Đại Đường Song Long Truyện - Chương 378

Hồi 378

Đăng Môn Tầm Cừu

Thường Hà cùng Khấu Trọng đứng tại đại sảnh lầu của Ngưng Bích Các chờ đợi. Thường Hà nhỏ giọng nói:
-
Hoàng thượng sáng nay phải lên triều hội kiến với Thái tử và Tần Vương
vì có việc gấp cần thương nghị. Nếu không thì người nhất định đích thân
đến.
Cặp mắt thiếu ngủ của Khấu Trọng nheo lại, gã thuận miệng hỏi:
- Tại sao không thấy Tề Vương?
Thường Hà lúc này đã xem gã là bằng hữu có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, đáp:
- Tề Vương đã đi quan ngoại bàn việc trọng yếu vẫn chưa về.
Trịnh công công tiến tới, vẻ mặt tươi cười kính cẩn nói:
- Nương nương cho mời Mạc thần y.
Khấu
Trọng tiến vào nội thất, mỹ nhân Trương Tiệp Dư đang an tọa tề chỉnh
trên ghế, mặc dù trông thần thái vẫn còn vẻ yếu ớt nhưng vẻ mặt bệnh
hoạn đã không còn, hai bên má xuất hiện sắc hồng. Chỉ cần không phải kẻ
mù đều có thể thấy rõ nàng đang hồi phục.
Trương
Tiệp Dư đầu đội mũ phượng, y phục mầu xanh tuyệt đẹp với viền thêu mầu
gụ, khoác áo choàng lụa, cài một cặp ngọc bội mầu trắng hai bên thắt
lưng, trông tao nhã và tĩnh tại, thật là kiều diễm cao quý, chẳng trách
Lý Uyên lại sủng ái nàng như vậy.
Nàng đối với Khấu Trọng bằng thái độ lễ đãi đặc biệt, nở một nụ cười thân tình nói:
- Ai gia cả nửa tháng nay chưa từng ngon giấc như đêm qua. Mạc tiên sinh không hổ danh là thần y.
Khấu
Trọng thi lễ với nàng rồi khệnh khạng tiến đến xem bệnh, thủ pháp thập
phần tự tin. Gã thầm nghĩ mỹ nhân được ngủ ngon giấc còn ta thật tiếc
mới chỉ chợp mắt đã bị Sa Phúc đánh thức.
Trương
Tiệp Dư có phần e thẹn để lộ bàn tay ngà ngọc từ trong tay áo, Khấu
Trọng bắt mạch chăm chú bằng ba ngón tay. Nàng cất giọng đầy thương cảm
nói:
- Kiếp con người, sống trên đời này sao lại phải chịu biết bao tai kiếp thống khổ?
Đám
cung nữ và thái giám đứng bên cạnh đương nhiên không ai có thể trả lời
cho nàng. Khấu Trọng lúc đó đang chuyên tâm thăm dò tình trạng khí huyết
trong nội thể của nàng, không để ý buột miệng đáp:
-
Điều đó phụ thuộc vào việc tại sao con người sinh ra trên cõi đời này?
Đó là để trải nghiệm cuộc sống, mỗi người đều có những trải nghiệm của
riêng mình. Ai, thần nhất thời hồ ngôn loạn ngữ, xin nương nương đừng
trách.
Trương Tiệp Dư trầm tư suy ngẫm, rồi nhìn vào khuôn mặt xấu xí của gã thốt lên:
-
Tiên sinh kiến giải thật là mới lạ, chưa ai nói với ai gia điều đó.
Tiên sinh đúng là một người không coi trong tục lễ, có tính cách rất
chân thực, có sao nói vậy. Sao ai gia có thể chê trách tiên sinh? Bất
quá nỗi thống khổ do bệnh tật này thật khó nếm trải.
Khấu Trọng gục gặc đầu cho cho qua chuyện, sau lại không nhịn được nói:
-
Bệnh tật không chỉ mang lại ưu phiền cho con người, nó còn có ích ở chỗ
khiến con người biết phòng bị. Như khi bị dao cắt vào thịt gây đau đớn,
ta sẽ tránh không để bị cắt, nếu như không đau đớn, thậm chí ngay cả
khi cắt đi đôi tay chúng ta cũng không cảm nhận thấy gì. Hắc, vì thế
người luyện võ chính là người sợ đau đớn nhất.
Trương Tiệp Dư kinh hãi nói:
- Kiến giải của tiên sinh thật cao minh.
Tâm
trí Khấu Trọng nhận thấy đây đúng là thời điểm thích hợp để dùng châm.
Gã bèn lấy ra chín chiếc châm của Sa Chỉ Tinh, cười nói:
- Sau lần này tiểu nhân không cần đến đến trị bệnh cho nương nương nữa rồi.
o0o
Sáng sớm Cung Thần Xuân do Hầu Hy Bạch giả
trang đến quán trọ Đông Lai để tìm Lôi Cửu Chỉ và Từ Tử Lăng. Từ Tử Lăng
lúc này được dị dung, đeo mặt nạ có nước da vàng ệch, giả danh làm một
người đánh bạc tên là Ung Tần đến từ Sơn Đông và là một nhà buôn như
giới thiệu của Lôi Cửu Chỉ để tránh sự chú ý.
Ba người thương nghị trong phòng. Hầu Hy Bạch nói:
-
Lý Kiến Thành cho người mang năm lượng vàng ròng tới đây đêm qua, tiểu
đệ đã cho người của Hưng Xương Long cất giữ phần thưởng này. Không biết
như vậy có được không?
Lôi Cửu Chỉ hít vào một hơi lương khí:
- Được thì được rồi nhưng sao Lý Kiến Thành có thể nuốt được cơn giận này.
Từ Tử Lăng nói:
-
Quản con bà nó làm gì! Tình hình bây giờ rất vi diệu. Cái tên Cung Thần
Xuân đó với Lý Thế Dân, Lý Uyên và Phong Đức Di đều có quan hệ , Lý
Kiến Thành nhất định phải có cố kỵ.
Hầu Hy Bạch cười khổ:
-
Thế nhưng Cuồng Sa Đao Pháp của Khả Đạt Chí quả là danh bất hư truyền.
Cho dù tại hạ có thể dùng Mỹ Nhân Phiến đối phó với Cuồng Sa Đao của hắn
thì người thắng kẻ thua vẫn chưa thể biết được, còn nếu dùng kiếm chắc
không chống đỡ được mấy chiêu. Con người này sớm muộn cũng trở thành một
đại hoạ.
Từ Tử Lăng điềm đạm nói:
-
Dùng binh khí hoặc không dùng binh khí đối với ta phân biệt không lớn.
Nếu có cơ hội tiếp cận Khả Đạt Chí, chúng ta có thể trước khi động thủ
tráo đổi thân phận, để ta ứng phó hắn.
Lôi Cửu Chỉ cau mày nói:
- Ta lo sợ nhất chính là đột nhiên gặp gỡ, muốn tráo đổi cũng không kịp.
Hầu By Bạch nhún vai:
-
Chuyện tráo đổi không thành vấn đề. Chẳng qua đây là kinh đô của nhà
Đường, Khả Đạt Chí là người của Trường Lâm Quân giết được y đâu phải là
điều dễ dàng. Tiểu đệ có thể hẹn thời gian quyết đấu với hắn, lúc đó Tử
Lăng có thể ung dung ứng chiến. Thế nhưng tên Đột Quyết này quả có chân
tài thực học, Tử Lăng ngàn vạn lần không thể khinh suất.
Từ Tử Lăng cười nói:
- Vô luận đối thủ có là ai, ta cũng không bao giờ khinh địch.
Hầu Hy Bạch hỏi:
- Còn có một vấn đề là Tần Vương có ý muốn chiêu lãm ta vào Thiên Sách Phủ, tiểu đệ phải làm sao đây?
Từ Tử Lăng quyết đoán:
-
Như vậy khác nào mua dây tự trói mình. Hầu huynh cứ nói theo tổ tông di
huấn của Mạc gia hậu nhân không thể nhận chức làm quan để khéo léo chối
bỏ. Tốt nhất là nói ngầm cho phía Bốc Đình biết, mọi tin tức chi tiết
đương nhiên được truyền đến tai Lý Thế Dân, mọi rắc rối sẽ được hóa
giải.
Lôi Cửu Chỉ khen ngợi:
- Tử Lăng trí tuệ thật nhạy bén, cho dù có vấn đề nan giải đến đâu đến tay ngươi là có thể giải quyết ngay được.
Hầu Hy Bạch hân thưởng đáp lại:
- Tiểu đệ xin nhờ tài trí của Tử Lăng đoạt lại một nửa Ấn Quyển từ tay Dương Hư Ngạn.
Từ Tử Lăng trầm ngâm:
-
Vấn đề của huynh đây, sợ rằng sẽ phải nhờ Bá Đao Nhạc Sơn nhúng tay
vào. Chỉ cần để Lý Uyên biết bộ mặt thật của Bùi Cự, quan hệ giữa hắn và
Dương Hư Ngạn; tốt nhất là mua một được ba, đem bí mật câu kết của
Dương Văn Can và Dương Hư Ngạn, Dương Hư Ngạn và Đổng Thục Ni nhất loạt
làm sáng tỏ, khi đó chúng ta nói không chừng có thể thừa nước đục thả
câu, việc thuận tay giết chết Dương Hư Ngạn cũng không phải không có khả
năng.
Lôi Cửu Chỉ chợt nhớ đến tiểu thiếp Hồng phu nhân của Dương Văn Can, gật đầu nói:
- Đối với Dương Văn Can chúng ta vẫn phải tốn chút công phu mới được.
Từ Tử Lăng điềm tĩnh nói:
- Không còn nhiều thời gian nữa, Nhạc Sơn lão nhân gia đến lúc phải xuất đầu lộ diện rồi.
o0o
Khấu Trọng được Trịnh công công đưa ra đại sảnh, Thường Hà khẩn trương hỏi:
- Tình hình Trương nương nương ra sao?
Trịnh công công nhanh miệng đáp:
-
Mạc tiên sinh thật không hổ danh thần y, thuật châm kim của tiên sinh
thật thần kỳ, sắc diện nương nương hiện tại hồi phục như chưa từng mắc
bệnh vậy.
Khấu Trọng hồi phục bản sắc, vui vẻ nói:
-
Nương nương lúc này cần được nghỉ ngơi, tại hạ dám bảo đảm bệnh tình
nương nương đã được hoàn toàn căn trừ, không tái phát nữa.
Thường Hà cảm thấy nhẹ nhàng cả người, sự thành bại trong việc này quyết định quan vận sau này của y.
“Duẫn Đức nương nương tới”
Cả ba cùng ngạc nhiên, thi lễ nghênh giá.
Ngoài
Trương Tiệp Dư ra Duẫn Đức là quý phi được Lý Uyên ân sủng đặc biệt, có
quyền thế nhất trong hoàng cung, cũng là một vị phi tử trọng yếu mà Lý
Kiến Thành hết lòng muốn giao kết dựa dẫm.
Khấu
Trọng liếc mắt nhìn trộm một cái, chỉ thấy một vị quý phi tay áo thướt
tha cùng vạt cúc vừa vặn dài tới gối, áo thêu kim tuyến hoa văn đủ năm
màu, đích thực là một mỹ nữ. Nàng đang chầm chậm bước vào, bóng dáng yểu
điệu, xung quanh đầy những thái giám và tỳ nữ theo thị hầu.
Duẫn
Đức Phi vận y phục lộng lẫy kiêu sa, quần dài áo ngắn, lưng quần hơi
trễ xuống, khiến cho thân hình thon dài của nàng lại càng thêm yêu kiều,
bước đi uyển chuyển thanh thoát, làm động lòng người, sắc đẹp rõ ràng
không kém Trương Tiệp Dư chút nào.
Khấu
Trọng thầm nghĩ vô luận là Duẫn Đức Phi hay Trương Tiệp Dư đều là những
mỹ nhân có vẻ đẹp thiên sanh lệ chất khiến người ta điên đảo, so với
Đổng Thục Ni còn có thêm một phần thành thạo phong tình. Chẳng trách
Dương Hư Ngạn phải sử dụng những công phu bàng môn tả đạo để tranh sủng
cho Đổng Thục Ni.
“Ba vị bình thân”
Khấu Trọng cùng Thường Hà và Trịnh công công đứng dậy, giả vờ như không dám nhìn thẳng vào song mục Duẫn Đức Phi.
Duẫn Đức Phi cất giọng êm ái:
- Đây nhất định là Mạc thần y, tỷ tỷ ta bệnh tình ra sao?
Khấu Trọng đáp:
- Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, Trương nương nương đã hoàn toàn bình phục.
Duẫn Đức Phi cất lời khen ngợi:
-
Mạc thần y hôm nay lập được đại công, Hoàng thượng chắc chắn sẽ ban
thưởng lớn. Nếu Mạc thần y có tâm nguyện gì, xin hãy nói ra.
Khấu Trọng cũng như Từ Tử Lăng sợ nhất là bị phong quan chức trong triều, như vậy sẽ hỏng cả đại kế, liền đáp:
-
Tiểu nhân chỉ có một tâm nguyện, hi vọng là Thường tướng quân ngày càng
được trọng dụng vì nếu không có ngài cùng tiểu nhân đi khắp cả Trường
An để kiếm thuốc bào chế linh dược thì cũng không có thần hiệu như vậy.
Còn tiểu nhân thì phải tuân theo di huấn tổ tiên, trước bốn mươi tuổi
chu du tứ phương, tạo phúc khắp thiên hạ, mở mang kiến thức.
Thường Hà nghe vậy rất cảm động, vội quỳ xuống.
Duẫn Đức Phi rất cảm phục Khấu Trọng “không màng danh lợi”, bèn khen rằng:
- Tiên sinh quả thật là một bậc chí sĩ. Duẫn Đức ta đã thất kính rồi.
Rồi quay sang Thường Hà nói:
-
Thường tướng quân đã tiến cử Mạc tiên sinh với Thái tử điện hạ cũng là
lập được đại công, ai gia sẽ bẩm với Hoàng thượng. Người sẽ không quên
công lao của Thường tướng quân.
Dứt lời nàng bèn tiến vào nội đường để thăm Trương Tiệp Dư.
Khi
rời hoàng cung, Thường Hà đã sớm xem Khấu Trọng là huynh đệ “sanh tử
chi giao ”, bèn mời gã đến Phúc Tụ lâu ăn mừng chiến công. Tâm trạng hai
người lúc này thật khác hẳn với hôm qua.
o0o
Từ Tử Lăng đóng giả thành Nhạc Sơn, cô ngạo bất
quần bước lên Dược Mã Kiều. Không bàn về tướng mạo kỳ dị, chỉ với thân
hình khôi vỹ, khí phách kinh nhân làm dân chúng không ai không chú ý.
Sau
khi xuống cầu gã đi về phía Tây, mục tiêu chính là Bố Chánh Vọng lân
cận hoàng thành ở đông bắc Tây Thị. Những người ở được khu này không
phải chỉ có nhiều tiền, mà còn phải là người có quyền có thế trong kinh
thành.
Nơi đây phủ đệ san sát, đều là của
vô số các bậc đại quan, quý nhân. Từ Tử Lăng dừng bước trước một phủ
lớn có đề bốn chữ lớn “Hải Nam Hoảng Phủ”.
Từ
Tử Lăng hít một hơi chân khí, vận công lực, đến lúc đạt đến đỉnh điểm
thì hét lớn một tiếng, thi triển Bảo Bình Ấn, xuất ra một quyền, đấm
mạnh vào vào tấm cửa gỗ nặng nề bằng hồng mộc được điêu khắc tinh xảo.
“Oành”
Loa
Hoàn Kình bộc phát, cánh cửa gỗ vỡ tan, các mảnh vụn bay tứ tán như
bươm bướm, cửa viện biến thành một lỗ thủng to. Tiếng động làm kinh động
tất cả đệ tử của Nam Hải phái đang tụ hợp ở đây, kỳ biến phát sinh
tiếng ồn ào trở thành im ắng, rồi thấy khoảng hơn chục cao thủ cả nam
lẫn nữ, mang binh khí tiến ra.
Từ Tử Lăng
đóng giả Nhạc Sơn chính là muốn gây ra náo động, càng nhốn nháo càng
tốt, tốt nhất là chấn động toàn thành khiến mọi người đều biết “Nhạc Sơn
tới rồi”.
Gã nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc trường bào vốn là “chiêu bài” của Nhạc Sơn rồi bước vào cửa.
Hai
đại hán động nộ cùng hét lên tiến ra cửa, nhất đao nhất thương đồng
thời phát xuất, khí thế bừng bừng, phía sau có người quát lớn:
- Kẻ nào dám tới phái Nam Hải của ta phá phách?.
Từ
Tử Lăng khẽ xoay người như nước chảy mây trôi tiến về phía trước, khi
đao thương gần chạm đến người mới xoay tả xoay hữu tránh qua binh khí
của địch nhân không sai một ly, tiếp đó hai tay đánh ra, hai đại hán
nhìn thấy rõ ràng gã đang giơ chưởng đánh tới, nhưng không sao hoàn thủ,
vô lực hứng trọn chưởng phong rồi ngã xuống bất tỉnh.
Ba
đệ tử Nam Hải, hai nam sử đao, một nữ sử kiếm xông tới, từ trên bậc
thềm đánh xuống, bọn họ áp sát phối hợp tiến đánh theo một trận pháp ăn
ý. Công thủ kín đáo nghiêm mật.
Vì chưởng
môn nhân Kim Thương Mai Tuân đã mang các cao thủ trong phái theo Lý
Nguyên Cát ra quan ngoại đối phó Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, ở lại Trường
An chỉ có Nam Hải tiên ông Hoảng Công Thác đích thực là đại cao thủ,
những người khác chỉ là hảo thủ hạng thường mà thôi. Từ Tử Lăng tiên
đoán được tình thế nên mới công nhiên tới cửa gây hấn, tìm Hoảng Công
Thác tính sổ. Đây là phương pháp hữu hiệu nhất để báo tin tới Lý Uyên là
Nhạc Sơn đã đến.
Song mục Từ Tử Lăng mô
phỏng Nhạc Sơn xuất ra hai luồng tinh quang lạnh lẽo bức nhân, ngưng tụ
khí thế cường mãnh vô cùng, chân không dừng bước tiến thẳng lên bậc thềm
đá, hai tay nhanh như thiểm điện đánh ra, sát khí băng hàn ào ạt trào
dâng như hữu hình, không gian như cô đặc, khiến cho địch nhân xung quanh
đều cảm thấy cơ bắp đau nhức, hô hấp khó khăn, khí thế tiêu tan, không
thể thi triển bản lĩnh chân thực được nữa.
“Đang
Đang” một chuỗi âm thanh vang lên bất tuyệt, đao kiếm từ bốn địch nhân
đều bị thủ pháp kỳ tuyệt của gã đánh trúng, hai kẻ hổ khẩu rách toạc
binh khí tuột khỏi tay, kẻ thứ ba trúng cước bay ngược trở lại, nữ nhân
sử kiếm bị gã tước vũ khí không có lấy một cơ hội hoàn thủ. Khí thế địch
nhân tiêu tán, tứ bề lùi lại thủ thế.
Từ
Tử Lăng một kiếm hoành ra phía sau ngạnh tiếp một chiêu của tráng hán
đánh lén, hắn bị hất tung lên như diều đứt dây về hướng ngược lại. Từ Tử
Lăng áp sát tiếp cận nội sảnh. Đột nhiên bóng côn loang loáng từ trong
đánh ra, động tác nhanh như điện quang hỏa thạch, kình khí như núi, lăng
lệ vô song.
Với khả năng của mình Từ Tử
Lăng cũng không dám ngạnh tiếp mấy chiêu này. Gã nhớ tới những ghi chép
trong di quyển của Nhạc Sơn lúc trước có nhắc đến người này võ công rất
thâm hậu, là đệ nhị cao thủ chỉ đứng sau Hoảng Công Thác của Nam Hải
Phái.
Người sử côn là một lão nhân râu
tóc tua tủa đã bạc trắng, mình khoác một chiếc áo cẩm bào. Thiết côn
không hề ngừng nghỉ xuất ra sát chiêu, từ quét ngang biến thành đánh
thẳng vừa độc vừa chuẩn.
Từ Tử Lăng học từ Nhạc Sơn cười dài một tiếng, khàn khàn nói:
- “Tề Mi Côn” Mai Thiên sau bao nhiêu năm tu luyện, công phu ngươi có vẻ như không có gì tiến triển.
Trong
khi phát ngôn, gã vận nội công xuất kiếm, xoắn chặt lấy cây côn đang
công tới, khóa kín các ngả tấn công, tìm chỗ sơ hở phản kích đánh cho
địch thủ bối rối chân tay. Đột nhiên trường kiếm buông ra, một quyền
phát xuất.
Mai Thiên không tưởng tượng
được đối thủ lại bỏ kiếm dụng quyền, hắn hoang mang cuống cuồng cố huy
động cây côn, một tiếng hô thảm phát ra, đơn quyền như tan bia vỡ đá hất
tung hắn vào trong nội sảnh.
Bọn người thủ ở cửa chính cuối cùng cũng thất thủ.
Hai
người giao thủ liên liếp chỉ trong khoảng thời gian hô hấp mấy lần đã
xong, những người khác bây giờ mới có cơ hội công đến Từ Tử Lăng.
Từ
Tử Lăng ngạo nghễ sải bước vào nội sảnh, kình khí ào ạt, song thủ triển
khai tá lực đả lực đến kỳ tuyệt, khiến những kẻ tấn công đều nghiêng
trái ngã phải, đưa toàn bộ địch nhân vào thế thảm bại. Mai Thiên vận lực
múa côn tái chiến, Từ Tử Lăng đương nhiên không khách khí mà bỏ lỡ cơ
hội, lấy cứng chọi cứng ngạnh tiếp mười chiêu liên tiếp, vận thần công
điểm ra một chỉ dữ dội vào huyệt Kiên Tỉnh, Mai Thiên trọng thương loạng
choạng gắng gượng lui về phía sau, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Sau một trận kịch chiến, trong nội sảnh không còn ai có khả năng ứng chiến cả.
Từ Tử Lăng ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Hoảng Công Thác ở đâu, Nhạc Sơn ta đến đòi nợ đây!
Mai Thiên miễn cưỡng trấn áp luồng huyết khí đang nhộn nhạo, gắng đáp:
- Hoảng Công hiện ở chính tây Phúc Tụ Lâu, Nhạc Sơn ngươi có gan thì đi kiếm ông ta đi!
Từ Tử Lăng không thèm để ý nói:
-
Tìm Hoảng Công Thác chỉ có gan là được rồi sao? Nếu không phải lão phu
tạm thời nén nộ khí, hôm nay trong sảnh đường này đã không còn cái miệng
nào chí chóe được nữa, xem như các người may mắn.
Đoạn gã cười ha hả một tiếng, rồi khệnh khạng bỏ đi.
o0o
Thường Hà và Khấu trọng ngồi bên chiếc bàn như
ngày hôm qua, vui vẻ đối ẩm, trạng thái tình thần rất phấn khích. Thường
Hà gọi bảy tám món liên tục, cho dù hai người ăn nhiều cách mấy cũng
không thể ăn hết chừng đó thức ăn.
Sau khi hớp một ngụm hoàng thang (một loại rượu) Thường Hà thở ra một hơi:
-
Một câu nói của Duẫn Đức nương nương có uy lực bằng mười câu của Thái
tử điện hạ. Mạc huynh hôm nay quả thực là hảo bằng hữu chân chính, mọi
chuyện của Mạc huynh sau này cũng là chuyện của Thường Hà ta.
Khấu Trọng quan sát bốn phía Dược Mã Kiều, nhà cửa trạch viện và vị thế xung quanh rồi thủng thẳng nói:
- Tiểu đệ ngọai trừ y đạo, cũng quan tâm đến kiến trúc học. Hắc! đây là hứng thú do gia thúc bồi dưỡng mà thành.
Thường Hà nhìn gã như một kỳ nhân, hết lời tán dương:
-
Mạc huynh quả là trí tuệ đa tài, bất quá Tràng An là thành thị mới,
những kiến trúc cổ điển chỉ có quang cảnh mươi nơi mà thôi.
Khấu Trọng giả đò nói:
-
Mới hay cũ không là quan trọng, điểm cốt lõi là ý sáng tạo của kiến
trúc. Tại Trường An ai là người chuyên tâm nghiên cứu, phát triển lĩnh
vực này?
Thường Hà đáp:
-
Đương nhiên thời trước là đại kiến trúc sư Tự Văn Thiểu, chính ông là
người xây dựng và trông coi thành Trường An. Còn hiện nay là Công Bộ
Thượng Thư Lưu Chánh Hội là kiến trúc sư tài ba lỗi lạc, ở Trường An
không ai sánh kịp.
Khấu Trọng phấn khởi nói:
- Huynh có thể thu xếp để đệ diện kiến Công Bộ đại nhân được không?
Thường Hà vui vẻ đáp:
-
Ngươi muốn không gặp cũng không được. Hôm qua Công Bộ đại nhân tìm tại
hạ để hỏi khi nào Mạc huynh có thể qua phủ trị bệnh cho con trai ông ta,
thế nhưng lúc đó ta làm gì còn tâm tình mà nói chuyện với ông ta chứ.
Rồi đột nhiên ghé sát lại gần hạ giọng nói:
- Khả Đạt Chí đang tới
Khấu
Trọng ngước nhìn về phía cửa, Khả Đạt Chí nghênh ngang sải bước tiến
vào, đi đầu chính là Lý Mật, phía sau là Vương Bá Đương, Khấu Trọng cảm
thấy bất an vội cúi đầu xuống, trống ngực đập như trống làng.
Thường Hà nói tiếp:
-
Phúc Tụ Lâu hôm nay đặc biệt đông đúc náo nhiệt, ngay cả Hoảng lão đầu
của Nam Hải Phái cũng đến, đi cùng lão là sủng tướng Tự Văn Bảo của Tề
Vương và Lại Bộ Thượng Thư Trương Lượng.
Khấu
Trọng thu liễm thần khí liếc nhìn, quả nhiên thấy một lão nhân đạo mạo
tựa tiên ông có lẽ là “Bất Lão Thần Tiên” Hoảng Công Thác đang vui vẻ
đàm tiếu với hai người ở bên.
Thường Hà quay lại câu chuyện chính đã bàn nói:
-
Mạc tiên sinh mong muốn gặp Công bộ Lưu đại nhân, để tiểu đệ thu xếp tự
mình dẫn tiên sinh đến phủ của ông ta, bảo đảm sẽ được tiếp đón chu
đáo.
Khấu Trọng đang muốn hồi đáp thì Khả Đạt Chí tiến lại chào hỏi hai người, cười nói:
-
Chúng ta hãy đến Thượng Lâm Uyển đêm nay uống cho say. Mọi chuyện do
tiểu đệ tác chủ, hai vị tham gia là chính là nể mặt tiểu đệ.
Khấu Trọng cho rằng Lý Mật và Vương Bá Đương nói không chừng cũng là thượng khách đã được mời, vội vàng đáp:
-
Không phải vì tiểu đệ không nể mặt. Ai! Chỉ là người sợ nổi danh, heo
sợ mập; sau này sẽ khó mà đi tứ xứ bôn ba chẩn bệnh được nữa, không tin
cứ hỏi Thường tướng quân là rõ.
Thường Hà
gật đầu không ngớt, sự thật y cũng chẳng có hảo cảm gì nhiều với vị đặc
cấp cao thủ ngoại tộc Khả Đạt Chí này nên không muốn thân cận.
Khả
Đạt Chí không khách khí hạ mình ngồi xuống, đang muốn lên tiếng thì một
thanh âm trầm đục khàn khàn từ hướng Dược Mã Kiều lạnh lùng cất lên:
- Hoảng Thất Sát, lập tức bò ra đây gặp Nhạc Bá Đao ta!
Tình trạng ầm ỹ, ồn ào ở tất cả mọi chỗ của Phúc Tụ Lâu lập tức biến thành im bặt vô thanh vô tức.
Khấu
Trọng ngoảnh đầu nhìn ra, há hốc miệng vì ngạc nhiên thấy “Nhạc Sơn” uy
võ đứng bên đầu cầu, khắp người toát ra khí thế bá đạo bức nhân, trong
lòng không nhịn được thầm kêu tuyệt, hoàn toàn minh bạch mục đích phía
sau hành động này của Từ Tử Lăng.
(Hết hồi 378)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3