Đại Đường Song Long Truyện - Chương 255

Hồi 255: Chân Tình Trong Mưa

Dưới ánh trăng mơ màng, Từ Tử
Lăng triển khai khinh công chạy dọc  theo bờ Nam dòng Hoài Thủy, tiến về
phía Tây để tới địa điểm đã  ước định với Khấu Trọng. 
Sau khi từ biệt Quế Tích Lương và Hạnh Dung, rồi chính thức báo  cho Lý Tử
Thông biết, gã mới cùng bọn Lạc Kỳ Phi lên thuyền rời khỏi Giang Đô.  Tự
nhiên là cuối cùng chỉ còn lại một chiếc thuyền không trở về đến Lương
Đô,  Từ Tử Lăng và Lạc Kỳ Phi đã trước sau rời thuyền, chia nhau hành sự. 
Từ Tử Lăng rời thuyền lên bộ ở nơi giao hội giữa Hàn Câu và Hoài Thủy, 
liên tục giở hết tốc lực chạy gần sáu canh giờ, cuối cùng cũng tới được khu rừng 
dưới chân núi Hạ Sơn ở phía Đông Nam thành Chung Ly. 
Gã đốt lửa lên để truyền tín hiệu cho bọn Khấu Trọng. Ở mỏm núi cách đó 
chừng nửa dặm lập tức có tín hiệu hồi ứng, trước tiên là một tia lửa loé lên,
sau đó  lại có hai điểm sáng khác, chỉ cho gã nơi ẩn thân của Khấu Trọng. 
Từ Tử Lăng thầm cảm thấy ấm áp, Tố Tố bất hạnh lìa đời, Bạt Phong Hàn  đã
đi xa ngoài đại mạc, khiến cho gã có cảm giác càng thêm gắn bó chặt chẽ 
hơn với Khấu Trọng, đồng thời cũng không khỏi bồi cảm xúc, chỉ có mấy
tháng  ngắn ngủi, Khấu Trọng đã xây dựng được thành công thực lực của
chính mình,  bên cạnh gã giờ đây không phải là một đám ô hợp hỗn loạn nữa,
mà đã là một  đội hùng sư có tổ chức và kỷ luật. Điều đó không chỉ thể hiện
ở cách truyền tín  hiệu chuẩn xác, mà còn ở khả năng vượt sông, đi liền một
mạch hơn trăm dặm  đường từ Lương Đô tới đây chỉ trong một khoảng thời
gian ngắn ngủi, chỉ riêng tốc  độ hành quân này cũng đủ khiến người ta phải
le lưỡi thán phục rồi. Trong chốc  lát gã đã vào đến trảng cây thưa nơi
bìa rừng, trong bóng tối đầy những binh sĩ  của Thiếu Soái quân đang dựa
lưng vào gốc cây nghỉ ngơi, người người đều cố  giữ cho hơi thở của mình
nhẹ nhàng nhất, còn bầy ngựa thì đang khoan thai gặm  cỏ. 
Từ Tử Lăng được một viên đầu mục dẫn đi qua một ngọn đồi nhỏ, nơi đó có 
Khấu Trọng, Tuyên Vĩnh và hơn mười tướng lĩnh khác. 
Nhìn thấy tấm lưng hùng vĩ của Khấu Trọng, Từ Tử Lăng chợt nảy sinh một  cảm
giác kỳ dị. Khấu Trọng không còn Khấu Trọng trước đây nữa, đương nhiên 
càng không phải Khấu Trọng không ngừng đánh trống lui quân thiên binh vạn mã của
Đỗ Phục Uy ở Cảnh Lăng. Khấu Trọng hiện giờ đã trở  thành bậc thống soái
coi chiến tranh như một ván cờ, cười nói mà vẫn dụng binh,  sau này, quần
hùng chắc sẽ có thêm một kình địch cùng tranh thiên hạ với họ. 
Khấu Trọng đột nhiên quay đầu lại, toét miệng cười lộ hàm răng trắng đều: 
“Có Lăng thiếu gia ở cạnh ta thì cũng như có thêm đội quân vạn người rồi, lần
này  chúng ta không chặt cái đầu chó của tam đại khấu xuống thì thề không
trở về!”. 
Chúng tướng đều dạ vang, hồi âm vang khắp cả vùng núi, khiến cho huyết  mạch
của người ta phải sôi lên sùng sục. 
Từ Tử Lăng cảm nhận được mị lực và sức ảnh hưởng trời sinh đã hơn người  của
Khấu Trọng, bước tới gần gã, rồi thản nhiên nói: “Tổng cộng có bao nhiêu 
người?”. 
Khấu Trọng nhìn theo ánh mắt gã ra không gian bao la phía trước, ánh mắt 
sáng rực tinh quang, trầm giọng nói: “Có một ngàn năm trăm người, đều là kỵ 
binh tinh nhuệ, chiến mã đa phần đều là thượng đẳng lương câu của Khiết
Đan,  trang bị gọn nhẹ! Hừ, Lý tiểu tử có Hắc Kỵ Tinh Kỵ con bà gì của hắn,
Khấu  Trọng ta cũng có Thiếu Soái Kỳ Binh, thế nào cũng có một ngày ta phải
phân cao  hạ với hắn trên sa trường mới được! 
Từ Tử Lăng lại hỏi: “Tổ chức đội ngũ thế nào?”. 
Khấu Trọng mỉm cười: “Dùng Mai Hoa Trận của Lỗ đại sư, một ngàn năm  trăm
người phân thành mười tổ, chủ lực sáu trăm người, kỳ dư mỗi tổ khác một 
trăm người, mỗi tổ đều có thiên tướng thống lĩnh, Lăng thiếu gia có ý kiến
gì  không?”. 
Từ Tử Lăng nhún vai: “Luận bày binh bố trận thì ngươi giỏi hơn ta, còn ý 
kiến gì được nữa chứ. Lạc Phương đâu?”. 
Khấu Trọng đáp: “Y trở về mục trường để báo cho mỹ nhân trường chủ cùng 
phối hợp với chúng ta diễn một vở kịch rồi, sân khấu chính là hai thành bên bờ 
sông Nhĩ Thủy, Đương Dương và Viễn An”. Kế đó gã lại thở dài một tiếng:
“Lão  thiên an bài thật khéo, người người đều nghĩ rằng ta sẽ vì tính toán
lợi hại trước  mắt mà toàn lực giúp Lý Tử Thông ứng phó với lão gia, còn
ta thì lại lặng lẽ tiến  về phía tây, dùng kỳ binh tập kích địch nhân giải
cứu cho Phi Mã Mục Trường.  Thật đúng là một hành động vĩ đại!”. 
Từ Tử Lăng tự hỏi không thể hứng thú và háo hức được như Khấu Trọng,  bèn
nói lảng sang chuyện khác: “Lộ tuyến đã định xong chưa?”. 
Khấu Trọng đáp: “Chúng ta sẽ vượt qua vùng bình nguyên giữa Chung Ly và Thanh
Lưu, tuy là thuận đường thật nhưng cũng không thể ghé qua Thanh Lưu  để
chào hỏi lão gia một tiếng được, thật là bất hiếu! Hà! Sau đó chúng ta sẽ vượt 
hai sông Phì và Quyết, tiếp sau đó sẽ là đoạn đường gian khổ nhất vượt qua Đại 
Biệt Sơn, rồi vòng qua Đại Hồng Sơn, qua sông Hán Thủy ở giữa Tương Dương 
và Cảnh Lăng. Lúc đó chỉ cần ba canh giờ khoái mã là có thể cùng mỹ nhân 
trường chủ của chúng ta uống rượu tương ngộ, nói chuyện ngày xưa được rồi”. 
Tuyên Vĩnh đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Nếu như thuận lợi, trong vòng 
mười ngày có thể tới nơi”. 
Từ Tử Lăng nói: “Vậy sao còn không khởi hành đi, chúng ta không phải  ngày
nghỉ đêm đi để giữ bí mật hay sao?”. 
Khấu Trọng bật cười: “Hiếm khi thấy Lăng thiếu gia lại gấp gáp như vậy, 
nhất định là muốn mau chóng đi làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Hì hì! Ngươi đừng 
vội tức giận, vì lần này chúng ta đi qua Thanh Lưu nên phải phái thám tử đi
thăm  dò ổn thỏa trước mới có thể khởi trình được. Hai huynh đệ chúng ta
đã lâu không  gặp rồi, sao nhân cơ hội này nói chuyện cũ một phen”. 
Kế đó gã liền phát lệnh cho chúng tướng trở về vị trí, chỉ còn lại một
mình  Tuyên Vĩnh đứng đó. 
Cơn gió núi khẽ phất tới, dưới bầu trời sao tráng lệ này, mỗi người đều cảm 
thấy mình vô cùng nhỏ bé, nếm trải mùi vị tuyệt diệu khi được cùng vận hành với 
trời đất. 
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi nó: “Hầu Hi Bạch suýt chút nữa đã xuất thủ với 
ta rồi!”. 
Khấu Trọng giật mình: “Hảo tiểu tử, cuối cùng cũng chịu lộ ra bản lai diện 
mục. Ngươi gặp hắn khi nào vậy?”. 
Lúc này Tuyên Vĩnh cũng rời khỏi chỗ hai gã đứng để đi thị sát tình hình 
xung quanh. 
Từ Tử Lăng liền kể chuyện xảy ra ở Thiên Hương Lầu cho gã nghe. Khấu  Trọng
thở phào một tiếng nói: “May mà ngươi, nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ bất 
chấp tất cả để bắt tên tiểu tử đó xuất diện rồi, như vậy thì hỏng bét!”. Sau đó
gã  lại nhíu mày nói: “Không đúng! Theo ta đoán thì bọn Bao Nhượng cũng
không biết  bên ngoài có Hầu Hi Bạch ngầm trợ giúp, thậm chí cả Vân Ngọc
Chân cũng  không biết là y ngầm phục một bên. Tên tiểu tử này nhất định đã
thăm dò được  chuyện này từ chỗ Vân Ngọc Chân, nên mới có ý đồ chiếm chút
tiện nghi với  ngươi”. 
Từ Tử Lăng không hiểu nói: “Có phải ngươi chỉ đoán bừa thôi đúng không?”. 
Khấu Trọng lắc đầu, lộ ra vẻ suy tư, rồi từ từ đáp: “Ngươi còn nhớ lần
chúng  ta suýt chút nữa bị Loan yêu nữ hại cho mất mạng ở thôn làng hoang
vắng, rồi  tên tiểu tử Hầu Hi Bạch đó vô ý xông vào cứu chúng ta không?
Tên tiểu tử này  này còn giả bộ lấy bút mực ra vẽ tranh nữa, lúc đó hiển
nhiên là Loan Loan yêu  nữ cũng không nhìn ra được thân phận của hắn. Công
phu bảo mật của Hầu Hi  Bạch cao như vậy, cả chỗ không người cũng không hề
sơ xuất, làm sao Vân  Ngọc Chân lại biết được chứ. Ta có thể khẳng định
Vân Ngọc Chân vẫn tưởng  rằng Hầu tiểu tử này là người tốt”. 
Song mục Từ Tử Lăng thoáng hiện sát cơ, trầm giọng nói: “Nhưng cái kim 
trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cuối cùng thì hắn cũng lộ đuôi hồ ly ra rồi”. 
Khấu Trọng nhìn gã hỏi: “Có phải ngươi nghĩ tới Sư Phi Huyên không?”. 
Từ Tử Lăng gật đầu: “Không sai! Hầu Hi Bạch rõ ràng là được một môn phái 
tà ác nào đó bồi dưỡng ra để đối phó với Sư Phi Huyên, ý đồ dùng thủ đoạn bỉ ổi 
để ảnh hưởng đến nàng, hòng giúp Loan yêu nữ thêm nắm chắc phần thắng”. 
Khấu Trọng mỉm cười nói: “Ngươi thấy chúng ta có nên sai người đi báo cho 
lão trọc Liễu Không, để lão chuyển cáo cho Sư Phi Huyên không?”. 
Từ Tử Lăng cười khổ: “Làm vậy có vẻ giống tiểu nhân quá! Lẽ nào ta nói với 
Sư Phi Huyên là ta cảm giác thấy Hầu Hi Bạch nấp ngoài cửa sổ định đánh lén
ta  hay sao?”. 
Khấu Trọng nhún vai nói: “Có vấn đề gì đâu chứ? Sư Phi Huyên không phải  hạng
nữ lưu tầm thường, đối với thị phi hắc bạch tự nhiên biết cân nhắc, còn bọn 
ta thì chỉ cần không hổ thẹn với lòng, thì lo mẹ gì nữa chứ? Cho dù sau này
Sư  Phi Huyên có giúp cho Lý tiểu tử, ta cũng không muốn thấy nàng ta bị
yêu nhân  làm hại”. 
Từ Tử Lăng phì cười nói: “Nói thì nói vậy, chứ trong lòng ngươi thì đang sợ
ta  mất đi cơ hội làm thân với Sư Phi Huyên phải không? Ta có thể đảm bảo
nếu  Hầu Hi Bạch muốn giở mỹ nam kế với nàng ta thì chắc chắn sẽ đụng đầu
vào đá,  thất bại trở về mà thôi. Chúng ta hãy lo việc của mình trước đi
đã!”. 
Khấu Trọng gượng gạo nói: “Sư Phi Huyên có gì không tốt mà tên tiểu tử 
nhà ngươi lúc nào cũng tỏ vẻ hững hờ như thế?”. 
Từ Tử Lăng ngắt lời không cho gã nói tiếp: “Trên đường tới đây, ta đã
mang  mọi chuyện ra nghĩ lại một lượt, rút ra được một kết luận, Thiếu
Soái ngươi có  muốn nghe không?”. 
Khấu Trọng cười thản nhiên nói: “Lăng thiếu gia muốn nói, đương nhiên bản 
soái phải rửa tai cung kính lắng nghe rồi”. 
Từ Tử Lăng trầm ngâm: “Ta cho rằng Tiêu Tiễn dùng kế hai bút cùng vẽ,  một
mặt phái người đến Giang Đô giết ta, một mặt khác lại tìm cách dẫn dụ
ngươi  tới Phi Mã Mục Trường, sau đó phục kích hạ sát. Vân Ngọc Chân hiểu
rõ tính  cách chúng ta như lòng bàn tay, đương nhiên cũng đoán được phản ứng
của  chúng ta trước lời cầu cứu của Phi Mã Mục Trường”. 
Khấu Trọng cau mày nói: “Ta cũng từng nghĩ đến chuyện này, vì thế mới lấy 
nhanh chế chậm, dùng tốc độ cao nhất mà địch nhân không thể ngờ được, bí mật 
hành quân thiên lý, trước khi Tiêu Tiễn kịp vượt sông ở Di Lăng đã nhất cử hạ
thủ  tam đại khấu và cha con Chu Xán, sau đó cùng ngươi tới Quan Trung thử
vận khí  một phen”. 
Từ Tử Lăng nói: “Có thể đổi ngược lại không, trước tiên ngăn đại quân của 
Tiêu Tiễn, sau đó mới khai đao với Chu Xán và Tào Ứng Long?”. 
Khấu Trọng ngây người, kế đó thì cười lớn nói: “Hảo tiểu tử! Tại sao ta lại 
không nghĩ ra kế này nhỉ? Hay lắm! Nhân lúc Tiêu Tiễn còn chưa tưởng tượng 
được chúng ta lại dám động tới y trước, chúng ta trêu đùa với y một chút, coi
như  lấy chút tiền lãi cho mối thù của Tố tỷ vậy!”. 
Nhắc tới Tố Tố, bốn con mắt của hai gã liền rực lên ánh lửa cừu hận. 
Ánh đèn lửa ở phía xa lúc sáng lúc tối. 
Khấu Trọng quát lớn: “Dắt ngựa tới đây! Đến lúc phải lên đường rồi!”. 
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiếu Soái quân đã vượt qua bình nguyên phía  Bắc
Thanh Lưu mà không gặp trở ngại gì, sau khi tới bờ bắc Trừ Thủy, thì dừng lại 
nghỉ chân ở khu rừng ven bờ. Đáng tiếc là ông trời không để chuyện gì toàn mỹ, 
đột nhiên lại đổ mưa to, ngoại trừ những người có nhiệm vụ canh gác, kỳ dư tất
cả  đều trốn hết trong lều tránh mưa. Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đến một đám
loạn  thạch ở ven sông, để mặc cho mưa rơi ướt đẫm người. 
Khấu Trọng ngồi phịch mông xuống một tảng đá lớn, cười cười nói: “Thật  thống
khoái! Chỉ có lúc trời mưa, con người mới cảm thấy mình có chút liên hệ
gì  đó với lão thiên gia ở trên kia, quần áo ướt sũng hết thế này, quan hệ
lại càng  thêm mật thiết”. 
Từ Tử Lăng chắp tay sau lưng, nhìn dăm ba con thuyền đang xông pha mưa 
gió đi về phía Tây trên dòng sông trước mắt, điềm đạm nói: “Thời khắc quan hệ 
của chúng ta với lão thiên mật thiết nhất, chính là khi luyện Trường Sinh Quyết
trong tiểu cốc sau khi mẹ qua đời, lúc đó chúng ta và thiên địa dường như
hòa  thành một thể vậy”. 
Khấu Trọng ngớ người ra giây lát rồi gật đầu nói: “Đó đúng là một khoảng 
thời gian khiến người ta không thể nào quên được. Nhất định ta sẽ tìm về nơi
đó  xem thử, có điều mẹ đã từng nói không cần chúng ta tới bái tế mà”. 
Từ Tử Lăng thở dài: “Trước mắt chúng ta còn phải tranh đấu với thời gian, 
Lý Mật đã sụp đổ, không còn ai ngăn cản Lý Thế Dân xuất quan nữa, vì vậy 
Thiếu Soái nhà ngươi cần phải kiến lập được một thế lực cân bằng trước khi
Lý  gia đoạt được thiên hạ, bằng không thì sẽ phải hối hận đó, lấy đâu ra
thời gian  rảnh rỗi cho ngươi đi về lại nơi ấy chứ?”. 
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: “Vương Thế Sung tuy khó 
thành đại khí, nhưng phía Đông Bắc vẫn còn Đậu Kiến Đức, Lưu Hắc Thát,
phía  Bắc có Lưu Vũ Châu, Tống Kim Cương, phía Tây còn có phụ tử Tiết Cử,
Lý gia lại  mới sinh nội loạn, Lý tiểu tử muốn phong quan sợ rằng cũng phải
đợi thêm một  thời gian nữa”. 
Từ Tử Lăng cảm thấy nước mưa rơi xuống mặt mắt rượi, nhẹ giọng nói: “Nếu 
Vương Thế Sung bức cho Lý Mật không còn đường lui, phải đầu hàng Lý Thế 
Dân thì ngươi tính sao?”. 
Khấu Trọng mỉm cười: “Ngươi cho rằng điều này đối với Lý tiểu tử là tốt
hay  xấu?”. 
Từ Tử Lăng cúi đầu nhìn Khấu Trọng chăm chú trong giây lát rồi trầm giọng 
đáp: “Nếu đổi lại là người khác chỉ là dẫn sói vào nhà, nhưng Lý phiệt căn cơ
sâu  dày, Lý Thế Dân lại là thiên tài võ học và binh pháp, đến lợi hại như
bọn Lý Tịnh  mà cũng phải quy phục trước y, Sư Phi Huyên cũng xem trọng y
nhất, coi y là  chân mệnh thiên tử, Lý Mật đương nhiên sẽ không cam tâm
tình nguyện khuất  phục như thế, nhưng những người khác có phải ai cũng giống
y đâu”. 
Khấu Trọng động dung nói: “Đúng vậy, cả ta cũng từng có ý làm thủ hạ cho 
hắn từ khi hắn còn chưa thành khí cơ mà. Nếu như Lý tiểu tử có thêm một
đám  mưu thần mãnh tướng như Ngụy Trưng, Từ Thế Tích, Trầm Lạc Nhạn giúp hắn 
đánh thiên hạ thì thật đáng ngại, lúc ấy muốn thắng hắn đã khó lại càng
thêm  khó. Hừ! Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”. 
Từ Tử Lăng im lặng không nói gì. 
Khấu Trọng nhổm người đứng dậy, đi tới trước mặt Từ Tử Lăng, đưa tay nắm 
chặt hai vai gã, cúi đầu nói: “Nói đi! Cả đời chỉ có hai huynh đệ, có gì mà phải
giữ trong lòng chứ?”. 
Từ Tử Lăng chậm rãi nói: “Cái chết của Tố tỷ lẽ nào vẫn không khiến lòng 
tranh đấu chém giết của ngươi nhạt đi chút nào hay sao?”. 
Khấu Trọng trầm tư hồi lâu rồi nhỏ giọng trả lời: “Ngươi có bỏ qua được
cho  Hương Ngọc Sơn và Vũ Văn Hóa Cập không?”. 
Từ Tử Lăng nói: “Vũ Văn Hóa Cập đương nhiên là không thể bỏ qua, nhưng 
Hương Ngọc Sơn thủy chung vẫn là cha ruột của Tiểu Lăng Trọng, hiện giờ hắn 
đã nhận được báo ứng, hơn nữa Tiêu Tiễn cuối cùng cũng không phải đối thủ của 
Lý tiểu tử, chúng ta bỏ qua cho y rồi sao chứ?”. 
Khấu Trọng thở dài: “Âm Qúy Phái hại chết bọn Bao Chí Hạ, Thạch Giới,  Ma
Quý, món nợ này phải tính toán thế nào?”. 
Từ Tử Lăng cười khổ: “Chuyện này với chuyện ta muốn khuyên ngươi là hai 
chuyện hoàn toàn khác nhau, sao có thể hợp lại mà nói được. Thiên hạ này đã đủ 
loạn rồi, hiện giờ lại thêm một vị Thiếu Soái như ngươi nữa, ôi!”. 
Khấu Trọng cũng cười khổ theo gã: “Lẽ nào ngươi muốn ta nói với thủ hạ là 
không làm nữa?”. 
Từ Tử Lăng nói: “Đương nhiên không thể vô trách nhiệm như vậy, hiện giờ 
ngươi chỉ có một vấn đề duy nhất là thể diện. Giả như ngươi có thể gác bỏ 
chuyện này mà quay sang ủng hộ Lý tiểu tử, đảm bảo trong thời gian ngắn y
có  thể nhất thống thiên hạ, khiến cho vạn dận có một cuộc sống an bình”. 
Khấu Trọng cười gượng: “Lẽ nào ngươi muốn ta cùng thờ một chủ với kẻ ít 
nhất cũng phải chịu một phần trách nhiệm về cái chết của Tố tỷ hay sao?”. 
Từ Tử Lăng thở dài não nề: “Ta không phải khuyên ngươi đi làm thủ hạ cho 
Lý tiểu tử, chỉ muốn ngươi có thể đem thực lực trong tay mình tặng cho y. Sau
đó  ta và ngươi sẽ đi cắt thủ cấp của Vũ Văn Hóa Cốt xuống mang về tiểu cốc
bái tế  mẹ. Từ sau thiên hạ bao la mặc cho chúng ta tung hoành, cùng bọn
tà giáo Âm  Qúy Phái đánh một trận cho thống khoái, vì dân trừ hại. Đợi Tiểu
Lăng Trọng lớn  thêm một chút, chúng ta sẽ dẫn nó ra vực ngoại tìm lão Bạt,
như vậy không phải  tiêu diêu tự tại lắm hay sao?”. 
Khấu Trọng gạt cánh tay của Từ Tử Lăng ra, bước tới sát mép sông, chăm 
chú nhìn những bông hoa nước bắn lên tung tóe, trầm giọng nói: “Đã lâu lắm rồi 
ngươi không nhắc chuyện này với ta, tại sao hôm nay lại đột nhiên lôi ra vậy?”. 
Từ Tử Lăng đi tới sau lưng Khấu Trọng, đặt hai tay lên vai gã, bi thương
nói:  “Tố tỷ đã đi mãi mãi rồi, ta không muốn mất đi thêm một hảo huynh đệ
nữa”. 
Khấu Trọng giật mình: “Ngươi cho rằng ta sẽ thua sao?”. 
Từ Tử Lăng chán nản nói: “Vấn đề của chúng ta là cả ta lẫn ngươi đều quá 
lộ liễu sự sắc sảo, lại mang trên mình bí mật của Dương Công Bảo Khố. Trước 
đây chúng ta còn có thể chơi trò đánh đố với địch nhân, hiện giờ thì đã biến
thành  mục tiêu rõ ràng, trở thành bia cho vạn tiễn cùng ngắm. Bất luận
Tiêu Tiễn có  vượt sông thành công hay không, lão gia và Lý Tử Thông ai thắng
ai bại, hoặc giả  Lý tiểu tử xuất binh Quan Trung, Đậu Kiến Đức, Lưu Vũ
Châu huy quân Nam hạ,  mục tiêu đầu tiên của họ cũng chính là Thiếu Soái
nhà ngươi đó”. 
Khấu Trọng cảm nhận được sự quan hoài sâu sắc của Từ Tử Lăng với mình,  gật
đầu nói: “Ta không phải chưa từng nghĩ đến chuyện này, bằng không thì đã 
xưng vương mà không phải xưng soái, lại còn khiêm tốn thật thà xưng mẹ nó 
thành thiếu soái như vậy, nhìn thì có vẻ uy phong, kỳ thực lại rất khiếp nhược.
Lý  tưởng nhất chính là sau khi đào được Dương Công Bảo Khố, mới tính toán
xem  nên làm thương nhân buôn bán binh khí giàu nhất thiên hạ hay làm
hoàng đế.  Nhưng chắc ngươi cũng biết ta xưng soái là vì tình thế ép buộc,
đã cưỡi lưng hổ  rồi thì không thể xuống được. Tiểu Lăng à! Đời người bất
quá chỉ có mấy chục  năm, trong nháy mắt là đã trôi qua rồi, ngươi cứ thoải
mái mà đi làm những  chuyện ngươi thích, không cần để ý đến sinh tử của ta
làm gì. Hiện giờ ta đã  không còn đường lui nữa rồi. Hà! Đại trượng phu da
ngựa bọc thây cũng là một  chuyện thống khoái mà! Sau này nếu ta chiến tử
sa trường, ngươi không cần báo  cừu cho ta làm gì. Cái chết của Tố tỷ khiến
cho ta không thể chìm trong hoan lạc  được nữa rồi, ngươi hiểu được tâm
tình của ta chứ?”. 
Từ Tử Lăng dụng lực bóp chặt hai vai người huynh đệ, cười khổ não: “Đương 
nhiên là ta hiểu chứ! Ôi! Kẻ làm huynh đệ như ta thực sự đã tận hết tâm lực rồi,
ta  vốn tưởng ngươi phải đợi tới lúc tìm được Dương Công Bảo Khố mới xuất
thế  tranh hùng, chẳng ngờ thần xui quỷ khiến, ngươi lại xưng làm Thiếu
Soái cái con  khỉ gì đó, sự tình diễn ra thật quá nhanh! Cho đến khi Tố tỷ
xảy ra chuyện, ta mới  như người tỉnh mộng, nghĩ tới những vấn đề này! Hiện
giờ hảo cảnh của ngươi chỉ  như đàm hoa chớm nở rồi tàn ngay, không thể
kéo dài mãi được. Thiếu Soái quân  của ngươi không có một hai năm thời
gian mở rộng chỉnh đốn thì vẫn không thể  thành hùng sư để tranh đấu với
Lý tiểu tử được. Tóm lại tình thế trước mắt của  ngươi vẫn còn phải chờ thời
lai vận đáo, bằng không đừng hòng nghĩ tới chuyện  thắng được Lý Thế Dân.
Nhưng ngươi có thời gian không?”. 
Khấu Trọng nói: “Lỗ Diệu Tử chỉ sợ cũng có cách nghĩ giống như ngươi,  bằng
không thì lão đã trực tiếp nói với ta Dương Công Bảo Khố ở chỗ nào rồi. 
Theo ta thấy thì ngươi cũng khẳng định ta không thể tìm được Dương Công Bảo Khố,
thế nên mới chịu cùng ta chơi trò chơi tìm bảo vật này. Như vậy đi! Cho ta
ba  tháng thời gian, nếu vẫn không tìm được bảo tàng, ta sẽ nghe lời ngươi
mà đem  hết binh tướng thủ hạ giao cho người trong lòng của ngươi, để cho
nàng ta tự  quyết định xem nên tặng cho người nào. Nhưng nếu lão thiên gia
chiếu cố, để ta  tìm được bảo tàng, thì ta sẽ đánh với hắn một trận, chết
cũng không oán. Nhưng  phải có một điều kiện?”. 
Từ Tử Lăng lạc nhiên: “Điều kiện gì?”. 
Khấu Trọng mỉm cười: “Lăng thiếu gia nhà ngươi phải toàn tâm toàn ý giúp 
ta tìm bảo tàng, không được gạt ta”. 
Từ Tử Lăng trầm giọng: “Ta là loại người ấy à?”. 
Chợt có tiếng bước chân vang lên, Tuyên Vĩnh đội mưa chạy tới, thấp giọng 
nói: “Bắt được một tên gian tế”. 
Cả hai gã đều lấy làm ngạc nhiên.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3