Thành phố hoang vắng - Chương 10 part 1
Chương 10
Phòng của Quý Hoàng rất nhỏ nhưng cũng không đến nỗi chật chội, vì
bên trong gần như trống không.
Chiếc rèm cửa màu xanh, một chiếc giường đơn, một chiếc bàn, một
chiếc ghế, một tủ sách, một tủ quần áo.
Giường và tủ rất cũ kỹ, có lẽ là của chủ nhà. Trên giường rất sạch
sẽ, ga giường màu trắng, chăn màu xanh dương được gấp rất gọn gàng. Quý Hoàng là
người thích sạch sẽ, về điểm này Thái Hồng đã quan sát được ở trường. Trong mấy
lần gặp gỡ ngắn ngủi, cô đều thấy anh cầm giẻ lau bàn, đến nỗi mấy cô lao công cố
ý lờ luôn văn phòng của anh. Cái gọi là tủ sách kia chỉ là dùng gạch và ván gỗ dựng
tạm nên, ván gỗ được sơn màu xanh lá, tạo cảm giác dung dị, mộc mạc. Trên bức tường
trắng treo một bức ảnh gia đình, một người phụ nữ mặt mày xanh xao ôm lấy ba cậu
bé, cả nhà bốn người chẳng có ai nở nụ cười. Ánh mắt của người phụ nữ đó rất ấm
áp, rất điềm tĩnh, bà hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp và có ý chí kiên cường. Bà
gầy đến lạ, hai gò má hóp khiến hốc mắt trông càng sâu, áo quần rộng thùng thình...
So với các vị giáo sư già của khoa Trung văn, sách của Quý Hoàng không phải là nhiều,
nhưng cũng đến mấy trăm quyển, trong đó một nửa là nguyên tác tiếng Anh. Thái Hồng
lướt mắt nhìn, đều là các đầu sách chuyên ngành không mua được trên thị trường,
cũng chẳng biết anh tìm đâu ra.
Thái Hồng ngồi trong phòng được năm phút, uống hết nửa cốc cà phê,
Thẩm Phi bỗng đi vào, nói: “Xin lỗi, tôi quên mất tối nay cậu ấy đi làm ở cung thể
thao, chắc phải hết giờ làm mới về.”
“Đi làm?” Cô đứng bật dậy.
“Quý Hoàng là huấn luyện viên nghiệp dư, dạy yoga ở cung thể thao.
Một lớp sơ cấp, một lớp trung cấp.” Yoga!
Thái Hồng tròn mắt kinh ngạc: “Thật sao?”
Thẩm Phi nhìn đồng hồ: “Bây giờ lớp thứ nhất mới bắt đầu, cô muốn
ngồi đợi ở đây hay muốn đến cung thể thao tìm cậu ấy?”
Bên ngoài phòng tập yoga có bảo vệ giữ cửa, Thái Hồng năn nỉ cả buổi,
bảo vệ mới nói: “Cô ở ngoài đợi đi, hết giờ học thì vào tìm anh ta.”
Cửa chính được lắp kính, cách âm rất tốt. Bên trong là phòng tập
múa ba lê với bốn bức tường đều gắn gương soi. Quý Hoàng ngồi trên tấm thảm ở phía
trước, hướng dẫn hơn ba mươi học viên tập hít thở.
Anh mặc chiếc áo thun màu trắng ôm sát người, bên dưới là chiếc quần
ngắn tập yoga màu đen. Đứng chân trần trên chiếc thảm, bắt đầu vài động tác pilates
đơn giản, duỗi tay, đưa chân một cách chậm rãi nhưng vững vàng, uốn mình như một
diễn viên xiếc. Vẻ mặt anh rất chăm chú, không cười, cũng không có bất kỳ biểu cảm
nào. Thái Hồng bất giác nín thở, chăm chú dõi theo, như chính mình cũng là một học
viên trong đó. Còn ánh mắt thì dừng lại trên lồng ngực rắn rỏi sau lớp áo thun bó
sát của anh với mong muốn được trông thấy tấm lưng với những cơ bắp săn chắc. Đang
mặt mày nóng ran, say mê ngây ngất ngắm nhìn anh, bất lình thình có người đứng sau
lưng vỗ cô một cái. Thái Hồng giật bắn người, lùi lại nửa bước, ngoảnh đầu nhìn,
là một cô gái trẻ vừa chạy tới, mặc trang phục tập yoga màu tím, tóc được cột bằng
một sợi dây màu đỏ. Cô ấy không đẹp lắm, nhưng tràn đầy sức sống.
“Chị muốn đăng ký vào lớp này phải không?” Cô gái nhiệt tình hỏi.
Cô ấp a ấp úng, đáp: “Ừ”.
“Không được đâu, khóa này đăng ký hết lớp rồi. Khóa sau cũng đầy
rồi.” Người đó nói, giọng bí hiểm: “Chị có biết vì sao không?”
Thái Hồng ngơ ngác nhìn cô gái, hỏi: “Vì sao?”
“Anh thầy giáo hot quá đi!”
“Hot?”
“Nhắm mắt lại, chỉ cần nghe tiếng thầy đã chết mê, hơn nữa, cơ thể
còn đẹp thế kia”, cô ấy thấp giọng nói. “Em làm trong giới truyền thông, đàn ông
đẹp trai thấy nhiều rồi, nhưng người có vòng ba và chân đẹp như thầy ấy thì chẳng
có ai cả.”
Mặt Thái Hồng đỏ rần.
“Lớp học yoga này là nơi các chị, các cô “thẩm du” tinh thần cùng
nhau đó”, cô thè lưỡi. “Chẳng lẽ chị không phát hiện học viên đều là nữ, giáo viên
toàn là nam sao? Em thường xuyên cố ý làm sai, để thầy ấy tận tay sửa lại. Đó, như
thế đó.”
Thái Hồng phì cười: “Rốt cuộc là các bạn “thẩm du” tinh thần thầy,
hay thầy “thẩm du” tinh thần các bạn đây?”
“Thì là “thẩm du” tinh thần lẫn nhau...”
Sau đó cô gái đi vào trong. Nghe những lời nói của cô ấy, Thái Hồng
bị dọa sợ không dám nhìn tiếp, lẳng lặng ra căng tin ngoài cổng mua một bịch đậu
phộng ăn.
Sau nửa tiếng chờ đợi, tiết đầu tiên kết thúc. Đứng đợi ở ngoài,
cô phát hiện có rất nhiều học viên chưa muốn về, họ vây quanh Quý Hoàng trò chuyện.
Đến khi cô ló đầu vào quan sát tiếp, tiết thứ hai đã bắt đầu. Cô đành đợi thêm một
tiếng nữa mới gặp được Quý Hoàng, toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi.
“Cô Hà?” Anh thoáng ngẩn ra.
“Bí thư Triệu nhờ tôi chuyển lời cho anh, chín giờ sáng mai có một
cuộc họp quan trọng cần anh tham dự, địa điểm là Dật Phu Uyển... Dật Phu Uyển...
Trời ạ! Tôi quên mất tầng mấy rồi.” Cô đưa tay vỗ vỗ đầu mình. “Hình như là tầng
hai.”
Anh hững hờ nói: “Sao cô biết mà đến đây tìm tôi?”
“Bí thư cho tôi địa chỉ nhà anh, bạn cùng phòng của anh bảo rằng
anh ở đây.”
“Cô đến tìm tôi chỉ vì chuyện này ư?”
“Uhm... vâng.”
“Cô nhờ Thẩm Phi chuyển lời không phải là được rồi sao?”
“Ơ... Ờ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra cơ chứ? Đúng là đồ ngốc!”
“Cô đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Gần... gần hai tiếng đồng hồ rồi.”
“Ban nãy chẳng phải được nghỉ giải lao sao? Sao cô không vào?”
“Ơ... tôi... đói, ra ngoài mua đồ ăn...”
Anh nhìn đất, sau đó ngẩng lên, nhìn cô với nụ cười thấp thoáng trên
môi, không tiếp tục tranh luận: “Nếu cô đã đợi lâu thế rồi, chi bằng đợi tôi thêm
ít phút nữa, tôi đi tắm rửa, thay quần áo rồi đưa cô về nhà.”
“Chuyện đó... không cần đâu...”
Chưa nói xong người ta đã đi vào trong mất rồi.
Thái Hồng cắn môi rầu rĩ, không ngừng mắng mình là đồ ngốc. Cô thầm
nghĩ, trước khi trở thành đứa ngốc đến không thể ngốc hơn, cô nên “đánh bài chuồn”.
Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô tràn ngập những động tác Pilates, mỗi động
tác đều tuyệt đẹp, trong suy nghĩ, cơ thể cô cũng theo anh thực hiện những động
tác mềm dẻo đó...
Đợi đến khi đầu óc tỉnh táo lại, Quý Hoàng đã thay đồ xong, trên
lưng đeo một chiếc ba lô thể thao to đùng đi ra. Cả người anh được bao phủ trong
một làn khí ẩm ướt, gió lạnh ngoài cửa ùa vào, mùi hương của chanh và quýt thoang
thoảng. Là mùi hương của nước hoa hay dầu gội đầu cô cũng không biết nữa, chỉ cố
gắng hít hà...
“Anh đi xe đạp đến à?” Cô hỏi.
“Không, tôi đi bộ đến đây, nhà cô trên đường Cát Tường phải không?”
“Vâng, không xa lắm, cách đây ba trạm xe.” Cô đưa tay vào túi lấy
vé tháng xe buýt ra.
Chợt anh dừng bước, hỏi: “Cô có mệt không? Cô Hà?”
“Không mệt.” Kỳ thực chân cô đã tê rần vì đứng đợi nãy giờ rồi.
“Chúng ta cùng đi bộ về nhé?”, anh nhìn cô chăm chú, nói. “Coi như
rèn luyện sức khỏe.”
Chắc không có tiền đi taxi hả? Chẳng phải ban nãy anh đã rèn luyện
sức khỏe suốt hai tiếng đồng hồ rồi sao? Thái Hồng thoáng bối rối, nhưng vẫn gật
đầu.
“Này, không phải hướng này.” Cô nhỏ giọng bảo.
“Đi theo tôi, không sai đâu.” Anh rất tự tin.
Hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Sống hơn hai mươi năm tại thành phố này, Thái Hồng không biết còn
có một con hẻm nhỏ thế này ở đây. Đi được nửa con hẻm, thì một bức tường thấp chắn
ngang, hết đường rồi.
“Anh xem, đi sai rồi kìa!”
“Không sai.”
“Ở đây có một bức tường.”
“Chúng ta trèo qua.”
Cô giật mình, tưởng anh nói đùa: “Trèo qua? Chúng ta đâu phải kẻ
trộm!”
“Bao nhiêu năm rồi cô chưa trèo tường?”
Thái Hồng ngẫm nghĩ: “Chắc mười mấy năm!”
“Thế thì trèo đi, tôi xem cô còn biết trèo hay không.” Anh khoanh
tay đứng nhìn cô.
Thái Hồng hóa đá. Cô muốn nói: “Này thầy Quý, tôi là một nữ giáo
viên trẻ chín chắn, mẫu mực, là tấm gương của học trò, điều đó có nghĩa tôi không
phải đạo sĩ ở Lao Sơn, không chơi mấy trò này đâu nhé!”
Ngó nghiêng xung quanh, phát hiện không có ai, cô bèn đổi ý: “Sao
lại không biết! Thầy Quý, thầy ngồi xuống để tôi trèo lên.”
Anh ngồi xuống thật, cô cũng cởi đôi giày thể thao ra, giẫm chân
trần lên vai anh không thương tiếc. Nhanh chóng trèo qua tường, cô phát hiện Quý
Hoàng cũng đã nhẹ nhàng trèo qua, y như vận động viên vượt chướng ngại vật.
Phủi lớp bụi trên người, cô phát hiện có một bức tường nữa ở phía
trước, bức tường này rất cao, muốn trèo qua nó phải trèo lên cái cây bên cạnh. Lần
này Thái Hồng chẳng hỏi tiếng nào, ôm lấy thân cây trèo lên, leo qua tường, bám
vào cành cây rồi nhảy xuống dưới.
Nhìn Quý Hoàng nối gót cô nhảy xuống, cảnh tượng đó khiến cô bất
chợt nghĩ đến người nhện.
Cô thấy vui, bật cười rồi nói: “Anh biết không? Thành phố này nặng
nề đến mức người ta thở không nổi. Cơ cấu, cơ cấu, đâu đâu cũng là cơ cấu! Đầu óc
chúng ta trở thành một bãi xi măng, bị mấy tòa chung cư cơ cấu hết rồi.”
Quý Hoàng xòe hai bàn tay ra: “Cho nên chúng ta phải trèo tường,
leo cây.”
Thái Hồng gật đầu: “Đây là một quá trình giải cấu trúc, thành phố
thiết lập nên cuộc sống, thiết lập nên không gian, thiết lập nên dục vọng và sức
tưởng tượng của chúng ta, nhưng không thể thiết lập hành động của chúng ta.”
Trong đêm tối, Quý Hoàng nháy mắt: “Đúng vậy.”
“Thành phố không thể quy định chúng ta là cái gì.” Thái Hồng chỉ
chiếc cầu vượt ở phía xa, hùng hổ nói. “Con đường này bắt buộc phải đi như thế sao?
Ở đây bắt buộc phải có một trung tâm thương mại sao? Bên trên phải có những chiếc
cầu vượt sao? Buổi sáng nhất định phải ăn sáng trước chín giờ sao? Chúng ta buộc
phải để thành phố này sắp xếp một cách lý trí như thế sao? Tôi nhớ khi còn nhỏ,
cứ đến mùa hè là lại ra đường ngủ để đợi xem chiếu phim ngoài trời!”
“Cô Hà! Hình như cô có chút kích động...”
Bên ngoài bức tường là một con đường lớn.
Hai người bước nhanh về phía trước, đi qua công viên, băng qua bãi
cỏ, đi ngang qua tòa cao ốc... tùy ý vẽ nguệch ngoạc trên bản đồ thành phố.
Hai người đi vào bãi tập của một trường trung học, đứng ở đường chạy
hình vòng cung. Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên cao, bóng núi xa mờ, ánh đèn neon
chập chờn... Đã lâu lắm rồi Thái Hồng không nhìn thấy ánh sao trên bầu trời, chợt
cô nhớ đến một câu hỏi: “Ý nghĩa đời người là gì?” Nếu có học sinh hỏi cô, cô sẽ
trả lời ra sao?
Cô lặng lẽ suy tư, không có câu trả lời, nhưng rất nhanh sau đó cô
đã tha thứ cho bản thân mình.
Đây là một câu hỏi không thực tế, một câu hỏi mơ hồ. Sống giữa thành
phố này, giữa những bộn bề lo toan, có ai còn thời gian suy nghĩ chuyện này, không
đúng sao?
Nếu Ostrovsky không bị liệt toàn thân, nếu nước Nga không có mùa
đông lạnh lẽo dài đằng đẵng, nếu như ông sống giữa thành phố F náo nhiệt này, hằng
ngày phiền não vì chuyện giao thông và giá nhà đất, liệu ông còn có thể viết nên
câu nói làm lay động lòng người như thế không?!
Trong bóng đêm, cô nhìn Quý Hoàng, anh hỏi: “Cô Hà, cô mệt chưa?”
“Chưa mệt”, cô đáp. “Nhà tôi ở ngay phía sau bãi tập.”
Thoáng ngập ngừng, cô lại nói: “Đừng gọi tôi là cô Hà, gọi tôi là
Thái Hồng đi.”
Anh đưa cô về tận nhà, cuối cùng, anh chăm chú nhìn cô rồi nói: “Thái
Hồng, chúng ta nên thường xuyên ở bên nhau.”
Nói rồi, anh ngừng lại, quan sát phản ứng của cô. Đầu óc Thái Hồng
ong ong, thầm nghĩ, thầy Quý, câu này anh muốn tôi trả lời sao đây? “Không, chúng
ta không nên ở cạnh nhau.” Đối với người lần đầu gặp đã giải vây và rất hào phóng
chia sẻ văn phòng cho cô, câu trả lời này chẳng phải bất lịch sự lắm sao?
Thân là tài nữ của khoa Trung văn, đây là lần đầu tiên Thái Hồng
thấy khó khăn với ngôn ngữ, lần đầu tiên cô không thể nắm bắt được hàm ý của một
câu nói.
Đưa mắt nhìn theo bóng anh, Thái Hồng thầm nghĩ, “chúng ta nên thường
xuyên ở bên nhau” là có ý gì?
Nếu anh nói: “Cô có số điện thoại không?”, Thái Hồng cảm thấy có
thể hiểu được ý anh.
Nếu anh nói: “Chủ nhật này cô có muốn đi xem phim không?”, thì Thái
Hồng cũng cảm thấy ý của anh rất rõ ràng.
“Chúng ta nên thường xuyên ở bên nhau.” Đây là ý gì?