Đại Đường Song Long Truyện - Chương 207 - Part 1

 Hồi 207: Họa Hại Sinh Án Đức

Sắc mặt Vương Thế Sung có
thêm mấy phần huyết sắc, kế đó chầm chậm mở mắt, nhìn bọn Từ Tử Lăng, Vương Huyền
Ứng, Vương Huyền Nộ, Âu Dương Hi Di, Lang Phụng, Tống Mông Thu, Dương Công
Khanh, Linh Lung Kiều đứng xung quanh đó một lượt, rồi thở dài nói: “Ta còn
chưa chết đựơc!”. Kế đó lại ngoái người ra phía sau, hỏi Khấu Trọng vẫn đang áp
chưởng lên bối tâm của y truyền chân khí: “Hiện nay tình thế ra sao?”. 
Khấu Trọng thấp giọng đáp: “Tình thế rất tốt!”. 
Vương Huyền Ứng thất thanh kêu lên: “Thương thế của cha nặng như vậy, ngươi còn
nói tình thế rất tốt nữa à?”. 
Lần này thì đến cả Âu Dương Hi Di cũng cảm thấy lời của Khấu Trọng hơi quá
đáng, dường như đã trở thành lời châm chọc. 
Chẳng ngờ Vương Thế Sung chỉ ho khan hai tiếng, gật đầu nói: “May mà có Trường
Sinh Khí của ngươi, khiến ta phùng hung hoá cát,, chỉ cần một tháng hay nửa
tháng, ta tất có thể hoàn toàn phục nguyên. Hà! Dùng một chưởng này đổi lấy
giang sơn của Lý Mật, chuyện này cũng lời lắm!”. 
Nghe Vương Thế Sung nói vậy, nét mặt khó coi của Vương Huyền Ứng cũng trở nên dịu
lại. 
Vương Thế Sung chợt hỏi: “Sắp xếp thế nào rồi?”. 
Khấu Trọng chậm rãi mỉm cười: “Chỉ cần chờ đục tường xong là Vương công có thể
tiếp khách được rồi”. 
Ngoại trừ hảo huynh đệ Từ Tử Lăng của gã ra, chúng nhân đều lấy làm ngạc nhiên. 

Trần Trường Lâm đến bên Từ Tử Lăng nói khẽ: “Xong rồi!”. 
Hậu đường giờ đã trở thành cấm địa, các cửa đều đóng kín, mỗi lối ra vào đều có
cận vệ thân tín của Vương Thế Sung canh gác. 
Từ Tử Lăng sớm đã điều tức cho sung mãn tinh thần, ngồi trên ghế đối diện với
vách tường, hữu thủ thò qua một lỗ nhỏ đục trên tường, rồi lại một lỗ khác đục
sau lưng ghế, áp vào bối tâm Vương Thế Sung, chân khí chầm chậm đẩy qua, giống
như một nhịp cầu nối liền các kinh mạch bị bế tắc của nhân vật quyền thế nhất Lạc
Dương này lại với nhau, để cho y có thể ứng phó với tình hình trước mắt. Trần
Trường Lâm và Linh Lung Kiều thì đứng bên ngoài tấm bình phong, hộ pháp cho Từ
Tử Lăng. 
Đây chính là diệu kế che trời vượt biển mà Hư Hành Chi đã dày công nghĩ ra. 
Vương Thế Sung ở tiền sảnh thở ra một tiếng đùng đục, rồi thẳng lưng dậy, hô hấp
từ yếu ớt trở nên đều đặn dần dần. Không lâu sau thì có tiếng bước chân vang
lên, ít nhất có hơn ba mươi người bước vào tiền sảnh, đều là các tướng lĩnh cao
cấp dưới trướng Vương Thế Sung. 
Tiếng hỏi thăm vang lên không ngớt. 
Lang Phụng cao giọng nói: “Mời chư vị đứng dậy!”. 
Có tiếng quần áo sột soạt, chư tướng lần lượt đứng dậy. 
Vương Thế Sung ho khan mấy tiếng nói: “Hôm nay bản thừa mời các vị đến đây, thực
ra là có một tin rất tốt muốn thông báo, thắng lợi đã đến gần trước mắt. Cụ thể
thế nào, mời Dương đại tướng quân giải thích cho mọi người được hiểu”. 
Dương Công Khanh lập tức hưng phấn nói: “Kế dụ địch đại công cáo thành, hiện giờ
Lý Mật đã tuởng rằng thượng thư đại nhân bị hành thích trọng thương, tính mạng
nguy cấp như chỉ mành treo chuông, kỳ thực thì kẻ thọ thương là một người khác.
Đêm nay thượng thư đại nhân sẽ đích thân đến Yển Sư đốc quân ứng chiến, khiến
cho Lý Mật có đến mà không có đi!”. 
Vương Thế Sung cười lên ha hả: “Nơi này cho Lang Phụng tướng quân làm chủ, Tống
Mông Thu tướng quân và Huyền Ứng, Huyền Nộ làm phó, tất cả phải chấp hành quân
lệnh, không được lơ là. Ngày sau bản thừa khải hoàn trở về, dẹp yên bọn phản tặc
sẽ luận công ban thưởng”. 
Các tướng đều đồng thanh dạ ran, khí thế dâng trào. 
Lúc này Từ Tử Lăng đã cảm thấy khó mà tiếp tục, cũng may là sau khi Tống Mông
Thu dặn dò không được tiết lộ bí mật về thương thế của Vương Thế Sung, các tướng
liền lập tức ra về. 
Từ Tử Lăng vội vàng thu hữu thủ về, để Khấu Trọng đứng bên cạnh dùng chân khí
giúp y giữ được tinh thần. Có tiếng Âu Dương Hi Di vang lên bên ngoài: “Thế
Sung huynh cảm thấy thế nào?Chỉ cần tiếp thêm một đám người nữa là huynh có thể
về hậu đường nghỉ ngơi rồi”. 
Lúc này tiếng bước chân lại vang lên, Từ Tử Lăng hít sâu vào một hơi thanh khí,
đưa tay vào lỗ nhỏ, ấn lên lưng Vương Thế Sung. 
o0o 
Từ Tử Lăng đang ngồi xếp bằng trên giường, vận công điều tức thì Khấu Trọng đẩy
cửa bước vào,vẻ mặt mệt mỏi, nằm phịch xuống đất như muốn vứt bỏ tất cả, tứ chi
duỗi ra, miệng lẩm bẩm: “Có biết thế gian này thứ gì là khó đối phó nhất không,
chính là con người đó, con người lúc nào cũng nghĩ cách tranh đấu, hại người lợi
mình. Chỉ cần nơi nào có người, nơi đó sẽ có chuyện xấu xa xảy ra”. 
Từ Tử Lăng không có phản ứng gì, Khấu Trọng cũng chẳng lấy làm quái lạ, chẳng
bao lâu thì đã ngủ thiếp đi”. 
Mưa đã ngưng được nửa canh giờ, nhưng trên trời vẫn còn mây đen vần vũ, khiến
người ta có cảm giác bất cứ lúc nào mưa lớn cũng sẽ trở lại thế gian. 
Đến khi Hư Hành Chi và Âu Dương Hi Di đến tìm bọn gã, Khấu Trọng mới tỉnh lại,
mơ màng ngồi dậy. 
Âu Dương Hi Di ngạc nhiên thốt: “Tại sao lại ngủ trên đất như vậy?”. 
Khấu Trọng vươn vai lười nhác, vừa ngáp dài vừa nói: “Đây gọi là hấp thụ địa
khí!”. Nói đoạn liền bật người đứng dậy: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi!”. 
Âu Dương Hi Di ngồi xuống, chậm rãi thuật lại: “Dương Động đã hai lần phản công
để thăm dò quân tâm sĩ khí của bọn ta, nhưng đều hao binh tổn tướng rút lui.
Theo ta thấy thì trừ phi có ngoại viện, bằng không bọn chúng chỉ có ngồi mà chờ
chết”. 
Khấu Trọng và Hư Hành Chi ngồi xuống hai bên của lão. 
Khấu Trọng cười cười nói: “Cái này gọi là mua dây buộc mình, cho dù trừ được
Vương công, nhưng lại có thêm một Lý Mật, thật không hiểu Độc Cô Phong định làm
trò gì nữa?”. 
Từ Tử Lăng mở mắt gật đầu chào hỏi với Âu Dương Hi Di, rồi nói: “Phải là không
lường trước được mới đúng. Ban đầu bọn chúng muốn mượn lực Lý Mật, nhân lúc
Vương công đến Yển Sư, đoạt lấy quyền khống chế Lạc Dương, chẳng ngờ cơ sự
không thành, nên mới để Vương công kịp thời trở về, thế trận đại loạn, Lý Mật mới
thừa lúc sơ hở mà vào”. 
Hư Hành Chi chợt lên tiếng: “Trầm Lạc Nhạn, Hoảng Công Thác đã rời Lạc Dương từ
sáng sớm nay, quân Ngoã Cương giờ như tên đã rời cung, thế không thể dừng lại
được”. 
Khấu Trọng cả mừng thốt: “Lý Mật à! Cho dù ngươi gian ngoan như quỷ thì lần này
cũng phải uống nước rửa chân của Khấu Trọng ta!”. Kế đó lại le lưỡi nói như vẫn
chưa hết sợ: “Có điều đêm qua quả thực vô cùng nguy hiểm, suýt chút nữa thì
không thể nào trở mình được nữa rồi”. 
Âu Dương Hi Di gằn giọng: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, không ngờ Khả Phong lại
là hạng tiểu nhân bỉ ổi đó”. 
Hư Hành Chi trầm ngâm: “Lão Quân Quan rốt cuộc là câu kết với Lý Mật hay Độc Cô
Phong? Điểm này tương đối quan trọng”. 
Khấu Trọng phân tích: “Có lẽ là liên quan với Lý Mật thì đúng hơn. Người đứng đầu
Lão Quân Quan là yêu đạo Bích Trần, nói không chừng là cũng học theo Chúc Ngọc
Nghiên, đặt cược Lý Mật sẽ giành được thiên hạ. Nếu như ngày nào Lý Mật lên làm
hoàng đế, tà đạo của Bích Trần sẽ trở thành quốc giáo, áp chế phật môn chính
tong của Từ Hàng Tịnh Trai và Tịnh Niệm Thiền Viện. Hừ! Bích Trần tính toán rất
hay, có đièu ta sẽ khiến hắn trộm gà không được còn mất thêm đấu gạo!”. 
Âu Dương Hi Di chán nản thở dài: “Thật không ngờ truyền nhân của Lý Nhĩ lại có
hạng gian nhân hại thế như vậy, ta thật hận không thể lập tức đánh lên Thuý Vân
Phong, thế thiên hành đạo một phen!”. 
Lúc này có người đến báo, Tống Lỗ muốn gặp Khấu Trọng. 
Khấu Trọng đang định nhờ Tống Lỗ trợ giúp, nghe tin liền mừng rỡ chạy ra đón tiếp. 
o0o 
Tống Lỗ và Khấu Trọng ngồi trong một gian khách sảnh nhỏ, đợi cho tỳ tử lui ra
ngoài, mới lên tiếng: “Có phải tình hình Vương Thế Sung nguy ngập lắm không?”. 
Khấu Trọng rướn người lại gần y thấp giọng nói: “Không nghiêm trọng như vậy, có
điều muốn phục nguyên…sợ rằng cũng phải mất hơn mười ngày!”. 
Tống Lỗ chau mày: “Sao lại để sơ thất như vậy?”. 
Khấu Trọng không dám giấu y, bèn kể lại cả quá trình sự việc diễn ra, sau đó
nói: “Kình lực của Lý Mật có thể thôi tâm phá phù, bá đạo phi thường, cũng mau
lúc ấy Tiểu Lăng kịp thời đỡ lấy, thêm vào chân khí hộ thể của bản thân Vương
Thế Sung cũng khá hùng hậu, hoá giải được bảy tám phần kình đạo, bằng không mạng
y giờ đã ô hô ai tai rồi”. 
Tống Lỗ nói: “Địa Sát Quyền của Lý Mật tương đối nổi danh trong giang hồ, bởi vậy
chắc hẳn hắn tự tin mười phần vào võ công của mình. Thế nên đảm bảo hắn tuyệt đối
không thể ngờ được chân khí Trường Sinh Quyết của hai người lại có khả năng khởi
tử hoàn sinh, đưa Vương Thế Sung trở về từ Quỷ Môn Quan. Chẳng trách bọn Trầm Lạc
Nhạn chẳng buồn lưu lại thêm một ngày để quan sát tình thế biến hoá, sáng sớm
hôm nay đã theo dòng người tránh nạn, ngồi thuyền rời Lạc Dương rồi”. 
Khấu Trọng mỉm cười: “Nếu không phải tiểu tử để cho chúng đi, bọn chúng cũng
không đi được dễ dàng như vậy đâu. Đêm nay tiểu tử sẽ đến Yển Sư, không biết Lỗ
thúc có dự định gì chưa?”. 
Tống Lỗ nói: “Đại chiến đã gần kề, chúng ta ở đây lại cũng không có tác dụng gì
lớn, nên cũng chuẩn bị Nam hạ, ngươi có lời gì cần ta chuyển cáo không?”. 
Y nói hết sức đơn giản nhẹ nhàng, nhưng hiển nhiên là đang muốn Khấu Trọng tỏ
rõ lập trường của mình với Tống phiệt. 
Khấu Trọng nghĩ đến  Tống Ngọc Trí, trong lòng bất giác cảm thấy hụt hẫng,
hồi lâu sau mới nói: “Khấu Trọng có tư cách tranh đoạt thiên hạ hay không toàn
bộ đều nhờ vào Dương Công Bảo Khố, nếu không đào được thì cho dù có khởi sự
cũng chỉ có thể làm một tên tiểu tặc mà thôi. Hiện giờ nói những lời ấy dường
như còn hơi quá sớm”. 
Tống Lỗ vuốt râu mỉm cười: “Nếu người người đều giống như ngươi phải đợi tìm được
bảo tàng mới khởi nghĩa, vậy giờ này chắc Dương Quảng vẫn còn an nhiên ngồi
trên bảo toạ hoàng đế của y đó”. 
Khấu Trọng cười khổ: “Đây gọi là mỗi lúc khác, khi đó khắp thiên hạ đều oán giận
triều đình, chỉ cần có người đứng ra là muôn người cùng theo, hơn nữa bản thân
những kẻ ấy đều là đại tướng đương quyền của Tuỳ thất hoặc cũng là hạng có tiền
có thế, binh lực lớn mạnh. Giờ đây cục thế cắt đất chia giang sơn đã định, nếu
muốn người khác bán mạng vì mình, tất phải có điểm đặc bệt để thu hút. Giang hồ
không phải có truyền ngôn rằng chỉ cần lấy được Dương Công Bảo Khố, sẽ có được
thiên hạ hay sao? Đây chính là thứ mà con quỷ nghèo như tiểu tử đây muốn có”. 
Tống Lỗ gật đầu: “Chỉ nghe mấy lời này đã biết Tiểu Trọng ngươi hiểu được lòng
người, đây chính là điều kiện tiên quyết để tranh đoạt thiên hạ. Yên tâm đi! Chỉ
cần ngươi có thể làm ra thành tích, Tống gia sẽ toàn lực ủng hộ. Hừ, nếu để người
Hồ giành được thiên hạ, người Hán bọn ta còn chỗ dung thân sao?”. 
Khấu Trọng biết y đang ám chỉ Lý phiệt. Lý gia là quý tộc ở vùng Lũng Tây, xưa
nay luôn tích cực thông hôn với các quý tộc Tiên Ty, xâm nhập Trung Nguyên từ
thời Nam Bắc Triều để tăng cường thực lực chính trị và quân sự, còn các sĩ tộc
phương Nam như Tống gia thì xưa nay luôn hôn nhân khép kín, để gìn giữ sự thuần
nhất của huyết thống và văn hoá. Bởi vậy xưa nay luôn có sự cố kỵ bài xích lẫn
nhau giữa người miền Nam và miền Bắc. 
Ở phương Bắc, chuyện thông hôn với người Hồ là hết sức bình thường, những gia tộc
gốc Hồ như Nguyên, Trưởng Tôn, Vũ Văn đều hết sức lớn mạnh. Đại thần bên cạnh
Dương Động mà Vương Thế Sung muốn thanh thảo Nguyên Văn Đô rồi một nhân vật
quan trọng trong Thiên Sách Phủ của Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều không phải
là người Hán, thế nên chuyện Tống phiệt ngờ vực bài xích là vô cùng tự nhiên. Nếu
không phải có tình thế vi diệu này, Tống Khuyết cũng không đồng ý hứa gả Tống
Ngọc Trí cho Lý Thiên Phàm khi Lý Mật công hạ được Lạc Dương. Nguyên nhân cũng
chỉ vì Vương Thế Sung là người Hồ. 
i. 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3