Địa đồ di cốt -chương 09 part 1
Chương 9: Khu mộ cổ
Ngày 25 tháng 7, 8 giờ 55 phút
Rome, Italy
Về mùa hè ngày bao giờ cũng dài.
Hoàng hôn vừa buông xuống đường Appian khi Gray chui ra khỏi khu hầm mộ. Anh lấy tay để che mắt. Bước ra từ ánh sáng heo hắt ở khu mộ, chỉ những tia nắng xiên khoai lúc mặt trời lặn cũng làm người ta phải nheo mắt khó chịu.
Quản trang Giuseppe giữ cánh cửa hầm mộ cho cả nhóm chui ra rồi khóa lại cẩn thận?
«Thế nào ngài Verona, mọi việc ổn chứ? Ông già gác cổng cảm thấy băn khoăn khi thấy nét mặt căng thẳng cả nhóm.
Vigor gật đầu.
« Tôi cần gọi một cú điện thoại.»
Gray đưa cho Vigor cái điện thoại vệ tinh của anh. Vatican cần được cảnh báo và ban hành lệnh báo động. Gray biết ngài linh mục là người thích hợp nhất để liên lạc với ai đó có thẩm quyền ở đây.
Cách đó một bước, Rachel đã móc điện thoại ra, bấm số điện đồn cảnh sát của cô.
Phát đạn bất ngờ làm tất cả dừng lại. Viên đạn bắn trúng vào chỗ gạch lát nền sân đang hắt lại những tia sáng hoàng hôn.
Gray phản ứng tức thì, vừa ngạc nhiên vừa không.
«Đi thôi!» Anh hét lên rồi chỉ về phía căn nhà của người quản trang nằm ở phía sân , Giuseppe vẫn để cửa ngôi nhà mở toang.
Họ lao vào nơi ẩn nấp. Gray dìu ông già quản trang, còn bên kia là Rachel.
Chưa kịp đặt chân vào ngôi nhà, cửa ra vào nổ tung bùng lên một ngọn lửa, đầy họ lui lại. Gray nằm đè lên ông già cùng với Rachel. Cánh cửa bị bung khỏi bản lề, văng trên nền sân lát đá. Thủy tinh vỡ tung tóe trên sân.
Gray quỳ xuống che chắn cho ông già và Rachel. Kat cũng che cho bác Vigor như vậy. Gray đã kịp rút khẩu súng chĩa ra nhưng chưa kịp xác định mục tiêu. Chưa thấy bóng kẻ nào chạy đến cả.
Chung quang đó toàn là những bụi nho và rặng thông nằm nép trong bong tối. Im lặng.
“Monk.”. Gray nói.
Anh ta đã kịp rút khẩu súng ngắn trong tay, rồi quan sát qua ống kính hồng ngoại gắn ở đầu mũi súng.
“ Tôi không phát hiện được gì cả.” Monk nói.
Một cú điện thoại reo. Tất cả các con mắt đều đổ về phía bác Vigor. Ông đang ngồi xổm với chiếc điện thoại vệ tinh của Gray trong tay. Chuông lại reo lần nữa.
Gray ra hiệu cho ông trả lời.
Vigor áp máy điện thoại sát vào tai.
“ Pronto, “ông ta nói, lắng nghe một lúc rồi chìa chiếc điện thoại về phía Gray. “Điện thoại của anh.”
Gray biết họ đã bị cố tình ghìm chân lại. Không có thêm phát súng nào bắn về phía họ nữa. Tại sao? Anh cầm điện thoại.
Chưa kịp nói gì đã có một tiếng chào.” Chào Chỉ huy Pierce.” “Seichan đây.”.
“ Tôi thấy là anh đã nhận được nhắn tin của tôi từ Trung tâm Sigma.”
Seichan đã lần theo dấu vết của họ, theo dõi và dựng lên trận phục kích. Và anh biết lý do. «Bài thơ câu đố.»
« Theo cách anh và bạn anh cuống cuồng chuồn khỏi khu mộ, tôi có thể đoán rằng các anh đã giải được bí mật đó.»
Gray giữ im lặng.
« Raoul không còn muốn chia sẻ sự hiểu biết của y nữa.” Seichan bình tĩnh nói, “Có vẻ như Long Đình muốn gạt Hiệp hội ra ngoài, chỉ đóng vai trò thụ động. Như vậy là không được. Nếu như anh tử tế chia sẻ với tôi những điều các anh biết được, tôi sẽ để tất cả mọi ngưòi sống sót.”
Gray lấy tay bịt máy điện thoại. “Monk, thế nào rồi?”
“ Vẫn không thấy gì cả, thưa Chỉ huy.” Anh ta thì thào trả lời.
Seichan đã chiếm một vị trí bắn tia từ đó có thể quan sát rất rõ cả cái sân. Những bụi nho, cây và sườn đồi có thể che giấu cô ta dễ dàng. Cô ả chắc đã lén vào đây khi mọi người ở trong khu một rồi gài chất nổ vào căn nhà, buộc họ phải ở ngoài khoảng trống.
Giờ thì họ đang trong lòng bàn tay của cô ả.
“Thấy cung cách vội vàng của mọi người,” Seichan nói “ Thời gian chắc phải là một yếu tố. Còn tôi có thể chờ ở đây, cả buổi tối, hạ từng người một cho đến khi anh chịu nói ra.” Để nhấn mạnh đều đó, một viên đạn đã bắn tung một viên sỏi ngay trước ngón chân của anh, bắn tung những mảnh vụn vào anh. “Thôi, hãy làm một cậu bé ngoan đi;”
Bị cài bẫy, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài chuyện thương lượng.” “Cô muốn biết điều gì?” Anh hỏi.
“Long Đình đang di chuyển đến một mục tiêu tối nay. Và tôi tin rằng các ah đã phát hiện điều gì đó rồi. hãy cho tôi biết đi rồi mọi người có thể đi được.”
“ Làm sao tôi biết được là cô sẽ giữ lời?”
“Ồ, đừng thế. Anh cũng chả còn lựa chọn nào khác. Tôi cho rằng mọi việc đã quá rõ, Gray. Liệu tôi gọi anh là Gray có được không?” Cô ả tiếp tục, chả quên tí gì.
“ Chừng nào tôi thấy anh còn có tác dụng, tôi vẫn cứ giữ anh bên cạnh, nhưng chắc là tôi không cần phải giữ tất cả mọi người bên cạnh. Nếu thấy cần tôi sẽ phải lấy một đồng đội của anh ra làm ví dụ.”
Gray không còn sự lựa chọn nào cả.
“Được thôi, đồng ý. Chúng tôi đã giải thoát được câu đố.”
“Thế Long Đình sẽ tấn công ở đâu?”
“Ở một nhà thờ.” Anh đánh lừa. “ Gần Coliseum, có …”
Một tiếng gió vút qua tai bên trái anh rồi cũng gần như đồng thời có tiếng rú từ ông già quản trang. Gray quay lại đã thấy ông chặt lấy vai. Máu đã toé ra từ các ngón tay khi ông cụ ngã xuống giữa các tảng đá. Lập tức Rachel bước tới đỡ ông cụ.
“ Monk, hãy giúp họ.” Gray nói, thầm văng tục.
Dù Monk có mang theo túi cấp cứu và được huấn luyện kỹ về sơ cứu, nhưng anh đang lưỡng lự. Khẩu súng vẫn đang tìm kiếm mục tiêu, song thấy vậy anh đành thôi.
Gray vẫy anh ta lần nữa, Seichan sẽ không mắc sai phạm để lộ mình ra đâu. Monk hạ thấp khẩu sung xuống rồi bước ra đỡ ông già quản trang.
“ Anh được phép cho một người đi.” Seichan nói bên tai anh. «Một người khác nữa nằm xuống và sẽ tốn thêm í máu nữa.»
Ngón tay của anh nắm chặt chiếc điện thoại.
« Tôi cũng có nguồn tin tình báo riêng của tôi,» Người đàn bà tiếp tục. «Vì vậy tôi sẽ biết câu trả lời của anh có nghĩa gì hay không?»
Gray đã nghĩ ra cách để cô ta lộ mặt nhưng tiếng rên rỉ của người quản gia già làm anh khó có thể làm chuyện đó. Và anh còn thời gian, cũng như không còn sự lựa chọn nào khác. Anh buộc phải nói sự thật. Cho đến lúc này cô ả vẫn giữ anh trong cuộc chơi và anh buộc phải đáp lại. Dù muốn hay không thì anh và Hiệp hội vẫn đang chung một chiếc giường. Chuyện này sẽ được giải quyết vào lúc khác. Từ nay đến lúc chuyện đó xảy ra, họ phải sống đã.
« Nếu như cô nói đúng về thời gian biểu,» Gray nói. «Long Đình sẽ tấn công Vatican tối nay.”
“Ở đâu.”
“Phía dưới hầm nhà thờ. Tại ngôi mộ của Thánh Peter.”
Gray kể lại vắn tắt việc giải mã câu đố như bằng chứng của sự thật.
“Một việc làm thông minh” Cô ta nói. “Tôi biết có lý do tôi phải giữ các người ở đây. Nhưng bây giờ xin mọi người vui lòng vứt tất cả máy điện thoại di động của mình vào trong ngôi nhà đang bốc cháy kia. Và cũng xin đừng giở trò gì. Chỉ huy Gray. Đừng nghĩ rằng tôi không biết chính xác các số điện thoại mà anh và nhóm anh đang sử dụng.”
Gray miễn cưỡng nghe theo. Kat thu thập tất cả các máy di động rồi vung tay ném từng cái một vào cửa sổ ngôi nhà đang bốc cháy bùng bùng.
Trừ chiếc điện thoại đang áp sát vài tai Gray.
“ Tạm biệt vào lúc này. Chỉ huy Gray”.
Chiếc điện thoại bỗng bật tiếng nổ bên tai anh, tuột khỏi ngón tay, bắn tung ra. Tai anh rung lên. Máu chảy xuống cổ.
Gray căng thẳng, chờ một phát súng từ biệt. Thay vào đó, anh nghe có tiệng động cơ khởi động. Một chiếc xe mô tô. Nó lao vút dưới bóng khuất của hàng cây. Long Nương đang chuồn với thông tin cô ta cần.
Gray quay lại.
Monk đã băng bó vai ông già. “Chỉ bị xây xước nhẹ, thật may.”
Nhưng Gray biết ở đây không liên quan gì đến chuyện may mắn cả. Cô ả có thể bắn xuyên qua mắt từng người một trong bọn họ.
“Tai của anh thế nào?” Monk hỏi.
Gray lắc đầu, bực bội.
Monk bước tới. Anh giơ tay kiểm tra chỗ bị thương bên tai Gray. “Chỉ trầy da thôi! Đừng cử động.” Rồi anh lấy một cái lọ nhỏ sịt vào vết thương.
Nó làm cho anh đau nhói.
“Băng keo chất lõng.” Monk giải thích . “ Khô trong giây lát. Sẽ nhanh hơn nữa nếu tôi thổi vào. Nhưng tôi không muốn anh lại phát cuồng lên”.
Đằng sau họ, Rachel và Vigor đỡ người quản trang già đứng dậy. Kat đưa cho ông ta chiếc gậy chăn cừu. Đôi mắt ông cụ vẫn dán chặt vào ngôi nhà. Nhọn lửa đang liếm dần đến các cửa sổ.
Vigor đặt lên vai ông cụ.
“Xin lỗi ông.”
Người đàn ông nhún vai, giọng nói vẫn bình thản đáng ngạc nhiên.
“ Tôi vẫn còn những con cừa. Nhà cửa có thể dựng lại.”
“ Chúng ta phải gọi điện thoại.” Rachel khẽ nói với Gray.” Tướng Rende và Vatican cần phải được báo động. ”
Gray biết rằng cắt đứt đường liên lạc của họ chỉ là chiến thuật làm chậm trể để Long Đình và cả Hiệp hội có thêm thời gian. Anh ngước nhìn lên bầu trời phía Tây.
Mặt trời đã biến mất. Chỉ còn lại những tia sáng màu tím.
Long Đình chắc chắn đã bắt đầu hành động.
Graynói với ông già quản trang.
«Giueppe, ông có xe hơi không?»
Người đàn ông gật đầu.
«Ở đây này.» Ông cụ dẫn đường. Phía sau ngôi nhà đang cháy có một cái nhà xe nhỏ bằng đá, chỉ như túp lều. Không có cửa. Giuseppe chỉ tay vào.
«Chìa khóa ở bên, tôi mới đổ xăng tuần trước.»
Monk và Kat chui vào lôi chiếc xe ra. Đó là một loại xe Maserati Sebring cổ lỗ đời 66, màu đen, rất khoẻ…
Vigor liếc nhìn Giuseppe.
Ông cụ nhún vai.
« Chiếc xe này của bà cô tôi … còn tốt lắm.»
Họ nhanh chóng chui vào xe. Giuseppe đồng ý ở lại chờ xe cứu hỏa tới, tiếp tục nhiệm vụ quản trang của ông ở khu hầm mộ.
Rachel chui ngay vào khoang lái. Cô biết đường phố Rome như lòng bàn tay, dù cho mọi người chả vui gì trước việc lựa chọn lái xe này.
«Monk.» Rachel nói khi cô mở khóa công tắc, nổ máy chiếc xe.
« Cái gì vậy?»
« Tốt nhất là anh nên nhắm mắt lại.»
· * * *
9 giờ 22 phút
Sau khi dừng một lát ở chỗ gọi điện thoại công cộng. Rachel lui xe ra khỏi vỉa hè. Cô phóng vào dòng xe đang lao vun vút trên đường, thỉnh thoảng lại nghe tiếng làu bàu văng tục từ cánh lái xe…
Ánh đèn pha của chiếc xe Maserati vẫn chiếu rọi phía trước. Màn đêm đã buông xuống. Cô cứ thế lượn lách qua những xe khác trong dòng xe cộ nườm nượp chạy vào trung tâm thaàh phố.
Một tiếng rên rỉ từ phía ghế sau.
Cô lại phóng nhanh hơn.
Chẳng thấy ai phàn nàn ca thán nữa.
Lúc nãy ở trạm điện thoại công cộng, Rachel đã cố liên lạc với tướng Rende trong khi bác cô gọi cho Hồng Y Spera. Nhưng các cuộc gọi đều không thành. Cả hai người đó đều đang có mặt ở lễ tưởng niệm đang diễn ra. Bản thân tướng Rende đang giám sát lực lượng cảnh sát gác quảnh trường St- Peter. Hồng y đang dự buổi lễ. Các tin nhắn đã được gửi, yêu cầu báo động đã chuyển đi. Nhưng liệu có kịp không?
Mọi người đều có mặt ở buổi lễ tưởng niệm, chỉ cách vài bước nơi nhóm Long Đình sẽ tấn công. Đám đông quần chúng sẽ đóng vai trò như một lá chắn tuyệt vời.
«Liệu còn bao nhiêu lâu nữa?»
Gray hỏi từ ghế bên. Anh đã mở tung đồ nghề của mình đặt trên đùi rồi thao tác rất nhanh. Quá bận với việc lái xe trên đường, cô cũng chả để mát xem anh ta đang làm gì nữa.
Rachel phóng qua chợ Trajan, một chợ cổ từ thời La Mã. Kiến trúc bán nguyệt này dẫn đến đồi Quirinal. Một vị trí dễ nhớ.
«Còn hai dặm nữa.» Cô trả lời Gray.
« Vướng đám đông đang dự lễ tưởng niệm, chúng ta sẽ không thể đi vào được bằng cổng giữa.» Vigor cảnh báo, chồm ngưòi lên từ hàng ghế sau. «Có lẽ phải thử đi vào bằng đường xe lửa dẫn vào Vatican. Hãy lái xe đến Via Aurelia dọc theo bức tường phía Nam. Chúng ta có thể vượt quà bãi đất đằng sau nhà thờ. Rồi đi vào bằng lối sau.
Rachel gật đầu. Thực ra con đường đã bắt đầu bị nghẽn lại, thắt nút cổ chai ở ngay phía cầu bắc qua sông Tiber.
« Hãy cho tôi biết về những điểm khai quật dưới nhà thờ?» Gray nói. «Có chỗ vào nào khác không?
« Không» Vigor trả lời. «Khu vực Scavi là khu vực hạn chế. Ngay dưới St Peter là Động Thiêng, nối với nhà thờ. Nhiều ngôi mộ nổi tiếng và lăng tẩm của các vị giáo hoàng ngự ở đó. Nhưng vào năm 1939, công nhân đào ngôi mộ cho Giáo Hoàng Piux XI đã phát hiện ra một lớp hầm khác dưới Động Thiêng, đó là một tập họp vĩ đại của những mộ có niên đại từ thế kỷ thứ nhất. Nó được gọi một cách vắn tắt, the Scavi hoặc Điểm khai quật.
«Khu đó rộng ra sao? Địa hình thế nào?”
“Anh đã bao giờ xuống thành phố ngầm Seattle chưa?” Vigor hỏi.
Gray liếc nhìn ngài linh mục
“Có lần tôi đã dự một hội nghị về khảo cổ ở dưới đó rồi.” Vigor giải thích.
“Ở dưới thành phố Seatlle hiện đại là quá khứ của nó, một thành phố ma của miền Tây hoang dại, nơi anh có thể nhìn thấy các cửa hang, đèn đường, đường bằng gỗ còn nguyên vẹn. Nơi này cũng như vậy, một nghĩa địa cổ xưa của La Mã chôn vùi dưới những hang động. Được khai quật bởi các nhà khảo cổ, đó là một điểm tập họp biết bao nhiêu ngôi mộ, đền đài và phố rải đá.”
Cuối cùng thì Rachel cũng tới được cây cầu rồi cố lách dọc qua song Tiber. Sang đến bên này rồi, cô rời dòng xe cộ chính, vòng một lượt ngoài rồi hướng về phía quảng trường St Peter. Cô lái về phía Nam.
Sau vài cú ngoặt, cô chạy xe dọc theo bức tường Leonine cao chót vót của Vatican. Một vài anh đèn đường.
“ Cứ đi tiếp.” Vigor chỉ tay về phía trước.
Đường sắt chạy ngang con đường phía trên cầu đá. Tại đây, con đường sắt của Vatican vượt qua khu vực giáo hội tiến vào hệ thống đường sắt của Rome. Đã qua bao hàng thế kỷ, các vị giáo hoàng đều đi lại bằng xe lửa, tạo ra quần thế đường sắt riêng của Vatican bên trong những bức tường của đất giáo hoàng.
“ Ngoặt đi trước khi lên cầu.” Vigor nói.
Chút nữa là đi quá. Rachel phanh gấp, bỏ lại con đường chính để đi vào đoạn đường rải sỏi uốn lượn. Sỏi bám vào bánh xe nghe lạo xạo. Con đường dẫn đến một chỗ cắt ngang.
« Lối này!» Vigor chỉ về phía bên trái.
Không có đường, chỉ có một bãi hẹp đầy cỏ, lau sậy và đá lỏm chỏm chạy song song với đường xe lửa. Rachel vặn tay lái, bỏ qua con đường chính leo lên một bên đường.
Cô nhấn ga lao qua cái cửa vòm của bức tường Leonine. Đèn xe rọi lên rọi xuống. Cô cố điều khiển chiếc Maseratti qua lối vào, vượt qua khoảng cách giữa bức tường và đường xe lửa.
Phía trước, đèn xe rọi vào một chiếc xe dịch vụ màu xanh thẫm chắn ngang đường. Hai lính cận vệ Thụy Sĩ mặc quân phục xanh sẫm đứng hai bên xe. Họ giương súng chĩa thẳng vào những kẻ đột nhập.
Rachel phanh gấp, thò tay qua cửa kính xe vẫy vẫy chiếc thẻ cảnh sát của cô. Cô hét lên. «Trung úy Rachel Verona! Cùng với ngài Verona! Chúng tôi đang có chuyện khẩn cấp!»
Họ bước lên, nhưng một lính gác đã áp khẩu súng vào bên vai chĩa thẳng vào mặt Rachel.
Ông bác cô vội rút giấy tờ Vatican của mình ra.
«Chúng tôi phải gặp Hồng y Spera.»
Một ánh đèn pin rọi vào trong xe rồi lần lượt qua từng người ngồi trên xe. Thật may mắn, vũ khí của họ đều giấu đi không ai nhìn thấy cả. Giờ không còn thời gian để hỏi nữa.
«Tôi bảo lãnh cho họ,» bác Vigor nghiêm nghị nói, «Như lời của Hồng y.»
Chiếc xe cảnh sát lui lại mở lối đi vào lãnh địa Vatican.
Bác Vigor vẫn thò đầu ra khòi cửa sổ. «Đã có ai báo cho các anh ở đây sẽ có một vụ tấn công chưa?
Cặp mắt của người lính gác mở to. Anh ta lắc đầu. «Không, thưa ngài.»
Rachel liếc nhìn Gray. Ồ không … đúng như họ lo lắng, trong tất cả sự lộn xộn chung quanh buổi lễ tưởng niệm, việc truyền đạt thông tin thật quá chậm. Nhà thờ luôn không phải là môi trường nhanh nhẹn trong các trường hợp khẩn cấp.
« Không được cho ai qua đây nữa.» Vigor ra lệnh. «Hãy khóa cửa ra vào này lại.»
Những người lính gác lắng nghe mệnh lệnh qua giọng ông bác rồi gật đầu.
Bác Vigor ngồi vào xe và nói. «Rẽ vào con đường đầu tiên sau cái kho kia.»
Chẳng phải chờ lâu, Rachel phóng vọt qua khu vực đậu xe nhỏ ở trước nhà kho hai tầng rồi rẽ vào đoạn đường đầu tiên. Cô đi qua trước mặt Mosaic Studio, cơ sở công nghiệp duy nhất của Vatican, rồi phóng qua lâu đài Tribunal và San Carlo. Tại đây những tòa nhà trông ngày càng sát nhau hơn khi ngọn tháp Nhà thờ St peter vươn lên ở vị trí thống lĩnh trước mặt họ.
«Hãy đậu xe tại bệnh viện Santa marta,» bác cô ra lệnh.
Rachel leo xe lên lề. Phòng để đồ thờ của nhà thờ St Peter ở phía bên trái, nối liền nhà thờ lớn. Bệnh viện của giáo hoàng ở bên phải . Một con đường đi bộ nối phòng để đồ thờ với bệnh viện. rachel dừng xe. Từ đây họ phải đi bộ tiếp.
Điểm đến của họ lối vào Scavi nằm ở phía bên kia của phòng để đồ thờ.
Khi họ ra khỏi xe, giọng hát đồng ca văng vẳng đến tai họ. Dàn đồng ca của Giáo hoàng hát bài Ave Maria. Buổi lễ đang diễn ra.
«Hãy theo tôi." Bác Vigor nói.
Ông dẫn đường đi qua cái cổng vòm đến khoảng trống ở bên kia. Bải cỏ vắng tanh. mọi sự chú ý và tâm điển của cả Vatican đã hướng vào chính nhà thờ này và giáo hoàng . Rachel đã chứng kiến chuyện ấy khi trước. Những buổi lễ lớn, giống như buổi tưởng niệm quan trọng này có thể làm trống rỗng cả cái bang như thành phố này, chỉ còn lại rất ít.
Ở bên kia của phòng để đồ thờ, một giọng trầm ấm hòa cùng dàn đồng ca. Giọng ca đó đến trước cả giọng đồng ca, đến với họ qua vòm Bells dẫn đến quảng trường St Peter. Đấy là âm thanh của hàng nghìn giọng nói từ đám đông tụ tập ở quảng trường. Qua lối vào chật chội, Rachel có thể nhìn thấy những ánh nến lập loè trong bóng tối trên quảng trường.
« Lại đây. » Bác Vigor nói, lấy ra một chùm chìa khóa to. Ông dẫn họ đến một cái cửa không đề chữ gì nằm ở góc sân nhỏ. Toàn bằng thép.
« Cửa này dẫn xuống Scavi. »
« Không có ai gác cả. » Gray nhận xét.
An ninh duy nhất là hai lính cận vệ Thụy Sĩ đứng ở cửa vòm Bells. Họ đều trang bị súng trường và mải theo dõi đám đông. Chả ai nhìn đám người mới tới.
« Ít nhất nó đã được khóa . » bác Vigor nói. « Có thể cuối cùng thì chúng ta cũng đánh bại chúng ở đây. »
« Chúng ta không thể chờ điều ấy được » Gray cảnh báo. » Mọi người biết bọn chúng có nhân mối ngay trong Vatican. Có thể chúng cũng có cả chìa khóa nữa. »
" Chỉ có ít người có chìa khoá. Là viện trưởng Viện Khảo cổ của giáo hoàng, tôi mới có được một bộ." Ông quay lại Rachel rồi rút ra hai chìa khóa nữa. "Cái này mở lối vào tầng dưới ... còn đây vào ngôi mộ của St Peter.
Rachel từ chối không chịu cầm. "Cái gì? ..."
«Cháu biết về Scavi hơn bất kỳ ai ở đây. Bác phải tới gặp Hồng y Spera. Giáo hoàng phải được đưa đi khỏi nơi nguy hiểm rồi giải tán đám đông mà không được làm mọi người kinh động.» Ông lấy tay chạm vào cái cổ áo linh mục. «Liệu ai có thể đến chỗ đó nhanh hơn bác.»
Rachel gật đầu rồi cầm lấy chìa khóa. Đúng là phải cỡ người như bác cô mới có thể nhanh chóng tiếp cận Hồng y, đặc biệt trong những buổi lễ quan trọng như thế này. Cũng có thể vì vậy lệnh báo động chưa được phát ra. Quá nhiều thú tục rườm rà. Ngay cả tướng Rende cũng không có quyền lực trên đất Vatican.
Bác Vigor nhìn thật lâu vào Gray trước khi quay đi. Rachel hiểu điều đó. Hãy trông nom cháu gái tôi.
Rachel cầm chặt chùm chìa khóa. Ít nhất bác cô cũng không muốn cô đi. Ông nhận biết sự nguy hiểm. Tính mạng của hàng ngàn con người đang bị treo lơ lửng.
Bác Vigor quay về hướng cửa chính của phòng chứa đồ. Đây là con đường nhanh nhất để đến trung tâm nhà thờ.
Gray quey về chỗ nhóm, phân phát máy bộ đàm cho mọi người, kể cả Rachel, rồi nối micro vào cằm cô, hướng dẫn cô cách thì thầm tốt nhất vào micro. Nói thật hạ giọng, đó là cách anh nói. Nghe thật sợ nhưng lại hiểu được.
Cô tập làm thử khi Monk mở cửa ra. Đường đi xuống hầm rất tối.
« Có công tắc đèn ngay phía trong.» Cô thì thào, ngạc nhiên khi thấy tín hiệu như vậy nhưng mic vẫn bắt được.
«Chúng ta đi trong bóng tối.» Gray nói.
Monk và Kat gật đầu. Họ kéo ống kính nhìn đêm lên, Gray đưa cho Rachel một đôi. Kính nhìn đêm. Cô cũng đã quen với thiết bị này trong buổi tập quân sự. Cô đeo vào. Thế giới như bừng lên thành bóng xanh lá cây và bạc.
Gray dẫn đường; cô đi theo Kat. Monk im lặng khép cửa đằng sau. Đường tối hẳn, mặc dù đeo kính. Kính nhìn đêm đòi hỏi phải có chút ánh sang. Gray bật chiếc đèn pin cầm tay. Nó tỏa sáng trong trong bóng đêm . Anh đặt nó dưới khẩu súng lục.
Rachel kéo chiếc kính lên. Đường phía trước lại tối mò. Chiếc đèn pin của Gray chắc phải phát tia cực tím, chỉ thấy được qua kính nhìn đêm.
Cô đeo lại chiếc kính.
Ánh sáng chiếu vào phòng chờ phía trước. Một vài cái bảng và mô hình được đặt trong phòng, để sử dụng cho các tours du lịch. Một cái là mô hình của nhà thờ đầu tiên được Constantine xây ở đây từ năm 324 trước Công Nguyên. Cái kia là mô hình của khu mộ, trông như một cái đền hai tầng. Chính là cái đền đã đánh dấu ngôi mộ của St Peter. Theo các nhà sử học, Constantine đã xây một hình khối lập phương làm bằng đá cẩm thạch và mã não, một loại đá quý nhập từ Ai Cập. Ông ta dã phaánhà thờ kia để xây nhà thờ của chính mình xung quanh.
Chẳng bao lâu sau khi khai quật khu vực này, khối lập phương nguyên bản của Constantine đã được tìm thấy và đặt dưới bàn thờ chính ở St . Peter. Một bức tường của nhà thờ gốc vẫn còn nguyên, đầy những nét khắc, hình họa, kể cả những ký tự Hy Lạp ghi rõ “Peter ở bên trong.”
Và thực sự, bên trong cái hốc của bức tường có khắc chữ người ta đã thấy xương và quần áo thích hợp với kích thước và tuổi của Thánh Peter. Giờ đây chúng được đặt trong những hộp chống đạn do Bộ Quốc phòng Mỹ sản xuất gắn chặt vào hốc tường.
Đây chính là mục tiêu của họ.
“ Lối này.” Rachel thì thầm rồi chỉ vào một cầu thang tròn dẫn xuống dưới.
Gray dẫn đầu.
Họ sẽ đi vòng xuống phía dưới và thậm chí còn xuống sâu hơn nữa.
Cái lạnh dường như thấm qua lớp quần áo của Rachel. Cô thấy như mình trần truồng. Cặp kính thu hẹp tầm nhìn của cô, đem lại một cảm giác lo sợ khác thường
Dưới cùng cầu thang, một cánh cửa nhỏ chắn ngang lối vào. Rachel đụng phải Gray, than thể họ sát vào nhau, cô thấy như có mùi xạ hương từ người anh và họ nhìn nhau. Rachel và những người khác chờ đợi.
“Ồn cả.” Anh nói. «Tối như mựcở đó»
«Thật kỳ lạ.» Monk làu bàu.
Gray kéo cánh cửa ra.
Rachel chờ một tiếng nổ, phát súng hoặc một cuộc tấn công nào đó nhưng chỉ thấy im lặng. Lần đầu tiên, chúng ta vượt trước bọn Long Đình. Bây giờ là lúc chúng ta tiến hành phục kích.”
“Kế hoạch là gì?” Monk hỏi.
“Không còn cơ hội. Chúng ta gài bẫy rồi rút nhanh ra khỏi đây.” Gray chỉ vào cửa. “Monk, hãy đứng gác ở cửa này. Đây là lối ra vào duy nhất. gác đường rút và lưng của chúng ta.”
“Không sao.”
Gray đưa cho Kat mấy thứ trông giống như hai quả trứng nhỏ bằng các tong cho Kat. “Lựu đạn âm thanh và flash bom. Tôi nghĩ chúng sẽ đến trong bong tối giống như chúng ta. Liệu chúng ta có thể làm chúng mù mắt và đui lỗ tai không. Rải những thứ này ở khu vực mộ. Che chắn toàn bộ.”
Kat gật đầu.
Anh quay lại Rachel. “Chỉ tôi ngôi mộ của St- Peter.”
Cô bước vào khoảng tối của khu mộ rồi dọc theo con đường La Mã cổ đại. Những ngôi mộ gia đình, lăng tẩm nằm theo lối đi, mỗi cái rộng sáu mét. Các bức tường che xây bằng những viên gạch mỏng tang, thứ vật liệu rất phổ biến trong thế kỷ thứ nhất. Những bức bích họa và tranh vẽ trang trí nhưng không thể nhìn thấy đường nét chi tiết qua kính đêm. Tất cả trông như đang động đậy trong một bản minh họa kỳ quái. Những người chết sống lại.
Rachel dẫn đến trung tâm khu mộ. Một đường đi bằng kim loại dẫn đến một cái bục cao hơn có cửa sổ hình chữ nhật. Cô chỉ vào đó. “Mộ của Thánh Peter.”