Heo yêu Diêm vương (Tập 3) - Chương 34 phần 1

CHƯƠNG 34

Chúc Tiểu Tiểu chếnh choáng, cảm thấy đầu
ngón tay cũng nặng trịch không cử động nổi. Cô cũng không biết là đã qua bao
lâu rồi, đợi đến lúc hơi có tri giác trở lại, liền phát hiện cơ thể đang rung lắc
dữ dội, đầu cô liên tục hết lần này đến lần khác bị đập vào góc của chiếc hòm gỗ
lớn bên cạnh, rất đau đớn. Cũng may vì đau như thế này, ý thức của cô mới từ từ
rõ ràng hơn.

 

Cô gắng sức cả hồi lâu, cuối cùng mở được mắt
ra. Trong mơ hồ, Chúc Tiểu Tiểu nhận ra được đây là một chiếc xe. Cô bị người
phụ nữ mặc bộ đồ đỏ kia xịt thuốc mê, chiếc xe đang đi, cho nên cô mới thấy người
mình lắc lư như vậy. Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại tất cả, cô liền thử cử động một
chút, phát hiện mình không có cách nào động đậy được.

 

Cũng không biết chiếc xe này muốn đi đến
đâu nữa, cô rốt cuộc hôn mê bao lâu rồi? Đúng rồi, Boss có phải là đã phát hiện
ra cô bị mất tích rồi không? Anh chắc chắn sẽ rất lo lắng? Chúc Tiểu Tiểu còn
chưa kịp ái ngại cho hoàn cảnh của bản thân, thì đã bắt đầu để ý đến phản ứng của
Nghiêm Lạc.

 

Cô cảm thấy lần này thật sự gay go rồi, cô
chẳng mang theo thứ gì cả, ba lô, điện thoại, Tiểu Phấn Hồng còn cả Bát Bát, đều
vẫn để trên lầu, lần này phải làm thế nào mới được? Cứ coi như cô có thể cử động,
cũng không biết làm sao thông báo được cho Boss.

 

Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng sốt ruột cô
không chỉ không giúp được việc của Boss, còn luôn gây ra những chuyện ngoài ý
muốn nghiêm trọng thế này khiến anh lo lắng. Cô cắn răng vùng vẫy, vừa dùng sức
một cái thì cánh tay trên mình liền trượt xuống, cổ tay đập vào chiếc hòm, đau
đến mức phải hít xuống một hơi khí lạnh. Nhưng mà cứ như thế này, cơ thể hình
như hơi hơi cử động được chút rồi.

 

Chúc Tiểu Tiểu nghĩ ra mình vẫn còn đeo đồng
hồ của công ty, trên đồng đồ có lắp thiết bị định vị siêu nhỏ và máy theo dõi,
cho nên cô còn có cơ hội. Cô miễn cưỡng chịu đựng cảm giác khó chịu buồn nôn và
chóng mặt do thuốc mê gây ra, gắng sức nâng hai tay của mình lên cùng một lúc,
bây giờ chỉ cần cô khởi động máy định vị, Boss sẽ có thể tìm thấy cô.

 

Nhưng mà cô chỉ có thể cử động được một
chút xíu đầu ngón tay, muốn nhấc cánh tay lên vẫn thật sự rất khó. Cô thử cả hồi
lâu cũng không thành công, sốt ruột mồ hôi chảy ròng ròng. Cô lại nghĩ ngợi, nếu
không thì mượn sự lắc lư của chiếc xe để thân thể mình chuyển động một chút,
như thế này nghiêng người lại, cổ tay bên kia cũng có thể rơi xuống dưới, hai
cánh tay có thể chạm được vào với nhau, nếu muốn ấn vào nút trên đồng hồ thì dễ
dàng hơn nhiều rồi. Nhưng cô cố nỗ lực cả một hồi, cho đến tận khi toàn thân
toát mồ hôi vẫn không thể khiến cho thân thể mình chuyển động được centimet
nào.

 

 

Chúc Tiểu Tiểu bên này đang gắng hết toàn bộ
sức lực, hy vọng có thể truyền được tin tức cho Nghiêm Lạc để anh không cần lo
lắng. Còn cao ốc Đế Cảnh bên kia, cũng thực sự là nổ tung rồi.

 

Tề Nghiên La lúc bảo Chúc Tiểu Tiểu đi tiễn
cô, cửa phòng họp vẫn đang mở, Nghiêm Lạc đứng quay lưng về phía bọn họ khi đó
có nghe thấy, nhưng anh tâm trạng rất tồi tệ, không để ý đến. Sự việc A La tới
thương lượng thực sự khiến anh quá kích động, anh nhất thời không thích ứng nổi.
Anh biết sắc mặt của mình lúc này rất khó coi, Tiểu Tiểu đi tiễn A La cũng tốt,
anh có thể tranh thủ một chút thời gian điều chỉnh lại cảm xúc.

 

Vừa rồi khi Tiểu Tiểu mang cà phê vào, anh
không khắc chế nổi sự nóng nảy của mình đã giận dữ với cô, anh không muốn bây
giờ vừa ra ngoài đã nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng. Anh thích cô vui vẻ cười với
mình, không thích khuôn mặt khổ sở phải chịu ấm ức của cô.

 

Nhưng khi anh khó khăn lắm mới điều chỉnh
được tâm trạng đi ra bên ngoài, lại phát hiện Chúc Tiểu Tiểu còn chưa quay lại.
Ba lô của cô vẫn ở đây, Bát Bát cũng cuộn lại thành một cục ngủ trên miếng đệm
lót chuột. Khi đó anh nghĩ có thể lâu quá rồi chưa gặp mặt A La, nên cô muốn
nói chuyện thêm vài câu mà thôi. Thế là anh xuống lầu, kiểm tra một chút công
việc của các bộ phận, lại bắt được bọn Happy đang mang bản báo cáo hội nghị ngắn
gọn tới cho mình, còn xem hết một lượt bảng số liệu quản lý hồn phách hôm nay vừa
được làm mới và phân tích xu hướng phát triển, cả quá trình cũng mất gần ba
mươi phút.

 

Thực sự Nghiêm Lạc chẳng có tâm trạng gì để
làm việc, anh rất muốn gặp Tiểu Tiểu, muốn nói chuyện với cô. Chỉ khi cô ở bên
cạnh, anh mới có thể bình tình lại được. Cho nên anh kết thúc công việc nhanh hết
mức rồi lên lầu, nhưng lại phát hiện Tiểu Tiểu vẫn chưa về.

 

Đầu Nghiêm Lạc bắt đầu bốc khói, lửa giận
đùng đùng bốc lên, anh gọi cho Tiểu Tiểu, chuông điện thoại vang lên, tiếng nhạc
này lại từ trong ba lô đặt bên cạnh máy tính phát ra, Bát Bát nằm ở gần đó còn
bị dọa cho giật thót mình.

 

Nghiêm Lạc gọi điện cho A La, lần này tin tức
nhận được khiến anh vô cùng lo lắng. A La nói cô đã quay về nhà hàng Địa Phủ rồi,
cô không ở lại với Tiểu Tiểu dưới lầu quá lâu. Hai người chia tay trong bãi đậu
xe.

 

Cho nên, Heo Con ngốc kia, chẳng mang theo
thứ gì, đã biến mất ngay trong tòa nhà của công ty rồi?

 

Nghiêm Lạc hít thở sâu mấy cái, nỗ lực khắc
chế cơn giận của mình, tìm thấy người trước mới là quan trọng. Anh lại lần nữa
xuống dưới lầu, cuống cuồng vội vã tìm Happy và Ray hạ lệnh chỉ cần không phải
đang có việc gấp hay việc liên tới mạng người, toàn bộ dừng hết tất cả công việc,
tìm ra băng ghi hình giám sát của tòa nhà, phái nhân lực kiểm tra toàn bộ các tầng,
sàng lọc băng ghi hình tin tức giám sát giao thông ở xung quanh..., tập trung tối
đa tài nguyên và nhân lực, phải tìm được Chúc Tiểu Tiểu.

 

Tất cả mọi người đều bị khuôn mặt Diêm
Vương kia của Nghiêm Lạc dọa, lo lắng sợ hãi nhanh chóng bắt đầu công việc. Dưới
áp lực nặng thế này hiệu xuất rất cao, chỉ mười phút sau, bọn họ đã thẩm vấn
xong một lượt toàn bộ nhân viên bảo vệ của bãi xe B2 dưới lầu và các cửa ra của
tòa nhà, không có ai thấy gì khả nghi. Cùng lúc đó mấy người của Ray cũng đưa
ra băng hình giám sát theo dõi của tòa nhà và chỉnh lý lại những hình ảnh liên
quan tới Chúc Tiểu Tiểu.

 

Nghiêm Lạc nhìn chằm chằm vào màn hình thì
thấy A La đi về hướng của chiếc xe, sau đó Tiểu Tiểu từ phía sau đuổi đến, A La
lên xe rồi, hai người nói vài câu, A La lái xe rời đi. Tinh hình này đích xác
giống như những lời A La nói, hai người bọn họ không hề lưu lại quá lâu trong
bãi đậu xe này.

 

Sau đó trên màn hình chính là Chúc Tiểu Tiểu,
cô cứ ở đó đi đi lại lại, hình như đang buồn rầu vì sự việc gì đó. Tiếp theo,
cô đi về phía thang máy, chắc là đang chuẩn bị lên lầu. Nhưng lúc này cô đột
nhiên quay đầu lại nhìn sang một hướng, sau đó đi về phía đó. Chỗ ấy vừa hay là
góc chết của máy quay, Chúc Tiểu Tiểu đi rồi thì không quay lại. Mà từ sau lúc
đó, cô không còn xuất hiện trong hình ảnh nữa.

 

Băng giám sát của cả mấy máy quay phim đều
đã lôi ra cả, vị trí kia toàn là góc chết, không quay tới được. Chúc Tiểu Tiểu
chính xác đã mất tích ở chỗ đó.

 

Nghiêm Lạc cuồng nộ, "bụp" một
cái đập tay lên mặt bàn, chiếc bàn kiên cố trong chốc lát bị gãy mất hai chân,
máy móc và kẹp file ở bên trên bị dập nẩy cả lên, sau đó cùng với sự nghiêng lệch
của chiếc bàn rơi tung tóe đầy dưới đất.

 

Trong phòng giám sát ai nấy đều kinh sợ run
rẩy, mặt mày hãi hùng, ngay đến Happy và Smile cũng chẳng dám thở mạnh, những
thứ đồ vương vãi dưới đất kia, càng không có người nào dám nhặt.

 

Nghiêm Lạc đứng ở đó lớn tiếng mắng:
'"Một người lớn như thế tại sao máy giám sát đều không quay thấy được?
Trong tòa nhà này của chúng ta toàn là những thứ tồi tàn gì vậy?".

 

Không có ai dám trả lời, công ty bất động sản
trong tòa nhà này cũng thuộc về Tâp đoàn Nhã Mã, tính ra đều là người một nhà,
nghiêm khắc mà nói thì thậm chí còn nằm trong phần quản lý của Happy. Có điều mọi
người trước nay thường không quá quan trọng về mặt này, khu để xe bên dưới, máy
giám sát có góc chết bọn họ thật sự cũng không biết.

 

Nghiêm Lạc còn chưa hết tức giận, Heo Con của
anh, chính là mất tích ngay trên địa bàn anh khống chế!

 

Anh còn để cô dọn đến đây, anh nói anh có
thể bảo vệ cho cô, hóa ra anh căn bản là không làm được. Nghiêm Lạc nắm chặt
lòng bàn tay, nếu cô cứ như thế mà bị làm sao, anh sợ mình sẽ gây ra chuyện gì
đó cực kỳ đáng sợ.

 

Nghiêm Lạc đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đột
nhiên quay đầu lại quát: "Mau tìm chiếc xe lái ra khỏi góc chết đó! Tính từ
thời điểm cô ấy đi vào góc chết, kiểm tra một lượt tất cả xe ra khỏi bãi, so
sánh chéo với những chiếc xe trong hình ảnh giám sát, xem chiếc nào không xuất
hiện. Bắt đầu từ lúc bọn chúng đi ra khỏi bãi, trong mỗi một máy quay ở trên đường
tôi đều muốn nhìn thấy. Còn nữa, các xe vận chuyển hàng hóa, đặc biệt là có thể
chứa những túi đựng đồ kích thước lớn đựng vừa một người, mỗi một cái đều phải
kiểm tra. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả xe vận chuyển hàng hóa và xe thông thường
đều không được phép ra khỏi tòa nhà, lục soát từng chiếc từng chiếc một mới
thôi".

 

Mọi người nhanh chóng làm việc, thực ra việc
tìm chiếc xe ở góc chết đó, từ nãy đã có người làm rồi, nhưng vẫn còn phải so
sánh với hình ảnh giám sát điều khiển giao thông, lượng công việc này vô cùng lớn,
nhất thời trong chốc lát không thể hoàn thành được. Mọi người thực sự lo lắng,
với cảm xúc của Boss bây giờ, bọn họ còn có thể chống đỡ được đến lúc đó hay
không?

 

Nghiêm Lạc sắp xếp xong, quay lại tầng ba
mươi tám, anh đổ hết những đồ vật trong chiếc túi tùy thân của Chúc Tiểu Tiểu
ra, muốn kiểm tra xem cô mang theo những thứ đồ nào, Kết quả cuối cùng, e là cô
chỉ đeo mỗi đồng hồ xuống lầu mà thôi.

 

Nghiêm Lạc lập tức gọi điện cho Happy:
"Theo dõi tín hiệu đồng hồ của Heo Con".

 

Happy bên kia thao tác rất nhanh, chỉ một
loáng đã trả lời lại: "Máy phát tín hiệu của đồng hồ đang tắt không theo
dõi được".

 

Nghiêm Lạc nhắm mắt lại, cô ấy không mở máy
phát tín hiệu, điều này chứng tỏ cô ấy đang bị không chế hoặc là đã mất đi tri
giác. Chỉ nghĩ đến điểm này, anh liền đau Iòng, khó chịu. Trên người cô còn có
một thứ đồ của anh, khi anh giao cho cô vốn nghĩ rằng sẽ an toàn tuyệt đối,
không ngờ lại xảy ra chuyện vào đúng lúc anh đang mắc trọng bệnh, pháp lực của
anh lúc này không thể tìm thấy vị trí của cô ở khoảng cách xa.

 

Nghiêm Lạc hít một hơi thật sâu, anh đúng
là kẻ khốn nạn, anh làm sao có thể mắc phải sai lầm như thế chứ, anh lại để cô
bị người ta bắt cóc ngay trên địa bàn của mình. Hễ nghĩ đến chuyện không may Tiểu
Tiểu có thể gặp phải, anh liền hận không thể hủy diệt cả tòa nhà này.

 

 

Chúc Tiểu Tiểu bên này làm sao tưởng tượng
nổi sự hỗn loạn hiện tại ở cao ốc Đế Cảnh, cô chỉ biết Boss nhất định sẽ lo lắng.
Nhưng cô đã dùng hết sức lực mà vẫn không thể khiến hai tay của mình chạm vào
nhau được. Cô lo lắng phát khóc, đầu đau từng cơn, lại rất buồn nôn, khó chịu đến
mức không còn sức lực để vùng vẫy nữa

 

Đúng vào lúc này, chiếc xe đột nhiên phanh
gấp, quán tính khiến Chúc Tiểu Tiểu bị lật đi một chút, cơ thế đập lên chiếc
hòm gỗ kia, người nghiêng sang bên, hai cánh tay đập vào nhau. Đây thật sự là
cơ hội tuyệt vời, Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng để ý đến việc cơ thể mình bị đau,
tranh thủ cử động tay, thử chạm vào nút phát ra tín hiệu trên đồng hồ.

 

Vào lúc này thân xe hơi lắc lư, người ngồi
trên ghế lái phía trước xuống xe rồi. Chúc Tiểu Tiểu trong lòng sốt ruột, mức độ
có thể cử động của ngón tay cô lại không lớn, đầu cũng không quay xuống được,
không nhìn thấy vị trí cái nút trên đồng hồ, tuy hai tay sát vào với nhau rồi,
nhưng muốn ấn cái nút lại không dễ dàng.

 

Có người mở cửa thùng sau xe, Chúc Tiểu Tiểu
quay lưng phía cửa, cơ thể che chắn cho tay, cô hiểu rõ thời gian của mình
không nhiều, cắn chặt răng lại, ngón tay cử động lung tung, cũng không biết
mình rốt cuộc có ấn được hay không.

 

Sau đó, cô bị người ta lật lại.

 

Chúc Tiểu Tiểu nhắm mắt, giả vờ như vẫn còn
hôn mê, trái tim đập thình thịch, chỉ hy vọng đối phương đừng giống như Boss,
có thể nghe thấy nhịp tim của cô rất ồn ào.

 

Lật người cô lại chắc vẫn là cô gái mặc đồ
đỏ, Chúc Tiểu Tiểu nhớ được mùi vị nước hoa rất nhạt của cô ta. Cô gái này đang
lục soát trên người cô, Tiểu Tiểu thầm khấn cô ta đừng có gỡ đồng hồ của cô ra,
đáng tiếc sự việc không như mong đợi, người phụ nữ đó chẳng chút do dự liền lấy
đồng hồ của cô ra, sau đó lại duỗi tay gỡ mất sợi dây chuyền của cô.

 

Chúc Tiểu Tiểu lo lắng suýt chút nữa thì
hét lớn, đó là dây chuyền Boss tặng cô, cô từ trước đến nay chưa từng để nó rời
khỏi cơ thể mình. Người phụ nữ thối này lại dám cướp đi dây chuyền của cô, đáng
giận quá rồi! Chúc Tiểu Tiểu không khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt mình,
người phụ nữ kia nhìn thấy, vội xông ra bên ngoài hét: "Xem ra cô ta sắp tỉnh
rồi, cứ chuyển cô ta lên trước đi đã".

 

Ngay sau đó là tiếng nói của hai gã đàn
ông, trong đó một gã lưu manh xấu xa nói: "Chị Hồng, cô gái này dùng làm
gì vậy, có thể giải trí một chút không?".

 

Chị Hồng kia trả lời: "Chị Nam không
nói, cậu cứ hiểu là không thể đi. Đợi chị Nam đến rồi, xem chị ấy có dự định
gì?". Cô ta nói xong thì cầm đồ của Chúc Tiểu Tiểu đi lên lầu trước.

 

Giọng nói lưu manh xấu xa kia lại lên tiếng
xuýt xoa nói: "Thật đáng tiếc, ngoại hình cũng rất đáng yêu đó. Tôi chưa từng
chơi với loại con gái thuần khiết thế này", nói xong liền duỗi tay sờ vào
ngực Tiểu Tiểu một cái.

 

Chúc Tiểu Tiểu lớn như thế này rồi, đâu có
gặp qua loại lưu manh như thế, tức đến mức trong chốc lát mở trừng mắt ra,
nhưng cô toàn thân không có sức lực, cũng chẳng nói nổi lời nào, càng đừng nghĩ
đến chuyện chửi người, đánh người. Cô vừa tức vừa ấm ức, nước mắt suýt chút nữa
trào ra.

 

Tên lưu manh kia vừa nhìn thấy, lại thốt
lên: "Ôi, em gái nhỏ tỉnh rồi, mắt thật là đẹp, anh rất thích cái bộ dạng
đáng thương thế này, nào nào, để anh đây hôn một cái trước", nói xong liền
muốn thò mặt tới hôn.

 

Chúc Tiểu Tiểu chẳng làm được gì chỉ trơ mắt
nhìn tên lưu manh thối tha chết tiệt này sắp sửa áp sát, cô ngoại trừ việc tức
đến mức dùng lực gườm hắn ta ra, hoàn toàn không có sức để phản kháng. May mà
lúc này một bàn tay lớn từ sau duỗi đến, kéo tên lưu manh này lại: "Được rồi,
được rồi, mày vội gì chứ, đưa cô ta lên lầu trước, chị Nam chắc lát nữa đến".

 

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy giọng nói này hơi
quen, đợi người đó xuất hiện trước mắt liền giật thót mình, lại là Mẫn Kỳ.

 

"Haizz, Tề Minh, mày thật chẳng thú vị
gì cả, mày can thiệp gì chứ, hôn một cái có thể mất bao nhiêu thời gian hả?"

 

"Người anh em, tao đang cứu mày đó,
lòng háo sắc của mày bao được cả trời rồi, còn chưa biết chị Nam cần cô gái này
để làm gì, cứ làm bừa trước như vậy, đến khi chị Nam trách tội, mày tự mình
gánh chịu đi."

 

Gã lưu manh chẹp miệng, rất không phục:
"Xí, sờ mấy cái chẳng lẽ lại thiếu đi miếng thịt nào? Cô gái này nếu như
dám ton hót, tao sẽ chỉnh chết cô ta", nói rồi, liếc mắt hung dữ Chúc Tiểu
Tiểu một cái.

 

Mẫn Kỳ đẩy hắn ta ra một bên, vừa cúi người
xuống ôm Chúc Tiểu Tiểu mang ra, vừa nói: "Đừng ồn nữa, cứ đưa người lên
trên trước, mày đóng cửa xe lại đi".

 

Gã lưu manh khóa xe, lật đật đi theo phía
sau: "Tề Minh, mày không mệt sao, để tao ôm cô ta đi, tao đảm bảo sẽ cho
cô ta được thoải mái".

 

"Đi đi, để mày ôm lên trên, người cô
gái này chưa biết chừng sẽ mất đi mấy miếng thịt đó."

 

Hai gã đó vừa dùng những lời lẽ hạ lưu đấu
khẩu, vừa đưa Chúc Tiểu Tiểu lên lầu. Chúc Tiểu Tiểu cắn chặt răng lại, nỗ lực
gạt bỏ loại cảm giác buồn nôn kia. Cô cố gắng tập trung chú ý ghi nhớ đoạn đường
bọn họ đi, là đường lên tầng ba, ở cửa cầu thang thì rẽ phải, hình như đi qua
ba chiếc cửa, sau đó Mẫn Kỳ ôm Chúc Tiểu Tiểu bước vào trong một căn phòng. Căn
phòng không lớn, có một gian phòng ngủ, một gian phòng khách, Chúc Tiểu Tiểu được
đặt lên chiếc giường bên trong phòng ngủ.

 

Khi Mẫn Kỳ khom lưng đặt cô xuống, nhân lúc
cơ thể đang che chắn ánh nhìn của tên lưu manh kia, nhét mấy viên thuốc vào
trong miệng Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu ư ư mấy tiếng muốn vùng vẫy, nhưng cảm
thấy viên thuốc kia đã tan ra trong họng rồi, rất đắng, rất khó chịu.

 

Gã lưu manh vươn người đến: "Làm sao vậy,
em gái nhỏ sợ hãi rồi? Vừa hay, để anh đây ở với em, chuyện này anh sở trường
nhất". Trong lúc nói, bàn tay thối tha của hắn ta lại sờ lên đùi Chúc Tiểu
Tiểu.

 

Mẫn Kỳ kéo cánh tay tên lưu manh lôi hắn ta
ra khỏi phòng: "Hay là đến ở cùng tao đi, tao rất cần có mày đó".

 

"Cút, ông đây không để ý đến
mày."

 

Hai gã lại đấu khẩu rời đi, cửa căn phòng bị
đóng sập lại. Chúc Tiểu Tiểu vẫn chưa hết kinh hãi, không biết thứ Mẫn Kỳ nhét
vào miệng của mình kia là thuốc gì, chắc không phải thứ đồ hạ lưu gì chứ? Trong
lòng cô sợ hãi, cảm giác tiếp xúc buồn nôn gã lưu manh kia lưu lại trên người
cô vẫn còn chưa tan hết, toàn thân mệt mỏi, khó chịu vô cùng.

 

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi thật sự lật người
bò đến bên cạnh giường nôn khan, nôn cả một lúc lâu, nhưng chẳng ra được cái gì
cả, cuối cùng thì khó chịu thở dốc. Vào lúc này Chúc Tiểu Tiểu phát hiện, cô có
thể cử động được rồi. Cô thử ngồi dậy, tuy thân thể không có sức, nhưng cô thực
sự có thể cử động rồi.

 

Tiểu Tiểu vui mừng quá mức, lại thử lắc lắc
chân, duỗi duỗi cánh tay, xác định hai chân đã có thể đứng vững, liền chầm chậm
di chuyển đến chỗ sau cửa, áp sát người lén nghe động tĩnh, bên ngoài không có
âm thanh gì. Chúc Tiểu Tiểu không chịu ngồi yên chờ chết, cô quan sát nhìn khắp
căn phòng một lượt, muốn tìm vũ khí phòng thân trước, sau đó tìm cơ hội chạy ra
ngoài.

 

Trong căn phòng bày biện rất đơn giản, chỉ
có một chiếc giường, một chiếc bàn, trên giường có chăn, mà trên bàn thì lại trống
không, chẳng còn bất kỳ thứ đồ vật nào khác. Chúc Tiểu Tiểu không bỏ cuộc, đến
chỗ chiếc bàn kéo các ngăn kéo ra, nhìn thấy một chiếc máy đánh chữ nhỏ đã rỉ
sét, bên trong cũng không có đinh. Rồi còn có một chiếc bút máy, cũng là thứ cũ
hỏng, sớm đã không còn mực, ngòi bút khô sắc. Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, gài chiếc
bút máy lên người, còn chưa kịp suy tính bước tiếp theo, bên ngoài đã truyền đến
tiếng bước chân.

 

Chúc Tiểu Tiểu nhanh như bay nằm lại lên
trên giường, vừa mới nằm xuống, cửa phòng liền mở ra. Là tên lưu manh kia, hắn
chỉ có một mình, trưng ra bộ mặt nhăn nhở khiến người ta buồn nôn đi vào trong,
quay người đóng cửa phòng lại.

 

Hắn vừa đi đến vừa cởi quần áo trên người vứt
sang bên, nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Anh hỏi qua rồi, em không phải là người
không thể đụng được vào, chị Nam chỉ cần em sống là được. Bây giờ cũng không có
ai chẳng biết tốt xấu đến làm phiền nữa, anh đây tới giúp em nếm thử mùi vị ngất
ngây sung sướng. Canh giữ lâu ở chỗ khốn nạn này, không phải quỷ thì là yêu,
anh cũng sắp khô héo rồi, khó khăn lắm mới có được một cô gái để tưới mát một
chút…”.

 

Hắn ta còn chưa nói xong, người đã đến bên
cạnh giường rồi, duỗi tay ra hướng về phía ngực của Chúc Tiểu Tiểu sờ soạng.
Chúc Tiểu Tiểu làm sao chịu đựng được, lúc trước một chút sức lực cũng không
có, để hắn ta được thể, bây giờ cô có sức lực rồi, cứ coi như liều chết cũng
không chịu bị sỉ nhục như thế.

 

Cô co chân lên đạp mạnh vào háng của gã lưu
manh, cú này đã dùng toàn bộ sức lực, cứ coi như bây giờ cô còn chưa khôi phục
hoàn toàn, nhưng lực đạo của một chân cũng thừa đủ hung mãnh rồi.

 

Gã lưu manh kia kêu lên thảm thiết, ôm lấy
phần thân dưới co rúm lại như con tôm dài cả mét. Chúc Tiểu Tiểu lại đá thêm một
đá nữa vào mặt để hắn đổ xuống đất ngậm miệng lại. Gã này hét lớn tiếng như thế
chắc sẽ dẫn những người khác đến, thời gian không thể trì hoãn, chạy trốn giữ mạng
là quan trọng. Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng vùng dậy, kéo cửa phòng chạy ra bên
ngoài.

 

Trong phòng khách không có người, Chúc Tiểu
Tiểu cả đoạn đường chạy ra, dựa vào ấn tượng của mình rẽ về phía bên trái chạy
tới cầu thang. Quả nhiên bên ngoài có kẻ bị tiếng kêu thảm thiết dẫn đến, vừa
hay nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu chạy trốn, vội vàng lớn tiếng hô hoán gọi người đuổi
bắt.

 

Trong căn phòng đầu tiên ở cửa cầu thang có
một tên đi ra, vừa hay chặn ngay trước mặt Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu giơ
chiếc bút máy hỏng ra, tên chắn đường kia cũng duỗi tay tóm lấy cánh tay của
cô, có ý đồ muốn ngăn cô lại.

 

Chúc Tiểu Tiểu lùi lại một bước, nghiêng
người tránh đi, lật tay nắm chặt lấy chiếc bút máy, cổ tay khẽ vặn, đầu bút nhẹ
nhàng xoay, "vụt vụt" hai tiếng dùng lực đâm vào mu bàn tay và cánh
tay của đối phương.

 

Đối phương không chuẩn bị trước, hoàn toàn
chẳng ngờ cô gái dáng vẻ yếu đuối thế này lại có bản lĩnh như vậy. Lần này mu
bàn tay và cánh tay bị đâm bừa hai cái, máu chảy ra, hắn ta cầm lấy tay lớn tiếng
kêu gào. Chúc Tiểu Tiểu nắm chắc thời cơ di chuyển hai chân, xoay ngang khuỷu
tay thụi cho hắn ta ngã xuống đất.

 

Chúc Tiểu Tiểu ra đòn rất nhanh gọn, nhưng
người phía sau cũng sắp đuổi đến rồi, cô dốc sức chạy xuống dưới lầu. Nhưng khi
cầu thang đã ở ngay trước mắt, thì từ tầng dưới lại có một người chạy lên, đó
là Mẫn Kỳ.

 

Chúc Tiểu Tiểu lòng dần nguội lạnh, cô đã từng
giao đấu với Mẫn Kỳ, khi đó trong tay cô còn có Tiểu Phấn Hồng mà cũng vẫn chẳng
phải là đối thủ của anh ta, đến giờ tác dụng của thuốc mê còn chưa tan hết,
trong tay cũng chỉ là một chiếc bút hỏng, lần này tính thế nào cũng không có khả
năng chạy thoát.

 

Nhưng Chúc Tiểu Tiểu cũng không định lùi bước,
nếu như lại bị bắt, cô không biết cảnh ngộ của mình sẽ như thế nào. Cô không tiền,
không tài, không danh tiếng, không quyền thế, thứ có giá trị nhất, e rằng chính
là Tập đoàn Nhã Mã và Boss ở sau lưng cô.

 

Cô không tình nguyện để cho bất cứ người
nào dùng cô để uy hiếp Boss, cô muốn bảo vệ anh, cô quyết định cứ coi như không
đánh lại được, cũng phải gắng hết sức!

 

Chúc Tiểu Tiểu hạ quyết tâm, dũng cảm lao về
phía trước. Bước chân cô không dừng lại chút nào, chạy về phía cửa cầu thang rồi
xông thẳng vào đó, tập trung tinh thần toàn tâm cảnh giác. Bước chân phía sau
càng lúc càng gần, Mẫn Kỳ chớp mắt cũng đã ở trước mặt cô, Chúc Tiểu Tiểu giơ
chiếc bút máy trong tay lên, đâm về phía anh ta. Mẫn Kỳ cười nói: "Kiếm
đâu ra được vũ khí lợi hại thế này?". Anh ta tóm lấy cổ tay Chúc Tiểu Tiểu,
vặn một cái rồi dùng lực kéo cô đến bên người. Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn vùng vẫy,
lại nhìn thấy tay trái của anh ta nâng lên, "đoàng đoàng", hai tiếng
súng nổ vang lên bên tai cô.

 

Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc vô cùng, định thần
lại nhìn, hai tên đuổi theo kia đã bị trúng đạn đổ xuống đất.

 

Mẫn Kỳ lắc lắc khẩu súng trong tay, nhìn
Chúc Tiểu Tiểu, cười nói: "Ở đây dùng cái này mới hiệu quả". Nụ cười
vẫn còn trên mặt, anh ta đã lại quay tay, "đoàng" một tiếng nữa bắn
trúng gã vừa rồi bị Tiểu Tiểu đánh ngã dưới đất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3