Đại Đường Song Long Truyện - Chương 010 Part 2

Khấu Trọng kinh ngạc nói:
- Vinh Dương không phải là chỗ ở cách Lạc Dương có gần trăm dặm sao?
Tại sao tỷ tỷ lại lưu lạc đến tận đây như vậy?
Tố Tố đáp:
-
Tiểu thư muốn đến Lịch Dương nghe Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Nữ Thượng T
úPhương hát xướng, nào ngờ tin tức bị tiết lộ, chưa đến nơi thì đã xảy
ra chuyện.
Nếu không phải vì ngựa của tỷ tỷ đây chạy nhanh, e rằng đã không có duyên gặp phải các đệ rồi.
Không biết từ lúc nào, nàng đã tự nhận làm tỷ tỷ của hai gã.
Chính vào lúc này, một tiếng ho nhẹ từ ngoài cửa động truyền vào.
Ba
người nghe tiếng kinh hãi khôn tả, vội quay đầu ra quan sát. Chỉ thấy
một người thân hình cao lớn, tuổi chừng hai hai, hai ba đang bước vào
bên trong động. Khấu Trọng tròn mắt nhìn y, thất thanh kêu lên:
- Ngươi không phải là kẻ tên Lý Tịnh ấy hay sao?
Người
này chính là gã thanh niên Lý Tịnh đã lên tiếng cảnh cáo tên thủ lĩnh
Kỳ lão đại, y tuy không anh tuấn lắm, tướng mạo lại thô hào, nhưng mũi
thẳng trán cao, khuôn mặt rộng mở, song mục sáng ngời, làm cho người ta
có cảm giác rằng y là một nhân vật vừa trầm tĩnh ổn định, lại túc trí đa
mưu.
Lý Tịnh mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, hoàn toàn tương phản với làn da đen bóng, thô rám của y, gật đầu nói:
-
Ta chính là Lý Tịnh, vị tiểu huynh đệ này nhãn lực thật là lợi hại, lúc
ấy ta và hai người cách nhau ít nhất cũng phải mười lăm bước chân, vậy
mà tiểu huynh đệ vẫn có thể nhận ra tướng mạo của Lý mỗ, vừa liếc thấy
đã gọi ra tên. Nhưng thân thủ của các ngươi lại không giống người đã
từng luyện qua võ công lắm, điều này mới thật là kỳ quái!
Hai gã đều
chấn động trong lòng, Lý Tịnh này chỉ dựa vào một câu nói của Khấu Trọng
mà có thể suy luận ra bao điều như vậy, quả thật trí mưu và kiến thức
không phải hạng tầm thường.
Tố Tố run run nói:
- Cùng lắm ta cùng với hảo hán quay trở lại, xin chớ làm hại hai đứa nó!
Lý Tịnh cười lên ha hả:
-
Chỉ bằng một câu nói có tình có nghĩa này của tiểu thư, Lý Tịnh này dù
cóp hải liều mạng cũng phải bảo vệ các vị. Ba người yên tâm, chỉ có một
mình ta đến đây thôi, tên Kỳ lão đại kia đã bị ta bắn chết rồi, cái thứ
dâm đồ đó có lưu lại trên thế gian cũng chỉ hại thêm nhiều người nữa mà
thôi.
Khấu Trọng thấy y khí độ hơn người, dáng vẻ cũng thập phần dũng
mãnh, biết rằng dù hai gã có hợp lực lại cũng không phải đối thủ của y,
huống hồ trên người Lý Tịnh còn có trường đao cung tiễn. Có điều y nói
đã bắn chết Kỳ lão đại, lại nói sẽ liều mạng bảo vệ ba người, trong lòng
nghĩ mãi cũng nghĩ không ra lý do để y lừa gạt mình, tinh thần giới bị
cũng giảm đi ít nhiều:
- Lý đại ca, mời ngồi!
Lý Tịnh cởi cung tiễn, đặt đao xuống đất, ngồi xuống bên cạnh ba người.
Đợi mọi người ngồi xuống hết mới mỉm cười nói:
- Đáng lẽ ta đến từ lâu rồi, nhưng vì phải quét dọn vết tích của ba người lưu lại nên mới đến trễ một chút!
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu nói:
- Chúng ta không nghĩ đến điểm này!
Lý Tịnh cười vui vẻ vỗ vào lưng gã một cái, tay kia giơ ngón cái lên nói:
-
Kiến nghĩa hữu vi, không sợ cường bạo, là hành vi của hảo hán. Càng khó
hơn là hai người còn chưa thành niên đã có đảm lượng, mưu trí và thân
thủ như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật siêu phàm xuất
chúng.
Tiếp đó lại quay sang nói với Tố Tố:
- Kỵ thuật của tiểu thư cũng cao siêu lắm!
Ba người được y tán thưởng, mặt đỏ hồng lên, đồng thời cũng sinh hảo cảm với hán tử này.
Tố Tố nói:
- Đám quân khăn xanh đó liệu có trút giận lên người của Phổ Gia Thôn không?
Lý Tịnh làm như không có chuyện gì nói:
-
Đây là nguyên nhân thứ hai khiến ta phải đến muộn, chính là phải phóng
thích cho dân làng vô tội, chứ giết Kỳ lão đại và mấy tên chó theo đuôi
hắn bất quá cũng chỉ mất nửa tuần trà mà thôi.
Tố Tố tuy hoan hỉ trong lòng, nhưng cũng có chút sợ hãi vì Lý Tịnh hoàn toàn chẳng coi chuyện giết người là quan trọng.
Lý Tịnh cười nhạt nói:
-
Giết người có thể đoạt ngựa, nhưng bởi vì ta không đoán được tiểu thư
là người nơi khác, nên chỉ dẫn có hai con ngựa tới đây, đến giờ gặp được
tiểu thư, mới biết mình đã mang thiếu một con ngựa.
Khấu Trọng và Từ
Tử Lăng trong lòng bội phục vô cùng, Lý Tịnh này quả đúng là nhân vật
trí dũng song toàn. Nhưng cả hai cũng không cầm được mà nảy sinh chút
cảm giác sợ hãi với con người này.
Lý Tịnh quan sát hai gã hồi lâu rồi thành khẩn nói:
-
Đây là thời đại mà thiên hạ đại loạn, gặp nhau nói chuyện phải bằng
binh đao, người không tử thì ta ắt vong, con người mà không tâm lang thủ
lạt tất sẽ bị đào thải. Vì vậy, chúng ta phải nhận định rõ mục tiêu,
định ra nguyên tắc của mình, phân rõ hắc bạch thị phi, bạn bè bằng hữu
hay oan gia, kẻ thù, như vậy là đã có thể không hổ thẹn với lương tâm
của mình rồi.
Tố Tố nói:
- Còn những kẻ mà hảo hán chưa giết, bọn chúng liệu có tìm đến đây không?
Lý Tịnh mỉm cười nói:
-
Chủ yếu là chúng sẽ tìm ta để tính nợ, Đỗ Phục Uy danh tiếng tuy lớn,
nhưng lại không có đảm lược và tài trí để tranh thiên hạ, lại dung túng
thủ hạ, tham cái lợi trước mắt mà cưỡng bức trai tráng gia nhập đội ngũ,
làm cho thiên oán nhân nộ, thôn trấn hoang tàn... trước đây ta còn coi y
như một nhân vật đáng trọng, bây giờ thì đã nhìn rõ rồi.
Khấu Trọng
thích nhất là nói chuyện nghĩa quân, chỉ vì Từ Tử Lăng không hứng thú
lắm nên mới không có đối tượng để nói chuyện, nay gặp được Lý Tịnh, thật
chẳng khác gì người trong nghề gặp nhau, vui mừng khôn xiết nói:
- Lý đại ca cho rằng đạo nghĩa quân nào là có tiền đồ nhất?
Từ Tử Lăng nghĩ ngợi giây lát, chợt nhớ tới Tố Tố cũng có thể coi là người của Trác Nhượng, liền nhắc nhở gã:
- Trọng thiếu gia, không được nói lung tung.
Lý Tịnh thấy Từ Tử Lăng không ngừng nhìn Tố Tố, sau lại đánh mắt với Khấu Trọng, liền ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư là người ở vùng nào?
Tố Tố vội nói ra thân thế, sau đó tiếp:
- Tiểu tỳ chẳng biết gì về chuyện đại thế thiên hạ cả đâu, các vị cũng không cần phải vì tôi mà phải úy kỵ điều gì.
Lý Tịnh hiển nhiên rất coi trọng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, nghiêm mặt nói:
-
Theo tình thế hiện tại, tuy rằng nghĩa quân ở khắp nơi, nhưng người có
thể xem là nhân vật xuất sắc thì lại chẳng có bao nhiêu. Thanh thế thịnh
nhất có lẽ là Đại Long Đầu Trác Nhượng, bất quá thủ hạ đại tướng của
Trác gia là Lý Mật thanh thế xem chừng còn lớn hơn cả chủ, lại là người
thâm mưu viễn lự, am tường binh pháp, nắm giữ trọng quyền, nếu cứ chủ tớ
bất phân như vậy, tương lai nhất định sẽ có chuyện.
Tố Tố biến sắc nói:
- Vậy phải làm sao đây?
Lý Tịnh trầm giọng nói:
- Tiểu thư nếu tin lời Lý mỗ thì từ nay hãy rời khỏi Trác Gia, tránh được cái họa thuyền chìm người chết sau này!
Tố Tố thê lương nói:
-
Tiểu tỳ từ nhỏ đã được bán vào Trác Gia, lúc ấy lão gia còn đang làm
quan ở Đông Quận, về sau vì lão gia giết chết con nhà quyền quý, bị phán
tử hình nên mới khởi binh tự lập, còn tiểu thư thì luôn coi tôi như tỷ
muội, tôi làm sao có thể rời khỏi tiểu thư cho đành chứ?
Khấu Trọng le lưỡi nói:
- Thì ra Trác Nhượng vẫn còn chưa được coi là lợi hại nhất, vậy thì tên Lý
Mật đó có phải có tiền đồ nhất không?
Lý Tịnh cười khanh khách nói:
-
Bốn chữ "có tiền đồ nhất" này rất là hay. Có thể thấy tiểu huynh đệ
ngày sau nhất định sẽ là nhân vật hùng tài đại lược. Huynh đệ nói chẳng
sai, Lý Mật chẳng những là võ lâm cao thủ thuộc hàng nhất lưu trong
thiên hạ, mà còn là một nhà binh pháp dụng binh như thần nữa, hơn nữa
hắn cũng rất có mị lực, là một nhân vật đỉnh thiên lập địa. Vấn đề là
đối thủ của hắn quá nhiều, trước tiên là Tứ
Đại Môn Phiệt, nhân tài
nhiều như vân tập, bọn họ quyết không để thiên hạ của nhà Tùy rơi vào
tay người của gia tộc khác đâu. Hơn nữa Tứ Phiệt hùng cứ một phương, lại
biết trị quốc an dân, khí độ hơn người, những điều này các đạo nghĩa
quân nông dân làm sao bì được, Đỗ Phục Uy chính là một ví dụ điển hình,
võ công cao cường thì sao chứ? Dù y có võ công cao hơn nữa e rằng cũng
khó mà thành được đại nghiệp.
Hai gã cùng lúc nghĩ tới Vũ Văn Hóa Cập, trên mặt lộ ra vẻ phẫn hận khôn tả.
Lý Tịnh kinh ngạc nói:
- Lý mỗ còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của hai vị tiểu huynh đệ.
Khấu
Trọng và Từ Tử Lăng biết đã bị y nhìn thấu tâm sự, cố ý muốn dựa vào
thân phận lai lịch của hai gã để suy đoán. Từ Tử Lăng nói tên hai gã ra,
rồi thẳng thắn nói:
- Vũ Văn Hóa Cập đã giết mẹ chúng tôi, vì vậy chúng tôi muốn tìm hắn báo cừu.

Tịnh nghĩ tới khúc chiết bên trong, còn tưởng Vũ Văn Hóa Cập đã thật sự
hại chết mẹ hai gã, cũng giống như rất nhiều người khác đã bị Dương
Quảng hại cho gia phá nhân vong vậy, về sau nghe Từ Tử Lăng giải thích
rõ ràng, mới biết được tình hình bên trong. Y liền nghiêm mặt nói:
-
Hai vị huynh đệ hiển nhiên là mới nhập giang hồ, còn chưa thông hiểu
nhân tình thế thái. Hành tẩu giang hồ cần biết một câu này: "gặp người
chỉ nói ba phần thật", rất nhiều kẻ bề ngoài thì đáng tin cậy, nhưng nói
không chừng, vào một tình thế nào đó, kẻ ấy sẽ trở thành địch nhân đáng
sợ nhất của ta. Vì vậy mỗi câu nói của chúng ta trước đó, đều có thể
trở thành yếu điểm để địch nhân khai thác.
Lý Tịnh vui vẻ nói:
-
Những người khiến Lý mỗ vừa gặp đã thấy hợp ý như hai vị tiểu huynh đệ
đây thật ít lại càng ít, còn vừa gặp đã thấy hết hy vọng lại nhiều không
kể xiết.
Trên thế gian này có rất nhiều chuyện xem như tuyệt đối
không có khả năng, đều do những người có chí khí một tay làm nên, kẻ bố y
cũng có thể được phong hầu bái tướng, thậm chí đăng lên bảo tọa cửu ngũ
chí tôn, người nghèo rớt mùng tơi cũng có thể trở thành phú gia địch
quốc, những chuyện này sớm đã có tiền lệ, vì vậy hai người phải luôn
luôn nỗ lực vươn lên.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe mà hai mắt sáng rực lên.
Được
nói chuyện với Lý Tịnh, thật chẳng khác gì đang trong màn đêm tối tăm
mà gặp được ánh đèn, khiến hai gã nhìn thấy được hi vọng và mục tiêu,
làm phấn chấn lại chí khí đã bị đả kích nặng nề bởi cái chết bi thảm của
Phó Quân Sước.
Lý Tịnh tiếp tục nói:
- Ngoài Trác Nhượng, Lý Mật,
hiện giờ có thanh thế lớn nhất là Vương Bạc, Đậu Kiến Đức và Đỗ Phục
Uy, ba thế lực này xem ra... là có tiền đồ nhất.
Khấu Trọng thấy một nhân vật kiến đa thức quảng, tài giỏi hơn người như Lý
Tịnh mà cũng sử dụng câu nói này của gã, trong lòng đắc ý vô song, nói:
- Đỗ Phục Uy thì huynh đã nói qua rồi, còn hai thằng cha Vương Bạc và Đậu Kiến Đức thì có lợi hại không?
Tố Tố cười hì hì nói:
- Sao gọi người ta là thằng cha?
Lý Tịnh mỉm cười nói:
- Khấu tiểu huynh đệ vẫn còn trẻ con mà! Vương Bạc là đệ nhất cao thủ
Trường
Bạch Phái, được xưng tụng là "Tiên Vương" trong võ lâm, y tự xưng là
Tri Thế Lang, bài Vô Hướng Liêu Đông Lãng Tử Ca do y sáng tác đã đi sâu
vào lòng người, nhờ vậy mà y nắm được lòng dân, được dân chúng vùng Sơn
Đông rất ủng hộ, so với Đỗ Phục Uy thì mạnh hơn rất nhiều.
Lý Tịnh ngừng lại giây lát rồi nói tiếp:
-
Nếu Trác Nhượng và Lý Mật trở mặt, vậy thì kẻ trở thành long đầu thay
thế nhất định là Đậu Kiến Đức ở Thanh Hà chứ chẳng nghi, người này là Bá
chủ hắc đạo vùng Hà Bắc, trước đây đã từng làm Lý trưởng, về sau do gia
tộc thân hữu của y bị Dương Quảng giết sạch, nên mới phẫn hận mà gia
nhập quân khởi nghĩa của Cao Sĩ Đạt. Sau khi Cao Sĩ Đạt tử chiến sa
trường, quyền bính liền rơi vào tay y. Người này võ công đã tới mức xuất
thần nhập hoá, thủ hạ tới hơn mười vạn, hùng cứ nơi Cảo Kê Bạc, thế lực
xuyên suốt Hoàng Hà, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Khấu Trọng thở dài than:
-
Nghe Lý đại ca một hồi còn hơn cả nghe trộm trong tiệm ăn con bà nó kia
ba tháng, cái gì mà Dương Huyền Cảm, Tống Tử Hiền, Vương Tu Bạt, Ngụy
Đao Nhi, Lý Tử Thông, Lư Minh Nguyệt, Lưu Vũ Châu chứ, tên thì nghe rõ
là hay, khiến cho đầu đệ ong hết cả, thì ra lợi hại nhất lại là mấy
người này.
Lý Tịnh lấy lương khô chia cho mọi người rồi nói:
-
Chúng ta phải qua đêm ở đây rồi mới đi được, lúc ấy truy binh đã người
mệt ngựa mỏi, cho dù chúng ta có gặp phải chúng cũng không có gì phải
sợ.
Hai gã sớm đã kính Lý Tịnh như bậc thần minh, nghe y nói mà gật đầu lia lịa.
Tố Tố chợt hỏi:
- Lý đại ca rời khỏi Đỗ Phục Uy, sau này có dự liệu gì hay không?
Lý Tịnh không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ba người định đi đâu?
Tố Tố cúi đầu đáp:
- Tôi muốn đến Vinh Dương tìm tiểu thư để xin tiểu thư nhắc nhở lão gia đềp hòng Lý Mật.
Khấu Trọng cũng đáp:
- Chúng tôi phải đến Lạc Dương tìm một vị bằng hữu.
Lý Tịnh gật đầu nói:
-
Ta lại muốn đến Đại Đô xem khí số của người Tùy thế nào, dù sao cũng
phải ngược lên mạn Bắc, để ta tiễn ba người một đoạn vậy! Dọc đường có
thể tiện thể truyền cho hai vị tiểu huynh đệ một ít kỵ thuật, xạ tiễn và
võ công căn bản.
Hai gã Khấu, Từ cả mừng thốt:
- Sư phụ!
Lý Tịnh vội nói:
-
Ngàn vạn lần không được gọi ta là sư phụ, chúng ta chỉ dùng bối phận
ngang hàng mà nói chuyện thôi, huống hồ mẹ hai người đã truyền cho hai
người căn bản nội công vững chắc, có thể nói là cao thâm khó dò, thêm
vào hai người có căn cốt tuyệt thế, con người lại linh hoạt cơ trí,
tương lai nhất định sẽ trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, xưng hùng vũ nội,
hiện giờ hai người có thể chưa tin vào bàn thân mình, song sự thực trong
tương lai sẽ chứng minh rằng ta tuyệt đối không sai.
Hai gã đưa mắt nhìn nhau, chưa biết nói gì thì Lý Tịnh đã dài người đứng dậy nói:
-
Để ta dậy cho hai người kỵ mã trước, sau đó sẽ truyền đao pháp. Đao
pháp của ta tính đi tính lại cũng chỉ có hơn mười thức, rất thích hợp để
xung sát trong chốn thiên quân vạn mã, còn để tranh hùng trong giang hồ
thì e rằng không đủ, nhưng khi xung phong trên chốn sa trường thì uy
lực vô cùng, đặc biệt là khi đối phương nhân số đông hơn gấp bội. Còn
tiễn thuật của Lý mỗ là ngộ được từ thuật xạ kỵ của người Hồ, về mặt này
ta cũng có mấy phần tự tin.
Hai gã không ngờ gặp được kỳ ngộ như vậy, vội vàng quỳ xuống bái tạ.
Lý Tịnh cười lên ha hả, dẫn theo hai gã bước ra khỏi thạch động.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3