Mục tiêu đã định, chương 10

Chương 10. Tình yêu kiên trì sáu năm nhớ mãi không
quên

 

Tối hôm đó, ai cũng không được gõ cửa phòng
Lôi Vận Trình. Sáng hôm sau, Lôi Khải đến bàn dùng điểm tâm để đến công ty thì
nhìn lên lầu, “Gọi nó xuống giường ăn cơm.”

Miệng Lôi Dật Thành cắn nửa miếng bánh mì,
tay thì tra chìa khóa dự phòng vào ổ để mở cửa phòng em gái, anh ta không khỏi
nhíu mày, Lôi Vận Trình vẫn mặc chiếc váy hôm qua, cô nằm cứng đờ ở trên gường,
ánh mắt mở to, ngơ ngác không có tinh thần. Lôi Dật Thành đi tới giường ngồi xuống
bên cạnh sờ sờ trán cô, xác nhận cô không bị sốt. “Xuống giường ăn cơm đi?”

“Bố đi rồi hả?”

“Đi rồi.”

“Mẹ đâu?”

“Giờ này chắc chắn là còn đang ngủ.”

Lôi Vận Trình trở mình một cái, cô lấy chăn
trùm kín bản thân, Lôi Dật Thành thấy ở phía dưới chăn run run động đậy, bên
trong phát ra tiếng khóc đè nén. Thanh âm rất nhỏ, giống như con chó nhỏ nức nở,
Lôi Dật Thành trầm mặc ăn hết miếng bánh mì, anh ta đứng dậy giúp cô lấy sách vở
hôm nay học để vào cặp. “Hôm nay em chỉ có giờ học vào buổi sáng, nếu tâm trạng
không tốt thì nghỉ đi, anh sẽ giúp em xin phép giáo viên.”

Bỗng nhiên Lôi Vận Trình nhảy phốc lên tung
chăn ra, bật dậy từ trên giường trừng mắt nhìn anh trai. “Em bị gì mà anh phải
xin phép thay em? Bởi vì thất tình? Bởi vì bị người ta từ chối? Anh, anh đúng
là hiểu rõ chuyện của em, anh với Phong Ấn tính gì thế? Có thể nói cho em biết
không? Em cũng sẽ phối hợp thật tốt kế hoạch của các anh.”

Sắc mặt Lôi Dật Thành bỗng chốc sa sầm xuống,
“Em ăn nói với anh như vậy sao?”

“Em nói sai rồi sao?” Lôi Vận Trình thét lớn
với anh ta, cô nhảy xuống giường, giật lấy sách trong tay anh trai ném mạnh xuống
đất. “Muốn dùng cách này để em từ bỏ đúng không? Nếu em không buông tay thì
sao? Các anh sẽ có hành động kế tiếp à?”

“Lôi Vận Trình, chú ý thái độ của em!” Tính
cách Lôi Dật Thành rất dễ nổi nóng, anh ta liền phát hỏa, sao có thể để cho cô
la hét. “Nhìn rõ xem em đang nói chuyện với ai!”

“Lôi Dật Thành! Vậy hẳn là anh nhìn rõ người
mà anh ngấm ngầm mưu tính là ai! Em là em gái anh! Anh thông minh, em cũng đâu
có ngốc hơn anh!”

Lôi Dật Thành chợt mở to ánh mắt sắc bén của
mình, theo bản năng, anh ta giơ tay lên rồi dừng lại ở giữa không trung. Ngay lập
tức, trong mắt Lôi Vận Trình tràn ngập nước mắt, cô lại cố gắng đè nén để không
cho chúng rơi xuống, “Rốt cuộc là em sai rồi sao? Không phải là em thích anh ấy
à? Sao tất cả mọi người ai cũng muốn đánh em?”

Lôi Dật Thành rút tay lại, nắm chặt thành
quyền, “Em xác định anh ngầm lập kế với em nhanh như thế sao? Anh là anh trai của
em, anh chỉ muốn tốt cho em, để em yên ổn, đến trường, lập gia đình, vui vẻ sống
cả đời, đây là ngầm ngầm mưu tính với em sao?”

Lôi Vận Trình mấp máy môi, cô kiềm nén một
lúc lâu sau mới mở miệng, “Nếu chị Tử Du là niềm vui của anh, vậy Phong Ấn
chính là niềm vui của em, anh từ bỏ được chị Tử Du, em sẽ từ bỏ Phong Ấn ngay lập
tức.”

Trái tim Lôi Dật Thành bỗng nhiên căng thẳng,
anh ta không hề nghĩ đến tình cảm của cô với Phong Ấn lại sâu sắc như vậy, “Cái
này… Không giống nhau.”

“Yêu đương của anh là tình yêu, yêu đương của
em là hồ đồ à?” Lôi Vận Trình lau mắt, cô xoay người đi đến tủ quần áo tìm đồng
phục thay, lấy cặp rồi bước đi, lúc đi đến cửa thì quay lại hỏi Lôi Dật Thành.
“Có phải bởi vì tuổi em còn nhỏ, cho nên tình cảm của em bị tùy tiện xem thường,
bị tùy ý thương hại ở trong mắt mọi người hay không, có thể nói nôm na là mọi
người nghĩ tình cảm của em chẳng qua là phút nông nổi của tuổi trẻ, ý nghĩ nhất
thời không bình tĩnh, mặc dù bị ép phải từ bỏ cũng không hề đau khổ, đúng
không?”

Cô hỏi xong thì chạy nhanh xuống dưới lầu
đi học, Lôi Dật Thành trừng mắt nhìn cửa phòng trống không, anh ta á khẩu không
nói được lời nào, thậm chí có phần không tin con nhóc có khí thế bức người này
chính là em gái của mình. Nhưng thực sự có lẽ bản thân anh ta cũng giống như cô
nói, trong lúc vô tình đã xem thường tình cảm của cô…

***

Ở một nơi khác trong thành phố, có người
say rượu đầu đau như búa bổ, có người bị một nụ hôn đã hiểu ra toàn bộ rồi
không thể chợp mắt cả buổi tối. Sáng sớm, Phong Ấn đã bị người nào đó gọi điện
bắt ngồi đậy, ngoài cửa là Lục Tự mang theo hai phần điểm tâm, hai mắt tỏa sáng
như sói đói. “Tớ mời cậu ăn sáng!”

Phong Ấn hung hăng liếc anh ta một cái,
nghiêng người để anh ta đi vào. “Cậu không biết tớ uống nhiều nên cần nghỉ ngơi
à?”

Lục Tự da mặt dày cười ha ha chế giễu, “Về
điểm này, một chút rượu kia làm sao mà đủ, dù có mệt mỏi thì cậu cũng là quân
nhân.”

“Còn nói nhảm nữa thì cút đi.” Phong Ấn xoa
xoa huyệt thái dương mắng Lục Tự. “Có việc gì nói nhanh lên, cả đêm qua tớ mới
ngủ được có vài phút thôi đấy.”

Lục Tự nhíu mày. “Cậu không uống rượu vào rồi
thú tính ép buộc giáo dục giới tính cô bé đó cả đêm đó chứ?”

“Thực sự là bị cậu nói trúng rồi.” Vẻ mặt
không biểu cảm, Phong Ấn mở nắp bát cháo ra húp một hớp, cháo nóng hổi như thế
mà chảy vào dạ dày cũng không hề khó chịu. Lục Tự ở bên cạnh không nói gì cả,
anh lại không biết thực sự anh ta đang nghĩ gì. Phong Ấn liếc mắt nhìn anh ta,
lại chuyên tâm ăn cháo. “Không tin là thật đó chứ? Tớ tùy tiện nói thôi.”

Lục Tự thở dài, “Bạn bè gặp khó khăn.”

Động tác của Phong Ấn sựng lại một chút
nhưng cũng không ai phát hiện, anh lấy một cái bánh bao nhỏ. “Lần nào cậu cũng
gặp khó khăn, mỗi lần gặp một cô gái là một lần gặp khó khăn.”

“Lúc này là gặp khó khăn thật sự.”

“Vậy lúc trước cậu nói là giả à.”

Lục Tự nháy mắt mấy cái rồi gật đầu. “Đúng
vậy, nhưng bạn thân à, đây là lần đầu tiên tớ vì một người con gái mà mất ngủ,
ôi, cậu nói xem, cô ấy hấp dẫn ở chỗ nào? Nhưng thật sự là hôn một cái thì
không thể quên được cảm giác đó.”

Phong Ấn nhếch môi cười, “Nếu như tớ thấy
được cô ấy hấp dẫn ở đâu thì còn đến phiên cậu sao?”

Lục Tự nghe anh nói những lời này thì buông
thìa cháo đã đưa đến miệng xuống, vô cùng nghiêm túc hỏi anh: “Cậu thực sự
không có cảm giác với cô bé đó?”

“Không có.” Phong Ấn trả lời không hề do dự,
nhanh đến mức Lục Tự có chút không tin.

“Một chút cũng không có?”

“Lải nhải như phụ nữ, nếu đã là phụ nữ mà tớ
thích, tớ sẽ dốc toàn bộ sức lực bảo vệ cô ấy, sẽ không để người khác có bất kì
cơ hội nào chạm vào đâu.” Phong Ấn buông đũa, không muốn ăn nữa.

Lục Tự chớp mắt nhìn anh, giống như đang
tìm kiếm chút dấu vết để lại trên mặt anh. Phong Ấn lấy khăn lau miệng, châm một
điếu thuốc ung dung tiếp nhận cái nhìn của anh ta. “Cần phải nối dối cậu sao?”

Lục Tự giương môi, “Đề nghị cung cấp kỹ
càng tư liệu của mục tiêu, đảm bảo chính xác trúng mục tiêu.”

Phong Ấn lắc đầu cười, “Cậu có kế hoạch
gì?’

“Bắt được trong một tháng!”

Phong Ấn trầm ngầm một lát, “Vậy phải xem cậu
có khả năng đó hay không.”

Ai cũng cho rằng ít nhất tinh thần của Lôi
Vận Trình sẽ sa sút, suy sụp vài ngày, nhưng ngoại trừ sáng sớm hôm đó ra thì
không hề phát hiện cô khóc lần nào nữa, mỗi ngày cứ đến trường như thường lệ, gặm
sách ôn bài, càng không bỏ qua chuyện rèn luyện thể lực, ngoại trừ việc không
cười, tất cả mọi hoạt động đều vô cùng bình thường phảng phất như chưa hề có
chuyện gì xảy ra.

Phong Ấn nghe Lôi Dật Thành nói xong, anh
không khỏi buông gậy bi da xuống suy nghĩ. “Không có gì khác thường sao? Gien của
bố mẹ cậu thật tốt, sinh ra một cô nhóc như thế.”

Lôi Dật Thành nhìn đưa mắt nhìn một người
đàn ông khác cả ngày chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. “Có
chuyện gì xảy ra với Lục Tự vậy?”

Phong Ấn đánh một đường bóng, anh đang tính
toán đường đi tiếp theo của trái bóng. “Hóa ra bạn ở Học viện Phi hành của tớ,
là bạn thân cũng là đối thủ, nhưng hiện tại cậu ấy đang mang một thân phận, để
theo đuổi em gái niềng răng.” Đang chuẩn bị tư thế đánh bóng thì anh bị Lôi Dật
Thành đá vào mông một cái, cả người bổ nhào về phía trước, trái bóng bay về
phía trước, còn Phong Ấn ngã xuống dưới chân của Lục Tự.

“Cậu uống lộn thuốc à! Muốn đánh nhau thì
nói một tiếng anh đây sẽ đến tại chỗ phục vụ cậu!” Phong Ấn nhanh nhẹn đứng
lên, ném gậy bida lên bàn, bắt đầu xắn tay áo. Lôi Dật Thành lấy thuốc để lên gạt
tàn, cởi hai cúc áo ra, anh ta cũng đang nóng lòng muốn thử sức. “Ở đây nhỏ
quá, hoạt động không thoải mái, ra ngoài đi.”

Hai người một trước một sau hùng hổ kéo
nhau ra ngoài, khiến toàn bộ những người có mặt trong phòng đánh bi da đều ngơ
ngác không hiểu gì. Một anh chàng ở bên cạnh bước đến bàn day day người Lục Tự,
“Đại ca, hai anh bạn của anh muốn đánh nhau kìa, anh không đến xem à?”

“Không chết được đâu, đi chỗ khác chơi đi.”
Lục Tự không thèm liếc mắt nhìn anh chàng đó, chỉ lạnh lùng trả lời một câu,
anh chàng kia hậm hực bực bội rời đi. Lục Tự đã gửi đi hai tin nhắn, đợi cả đêm
cũng không thấy Lôi Vận Trình trả lời một chữ, anh ta không khỏi cảm thấy bản
thân buồn cười. Lục Tự nhặt trái bóng trên bàn xoa xoa, anh ta lấy gậy bi da
đánh một đường chuẩn xác, trái bóng rơi vào lỗ.

Lôi Dật Thành tìm một nơi khá hẻo lánh rồi
kéo cổ áo Phong Ấn, “Cậu nghĩ gì mà lại tìm cho nó một người phi công hả?”

“Em gái nhà cậu có sức hấp dẫn, Lục Tự nhất
kiến chung tình với cô ấy, vừa hôn đã ước hẹn.” Phong Ấn mở tay Lôi Dật Thành
ra, kéo kéo cổ áo, nở nụ cười, “Cái này không phải sẽ rất tốt sao, nhân cơ hội
đó dời sự chú ý của cô ấy. Lục Tự rất xuất sắc, sẽ không bao giờ phụ bạc Trình
Trình.”

Lôi Dật Thành trầm mặc, anh ta xoay người
tay chống lên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài rồi hít thở thật sâu, trong con
ngươi của anh ta hiện ra vẻ tự trách bản thân mình. “Tớ cảm thấy bản thân thật
sự giống một thằng khốn, bảo cậu đi thương hại nó, coi nó như trái bóng đá qua
đá lại, cậu từ chối nó còn không đủ sao mà lại đùn đẩy nó cho thằng đàn ông
khác nữa.”

Rõ ràng động cơ ban đầu rất tốt, tại sao lại
trở thành tình trạng bây giờ?

Phong Ấn nghiêng đầu, “Tớ cũng không muốn đối
xử với em ấy như thế, nhưng chỉ vài ngày nữa là tớ phải về rồi, không tuyệt tình
một chút chẳng lẽ lại dây dưa với em ấy? Đau dài không bằng đau ngắn, đạo lí
này cậu không hiểu sao?”

Hiểu, nhưng anh ta thật sự không thể an
lòng để cho em gái chịu tổn thương như vậy, cắt đứt con đường tình duyên của
cô.

***

Buổi tối Lôi Vận Trình chạy bộ về nhà,
trong nhà chỉ có Thương Tiểu Thiền. Lúc cô bước vào nhà thì Thương Tiểu Thiền
bưng một bát súp gà nóng hổi từ trong phòng bếp bước ra, “Tiểu Tranh Tử(1), nếm
thử xem có ngon không!”

(1) Tiểu Tranh Tử: Trái cam nhỏ

“Vâng, con đi tắm thay quần áo trước rồi xuống.”
Lôi Vận Trình chạy lên lầu, một lát sau cô xuất hiện với dáng vẻ gọn gàng thoải
mái xuống lầu. “Bố và anh đâu ạ?”

Lôi Vận Trình ngồi xuống ăn súp, Thương Tiểu
Thiền đứng phía sau chải tóc cho cô. Tóc cô dày và bóng mượt, cảm giác sờ vào rất
dễ chịu khiến người khác không muốn buông tay, từ nhỏ đến lớn cô vẫn để tóc
dài, Thương Tiểu Thiền thường hay vấn tóc cho cô thành nhiều kiểu, vô cùng xinh
đẹp, “Bận việc riêng của mình hết rồi, đàn ông ngoại trừ lúc ngủ ra thì hầu như
đều bận, con tìm họ có việc gì à?”

“Không có gì cả, bọn họ không có ở đây con
có thể thoải mái hơn chút.” Lôi Vận Trình múc một thìa canh thổi nguội, dáng vẻ
vô ý trả lời, khóe môi Thương Tiểu Thiền hơi mấp máy, giọng nói vẫn như ngày
thường, “Mẹ thích nhất là tóc của con, cắt đi thật sự rất đáng tiếc.”

Lôi Vận Trình đang ăn súp dừng lại một
chút, “Mẹ, mẹ cũng phản đối con sao?”

Thương Tiểu Thiền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh
cô, nuông chiều xoa xoa gương mặt bị hơi nước làm ửng đỏ. “Mẹ luyến tiếc tóc của
con, từ nhỏ đến lớn mẹ đã phản đối con làm chuyện gì chưa?”

Lôi Vận Trình cúi đầu ăn súp gà không nói
chuyện, Thương Tiểu Thiền thở dài, “Thời gian thật sự trôi quá nhanh, Tiểu
Tranh Tử của mẹ đã lớn như vậy rồi, ngay cả người trong lòng cũng đã có, mẹ cảm
thấy rất buồn.”

Lôi Vận Trình nhịn không được bật cười,
“Anh cũng sợ bộ dạng này của mẹ.”

“Con bé không có lương tâm này.” Vẻ mặt của
Thương Tiểu Thiền vô cùng buồn bã, tiếp đó bà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm
mại của cô. “Mẹ hỏi con vấn đề này nhé.”

Nụ cười trên mặt Lôi Vận Trình biến mất,
“Không cần hỏi, con thật sự thích anh ấy, không mù quáng, cũng không phải là một
cô gái nhỏ ngưỡng mộ một người đàn ông trưởng thành, chính là thích, tình yêu
kiên trì sáu năm nhớ mãi không quên.”

Vẻ mặt của Thương Tiểu Thiền giương lên,
“Khẳng định như vậy?”

Lôi Vận Trình ăn một thìa súp gà, hít hít
mũi. “Trước kia con không dám cho mọi người biết, bảo anh giữ bí mật cho con,
anh nói con kiên trì không được bao lâu rồi sẽ quên anh ấy, con cũng hy vọng điều
đó không đúng sự thật, nhưng hôm đó anh nói với con anh ấy đã trở về, lúc đó
con đã khóc ngay lập tức, giống như trái tim đã nhảy ra khỏi lồng ngực, bản
thân con cũng không hiểu vì sao con lại khóc, con cảm thấy mình rất vô dụng. Mẹ,
mẹ có hiểu cảm giác của con không, giống như mị lực của yêu ma, con hoàn toàn
không thể khống chế được, con lại lo lắng nếu con tự nhiên tỏ tình thì sẽ bị
anh ấy xem thường, kết quả bây giờ lại càng tệ hơn, dường như anh ấy chỉ hận
không thể ném con ra thật xa.”

Sau sáu năm, khi gặp lại người đàn ông đó,
Lôi Vận Trình đã biết cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại trong tay anh. Hai người bọn họ
chỉ có hai loại kết quả: Một, cô yêu anh, anh cũng yêu cô; hai, cô yêu anh, anh
không yêu cô.

Trong lòng Thương Tiểu Thiền âm thầm đau đớn,
nhìn tình cảnh của con gái hiện nay khiến bà nhớ đến bản thân mình năm đó. Lúc
đó, ở trước mặt Lôi Khải bà chỉ hận không thể cầu xin ông yêu bà, bà vẫn giữ
dáng vẻ kiêu ngạo, nỗ lực không vứt bỏ lòng tự tôn của người phụ nữ. “Trong
chuyện này, ai cũng không giúp được con.”

Lôi Vận Trình chậm rãi gật đầu, “Con biết
có đôi khi con người rơi vào lốc xoáy không thể nào tự mình thoát ra được, ngay
cả bản thân cũng biết rất rõ, nhưng khi mọi người trên toàn thế giới đều phủ định
mình, bản thân sẽ tự sinh ra một loại bản năng hoài nghi chính mình.” Cô buông
thìa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Thương Tiểu Thiền, “Nhưng con chưa hề
hoài nghi tình cảm của mình dành cho anh ấy, con rất muốn là một đứa con gái
ngoan nghe lời mọi người không làm ra những chuyện khiến mọi người lo lắng,
nhưng con không tìm thấy một lý do thuyết phục nào để bản thân con từ bỏ Phong Ấn
cả mẹ à.”

Thương Tiểu Thiền vừa định mở miệng đã nghe
thấy từ cửa truyền đến tiếng vang, sau khi thấy Lôi Khải thì đứng dậy đón ông.
“Ăn gì chưa?”

“Ừ.” Lôi Khải trả lời qua loa, rồi đặt một
nụ hôn nhẹ lên trán bà như thường lệ, ông nhìn Lôi Vận Trình nhưng không nói gì
rồi trực tiếp đi lên lầu.

Đêm khuya, Lôi Khải từ thư phòng trở lại
phòng ngủ, ông lên giường với động tác vô cùng nhẹ. Thương Tiểu Thiền thuận thế
dựa vào lòng ông, ôm lấy tay ông rồi tìm một tư thế thoải mái.

“Chưa ngủ à?” Lôi Khải biết bà rất khó ngủ,
luôn vì chuyện này mà đau lòng.

Một lúc lâu sau, trong bóng đêm Thương Tiểu
Thiền ôm ông càng chặt, “Lôi Khải, có đôi khi em nghĩ đến mà thấy sợ.”

“Sợ cái gì?” Lôi Khải không hiểu.

“Nếu lúc trước em không kiên trì, bị anh lạnh
lùng vô tình từ chối, đe dọa dụ dỗ từ bỏ thì bây giờ người phụ nữ nằm bên cạnh
anh nhất định không phải là em.”

Lôi Khải mỉm cười, “Anh xấu xa như vậy
sao?”

“Nói như vậy là thực sự đã giữ thể diện cho
anh lắm rồi đó.” Thương Tiểu Thiền hừ lạnh, “Ít nhất, hành vi làm anh trai của
Phong Ấn với Tiểu Tranh Tử vẫn là cực kì tốt, lúc trước, anh chỉ hận không thể
đóng gói em lại rồi đem em bán đi, hoặc là dứt khoát với em, nói về tàn nhẫn
tuyệt tình, Phong Ấn tuyệt đối không bằng anh.”

Lúc còn trẻ ông đúng là một tên khốn, may mắn
là cuối cùng hai người vẫn đến được với nhau. Lôi Khải rút cánh tay ra, nghiêng
người ôm bà, thể hiện bản thân đã mắc nợ bà. “Nói như vậy, anh còn phải cảm ơn
thằng đó vì đã nương tay đối với con gái của anh?”

 

Nhắc đến người này, Lôi Khải không thể
không có chút tức giận, Thương Tiểu Thiền lại ghé vào lòng ông rồi cười. “Ai
cũng nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố, còn con rể là kẻ thù, anh
không thấy giọng điệu của mình tràn đầy mùi vị giấm chua sao.”

“Ghen với con gái? Em thật sự là không biết
ngượng.” Nói đến đây, Lôi Khải bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, “Cái gì con
rể, nó muốn cưới con gái của anh cũng phải thông qua sự đồng ý của anh, lấy
toàn bộ Phong thị làm sính lễ anh cũng không cần.”

Thương Tiểu Thiền không nói vòng vo với ông
nữa, bà xoay người nhìn ông, “Những lời Tiểu Tranh Tử nói lúc tối anh có nghe
thấy không?”

“… Nghe rồi.”

“Anh không muốn nó chọn con đường giống như
em, anh thấy Phong Ấn là đã muốn đánh nó, nếu anh đánh nó thì Trình Trình không
thể không làm ầm lên.” Lôi Khải thật sự tức giận, nói như thế nào thì cũng là
con gái mà ông đã nuôi dưỡng mười tám năm, nhưng lại một mực bất hòa với ông!
Đúng là Tiểu Bạch mắt sói!(2)”

(2) Tiểu Bạch mắt sói: Kể về một cô bé Tiểu
Bạch sống ở nhà bà ngoại, nhưng khi có cái gì tốt đều mang cho ông nội, nên từ
đó có câu “Tiểu Bạch mắt lang” dùng để chỉ người vô tâm.

“Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ y như một
đứa trẻ?” Thương Tiểu Thiền đấm ông, Lôi Khải kéo bà vào lòng, vùi đầu vào cổ
bà trầm mặc không nói gì.

“Tiểu Thiền… Anh không nỡ thấy con chịu khổ,
anh đã từng nói với chính mình là anh luôn muốn để em và con sống thật tốt.”
Không biết đã qua bao lâu, Lôi Khải mới mở miệng.

Trong cổ họng của Thương Tiểu Thuyền phình
to đắng chát, lặng lẽ giương môi.

“Hổ phụ không sinh chó con, anh đã quá xem
thường Trình Trình.”

***

Trong một quán bar nào đó, vài ngày không
nhận được tin nhắn hồi âm, rốt cuộc Lục Tự cũng không kiềmm chế tính tình được
nữa mà gọi điện thoại cho Lôi Vận Trình, thứ anh ta nghe được cũng chỉ là một
giọng nói lặp đi lặp lại. Anh ta nhoẻn miệng suy ngẫm, rồi nâng ly với Phong Ấn,
sau đó ngửa đầu một hơi uống hết sạch. “Lôi Vận Trình, không chiếm được cô ấy,
tớ sẽ không tên Lục Tự.”

Phong Ấn và người phụ nữ ở bàn đối diện
đang mắt qua mày lại, anh nhấp rượu, qua một lúc lâu mới trả lời anh ta. “Cậu
có thể theo đuổi cô ấy, nếu cậu dùng thủ đoạn xấu xa để lừa cô ấy lên giường, Lục
Tự, tớ khuyên cậu đừng làm như vậy.”

Lục Tự không chú ý nhíu mày, “Nếu tớ làm
thì sao?”

Phong Ấn buông ly xuống, thân thể ngã về
phía sau tựa lưng vào ghế dựa, xung quanh anh bỗng nhiên tản ra một khí thế khiến
người khác sợ hãi. “Vậy cậu có thể thử xem, nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt để đón
nhận hậu quả.”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3