Mục tiêu đã định, chương 22
Chương 22. Em muốn tắm
Phong Ấn vừa rời khỏi, Lôi Vận Trình nằm
trên giường nhàm chán đùa nghịch chiếc điện thoại di động anh đã cố ý để lại
cho cô. Chơi game một lúc cô cảm thấy vô vị, bắt đầu tiện tay lục lọi mục lưu
trữ tin nhắn của anh.
---- Hạ.
Lúc thấy chữ này, trực giác khiến Lôi Vận
Trình nghĩ ngay đến Hạ Viêm Lương, cô cảm thấy dường như bản thân hơi bị rối loạn
thần kinh. Họ Hạ nhiều như thế, sao cứ phải là cô ta?
Bỏ điện thoại xuống, thay đổi một tư thế nằm
thoải mái chuẩn bị ngủ, nhưng hôm nay cô đã ngủ rất nhiều, bây giờ một chút cảm
giác buồn ngủ cũng không có. Màn cửa sổ mở ra một nửa, nằm trên giường cô có thể
thấy mặt trăng ở trên cao. Lôi Vận Trình cắn đầu ngón tay, suy nghĩ của cô đã
phiêu bạt đến mục lưu trữ tin nhắn của anh, cô dứt khoát mở ra xem một lần. Hiển
thị cùng với chữ “Hạ” là thời gian cuộc trò chuyện cuối cùng vào giữa trưa ngày
hôm qua.
Lôi Vận Trình do dự một lúc mới mở hộp tin
nhắn, kết quả đã làm cô thất vọng, trong hộp tin trống rỗng, ngay cả tin rác
cũng không có.
Không hiểu vì sao tâm trạng Lôi Vận Trình lại
bị điều này làm buồn bực, nhưng cũng vì điều phiền chán này, cô dần dần tiến
vào giấc mộng đẹp. Giữa khuya, lúc cô nghe được tiếng mở cửa phòng rất khẽ, cô
còn tưởng rằng đó là y tá trực ca, cô không để ý đến, cho đến khi phát hiện tiếng
bước chân chẳng những không đi xa mà ngược lại còn tiến đến giường, cô mới cảm
thấy có gì đó không thích hợp.
Vẫn chưa kịp xoay người, đã bị một bàn tay
che mắt lại, giọng nói đàn ông trầm thấp trong bóng đêm truyền đến. “Đừng lộn xộn,
tôi đến để cướp tiền, nếu cô không nói thật chỗ cất, tôi sẽ chuyển sang cướp sắc.”
Lôi Vận Trình nhịn cười, “Nhưng mà tôi
không có tiền.”
Dường như người đàn ông đó vẫn đang suy
nghĩ, sau đó lại khom người ghé vào tai cô: “Vậy chúng ta thương lượng một chút
về cướp sắc nhé?”
Lôi Vận Trình cười khanh khách, cô kéo tay
anh xuống, vô cùng kinh ngạc và vui mừng quay đầu nhìn anh. “Sao anh trốn vào
đây được?”
Phong Ấn đặt ngón trỏ vào giữa môi cô ra hiệu
đừng lên tiếng. “Nói nhỏ thôi, ở đây là bệnh viện không phải quân đội nên có gì
khó đâu?”
Phong Ấn mang theo thức ăn khuya cho cô,
anh đỡ Lôi Vận Trình ngồi dậy nửa dựa vào đầu giường, anh lấy đũa ra cho cô,
Lôi Vận Trình không nhận mà mím đôi môi nhỏ nhắn nhìn anh. Phong Ấn hiểu ý,
nhíu mày nói, “Mới có vài ngày chăm sóc mà em đã lười như vậy, tính cách tiểu
thư trở lại rồi à?”
“Em bị thương, đương nhiên phải được hưởng
đãi ngộ đặc biệt chứ.” Lôi Vận Trình đắc ý nghiêng đầu, vẻ mặt cô cong lên.
“Tiểu đồng chí à, Khinh thương bất hạ
hỏa tuyến(1), suy nghĩ này của em thật không thể chấp nhận được.”
Phong Ấn chế nhạo cô vài câu, nhưng anh vẫn đút cô từng muỗng một.
(1) Khinh thương bất hạ hỏa tuyến, nguyên
văn từ '轻伤不下火线,重伤不下战场': ý chỉ trên chiến trường
không sợ chảy máu hay hi sinh.
Lôi Vận Trình vỗ vỗ cái bụng tròn vo thỏa
mãn vươn vai một cái. “Được ngủ, có buổi ăn khuya, còn có người hầu hạ nữa, cuộc
sống thật là hạnh phúc!”
Phong Ấn ở bên cạnh vừa thu dọn mớ thịt nướng
tàn cuộc vừa lắc đầu thở dài: “Không thể tưởng tượng được em có thể ăn nhiều
như vậy.”
Lôi Vận Trình có chút ngượng ngùng, “Trước
kia em không phải như thế, từ lúc vào trường hàng không mới bắt đầu.”
Kế hoạch huấn luyện của Phương Mặc Dương
dành cho cô rất cao, đừng nói chỉ là “Thêm bữa” cho cô, lượng ăn của mọi người
đều lên gấp đôi, có một vài nam sinh còn khuếch trương hơn nữa, nhưng dù vậy tất
cả mọi người đều đạt thành tích tốt.
Phong Ấn đã từng trải qua tất cả những gì
cô đang gặp phải, đương nhiên anh hiểu rõ sự khổ sở trong đó. Lúc thu dọn xong
hộp cơm bước ra khỏi toilet, Phong Ấn không khỏi nhếch môi, Lôi Vận Trình đã tự
giác nhường một nửa giường cho anh. Phòng bệnh cô đang nằm là phòng dành cho
hai người nhưng chỉ có một mình cô ở, chiếc giường còn lại không có người dùng,
hơn nữa vào lúc tối y tá đã đẩy chiếc giường còn lại đi rồi.
Lôi Vận Trình nấp trong chăn, gối nằm cô
cũng chỉ dùng một nửa, một đôi mắt trong trẻo đang xoay xoay, nhìn đông nhìn
tây cuối cùng vẫn nhìn đến chỗ anh. Phong Ấn điều chỉnh ngọn đèn ở đầu giường tối
lại, anh ra ngoài hút hết điếu thuốc mới trở về. Lôi Vận Trình không biết anh
đang suy nghĩ gì, cô chỉ biết anh vẫn còn đang từ chối cô, cô yên lặng kéo chăn
lên rồi xoay mặt.
Phụ nữ đúng là động vật nhạy cảm, đồng thời
cũng rất thông minh, nhưng dù thông minh đến đâu khi phụ nữ dính vào tình yêu đều
cam tâm tình nguyện để bản thân ngốc nghếch một chút, bởi vì họ lưu luyến sự ấm
áp ngắn ngủi kia.
Phong Ấn chỉ cởi áo khoác ngoài, áo sơ mi
và quần anh vẫn còn mặc, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, tay chống đầu
nghiêng người nhìn chiếc ót nhỏ nhắn còn để lộ ra ngoài của Lôi Vận Trình. Chiếc
giường nhỏ bị lắc lư và đệm bị trũng xuống do trọng lực của người nằm cạnh khiến
lồng ngực cô đang nhảy bùm bùm. Cô biết có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào
mình ở phía sau, cách một chiếc chăn vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh.
“Em định để bản thân mình buồn bực đến chết
hả?” Phong Ấn bấm đốt ngón tay búng vào trán cô, ngay lập tức anh đã nghe được
tiếng cô kêu đau.
Lôi Vận Trình xốc chăn thật mạnh xoa bộ phận
bị tập kích rồi trừng mắt nhìn anh. “Anh nhẹ một chút được không, em đau quá!”
Phong Ấn nắm tay cô xuống, quả nhiên trên
trán có một vệt nhỏ đỏ ửng. “Búng một cái đã đỏ, mềm mại như vậy.”
“Ai lại da dày thịt béo giống như anh, em
là con gái.” Lôi Vận Trình đúng là rất đau, cô bất mãn đấm nhẹ vào vai anh.
Phong Ấn không né không tránh để mặc cô quấy
rối, “Con gái thì đáng lí ra nên được bảo vệ, làm một vài chuyện mà con gái nên
làm, trải qua cuộc sống nên có của một cô gái, chứ không phải là chịu sự huấn
luyện giống như đàn ông.”
Ý trong lời nói của anh không phải Lôi Vận
Trình nghe không hiểu. “Đó là suy nghĩ của anh, không phải cô gái nào cũng bằng
lòng cả đời làm đóa hoa ấm nhà, em có sự theo đuổi của bản thân em, những cố gắng
và cả những trả giá.”
“Cái để em theo đuổi đáng giá như vậy sao?”
Phong Ấn dừng lại một chút, “Em có nghĩ đến điều đó sẽ trở thành quấy rối người
khác không?”
Con ngươi đen của Lôi Vận Trình như bị
ngưng trệ, cô dè dặt hỏi anh: “Anh… Chán ghét em à?”
“Muốn nói thật?”
Lôi Vận Trình gật đầu.
Phong Ấn xoa xoa ngương mặt cô, “Không chán
ghét, hơn nữa luôn luôn rất ngưỡng mộ Lôi Dật Thành, vì sao anh không có một cô
nhóc tốt như vậy làm em gái, tốt nhất là giống như em, lúc nhỏ mang theo một bộ
niềng răng.”
Lôi Vận Trình bĩu môi, gạt tay anh ra, “Bảo
bố mẹ anh sinh một đứa cho anh đi, không phải tốt lắm sao.”
Phong Ấn cười khẽ, “Vậy thì rất phiền phức,
không phải đã có sẵn sao, đến đây, gọi một tiếng anh trai cho anh nghe.”
“Em không gọi.” Lôi Vận Trình xoay mặt cự
tuyệt, từ nhỏ đến lớn, lối xưng hô “anh trai” cô dùng để gọi anh đều có giới hạn.
“Không phải em nói với y tá anh là anh trai
của em sao?”
“…” Lôi Vận Trình trừng mắt liếc anh một
cái rồi dứt khoát xoay người nằm đưa lưng về phía anh, bầu không khí trở nên bế
tắc.
Tư thế nằm của Phong Ấn vẫn không đổi, nhìn
chiếc ót đen bóng của cô. “Em không thấy vùng bị trầy trên lưng em, không thấy
dáng vẻ bất tỉnh của em, em sốt cao đến mức cho dù mở to mắt cũng không nhận ra
anh là ai… Ngay từ đầu, anh đã không dám tin rằng cô nhóc vui vẻ lại biến thành
như vậy, Trình Trình, em muốn để cho anh thấy một mặt khác của em, chính là những
điều này, tất cả, đáng giá sao?”
Lôi Vận Trình cắn góc chăn không phát ra tiếng
động, như đang cố gắng đè nén điều gì đó.
Cô muốn hỏi anh, có phải sự nỗ lực của cô
trong mắt anh chẳng qua chỉ là một trò cười hay không, giống như một thằng hề
trong vở kịch, cho dù khóc cũng sẽ bị người khác cho rằng đó là lấy lòng khán
giả.
Cô muốn hỏi anh, nếu cô bằng lòng nhận lấy
sự tra tấn khắc nghiệt cả thể xác lẫn tinh thần gấp mười lần cho dù chỉ để đổi
lấy một phần tình yêu của anh cô cũng luyến tiếc không tha.
Nhưng cô không hỏi anh. Cô yêu anh, chính
cô cũng không muốn đặt bản thân vào một vị trí hèn mọn như thế, cho dù ngày cô
quyết định đi theo anh vị trí đó đã được định sẵn.
“Anh suy nghĩ về em quá đơn giản.” Lôi Vận
Trình ra vẻ thoải mái, “Một trong một triệu người mới tìm được một nữ học viên
có thể nhận sự huấn luyện của một phi công, đó là sự tôi luyện về thể chất lẫn
ý chí, em cảm thấy rất vinh hạnh và tự hào vì điều đó, à, cái đó nói thế nào nhỉ,
mỗi một vết sẹo trên người của quân nhân đều là vinh quang, là quý giá, huân
chương chiến tích độc nhất vô nhị, làn da lại rất khỏe, đã từng bị thương rất lớn
nhưng vẫn không để lại sẹo, chỉ trầy da có chút cũng không có gì sợ hãi.”
Có một sức lực bỗng nhiên kéo cô lại, hốc mắt
đang ngập nước của cô vẫn chưa kịp lau đi đã hoàn toàn phơi bày trước mắt anh.
Những lời mà ngay từ đầu Phong Ấn muốn nói bỗng chốc anh quên sạch sẽ, đầu ngón
tay chạm vào khóe mắt cô, một dòng ẩm ướt chạy dọc theo ngón tay anh. “Cuối
cùng… Em đang muốn điều gì?”
Lôi Vận Trình không phải là một cô gái chỉ
biết cố chấp bám lấy, những lúc nên ra tay cô tuyệt đối sẽ không do dự. Bàn tay
mảnh khảnh xoa xoa gương mặt anh, ôm lấy cổ anh kéo xuống, ngẩng đầu lên hôn
lên môi anh.
“Em, em… Em muốn anh.”
Phong Ấn không để cô hôn sâu hơn, anh tách
môi mình khỏi môi cô, “Anh đã nói rồi, cho dù em là em gái hay là phụ nữ, đối với
anh mà nói ý nghĩa không có gì khác nhau.”
Lôi Vận Trình nhìn thẳng vào mắt anh,
“Phong Ấn, anh dám nói lời này là thật không?”
“Em muốn hỏi gì?”
“Nếu anh nói với em, anh chán ghét em, nếu
vậy tình cảm em dành cho anh sẽ dừng lại ở đây, tuyệt đối sẽ không hề nhắc lại
nữa dù chỉ nửa chữ, anh là bạn của anh trai em, là anh trai của em.”
“…”
“Còn cả việc tại sao anh lại xin phép nghỉ
rồi đến đây? Để gặp một cô em gái mà anh chán ghét à? Chỉ là vì cô ấy bị thương
à?”
“…”
“Phong Ấn, có phải anh đang sợ hãi hay
không? Sợ rằng một ngày nào đó anh phát hiện bản thân mình đã có cảm tình với
em, sợ mình yêu em?”
Giờ phút này ở Lôi Vận Trình tản ra một khí
thế khiến người khác sợ hãi, ở nơi sâu thẳm trong đáy mắt cô đang có một cơn lốc
xoáy cuồn cuộn, phảng phất như muốn hút người khác vào trong đó. Phong Ấn bình
tĩnh nhìn cô, mỗi một nhịp đập trong trái tim đều không thể không căng như dây
cung vì bất ngờ.
Lôi Vận Trình nghênh ngang đón nhận ánh mắt
anh, chờ câu trả lời của anh.
Phong Ấn mỉm cười, môi cong lên, anh nắm lấy
cằm cô rồi vuốt ve. “Anh rất tò mò, em lấy đâu ra loại dũng khí và sự tự tin cuồng
vọng này hả?”
“Đừng nói lảng sang chuyện khác, em muốn
anh trả lời.”
Con ngươi đen của anh trở nên trằm lắng,
môi anh giương lên vẽ thành một nụ cười không rõ hàm ý. “Đáp án… Đây là đáp án
------”
Phong Ấn nâng cằm cô lên, không hề phân bua
gì cả mà phủ môi mình lên môi cô.
Anh không biết, trái tim của Lôi Vận Trình
vì nụ hôn không tiếng động này mà đã phá vỡ cả một thành trì kiên cố.
Dũng khí, chẳng qua chính là lúc con người
không còn đường thối lui mà liều lĩnh ngả con bài vào phút cuối cùng.
…
Vết thương của Lôi Vận Trình mỗi ngày một
chuyển biến tốt hơn, lúc Đỗ Nghiên Thanh đến thăm cô vừa đúng lúc cô vừa từ
phòng kiểm tra bước ra. Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình khiến Lôi Vận Trình
càng bé nhỏ hơn, hơn nữa đứng bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn đối lập.
Lệ Vũ đến cùng với Đỗ Nghiên Thanh, lúc thấy Phong Ấn cậu ta còn âm thầm cân nhắc
xem người này là ai, từ Lôi Vận Trình cậu ta mới biết anh là phi công của Quân
đội phòng không Không quân XX máy bay chiến đấu, ánh mắt cậu ta sáng lên ngay lập
tức, cứ quấn quít lấy Phong Ấn hỏi tới hỏi lui, dáng vẻ rõ ràng rất ngưỡng mộ
kèm theo biểu cảm muốn bay mãnh liệt.
Đỗ Nghiên Thanh nhìn hai người ngoài cửa sổ
xem thường cười nhạo: “Tính tình của sư huynh thật là tốt, nếu là tớ, tớ đã cho
cậu một cái tát.”
Lôi Vận Trình đang ăn thức ăn vặt mà bọn họ
mới mang đến, vừa ở bên cạnh cười. “Bị bệnh thật sự là quá thoải mái mà, không
phải học tiết huấn luyện cũng không phải thấy vẻ mặt ngược đãi điên cuồng của
ai đó, tớ cũng không muốn trở về.”
Đỗ Nghiên Thanh trừng mắt nhìn, vỗ lên đầu
cô. “Hừ, có biết cậu làm tớ sợ sắp chết không, ngã từ trên thang đu xuống. Ôi!
Muốn gây ra chuyện lớn à?”
Lôi Vận Trình nhún vai, cô ngồi trên giường
ôm một đống đồ ăn vặt ăn ngấu nghiến. “Mạng tớ lớn, lần này có việc gì đâu, còn
nữa không biết tớ béo lên bao nhiêu?”
Đỗ Nghiên Thanh ngắm nhìn cô từ trên xuống
dưới, vươn tay lần vào dưới bộ quần áo bệnh nhân cô sờ soạng. “Đúng rồi, cậu có
thịt ra nha, dùng thức ăn gia súc hay gì mà lớn lên nhanh dữ vậy?”
“Lấy ra!” Lôi Vận Trình đưa mắt liếc cô ấy
một cái, tiếp theo đó mặt mũi cong lên. “Ăn cái gì ngon chứ, à, thịt nướng, sườn
lợn…”
“Giống như người bị đói được cho ăn dưa muối.”
Đỗ Nghiên Thanh bĩu môi, bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên gì đó, cằm hất lên. “Tớ
thấy quan trọng không phải là ăn thứ gì, mà là cùng ai đó ăn cái gì?”
Lôi Vận Trình giả ngốc ngây ngô cười không
nói gì, điều đó càng gợi lên sự tò mò của Đỗ Nghiên Thanh. “Cậu và vị sư huynh
này sao lại quen nhau vậy? Mau thành thật khai ra đi.”
“Cái này hả, rất sớm, lúc tớ còn nhỏ đã biết
anh ấy rồi, anh ấy đã từng xem thường tớ, tớ cũng đánh anh ấy, nhưng mà đánh
không lại.” Lôi Vận Trình thật thật giả giả kể chuyện lúc nhỏ của bọn họ, trên
mặt cô tràn đầy vẻ thỏa mãn và hạnh phúc.
Tất cả những biểu cảm này đều nằm trong mắt
Phong Ấn.
Lệ Vũ thấy anh chỉ nói được một nửa rồi dừng
lại, cậu ta nghi hoặc quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Phong Ấn vào phòng bệnh,
vẻ tươi cười trên gương mặt tắt đi vài phần. “Không quân XX ở thành phố C đúng
không? Khi nào anh về?”
Phong Ấn gật đầu, “Nhanh thôi, chờ vết
thương của cô ấy bình phục tốt rồi xuất viện.”
Lệ Vũ do dự nói, “Sư huynh, Lôi Vận Trình…
Có bạn trai rồi à?”
Phong Ấn thu hồi tầm mắt, cười suy ngẫm. “Cậu
thích cô ấy?”
Vẻ mặt của Lệ Vũ ngưng đọng một chút, sau
đó lại gật đầu, “Cô ấy là người phụ nữ đặc biệt nhất mà em từng gặp.”
Phong Ấn chỉ cười mà không nói gì. Phụ nữ?
Trong mắt anh, Lôi Vận Trình chỉ là một quả trái cây vừa chín được một nửa, lúc
này mà hái đi thì có vẻ còn hơi xanh.
Quả nhiên đúng như lời Phương Mặc Dương nói
với anh, cả lớp trưởng lẫn lớp phó đều ngắm trúng cô nhóc này. Phong Ấn nghĩ, nếu
giờ phút này anh bằng tuổi họ, có phải anh cũng sẽ bị một cô gái kiên cường
không hề lo lắng điều gì hấp dẫn hay không.
Đỗ Nghiên Thanh nhìn dáng vẻ hớn hở của Lôi
Vận Trình thì không khỏi trêu chọc cô, “Trình Trình, cuối cùng tớ cũng biết cậu
liều mạng như thế là vì cái gì? Sức mạnh tình yêu quả thực là vạn năng, trước
kia tớ hoàn toàn không hiểu câu nói này, nhưng bây giờ tớ nhìn cậu thì đã có thể
suy diễn ra được.”
“Nói nhỏ một chút…”
Đỗ Nghiên Thanh cười hì hì tiến đến bên cạnh
cô, đưa bàn tay nhỏ nhắn che môi lại. “Hai người đã phát triển đến giai đoạn
nào rồi? Có hôn môi chưa?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lôi Vận Trình ửng đỏ,
Đỗ Nghiên Thanh nhìn phản ứng của cô chẳng khác gì đã nói lên đáp án, “Vậy làm
cái đó chưa?”
“…”
“Vẫn chưa có à?” Đỗ Nghiên thanh lại thấy
được câu trả lời, có phần hơi thất vọng, “Sư huynh quân tử như thế à? Có phải
đàn ông không vậy?”
Lôi Vận Trình liếc mắt nhìn cô ấy, “Vậy cậu
và đội trưởng thì sao?”
Nói đến điểm này, Đỗ Nghiên Thanh nhụt chí
ngay lập tức. “Cậu nói xem, sao trên đời lại có loại đàn ông cổ hủ như thế, ổng
lấy thân phận ràng buộc tớ, đến bây giờ cũng chưa từng cười với tớ, đáng ghét.”
Lôi Vận Trình nằm sắp xuống, “Sao tớ thấy cậu
có vẻ bất mãn thế!”
Đỗ Nghiên Thanh không chú ý, cô ấy nhỏ giọng
nói thầm với cô. “Tớ thấy sư huynh đang bất mãn đó, Chỉ là anh ấy giả vờ
thôi, trong lòng không chừng đã nhiều lần nghĩ đến việc ăn cậu! Dù sao tớ vẫn
không tin trên đời này còn có một người đàn ông là phiên bản khác của Phương Mặc
Dương, vừa nhìn thấy là biết sư huynh và Phương Mặc Dương không cùng một con đường
rồi.”
“Cậu nhìn ở đâu ra mà nghĩ anh ấy bất mãn vậy?”
Lôi Vận Trình bắt đầu tò mò, Đỗ Nghiên Thanh cười xảo quyệt, vô cùng thần bí
thì thầm với cô, nghe xong mặt cô càng ửng hồng dữ dội hơn.
Đỗ Nghiên Thanh và Lệ Vũ phải về trước buổi
điểm danh tối, mãi cho đến tối, cuối cùng Phong Ấn mới phát hiện Lôi Vận Trình
hơi khác thường, anh giơ tay thử độ ấm trên trán cô, “Không sốt mà, sao mặt đỏ
như vậy? Có nóng không?”
Lôi Vận Trình lắc đầu, “Anh có thể giúp em
chuyện này không?”
“Sao?”
Cô cắn môi, cố gắng lấy hết dũng khĩ để nói
ra lời cả đời muốn giấu diếm cả đêm, “Em… Em muốn tắm.”
Phong Ấn đang uống một hớp nước thì phun ra
hết. “Hả?...”