Heo yêu Diêm vương (Tập 3) - Chương 41 phần 1
CHƯƠNG 41
Mấy ngày tiếp sau đó, mọi người nỗ lực tìm
kiếm đều không thấy đứa bé trai quỷ hút máu kia, nhưng bất chợt lại xảy ra một
vụ hung sát, nạn nhân bị hút máu đến chết, phần cổ có hai vết răng, theo vết
răng phán đoán, đó là trẻ con cắn.
Nghiêm Lạc nhìn bức ảnh của thi thể, rất
lâu sau không nói gì. Vụ án do quỷ hút máu trẻ con gây ra kiểu như vậy đã bảy
mươi ba năm rồi nay mới lại xuất hiện, đứa trẻ trong vụ án lần trước cuối cùng
bị cấp A đồng tộc tử hình, còn đứa trẻ bây giờ, không biết rốt cuộc sẽ thế nào
nữa.
"Có người tới xử lý hiện trường, đem
chôn thi thể rồi. Mưa lớn làm bùn đất ở chỗ đó vỡ ra, người đi chơi phát hiện
thấy thi thể này mới đi báo án. Kết quả giám định tử thi, thời gian chết của
người này là một tháng trước, lúc ấy, bọn Tiểu Tiểu còn chưa gặp đứa trẻ đó.
Như vậy tức là, tiểu quỷ này sớm đã bắt đầu hành hung giết người, nhưng luôn có
người giúp nó che giấu", Ray báo cáo đầu mối vụ án: "Đã rải hình vẽ
đi khắp nơi rồi, nhưng không có người nào từng thấy đứa trẻ này, cũng không có
ai nhìn thấy tiểu quỷ hành hung hút máu".
m Yến Tư nói: "Bắc m Vương bên này thực
sự đang chiêu dụ quỷ hút máu cấp A, ông ta không lộ diện, m Yến Nam cũng ẩn thân
rất kỹ, nhưng những kẻ tay sai thủ hạ của bọn họ lúc nào cũng bám sát bọn quỷ cấp
A. Lần trước sau vụ án ở công viên Hoa Anh Đào, bọn chúng đã trốn đi rồi. Nhưng
m Yến Nam lúc trở mặt với tôi đã lỡ miệng nói Bắc m Vương có kế hoạch muốn làm
một chuyện đại sự, sau đó lại bảo một ma đầu thực sự có thể diệt thế đã sắp xuất
hiện rồi".
Nghiêm Lạc nhướn mày lên: "Vì sao mà một
chút tin tức cũng đều không có?".
m Yến Tư nói: "Cụ thể là gì tôi nghĩ m
Yến Nam cũng không biết, nếu không, cứ theo tính cách của cô ta thì nhất định sẽ
còn hô hào kinh khủng hơn".
“Lẽ nào chính là con quỷ hút máu nhỏ
kia?" Cao Lôi cảm thấy chuyện này rất lạ lùng.
"Sao thế được, tiểu quỷ thì có thể làm
được gì, lại chẳng phải là đại thần chuyển thế." Thư Đồng xua xua tay:
"Cũng không biết những người kia đang nghĩ cái gì, diệt thế rồi bọn bọ có
gì để đắc ý chứ, lẽ nào Bắc m Vương huênh hoang như vậy là vì đại ma đầu diệt
thế cũng phải nghe theo lời ông ta?".
"Cho nên những kẻ kia nhất định có kế
hoạch, có lẽ họ muốn làm ngư ông đắc lợi."
"Vậy Huyết tộc ở trong chuyện này rốt
cuộc có vai trò gì? Lẽ nào là vũ khí diệt thế giết người loại mới: Xác sống quỷ
hút máu?" Cái tên mới Thư Đồng đặt khiến mọi người phì cười.
Ray tiếp tục nói: "Quỷ hút máu cấp A
khoảng thời gian này đã phát lệnh tập hợp, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được địa
điểm cụ thể của chúng. Cũng không hề nghe nói trong tổ chức của bọn chúng có trẻ
con. Chuyện quỷ hút máu biến thành xác sống, cũng không thu được tin tức gì cả".
"Cho nên chỉ có tôi và Tiểu Tiểu gặp
được con quỷ này phải không? Vào lúc đó nó muốn làm gì ở trong bãi đỗ
xe?", Vu Lạc Ngôn hỏi.
"Có lẽ nó đói bụng. Anh biết đấy, bãi
đỗ xe luôn luôn vắng người..." Thư Đồng nhún nhún vai: "Kết quả khó
khăn lắm mới có hai người đến, một người mang thiên nhãn, một người mũi cực
tinh, hét toáng lên cái gì mà quỷ hút máu với ác linh, đứa trẻ đó chính là bị dọa
cho chạy mất".
Vu Lạc Ngôn vừa nghe thấy, nhớ lại tình
hình hôm đó, kinh hãi đến mức toàn thân nổi da gà. Suýt chút nữa bọn họ đã trở
thành bữa điểm tâm rồi.
"Chuyện này mau tiếp tục điều tra, nhất
định phải tìm được tên tiểu quỷ ấy." Nghiêm Lạc dặn dò, sau đó nhìn nhìn m
Yến Tư và Vu Lạc Ngôn: "Hai người các anh, ngày mai cùng tôi đến thôn Huyết
tộc một chuyến. Ray, anh chỉnh lý tư liệu vụ án này ra một bản cho tôi, tôi phải
đưa đến cho Cừu tộc trưởng xem xem. Ở bên ngoài đã không có đầu mối, có lẽ bí mật
ẩn giấu trong thôn Huyết tộc cũng chưa biết chừng giúp nó che giấu. Tôi có một
suy đoán, đến lúc phải tới thôn Huyết tộc chứng thực rồi".
Ngày hôm sau, Nghiêm Lạc, m Yến Tư và Vu Lạc
Ngôn chuẩn bị xuất phát, Chúc Tiểu Tiểu ôm Bát Bát cứ nhìn theo bọn họ mãi,
Nghiêm Lạc quay đầu lại nhìn cô mấy lần, cuối cùng cất tiếng hỏi: "Muốn
đi?".
Chúc Tiểu Tiểu lập tức gật đầu: "Em là
người nhìn thấy nó mà, mùi hồn khí cũng do em ngửi được, hơn nữa em chưa từng gặp
gia tộc quỷ hút máu...". Trong phim thường hay chiếu nên cô rất hiếu kỳ.
Nghiêm Lạc xoa đầu cô, anh cũng có chút
không nỡ rời xa, Chúc Tiểu Tiểu vừa thấy anh không cự tuyệt, vội vàng đeo ba lô
lên, khoác cánh tay anh: "Đi mà, đi mà, em dù gì cũng là trợ lý của anh,
trợ lý cùng đi là chuyện nên làm".
Cô vừa nói xong, Bát Bát liền kêu chít
chít, nhảy vào trong ba lô. Chúc Tiểu Tiểu có chút sốt ruột: "Không được
đâu, Boss không nói cho mày đi". Nếu như Boss vì ghét chú chuột béo này
gây rối mà không cho cô theo, cô nhất định sẽ nổi giận với nó.
Nhưng chú chuột béo bị lạnh nhạt rất lâu rồi,
lần này sống chết cứ ì ra đây, cả thân hình bé nhỏ tròn vo của nó bám chặt
trong túi, tóm lấy cũng chẳng lôi ra được. Chúc Tiểu Tiểu không có cách nào, cô
vỗ vỗ vào ba lô, cười ngốc nghếch mấy tiếng với Nghiêm Lạc.
Nghiêm Lạc cốc vào đầu cô, không nói gì,
khi tay hạ xuống lại ôm lấy cô sau đó cùng đi. Vu Lạc Ngôn quan sát kỹ càng từng
động tác nhỏ của bọn họ, cụp mắt xuống, áp chế nỗi buồn trong lòng.
Bốn người một chiếc xe, xe lái đi hơn một
giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến được nơi ở của Huyết tộc.
Đó là một nông trang ở vùng núi nơi ngoại
thành, đất đai rất rộng. Trong ruộng rất nhiều nông dân đang chăm sóc rau quả
trong nhà kính, đi tiếp về phía trước là một trường đua ngựa sơ sài, mấy người
trẻ tuổi đang cưỡi ngựa chạy như phát cuồng. Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy, phấn
khích chỉ tay hét: "Là ngựa, là ngựa thật, em chưa từng được cưỡi ngựa".
Nghiêm Lạc vươn người sang nhìn một cái
nói: "Cũng chẳng phải là ngựa tốt, nếu em muốn cưỡi, sau này anh đưa em
đi".
"Có thật không?" Chúc Tiểu Tiểu
phấn khởi đến mức cười híp cả mắt, nhìn thấy một người cưỡi ngựa làm động tác
nghệ thuật cho ngựa nhảy lên bật xuống, cô lại giống như một đứa trẻ con đang ở
bên cạnh trường đua xem náo nhiệt, kích động hét lớn một tiếng: "Đẹp trai
quá!".
"Nói ai đẹp trai?" Áp lực trong
giọng nói của Nghiêm Lạc không thể xem nhẹ.
"Boss đẹp trai nhất, Boss đẹp trai nhất."
Chúc Tiểu Tiểu không biết xấu hổ ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt vẫn quyến luyến
không nỡ rời khỏi chú ngựa đang chạy kia. Chiếc xe rất nhanh chóng lái qua đoạn
này, đi vào một con đường đất nhỏ ở sườn núi.
Vu Lạc Ngôn ngồi ở kia không nói gì, m Yến
Tư cười cười: "Nhìn thấy cái gì rồi?". Anh thường xuyên huấn luyện
nhãn lực cho Vu Lạc Ngôn, đến hôm nay đi vào địa bàn của Huyết tộc, tất cả các
kiểu Huyết tộc đều có, là để Vu Lạc Ngôn có cơ hội mở rộng tầm mắt.
Vu Lạc Ngôn cau mày lại nghĩ hồi lâu:
"Hình như không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cảm thấy có vài người yếu, có
vài người mạnh. Có lúc màu sắc của mắt cũng không rõ ràng lắm".
"Bình thường." Nghiêm Lạc lên tiếng:
"Xa như thế này nhìn không rõ màu sắc của mắt, nhưng nhìn trên người thì
đích xác là không có đặc trưng gì. Nếu như có vài người cố ý che giấu đặc
trưng, anh cũng có thể không phát hiện được. Nhưng thiên nhãn của anh không phải
chỉ nhìn ngoại hình và thay đổi màu sắc, sự nhận biết của mắt trực tiếp thông với
tim, cứ coi như ngoại hình hoàn toàn bình thường, anh vẫn có thể nhận ra được.
Nhưng mà bây giờ anh chưa luyện thành thục lắm, còn chưa thể phân rõ những thứ
mình trông thấy, luyện nhiều sẽ tốt thôi".
Vu Lạc Ngôn không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp
thu, người mới quả nhiên là người mới.
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã lái đến một
chỗ giống như là cửa thôn. Xe không vào trong được nên mọi người cùng xuống đi
bộ. Cửa thôn có một người thanh niên đi đến khom lưng trước Nghiêm Lạc, nói:
"Hoan nghênh Diêm Vương, Tộc trưởng đã đợi lâu rồi".
Nghiêm Lạc gật đầu, người thanh niên trẻ
cung kính đi trước dẫn đường. Vu Lạc Ngôn nhìn thấy ánh mắt của người kia màu
tím sẫm, là cấp B. Lúc này m Yến Tư nhỏ tiếng nhắc nhở bọn họ: "Huyết tộc
rất coi trọng thứ bậc và quy củ, hai người vào đây phải cẩn thận một
chút".
Vu Lạc Ngôn và Chúc Tiểu Tiểu lập tức lưu
tâm, gật đầu với m Yến Tư.
Mấy người đi được một lúc lâu, đến trước cửa
của một khoảnh sân lớn. Chỗ này giống như sân của một gia đình nông dân bình
thường, bên trong xây một tòa nhà ba tầng, ở trong có trồng mấy loại rau xanh
dưa chuột.
Bọn hộ cùng đi vào bên trong, Chúc Tiểu Tiểu
vấp chân một cái, phát hiện dây giày bị tuột, bèn khom lưng xuống thắt. Khi lại
ngẩng đầu lên cô nhìn thấy một thanh niên đứng bên cạnh tường ở trong sân. Anh
ta thấy Chúc Tiểu Tiểu nhìn mình, vội vàng rụt người lại nép vào phần cuối bức
tường.
Lúc này Bát Bát đột nhiên từ trong túi chui
ra, chạy về phía góc tường kia. Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, vội vàng đuổi
theo. Nhưng ở chỗ bức tường đó không thấy người thanh niên kia nữa, mà lại là một
đứa trẻ con đang ôm một chú mèo hoa nhỏ.
Là đứa trẻ hôm đó mình nhìn thấy! Xác sống
quỷ hút máu!
Chúc Tiểu Tiểu sợ đến mức suýt chút nữa lớn
tiếng hét lên. Tuy cô miêu tả không được rõ ràng lắm hình dáng của đứa trẻ này
với họa sĩ vẽ chân dung, nhưng bây giờ lại nhìn thấy, cô vừa gặp là có thể nhận
ra ngay.
Bát Bát nhìn thấy mèo thì hưng phấn nhảy
tung tăng, chú mèo nhỏ sợ hãi muốn chạy, đứa trẻ kia thấy vậy, mặt lộ vẻ hung
ác, nhe nanh ra với Bát Bát. Chúc Tiểu Tiểu biết nó uống máu sống, giật thót
mình, ôm lấy Bát Bát nhanh chân lùi ra sau.
Lúc này cô nghe thấy Nghiêm Lạc gọi
"Heo Con", Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng trả lời, chạy vào trong sân, chạy
được mấy bước thì quay đầu lại, nhìn thấy đứa trẻ kia đi ra từ chỗ chân tường,
còn ôm con mèo nhìn mình chằm chằm. Người thanh niên trước đó không biết từ chỗ
nào lại chui ra, kéo đứa trẻ kia về phía sau tường, biến mất.
Chúc Tiểu Tiểu chạy tới, Nghiêm Lạc kéo cô
đến bên, nhỏ giọng trách cứ: "Sểnh ra một cái là không thấy em đâu nữa rồi".
"Boss, em vừa gặp đứa trẻ kia, con quỷ
hút máu nhỏ…” Chúc Tiểu Tiểu đang muốn nói tiếp, cửa phòng trước mặt đột nhiên
mở ra, một người thanh niên bước tới, hơi khom lưng, giơ tay mời: "Diêm
Vương, Tộc trưởng có lời mời".
Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột nhìn Nghiêm Lạc một
cái, quỷ hút máu trẻ con đó ở trong thôn này, nơi đây có phải có nguy hiểm
không?
Nghiêm Lạc không nói gì, chỉ gật đầu với
cô, Chúc Tiểu Tiểu lập tức yên tâm trở lại, giao ước ngầm giữa hai người bọn họ
khiến cô hiểu rõ, trong lòng Boss đã có đáp án rồi, anh không hoảng không lo, vậy
cô cũng không sợ.
Cô cũng gật đầu với Nghiêm Lạc, rồi đi theo
sau, đứng bên cạnh Vu Lạc Ngôn. Cô vẫn nhớ m Yến Tư nói Huyết tộc rất chú trọng
đến cấp bậc và quy củ, cô, một hàng ma sư nhỏ bé thế này vẫn nên đứng phía sau
thì hơn. Nghiêm Lạc giơ tay ra với người thanh niên kia rồi dẫn đầu bước vào
phòng.
Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn đều có chút
căng thẳng, hai người tân binh theo sát m Yến Tư. Căn phòng đó rất lớn, cửa sổ
treo rèm rất dày, ánh sáng mặt trời bị chặn lại hết ở bên ngoài. Không khí căn
phòng hoàn toàn khác quang cảnh mặt trời rạng rỡ, sinh khí căng tràn trong sân,
rõ ràng u ám lạnh lẽo nhưng lại vô cùng sang trọng.
Đồ dùng bằng gỗ lim, tường treo da thú, chiếc
thảm lông dài hoa văn phong phú, giẫm chân lên trên cảm giác rất mềm mại. Trần
nhà rất cao, trên đó treo đèn lồng diễm lệ, toát ra vẻ đẹp mang phong cách phục
cổ, nhưng trong ánh sáng vàng cũng toát lên vẻ u ám. Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào
bóng lưng Boss, giữa khung cảnh thế này, anh dường như cũng tăng thêm mấy phần
lạnh lùng.
Tộc trưởng của Huyết tộc là một người đàn
ông nhìn khoảng bốn mươi tuổi, ông ta mặc một bộ trang phục toàn màu đen, ánh mắt
sắc bén, sáng đến mức kỳ lạ, thần thái của cả cơ thể giống như đều ở trong đôi
mắt, may mà khóe mắt của ông ta có mấy nếp nhăn, điểm này làm dịu bớt một chút
sự sắc sảo của ông ta. Sắc mặt ông ta trắng bệch nhưng không lộ ra vẻ bệnh tật,
mái tóc dài được chải vuốt ra phía sau.
"Diêm Vương đại giá quang lâm, chắc là
vì mấy con sâu bọ của tộc chúng tôi đang chạy tán loạn ở bên ngoài?" Tộc
trưởng Huyết tộc, Cừu An đợi sau khi bọn họ ngồi xuống, liền nói thẳng vào vấn
đề.
"Cừu tộc trưởng là người hiểu rõ, bọn
chúng đã bắt đầu tập trung giết chóc, chỉ không biết tộc trưởng vì sao để mặc
không quản." ,
Cừu An cụp mắt xuống, chậm rãi thong thả
nói: "Đợi khi chúng tôi phát hiện, lực lượng của lũ sâu bọ đó đã vượt quá
khả năng khống chế rồi".
"Thật sao?" Nghiêm Lạc không có ý
tính sổ: "Ông xử lý không nổi, nhưng vì sao lại không thông báo?".
Cừu An ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm
Lạc, nói: "Theo tin tức tôi nhận được, Diêm Vương đã rời khỏi địa phủ rồi.
Trước mắt không có việc gì, rất nhẹ thân, vì sao lại quản chuyện nhà của Huyết
tộc chúng tôi?".
"Cừu An, chuyện Nghiêm Lạc tôi muốn
làm thì không quan tâm bản thân có còn danh phận hay không. Tôi bây giờ đơn thuần
chỉ là một người làm ăn, dưới trướng của tôi có nhiều hàng ma sư như vậy, bọn họ
cũng cần cơm ăn nước uống chứ."
Cừu An chẳng biết đang nghĩ gì, không nói lời
nào, Nghiêm Lạc tiếp tục: "Những con sâu máu kia bây giờ như chó nhà táng,
khắp nơi đều có người truy bắt bọn chúng, ông biết tôi không thích dính vào náo
nhiệt". Anh nói đến đây thì dừng lại, từ từ ngồi thẳng lưng lên.
Nghiêm Lạc nhếch môi cười nhạt, anh xua tay
một cái, m Yến Tư liền hiểu ý, đem một phần tư liệu đưa cho người thanh niên của
Huyết tộc ở bên cạnh. Người thanh niên đó hơi khom người, rất cung kính dâng đồ
lên cho Cừu An.
Cừu An nhìn Nghiêm Lạc mấy cái liền, sau đó
mới cúi đầu lật giở chỗ tư liệu kia.
Trong căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến
mức ngoại trừ âm thanh lật giở những trang giấy ra thì không còn tiếng động nào
khác. Nghiêm Lạc yên lặng nhìn Cừu An, thấy các cơ thịt trên mặt ông ta trong
thoáng chốc co rúm lại, khóe mắt hơi giật giật, suy đoán trong lòng càng chắc
chắn hơn.
Cừu An đọc rất nhanh, ông ta làm như chẳng
có chuyện gì, vứt tập văn kiện sang một bên, hôi: "Những việc đám sâu bọ
đó làm ra ở bên ngoài, Diêm Vương đặc biệt cầm đến cho tôi xem là có ý gì? Vừa
rồi tôi đã nói qua, lực lượng của bọn chúng vượt quá khả năng khống chế của Huyết
tộc chúng tôi".
Nghiêm Lạc gật đầu, hòa nhã nói: "Tôi
cũng cảm thấy vậy, Huyết tộc đã mất đi sự khống chế rồi, đến trẻ con cũng có thể
đi săn bắt thức ăn ở bên ngoài".
Cừu An lập tức nắm chặt tay lại, không nói
gì.
Nghiêm Lạc đột nhiên lại nói: “Rất lâu rồi
tôi chưa gặp Đậu Đậu".
Cừu An ngẩng phắt đầu, ánh mắt lóe lên một
tia sáng.
"Không biết Cừu tộc trường có thể gọi
Đậu Đậu ra để tôi gặp một chút không?”
"Đậu Đậu bệnh rồi, không thể gặp
khách. Xin Diêm Vương lượng thứ.”
Trái tim Chúc Tiểu Tiểu đập dữ dội, không
biết Đậu Đậu này là chỉ ai?
Nghiêm Lạc bị cự tuyệt cũng không tức giận,
nói: "Đã là bị bệnh, vậy thì bỏ đi. Lần này tôi đến, thực sự là có chuyện
muốn thỉnh giáo Cừu tộc trưởng".
"Diêm Vương cứ nói."
"Chuyện thế này, tôi có hai đồng nghiệp,
một người có thiên nhãn, một người mang linh tỵ1. Thiên nhãn có thể nhìn thấu
thân phận của bất kỳ người nào, ví dụ thần, ma, hay như Huyết tộc cấp A, cấp
B... Còn linh tỵ thì có thể ngửi thấy mùi vị của hồn phách, bất kỳ hồn phách
nào không bình thường trên cơ thể người đều sẽ có mùi vị lan tỏa..."
1 Linh tỵ: Mũi linh.
Nghiêm Lạc nói vậy, nhìn thẳng vào Cừu An.
Cừu An cười: "Thủ hạ của Diêm Vương nhân tài rất nhiều, thật là đáng mừng
đáng mừng".
Nghiêm Lạc cười đáp lại ông ta một cái, tiếp
tục nói: "Gần một tuần trước, hai vị này khi ở trong bãi đậu xe của trung
tâm thương mại đã nhìn thấy một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy là Huyết tộc chuẩn cấp A,
tuy đồng tử màu còn nhạt, nhưng đích xác đã bắt đầu uống máu, kỳ quái nhất đó
là, trên người nó lại toát ra mùi của ác linh". Anh ngừng lại một chút,
nhìn khuôn mặt Cừu An đang cứng đờ, nói tiếp: "Ông và tôi đều biết, Huyết
tộc không thể trở thành xác sống hay ác linh, cho nên khả năng duy nhất chính
là đứa trẻ đó đã bị người ta nuôi dưỡng như xác sống. Mà đứa trẻ đó là ai, tôi
nghĩ ông không cần tôi nói, chắc cũng biết rất rõ rồi".
Cừu An nắm chặt lòng bàn tay, giọng nghẹn lại,
gọi một câu: "Diêm Vương...".
"Tôi có chứng cứ, Cừu An. Ông không cần
nói nữa. Nếu không nắm chắc, sao tôi dám đến đây?"
Chúc Tiểu Tiểu thầm tán thưởng trong lòng,
Boss thật là lợi hại, rõ ràng chẳng có chút chứng cứ nào, bọn họ căn bản không
biết đứa trẻ đó là ai, sau khi đến đây mới bất ngờ phát hiện, mà những lời Boss
nói ra lúc này lại cứ như đã nắm chắc tất cả, thắng lợi trong tay.
Cừu An há hốc miệng, mãi sau mới ngậm lại
được. Nghiêm Lạc chuyển đề tài: "Cừu An, ông chắc chắn cũng biết địa phủ
hiện nay do A La nắm giữ. Đằng sau nó còn có Cửu Thiên Huyền Nữ. Cửu Thiên Huyền
Nữ là người ra sao bọn ông hẳn đã nghe nói rồi. Bọn ông thế này tính ra cũng
thuộc ma tộc ngoại lai, lại bẩm sinh nghiện hút máu, chẳng qua cũng chỉ là trò
vui trong mắt bà ấy. Sau khi biết chuyện xảy ra ở công viên Hoa Anh Đào, bà ấy
đã ra tay xử lý. Chuyện của đứa trẻ này nếu như làm ầm lên, lẽ nào bà ấy lại
khoanh tay đứng nhìn? Nếu để bà ấy xuống tay, e là toàn tộc của ông sẽ bị diệt
sạch. Bà ấy lại không hề quan tâm rằng các ông có được phân ra cấp A, B, C gì
hay không".
Cừu An nhìn Nghiêm Lạc, hai người nhìn nhau
rất lâu, bầu không khí căng thẳng khiến Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn thầm run
rẩy.
Nghiêm Lạc đột nhiên thở dài: "Ông có
khó khăn, vì sao không tìm tôi?".
Cừu An cắn răng lại, cuối cùng lên tiếng:
"Thời gian trước trong tộc xảy ra chuyện, có người đồng ý thay chúng tôi
giải quyết, điều kiện là chúng tôi không được quản chuyện bọn sâu máu cấp A nữa.
Vốn dĩ tôi cũng định tìm người, nhưng người ấy nói khí số của người sắp tận, bảo
chúng tôi vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn. Quả nhiên sau đó thì nghe nói chiến
thần Cửu Thiên Huyền Nữ đang sắp xếp tấn công địa phủ, còn có tin đồn người bị
thương sắp chết, sau đó không lâu, người liền rời khỏi địa phủ".
Nghiêm Lạc lạnh nhạt nói: "Ông ta hình
như mỗi một việc đều nói rất đúng, cho nên ông cũng cảm thấy cách xa tôi một
chút có thể khiến cả tộc được an toàn?".
Cừu An im lặng một hồi lâu, nói: "Huyết
tộc chúng tôi có thể có cục diện bình yên ngày hôm nay, đích xác là dựa vào sự
giúp đỡ của Diêm Vương người. Huyết tộc có tồi tệ hơn nữa, cũng không phải loại
qua cầu rút ván. Tôi không đi tìm người nữa, là bởi vì Thiên Bà đoán ra, nếu
như tôi gặp người thì sẽ hại đến người".
Nghiêm Lạc không chút biểu cảm, Chúc Tiểu
Tiểu thì nghe đến mức trái tim đập loạn lên.
"Vậy ông hôm nay vì sao lại đồng ý gặp
tôi?"
“Thiên Bà còn tính ra, nếu như tôi không gặp
người, thì sẽ hại toàn tộc."
Nghiêm Lạc im lặng một hồi, hỏi: "Ông
nói đã xảy ra chuyện, đó là chuyện gì?".
"Chính là Đậu Đậu." Cừu An nói đến
tên Đậu Đậu liền ngừng lại, hình như đang cân nhắc xem phải nói tiếp thế nào.
Chúc Tiểu Tiểu thực sự không nhịn được nữa, nhìn m Yến Tư một cái. m Yến Tư biết
ý, nhỏ tiếng nói bên tai cô: "Đậu Đậu là cháu nội của Tộc trưởng".
Chúc Tiểu Tiểu hiểu ra, gật gật đầu.
Lúc này Cừu An thở dài một cái, tiếp tục
nói: "Đậu Đậu hai tháng trước chết yểu. Người đó nói có thể thay chúng tôi
tìm lại được ba hồn bảy phách của nó về, giúp nó trùng sinh".
"Ông điên rồi?" Nghiêm Lạc nghiêm
giọng nói: "Ông rõ ràng biết Huyết tộc một khi chết đi thì sẽ hồn bay
phách tán, đâu có khả năng trùng sinh?".
"Nhưng mà người đó làm được. Đậu Đậu
thực sự đã tạm thời quay về, nó tuy có chút thay đổi nhỏ, nhưng chúng tôi là
Huyết tộc, đối với sự thay đổi của nó vẫn có thể chấp nhận được."
Nghiêm Lạc vẻ mặt nghiêm túc: "Tạm thời?
Cho nên ông nguyện để Đậu Đậu biến thành xác sống?". Hồn bay phách tán làm
sao có thể dễ dàng tìm thấy thu hồi lại được. Thân thể của Huyết tộc vốn dĩ
chính là thiếu máu, luôn luôn băng lạnh, nếu như rời xa hồn phách rồi, so với
con người càng không có khả năng duy trì bảo vệ được lâu. Đến hôm nay ông ta
nói tạm thời quay lại, ngoại trừ là đem hồn phách không hoàn chỉnh cưỡng ép
khóa chặt trong thân thể đã chết, thì không có cách nào khác.
Huyết tộc đối với phương thức sinh tồn lấy
máu thịt làm thức ăn của xác sống, đúng là có thể chấp nhận được, nhưng điều đó
thật sự quá hoang đường.
Đối với chuyện này Cừu An sớm đã suy trước
tính sau, cân nhắc rổi đắn đo, cho nên bây giờ nhắc đến, vẻ mặt ông ta vô cùng
bình tĩnh: "Xác sống chẳng qua chỉ là từ để gọi, Đậu Đậu bây giờ có thể ăn
có thể uống có thể ngủ, chỉ phải đợi thêm thời gian, đợi chúng tôi tìm được đủ
hồn phách, cơ thể Huyết tộc của nó từ từ cũng có thể hồi phục. Đến khi đó, Đậu
Đậu sẽ trở lại bình thường".
"Cừu An, ông đang là kẻ đần nói chuyện
mơ. Sự khác biệt của cấp B và cấp A các ông, chẳng qua là quan điểm về thiện ác
và sức khống chế bản thân. Đậu Đậu lại chỉ là một đứa trẻ, nó có được mấy phần
sức khống chế, việc biến thành cấp A chẳng qua chỉ là chuyện sớm chiều. Xác sống
do một quỷ hút máu cấp A biến thành, ông cũng biết hậu quả rồi chứ?"
"Tôi sẽ không để Đậu Đậu rời khỏi thôn
trang, lần trước ở trong bãi đỗ xe là ngoài ý muốn, chúng tôi đã rất nhanh
chóng đem nó về rồi. Thi thể kia, là lúc nó vừa mới tỉnh dậy, người ấy vì muốn
Đậu Đậu tiếp tục sống nên mới tìm đồ ăn cho nó. Sau đó tôi vẫn quản lý nghiêm
ngặt, tôi tuyệt đối không để nó trở thành mối nguy hiểm đối với con người, sự hồi
phục của nó chỉ cần thêm chút thời gian." Giọng nói của Cừu An cuối cùng
cũng lộ ra một chút nôn nóng.
Nghiêm Lạc thở dài: "Cừu An, nếu ông
chắc chắn như thế, e là hôm nay cũng sẽ không gặp tôi. Đậu Đậu nó có phải đã bắt
đầu ăn người trong tộc của bọn ông rồi không?".
Cừu An im lặng hồi lâu, cuối cùng cắn răng
lên tiếng: "Diêm Vương, người giúp tôi tìm toàn bộ hồn phách của Đậu Đậu,
tôi thay người xử lý những tên sâu máu bên ngoài kia".
Nghiêm Lạc lắc đầu: "Cừu An, sáu trăm
năm trước tôi đã đem người mình yêu thương nhất ném vào đường luân hồi để cô ấy
chuyển thế làm người, chịu đựng nỗi đau khổ cách trở giữa thần và người, chính
là bởi vì tôi biết tôi không thể nào tìm được toàn vẹn hồn phách của cô ấy nếu
như cô ấy hồn bay phách tán",
Điều này rõ ràng cho thấy, anh thân là vua
của địa phủ, nếu như người mà bản thân mình yêu thương bị hồn bay phách tán,
anh còn không có cách nào cứu về được, thì bây giờ với Đậu Đậu, anh làm sao có
cách gì cơ chứ.
Cừu An đấu tranh đến cùng: "Nhưng người
cũng từng nói, thời đại không còn như xưa, kết cấu và phân bố năng lượng của thế
gian cũng khác đi rồi, biết đâu bây giờ có cách...".
"Không có cách nào, Cừu An, ông bị lừa
rồi!" Nghiêm Lạc nói: "Người đó có thể tìm lại hồn phách của Đậu Đậu
cho ông, chỉ có một loại khả năng, hồn phách nhất định là ở trong tay ông ta.
Ông ta có phải tự xưng là Bắc m Vương không?".
''Đúng, chính là ông ta. Đậu Đậu còn thiếu
một hồn một phách, ông ta nói rất khó tìm, còn cần thêm thời gian."
Nghiêm Lạc nói; "Cừu An, ông đưa Đậu Đậu
vào đây để tôi nhìn xem".
Cừu An ngẫm nghĩ, nói với người thanh niên
trẻ trông giữ ở cửa: "Tiểu Nam, đưa mấy vị khách quý đi cùng Diêm Vương ra
ngoài dạo chơi, bảo A Niên đưa Đậu Đậu đến".