Y nữ xuân thu - Phiên ngoại (Hết)

Phiên ngoại

"A —— a —— ưm, a, a
——"

Mỗi một tiếng la hét trong điện
đều làm Mục Sa Tu Hạ sợ hết hồn hết vía, hắn không biết đã đi qua đi lại ngoài
điện bao lâu rồi, hắn chỉ biết Liên Kiều càng la càng thảm, từng chút từng chút
làm trái tim hắn nhói đau. Chưa từng nghĩ tới nữ nhân sinh con lại khổ sở như vậy,
đau như vậy, nàng chịu được sao? Hắn sắp điên rồi, điên đến nơi rồi!

Trải qua một khoảng thời gian
chờ đợi mệt mỏi dài đằng đẵng, một tiếng trẻ con khóc vang lên khắp điện.

"Sinh rồi, sinh rồi!"
Mục Sa Tu Hạ nghe được tiếng trẻ con khóc, kích động bật dậy, lao vào trong điện.
Lại bị một lão ma ma đóng sập cửa không cho vào.

"Điêu phụ lớn mật, dám
c!" Tiếng kêu của Liên nhi rõ ràng đã sắp lả đi, hắn vội muốn chết, lão
thái bà đáng chết lại còn đứng chặn ở cửa, nếu hôm nay không phải ngày hoàng
nhi ra đời, hắn đã sớm một kiếm chém chết nàng.

"Hoàng thượng thứ tội!
Ngài thực sự vẫn chưa thể đi vào!" Lão ma ma bị sát ý âm u dâng lên dưới
đáy mắt hoàng thượng dọa sợ run cả người.

"Vì sao?" Hắn giận dữ
quát lên!

"Hoàng. . . . . . trong bụng
Hoàng hậu nương nương vẫn vòn. . . . . . Còn có một thai chưa sinh xong!"
Lão ma ma lắp ba lắp bắp giải thích.

"Cái gì?" Hắn tung một
quyền, đập vỡ cửa cung, "Đáng chết!" Trời ạ, Liên nhi của hắn lại vẫn
phải tiếp tục thừa nhận nỗi đau đớn người thường không chịu nổi! Hắn rất đau
lòng, đau đến mức trái tim cũng căng lên!

Qua đằng đẵng một ngày một đêm
sinh nở, Liên Kiều, Cách Tát hoàng hậu, rốt cuộc thuận lợi sinh hạ một nam một
nữ long phượng thai, mẹ tròn con vuông!

"Liên nhi ——" Mục Sa
Tu Hạ thở dài cầm một bàn tay mềm mại của Liên Kiều, tràn ngập trong đôi mắt
lúc này đều là thương yêu.

Vô lực nở một nụ cười, lúc này
nàng một phần hơi sức cũng không có, đều đã hao tổn hết trong lúc sinh.

"Đừng nói gì cả, ta biết
nàng mệt chết rồi!" Đau lòng hôn lên đầu ngón tay nàng, "Nhắm mắt lại
ngủ một giấc, chờ nàng nghỉ ngơi xong, ta với con sẽ cùng chơi với nàng!"

Hơi sức gật đầu cũng không có,
nàng hài lòng sức cùng lực kiệt nhắm mắt lại, ngủ thật say.

Trong ngự hoa viên, Mục Sa Tu
Hạ cùng Liên Kiều mỗi người ôm một ôm một tiểu hài tử ngồi trong lương đình.
Không trung thấp thoáng bay lượn vài bóng trắng.

Vất vả lắm mới dỗ được nhỉ tử
ngủ thiếp đi, Mục Sa Tu Hạ nhìn về phía thê tử bên cạnh cười khổ: "Tiểu tử
kia thật bướng bỉnh, cứ ăn no là chơi, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, thật là
đứa nhỏ không ngoan!"

Hôn một cái lên gương mặt hồng
hào như trái táo của nữ nhi, Liên Kiều bất mãn trợn mắt nhìn trượng phu:
"Còn không phải là giống chàng sao, khỉ con bướng bỉnh, không chịu nghỉ một
khắc nào!"

"Nàng còn trách chuyện ta
xuất binh đánh Phiên quốc?" Có chút uất ức, hắn cũng đâu muốn bỏ lại vợ
con đi dẹp loạn Phiên quốc.

"Chàng còn nói nữa, lần
trước xuất binh Phiên quốc thiếu chút nữa là không còn gặp được ta, không ngờ vừa
trở lại không được mấy ngày chàng lại đi!" Nhớ tới lại tức, bởi vì hắn
không có ở Thượng Kinh, suýt nữa Long Tiêu chiếm được thành. Hắn thật xấu, trở
lại thấy không có việc gì lại đi chinh phạt Phiên quốc tiếp, thật là làm nàng tức
chết.

"Không phải ta cũng về kịp
rồi đó sao!" Thật ra thì ngay lúc bắt đầu hắn đã cảm thấy có gì đó không
đúng, còn chưa đạt được Phiên quốc đã phát hiện hành tung quân đội Lương Quốc
có điểm khả nghi, lại nhận được hồi báo của thám tử, nói rằng bên trong Phiên
quốc căn bản không có nhiều Lương quân như thế. Lúc này mới nghĩ ra nhất định
là Long Tiêu bày gian kế, hỏa tốc chạy về, trên đường còn nhận được tin tức
chim bồ câu Liên Kiều nuôi mang tới cho hắn. Nên lúc đó mới có thể chưa tới một
tháng đã về được Thượng Kinh.

"Hừ! Chàng còn nói
à!" ngón tay ngọc xanh nhạt chọc chọc vào lồng ngực hắn, Liên Kiều tức giận
không thông, "Đã trở lại rồi sao còn đi nữa? Chàng biết rõ là ta đang mang
thai mà!"

Bắt được tay của nàng, sợ đầu
ngón tay của nàng đau, hắn nhẹ giọng khuyên nhủ: "Được rồi, không phải ta
về rồi sao? Liên nhi, nàng cũng đừng lại trách ta, ít nhất Lạc Phong lên làm quốc
chủ cũng làm tảng đá lớn trong lòng ta được hạ xuống."

Khe khẽ thở dài, Liên Kiều lại
cau mày.

"Sao vậy? Có chỗ nào
không thoải mái?" Thấy nàng cau mày than thở, Mục Sa Tu Hạ không khỏi khẩn
trương.

Nhìn tình cảm ân cần trong đáy
mắt hắn, Liên Kiều chán nản nói: "Đáng tiếc Tô Lạp chết rồi, Đằng Triệt cũng
điên rồi, mắt Phượng Hoàng cuối cùng cũng không lấy được."

Thì ra nàng lo lắng cho hắn,
trong lòng Mục Sa Tu Hạ cảm nhận được, lập tức an ủi: "Không nhất định."

"Có ý gì?" Liên Kiều
không hiểu ngẩng đầu.

Ngồi xe kéo xa hoa lộng lẫy đi
từ hoàng cung tới phủ thái tử, Đằng Triệt bây giờ đang ngụ tại đây.

Xuống khỏi xe kéo, bỗng bị một
mùi khói gay mũi lan tới làm ho sặc sụa, thì ra phủ thái tử bị hỏa hoạn.

An trí Liên Kiều yên ổn trong
xe, Mục Sa Tu Hạ phi thân nhảy vào phủ thái tử, lên xuống mấy cái, dừng bên
ngoài nơi cháy lớn nhất, cả người toàn lửa, Đằng Triệt vẫn còn sống lao từ
trong nhà miệng cười ha hả: "Ngươi sẽ không lấy được, vĩnh viễn cũng đừng
mong lấy được, vĩnh viễn. . . . . ."

Bà phát điên rồi, điên khùng
cuồng loạn lao đi, cuối cùng ngã xuống, mặc cho ngọn lửa cắn nuốt.

Nhìn Mục Sa Tu Hạ cuối cùng cũng
chạy ra từ trong đám cháy, lòng Liên Kiều mới được thả lòng. Chạy lên trước, ân
cần nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Chàng không sao chứ!"

Trao cho nàng một nụ cười an
tâm, đỡ nàng lên xe, xe kéo di chuyển, hắn chậm rãi mở miệng: "Đằng Triệt
chết rồi!"

"Cái gì?" Nàng kêu
lên, trong tâm trí vô thức nhớ lại cuộc sống trước kia trên thảo nguyên.

"Nàng là nữ nhân làm người
ta phải kính nể." Lần đầu tiên Mục Sa Tu Hạ tán dương một nữ nhân khác
không phải Liên Kiều.

"Đúng vậy! Chịu nhục để
tiếp tục sống, không dễ dàng gì!" Đằng Triệt trong trí nhớ của nàng vẫn là
một nữ nhân ít nói kiên cường.

"Chàng tìm được mắt Phượng
Hoàng chưa?" Nàng hỏi. Đằng Triệt chết rồi, tung tích mắt Phượng Hoàng cũng
mờ mịt theo.

"Ta đã lấy được cả thiên
hạ, còn cần mắt Phượng Hoàng làm gì?" Hắn khinh thường.

"Chàng cũng giỏi quá nhỉ!"
Liên Kiều toát mồ hôi, "Coi như chàng khống chế được Phiên quốc, còn Lương
Quốc! Bọn họ không phải đã lập tân đế rồi sao? Còn cả thiên hạ nữa mà!"

Nhưng mà đúng là nàng rất sợ hắn
cứ dăm ba ngày lại đông chinh tây chiến

Ôm nàng vào trong ngực, hắn
ghé vào bên tai nàng thì thầm: "Có được nàng, chính là có được thiên hạ!"

Trái tim nàng rung động, vì lời
hắn nói, lại càng vì vẻ mặt của hắn, khẽ ngẩng đầu lên, đối mặt với hắn, chủ động
hôn hắn, đủ loại ý nghĩa như mây bay lướt qua tâm trí, khoảnh khắc này chỉ có
nam nhân này là chân thực nhất, cuộc đời này có thể yêu hắn, làm bạn với hắn,
quả không uổng phí !

------------- Hoàn
-------------

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3