Chờ một ngày nắng - Chương 01 - Phần 1
Phần 1
Cuộc chiến gặp gỡ trước hôn lễ
Chương 1:
Cô nàng xui xẻo
Tiêu
Tinh đang ngồi trong phòng chờ ở sân bay. Bố đi làm thủ tục. Mẹ nghiêm mặt ngồi
cạnh cô.
Thời
tiết tháng tám nắng nóng khó chịu nhưng trong phòng chờ thì lại mát lạnh. Bị
cái lạnh làm cho hắt hơi liền ba cái, thêm vào đó là khuôn mặt lạnh như băng của
bà mẹ ngồi bên cạnh, Tiêu Tinh chỉ thấy lông tơ trên người đang rủ nhau nhảy
múa điên cuồng.
Hơi
lạnh của điều hòa lại tỏa ra, Tiêu Tinh không kìm được cúi đầu thấp hơn, khẽ dụi
mặt vào cánh tay.
Người
phụ nữ bên cạnh vẫn ngồi ngay ngắn, coi phòng nghỉ là phòng họp. Tiêu Tinh liếc
nhìn chiếc áo khoác mỏng trên tay mẹ, khuôn mặt bỗng nở nụ cười, “Mẹ ơi, áo
khoác của mẹ cho con mặc nhé, dù sao mẹ không mặc cũng lãng phí”.
Nhạc
Lăng quay sang nhìn cô, sa sầm mặt xuống, vứt chiếc áo khoác trên tay cho cô, tặng
thêm một cái lườm sắc như dao.
Hồi
Tiêu Tinh còn nhỏ, ánh mắt của Nhạc Lăng đã có sức sát thương rất lớn. Mỗi lần
bị mẹ lườm, Tiêu Tinh lại sợ đến nỗi chỉ muốn trốn đi. Nếu có bàn thì chui xuống
gầm bàn, không có bàn thì trốn sau sofa, khi mà không có bất kỳ vật dụng nào
thì ôm chân bố, nhìn mẹ với đôi mắt ngân ngấn nước.
[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Trong
ký ức của Tiêu Tinh, người phụ nữ thỉnh thoảng đến nhà ông nội thăm mình giống
như nữ hoàng lạnh lùng trong truyện cổ tích, một ánh mắt liếc sang có thể làm
cho “nghìn non bóng chim tắt”. Mỗi
lần bị bà nhìn, Tiêu Tinh lại có cảm giác toàn thân bốc hơi lạnh, muốn “chạy
thoát thân” theo phản xạ. Các bạn hàng xóm lớn tiếng hát “trên đời chỉ có mẹ là
tốt nhất, đứa trẻ không có mẹ giống như ngọn cỏ”. Nhưng Tiêu Tinh thì chỉ mong
mẹ đừng đến thăm mình, đừng nên đến thăm mình.
Sau
này khi lớn lên, cuối cùng Tiêu Tinh cũng hiểu tính cách của mẹ vốn thờ ơ, lạnh
lùng như thế. Mẹ rất ít khi gọi điện cho Tiêu Tinh, cũng chưa bao giờ xuống bếp
nấu cơm cho cô ăn, càng không bao giờ tâm sự với cô như một người mẹ hiền từ. Từ
nhỏ đến lớn, số lần tiếp xúc với mẹ chẳng đáng là bao. Thậm chí Tiêu Tinh còn
nghi ngờ không biết có phải mình được mẹ nhặt bên vệ đường hay không?
Về
sau cô mới dần dần phát hiện, không phải bà không quan tâm đến con gái, chỉ là
cách quan tâm tương đối đặc biệt.
Ví
dụ vào ngày sinh nhật của Tiêu Tinh, mẹ sẽ cho cô tiền. Mỗi dịp lễ tết mẹ sẽ
cho phong bao. Mỗi lần khai giảng sẽ chuyển một khoản tiền vào tài khoản để
Tiêu Tinh mua sắm đồ dùng học tập. Lúc đầu Tiêu Tinh thường kêu ca phàn nàn,
sao mẹ chỉ nhớ đến nhân dân tệ thôi? Sau này mới biết, mẹ có đầy đủ lý do để
làm như vậy.
Về
quá trình, chuyển tiền sẽ tiết kiệm những bước vụn vặt như “phải suy nghĩ xem tặng
cái gì”, “nghĩ xong rồi còn phải đi mua”, “mua xong rồi còn phải đóng gói”,
“sau khi đóng gói còn phải chuyển phát nhanh”.
Về
hiệu quả, chuyển tiền chỉ mất thời gian nửa phút, đăng nhập tài khoản trên mạng,
hiệu quả cao lại tiện lợi.
Về
kết quả, chuyển tiền có thể giúp con gái hiểu ba điều: Thứ nhất, mẹ nhớ ngày
sinh nhật của mình nên chuyển tiền cho mình. Thứ hai, mình có thể lấy số tiền
này đi mua thứ mà mình thích. Thứ ba, tiền không phải là vạn năng nhưng không
có tiền thì chẳng làm được gì cả.
Những
điều này về sau cô đã được nghe từ chính miệng bố. Lúc nghe, Tiêu Tinh không nhịn
được cười đến nỗi phụt nửa cốc nước ra ngoài. Bà mẹ này quả thực rất có cá
tính. Tiêu Tinh thích nhất là những người có cá tính. Từ đó về sau, ấn tượng của
cô đối với mẹ hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn thêm một chút cảm giác thân thiết.
Tuy tính cách của mẹ hoàn toàn khác so với những bà mẹ dịu dàng “mẹ hiền cọng
chỉ trên tay, con đi áo mặc mẹ may trên mình” trong truyền thuyết nhưng bản chất
thì cơ bản giống nhau. Họ đều quan tâm đến con cái của mình, đều hy vọng con
cái được sống tốt. Chỉ là cách quan tâm thản nhiên như không của mẹ có chút “kỳ
cục” mà thôi.
Mặc
dù hồi nhỏ rất hay ca thán về mẹ nhưng bây giờ phải xa mẹ, trong lòng Tiêu Tinh
cũng rất lưu luyến.
Không
có khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt lạnh lùng của mẹ, lúc ngủ cũng thấy thiếu
đi chút khí lạnh…
Tiêu
Tinh quay sang, đang định mở miệng nói những lời tình cảm như “con đi rồi mẹ phải
chú ý giữ gìn sức khỏe” để vun đắp tình cảm mẹ con nhưng lại bị giọng nói lạnh
lùng của mẹ ngắt lời: “Con mặc như thế này không phải là đi leo núi đấy chứ?”.
Tiêu
Tinh cúi đầu nhìn quần áo của mình. Quả thực hôm nay trang phục của cô có chút
mỏng manh, cũng đơn giản một cách quá đáng. Quần soóc bò màu xanh dương, áo
phông trắng, điện thoại treo trước ngực, chân đi giày thể thao, hông đeo chiếc
túi nhỏ, bông lúa màu vàng nhạt trên đó không ngừng đung đưa. Cách ăn mặc giống
như “ẩn sĩ giữa phố phường” này quả thực không giống với tiểu thư đài các đi du
học, ngược lại giống như người đi leo núi hay “kẻ giả mạo”.
Tiêu
Tinh mỉm cười giải thích: “Như thế này cho tiện hoạt động?”.
Nhạc
Lăng lườm cô, lạnh lùng nói: “Tiện hoạt động cái gì? Bắt
con đi đẩy máy bay chắc?”.
Thấy Tiêu Tinh vẫn giữ nụ cười
không gì có thể thay đổi được, không coi lời nói của mình ra gì, Nhạc Lăng
không khỏi chau mày, bà chỉ tay vào chiếc điện thoại trước ngực cô, giọng nói đầy
khinh miệt: “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn dán khỉ vào điện thoại?”.
Tiêu Tinh mỉm cười và nói: “Khỉ
Yoyo, người khác tặng ạ”.
Sau một hồi im lặng, Nhạc Lăng quay
người sang, gườm gườm nhìn Tiêu Tinh: “Con đã hai mươi hai tuổi rồi, sao lại
không có khiếu thẩm mỹ như thế? Con gái lớn rồi phải biết cách trang điểm, hồi
mẹ hai mươi hai tuổi đã sinh con rồi đấy”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu, tỏ ra rất
thành khẩn khi nghe những lời “dạy dỗ” ấy, “Con biết rồi mẹ ạ, con sẽ chú ý”.
Nhạc Lăng chán ngán liếc nhìn cô,
“Bây giờ tùy con muốn mặc thế nào thì mặc, sau khi đến New York, Quân Tắc sẽ ra
đón con, con thay ngay bộ quần áo này ra, đừng để người ta cười cho, nghe rõ
chưa?”.
Tiêu Tinh ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng ạ”.
Kế sách lấy nhu khắc cương rất hữu
hiệu khi đối phó với mẹ. Người ta thường nói không ai đánh người đang cười,
Tiêu Tinh cứ cười như thế, Nhạc Lăng không thể mắng được nữa. Thực ra tối qua mẹ
nhét cho cô rất nhiều bộ quần áo dịu dàng nữ tính, nhưng cuối cùng Tiêu Tinh vẫn
chọn “bộ quần áo leo núi” đơn giản tiện lợi này. Tiêu Tinh không mặc quần áo mẹ
mua cũng là có nguyên nhân, một là cô không muốn trở thành động vật quý hiếm bị
người ta vây quanh, hai là những bộ quần áo ấy quá sexy, đến nỗi sau khi khoác
lên người cô có cảm giác gần như là khỏa thân chạy ngoài đường.
Sáng nay, vừa nhìn thấy dáng vẻ này
của Tiêu Tinh, Nhạc Lăng đã sa sầm mặt xuống. Ánh mắt sắc nhọn ấy dường như
đang muốn nói con gái không phải do mình sinh ra. Quả thực so với người phụ nữ
cao một mét tám, đi giày cao gót, mặc váy liền gợi cảm, kiểu tóc rất đẹp, năng
động lại nho nhã như Nhạc Lăng, quả thực Tiêu Tinh trông giống như nha hoàn hầu
hạ bên cạnh Từ Hy Thái Hậu.
Chỉ nhìn mặt, hai mẹ con trông giống
hai chị em hơn.
Nhìn cả trang phục thì giống bà chủ
và nha hoàn.
Điều này cũng khó trách, lúc Nhạc
Lăng sinh Tiêu Tinh mới có hai mươi mấy tuổi, lại biết cách chăm sóc trang điểm
nên bây giờ trông vẫn trẻ trung xinh đẹp. Tiêu Tinh thì chưa bao giờ quan tâm đến
những nhãn hiệu thời trang và mỹ phẩm. Cô là một cô gái giản dị, chỉ quan tâm đến
đồ ăn, phim hoạt hình, tiểu thuyết và phim ảnh. Cô không biết ở đâu có biểu diễn
thời trang nhưng lại biết rất rõ bộ phim hoạt hình nào mới được trình chiếu. Rửa
mặt xong cô chỉ bôi kem dưỡng da Dabao SOD, đi ngủ mặc váy ngủ in hình Mashimaro,
thích ăn lẩu tê cay, thích ăn thịt dê xiên bên đường, còn thích nắm tay các chị
em dạo phố, vác một đống quần áo một trăm tệ mặc cả xuống còn ba mươi tệ về nhà
mặc thay đổi, lúc nhàm chán thì đi dạo quanh những khu phố giảm giá, thỉnh thoảng
lại vào thế giới game online xông pha, vác đao làm nữ hiệp.
Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Tinh mặc
“trang phục leo núi” xuất hiện trước mắt mình, vẻ mặt của Nhạc Lăng đều rất kỳ
dị. Trong ánh mắt kinh ngạc của những người bạn mang đậm vẻ nữ tính, Nhạc Lăng
ngượng ngùng chỉ tay vào người Tiêu Tinh và nói: “Đây… là… con gái… mình”. Những
người đứng cạnh thường cười và nói: “Con gái cậu giống cậu thật đấy, da đẹp,
dáng người cũng đẹp”. Cuối cùng khéo léo nói thêm một câu, “Nếu biết trang điểm
thì sẽ càng xinh hơn”.
Bố mẹ đều rất bận nên từ nhỏ Tiêu
Tinh đã được đưa về quê cho ông nội nuôi. Vì thế mỗi lần mẹ phàn nàn cô không
biết trang điểm, cô lại cười và nói: “Phong cách quê mùa của con là do hồi nhỏ ở
cùng ông nội quá lâu. Lúc ấy con mặc áo bông hình hoa, quần ngắn, ông nội khen
con rất xinh”.
Nghe con gái nói như vậy, sắc mặt của
Nhạc Lăng bỗng trở nên u ám, nói một câu “tùy con” rồi quay người bước ra
ngoài.
Tiêu Tinh nhìn cái cổ cứng đơ như cổ
thiên nga của mẹ, trong lòng không khỏi cười thầm…
Mấy hôm trước thiên kim nhà chú
Trương lấy chồng, con gái bác Lưu cũng bị ép đi xem mặt, trong tiếng gào khóc
kêu than của những nữ đồng bào vì không có bạn trai nên bị ép đi xem mặt, Tiêu
Tinh đã vô cùng thông minh khi chọn đi học thạc sĩ ở nước ngoài.
Cô cố tình trang điểm giống như một
cô nữ sinh đơn thuần là vì muốn bố mẹ nghĩ rằng “con gái vẫn còn là học sinh,
không cần phải vội”, xua tan ý nghĩ, “con gái lớn rồi, nên nghĩ đến chuyện hôn
nhân đại sự”. Nếu ngày nào cũng ăn mặc già dặn gợi cảm, bố mẹ sẽ tưởng cô là cô
gái quá lứa lỡ thì đang cô đơn, nhanh chóng lên kế hoạch tìm chồng cho cô mất.
Người ta nói hôn nhân là nấm mồ,
Tiêu Tinh vẫn còn muốn sống tự do thêm vài năm nữa, ai muốn còn trẻ như vậy mà
đã chui vào trong mồ.
Kế hoạch của Tiêu Tinh nghe có vẻ rất
hay nhưng không ngờ lần này đi New York lại có một nấm mồ đang chờ cô, hơn nữa
lại còn là một nấm mồ cao cấp được đo theo đúng dáng người của cô.
Tục ngữ nói rất hay, nếu bạn yêu cô
ấy, hãy đưa cô ấy đến New York, bởi vì đó là thiên đường. Nếu bạn hận cô ấy,
hãy đưa cô ấy đến New York, bởi vì đó là địa ngục. Rất lâu sau đó, cuối cùng
Tiêu Tinh mới hiểu, tình cảm của mẹ đối với mình đúng là vừa yêu vừa hận.
“Nam Nam, tao sắp đi du học rồi,
bây giờ đang ở sân bay”, sắp đến giờ qua hải quan, cuối cùng Tiêu Tinh không
kìm nén được nữa, gọi điện thoại cho người chị em tốt Vệ Nam.
Vệ Nam ở đầu dây bên kia rõ ràng là
vừa mới ngủ dậy, dường như vô cùng sững sờ, rất lâu sau đó mới nghẹn ngào nói
được hai tiếng: “Tiêu Tinh…”.
Tiêu Tinh thấy lòng chua xót, vờ
như không có chuyện gì xảy ra, cười và nói: “Mày và Tiểu Quyên đừng đến tiễn
tao, sau khi đến đó tao sẽ liên lạc với bọn mày…”.
Sau khi tắt máy, Tiêu Tinh cúi đầu
nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ máy bay cất cánh.
Vệ Nam và Kỳ Quyên là chị em tốt nhất
của cô, bắt đầu từ hồi học cấp hai đã dính với nhau như kẹo cao su, bây giờ một
mình cô ra nước ngoài, hôm nay xa cách, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Mỗi lần tốt nghiệp đều phải xa rất
nhiều người bạn, lần này là hai người thân thiết nhất. Bề ngoài Tiêu Tinh giả bộ
tươi cười, thực ra trong lòng rất buồn. Một mình ra nước ngoài, đến một nơi
hoàn toàn xa lạ, cô đơn một mình, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất thảm thương. Có
điều so với việc bị ép đi xem mặt, chút thảm thương này có là gì đâu…
Tiêu Tinh nắm chặt tay, thầm khích
lệ bản thân.
Không ngờ Vệ Nam và Kỳ Quyên lại đến,
thấy hai người thở hổn hển chạy về phía mình, Tiêu Tinh không giấu được niềm
vui đứng bật dậy, nói đùa với họ: “Chẳng phải đã nói là đừng đến tiễn rồi sao?
Hai chúng mày thật là nghĩa khí”.
“Ở nước ngoài nhất định phải giữ
gìn sức khỏe”, Vệ Nam nắm chặt tay Tiêu Tinh, vừa thở hổn hển vừa nói, “không
quen thì quay về nhé, tao có một bát cơm sẽ quyết không để mày thiếu một bát
cháo, tao có đập nồi bán sắt vụn cũng sẽ nuôi sống mày”.
Kỳ Quyên lườm Tiêu Tinh rồi nói:
“Sau khi ra nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, nghe rõ chưa? Không được
thiếu một sợi tóc nào”.
Tiêu Tinh xúc động ôm họ, khẽ vỗ
vai hai người và nói: “Chúng mày cũng thế nhé, chú ý giữ gìn sức khỏe, có chuyện
gì nhớ để lại lời nhắn cho tao, tuy thể xác của tao ở nước ngoài nhưng linh hồn
thì mãi mãi ở cạnh chúng mày”.
Vệ Nam đấm một cái rất mạnh vào vai
Tiêu Tinh rồi nói: “Linh hồn của tao cũng sẽ mãi mãi theo sau mày”.
Kỳ Quyên lườm hai người, “Chúng mày
sến quá đi mất”, nói rồi cô lại ghé sát vào tai Tiêu Tinh dặn dò, “Mày nhớ lấy,
ra nước ngoài đừng có mà dính vào vận đào hoa, một khi phát hiện điều gì bất
thường, mày hãy nói là mày bị đồng tính, có bạn gái trong nước rồi, chị mày sẽ
ra mặt giúp mày”.
Thấy ánh mắt của mẹ đột nhiên hướng
về phía mình, Tiêu Tinh vội vàng bỏ tay Kỳ Quyên ra, cười nói: “Được, tao nhớ rồi,
đây là tuyệt chiêu của mày, chỉ cần xuất chiêu là đối thủ sẽ không còn một mảnh
giáp”.
Kỳ Quyên gật đầu: “Nhớ là tốt, còn
nữa cái chiêu lấy nhu khắc cương đối phó với mẹ mày, mày phải tiếp tục phát huy
uy lực của nó. Lúc mày cười trông rất giống người, tao tin là với cái mặt dày của
mày, xông pha ở bên ngoài hoàn toàn không thành vấn đề”.
“Ừ, tao sẽ cố gắng”, Tiêu Tinh tươi
cười nắm tay Kỳ Quyên, “Chắc là hai, ba năm nữa sẽ quay về, hai đứa mày đừng vội
kết hôn, tao muốn làm phù dâu cho bọn mày”.
Kỳ Quyên vội nói: “Mày nói nhảm nhí
gì thế, trước hai mươi tám tuổi tao kỵ nói đến hôn nhân. Mày và Vệ Nam, đứa nào
kết hôn trước thì phạt đứa đấy làm nô lệ dọn nhà vệ sinh cho tao một tháng”.
Thế thì độc ác quá… Tiêu Tinh không
kìm được lẩm bẩm.
Vệ Nam nói: “Được thôi, dọn vệ sinh
thì dọn vệ sinh, chắc chắn tao không phải là người đầu tiên”, nói rồi cô quay
sang nhìn Tiêu Tinh.
Tiêu Tinh vội gật đầu: “Được, cứ
quyết định như thế nhé!”.
Thấy sắp đến giờ máy bay cất cánh
mà ba đứa con gái vẫn ôm nhau chí chóe không ngừng, Nhạc Lăng không kìm được
thúc giục: “Tiêu Tinh, phải đi rồi”.
Tiêu Tinh đành lưu luyến tạm biệt Vệ
Nam và Kỳ Quyên, kéo hành lý đến trước mặt bố mẹ.
Nhạc Lăng nhìn cô, lạnh lùng nói:
“Sau khi đến đó, chị họ của con sẽ ra đón con, tạm thời con sống ở nhà chị, biết
chưa?”.
Tiêu Tinh gật đầu: “Vâng ạ”.
“Hạn chế ăn đồ ăn sẵn”.
“… Vâng”.
“Đừng có ngủ nướng”.
“… Vâng”.
Nhạc Lăng cúi đầu nhìn đồng hồ, “Sắp
đến giờ rồi, đi thôi”.
Phát thanh viên nhắc nhở hành khách
lên máy bay, Tiêu Tinh lưu luyến ngoảnh đầu lại, “Bố, mẹ, còn gì cần dặn dò nữa
không ạ?”.
Nhạc Lăng khó chịu xua tay, “Lề mề
cái gì nữa, mau đi đi”.
Tiêu Chính Đức thì mỉm cười rất dịu
dàng, chạy lại ôm con gái, “Đi đường cẩn thận, đến nhà chị họ thì gọi điện cho
bố mẹ”.
“Vâng, tạm biệt bố mẹ”, Tiêu Tinh gật
đầu với bố mẹ rồi vẫy tay với hai người chị em đứng cách đó không xa, quay người
đi vào cửa kiểm tra an ninh.
Cuối cùng đã thuận lợi lên máy bay,
Tiêu Tinh tìm ghế rồi ngồi xuống, cất hành lý, thắt dây an toàn, tâm trạng có
chút bất an khi chờ máy bay cất cánh. Đối với một cô sơn nữ lần đầu tiên đi máy
bay như cô, hành trình vượt đại dương lần này ẩn chứa rất nhiều điều mới lạ.
Chiếc MP3 bên tai vang lên giọng hát thánh thót của nữ ca sĩ: “Chờ một ngày nắng,
chúng ta sẽ gặp lại nhau, anh đã nói chỉ cần gió thổi là em sẽ nghe thấy. Mỉm
cười nói tạm biệt, nhất định sẽ gặp lại, trái tim thư thả sẽ thấy được mãi
mãi”.
Tiêu Tinh tắt MP3, nhìn bầu trời
trong xanh ấm áp bên ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
New York, ta đến đây!
…
Tiêu Tinh ngủ mê ngủ mệt trên máy
bay, những giấc mơ kỳ lạ liên tiếp kéo đến, có lẽ do gần đây đọc quá nhiều tiểu
thuyết, tinh thần có chút hỗn loạn, ngay cả những chủng tộc chưa bao giờ được
cô để ý đến như người ngoài hành tinh, ma cà rồng cũng xoay vòng vòng trong giấc
mơ của cô, lại còn cười nói với cô. Cuối cùng một con ma cà rồng với khuôn mặt
trắng nhợt ghé sát vào tai cô và nói: “You are so sweet”, sau đó cắn vào cổ cô,
“Your blood is so sweet”.
Tiêu Tinh toát mồ hôi, giật mình tỉnh
dậy, lúc nào cũng có cảm giác hơi lạnh lan đến cổ một cách kỳ lạ, không kìm được
đưa tay lên sờ. Cô thật sự rất phục tài nằm mơ của mình, tình tiết quanh co lắt
léo, đoạn kết xúc động tâm can, ngay cả ma cà rồng cũng nói tiếng Anh.
Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên
ngoài cửa sổ vẫn là tầng mây mênh mông vô tận, những đám mây đủ loại hình dáng
trải dài dưới chân, giống như tấm thảm bông mềm mại. Không biết máy bay đã bay
bao lâu, Tiêu Tinh có cảm giác cứ bay như thế này đừng nói là bay ra khỏi châu
Á đến với thế giới mà sắp bay ra khỏi trái đất ra vũ trụ rồi.
Cô đang cảm thấy tẻ nhạt thì đột
nhiên trong máy bay vang lên thông báo sắp hạ cánh. Lúc ấy Tiêu Tinh mới ngỡ
ngàng cúi đầu nhìn đồng hồ, không ngờ cô đã ngủ một mạch đến tận New York.
Máy bay chuẩn bị hạ cánh, những tầng
mây dưới chân càng ngày càng mỏng dần, Tiêu Tinh bắt đầu chỉnh lại chiếc túi
đeo bên mình. Không hiểu sao trên cổ lại xuất hiện cảm giác lành lạnh kỳ lạ giống
như lúc mới tỉnh dậy. Cô không kìm được ngoảnh đầu sang, lúc ấy mới phát hiện
nguồn hơi lạnh ấy - Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế bên cạnh.
Người đó mặc chiếc áo sơ mi màu
xám, để mở hai cúc trên cùng, lộ ra nước da rám nắng khỏe khoắn. Chiếc kính râm
che hơn một nửa khuôn mặt, không nhìn rõ nét mặt, chỉ là bờ môi mím chặt toát
ra vẻ lạnh lùng.
Ô, trên máy bay còn đeo kính râm,
dáng vẻ này, chắc không phải là ngôi sao nào đó xuất ngoại sợ bị chụp ảnh chứ?
Nghĩ đến đây, dòng máu trong người
Tiêu Tinh lại sục sôi, lát nữa cùng nhau đi ra sân bay, có phải sẽ nhìn thấy một
đám loli tay giơ biển, tay cầm băng rôn, lớn tiếng hét “XX Em yêu anh”, vì chữ
ký của anh ta mà chen lấn đến vỡ đầu chảy máu? Thú thực cảnh tượng hoành tráng
này cô vẫn chưa thấy bao giờ.
Người ta thường nói nhất cự ly, nhì
tốc độ, nếu đã trùng hợp như vậy, chi bằng hãy ra tay trước, xin chữ ký kiếm
chút tiền gì đó, cũng coi là thu hoạch bất ngờ.
Tiêu Tinh đang định lấy cuốn sổ xin
anh ta chữ ký thì nghe thấy giọng nói của anh ta: “Cô ngủ mười mấy tiếng, lại
còn nói mê rất nhiều câu kỳ lạ, lúc thì nói cửu âm chân kinh đã luyện đến tầng thứ chín rồi, lúc thì nói máu của tôi
không ngọt”.
Anh ta nhếch mép cười khẩy, giống
như chế nhạo, nhưng cũng giống như bông đùa, dù sao thì anh ta nói như thế có ý
đồ gì Tiêu Tinh không thể hiểu được.
Có điều gì đó bất thường, không nói
đến chuyện chữ ký nữa.
Từ trước tới nay Tiêu Tinh luôn là
người “gió chiều nào che chiều nấy”, ngay cả nữ hoàng băng giá như mẹ cũng có
thể dễ dàng đối phó trong suốt bao nhiêu năm, gặp tình huống này dĩ nhiên là
dùng phép “lấy nhu khắc cương” quen thuộc rồi. Cô làm ra vẻ vô cùng thành khẩn,
nhìn anh ta với ánh mắt áy náy, giọng nói cũng rất nghiêm túc, “Xin lỗi, làm ảnh
hưởng đến sự nghỉ ngơi của anh, từ nhỏ tôi đã có thói quen nói mê, ha ha, thật
ngại quá, có lúc tôi còn mộng du cơ. Hôm nay không mộng du, có thể là đang ở
trên máy bay, bị dây an toàn thắt chặt quá”.
Cô thấy khóe miệng anh ta run run,
sa sầm mặt xuống, không nói gì.
Tiêu Tinh tươi cười nói tiếp, “Theo
tôi được biết, rất nhiều người nói mê lúc ngủ. Thế này nhé, lần sau khi ra khỏi
cửa tôi sẽ đeo khẩu trang, chi bằng anh… cũng đeo tai nghe?”.
Anh ta liếc nhìn cô, lẳng lặng quay
đầu đi.
…