Biến yêu thành cưới - Chương 69-70

Chương 69: Phiên ngoại Diệp Vãn Hi

 Edit: Chilli Mai

Beta: Lee

Tôi sinh ra không phải một đứa trẻ may mắn, ít nhất đã không mang lại
“lợi ích” cho mẹ. Nhưng tôi vẫn cám ơn bà vì đã không vứt bỏ tôi. Lúc
còn rất nhỏ, tôi chỉ biết hoàn cảnh của mình không tốt. Nhất là kể từ
khi mẹ sinh tôi, bà liền trở thành chủ đề trong những câu chuyện đầu
làng cuối ngõ. Họ kể rất sống động, giống như biết được sự thật trong
từng câu chuyện về bà.

Bọn họ nói mẹ của tôi, khi từ thành phố ven biển trở về, liền sinh ra
tôi. Bởi vì sinh ra con gái, nên ông chủ kia, cho mẹ tôi một món tiền,
rồi cứ như vậy đuổi mẹ con chúng tôi. Khi tôi biết được chân tướng thì
tôi đã có một em gái và một em trai rồi, đương nhiên bọn họ không giống
tôi, ít nhất, họ có cha, còn tôi không có.

Xã hội này, dù sao vẫn khinh bỉ một loại đàn bà, chăm ăn lười làm,
chỉ lo kiếm một người đàn ông lắm tiền nhiều của, sống bám vào ông ta.
Có điều, tôi thích nghe họ nói chuyện, sau đó thì thầm cười khẩy trong
bụng. Bởi vì cho dù họ nói chuyện khó nghe cỡ nào, châm chọc cỡ nào,
cũng tuyệt đối không dám chỉ thẳng vào mặt người nhà tôi mà nói.

Bất kể tôi sinh ra trong gia đình thế nào, thầy giáo vẫn không bài
xích tôi, bạn học cũng không xem thường tôi. Lần đầu tiên hiểu được ý
nghĩa sâu xa của từ tiểu tam, tôi đã trốn trong góc tường khóc nức nở.
Tôi thừa nhận tôi rất nhu nhược, cho dù đã biết rõ đúng sai, nhưng cũng
chưa từng dám cãi lời mẹ. Bà quả thật không phải một người phụ nữ tốt,
cướp chồng người khác, ham thích hư vinh, nhưng bà chưa từng tệ bạc với
tôi. Cho dù bà không thích tôi, bà vẫn dành cho tôi sự giáo dục tốt
nhất, ăn mặc, đi lại, đều chưa từng thua thiệt.

Mãi cho đến một ngày, mẹ kéo tay tôi, “Mẹ không muốn vĩnh viễn ở đây,
cũng không muốn con phải ở lại nơi này.” Đây là một ngôi làng, không
quá hẻo lánh, nhưng tuyệt đối không phồn hoa, cách đường quốc lộ không
xa, hai bên còn có đường cao tốc, mỗi ngày có thể nhìn thấy rất nhiều xe
ô tô lướt qua.

Gặp phải cuộc sống thế này, những thứ đạo đức kia thực sự có thể bỏ qua một bên.

Chỉ là tôi chưa từng nghĩ qua, chúng tôi bước vào Diệp gia, lại khiến
mẹ con người khác phải rời khỏi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Dương Cẩm
Ngưng, kiêu căng ngạo mạn giống như đóa hoa anh túc, lại phảng phất tựa
mỹ nữ rắn, nhìn ánh mắt của cô, có thể cảm nhận được bên trong chất
chứa oán hận. Khoảnh khắc kia làm tôi có chút mờ mịt, vì sao phải giành
lấy cuộc sống tốt đẹp bằng cách này.

Mẹ tôi không chút do dự, giật dây Diệp Kim Bằng đánh đuổi hai mẹ con
kia. Kỳ thực, nhan sắc mẹ Dương Cẩm Ngưng chỉ là do năm tháng bào mòn,
nên không còn xinh đẹp. Còn mẹ tôi, không trẻ trung, nhưng lại rất biết
chăm sóc nên mới giữ gìn được như vậy.

Tôi đứng nhìn mẹ con họ rời đi trong màn mưa tầm tã, cô con gái không
hề quay đầu lại, tựa như chưa từng lưu luyến tòa biệt thự này. Khoảnh
khắc ấy, tôi nghĩ rằng cô ấy đang thầm mắng chửi mẹ con tôi.

Mẹ luôn luôn nói, muốn đạt được thứ gì, nhất quyết không thể nương
tay.Việc gì cũng vậy, nếu ai cũng muốn, thì chỉ có thể đẩy người khác
ra, bản thân mới giành lấy được.

Trong cái nhà này, tôi vĩnh viễn là một người dư thừa.

Tô Tây và Diệp Cẩm Dương đều là con ruột của Diệp Kim Bằng, họ đương
nhiên rất được cưng chiều, còn đứa trẻ như tôi lại trở nên vô cùng gượng
gạo. Thật tốt, học hành là cái cớ duy nhất, giúp tôi không cần ở lại
ngôi nhà này.

Bạn bè trong phòng ký túc rất thích buôn chuyện,  nhất là
chủ đề về “tiểu tam”, bọn họ thay nhau lên án, và chốt lại rằng:
nếu bạn thân tôi là tiểu tam, tôi nhất định sẽ tuyệt giao.

Tôi nằm trong chăn, thường nghĩ, nếu một ngày lý thuyết và thực tiễn xảy ra mâu thuẫn, thì rốt cuộc, cái nào giỏi hơn nhỉ?

Bởi vì nữ sinh nói ra những lời kia, cũng đoạt bạn trai của bạn
mình. Lời nói suông ai cũng nói được, suy cho  cùng chỉ xem ai nói hay
hơn thôi.

Tôi không biết, cũng không cần tham gia.

Mỗi lần về đến nhà, nhìn thấy người thân, tôi mới cảm thấy, chúng tôi thật xa lạ.

Tô Tây vĩnh viễn là cô gái ngoan trong lòng Diệp Kim Bằng, bất kể cô
muốn cái gì, ông đều bằng lòng cho cô. Diệp Cẩm Dương càng không phải
nói, Diệp Kim Bằng bồi dưỡng anh ta trở thành người nối nghiệp, hơn nữa
chính anh ta cũng là kẻ hiếu thắng, cho đến bây giờ thành tích học
hành  cũng chưa hề thua kém ai.

Mỗi lần tôi đứng ở ban công lầu hai, thấy Diệp Cẩm Dương kêu Tô Tây
“Chị, chị”, tôi đều thầm ao ước. Tình cảm chị em họ tốt như vậy, có
điều mãi mãi không có tôi trong đó.

Tôi biết, nhất định tôi có vấn đề. Thế nên, mẹ và hai em đều xa cách
tôi.Tôi vẫn luôn mâu thuẫn, Tô Tình là mẹ tôi, mặc dù tôi biết bà sai,
nhưng cũng không có tư cách trách móc bà.

Biết đâu, bà cũng có nỗi khổ riêng.

“Mẹ mặc kệ con nghĩ mẹ là người thế nào. Nhưng con phải nhớ kĩ, con
vĩnh viễn là con gái mẹ, điều này không thể thay đổi được.” Tô Tình đứng
ở cửa phòng nói, nói xong câu đó liền bỏ đi.

Tôi nghĩ, bà ấy đúng.

Bà ấy cũng chưa từng thiếu nợ tôi, nếu như tôi muốn trách, thì tự trách mình không biết đầu thai.

Mà tôi, chỉ biết tự ti và thương xót, cho số phận không thể thay đổi ấy của mình.

Tôi ước Tô Tây mãi là một cô gái xinh đẹp, hiền lành, mặc dù tôi
biết, một ngày nào đó, xã hội tối tăm này sẽ thay đổi cô, nhưng mơ ước
ấy của tôi vẫn không thay đổi. Tôi cũng ước Diệp Cẩm Dương dũng cảm
không sợ trời không sợ đất, vĩnh viễn là một chàng trai giàu tình cảm.
Bọn họ sẽ không phải thắc mắc gia đình này thiếu thứ gì, dù sao, họ có
cha, có mẹ, có một gia đình đầy đủ.

Nếu tôi chưa từng thấy mẹ con kia bị đuổi đi, liệu tôi có suy nghĩ như vậy không?

Càng ngày tôi càng nỗ lực học tập, bởi chỉ có vậy tôi mới có thể thay
đổi cuộc sống của chính mình. Tôi không thể thay đổi người khác, chỉ có
thể thay đổi con người nhu nhược của tôi.

Sau khi tôi thi đỗ đại học với thành tích xuất sắc, điều khiến tôi
vui mừng không phải là được học tập ở một ngôi trường nổi tiếng toàn
quốc, mà là việc gặp được một người con trai.

Tôi chưa từng nhìn thấy anh, cho dù thỉnh thoảng thầy giáo cũng có
điểm danh, đọc đến tên này, luôn luôn có một nam sinh khác giơ tay trả
lời. Khi đó, tôi chỉ nghĩ, nam sinh này nhất định không phải một sinh
viên ngoan ngoãn.

Lần đầu tiên tôi thấy anh, là ở kì thi sát hạch cuối kì. Bởi vì tôi
đến muộn, nên chỉ có thể chọn bàn thứ nhất hoặc bàn thứ hai, tôi quyết
định chọn bàn hai. Khi tôi vừa ngồi xuống, liền có một nam sinh trực
tiếp đi vào, ngồi trước tôi. Anh vừa ngồi xuống, liền xoay người. Trên
trán anh có chút mồ hôi, giống như vừa mới chạy tới. Anh không thèm nói
gì, đột nhiên cướp lấy tài liệu trên bàn tôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy mồ hôi nhỏ giọt trên tóc anh, tôi lại quên mở
miệng, cho dù chỉ là “Bạn học, bạn cầm tài liệu ôn tập của tôi rồi.”

Tôi cứ chăm chú nhìn anh hai mươi phút. Anh rất nghiêm túc, rất chăm chú.

Thầy giám thị vào phòng thi, anh không quay đầu lại, lại đem tài liệu
ôn tập đặt lại trên bàn tôi. Toàn bộ quá trình động tác lưu loát mà
sảng khoái.

Khi đó tôi làm bài tập rất chậm, không hiểu tại sao lại có hành động
như vậy. Mà anh nộp bài thi rất sớm, chỉ còn câu cuối cùng là chưa làm.
Anh sẽ không biết, khi anh nộp bài xong, trong lòng bàn tay tôi còn một
tờ giấy, viết đáp án câu cuối cùng.

Về sau, tờ giấy ấy bị tôi siết chặt trong tay, thành vô số nếp nhăn.

Sau cuộc thi kia, phòng ngủ liền trở nên nhộn nhịp hơn.

“Cuối cùng người nam sinh kia là ai. Sao mình chưa gặp bao giờ nhỉ?”

“Mình cũng chưa gặp, nhưng mà đẹp trai thật nha!”

“Không phải phẫu thuật thẩm mĩ chứ?”

“Không phải! Mấy cậu quên mất khoa mình còn một nhân vật thần bí chưa
từng xuất hiện sao? Là Cố Thừa Đông, có điều, rốt cuộc anh ấy nhìn như
thế nào…”

“Theo cậu vì sao anh ấy không đi học nhỉ? Tôi nhất định phải đoạt chỗ ngồi bên cạnh anh ấy.”

“Ai biết! Nhưng chân ngắn như cậu có thể chạy nhanh hơn người khác sao?”

Tôi vốn không thích buôn chuyện, từ đầu đến cuối chỉ im lặng nghe ngóng toàn bộ.

Có điều mấy cậu ấy không biết, những môn thi tiếp theo, tôi đã cố
tình đến sớm chọn chỗ ngồi. Chính là bàn thứ hai. Mà anh cũng không
khiến tôi thất vọng, vẫn đến muộn như vậy, vẫn tiện tay đoạt lấy tài
liệu ôn tập của tôi như vậy.

Thi tận mấy tiếng đồng hồ vậy mà tôi lại vô cùng hăng hái. Cuối cùng
tôi cũng hiểu được, tâm trạng một người con gái lặng lẽ quan sát người
con trai mình yêu quý là như thế nào.

Trong một giây, tôi xác định, tôi yêu rồi.

Học kì tiếp theo, anh vẫn không hề xuất hiện như trước, nhưng những
nam sinh trong lớp vẫn điểm danh cho anh như cũ. Mà thỉnh thoảng khi
thầy giáo giao bài tập, tôi cũng yên lặng mà viết ra một phần riêng. Tôi
mong có một ngày, anh sẽ phát hiện có một cô gái, yên lặng vì anh mà
làm tất cả. Mãi cho đến học kì tiếp theo, thầy giáo mới cầm ba phần bài
tập lên, cười nói, “Ai là Cố Thừa Đông? Đứng lên để thầy giáo nhìn xem.
Làm ba bài tập! Đúng là học sinh chăm chỉ nhất thầy dạy.”

Khi đó, tôi mới hiểu được, hóa ra có rất nhiều người cũng làm giống tôi.

Thích một người mà người khác cũng thích, giống như tự mình đi tìm phiền não.

Sau đó, tôi không gặp lại anh, có người nói anh chuyển khoa khác, có
người lại nói anh không học trường này nữa. Để hỏi thăm chỗ ở của anh,
thậm chí tôi còn tham gia hội học sinh, vào đoàn, và có chút giao tình
với thầy giáo, xong cũng chỉ tìm được những tin tức ít ỏi không đáng kể
về anh. Thậm chí tôi còn nghĩ, hay là anh chuyển khoa, tôi bắt đầu đi ăn
ở căn tin, đợi chờ nhiều ngày, chỉ mong được gặp anh một lần.

Nhưng tôi chưa từng gặp lại anh, bất luận tôi nỗ lực bao nhiêu, đều
không nhìn thấy anh. Anh tới vội vàng, chưa từng liếc mắt nhìn tôi, lại
lập tức khiến thế giới trong tôi sụp đổ.

Rồi, tôi cũng gặp lại anh.

Chương 70: Phiên ngoại Diệp Vãn Hi (Tiếp)

Edit: Chilli Mai

Beta: Lee, Sahara

Rồi, tôi cũng gặp lại anh.

Sau khi Tô Tây phát bệnh nằm trong bệnh viện, anh nắm tay Tô Tây, ánh
mắt hoàn toàn không để ý đến thứ gì khác. Và vẫn giống như trước đây,
anh không nhìn thấy tôi.

Anh chỉ nhìn Tô Tây, nghe cô nói chuyện, cười với cô. Cho dù trong
lòng có chút chua xót, tôi cũng phải thừa nhận, đó là một cảnh tượng rất
nhẹ nhàng, cho dù sau này nhớ lại, cũng thấy ấm áp.

Mãi đến khi Tô Tây giới thiệu tôi với anh, anh mới đưa mắt nhìn tôi.

Nhìn anh đưa mắt nhìn, tôi đã biết, tôi và anh vĩnh viễn cũng không
có khả năng. Trên thế giới này, có một loại đàn ông, khi đã yêu một
người phụ nữ rồi, anh tuyệt đối sẽ không nhìn người phụ nữ khác, cũng sẽ
không suy nghĩ đến người phụ nữ khác. Tôi tin, anh là loại đàn ông này.

Sự vui sướng khi gặp lại anh chưa kịp dâng lên, liền bị đè xuống.
Người anh thích, là em gái của tôi, đó là người con gái lương thiện.
Đứng ở trước mặt Tô Tây, tôi luôn tự ti, bởi vì tôi vĩnh viễn không thể
giống được như cô ấy. Có lẽ có một số người luôn được số phận ưu ái, mà
hai bọn họ, đều là người như vậy.

Khi biết được bệnh của Tô Tây không có thuốc trị, Tô Tình dường như
già đi mười tuổi, Diệp Kim Bằng cũng rớt nước mắt. Tô Tây vẫn an ủi bọn
họ, không muốn thấy bọn họ khổ sở. Cô ấy, nói có cha mẹ như vậy đã
là một niềm hạnh phúc, cuộc đời cô không có gì phải nuối tiếc. Khi
đó, tôi liền nghĩ, nếu như cô ấy đi, anh phải làm sao?

Diệp Cẩm Dương gặp chuyện không may, mẹ tôi hoàn toàn sụp đổ. Bệnh
tình Tô Tây lại càng thêm nặng. Tôi phải thừa nhận, Dương Cẩm Ngưng đúng
là khắc tinh, lúc nào cũng khiến người khác bất an, chỉ sợ vẻ mặt kiêu
căng của cô đột nhiên xuất hiện. Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, vì sao tôi
không thích cô ta. Vẻ mặt cô ta nhìn tôi, như nhìn một chú chim nhỏ xấu
xí tưởng rằng mình đã biến thành thiên nga, cuối cùng phát hiện chỉ là
giấc mơ. Chỉ có cô ta, mới đường đường chính chính là con thiên nga kia,
đẹp hơn bất cứ ai.

Khi Diệp Cẩm Dương ra đi, mẹ tôi luôn cảm thấy không an toàn. Bà sợ
Diệp Kim Bằng ghét bỏ, càng ngày càng lo. Nhất là khi bà tra được thân
phận của Cố Thừa Đông, liền nghĩ nhất định phải trói chặt người đàn ông
này, nhưng bà biết rõ, Tô Tây không sống được bao lâu. Vì vậy bà liền
nghĩ đến tôi.

Bà lấy điện thoại của Tô Tây hẹn Cố Thừa Đông ra, thậm chí bỏ thuốc
bên trong. Tôi biết trước hậu quả của chuyện này, không cách nào ngăn
cản, nhưng lúc đó tôi nghĩ, tôi nhất định không muốn đi làm chuyện đó.
Thích anh, thứ duy nhất tôi có là tôn nghiêm, nếu như làm ra chuyện đó,
tôi chỉ có thể coi thường chính mình.

Lúc Cố Thừa Đông biến mất, tôi lại rất vui mừng, tôi cũng  bỏ đi luôn, dù bị mẹ mắng là không có tiền đồ.

Bà sẽ không biết, tôi có thể không cần nhiều thứ, nhưng nếu như ngay
cả tôn nghiêm cũng không còn, tôi không biết sống để làm gì.

Nghe tin Cố Thừa Đông đi nước ngoài, Tô Tây lại muốn viết thư cho
anh. Thế giới ấy của họ, tôi không vào được, cũng không muốn vào, tôi sợ
đến gần bọn họ, lại thấy bản thân mình thật hèn mọn, cho nên tôi chỉ
yên lặng đứng nhìn, dù vô cùng muốn biết tin tức về anh.

Chúng tôi bị đuổi ra khỏi Diệp gia. Tô Tây cũng không chịu nói với anh, sợ ảnh hưởng đến anh.

Thật ra, khoảnh khắc bị đuổi đi, tôi lại cảm thấy rất tốt. Cũng giống
như, khi dùng đồ của người khác, lúc nào cũng nơm nớp sợ bị mất đi, đến
lúc không dùng nữa, mới cảm thấy thoải mái.

Cuối cùng, Cố Thừa Đông trở về, không bao lâu sau, Tô Tây lại ra đi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao Tô Tây không gửi những lá thư đó cho
anh, bởi vì cô biết, bản thân mình không còn bao nhiêu ngày. Nỗi nhớ của
cô, tự mình biết là tốt rồi, không cần đặt những trầm tư đó trên người
anh. Tôi vẫn cho rằng Tô Tây tốt bụng hồn nhiên, nhưng khi tôi thấy
những lá thư của cô, mới phát hiện, tôi không biết gì về cô ấy. Không
phải Tô Tây không hiểu những điều u tối, chỉ là cô ấy lựa chọn khoan
dung, lựa chọn suy nghĩ về mặt tốt.

Thậm chí, trên những lá thư của cô, cô còn chúc Cố Thừa Đông, sau này
nhất định sẽ gặp một người con gái tốt hơn cô, luôn bên cạnh anh, mong
anh cũng sẽ đối xử tốt với cô gái kia. Chỉ là, tôi đã ích kỉ, giấu những
lá thư ấy đi.

Ngày Tô Tây ra đi, anh kết hôn với người con gái khác. Mẹ đã rất kích
động, tinh thần bắt đầu hoảng hốt. Tôi không dám để mẹ ở lại nơi này,
bất luận bà đã làm việc gì, cuối cùng vẫn là mẹ của tôi. Bà sinh ra tôi,
nuôi tôi, bất luận người khác có phỉ nhổ bà, nhưng tôi biết, tôi không
có tư cách ghét bỏ bà.

Ngày tôi rời đi, tôi thông báo cho Cố Thừa Đông, tôi chỉ muốn nhìn
mặt anh lần cuối cùng, chí ít là trước khi đi. Anh ngỏ ý muốn giúp đỡ
tôi, dù sao tôi cũng muốn ra nước ngoài học, hơn nữa còn phải trị bệnh
cho Tô Tình, tôi cần tiền. Tôi không cự tuyệt, dù trong lòng tôi, chuyện
này chỉ để chứng minh, tôi và anh, không phải là chưa từng có mối liên
hệ nào.

Hai năm sau, một lần nữa, tôi lại ngồi ở thành phố này.

Có người nói, tình yêu nhiều lúc giống như rượu, càng ủ lâu càng thêm
tinh khiết. Giống như tôi, vì sao qua lâu như vậy, tôi cũng chưa từng
quên anh. Tôi không hy vọng có thể ở cùng anh. Đối với tôi mà nói, điều
này thật quá xa xỉ.

Tôi chủ động trả lại tiền cho anh, chỉ là anh không nhận tiền lời.
Khi tôi nói với anh tôi muốn vào Cố thị, anh suy nghĩ một chút, cười nói
rằng tôi không nên nói với anh, mà nên đi đến bộ phận nhân sự.

Từ trong vẻ mặt anh, tôi có chút sợ, tôi không xác định, anh có phải
đã nhìn thấu tâm tư của tôi, mới nói những lời này cho có lệ. Nhưng tôi
vẫn đi, đây là chuyện can đảm nhất tôi từng làm.

Thậm chí, tôi còn chủ động hẹn anh đi tảo mộ, tôi biết anh sẽ không
cự tuyệt, tình cảm anh dành cho Tô Tây, tôi nhìn trong đáy mắt anh, anh
không phải là loại người vô tình.

Vì vậy, chúng tôi cùng đi tảo mộ.

Ở công ty, tôi chưa từng nói chuyện gì về Cố Thừa Đông, nhưng lại
nghe tất cả nhân viên nói, vợ anh rất đẹp, như vậy tỉ lệ anh ra ngoài
tìm niềm vui cũng giảm xuống, vì phụ nữ bên ngoài đều không đẹp bằng vợ
anh. Tuy rằng mọi người chỉ nói đùa, nhưng tôi lại cảm thấy khó chịu, dù
cho tôi biết anh tuyệt đối không phải là người đàn ông nông cạn như
vậy.

Ở công ty, trong thời gian thư kí của Cố Thừa Đông mang thai xin
nghỉ, tôi thường đi dự tiệc cùng anh. Nhưng mỗi lần, anh đều trả phí
tăng ca, mỗi lần dự tiệc đều thanh toán. Tôi biết anh dùng phương thức
này để ám chỉ với tôi, đây chỉ là công việc. Anh làm như vậy để không ai
nợ ai, nhưng chính tôi lại không thể bỏ đi, nghĩ yên lặng nhìn anh cũng
tốt rồi.

Mãi cho đến khi tôi gặp Dương Cẩm Ngưng ở cửa hàng.

Cô lại là vợ của Cố Thừa Đông, khoảnh khắc ấy, nỗi khiếp sợ lại đánh
gục tôi. Thà rằng vợ Cố Thừa Đông là một người phụ nữ xa lạ tôi không
quen biết, cũng không muốn người đó là Dương Cẩm Ngưng. Cô ta so được
với Tô Tây sao?

Trong lòng tôi, chỉ có Tô Tây là xứng đôi với Cố Thừa Đông, Dương Cẩm Ngưng cũng không được.

Mẹ bị bệnh, rất nghiêm trọng, sau khi gọi 120. Tôi gọi cho Cố Thừa
Đông, biết là không nên làm phiền anh, nhưng nếu dùng cách này có thể
nhìn anh nhiều hơn, cũng coi như một loại hạnh phúc. Tôi biết là tôi lại
lợi dụng tình cảm của anh dành cho Tô Tây, anh làm những chuyện này
không liên quan đến tôi, chỉ là không thể làm ngơ được.

Hơn nữa, khi tôi nói tên tiểu khu, sau khi anh lái xe đến, tôi dĩ
nhiên có chút hưng phấn. Chí ít trong lòng Cố Thừa Đông vẫn còn Tô Tây,
một Dương Cẩm Ngưng kiêu ngạo cũng không đánh bật được.

Tôi biết, tôi đố kị với Dương Cẩm Ngưng, điều này chứng minh cô đúng
là thiên nga, càng khiến tôi đau lòng. Chính hạnh phúc của cô ta đã
triệt để kích động sự tàn ác trong lòng tôi.

Nhất là thỉnh thoảng tôi vào phòng làm việc của anh, thấy anh đang
nói chuyện điện thoại. Nhất định anh không để ý, lúc ấy, vẻ mặt anh rất
dịu dàng, giống như đang nói chuyện với Tô Tây vậy.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thật sự rất đố kị.

Tôi tình nguyện anh yêu người khác, cũng không muốn người đó là Dương
Cẩm Ngưng. Cho nên tôi nói với Cố Thừa Đông những việc làm trước đây
của Dương Cẩm Ngưng, tôi muốn biết cuối cùng sức ảnh hưởng của Tô Tây
đối với anh lớn bao nhiêu. Nhưng tôi thật sự thất vọng, cho dù anh biết
Tô Tây vì sao lại phát bệnh, vì sao lại sớm rời khỏi nhân thế. Thái đội
anh đối với Dương Cẩm Ngưng cũng không thay đổi. Thậm chí, tôi từng đứng
ở cửa sổ, thấy Dương Cẩm Ngưng đang đợi, Cố Thừa Đông vừa đi tới, cô
liền nhảy ra trước. Cố Thừa Đông bất đắc dĩ phải kéo cô, sợ cô mang giày
cao gót bị té.

Anh để cô đứng ở đó, anh lái xe đến. Nhưng thông thường cô ấy sẽ
không nghe lời như vậy, nên kéo tay anh cùng đi. Bọn họ khoác tay
nhau đi, khoảnh khắc ấy, trên mặt anh xuất hiện nụ cười, đâm thẳng
vào mắt tôi.

Tôi vẫn chưa muốn chĩa mũi nhọn vào bọn họ, tôi chỉ không muốn bọn họ
ở bên nhau, tôi không hi vọng người đứng bên cạnh Cố Thừa Đông là Dương
Cẩm Ngưng. Nhưng thật không ngờ, Dương Nhất Sâm bị thương nghiêm trọng
như vậy. Trong thời gian đó, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, tôi tự hỏi
mình, tôi làm tất cả chuyện này có ý nghĩa gì? Có lẽ chỉ giúp Cố Kế Đông
được lợi mà thôi. Hơn nữa, cho dù bọn họ chia tay, tôi có thể được cái
gì…Tôi không biết.

Hay là, trong lòng tôi, bức tranh Cố Thừa Đông và Tô Tây năm đó quá
đẹp rồi, khiến tôi không muốn chấp nhận hình ảnh anh bên người con gái
khác nữa.

Rốt cục bọn họ cũng chia tay, nhưng anh lại mất tích. Trong một khắc,
tôi rất hối hận, lúc ấy tôi mới phát hiện, thật ra tôi mong anh hạnh
phúc, mong anh có thể ở bên vợ mình. Nhưng tôi trước đây, lại luôn làm
những chuyện làm tổn thương bọn họ.

Tôi biết, tôi vẫn tự ti như trước, cũng không đủ ác độc. Tôi đã phá
hỏng tất cả, không có chút sợ hãi nào càng không hề hối hận. Đối với họ
tôi không phải người tốt, lại không thể triệt để làm người xấu, ngay cả
bản thân cũng tự ghét chính mình.

Tôi hâm mộ Tô Tây lương thiện, ao ước sự chân thật của Diệp Cẩm
Dương, lại thèm muốn sự dứt khoát của Dương Cẩm Ngưng… Bởi vì không thể
trở thành bọn họ, nên tự biến mình thành bộ dạng đáng ghét này.

Nhưng tôi nghĩ, dối trá thì dối trá, không ai quy định, người không thể không dối trá thêm.

Mấy năm sau, tôi đi trên đường, thấy trong một quán bày đủ các chậu
cây nhỏ, có một bé gái rất dễ thương, đang nhìn chằm chằm chậu xương
rồng không chịu đi.

“Mẹ, con muốn.”

“Muốn thì tự mình mua.” Dương Cẩm Ngưng nói.

Bé gái kia kéo chân Dương Cẩm Ngưng, “Con thực sự rất thích rất thích…”

“Rốt cuộc con có đi không?”

Bé gái kia càng ra vẻ tội nghiệp, “Mẹ, con sẽ chăm chỉ, sẽ nghe lời mẹ, học bài tốt…”

Có lẽ Dương Cẩm Ngưng cảm thấy phiền, chỉ nói “Con tự ôm?”

Bé gái ra sức gật đầu.

Sau đó Dương Cẩm Ngưng thanh toán tiền.

Đi được một đoạn, bé gái kia đột nhiên nói “Mẹ, nặng quá, nặng quá…”

Dương Cẩm Ngưng liếc mắt, không nói lời nào.

Bé gái bày ra vẻ mặt tội nghiệp, “Con ôm không nổi rồi, mẹ…”

Dương Cẩm Ngưng bực bội, “Vậy vứt đi.”

“Mẹ, mẹ nói, không thể lãng phí, đây là tiền, phải mang về nhà. Người
lớn phải làm gương cho trẻ con, không được vứt  đồ còn dùng được!”

Dương Cẩm Ngưng trừng mắt nhìn bé, tự mình ôm cây xương rồng, sau đó nắm bé gái bước đi.

Nhìn một màn trước mặt, nếu anh ở đây, Dương Cẩm Ngưng nhất định sẽ
đưa chậu xương rồng cho anh, sợ rằng còn có thể mua hai chậu. Thử tưởng
tượng, không hiểu sao tôi lại thấy cảnh ấy thật đẹp, một giọt nước mắt
vô tình dâng lên khóe mắt.

Lee: Túm lại là mình ghét Tô Tây, làm đến đoạn có Tô Tây chỉ muốn mắng trăm lần >.<

Chilli Mai: Nói gì thì
nói, ghét thì vẫn ghét mà thôi, không tại cô ta (DVH), anh và chị đã rất
hạnh phúc rồi. Suốt ngày đi ghen tị với chị Ngưng không hà!

Sahara: Tới đây là
mọi người đã hiểu vì sao Lục Xu để chương phiên ngoại này vào
đây rồi nhé. Chương sau… sẽ có một bất ngờ <3 Nói thật là
mình rất thích chương này, rất cảm động, lại còn nhiều câu hay
nữa <3

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3