
bọn cao thủ hộ giá của Vũ Văn Hoá Cập, thừa lúc đối phương tâm thần
hoảng loạn toàn lực xuất thủ. Nếu để cho đối phương có thể ổn định trận
cước thì thắng bại khó mà liệu được.
Tên
kiếm thủ tới viện trợ chỉ có thể kéo dài được thời gian thất trận, vì Từ
Tử Lăng bỏ qua cơ hội thừa thắng truy kích mà trước tiên giải quyết
hắn.
Từ Tử Lăng lộn một vòng, đến khi
chân đạp trên tuyết lại xoay người một cái, tránh được một kiếm trong
đường tơ kẽ tóc, tiếp đó bước sang bên trái kẻ địch nơi kiếm của hắn
không thể vươn tới, thúc khuỷu tay vào sườn hắn.
Hai kẻ sử đao và câu lại tiếp tục tấn công .
Tên
kiếm thủ phi thân lên trên, không những tránh được khuỷu tay thúc tới
của Tử Lăng gã, mà trường kiếm còn công từ trên xuống, quả không hổ danh
là cận vệ cao thủ của Vũ Văn Hoá Cập.
Từ
Tử Lăng ngầm vận Bất Động Căn Bổn Ấn, trong giây lát hoàn toàn nắm bắt
được thời gian, tốc độ, vị trí tấn công của địch nhân, một quyền đấm
thẳng lên trời, ngạnh tiếp địch kiếm.
Khấu
Trọng ở bên kia lại lâm vào cục diện bị áp đảo. Không phải vì Vũ Văn
Hoá Cập võ công cao minh hơn gã, mà do gã liên tiếp trước sau vận lực
đánh gãy cự phủ, chấn bể thuẫn bài của địch nhân, lại hạ gục hán tử râu
dài, chân nguyên hao tổn rất nhiều, chưa kịp hồi phục thì đã bị Vũ Văn
Hóa Cập do thủ hạ tử vong nổi hung tính cuồng mãnh tấn công. Nhất thời
gã chỉ dựa vào đao pháp tinh diệu mà chống đỡ, đợi cho nhuệ khí của Vũ
Văn Hóa Cập tiêu giảm, lựa thời cơ phản kích.
Khấu
Trọng tiến nhập cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt của võ đạo, tình trạng như
một chút băng tuyết nhưng lại không hề bị tan ra cho dù đang ở trong
chiến trường như lửa cháy bùng bùng thiêu đốt, bất luận tình thế có nguy
hiểm ra sao, tử thần tiếp cận như thế nào đi chăng nữa, gã vẫn giữ cho
lòng dạ lãnh tỉnh như băng, ứng phó hoá giải thế trận.
Vũ Văn Hóa Cập chỉ hận không thể một chiêu dồn Khấu Trọng vào chỗ chết, mỗi chiêu đều toàn lực xuất thủ.
Hắn
đã thấy được nhược thế của Khấu Trọng, không ngừng bức gã phải ngạnh
tiếp khiến gã không có cơ hội hồi khí. Bất luận Khấu Trọng có né tránh
thế nào thì hắn vẫn cố gắng bám sát tấn công, hoặc ra đòn từ xa, không
hề để cho Khấu Trọng có chút thời gian nào để thở.
Khấu
Trọng vẫn điềm tĩnh ứng chiến, vừa đánh vừa lui, di chuyển cách xa
chiến trường của hai gã kia, tiến về phía chủ điện, mỗi đao xuất ra đều
tập trung toàn thể khí thần vào đó. Toàn tâm toàn ý ứng phó với những
công kích như vũ bão ập đến của kẻ địch. “Tá kình đả kình” hoàn toàn
không hề có tác dụng đối với Băng Huyền Kình, nếu như để cho Băng Huyền
Kình xâm nhập vào kinh mạch thì tuyệt đối không hề thu được lợi ích gì
mà chỉ có hại thôi.
Hai bên giao chiến
ngày càng quyết liệt, ăn miếng trả miếng, không hề ngừng nghỉ giây phút
nào, lấy nhanh đánh nhanh, sự hung hiểm lăng lệ đã đạt tới cực điểm.
Chỉ
qua khoảng thời gian uống ngụm trà nóng, đao chưởng xuất ra cũng đã gần
ba chục chiêu. Tỉnh Trung Nguyệt bỗng nhiên chém vào khoảng không bên
trái phía trước Vũ Văn Hoá Cập, đích thị là “Kì dịch“ trong Tỉnh Trung
Nguyệt bát đại kì chiêu của Khấu Trọng.
Với
kinh nghiệm thân kinh bách chiến của Vũ Văn Hoá Cập, gặp tình trạng thế
này trong lòng hắn vẫn dấy lên cảm giác quái dị vô cùng.
Đao
này của Khấu Trọng có tác dụng mê hoặc địch nhân. Hóa Cập tuy vẫn nhận
ra đó là hư chiêu nhưng chỗ Khấu Trọng chém xuống lại sinh lực trường
xoáy tròn bao trùm cả người hắn, khiến hắn không thể nhìn rõ được. Lực
trường đó lại như vòi rồng xoáy trong lòng biển cả, lũ cá xung quanh đều
bị hút hết vào bên trong.
Với kiến thức
rộng lớn của Vũ Văn Hoá Cập, lần đầu tiên gặp phải đao pháp kì dị kinh
người như vậy, tự nhiên phải di chuyển sang ngang, tránh vào nơi đao thế
không thể chạm tới, công thế của hắn cuối cùng đã hoãn lại một bước.
Đao
này có thể nói là do ép buộc mà ra, hôm trước khi đấu với Ninh Đạo Kì,
chiêu này bị đối phương giơ tay là dễ dàng phá giải khiến Khấu Trọng
trong lòng bất phục, vắt óc suy nghĩ ra cách phối hợp Loa Hoàn kình vào
cùng triển khai, cuối cùng trong thời khắc này đã phát huy hiệu quả. Đến
đây thì “Kì dịch” rốt cuộc đã đại công cáo thành, khiến gã có thể tranh
thủ cơ hội chuyển bại thành thắng.
Bỗng
một tiếng “Í” phát ra từ một chỗ nào đó phía ngoài, Khấu Trọng không cần
nhìn cũng biết rằng Phó Quân Tường đang đứng trong bóng tối quan sát
trận đấu, nhận thấy chiêu này của gã đã đạt được sự tinh túy của “Dịch
Kiếm Thuật” nên nhịn không được kinh hãi la lên.
Thế
nhưng gã nào có thể nghĩ thêm được gì nữa, nếu không thì cơ hội sẽ
không cánh mà bay đi mất. Khấu Trọng vội vàng lùi ra phía sau, Tỉnh
Trung Nguyệt chĩa về phía Vũ Văn Hoá Cập, biến hóa phát sinh. Đao pháp
từ “Kì dịch” biến thành “Bất công”.

Văn Hoá Cập lần đầu tiên thấy rùng mình, cảm giác được tuy Khấu Trọng
không ngừng giãn khoảng cách so với mình nhưng đao thế của gã vẫn khống
chế mình, hơn nữa còn không ngừng tăng lên, hoàn toàn trái với lẽ
thường. Không còn cách nào khác, Vũ Văn Hoá Cập thét lên một tiếng, cả
người bay lên không trung xuất ra hai luồng Băng Huyền kình, hướng vào
đầu và mặt Khấu Trọng công tới.
Khấu
Trọng trong lòng không lo không mừng, một đao chém ra đúng vào chính
giữa hai luồng quyền kình đó, làm nổi lên một lốc xoáy chân khí hoàn
toàn dung hòa hóa giải quyền kình, phát ra tiếng động vang trời của kình
khí giao tiếp vô cùng tinh diệu huyền dị.
- “Bình!”
Khấu
Trọng mượn thế từ cửa sau bay vào trong chủ điện, lộn người về phía
sau, vượt lên bậc thềm phía Bắc của đại điện, điểm hạ chân lại chính là
long tọa đối diện với đại điện của Vũ Văn Hoá Cập.
o0o
Đao phong sượt qua sống mũi của Hầu Hi Bạch,
chỉ cách có vài phân. Y xòe chiếc quạt ra, trước tiên dùng quạt phất về
phía đối diện, làm rối mắt địch, sát chiêu lại là một cước từ dưới đá
lên, trúng vào hạ âm của địch. Chợt bả vai y đau nhói vì đã bị trường
kiếm của địch nhân chém trúng
Hầu Hi Bạch
xoay người gạt địch kiếm, không để đối phương làm tổn thương xương cốt
của mình, địch nhân phía trước y đã trúng cước văng đi, phát ra tiếng
kêu la thảm thiết kinh hồn trước khi chết.
Hầu Hi Bạch tuy phải trả giá đắt, vết thương trên vai sâu đến cả tấc, máu chảy đầm đìa nhưng trong lòng vẫn vô cùng bình thản.
Bốn
tên cao thủ vây công nếu như đơn đả độc đấu không ai là đối thủ của y,
song do bọn chúng đã quen hợp tác với nhau nên uy lực liên kết đã vượt
xa so với công lực tổng hoà của bốn người hợp lại, đánh đến nỗi y thiếu
chút không chống đỡ nổi. Cũng may Hoa Gián phái tuyệt kỹ dùng mãi không
hết, phối hợp với Bất Tử Ấn, một trong những công pháp lợi hại nhất Ma
môn, khổ công ứng chiến cuối cùng đã thành công tiêu diệt được một địch
thủ trong số đó.
Hầu Hi Bạch dựa vào
tiếng gió để nhận biết vị trí, xoay sang bên trái, Mỹ Nhân Phiến đang từ
mở bỗng thu lại, nhìn như là tùy tiện đánh ra, nhưng lại rất chuẩn xác
điểm đúng mũi nhọn của trường thương đang công tới. Bất Tử Ấn trước tiên
hấp thụ kình lực của địch nhân, trong nháy mắt đánh phản lại khiến cho
đối phương lảo đảo chệnh choạng không đứng vững.
Hầu
Hi Bạch cười ha hả, triển khai Mỹ Nhân phiến pháp đánh đến khiến ba tên
địch sớm đã sợ đến lạnh người té ngửa té nghiêng, không còn chút sức
lực nào mà hoàn thủ.
o0o
- “Rầm!”
Trường kiếm gãy thành từng khúc.
Mọi
chuyện nằm ngoài dự liệu của cao thủ sử kiếm. Trường kiếm vốn hội tụ
toàn lực đâm vào Thiên linh huyệt của Từ Tử Lăng, nhưng kiếm chạm phải
không phải là xích thủ (tay không) danh tiếng lẫy lừng của Từ Tử Lăng,
mà là một đôi hộ tý ngắn mà gã rút ra từ bên trong ống tay áo. So với Tụ
lý càn khôn của Đỗ Phục Uy vốn được liệt vào trong bảng xếp hạng kì
công tuyệt nghệ, chiêu Tụ lý càn khôn này còn cao hơn một bậc. Một đoạn
hộ tý cản trúng mũi kiếm, hoàn toàn hóa giải chân khí quán trú trong
kiếm của đối phương. Tiếp đó, hộ tý trên tay kia nhanh như thiểm điện
quét ngang qua, làm gãy kiếm địch vốn đã không có chân khí bảo vệ.
Địch
nhân hồn bay phách lạc, bị Từ Tử Lăng xuất ra một luồng lực đạo tống
hắn bay bổng lên trên văng ra ngoài. Đó là do gã còn hạ thủ lưu tình,
nếu không thì chắc chắn tên kiếm thủ lập tức sẽ ô hô ai tai, không thể
bảo toàn tính mạng.
Từ Tử Lăng thu hồi hộ
tý vào ống tay áo, vận Nội Ngoại Sư Tử Ấn đối phó với những thế công
như cuồng phong bạo vũ của hai tên cao thủ sử đao và sử câu. Hai cao thủ
cận vệ này của Vũ Văn Hóa Cập võ công cao hơn những người khác, chỉ kém
hơn đại hán râu dài đã bị Khấu Trọng giết, nhưng vẫn chưa đủ trình độ
để thắng được Từ Tử Lăng, nhất nhất đều bị gã đỡ được, chỉ cần đợi cho
bọn chúng cạn kiệt nhuệ khí là có thể khắc địch thủ thắng.
o0o
Khấu Trọng di chuyển trong không gian nhỏ hẹp
của long ỷ, ngạnh tiếp công thế lăng lệ toàn lực của Vũ Văn Hóa Cập
không một chút nhân nhượng. Gã cười dài nói:
- Chiếc ghế này trông hơi hơi quen, phải chăng chính là chiếc mà lão Dương đã ngồi trước khi bị giết ở Giang Đô?

Văn Hoá Cập cười nhạt một tiếng, không trả lời, lòng thầm kêu bất diệu,
không ngờ chỉ có một chút thời gian để thở vài hơi mà tên tiểu tử này
công lực lại tăng lên mạnh như thế, tựa như đã biến thành một con người
hoàn toàn khác vậy.
- “Xoẹt, xoẹt, xoẹt!”
Khấu
Trọng liên tiếp chém ra ba đao, mỗi đao đều vô cùng thần kì tuyệt diệu,
tiếp tục ép Vũ Văn Hóa Cập vào một phía, rồi lắc đầu nói:
-
Hoá Cốt nhà ngươi tại sao lại bất trí như vậy. Đó vốn là vật bất tường,
sao ngươi lại còn đưa từ Giang Đô xa xôi ngàn dặm tới đây, khiến tự
mình rơi vào vết xe đổ của lão Dương, thật là ngu xuẩn!.
- “Bùng!”
Gã đột ngột xuất quyền, nghênh tiếp quyền đầu của Vũ Văn Hoá Cập, hai người không hề hoa dạng ngạnh tiếp một chiêu.
Băng Huyền Kình bị Loa Hoàn Kình của Khấu Trọng bức ra bốn phía, nhất thời không gian chứa đầy kình khí.
Khấu Trọng bị Vũ Văn Hoá Cập làm chấn động tới mức ngã ngửa ra phía sau, suýt nữa bay ra khỏi long ỷ.
Vũ Văn Hoá Cập đại hỉ, cúi người giơ tay ra, trảo chụp về phía hạ âm của Khấu Trọng.
Khấu
Trọng cười ha hả, chân khí từ bàn chân tống ra, bốn chân long ỷ đột
nhiên gãy đôi, Tỉnh Trung Nguyệt phát xuất hoàng mang, chém xéo vào một
trảo âm hiểm độc ác của Vũ Văn Hoá Cập.

Văn Hoá Cập không ngờ gã không những có thể phá huỷ Băng Huyền công lực
bốn mươi năm của hắn, mà còn khiến hắn không nhìn ra được kế dụ địch,
thay đổi vị trí cao thấp. Biến thành tự mình đưa tay tới đao của đối
phương, hắn liền hoảng hốt lùi lại.
Khấu
Trọng song mục như ánh điện chớp nhoáng, gầm lên một tiếng, Tỉnh Trung
Nguyệt hoá thành cầu vồng, người đao hợp nhất, xử chiêu “Kích kì” trong
bát pháp của Tỉnh Trung Nguyệt, phản khách vi chủ tấn công dồn dập vào
Vũ Văn Hoá Cập.
Vũ Văn Hoá Cập đang lùi
xuống bậc thang của long tọa, đột nhiên cảm thấy đao khí của Khấu Trọng
hoàn toàn bao trùm cả thân mình, tránh cũng không tránh được, chỉ còn
cách toàn lực chống đỡ.
- “Ầm!”
Vũ Văn Hóa Cập tiếp đao loạng chạng lùi xuống bậc thang. Cả hai người đồng thời thổ huyết, trận chiến mỗi lúc một tàn khốc.
Nhìn
thấy Vũ Văn Hóa Cập quay về trung tâm đại điện, Khấu Trọng đứng trên
bậc cao nhất của tam cấp, Tỉnh Trung Nguyệt chĩa về phía tử địch, tay
kia lau máu ở khoé miệng, trong lòng chợt cảm khái.
Nhớ
lại xưa kia khi còn là thằng bé không đáng được xách giầy cho Vũ Văn
Hoá Cập, đến nay đã trở thành nhân vật trực tiếp đưa Vũ Văn Hóa Cập vào
con đường chết. Trong những kinh lịch khúc chiết đã trải qua, vô vàn sự
việc biến hoá, ngay cả bản thân gã cũng khó mà kể lại từng chi tiết
được.
Vũ Văn Hoá Cập cuối cùng cũng lùi
tới điện tâm, cách Khấu Trọng gần bốn mươi bộ, nhưng đao khí của Khấu
Trọng vẫn âm thầm khoá chặt. Đao pháp nội công như vậy, chỉ nghe mà đã
thấy rợn người. Trong lòng hắn dấy lên một cảm giác tuyệt vọng, nhận
thấy nhuệ khí của bản thân đã cạn kiệt, tâm trí bị mất, lại còn bị nội
thương. Tuy vẫn đủ sức lực để có thể đánh thêm một trận nữa, nhưng khẳng
định là không thể có hi vọng chiến thắng.
Vũ Văn Hóa Cập thở dài nói:
-
Thôi rồi, thôi rồi! Không ngờ rằng Vũ Văn Hoá Cập ta nhất thế anh hùng,
cuối cùng lại bị thất thủ bởi hai tên tiểu tử nhãi nhép các ngươi!
Nói
đoạn cử chưởng vỗ vào Thiên Linh cái. Khấu Trọng không ngờ hắn lại làm
vậy, giật mình thu đao xông về phía đại thù nhân, ngay cả bản thân Khấu
Trọng cũng không hiểu có thể làm được gì.

Văn Hóa Cập cười một tiếng dài, khi Khấu Trọng thu lại đao khí, hắn đã
tung người vọt lên phá đỉnh điện bay ra ngoài. Có tiếng người quát lớn.
Phó Quân Tường đang nấp ở một bên đột ngột xung kích, hai người bay sượt
qua nhau trong không trung.
Phó Quân
Tường bị Băng Huyền kình của hắn chấn đến rơi từ không trung xuống. Cánh
tay trái của Vũ Văn Hóa Cập cũng bị kiếm của nàng chém trúng, vết
thương lại càng trầm trọng, chỉ thấy hắn bay về phía hậu cung.
Khi
Khấu Trọng tới chủ điện, Hầu Hi Bạch vẫn bị địch nhân bao quanh, Từ Tử
Lăng thì đã thành công đánh bại kẻ địch, vội vàng hét lớn:
- Tiểu Lăng hãy mau tới đây!
Rồi đuổi theo cái bóng xa xa phía trước của Vũ Văn Hóa Cập.
Hai
người từ mái ngói trượt xuống, tới trước một cánh cổng tròn của đình
viện nằm ở trong hậu cung, trong lòng ngạc nhiên không hiểu tại sao Vũ
Văn Hóa Cập không cao bay xa chạy mà lại chạy vào đình viện ở hậu cung
này.
Bên trong nguyệt đổng môn tròn như
mặt trăng ấy là một đình viên nhỏ. Hoa tuyết rơi lất phất, tất cả đều
phủ một màu trắng an bình, khiến ai đặt chân lên cũng đều không thể
mường tượng ra cảnh trước mắt lại có thể xuất hiện cùng với cảnh bạo lực
chém giết nhau.
Cổng chính của tòa nhà ba gian mở rộng, ánh đèn sáng tỏ.
Tuy
nhìn không rõ thực hư bên trong ra sao, nhưng hai người võ công cái
thế, lại bị ngọn lửa thù hận thôi thúc, nên không để ý gì nhiều mà cùng
nhau bước vào.
Hơn chục cung nữ thái giám quỳ trên đất, co tụm lại vào một góc, sắc mặt ai nấy đều tái mét.
Từ Tử Lăng nhìn thấy vậy trong lòng cảm thấy bất nhẫn liền nhẹ nhàng nói:
- Việc này không hề liên quan tới các ngươi, bọn ta quyết sẽ không làm các ngươi bị tổn thương đâu, hãy đi đi!
Nói xong gã đuổi theo Khấu Trọng, đi thẳng vào trong nội đường.

Văn Hóa Cập khuôn mặt tái mét đang ngồi trên ghế ở bên cửa sổ phía Tây,
hai tay ôm chặt một nữ nhân trên mình khoác y phục mỹ lệ của phi tần,
chỉ có hai người ngoài ra không còn ai khác.
Hai gã quay mặt nhìn nhau, không thể ngờ rằng sẽ có cảnh tượng như thế này sẽ xảy ra.
Anh
hùng khí đoản, Vũ Văn Hóa Cập trông giống như một con người khác vậy,
tất cả tâm hồn dồn hết vào nữ nhi ở trong lòng, có vẻ không hề biết địch
nhân đang bước vào.
Khấu Trọng tay cầm Tỉnh Trung Nguyệt, nói lớn:
- Là nam tử hán thì hãy đứng dậy quyết chiến một trận. Hai huynh đệ ta có thể bảo đảm sẽ không làm hại tới người vô tội.

Văn Hóa Cập lộ ra nụ cười đau khổ, đưa tay đặt lên bờ vai của nữ tử,
như muốn đẩy nàng ra, nữ tử nhẹ nhàng đứng dậy quay lại, đối diện với
hai người, toàn thân dính đầy máu từ cánh tay của Vũ Văn Hóa Cập chảy
ra.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giật mình ngạc nhiên, cùng đồng thanh hét lớn:
- Trinh tẩu!
Nàng
chính là Trinh tẩu, tiểu thiếp của lão Phùng bán bánh bao ở Nam Môn.
Năm xưa ở Dương Châu, Trinh tẩu là người luôn tiếp tế bánh bao rau thịt
cho hai gã. Tùy Dạng đế vào thành đã triệu lão Phùng vào cung, lão Phùng
sau này vì đắc tội với Dạng đế mà bị xử quyết, Trinh tẩu thì không rõ
tung tích. Nào ngờ đến ngày hôm nay lại trở thành ái phi mà Vũ Văn Hóa
Cập lúc sắp chết vẫn không quên muốn gặp lại lần cuối.
Trong bộ quần áo hoa lệ, Trinh tẩu trông càng thêm xinh đẹp lộng lẫy, khí chất cao quý.
Khuôn mặt của Trinh tẩu vô cùng điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Lăng, tiểu Trọng, các con cuối cùng cũng đã tới rồi!
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đầu óc tê liệt, hoàn toàn mất đi phương hướng.
Trong
cuộc đời của hai gã, có ba nữ nhân là có quan hệ mật thiết nhất, đó
chính là Trinh tẩu, Phó Quân Sước và Tố Tố. Hai người sau thì đã ngọc
nát hương tan, còn Trinh tẩu lại biến thành ái phi của đại cừu gia Vũ
Văn Hóa Cập, kẻ thù lớn nhất mà hai gã chỉ muốn xé thịt lột da. Bọn gã
phải làm thế nào đây?!
Tiếng gió chợt nổi lên.
Hai
người nhìn lại phía sau, Phó Quân Tường cuối cùng đã đến, khuôn mặt
lạnh như băng cầm kiếm xông tới, ánh mắt đổ dồn về phía Vũ Văn Hóa Cập
đang ngồi trên ghế nửa người đã nhuốm máu, ngạc nhiên hỏi:
- Hai người các ngươi tại sao không lấy mạng chó của hắn đi?
Bọn
họ không biết phải giải thích từ đâu. Bị nàng chất vấn tới mức á khẩu
không nói được lời nào. Trước đây hai người họ bất luận gặp phải chuyện
gì đi chăng nữa cũng luôn có cách giải quyết ứng phó, nhưng trước tình
huống nan giải này lại không biết phải làm sao.
- Vệ phu nhân!
Hầu Hi Bạch hiện thân sau Phó Quân Tường, thất thanh gọi lớn.
Tiếng
gọi của hắn như một chuỳ sắt đâm vào tâm khảm của hai người. Hoá ra
Trinh tẩu chính là Vệ phu nhân mà Vũ Văn Hóa Cập sủng ái nhất, Vũ Văn
Hóa Cập còn đặc biệt mời Hầu Hi Bạch tới vẽ tranh cho nàng. Để hình ảnh
về nàng mãi mãi được lưu giữ, trong đó tràn đầy tình yêu vĩnh cửu, màu
sắc bi tráng quyến luyến triền miên.
Phó
Quân Tường dừng lại ở phía sau của hai người, quay đầu nhìn liếc Hầu Hi
Bạch một cái, sau đó nhìn chằm chằm như lần đầu tiên nhìn thấy Trinh tẩu
vậy.
Vũ Văn Hóa Cập như già thêm chục tuổi từ ghế đứng dậy, tay phải nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của Trinh tẩu, nói một cách tình cảm:
- Một người làm một người chịu. Ai! Ta vốn không nên quay lại tìm nàng!
Tiếp đó nhìn về phía Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nói một cách lạnh lùng:
- Chuyện của chúng ta hãy ra bên ngoài giải quyết.
Tiếng
trống trận lại nổi lên, lần này không phải là từ nơi khác vọng tới, mà
là tập trung bắt nguồn từ phía Bắc của thành đang áp sát dần.
Trinh tẩu kiên định lắc đầu, mở đôi bàn tay (dang tay cản hắn lại), bình tĩnh nói:
-
Không! Nếu chết thì ta cũng phải chết cùng Hoàng thượng. Tiểu Trọng,
tiểu Lăng, các con có thể cho chúng ta được toại nguyện không?
Nói
câu đó với giọng nói ấy thì khiến người nghe cảm thấy trong lòng đau
nhói bứt rứt hơn bất kì tiếng than thở trên trời dưới bể nào. Huống hồ
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng có tấm lòng kính trọng và cảm kích đối với nàng
như vậy.
Phó Quân Tường cuối cùng phát
giác quan hệ của hai người này và phi tần của Vũ Văn Hóa Cập không hề
tầm thường chút nào, khuôn mặt trầm đi, lạnh nhạt hỏi:
- Bà ấy là ai vậy?
Tiếng
trống trận không ngừng mạnh dần lên khiến trong lòng mọi người vô cùng
bức bối, cũng là dấu hiệu rõ nét cho thấy quốc vận của Đại Ngụy đã đến
lúc suy tàn.
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Trinh tẩu có thể coi là người mẹ thứ hai của chúng ta.
Từ Tử Lăng cũng gật đầu, đột nhiên gã cảm thấy khó mà khơi dậy tâm trạng báo thù rửa hận với Vũ Văn Hoá Cập được nữa.
Người
này đã một tay khiến Đại Tuỳ diệt vong, là nhân vật đã từng hô mưa gọi
gió, song cũng giống như rất nhiều người khác, ngoài hình tượng vô tình
độc ác nhẫn tâm ra vẫn có mặt hiền lành đa tình. Chỉ vì gã và Khấu Trọng
chưa từng tiếp xúc qua mà thôi, lại càng không thể nhận ra một Vũ Văn
Hóa Cập như thế.
Bây giờ hắn đã nhà tan
người mất, bè cánh phản bội, người thân né tránh, tương lai bi thảm, bọn
họ lúc này lẽ nào lỡ dồn ép hắn vào con đường chết ngay trước mắt Trinh
tẩu sao?
Phó Quân Tường nói lạnh lùng:
- Các ngươi đã không thể ra tay thì hãy để ta kết liễu đời chúng, cho chúng được toại nguyện!
Kiếm quang loé lên từ chính giữa hai người xông ra, lao thẳng về phía Vũ Văn Hóa Cập ở đằng sau Trinh tẩu.
(Hết hồi 456)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3