Đại Đường Song Long Truyện - Chương 046

Lối Thoát Nhỏ Hẹp

 
Phủ đại long đầu của Trác Nhượng lửa cháy
khắp nơi, hơn nữa còn không ngừng lan tràn, ánh lửa bốc cao ngút trời,
chiếu sáng những đám ô vân giống như những tảng đá lớn đè nặng lên tim
mỗi người. Thế lửa càng lúc càng mãnh liệt, song không một ai lo dập
lửa, trong phủ chỉ có tiếng hò hét chém giết vang trời, thi thể nằm la
liệt khắp nơi. Những người phía Lý Mật đều mặc y phục dạ hành đen tuyền,
rất dễ phân biệt.

 
Khấu Trọng vung đao mở đường, Từ Tử Lăng
cõng Tố Tố theo sát phía sau. Hai gã vừa nhảy lên một mái ngói đã có bốn
tên đại hán hắc y bổ người lao tới. Bọn chúng thấy hai gã không vận
toàn thân hắc y, liền lập tức vung kiếm chém tới.

 
Khấu Trọng
nhảy vọt lên, chân khí trong nội thể tự nhiên quán thông khắp người,
một luồng kình khí cực hàn ẩn ước một chút noãn ý truyền qua đại đao,
phát ra tiếng rít phá không, chém mjanh về phía địch nhân.

 
Người
kia đâu ngờ đao thế của ga lại lăng lệ nhường ấy, đáng sợ nhất là lưỡi
đao của đối phương mang theo một luồng đao khí lạnh thấu xương, khiến y
lập tức cảm thấy buốt giá, khí mạch không thể lưu thông.

 
Khi
kẻ ấy đang vận ít nhất nửa phần công lực để kháng cự với đao khí, thì
trường đao của Khấu Trọng đả kích mạnh vào trường kiếm vốn đã chuyển từ
thế công sang thế thủ của y.

 
"Đang!"

 
Chỉ thấy y
kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người lẫn kiếm bị Khấu Trọng hất bay
khỏi mái ngói. Khấu Trọng cũng cảm thấy lực phản chấn làm tay gã tê rần,
nhưng vừa mới vận khí, cảm giác tê đã lập tức biến mất.

 
Lúc
này mắt, tai, mũi của gã đều trở nên thông linh dị thường, ngay cả da
cũng có thể cảm nhận được sự biến đổi của các luồng khí lưu xung quanh
người. Lúc này vì kinh nghiệm còn thiếu không thể được như "nhìn tậm
mắt", song trong tương lại không xa, ắt hẳn dù hai gã bị bịt mắt cũng
vẫn có thể đoán ra được chiêu thức tấn công của đối phương.

 
Sau khi tên địch đầu tiên bị đánh bại, ba tên còn lại đều cả kinh thất sắc, đứng ngớ người ra, để lộ khoảng trống sơ hở.

 
Khấu
Trọng không cần nghĩ ngợi, lướt người chạy trên mái ngói nghiêng
nghiêng, lách người vào giữa ba tên địch đang đứng thành hình chữ phẩm,
trường đao vung lên quét một vòng vào ba thanh trường kiếm. Những người
theo Lý Mật đến tấn công phủ đại long đầu lần này toàn là thủ hạ tinh
nhuệ được tuyển lựa kỹ càng, tên nào tên nấy đều thân thủ cao cường dũng
mãnh, nhưng khi gặp phải Khấu Trọng còn dũng mãnh hơn thì lập tức nhuệ
khí tiêu tán. Hai tên đầu tiên bị gã đánh trúng kiếm hự lên một tiếng,
lảo đảo thoái lui mấy bước.

 
Khấu Trọng loại bỏ được sự uy
hiếp của hai thanh kiếm, liền hứng khởi gầm lên một tiếng uy mãnh, kình
lực gia tăng, toàn lực chém mạnh vào thanh kiếm cuối cùng.

 
Tên
kia vội vung kiếm kháng cự, nhưng đao kình của đối phương đã đổ xuống
như núi, rồi tiếp đó cảm thấy như rơi vào băng động, kêu lên một tiếng
thảm thiết, bị Khấu Trọng đá cho một đá lăn xuống dưới đất.

 
Khấu
Trọng đang thầm hỏi tại sao mình lại trở nên lợi hại như vậy thì Từ Tử
Lăng đã lướt qua cạnh gã, đánh bay một tên hắc y khác xuống đất.

 
Người
này vốn đã bị Khấu Trọng bức cho huyết khí nhộn nhạo, lại bị đao khí
thâm hàn xâm nhập huyệt mạnh khiến toàn thân khó chịu vô cùng, đột nhiên
lại thấy một bóng người vọt tới trước mặt, tiếp đó là một luồng khí
nóng bỏng như hỏa diệm kích thẳng vào ngực, cả người bay lên rồi rơi
bịch xuống, không kịp kêu lên một tiếng đã táng mạng dương trường.

 
Tên
còn lại vội vàng tung người nhảy lên một mái ngói khác, đồng thời ngửa
mặt hú vang gọi đồng bọn tới cứu viện. Hai gã liếc mắt nhìn nhau, không
dám tiếp tục đi trên chỗ cao mà nhảy xuống mặt đất, chạy ra phía Đông
viên cách đó ba gian nhà về phía trái.

 
Chỉ cần vượt qua Đông viên, nhảy qua tường cao là có thể ra khỏi phủ đại long đầu.

 
Thủ
hạ của Lý Mật rất có tổ chức, tập trung thành từng nhóm ba tới năm
người lục soát khắp nơi, hễ nhìn thấy người nào không mặc hắc y là lập
tức xuất thủ hạ sát, không chút lưu tình.

 
Ngược lại đám gia
tướng của Trác Nhượng lại chỉ như một nắm cát khô, hơn nữa kẻ nào kẻ nấy
đều chỉ muốn thoát khỏi vòng vây, vô tâm ứng chiến, tương quan lực
lượng hai bên thế nào có lẽ không cần nghĩ cũng biết.

 
Khấu
Trọng và Từ Tử Lăng mới chạy được hơn chục bước thì đã gặp một tổ hơn
mười địch nhân, đang xông ra từ một căn nhà đang cháy.

 
Hai gã giật mình đánh thót, vội gia tăng tốc độ, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách với địch nhân.

 
Khấu
Trọng sợ đối phương dùng ám khí làm tổn thương Tố Tố, liền lùi lại phía
sau chặn hậu, ba người lao như tên bắn ra phía Đông viên.

 
Phía
trước lại có thêm một đám hắc y đại hán đang vây lấy hơn mười tên gia
tướng Trác phủ ác đấu kịch liệt, Từ Tử Lăng vốn muốn nhảy lên mái nhà,
nhưng lại thấy một thân người đẫm máu rơi từ trên đó xuống, liền nghiến
răng, đề khí gia tăng tốc độ vận kình quét mạnh chân về phía hai đại hán
đang quay lưng lại với gã.

 
Hai tên đại hán đều cảm thấy có kình khí bức tới, vội bỏ địch thủ, hồi kiếm chống đỡ.

 
Từ
Tử Lăng gầm lên một tiếng, đoản kích va mạnh vào kiếm của tên bên phải,
khiến cho hắn phải ngã nhào ra đất, tiếp đó lại biến đổi chiêu số, đoản
kích thò ra rồi thụt vào như chớp, khi tên đại hán còn lại quơ kiếm đến
thì kích đã đâm vào ngực hắn rồi.

 
Tên đại hán vừa ngã xuống, Từ Tử Lăng đã cõng Tố Tố xông vào giữa trận.

 
Khấu
Trọng theo sát như bóng với hình, đại đao múa lên chặn đứng một thanh
trường đao đâm tới sau lưng Từ Tử Lăng, sau đó hất tung một gã địch nhân
khác ra khỏi vòng chiến.

 
Đám gia tướng Trác phủ đang khổ chiến thấy áp lực giảm bớt, liền vội vàng bỏ chạy tứ tán, tình thế hỗn loạn vô cùng.

 
Khấu
Trọng quay mắt liếc nhìn phía sau, chỉ thấy hơn mười tên đại hán hắc y
vừa bị hai gã bỏ lại phía sau đã chạy gần tới nơi, vội kinh hãi nói:
"Chạy mau!"

 
Từ Tử Lăng cũng biết sự thể nguy cấp, chỉ cần
hai gã bị chặn lại, kết cụ táng mạng dương trường e rằng sẽ khó tránh
khỏi. Chợt gã cảm nhận được thân thể Tố Tố đang run lên nhè nhẹ trên
lưng mình, hào khí bất giác nổi lên cuồn cuộn. Chỉ thấy gã dậm mạnh mũi
chân xuống đất, đoản kích trong tay hóa thành muôn vạn đạo hào quang
sáng rực, khiến bốn tên địch nhân trước mặt phải hoảng hồn tháo lui, mở
một con đường cho gã chạy ra. Hai gã liền thừa cơ chạy thẳng vào Đông
viên.

 
Nhưng ở ngoài đó, tình thế càng hiểm ác vạn phần.

 
Lý Mật chắc chắn đã bố trí trọng binh, phòng ngừa Trác phủ có người thoát ra bên ngoài.

 
Chỉ
thấy nhân ảnh trùng trùng, người chém ta giết, tiếng hò hét, tiếng kêu
thảm, máu, thi thể la liệt khắp nơi làm cho tinh nguyệt trở nên ảm đạm
vô quang.

 
Ba người tả xung hữu đột, đã mấy lần xông ra được
tới mép tường nhưng đều bị địch nhân đẩy lui trở lại, không bao lâu thì
cả Khấu Trọng lẫn Từ Tử Lăng đều trúng mấy vết thương nhẹ, ngay Tố Tố
cũng bị mấy đao sướt qua làm rách mấy đường trên áo.

 
Cũng
may là đám gia tướng trong phủ chạy ra đây cũng nhiều, mấy chục người
cùng nhau liều mạng kiếm chế địch nhân, bằng không hai gã và Tố Tố đã
sớm mất mạng từ lâu rồi.

 
Đối phương ít nhất đã đánh ngã thêm mười người phía Trác phủ nữa.

 
Hai
gã đẩy lui thêm năm tên địch nhân, thì thấy ánh lửa phừng phừng chiếu
tới, địch nhân đã hoàn toàn khống chế được cục diện, vây chặt hơn ba
mươi người bên phía Trác Nhượng lại đồ sát, không còn hỗn loạn người
chém ta giết như vừa rồi nữa.

 
Lúc này ba người bọn Khấu
Trọng đã lui vào một đám cây rậm rạp ánh lửa không chiếu tới, cơ hồ địch
nhân tạm thời đã bỏ quên bọn gã.

 
Dõi mắt nhìn về phía tây,
phần lớn các phòng xá trong Trác phủ đã ngập chìm trong biển lửa, tiếng
chém giết vẫn vang lên không ngớt.

 
Tố Tố khóc ròng nói: "Lão gia e rằng đã."

 
Khấu
Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương đã sức
cùng lực kiệt, không còn dũng khí cũng như sức lực để tiếp tục tiến lên
nữa.

 
Khấu Trọng hỏi: "Tố tỷ có biết chỗ nào có thể ẩn nấp không?"

 
Tố
Tố vừa bị một tiếng kêu thảm làm giật mình đến co người lại, nghe gã
hỏi vậy thì ngây người ra giây lát rồi chỉ tay về phía ngọng giả sơn ở
giữa hồ nước phía bắc Đông viên nói: "Mau đến chỗ đó!" Từ Tử Lăng không
cần nghĩ ngợi, lập tức cõng nàng tung mình lao vút về phía hồ nước lớn
cách đó chừng hơn chục trượng.

 
Khấu Trọng đi sát bên cạnh hai người hỏi: "Trong hồ có chỗ ẩn nấp sao?"

 
Tố
Tố vội đáp: "Bên trong hòn giả sơn có một thủy trì nhỏ để nuôi cá, sau
khi khô cạn biến thành một chiếc giếng nhỏ, vô cùng bí mật."

 
Hai
gã cả mừng, vội cẩn thận quan sát, vận cong lắng nghe bốn phương tám
hướng, cúi người xuống tránh hai tốp địch nhân, rồi nhằm lúc không người
chú ý, lướt qua mặt hồ, hạ thân xuống hòn giả sơn rộng hơi hai trượng.

 
Ba
người chen chúc nấp vào trong một chiếc giếng nhỏ sâu chừng năm thước,
rộng bộn thước, trừ phi có người chen vào giữa khe hở của giả sơn chui
vào bên trong, bằng không thì khó mà có thể phát hiện được ba người.

 
Ba
người cùng ngồi lặng nghe tiếng tim đối phương đập thình thịch, một hồi
lâu sau thì mới dần ngưng lại, tiếng hò hét chém giết bên ngoài cũng
lắng dần, rồi im hẳn.

 
Khấu Trọng thấp giọng hỏi: "Trác Nhượng chết rồi?"

 
Từ Tử Lăng đang định trả lời thì chợt thấy trên đầu mình có nước nhỏ xuống, thì ra là Tố Tố đang cúi đầu khóc rấm rức.

 
Tuy
gã không nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, nhưng gã biết cảm giác
nghẹn ngào của nàng vô cùng thống khổ, lòng cũng trầm xuống nói: "Đừng
khóc nữa! năm xưa lão giao của tỷ lãnh binh khởi nghĩa, sớm đã phải liệu
đến ngày này rồi. Thời thế hiện nay, không phải người giết ta thì tức
ta giết người mà."

 
Khấu Trọng cũng khẽ vuốt vuốt bờ lưng
thon của Tố Tố, ghé miệng vào sát tai nàng thì thầm khuyên nhủ: "Sau này
bọn đệ sẽ chăm sóc cho tỷ tỷ thật tốt." Bên ngoài đột nhiên trở nên
tịch mịch vô biên, ngay cả tiếng lửa nổ lép bép cũng hoàn toàn biến mất,
chỉ có tiếng y phục phất gió phần phật thi hoảng vang lên, hiển nhiên
là người của Lý Mật đang lục soát khắp nơi hòng tìm ra những kẻ còn lọt
lướt.

 
Ba người biết đây là lúc sinh tử quan đầu, sợ hãi
không dám thở mạnh. Bỗng chốc lại có người giơ cao đuốc lên chiếu về
phía giả sơn, nhưng đương nhiên không ai ngờ rằng bên trong hòn giả sơn
giữa hồ lại có một miệng giếng nhỏ nữa.

 
Không biết bao lâu sau, đột nhiên một thanh âm nhu hòa dễ nghe vang lên bên bờ hồ: "Vẫn chưa tìm thấy hai tên tiểu tử đó ư?"

 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhận ra đó là giọng nói của Lý Mật, trong lòng không ngừng kêu mẹ phù hộ.

 
Cũng
may là đối phương cách xa hai gã tới bốn năm trượng, ba người lại nấp
dưới giếng trong hòn giả sơn, bằng không tuyệt đối không thể giấu mình
trước tay cao thủ danh chân thiên hạ này.

 
Giọng nói của Tổ
Quân Ngạn vang lên: "Có người nhìn thấy chúng đến chỗ này, tên tiểu tử
họ Từ còn cõng trên người ả tỳ nữ xinh đẹp Tố Tố, sau một trận hỗn loạn
thì không biết bọn chúng đã chạy đi đâu mất tiêu."

 
Một giọng
nam tử âm vang trầm ấm nói: "Chiếu lý thì bọn chúng vẫn còn ở trong
phủ, nhưng tất cả các phòng ốc đều bị đốt cháy sạch, địa đạo cũng bị
chúng ta bít kín, bọn chúng có thể ẩn nấp ở chỗ nào được nữa?"

 
Tiếng nói thánh thót của Trầm Lạc Nhạn vang lên: "Dù chúng có ra được bên ngoài cũng đừng hòng rời thành."

 
Khấu
Trọng và Từ Tử Lăng đang thầm mắng chửi nàng là bà nương thối thì Lý
Mật nhạt giọng nói: "Vô luận thế nào cũng không thể để hai tên tiểu tử
này chạy thoát. Nếu không thể thu phục được thì dứt khoát một đao giết
đi cho rồi, tránh để sau này có thêm phiền phức. Các ngươi đã hiểu cả
chứa?"

 
Bọn Tổ Quân Ngạn đều gật đầu vâng dạ. Tiếng bước chân xa dần.

 
Ba
người vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm thì thanh âm của Trầm Lạc Nhạn lại
cất lên: "Thế Tích, lòng muội có chút lo lắng không yên."

 
Ba
người giờ mới biết nam nhân có giọng nói âm vang đó chính là đại tướng
thứ ba của Lý Mật, Từ Thế Tích, cũng là tình lang của Trầm Lạc Nhạn. Chỉ
nghe họ Từ nói: "Lạc Nhạn muội trước giờ luôn túc trí đa mưu, chuyện gì
cũng chắc chắn, tại sao đột nhiên lại mất hết nhuệ khí như vậy."

 
Trầm
Lạc Nhạn u uất thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Công lực của hai tên
tiểu tử này dường như tiến bộ theo từng ngày, mỗi lúc lại lợi hại hơn.
Ngay cả bọn hảo thủ như Bạch lão lục, Ta Hắc cũng bị bọn chúng tiễn về
Tây Thiên, hơn nữa đều là nhất kích trí mạng, bị kình khí chấn vỡ kinh
mạch mà chết. Nếu làn nầy chúng ta không thể bắt chúng lại, sau này nhất
định sẽ thành đại họa."

 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe nàng ta nói mà hào khí bốc cao, giờ mới biết trong lòng địch nhân hai gã có cân lượng như vậy.

 
Từ
Thế Tích cười lạnh nói: "Nếu không phải chúng ta dồn sự chú ý vào Trác
Nhượng lão quỷ, làm sao để chúng có cơ hội sính cường như vậy chứ.
Chuyện tìm bọn chúng cứ để huynh làm cho! dù hai tên tiểu tử đó có chạy
tới chân trời góc biển huynh cũng có thể mang xương cốt chúng về đây cho
muội xem chơi."

 
Bên ngoài trở nên tĩnh lặng.

 
Ba người không cưỡng nổi mệt mỏi, ôm nhau ngủ thiếp đi, cuối cùng cũng xem như đã hoàn thành dự định ngủ chung hồi tối.

 
Ba
người lần lượt bị tuyết lạnh làm tỉnh giấc, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng
thần công đạo gia Trường Sinh Quyết hộ thể, tự nhiên có thể đề kháng
được hàn nhiệt. Còn Tố Tố cũng đã từng tập qua một chút võ công, lại mặc
áo da ấm, bên ngoài còn có áo khoác, nên cũng có thể chịu được cái rét.
Nhưng có điều từ thân thể Khấu Trọng đang ôm chặt sau lưng nàng không
ngừng phát ra một cỗ hàn khí vô cùng kỳ dị, khiến cho nàng cảm thấy khó
chịu phi thường. Còn ngực nàng đang áp sát vào lưng Từ Tử Lăng lại cảm
thấy hết sức ấm áp. Thân thể nàng dường như bị phân ra thành hai nửa,
một nửa lạnh như băng tuyết, một nửa lại nóng như trưa hè, khiến cho
chính bản thân nàng cũng không hiểu mình đang khoái lại hay đang thống
khổ nữa.

 
Từ Tử Lăng là người đầu tiên phát giác ra chuyện
này, lập tức đoán ra là Khấu Trọng khi ngủ đã tự động vận khí hành công
trong vô thức, liền thấp giọng nói: "Trọng thiếu gia ngươi còn không mau
thu liễm nội khí."

 
Khấu Trọng vội làm theo lời gã. Đến lúc này Tố Tố mới cảm thấy dễ chịu được đôi chút.

 
Lúc
này tuyết đã che lấp hết cả phía trên ba người. Hai gã thì đương nhiên
là không có vấn đề gì, chân khí nội thể tự động vận hành ngưng hô hấp
bằng mũi, chuyển sang trạng thái thai tức. Nhưng Tố Tố thì không có bản
lĩnh này, thần trí bắt đầu trở nên mê muội và muốn ngủ, lẩm bẩm nói: "Ta
mệt mởi lắm rồi!" Từ Tử Lăng đang định đội tuyết đứng dậy để Tố Tố hít
thở chút không khí trong lành, thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ
xa đi tới. Có kẻ lên tiếng nói: "Mau tháo nước hồ, nghe nói bọng chúng
rất tinh thông thuật bế khí dưới nước, nói không chừng vẫn còn ẩn nấp
dưới dáy hồ đó. Mau tìm kỹ xung quanh cho ta!"

 
Ba người nhận ra đó là thanh âm của Từ Thế Tích, nào dám cử động.

 
Hai
gã nghe nhịp thở gấp dần của Tố Tố mà trong lòng nôn nóng khôn tả, cứ
tiếp tục như vậy thì chỉ cần tiếng hô hấp của nàng cũng đủ để đối phương
phát hiện ra chỗ nấp của ba người, huống hồ nàng cũng có thể bị chết vì
thiếu dưỡng khí nữa.

 
Tiếng gió nổi lên, hiển nhiên là đã có người lướt qua mặt hồ, bay về phía giả sơn.

 
Từ
Tử Lăng ngồi đối diện với Tố Tố, tuy bị tuyết che mất, không nhìn thấy
biểu tình trên mặt Tố Tố, nhưng dựa vào hơi thở gấp rút và gò ngực phập
phồng đang ép sát vào ngực mình, gã cũng đoán được tình trạng của nàng
đang hết sức nguy hiểm, nhưng vẫn cố nhịn vì hai gã. Trong lúc nguy cấp,
chợt đầu óc gã trở nên sáng lạ thường, vội ghé sát miệng vào môi nàng,
truyền chân khí qua.

 
Tố Tố khẽ run lên một chập, tiếp đó thì
bình tĩnh trở lại, môi thơm bắt đầu ấm dần lại, lặng lẽ tiếp thụ luồng
chân khí khiến toàn thân nàng dễ chịu thư thái lạ thường.

 
Ba
người cảm thấy có người đi lại bên trên, chỉ biết cầu thần khấn phật
đừng để đối phương giẫm chân lên người mình, bằng không nhất định sẽ
phát hiện ra dị tình.

 
"Ùm ùm"

 
Có người đã tháo đập nước, làm nước hồ theo đó chảy ra ngoài.

 
Giọng nói của Trầm Lạc Nhạn cất lên: "Muội thấy có lẽ bọng chúng đã đào tẩu rồi. Hồ nước đã cạn, đâu thể ẩn nấp được ai nữa."

 
Từ
Thế Tích xem ra cũng đồng ý với nàng, lạnh lùng nói: "Có lẽ bọn chúng
còn ở trong thành. Chúng ta lập tức huy động nhân thủ, lục soát từng nhà
một xem bọn chúng có thể chạy tới đâu?"

 
Bọn Trầm Lạc Nhạn
đi khỏi hồi lâu, Khấu Trọng mới nhổm người dậy mừng rỡ nói: "Đi hết cả
rồi!" Lúc này Từ Tử Lăng mới rời khỏi môi Tố Tố, đỡ nàng đứng dậy.

 
Nguyên lai trời đã sáng hẳn, dưới làn tuyết rơi thăm thẳm, Trác phủ biến thành một đống gạch vụn thê lương khôn tả.

 
Tố
Tố phải bó gối cả đêm, hai chân tê rần, nếu không có Từ Tử Lăng đỡ vai
thì e rằng khó mà đứng nổi, gã đưa mắt nhìn thấy gương mặt thanh tú của
nàng thoáng ửng hồng, dường như không dám nhìn mặt gã vậy, thì lấy làm
kỳ quái. Nhưng lại chợt nhớ tới vừa rồi hai môi kề sát, trong lòng bất
giác cũng nảy sinh một thứ cảm giác hết sức vi diệu.

 
Khấu
Trọng nảo chịu buông tha cho gã, chỉ thấy gã ghé sát miệng vào tai Tố Tố
thì thầm: "Tỷ tỷ để tiểu Lăng hôn một cái vào miệng rồi, vậy để hắn lấy
luôn tỷ có được không?" Tố Tố tức giận quát lên; "Không được nói bậy,
tiểu Lăng là vì cứu ta nên mới làm thế! đâu thể nói như đệ được."

 
Khấu
Trọng vỗ trán tự trách: "Mắng hay lắm! chút nữa thì đệ quên mất cái gì
mà tẩu tẩu chết đuối thì phải đưa tay ra cứu, lần này thì tiểu Lăng hắn
đưa.. hích hích... không có gì cả."

 
Tố Tố quay đầu lại, khẽ
lướt môi hôn lên miệng Khấu Trọng một cái, nhẹ nhàng nói: "Vậy là công
bình rồi nhé, không được cười tiểu Lăng nữa."

 
Khấu Trọng
đang ngây người ra thì Từ Tử Lăng đã nói: "Đừng đùa nghịch nữa, hiện giờ
chạy trốn quan trọng hơn, chúng ta phải làm sao đây?"

 
Lúc
này nửa dưới của ba người vẫn còn ngập trong tuyết, chỉ có phần trên là
ló ra. Khấu Trọng vừa phủ những hạt tuyết dính trên mái tóc mềm mại của
Tố Tố, vừa trầm ngâm nói: "Hiện giờ hi vọng của chúng ta đều nằm ở người
tên Phối Phối đó. Có điều nếu cứ như vậy mà đi tìm người e rằng sẽ bại
lộ hành tung mất. Huống hồ thành Huỳnh Dương lúc này đi được mười bước
cũng khó nữa là. Theo ta thấy thì tốt nhất nên tìm một nơi nào đó trốn
bà nó vài ngày, đợi cho sóng yên bể lặng, bọn Trầm bà nương nghĩ rằng
chúng ta sớm đã chạy thật xa thì mới đi tìm Phối Phối nhờ ả nghĩ cách
đưa chúng ta rời thành, như vậy mới là vạn vô nhất thất."

 
Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Nhưng giờ có ai dám cho chúng ta trốn chứ?"

 
Tố Tố cũng run giọng hỏi: "Bọn chúng vừa nói sẽ lục soát từng nhà một, chi bằng chúng ta cứ lưu lại đây là được."

 
Khấu
Trọng cười hì hì nói: "Thời tiết lạnh như vậy ở đây không lạnh chết thì
cũng đói chết hà! Tỷ tỷ có biết cái ổ chó của Trầm Lạc Nhạn ở chỗ nào
không?"

 
Tố Tố kinh hãi thốt lên: "Đệ không phải muốn trốn trong nhà nàng ta đấy chứ?"

 
Khấu
Trọng cười nói: "Có chỗ nào an toàn hơn chỗ đó nữa chứ? Bà nương này
phụng mệnh Lý Mật truy bắt chúng ta, nhất định sẽ không có thời gian về
nhà nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ thừa cơ lẻn vào, đợi đến khi bà nương đó về
nhà cũng tức là cuộc tìm kiếm đã bị ngưng lại, lúc đó thì chúng ta có
thể đi tìm Phối Phối được rồi."

 
Từ Tử Lăng cũng gật đầu nói: "Chiếu ly thì Trầm bà nương sẽ không lục soát cái ổ chó của mình đâu, cách này đích thực rất hay."

 
Tố
Tố vẫn chưa yên tâm, lo lắng nói: "Nhưng nhà đó vẫn còn những người
khác nữa mà." Khấu Trọng đắc ý nói: "Đều là kẻ hầu người hạ cả thôi, lẽ
nào nàng ta lại sắp đặt trọng binh, coi khuê phòng của mình là chiến
trường sao? Hà... nhưng nếu Từ Thế Tích đến thì đệ không dám chắc."

 
Cuối cùng Tố Tố cũng bị hai gã thuyết phục, nói ra vị trí phủ đệ của Trầm Lạc Nhạn.

 
Đợi
đến tối, Khấu Trọng cõng Tố Tố trên lưng, cùng với Từ Tử Lăng triển
khai Điểu Độ Thuật bay trên mái nhà, nhằm hướng phủ đệ của Trầm Lạc Nhạn
thẳng tiến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3