Anh chàng Hobbit - chương 06a

Chương VI - TRÁNH VỎ DƯA GẶP VỎ DỪA

Bilbo đã thoát khỏi tay lũ yêu tinh, nhưng anh chàng
không biết mình đang ở đâu. Anh chàng đã mất mũ trùm, áo khoác, lương thực, ngựa,
khuy áo và các bạn của mình. Anh chàng cứ tiếp tục lang thang mãi cho tới khi mặt
trời bắt đầu ngả về Tây - phía sau dãy núi. Bóng núi đổ ngang lối mòn dưới chân
Bilbo, và anh chàng ngoái trở lại nhìn. Rồi anh chàng nhìn về phía trước và chỉ
thấy các đỉnh núi cùng những con dốc thoải dần về phía vùng đất thấp và các
bình nguyên thấp thoáng ẩn hiện giữa các lùm cây.

“Trời ơi!” anh chàng kêu to. “Hình như mình đã đến
đúng phía bên kia của Dãy Núi Mù Sương rồi, tới đúng rìa Xứ Xa Xăm rồi! Ôi, chẳng
biết Gandalf và mấy chú lùn đã đến nơi nào đây? Mình chỉ cầu trời là họ không
còn ở trong vòng kiểm soát của lũ yêu tinh nữa!”

Anh chàng cứ đi, đi mãi, ra khỏi cái thung lũng nhỏ
trên cao, vượt qua ven thung và xuống những con dốc ở phía bên kia; nhưng suốt
khoảng thời gian đó trong lòng anh chàng cứ day dứt một ý nghĩ khó chịu. Anh
chàng băn khoăn lẽ nào giờ đây khi đã có chiếc nhẫn thần mà mình lại không trở
lại đường hầm khủng khiếp kia để tìm các bạn. Vừa mới quyết định rằng mình có
nghĩa vụ phải quay trở lại - và cảm thấy rất khổ não về chuyện đó - thì anh
chàng nghe thấy những tiếng nói.

Anh chàng dừng bước và lắng nghe. Có vẻ như không giống
tiếng nói của lũ yêu tinh; thế là anh chàng cẩn thận bò rón rén về phía trước.
Anh chàng đang ở trên một con đường mòn lổn nhổn đá lượn quanh co xuống thấp,
bên trái có một vách đá; phía bên kia là mặt đất dốc dần xuống mãi, và thấp hơn
mặt đường là những thung lũng nhỏ bên dưới chi chít những bụi rậm và cây thấp.
Tại một trong những thung lũng này có tiếng người đang trò chuyện dưới bụi cây.

Anh chàng rón rén lại gần hơn, và khi ngó qua khe giữa
hai tảng đá mòn, anh bỗng nhìn thấy một cái đầu đội mũ đỏ: đó là Balin đang làm
nhiệm vụ cảnh giới. Lẽ ra đã có thể vỗ tay và reo lên vì vui mừng, nhưng anh
chàng không làm thế. Anh chàng vẫn đang đeo chiếc nhẫn vì sợ bất ngờ gặp phải
chuyện chẳng lành, và anh chàng thấy Balin đang nhìn thẳng vào mình mà không hề
biết.

“Mình sẽ cho tất cả bọn họ bất ngờ một phen,” anh
chàng vừa nghĩ bụng vừa trườn vào đám bụi rậm bên rìa thung lũng. Gandalf đang
tranh luận với các chú lùn. Họ đang bàn về tất cả những gì đã xảy ra với họ
trong đường hầm, và đang băn khoăn cân nhắc xem bây giờ phải làm gì. Mấy chú
lùn đang càu nhàu, còn Gandalf thì bảo rằng họ không thể tiếp tục cuộc hành
trình mà bỏ mặc anh chàng Baggins trong tay lũ yêu tinh, không cố tìm hiểu xem
anh chàng còn sống hay đã chết, và không tìm cách cứu anh chàng.

“Suy cho cùng thì cậu ấy là bạn ta,” lão phù thủy
nói, “mà đâu phải một anh chàng kém cỏi. Ta cảm thấy phải có trách nhiệm với cậu
ấy. Ta cầu trời là các bạn chưa mất cậu ấy.”

Các chú lùn muốn biết vì sao lão lại đem theo anh
chàng này, vì sao lão không thể gắn bó với các bạn của mình và tiếp tục lên đường
cùng với họ, và vì sao lão không chọn một ai đó khôn ngoan hơn. “Từ trước tới
giờ anh chàng này gây phiền toái thì nhiều mà được việc thì ít,” một chú lùn
nói. “Nếu bây giờ chúng ta phải quay trở lại những đường hầm ghê tởm ấy để tìm
hắn, thì hắn đúng là thằng chết tiệt, tôi nói thế đấy.”

Gandalf giận dữ trả lời, “Ta đem theo cậu ấy, và ta
không đem theo những đồ vô dụng. Hoặc là các người giúp ta tìm cậu ấy, hoặc là
ta sẽ đi và bỏ mặc các người ở đây mà tự cố gắng hết sức để thoát khỏi tình cảnh
khó khăn này. Chỉ cần tìm lại được cậu ấy, rồi các người sẽ cảm ơn ta trước khi
mọi việc kết thúc đấy. Này Dori, hà cớ gì mà khi trước cậu lại muốn bỏ mặc cậu ấy
mà đi cơ chứ?”

“Vào hoàn cảnh ấy thì đến ông cũng bỏ mặc hắn thôi,”
Dori nói, “khi mà một gã yêu tinh trong bóng tối bỗng chộp lấy cẳng chân ông từ
phía sau, ngoéo chân ông và đá vào lưng ông!”

“Thế sao cậu không nâng cậu ấy dậy lần nữa!”

“Trời ơi! Thế mà ông cũng hỏi được! Lũ yêu tinh loạn
đả và cắn xé trong bóng tối, mọi người ngã đè lên những xác chết và va phải
nhau! Ông suýt nữa đã chặt đứt đầu tôi bằng thanh kiếm Chặt Đầu Kẻ Thù, còn
Thorin thì cứ vung thanh Bổ Đôi Yêu Tinh mà đâm bừa phứa khắp nơi. Đột nhiên
ông vung ra một lóe chớp sáng lòa, và chúng tôi thấy lũ yêu tinh vừa tháo chạy
vừa kêu la inh thiên địa. Ông quát to: “Mọi người hãy theo ta!” và mọi người phải
chạy theo ông. Chúng tôi nghĩ là mọi người đã tuân lệnh. Chẳng có thì giờ mà chần
chừ, như ông đã biết quá rõ, cho tới khi chúng ta băng qua lũ gác cổng, ra khỏi
cái cửa bên dưới và chạy nháo nhào xuống dưới này. Và chúng ta có mặt ở đây tất
cả - chỉ thiếu gã kẻ trộm, cái thằng chết tiệt!”

“Và gã kẻ trộm đây này!” Bilbo vừa nói vừa bước tới,
lẻn vào giữa bọn họ, và tháo chiếc nhẫn ra.

Chao ôi, bọn họ giật nảy cả mình! Rồi họ la lên vì
kinh ngạc và vui mừng. Gandalf cũng ngạc nhiên như bất kỳ ai trong bọn họ,
nhưng có lẽ hài lòng hơn tất cả những kẻ khác. Lão gọi Balin đến và nói cho chú
biết mình nghĩ gì về một chiến sĩ cảnh giới mà lại để cho người ta tiến thẳng
vào giữa bọn họ như vậy mà chẳng báo động gì hết. Đó là một sự thật khiến danh
tiếng của Bilbo lên rất cao đối với mấy chú lùn về sau này. Nếu trước đó họ vẫn
còn cho rằng anh chàng không phải là một tay trộm thượng hạng, bất chấp những lời
tán tụng của Gandalf, thì bây giờ họ không còn hoài nghi gì nữa. Balin là kẻ bối
rối hơn cả, song mọi người đều bảo rằng sự việc vừa rồi là quá tài tình.

Quả thật Bilbo rất hài lòng với sự tán dương của họ
đến mức chỉ cười thầm trong bụng mà chẳng mảy may nói gì về chiếc nhẫn; và khi
họ hỏi thế nào mà anh lại làm được việc ấy, anh chàng nói: “Ồ, chỉ rón rén trên
đường, các bạn biết đấy - rất thận trọng và lặng lẽ.”

“Chà, đây là lần đầu tiên mà thậm chí một con chuột
đã bò một cách thận trọng và lặng lẽ ngay trước mũi tôi mà không bị phát hiện
ra,” Balin nói, “tôi xin ngả mũ bái phục cậu đấy.” Và chú ngả mũ thật.

“Balin sẵn sàng phục vụ,” chú nói.

“Baggins xin được sai bảo,” Bilbo nói.

Sau đó bọn họ muốn biết tường tận về những cuộc mạo
hiểm của Bilbo kể từ khi anh chàng bị lạc, và anh chàng ngồi xuống kể cho họ
nghe tất cả mọi chuyện - trừ việc bắt được chiếc nhẫn (“ngay bây giờ thì chưa
đâu” anh chàng nghĩ bụng). Bọn họ đặc biệt chú ý đến cuộc tranh tài giải câu đố,
và rùng mình khi nghe anh chàng mô tả lão Gollum.

“Và khi đó tôi không nghĩ ra được bất kỳ câu hỏi nào
khác vì có lão ngồi bên cạnh,” Bilbo kết luận; “thế là tôi nói ‘trong túi ta có
cái gì?’ Và lão ta đoán ba lần đều không đúng. Vì vậy tôi nói: ‘thế lời hứa của
ngươi thì sao? Hãy chỉ đường cho ta ra khỏi đây!’ Nhưng lão xông vào để giết
tôi, và tôi chạy, rồi ngã nhào, và lão đã mất tôi trong bóng tối. Sau đó tôi
bám theo lão, bởi tôi nghe tiếng lão tự nói chuyện với mình. Lão nghĩ là tôi thật
sự đã biết đường ra, và thế là lão cứ đi về phía đó. Rồi sau đó lão ngồi ngay ở
lối vào khiến tôi không thể đi qua. Thế là tôi nhảy vọt qua đầu lão và trốn
thoát, rồi chạy mãi xuống tận cái cổng.”

“Thế những tên gác cổng thì sao?” họ hỏi. “Không có
tên nào ư?”

“Ồ, có! Rất nhiều; nhưng tôi luồn lách qua bọn
chúng. Tôi bị mắc kẹt ở cửa, cánh cửa chỉ hơi mở hé, và tôi bị mất rất nhiều
khuy áo,” anh chàng vừa buồn rầu nói vừa nhìn bộ quần áo rách bươm của mình.
“Song tôi đã cố len qua được - và bây giờ tôi ở đây.”

Các chú lùn nhìn anh chàng với một vẻ ngưỡng mộ mới
mẻ khi anh chàng kể về việc luồn lách qua đám lính gác, nhảy vọt qua đầu lão
Gollum, và len qua khe cửa, cứ như thể những việc ấy chẳng khó khăn hoặc đáng sợ
gì lắm vậy.

“Ta đã bảo các vị gì nào?” Gandalf vừa nói vừa cười
to. “Anh chàng Baggins có nhiều khả năng hơn là các vị tưởng đấy.” Khi nói câu
này, lão nhíu cặp lông mày rậm mà nhìn Bilbo với một vẻ khác lạ, và anh chàng
hobbit băn khoăn chẳng biết lão có phỏng đoán gì về cái phần mình đã lược bớt
trong câu chuyện vừa kể không.

Sau đó anh chàng cũng có những câu hỏi của riêng
mình, bởi dù Gandalf vừa mới giải thích mọi chuyện cho mấy chú lùn thì Bilbo vẫn
chưa được nghe. Anh chàng muốn biết lão phù thủy đã quay lại bằng cách nào, và
tất cả bọn họ đang ở đâu.

Lão phù thủy, thú thật, chẳng hề phiền lòng khi phải
kể lể về tài năng của mình thêm lần nữa, vì vậy lúc này lão kể cho Bilbo rằng
lão và Elrond biết rất rõ về sự hiện diện của lũ yêu tinh độc ác ở vùng núi đó.
Song trước kia cổng chính của chúng thường mở ra tại một cái đèo khác, một nơi
qua lại dễ dàng hơn, để chúng có thể thường xuyên bắt được những người bị lỡ đường
trong đêm gần cổng của chúng. Hiển nhiên là người ta đã thôi không đi đường đó
nữa, và bọn yêu tinh hẳn đã mở cổng mới tại đỉnh đèo mà những chú lùn đã đi
qua, mới gần đây thôi, bởi vì cho tới nay người ta thấy đèo này rất an toàn.

“Ta phải xem xem liệu có thể tìm được một gã khổng lồ
tương đối tử tế để mà bịt cái cổng ấy lại không,” Gandalf nói, “nếu không thì
chẳng bao lâu nữa sẽ chẳng ai qua núi được nữa.”

Đêm trước đó, ngay khi Gandalf nghe tiếng hét của
Bilbo, lão đã nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Trong cái ánh chớp giết chết mấy gã
yêu tinh đang định chộp lấy mình, lão đã lẻn ngay vào kẽ nứt, đúng lúc nó khép
lại. Lão lần theo mấy gã yêu tinh đang dồn các tù nhân tới tận rìa tòa lâu đài
lớn, và lão ngồi đó mà trổ phép thần thông tuyệt đỉnh của mình trong bóng tối.

“Việc đó rất là khó, thật thế,” lão nói. “Mạo hiểm
và rủi ro!”

Song, cố nhiên, Gandalf đã đặc biệt nghiên cứu những
phép thuật có sử dụng lửa và ánh sáng (thậm chí anh chàng hobbit vẫn không hề
quên những quả pháo hoa thần diệu tại bữa tiệc buổi tối trước ngày Hạ Chí tại
nhà Lão Took, chắc các bạn còn nhớ). Phần còn lại tất cả chúng ta đều biết -
ngoại trừ việc Gandalf biết tường tận về cái cửa hậu mà lũ yêu tinh gọi là cửa
bên dưới, nơi Bilbo mất những chiếc khuy áo của mình. Trên thực tế, bất kỳ ai từng
quen đi lại qua vùng núi này đều biết rõ cái cửa đó; song lão phù thủy đã phải
chui đầu vào những đường hầm kia để dẫn bọn họ đi đúng hướng.

“Lũ chúng nó làm cái cửa ấy lâu lắm rồi,” lão nói,
“phần để dùng làm lối chạy trốn, nếu chúng cần; phần để làm lối đi ra bên ngoài
thông sang các vùng đất bên kia núi, tại đó chúng vẫn đến những lúc trời tối và
gây nhiều thiệt hại. Bọn chúng luôn canh giữ cửa này và chưa từng có ai tìm
cách bịt nó lại. Sau vụ này chúng sẽ còn tăng cường việc canh gác gấp đôi cho
mà xem,” lão cười to.

Tất cả các thành viên khác cũng cười to. Rốt cuộc
thì họ mất mát khá nhiều, nhưng đã giết được gã Yêu Tinh Chúa và rất nhiều gã
khác nữa, và tất cả bọn họ đều chạy thoát, như vậy có thể nói là cho tới lúc
này họ đã thắng lớn.

Song lão phù thủy kêu gọi mọi người phải tỉnh táo.
“Bây giờ chúng ta phải lập tức tiếp tục hành trình, vì đã được nghỉ ngơi một
chút rồi,” lão nói. “Đêm đến là hàng trăm gã bọn chúng sẽ ào ra đuổi theo chúng
ta, mà lúc này bóng đã ngả dài rồi. Bọn chúng có thể ngửi được vết chân của
chúng ta nhiều giờ liền sau khi chúng ta đã đi qua. Trước khi trời tối chúng ta
phải đi được thêm nhiều dặm đường nữa. Nếu thời tiết cứ đẹp thế này thì sẽ có
chút ánh trăng, mà được như thế thì thật may mắn. Không phải vì bọn chúng ngại
gì ánh trăng đâu, mà bởi chúng ta sẽ có chút ánh sáng để mà đi cho đúng đường.”

“Ồ, phải rồi!” lão trả lời thêm mấy câu hỏi của anh
chàng hobbit. “Ở trong đường hầm của lũ yêu tinh, cậu quên mất thời gian rồi đấy.
Hôm nay là thứ Năm, và cái lúc chúng ta bị bắt là đêm thứ Hai hoặc sáng thứ Ba.
Chúng ta đã vượt nhiều dặm đường dài, đã đi xuống mãi qua tâm của dãy núi, và
lúc này thì đang ở phía bên kia - đúng là một đường tắt. Nhưng chúng ta chưa tới
địa điểm mà con đường đèo của chúng ta có lẽ đã dẫn đến; chúng ta còn ở quá xa
về phía Bắc, và phía trước mặt là một vùng nguy hiểm. Mà chúng ta hiện nay vẫn ở
khá cao trên núi đấy. Nào, đi thôi!”

“Tôi đói quá đi mất,” Bilbo rên rỉ, anh chàng bỗng
nhận ra rằng đã từ đêm hôm qua rồi đêm hôm kia rồi đêm hôm kìa nữa mình chưa được
bữa nào vào bụng. Phải thông cảm với anh chàng hobbit về chuyện này! Cái bụng
anh chàng hình như hoàn toàn kẹp lép và đói mềm, đôi chân thì loạng choạng, bởi
lúc này niềm phấn khích đã qua đi.

“Chẳng thể làm gì khác được,” Gandalf nói, “trừ phi
cậu quay trở lại và tế nhị đề nghị lũ yêu tinh cho cậu xin lại con ngựa và hành
lý của mình.”

“Không đâu, cảm ơn ông!” Bilbo nói.

“Thế thì rất tốt, chúng ta phải thắt chặt dây lưng lại
mà tiếp tục lê bước thôi - nếu không, chúng ta sẽ bị biến thành bữa tối, mà điều
đó còn tệ hại hơn nhiều so với việc chúng ta không được ăn tối đấy.”

Trong lúc họ tiếp tục đi, Bilbo nhìn ngang nhìn ngửa
tìm cái gì để ăn, nhưng những cây mâm xôi vẫn còn đang đơm hoa, và tất nhiên là
không có quả, thậm chí cả những cây táo gai cũng vậy. Anh chàng gặm một ít lá
chua me đất và uống nước từ một dòng suối nhỏ chảy ngang qua đường, rồi ăn ba
quả dâu dại tìm được bên bờ suối, nhưng cũng chẳng đỡ đói là bao.

Họ vẫn tiếp tục đi mãi. Con đường gồ ghề biến mất. Bụi
rậm và cỏ dài xen giữa các tảng đá, những trảng cỏ thỏ gặm, rồi thì húng tây,
xô thơm, kinh giới, hồng dại vàng tất thảy đều biến mất, và họ thấy mình đang ở
trên đỉnh một con dốc vừa rộng vừa dốc ngược do những hòn đá rơi xuống tạo nên,
đó là những gì còn lại của một trận lở đất. Khi họ bắt đầu xuống dốc, rác rưởi
cùng những hòn sỏi nhỏ lăn khỏi chân họ; chẳng bao lâu sau những mảnh đá vỡ to
hơn ào ào rơi xuống khiến những hòn đá khác dưới chân họ cũng bắt đầu trượt lăn
đi; rồi những tảng đá bị quấy rầy nảy bật lên, ầm ầm lao xuống cùng cát bụi. Chẳng
mấy chốc, toàn bộ con dốc ở phía trên lẫn phía dưới họ dường như đang dịch chuyển,
và họ trượt đi, tất cả túm tụm vào nhau trong cảnh đá tảng, đá hòn vừa trượt vừa
rơi ầm ầm hỗn loạn đến kinh người.

Chính cái đám cây cối ở chân dốc đã cứu họ. Họ trượt
vào bìa một cánh rừng thông thoải dần lên từ khu rừng sẫm tối của những thung
lũng bên dưới đến tận dốc núi này. Vài người tóm được vào thân cây và đu mình
xuống những cành cây thấp bên dưới, vài người khác (như anh chàng hobbit nhỏ
bé) ẩn sau một gốc cây để tránh cuộc công kích của các tảng đá. Chẳng bao lâu mối
nguy hiểm đã hết, trận sạt lở đã dừng lại, chỉ còn nghe thấy những tiếng lạo xạo
yếu ớt cuối cùng khi những tảng đá lớn nhất trong số những tảng đá bị quấy rầy
vừa chồm nhảy vừa quay tròn giữa bãi dương xỉ diều hâu và đám rễ thông mãi tít
bên dưới.

“Chà! Trận sạt lở vừa rồi đã đưa chúng ta đi một
quãng,” Gandalf nói; “và ngay cả lũ yêu tinh truy tìm chúng ta cũng khó có thể
lặng lẽ mò xuống đây.”

“Hẳn là thế rồi,” Bombur làu bàu; “nhưng chúng quăng
những tảng đá cho lăn chồm chồm xuống đầu chúng ta cũng đâu khó khăn gì.” Mấy
chú lùn (và Bilbo) chẳng vui vẻ gì, họ đang xoa bóp cẳng chân và bàn chân bầm
giập của mình.

“Vớ vẩn! Chúng ta sắp sửa rẽ ngang ở đây, ra khỏi hướng
của đường trượt rồi. Chúng ta phải nhanh nhanh lên! Hãy nhìn ánh nắng kia kìa!”

Mặt trời đã xuống sau dãy núi từ lâu. Những cái bóng
đổ xuống quanh họ đang ngày một thẫm, dù rằng ở tít xa qua đám cây cối và phía
trên những ngọn cây đen ngòm mọc ở những chỗ thấp hơn bên dưới, họ còn có thể
nhìn thấy ánh chiều trên những bình nguyên phía bên kia. Lúc này họ cố sức khập
khiễng bước thật nhanh xuống những con dốc thoai thoải trong rừng thông theo một
đường mòn chênh chếch về phía Nam. Thỉnh thoảng họ len lỏi qua một rừng dương xỉ
diều hâu bạt ngàn, những tấm lá lược vươn cao quá đầu anh chàng hobbit; đôi lúc
họ lặng lẽ cất bước trên một thảm lá thông; và suốt khoảng thời gian ấy cảnh ảm
đạm của rừng cây mỗi lúc một nặng nề hơn và vẻ u tịch càng lúc càng bí ẩn hơn.
Tối hôm đó không có lấy một ngọn gió để đem đến cho những cành cây một tiếng thở
dài của biển.

“Chúng ta có phải đi xa thêm chút nào nữa không?”
Bilbo hỏi, khi trời đã tối đến mức anh chàng chỉ có thể nhìn thấy bộ râu của
Thorin ve vẩy bên cạnh mình, và yên tĩnh đến nỗi anh chàng nghe tiếng thở của mấy
chú lùn chẳng khác nào một tiếng động lớn. “Các ngón chân tôi bầm giập và vẹo vọ
hết cả rồi, cẳng chân tôi thì đau, còn cái bụng thì lép kẹp như bao tải rỗng ấy.”

“Đi thêm một chút thôi,” Gandalf nói.

Sau một quãng thời gian dường như dài đến hàng thế kỷ,
họ bỗng đến một khoảng trống tại đó không có cây cối. Trăng đã lên và rọi sáng
đất ấy. Không hiểu vì sao tất cả bọn họ lại có cảm giác rằng nơi đó chẳng an
lành gì, dù rằng họ chẳng nhìn thấy chuyện gì không ổn cả.

Bỗng họ nghe thấy một tiếng hú tít xa dưới chân đồi,
tiếng hú dài nghe đến rùng mình. Một tiếng khác đáp lại từ phía bên phải và gần
họ hơn rất nhiều, sau đó lại có tiếng hú đáp lại khác không xa lắm về phía bên
trái. Đó là lũ chó sói hú trăng, bầy sói đang tập hợp nhau lại!

Gần cái hang của anh chàng Baggins ở quê nhà không
có chó sói sinh sống, nhưng anh chàng biết âm thanh ấy. Anh chàng đã được nghe
mô tả khá nhiều trong các câu chuyện kể. Một người anh họ của anh chàng (bên họ
Took), trước kia từng đi đây đó rất nhiều, vẫn thường nhại tiếng hú đó để dọa
anh chàng. Nghe tiếng hú ấy dưới vầng trăng giữa rừng quả là quá sức chịu đựng
của Bilbo. Thậm chí những chiếc nhẫn thần cũng chẳng có công dụng gì lắm đối với
lũ sói - đặc biệt đối với bầy sói ác sống dưới bóng dãy núi đầy rẫy yêu tinh, tại
Rìa Xứ Hoang Vu, trên biên giới của xứ chưa từng biết. Những con sói loại này
thính mũi hơn yêu tinh, và chẳng cần nhìn thấy chúng cũng bắt được bạn!

“Chúng ta biết làm gì bây giờ! Chúng ta biết làm gì
bây giờ!” anh chàng kêu to. “Thoát khỏi yêu tinh để bị sói vồ!” anh chàng nói,
và những lời đó trở thành một câu tục ngữ, dù bây giờ chúng ta nói “tránh vỏ
dưa lại gặp vỏ dừa” cũng trong những hoàn cảnh khó chịu như vậy.

“Trèo lên cây nhanh lên!” Gandalf kêu to; và họ chạy
tới những cái cây ở ven trảng, tìm kiếm các cây có cành khá thấp hoặc mảnh mai
để trèo lên. Họ tìm được rất nhanh, các bạn có thể đoán được, và trèo lên thật
cao đến chừng nào còn có thể tin tưởng được vào những cành cây. Các bạn hẳn đã
cười to (từ một khoảng cách an toàn), nếu nhìn thấy các chú lùn ngồi vắt vẻo
trên cây với chùm râu phất phơ thõng xuống dưới, giống như những lão già quý
phái gàn dở đang giả làm trẻ con. Fili và Kili trên ngọn một cây thông rụng lá
cao vút như một cây thông Noel khổng lồ. Dori, Nori, Ori, Oin và Gloin thì thoải
mái hơn trên một cây thông đồ sộ có cành nhánh cân đối vươn ra thành tầng giống
như những chiếc nan hoa trong một bánh xe. Bifur, Bofur, Bombur và Thorin ở
trên một cây thông khác. Dwalin và Balin đã trèo lên một cây linh sam cao, mảnh
và ít cành, còn đang tìm chỗ ngồi trong tán lá xanh của mấy cành cao nhất.
Gandalf ở cao hơn những người khác rất nhiều, lão tìm được một cái cây mà họ
không thể trèo lên được, một cây thông lớn sừng sững ngay tại rìa trảng. Lão
hoàn toàn bị che khuất trong đám cành lá, song các bạn có thể nhìn thấy mắt lão
lập lòe trong ánh trăng mỗi khi lão ngó ra ngoài.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3