Địa đồ di cốt -chương 17 part 2

7 giờ 35 phút sáng.

Tướng Rende lui lại, bước xuống bếp. Một tên lính đã gọi y khi ngôi sao rực- rỡ đã được kích hoạt phía dưới. Y muốn xem điều gì đang xảy ra nhưng ở một khoảng cách an toàn từ xa.
Rồi ánh sáng cũng tắt đi.
Thất vọng, y quay gót bước đi khi một tiếng rú như bị tra tấn vọng tới.
Nó làm y dựng tóc gáy.
Y quay trở lại bếp. Một tên lính của y, mặc quân phục Pháp, chạy vội đến báo cáo.
" Chiếc xe tải đầu tiên đã tới!"
Rende lập tức hết hẳn băn khoăn.
Y đã có việc phải làm.
" Gọi cho những ai không có nhiệm vụ canh gác. Đã đến lúc phải bốc dỡ kho hàng."
* * *
7 giờ 36 sáng.
Rachel biết rằng họ sẽ bị phiền toái.
Raoul gầm lên, chỉ về phía Gray.
"Mầy biết điều đó!"
Gray lùi lại một bước về phía tường.
"Làm sao tao biết được là gã đó sẽ bị nướng?"
Raoul giơ súng lục chĩa vào.
" Đến lúc phải cho mầy bài học."
Nhưng khẩu súng lại không nhắm vào Gray.
" Không! " Rachel rên rỉ.
Khẩu súng nổ. Qua sàn, Vigor ôm bụng đau đớn. Chân của ông bị bắn trúng, ông ngã xuống sàn.
Seichan tiến đến chỗ ông như một con mèo đen. Cô giữ cho chân ông không chạm vào sàn thủy tinh.
Raoul chưa phải đã xong với họ. Hắn chĩa khẩu súng tiếp vào Kat. Cô đứng chỉ cách hắn chưa đầy ba mét. Khẩu súng nhắm thẳng vào đầu.
"Đừng!" Gray nói. " Tao không hề biết chuyện đó sẽ xảy ra! Nhưng giờ thì tao biết gã Alberto đã mắc sai lầm gì."
Raoul quay lại phía anh, tức giận ra mặt. Nhưng Rachel đã nhận ra sự giận dữ đó không phải vì cái chết của Alberto mà vì cái chết quá bất ngờ và đầy kịch tính đó làm hắn hoảng sợ. Và hắn không muốn mọi người nghĩ như vậy.
"Cái gì ?" Hắn gào lên.
Gray chỉ vào mê cung.
"Mầy không thể bước thẳng như vậy tới lỗ khóa được. Phải đi theo đường." anh chỉ vào cái mê cung đang bị vặn đi.
Cặp mắt hắn nheo lại. Bớt tức giận. Hiểu biết bớt được nỗi sợ hãi.
"Nghe có lý," Raoul nói. Hắn bước tới các xác, cúi xuống rồi bẻ gập ngón tay vẫn đang nắm chặt chiếc chìa khóa. Hắn giằng chiếc chìa khóa và gạt chỗ thịt bị cháy khét trên bề mặt.
Raoul gọi một tên ở phía trên xuống, rồi chỉ vào ổ khóa.
" Cầm cái này ra kia, " hắn ra lệnh rồi đưa cái chìa khóa cho tên lính.
Tên lính trẻ chần chừ. gã đã thấy điều gì xảy ra với Alberto.
Raoul gí súng vào trán gã. 'Hoặc là mày chết tại đây, chọn đi."
Tên lính đành cầm chiếc chìa khóa.
" Bước lên đi." Raoul ra lệnh. "Chúng ta đang vội." Mũi súng vẫn hướng về phía lưng tên lính.
tên lính bước đến lôi đi vào mê cung. lùi lại, gã đặt một ngón chân lên sàn thủy tinh rồi co lại. Không có gì xảy ra. Tự tin hơn, nhưng vẫn ngần ngại, gã lại bước tới đặt chân lên bề mặt. Nhưng không thấy có dòng điện nào cả.
Nghiến răng thật chặt, tên lính bước cả hai chân lên sàn.
"Tránh xa đường viền bằng platinum;" Gray cảnh báo.
Tên lính gật đầu, nhìn về phía Gray như biết ơn rồi lại đi một bước tiếp.
Không hề được báo trước, một ngọn lửa màu đỏ tím phát ra từ hai cửa sổ. Ngôi sao lấp lánh trở lại rối tắt.
Tên lính sợ cứng người. Rồi chân gã rũ xuống. Gã ngã vật xuống sàn mê cung. Khi vừa chạm đất, người gã bị cắt thành hai bởi tia la-ze cắt ngang từ bụng trở xuống. Một mớ lùng nhùng gan ruột lòi ra ngoài.
Raoul lui lại, cặp mắt như bốc lửa. Khẩu súng lục lại được giơ lên. "Có ý tưởng gì hay không?"
Gray vẫn đứng lặng.
"Tao.. tao không biết."
"Có thể bây giờ là vấn đề tính được thời gian." Monk nói với vào, " có thể phải liên tục di chuyển, giống như trong bộ phim Tốc độ."
Gray liếc nhìn đồng đội rồi quay lại, không tin lắm.
"Tao đã đủ với chuyện mất nguời rồi." Raoul nói, càng giận dữ. " tao cũng chán cảnh chờ đợi mầy cố xếp mọi thứ lại trong câu đố này. Mày phải chỉ cho tao một cách đơn giản là làm thế nào."
Hắn ra lệnh cho Gray bước lên.
Gray vẫn đứng tại chỗ, rõ ràng cố gắng tìm một câu trả lời.
"Tao vẫn có thể bắn luôn bạn mầy nữa. Tao nghĩ có khi chuyện đó lại giúp giảm bớt stress cũng nên." Raoul lại chĩa súng vào Kat.
Cuối cùng Gray cũng bước tới đi ngang qua cái xác tên lính.
"Đừng quên cái chìa khóa." Raoul nói.
Gray cúi xuống nhặt lên.
Nói rồi nhắm đến Rachel, tất nhiên.
Gray đứng thẳng rồi đi về phía cửa vào mê cung. Anh bước đi, hơi chạy một chút, sẵn sàng như lời khuyên của Monk.
"Không!" Rachel gọi to. Cô căm thù việc giúp tên Raoul đạt được mục tiêu của hắn. Cô sẵn sàng chết để giữ cho bọn Long Đình không lấy được những thứ chôn cất dưới kia. Nhưng cô cũng không thể nhìn Gray chết hoặc bị dòng điện cắt làm hai.
Cô nhớ lời Gray thì thầm về con quỷ Mimotaur. Anh từ chối đầu hàng. Chừng nào họ còn sống vẫn còn hy vọng. Cô tin tưởng anh. Và quan trọng hơn là cô tin cậy anh.
Gray quay về phía cô.
Trông đôi mắt anh cũng có niềm tin sáng lên như vậy.
Đối với cô.
Sức nặng của nó làm cô im lặng.
" Cái đó không phải là tốc độ," Rachel nói, giật mình.
" Thời gian được đánh giá bởi những nhà giả kim kia. Họ để lại các dấu vết từ đồng hồ cát đến cái đồng hồ mặt gương này. Họ không phải sữ dụng thời gian để giết người."
" Thế thì là cái gì vậy?" Gray hỏi, cặp mắt vẫn nhìn cô.
Nhưng đây là một gánh nặng cô tự nguyện gánh
Rachel nói rất nhanh.
" Những mê cung trong các nhà thờ. Chúng đại diện cho những chuyến đi tượng trưng. Từ thế giới này đến thế giới sau. Đến sự khai hóa tinh thần ở tâm điểm;" Cô chỉ vào xác chết bị cắt làm hai và chiều cao của cửa sổ gương. "Nhưng để tới đó, những người hành hương phải bò, bằng hai chân và hai tay."
Gray gật đầu.
"Dưới chiều cao của cửa sổ."
Bác cô vẫn ngồi rên rỉ. Máu loang qua các ngón tay ông. Seichan ngồi bên cạnh ông. Rachel biết không phải chỉ vết thương đã làm ông rên rỉ. Cô nhìn thấy điều này trong đôi mắt ông bác. Ông đã giải xong câu đố cuối cùng. Nhưng ông vẫn giữ im lặng.
Bằng cách nói ra, Rachel đã phản bội lại tương lai, đặt cả thế giới trước hiểm họa.
Đôi mắt của cô gặp Gray. Cô đã có sự lựa chọn. Không luyến tiếc gì cả.
Ngay cả Raoul cũng tin cô.
Hắn vẫy Gray đưa cho chiếc chìa khóa.
“Chính tao sẽ cầm chìa khóa, nhưng mày phải đi trước.”
Rõ ràng, Raoul cũng không hoàn toàn tin vào ý tưởng của cô. Gray đưa cho hắn cái chìa khóa.
“ Thực ra,” Raoul nói, chĩa súng vào Rachel, “chính đấy là ý kiến của cô, vậy tại sao cô không đi cùng? Để giữ người đàn ông của cô trung thực.”
Rachel lao người về phía trước, bàn tay của cô được cởi trói. Cô ngồi xụp xuống cùng với Gray, anh gật đầu với cô truyền đạt một tín hiệu im lặng.
Chúng ta sẽ ổn thôi.
Cô có ít lý do để tự tin, nhưng cô cũng gật đầu trở lại.
" Thôi đi nào." Raoul nói.
Gray đi trước, bò lên trên vào mê cung không chút do dự, hoàn toàn tin vào sự đánh giá của Rachel.
Cô bị Raoul giữ lại cho đến khi Gray lọt hết người vào trong.
Sàn thủy tinh vẫn im lặng.
"Ok, bây giờ đến lượt cô." Hắn ra lệnh.
Rachel tiến ra, theo con đường của Gray. Cô thấy bàn tay mình như run lên. Mặt sàn thủy tinh thật ấm. Khi di chuyển cô cảm giác như nghe thấy tiếng ầm ì ở phía xa, không phải là dòng điện mà là tiếng thì thầm của một đám đông ở khoảng cách xa. Có thể là máu đang chảy qua tai cô, trái tim lo lắng của cô đập thình thịch.
Raoul hét lên phía sau với binh lính của hắn.
“Bắn bỏ bất cứ đứa nào di chuyển.Cũng như hai đứa này. Theo lệnh tao, bắn tất cả.”
Vậy nếu như mê cung không giết họ, gã Raoul sẽ làm.
Rachel tiếp tục về phía trước. Chỉ với một hy vọng duy nhất.
Gray.
· * * *
·
7 giờ 49 phút sáng
Rende đặt tay lên vai gã chuyên gia về thuốc nổ.
“Những khối thuốc nổ đã được châm ngòi chưa?
“Tất cả mười sáu khối đã sẵn sàng.” Gã đàn ông trả lời.
“Chỉ cần ấn vào nút này ba lần. Còn những quả lựu đạn đã được nối bằng ngòi cháy chậm mười phút.
Hoàn hảo.
Y quay lại tốp mười sáu người. Những chiếc xe kéo đã được xếp ở sảnh,sẵn sàng chờ để chở hàng. Năm chiếc xe tải cũng đã sẵn sàng. Chiếc xe đầu được cẩn thận đưa vào cửa chính, chiếc thứ hai đang tới. Đã đến lúc phải bốc xếp kho hàng.
“Bắt đầu vào việc, các chàng trai. Trả lương gấp đôi.”
* * *
7 giờ 50 phút sáng
Đầu gối Gray tê cứng.
Bò được ba phần tư mê cung, thực sự là sự tra tấn đối với đầu gối anh. Mặt nhẵn của thủy tinh giờ đây giống như mặt bê tông thô ráp. Nhưng anh không dám dừng lại. Không thể trừ phi tới được tân điểm.
Khi quay lại trong vòng tròn tiếp, anh bò song song cạnh Rachel và Raoul. Chỉ cần đánh hông một cái thôi cũng có thể làm cho gã Raoul ngã lộn ra khỏi đường tròn. Ngay Raoul cũng cảm nhận điều đó nên hắn chĩa súng vào anh khi họ bò gần nhau.
Nhưng không cần thiết phải thận trọng như vậy. Gray biết rằng nếu anh vượt qua đường viền bao bọc bằng platium, anh sẽ bị chết ngay tức khắc giống như Raoul. Và một khi thủy tinh bị kích hoạt thì Rachel cũng sẽ bi điện giật chết luôn.
Vì vậy anh dể cho hắn đi qua không động chạm gì.
Khi anh đi ngang qua Rachel, cặp mắt họ như gắn chặt vào nhau. Không ai nói lời nào. Một sự ràng buộc đã gắn kết hai ngưòi, dựa trên những hiểm nguy và sự tin cậy. Trái tim của anh cứ đau nhói qua mỗi chặng đường, muốn ôm lấy cô, an ủi cô. Nhưng không thể dừng lại được.
Vòng hết lượt này sang lượt khác.
Một tiếng động ù ù cứ to dần lên trong đầu anh, rung vào tận xương cánh tay và chân. Anh nghe có tiếng hỗn loạn bên trên. Trong nhà thờ. Binh lính đang tham gia vào một việc gì ở đó. Anh phớt lờ và tiếp tục bò.
Sau vòng cuối cùng, một bước thẳng tới cái nơ hồng ở tâm điểm. Gray vội lao về phía trước, thở phào, cuối cùng cũng tới được điểm đích. Đầu gối vẫn ở trên sàn, anh lao qua khoảng cách cuối cùng rồi xoay ngửa người ra.
Tiếng ầm ì lớn dần thành tiếng thầm thì, vẫn bên ngoài khoảng cách nghe thấy được. Anh ngồi dậy, đầu anh rung động với tiếng động. Cái gì … vậy?
Rachel xuất hiện, bò đến chỗ anh. nằm thấp xuống, anh giúp cô vào tâm điểm. Cô luồn vào cánh tay anh. “Gray, chúng ta đang…?”
Anh quỳ xuống bấm cô yên lặng.
Chỉ có một hy vọng.
Hy vọng mong manh.
Raoul xuất hiện rồi bò đến chỗ họ. Hắn cười toác miệng.
“Long Đình nợ hai ngươi đã phục vụ một cách hào hiệp.” Hắn chĩa súng.
“Giờ thì đứng dậy.”
“Cái gì?” Gray hỏi.
Không có sự lựa chọn, anh gỡ cánh tay của Rachel, nhưng cô vẫn bám chặt lấy anh. “Để anh trước,” anh thì thào.
“Cùng nhau.” Cô trả lời.
Gray nhìn cô, đọc thấy sự kiên quyết.
" Hãy tin em.” Cô nói.
Gray hít một hơi dài, rồi cả hai cùng đứng dậy. Gray chờ đợi người anh sẽ bị cắt làm hai phần, nhưng sàn vẫn yên tĩnh.
“Một khu vực an toàn,” Rachel nói. “Ở tâm điểm của ngôi sao. Tia Lase không bao giờ chiếu ngang qua chỗ này.”
Anh lấy tay vòng qua eo Rachel. Nó vừa khít như thể tay anh đã thuộc vào chỗ ấy.
“Lui lại hoặc chúng mày sẽ bị bắn.” Raoul cảnh báo. Hắn cũng đứng dậy theo, duỗi người ra thò tay vào túi. “Nào giờ thì xem giải thưởng chúng mày mang đến cho bọn tao là cái gì đây?”
Hắn rút chiếc chìa khóa ra, cúi xuống rồi nhét vào lỗ khóa.
“Vừa khít.” Raoul lầm bầm.
Gray kéo cô chặt vào cánh tay anh, lo sợ điều sắp xảy ra, chắc chắn chỉ có một điều.
Bên tai cô, anh thì thầm bí mật mà anh vẫn giữ với tất cả mọi người từ khi rời Alexandeia.
“Chiếc chìa khóa giả.”
* * *
7 giờ 54 phút sáng.
Tướng Rende đã xuống dưới để giám sát việc bốc xếp lô báu vật đầu tiên. Chúng không thể lấy ra cái gì đáng nhất từ đồ cổ, nghệ thuật và các văn bản cổ. Y đứng gần chỗ bậc lên xuống với cuốn sổ thống kê trên tay. Người của y đang bò trên vì kèo cao nhất của cái cấu trúc khổng lồ này.
Rồi có tiếng ầm ì lạ tai rung chuyển khắp hang.
Đó không phải là một cơn động đất.
Mà là giống cái gì đấy rung chuyển tất cả các ý nghĩa của y. Y bị xô nghiêng hẳn đi. Tai nghe như ù lên. Da thấy lạnh toát như có ai đó bước lên trên ngôi mộ của mình. Nhưng tồi tệ nhất là mắt y nhìn mờ hẳn đi. Tất cả giống như thế giới đã biến thành một cái đèn hình vô tuyến tồi, hình ảnh nhòe nhoẹt, nhảy múa. Ba chiều bị tan ra thành hai chiều phẳng.
Rende ngã tụt xuống.
Điều gì đó đang xảy ra. Có gì đấy không ổn.
Y cảm thấy trong người như vậy.
Rende trèo vội lên cầu thang

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3