Đại Đường Song Long Truyện - Chương 226

Hồi 226: Hào Tình Cái Thế

Trần Gia Phong sai người bóc
tấm ván gỗ gắn liền hai cánh cửa của tửu  điếm ra, khom người nói: “Khấu
gia, Từ gia, xin cứ tùy tiện chọn lấy một  chiếc bàn, chúng tiểu nhân sẽ lập
tức nổi lửa nấu mấy món ngon hầu  hai vị, mỹ tửu đã có người đi lo liệu, lập
tức sẽ được mang đến”. Hai gã  lấy làm hứng thú, liền bước đến ngồi xuống
một chiếc bàn tròn lớn đặt  giữa phòng. Vì điếm chủ cũng mới bỏ đi không
được mấy ngày, nên bàn ghế vẫn  chưa bám bụi bặm. 
Khấu Trọng nhìn con phố quạnh hiu dưới ánh tà dương qua cánh cửa mở  rộng,
lắc đầu thở dài: “Cả một thành thị hưng vượng vốn có thể là nơi an cư lạc 
nghiệp, giờ đây lại sắp gặp phải kiếp nạn, thật là đáng tiếc quá!”. 
Từ Tử Lăng vẫn chưa rõ chuyện gì, liền cất tiếng hỏi: “Kiếp nạn gì vậy?”. 
Một đại hán của Bành Lương Hội hưng phấn xách một vò rượu bước vào tửu  điếm,
sau đó lại chạy đi tìm bát tìm chén cho hai gã, bận bịu cuống quýt chân tay. 
Khấu Trọng chăm chú nhìn dòng rượu chảy vào chén, chậm rãi nói: “Nghe  nói
Vũ Văn Hóa Cốt sắp tới đây!”. 
Từ Tử Lăng giật mình thốt lên: “Cái gì?”. 
Khấu Trọng vội nói: “Ta nói hơi khoa trương một chút, phải nói là người của 
Vũ Văn Hóa Cốt có thể sẽ tới mới đúng, chỉ là không biết Vũ Văn Hóa Cốt
có  chịu dễ dàng tìm đến chúng ta chịu chết hay không mà thôi”. 
Đám người bọn Trần Gia Phong đang thắp đèn cho bọn gã, nghe Khấu  Trọng
nói vậy thì ngưỡng mộ nói: “Khấu gia, Từ gia thật tài giỏi, căn bản không 
coi Vũ Văn Hóa... Vũ Văn Hóa Cập vào đâu”. 
Khấu Trọng cười cười rồi gằn giọng quát: “Ai cho các ngươi nghe lén chúng 
ta nói chuyện, mau cút ra xa một chút”. 
Đám người của Bành Lương Hội không ngờ lại hân hoan nghe gã mắng,  cung
kính nói: “Tiểu nhân lập tức cút ngay!” Nói rồi vui vẻ đi thẳng, cơ hồ
như  được Khấu Trọng mắng một câu là vô cùng vinh hạnh vậy. 
Song mục Từ Tử Lăng sáng rực lên, sát khí làm mờ cả gương mặt anh tuấn, 
trầm giọng nói: “Chỉ cần có một phần cơ hội, chúng ta cũng phải nhẫn nại, đợi 
hắn đến”. 
Khấu Trọng cười lớn nâng chén lên nói: “Chén này uống vì vong linh của mẹ 
trên thượng giới!”. 
“Đinh!”. 
Hai chiếc chén khẽ chạm nhau, rồi cùng lúc cạn sạch. 
Khấu Trọng phì cười nói: “Hình như chúng ta chẳng hề để ý xem Loan Loan 
yêu nữ có quay lại hay không thì phải?”. 
Từ Tử Lăng thoải mái dựa lưng vào thành ghế, thở dài một hơi, rồi chậm
rãi  nói: “Hiện giờ rõ ràng là chỉ có hai người Loan Loan yêu nữ và Biên Bất
Phụ,  chúng ta sợ cái gì chứ? Hừ, ta đã chán cảnh chạy đông chạy tây thế
này lắm rồi,  có gan thì cứ đến đây đi, ta bồi tiếp hết!”. 
“Bốp!”. 
Khấu Trọng vỗ tay nói: “Hay lắm!”. 
Hai gã ngửi được mùi thức ăn thơm phức bay ra từ trong bếp, nhìn ra con 
phố lớn dưới ánh hoàng hôn bên ngoài, đều có cảm giác lười nhác, không muốn 
động đậy dù chỉ một đầu ngón tay. 
Tất cả những chuyện đã xảy ra, dường như đều không hề liên quan đến  khoảnh
khắc này, giống như chưa từng xảy ra bao giờ vậy. 
Khấu Trọng tháo Tỉnh Trung Nguyệt xuống, đặt trên bàn, sau đó vươn mình  một
cái, gác luôn cả chân lên, thở ra nhẹ nhõm nói: “Lăng thiếu gia! Ngươi có 
cảm giác như cả tòa thành này thuộc về mình không?”. 
Chợt có tiếng vó ngựa vang lên ở phía thành môn, một lúc lâu sau mới dừng 
lại. Hai gã nghe thấy nhưng cũng không có phản ứng gì. 
Từ Tử Lăng trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì: “Dường như ngươi đã  quên
Tống Ngọc Trí, có phải không?”. 
Khấu Trọng ngây người ra giây lát rồi gật đầu đáp: “Phải! Từ lâu ta đã 
không còn nghĩ đến nàng ta nữa, ngoại trừ ngươi ra, kỳ vọng và yêu cầu của
ta  với bất cứ người nào khác càng lúc càng ít hơn. Tống Ngọc Trí là thục
nữ chân  chính, là khuê tú được nuôi dạy trong cao môn đại phiệt, nhưng
nàng và chúng ta  có một sự khác biệt căn bản, đó chính là nàng là người ủng
hộ giữ quy tắc của trò  chơi, còn Khấu Trọng ta chỉ là một kẻ phá hoại đi
ngược lại những thứ đó. Chỉ  riêng sự khác biệt này, chúng ta đã chắc chắn
không thể ở bên nhau được rồi.  Ngươi thử nói xem, trong những chuyện ta
đã làm, có chuyện nào là hợp nhãn  nàng chưa?”. 
Từ Tử Lăng im lặng một lát rồi mới chậm rãi nói: “Nhưng ngươi đã từng
nghĩ  qua đó chính là điểm hấp dẫn nàng của ngươi chưa?”. 
Khấu Trọng cười khổ: “Đối với nàng mà nói, đó là một sự phóng túng và sa 
đọa mà nàng căm ghét, vì vậy nên nàng mới đau khổ, còn ta thì cảm thấy mệt 
mỏi vô cùng. Ta và ngươi đều là người không hiểu lễ pháp quy củ, nói lời thô lỗ 
thì nhơn nhơn tự đắc, còn nàng là một loại người khác, vì vậy đến cuối cùng
thì  chúng ta cũng phải kết thúc, lý do mà nàng nói đó chỉ là cái cớ mà
thôi”. 
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Tuy ta cảm thấy tình hình thực tế vị tất đã
như  lời ngươi nói, nhưng sự phân tích này của ngươi về nàng quả thật rất
sâu sắc.  Không ngờ ngươi lại có cách nghĩ như vậy”. 
Khấu Trọng thở dài nói: “Ta đã chọn cho mình một con đường dài thăm  thẳm
và không thể quay đầu, tất cả những chuyện khác đều phải vứt bỏ lại phía 
sau thôi. Nhiều lúc ta thật sự thấy ngưỡng mộ Hầu Hi Bạch tiểu tử, thích thì
cùng  mỹ nhân vui vầy thoáng chốc, nhàn rỗi thì vẽ bà nó mấy cái lên quạt,
làm một  hiệp khách cô độc ngạo đời, lãng du giang hồ, đứng ngoài phân
tranh thị phi...  hà!”. 
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: “Có gì đáng cười chứ?”. 
Khấu Trọng vỗ nhẹ lên trán: “Ta chỉ thấy tiếc thay cho hắn thôi, nếu
không  có Lăng thiếu gia ngươi xuất hiện, biết đâu hắn đã lọt vào mắt xanh
của Sư Phi  Huyên rồi cũng không chừng”. 
Lúc này Trần Gia Phong thần sắc ngưng trọng chạy đến trước mặt hai gã 
nói: “Vừa nhận được hồi báo, có một đội chừng năm tới sáu trăm kỵ sĩ đang 
phóng tới từ hướng Bành Thành, ước chừng hai canh giờ nữa sẽ đến đây”. 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn nhau thất vọng, đám người này đương  nhiên
không thể là người của Vũ Văn Hóa Cập. 
Trần Gia Phong nói tiếp: “Bọn này nhất định là Khiết Đan man tử của Đông 
Hải Minh, Bành Lương Hội có huyết hải thâm cừu với bọn chúng, nếu hai vị đại 
gia đồng ý xuất đầu lộ diện, tất cả bọn tiểu nhân sẽ nguyện dốc hết sức khuyển 
mã đi theo”. 
Khấu Trọng không hiểu hỏi: “Chẳng phải các người định bỏ chạy sao? Tại 
sao đột nhiên lại hung hăng thế?”. 
Trần Gia Phong ngồi xuống: “Thực lòng mà nói, bọn tiểu nhân ai mà chẳng  hận
không thể ăn thịt, uống máu bọn man tử đó, nhưng cũng tự biết mình có bao 
nhiêu phân lượng, nhưng nếu được hai vị đại gia tương trợ thì lại là một chuyện
hoàn toàn khác. Quật Ca có thể lợi hại bằng Lý Mật không chứ?”. 
Khấu Trọng rót cho y một chén rượu rồi mỉm cười nói: “Đừng nên kỳ vọng 
quá nhiều ở chúng ta như thế, xung phong hãm trận trên chiến trường và quyết 
chiến trên giang hồ hoàn toàn khác biệt, đối phó với năm, sáu trăm người như vậy, 
cho dù là Ninh Đạo Kỳ cũng chẳng giết được bao nhiêu đâu”. 
Từ Tử Lăng đợi y dốc chén uống cạn, mới trầm giọng hỏi: “Các người có  bao
nhiêu nhân thủ?”. 
Trần Gia Phong đưa tay lên quệt rượu vương ra ở mép rồi đáp: “Chỉ có năm 
mươi ba người. Bọn tiểu nhân đã thương lượng kỹ, chỉ cần hai vị đại gia chịu gật 
đầu, cho dù chết chúng tôi cũng phải đánh một trận với bọn Khiết Đan đó”. 
Khấu Trọng nói: “Trong thành lúc này còn bao nhiêu người nữa?”. 
Trần Gia Phong đáp: “Ai có thể chạy đều đã chạy cả rồi, còn lại đều là 
người già hoặc những người nghĩ mình sẽ may mắn thoát được, sợ rằng cũng phải 
có vài trăm người!”. 
Khấu Trọng quay sang hỏi Từ Tử Lăng: “Ngươi thấy sao?”. 
Từ Tử Lăng trầm ngâm giây lát trong sự chờ đợi của Trần Gia Phong, rồi  mỉm
cười nói: “Chúng ta không phải là không có cơ hội chiến thắng, nhưng chỉ
có  thể dùng trí, chứ nếu liều mạng đối chọi thì bại là điều chắc chắn”. 
Khấu Trọng cười lên một tràng dài: “Được lắm! Vậy bọn ta giết cho lũ man 
tử Khiết Đan một trận tơi bời, để cho tên Quật Ca đó biết Trung Nguyên
không  phải không có anh hùng hào kiệt có thể chế phục hắn!”. Kế đó gã vỗ
mạnh  xuống bàn một chưởng, rồi quát lớn: “Bây giờ mặc kệ tất cả đã, bữa
cơm này  chung ta ra đường ăn, cơm no rượu say xong, Quật Ca đến cũng là vừa!”. 
Thành môn mở rộng, cầu treo cũng được hạ xuống. 
Từ cổng thành trở đi, hai bên đường cứ cách mười bước lại có một cây đuốc 
lớn, giống như một con hỏa long đang vươn mình ra vậy, kéo dài thẳng đến một 
đài lớn hình tròn ở giữa phố. 
Trên đài bày đủ thức rượu thịt, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang ngồi hướng 
mặt về phía thành môn, ăn uống cười đùa vui vẻ. 
Ngoại trừ hai gã ra, trong thành không thấy một bong người, từ thành môn 
đến chỗ hai gã ngồi tuy được ánh đuốc chiếu sáng như ban ngày, nhưng những 
nơi khác lại tối đen như mực, hình thành nên một sự đối lập vô cùng kỳ dị. 
Khấu Trọng nhấp môi uống một ngụm rượu rồi cười khổ nói: “Đều là ngươi không tốt,
vô duyên vô cớ lại nhắc đến Tống Ngọc Trí, gợi lại chuyện thương tâm  của
ta”. 
Từ Tử Lăng áy náy nói: “Vậy thì cho ta xin lỗi, bây giờ ngươi đang nghĩ
gì  vậy?”. 
Khấu Trọng đưa tay đặt lên vai gã, nói: “Cả đời này chỉ có hai huynh đệ, 
ngươi cần gì xin lỗi chứ. Vừa rồi ta chợt nghĩ dù là ta có thệ hải minh sơn với
Tống  gia tam tiểu thư, nàng vẫn không thể nào có được hạnh phúc. Bởi vì
chiến loạn  vẫn còn chưa kết thúc, mỗi ngày ta đều phải tranh đấu sinh tử
với những kẻ khác,  trên vai mang một gánh nặng mà chính bản thân ta cũng
không biết nó nặng bao  nhiêu. Nghĩ đến đây, ta mới thấy Ngọc Trí rời xa
ta ngược lại cũng là một chuyện  tốt”. 
Từ Tử Lăng động dung nói: “Đến lúc này thì ta mới thật sự tin ngươi đã động 
chân tình với Tống Ngọc Trí, bởi vì đây là lần đầu tiên ngươi nghĩ thay cho
nàng,  chứ không phải xuất phát từ lợi ích của bản thân”. 
Khấu Trọng lườm gã một cái rồi mới buông tay, lầm lũi nâng chén lên dốc 
ngược vào miệng, sau đó há miệng le lưỡi, sặc lên sặc xuống một hồi. Một lúc
lâu  sau mới nghe gã thở dài nói: “Nếu ta không nghĩ cho nàng, làm sao ta
lại chịu  buông tay chứ, huống hồ ta biết rất rõ, hàng rào ngăn cách mà
nàng dựng lên với  ta cũng yếu ớt như là Lương Đô thành lúc này vậy”. 
Từ Tử Lăng cảm khái nói: “Xuất thân của chúng ta và những nữ tử quyền  quý
trong cao môn đại phiệt như Tống Ngọc Trí quá khác nhau. Nếu cứ miễn  cưỡng
sống chung, tất sẽ có rất nhiều vấn đề xuất hiện”. 
Khấu Trọng cười cười nói: “Có phải ngươi lại nghĩ đến Sư Phi Huyên không? 
Cuộc sống của người tu đạo xuất gia như nàng ta, đối với ta mà nói giống
như  một thế giới nặng nề và hão huyền không hề chân thực vậy, gông xích
trùng  trùng, không có tự do, vứt bỏ mọi sự vật đẹp đẽ trên thế gian này
mà chẳng có lý  do nào hết, đúng là ngu ngốc!”. 
Từ Tử Lăng phì cười nói: “Đàm thiền luận đạo với tục nhân như ngươi đúng 
là đàn gẩy tai trâu, nói chuyện với kẻ điếc, bàn về màu sắc với kẻ mù”. 
Khấu Trọng cười ha hả: “Vì vậy nên Sư Phi Huyên mới không thuận mắt với 
tiểu đệ, còn đối với Lăng thiếu gia nhà ngươi thì lại rất ưu ái, bởi vì ngươi
và nàng  ta là cùng một loại người mà lại! Hà hà! Mời Lăng đại sư dùng cơm
chay! Ha ha...”. 
Vừa nói gã vừa gắp một gắp rau lớn vào bát Từ Tử Lăng. 
Từ Tử Lăng bật cười nói: “Ngươi có dụng tâm gì mà cứ gán ghép ta với Sư Phi
Huyên vậy?”. 
Một trận gió từ thành môn thổi tới, làm ánh lửa của hơn trăm cây đuốc bập 
bùng bập bùng, lúc sáng lúc tắt, cơ hồ như đang nhắc nhở bọn gã rằng mã tặc 
Khiết Đan có thể đến đây bất cứ lúc nào. 
Từ Tử Lăng liền thừa cơ lảng sang chuyện khác: “Chút nữa thì quên mất 
không hỏi ngươi, võ công của Lý tiểu tử thế nào?”. 
Khấu Trọng nói: “Trong tình tình bất ngờ như vậy mà vẫn không thể đả 
thương được hắn, vậy là đã biết hắn thế nào rồi”. Gã trầm tư giây lát rồi lại
nói  tiếp: “Có phải bây giờ chúng ta đang làm một chuyện rất ngu ngốc hay
không?  Không biết thực lực của người Khiết Đan thế nào, nhưng Bành Lương
Hội đã bị  bọn chúng hủy diệt rồi đấy”. 
Từ Tử Lăng quyết đoán nói: “Người nào chẳng có lúc làm chuyện ngu xuẩn, 
chỉ cần nghĩ là rất nhiều chuyện lúc ngươi làm thì nghĩ đó là một hành vi rất
thông  minh, nhưng về sau mới phát hiện ra đó là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn,
thì trong  lòng sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều đó”. 
Khấu Trọng phá lên cười khanh khách, nâng chén nói: “Hay lắm! Để tiểu đệ 
kính Lăng thiếu gia một chén!”. 
Từ Tử Lăng vừa nhấc chén lên, thì chợt như cảm giác được điều gì đó, liền 
cùng Khấu Trọng nhìn ra phía thành môn, lập tức thầm kêu hỏng bét. 
Mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên mà lòng dạ không thua gì xà hiết Loan Loan đang 
lướt qua thành môn mở rộng, tiến về phía hai gã, chân không chạm đất. 
Trận chiến này tri kỷ mà không tri bỉ, vốn đã khó đoán thắng phụ ra sao rồi. 
Loan Loan vẫn bạch y chân trần, khoé miệng nở một nụ cười mê đắm lòng  người,
ngồi xuống trước mặt hai gã, tư thái hết sức u nhã yêu kiều. 
Bốn con mắt của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không hẹn mà cùng lúc sáng  rực
lên, sát cơ lan tỏa khắp không gian. Nếu có thể dùng thủ đoạn sét đánh 
không kịp che tai, đánh cho yêu nữ Âm Qúy Phái trước mắt này trọng thương 
hoặc chết, vậy thì lý tưởng vô cùng. 
Đây có thể nói là một ý niệm chưa từng hiện ra trong đầu hai gã lần nào. 
Trước đây tuy là miệng nói cứng, nhưng hai gã đều biết rõ mình căn bản 
không đủ năng lực thu thập Loan Loan. Nhưng hiện giờ võ công của hai gã
đã  tiến bộ từng ngày, nếu có thể liên thủ hợp kích, mà Loan Loan lại
không chạy trốn,  e rằng ngay cả Loan Loan cũng không thể phủ định có khả năng
này. 
Loan Loan cất giọng nói quyến rũ thấp trầm mà mềm mại như bông của  mình
nói: “Quân tử đông khẩu không động thủ, nếu hai người không chịu làm  quân
tử, vậy thì những kẻ đầu tiên gặp tai ương chính là đám huynh đệ Bành 
Lương Hội mà các người vừa mới kết giao đó”. 
Hai gã ngạc nhiên nhìn nhau. 
Chỉ một câu nói đơn giản, Loan Loan đã tỏ rõ nàng nắm được toàn bộ cục  thế,
bao gồm cả nhược điểm trí mạng của hai gã. 
Bọn gã trượng nghĩa xuất thủ giúp bọn Trần Gia Phong, hoàn toàn không  phải
là vì báo cứu tuyết hận cho một bang phái, mà vì ba nguyên nhân. Chủ yếu 
nhất là vì bọn gã không hi vọng một tòa cổ thành mỹ lệ thế này bị hủy diệt
trong  tay mã tặc, kế đó là vì sự phẫn nộ trước hành vi xâm nhập cướp bóc
của ngoại  tộc, còn nguyên nhân cuối cùng, là hi vọng có thể ôm cây ngồi đợi
con thỏ Vũ  Văn Hóa Cập đến chịu chết. Thích sát Vũ Văn Hóa Cập ở đây, tự
nhiên là dễ hơn  hành sự ở nơi của hắn rất nhiều. 
Nhưng Loan Loan đến phá đám thế này, khiến bọn gã làm sao có thể phân  tâm
ứng phó địch nhân cho được? 
Khấu Trọng vội vàng cười hì hì nói: “Loan Loan đại tiểu thư bớt giận! Hà! 
Uống chén rượu trước rồi nói chuyện nhé, có đói bụng không, ở đây chỉ có
cơm  rau nhưng không có độc đâu!”. 
Loan Loan nhoẻn miệng cười nhìn Khấu Trọng ân cần rót rượu cho mình, dịu 
dàng nói: “Vậy mới ngoan chứ! Cho dù là địch nhân thì cũng có lúc ngồi xuống 
uống rượu tâm sự được mà!”. 
Từ khi chính thức trở mặt động thủ đến nay, Từ Tử Lăng chưa từng thử tịnh 
tâm nhìn kỹ yêu nữ ma giáo này ở khoảng cách thân cận và trong một không
khí  hòa bình thế này, nhưng bất luận là tìm kiếm thế nào, gã cũng không
thể tìm ra  được một chút tà dị trong khí chất của nàng, nhưng những thủ
đoạn hung tàn lãnh  khốc của Loan Loan thì cứ không ngừng trùng hiện trước
mắt gã. 
Tuyệt thế dung nhan của nàng không hề thua kém Sư Phi Huyên là mấy,  phân
biệt chỉ là một người khiến cho gã liên tưởng đến tiên sơn u cốc, còn một 
người làm gã nghĩ đến hoang mạc bao la. 
Loan Loan không cầm chén lên, mà nhìn qua phía Từ Tử Lăng, môi anh đào  khẽ
mấp máy: “Tử Lăng có thể tạm thời dẹp bỏ thù cũ, cùng nhau thương lượng 
được không?”. 
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Ngươi thừa lúc người khác gặp nguy đến đây thủ lợi, còn
nói muốn thương lượng gì nữa?”. 
Loan Loan châm biếm: “Bây giờ ai chẳng thừa lúc người khác gặp nguy? Ai 
chẳng muốn thừa lúc người khác gặp nguy thủ lợi? Tử Lăng không phải là mới đặt 
chân ra giang hồ lần đầu, tại sao vẫn còn nói ra những câu như vậy được nhỉ?”. 
Khấu Trọng biết tích cách của Từ Tử Lăng, sợ gã và Loan Loan sinh chuyện, 
liền vội vàng xen miệng vào: “Có gì thì từ từ nói! Hắc! Từ trước tới nay ta
luôn có  một thắc mắc, bây giờ Loan đại tiểu thư đã nói rõ là muốn tâm sự,
vậy có thể  thỉnh giáo được không?”. 
Loan Loan biết rõ gã muốn lảng sang chuyện khác, nhưng vẫn vui vẻ đáp:  “Nửa
canh giờ nữa mã tặc của Quật Ca sẽ đến cửa thành, nếu Khấu huynh  không cảm
thấy lãng phí thời gian, Loan Loan tự nhiên sẽ hỏi gì đáp nấy”. 
Khấu Trọng cười cười: “Chỉ là một vấn đề rất đơn giản thôi, tại sao Âm
Qúy  Phái lại tham gia vào cuộc tranh giành thiên hạ này vậy?”. 
Loan Loan nhún vai: “Ai mà chẳng muốn chủ tể thiên hạ? Câu hỏi này  không
phải hơi thừa hay sao?”. 
Khấu Trọng mỉm cười nói: “Đối với Lý Mật, Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức,  Lý
Thế Dân mà nói, đây đích thực là một câu hỏi hết sức ngu xuẩn. Bởi vì đối với 
bọn họ nhân sinh bá nghiệp không ngoài chuyện kiến triều lập đại, hoàn
thành  hồng đố bá nghiệp thiên thu bách thế, nhưng lệnh sư Chúc Ngọc
Nghiên và Loan  Loan tiểu thư đây thì đâu phải vậy, mục đích chân chính của
hai người, chắc  không phải quyền lực hay tài phú của nhân gian này đâu”. 
Loan Loan nhoẻn miệng cười đáp: “Thật không ngờ ngươi lại hiểu chúng ta 
như vậy, có lẽ là vậy đấy! Ai làm chủ thiên hạ thì cuộc chiến của chúng ta với
Từ  Hàng Tịnh Trai vẫn cứ kéo dài tiếp diễn, cũng chính vì nguyên nhân này
mà ta  mới chịu ngồi đây bình tâm tịnh khí nói chuyện với hai người, bằng
không nếu  toàn bộ Âm Qúy Phái dốc toàn lực đối phó các ngươi, các ngươi
nghĩ rằng mình  sẽ cầm cự được bao lâu chứ?”. 
Khấu Trọng mỉm cười: “Không cần dọa khiếp người ta như vậy! Không phải 
trước đây các ngươi đã toàn lực đối phó bọn ta rồi hay sao? Chỉ là không
thành  công mà thôi”. 
Loan Loan nhăn mặt như thương tiếc cho một kẻ ngu ngốc vô tri, thở dài
nói:  “Lúc ở Đông Đô, đúng ta chúng ta có ý giết ngươi, nói một cách chính
xác hơn là  giết một trong hai ngươi, nhưng lại ném chuột sợ vỡ đồ, cả sư
phụ cũng vì đủ thứ  cố kỵ mà không dám tùy tiện động thủ, nguyên nhân bên
trong thế nào các ngươi hãy tự đi mà nghĩ!”. Nàng ngưng lại giây lát rồi lại u
uất nói tiếp: “Nguyên nhân  chúng ta muốn đối phó các ngươi, ngoại trừ
Dương Công Bảo Khố ra, còn vì sợ  các ngươi đứng về phía Từ Hàng Tịnh Trai
nữa, bây giờ mối lo ấy tự nhiên là thừa  thãi rồi”. 
Từ Tử Lăng hừ lạnh nói: “Phí lời! Sáng nay không phải ngươi muốn giết ta 
sao?”. 
Loan Loan gật đầu khẳng định: “Đích thực là ta có ý trừ ngươi đi, nhưng 
không phải vì nguyên nhân mà ngươi nghĩ, Tử Lăng có muốn nghe không?”. 
Khấu Trọng sợ hai người lại cãi nhau làm hư chuyện lớn, liền đáp thay: 
“Đương nhiên là rất muốn nghe rồi”. 
Từ Tử Lăng đành im lặng ngậm miệng không nói gì. 
Thần sắc Loan Loan ôn hoà, cảm tình dạt dào như sóng xô bờ liên miên bất 
tuyệt, chậm rãi nói: “Đầu tiên là vì Tử Lăng đã xây dựng được một mối quan hệ 
rất vi diệu với Sư Phi Huyên, đối với chúng ta mà nói, đây là đại kỵ, kế đó là
Loan  Loan rất sợ sẽ không thể tự kềm chế được mà xiêu lòng vì huynh”. 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc thất thanh thốt lên: “Cái gì?”. 
Loan Loan liếc nhìn gương mặt anh tuấn đang đỏ ửng lên vì xấu hổ và lúng 
túng của Từ Tử Lăng, bật cười khúc khích nói: “Lời ta đã tận, tin hay không tin
thì  tùy”. 
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. 
Quật Ca cuối cùng đã tới. 
Nhưng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không còn tự tin và chắc chắn như trước  nữa.
Nụ cười của Loan Loan càng tươi tắn và ngọt ngào hơn.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3