Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp - Chương 18

“Cô đỏ mặt gì hả?” Thái Kỳ đột nhiên vui vẻ, bỏ ngón tay xuống quan
sát tôi, xoay người một cái, vỗ nhẹ, “Đi đi, xem xem bản thân thế nào,
tránh cho tôi đem cô biến thành Liễu Như Hoa!”

Tôi còn sợ hắn vẽ loạn thật, thế thì sao mà dự tiệc được.

Tôi do dự bước vào phòng vệ sinh, lúc Tiểu Cửu phòng bên cạnh đi sát
qua người tôi, xoay mặt nhìn tôi một cái, thấy tôi nhìn cô ta, rất lễ
phép cười một tiếng, vậy mà lại không nhận ra tôi.

Tôi bước tới trước gương, mở mắt nhìn, không nhịn được cười tâm đắc,
đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua, tôi giống một người con
gái nhất, mày liễu mắt to, mắt đen mà linh động, môi hồng nhè nhẹ, trên
dưới đều mê ly, có chút ý vị không nói thành lời, xứng với một thân sườn
xám ngắn vừa người, vóc người lồi lõm đầy hứng thú, gặp quỷ rồi, tôi
vậy mà lại có thể có nữ nhân vị đến vậy.

╮(╯▽╰)╭

Lúc Thái Kỳ kéo tay tôi vào hội trường, hội trường huyên náo đột
nhiên im lặng trong ba giây, tôi thấy Ninh Mặc nâng chiếc ly thủy tinh
chậm rãi xoay người lại, con ngươi lập tức liền đờ đẫn.

“Thái Kỳ, Diệp Hồng Kỳ đâu?” Cái tên Tiễn Đạc lỗ mãng này, lúc đi ra
đón vậy mà lại không nhìn ra chị đây đã biến thân thành thiếu nữ xinh
đẹp vô địch, đúng là mắt mọc sau gáy.

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, ném qua một ánh mắt mê hoặc, mắt thấy mặt của
Tiễn Đạc đã biến thành màu đỏ, hắn ho một tiếng chậm rãi quay mặt đi,
ngừng lại không phẩy ba giây, đột nhiên quay đầu lại, giơ ngón tay, run
rẩy kêu lên: “Diệp, Diệp Hồng Kỳ, cô là Hồng Kỳ!”

Tôi giẫm quả giày cao gót chín phân, từ trên cao nhìn xuống bốn phía,
vô cùng đắc ý nghểnh cổ lên: “Tiễn Đạc, chị đây hôm nay có đẹp không
hả?” Tiễn Đạc đỏ mặt nhìn tôi, tầm mắt từ mặt chạy tới trước ngực tôi.

Thái Kỳ trầm mặt, vung tay một cái, chắn trước mắt của tôi, tôi giẫm
lên đôi giày cao gót kia, thiếu chút nữa đứng không vững, quay người lại
giương nanh múa vuốt nhào vào trong ngực đồng chí Thái Kỳ.

“Diệp Hồng Kỳ, cô muốn cầu người, phải thành tâm một chút!” Thằng
nhóc chết bầm này, vậy mà lại không đưa tay đỡ tôi, mặc kệ tôi kéo vạt
áo hắn mà lung lay.

“Thái papa!” Tôi kéo vạt áo hắn, ổn định thân hình của mình, cảm thấy vô cùng oan ức.

Một tiếng Thái papa vừa thốt ra, ánh mắt Thái Kỳ lập tức mềm nhũn,
hắn đưa tay đỡ lấy cánh tay tôi, nhân tiện sửa sang lại tóc tôi, chỉnh
lại chiếc vòng ngọc trai trước cổ tôi một chút.

“Thái papa, tôi đói bụng!” Bữa trưa, Thái Kỳ chết cũng không cho tôi
ăn, nói là sợ ảnh hưởng đến hiệu quả lúc mặc quần áo, giờ tôi đã có chút
hiện tượng choáng váng.

Đầu váng mắt hoa, chỉ muốn chui vào trong ngực hắn.

Thái Kỳ vươn tay, kéo tôi từ trong ngực hắn ra, thở dài, vuốt vuốt
tóc tôi nói: “Cô ngoan ngoãn đứng đây, chờ tôi, tôi đi lấy cho cô chút
hoa quả vậy!”

Tiệc tối tự phục vụ còn chưa bắt đầu, vẫn chưa có ai bắt đầu ăn uống,
tôi thấy đồng chí Thái Kỳ trắng trợn giơ nĩa, vừa gắp hoa quả, vừa càu
nhàu.

Đoán chừng là càng nhìn càng thấy tươi mới, tôi thấy vẻ nghiêm túc của hắn, không nhịn được mà buồn cười.

“Hồng Kỳ….”

Ừ? Tôi đáp lại quay đầu, trên mặt còn mang theo nụ cười lúc nãy, mới
nhìn qua một cái, nụ cười nhất thời cứng ngắc, “À, Ninh Mặc!”

Tròng mắt của hắn vẫn đen nhánh thâm thúy như cũ, không nhìn ra đáy
lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, một thân áo sơ mi màu lam nhạt càng tôn
lên vẻ tuấn dật phi phàm của hắn. Dường như hắn đã thành thục hơn hồi
còn đi học, đây là mùi vị chín chắn thành thục giữa lúc một chàng trai
trở thành một người đàn ông, dù chưa trưởng thành ,cũng mê người trí
mạng.

“Hôm nay cô rất đẹp!” Tôi thấy tròng mắt hắn lóe lên, lần đầu tiên từ
trong mắt hắn thấy được hai nhữ kinh diễm, cũng lần đầu tiên nhìn thấy
bóng dáng mình trong mắt hắn.

Tôi mím môi, nhìn ly nước trái cây trong tay hắn, hỏi hắn: “Có thể
cho tôi uống trước một ngụm không, lát nữa sẽ bảo Thái trợ lý trả lại
cho anh!”

Miệng tôi đã sớm bốc hơi, cả một đoạn đường, nước miếng của tôi đã sớm tiêu hao hết.

“Không cần phiền phức như vậy, cô uống trước đi!” Ninh Mặc đưa ly
nước trái cây tới, tôi đón lấy ngửa cổ uống luôn, khóe mắt liếc Thái Kỳ
đang liều mạng gắp đồ ăn, một hơi sặc luôn lên mũi.

Thằng nhóc chết tiệt kia đang lườm tôi, một cặp mắt bốc lửa hừng hực,
nhắm thắng tới đây, thấy tôi nhìn hắn, trực tiếp dùng khẩu hình khiển
trách tôi: Diệp Hồng Kỳ, xem đức hạnh của cô kìa!

Phụt… Tôi còn chưa khinh bỉ hắn hai tay cầm sáu cái đĩa thì thôi, hắn lại còn khinh bỉ tôi trước.

Tôi bị ho khăn sặc sụa, Ninh Mặc chần chừ một chút, vươn tay qua, kéo
tôi vào giữa lồng ngực hắn, lập tức cực kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi.

“Ninh tiểu tổng, cách xa Hồng Kỳ chúng tôi xa một chút!”

Tôi vừa định né khỏi cánh tay của Ninh Mặc, đồng chí Thái Kỳ đã bê
sáu cái đĩa nổi giận đùng đùng vọt tới, vừa đi vừa căm tức nhìn tôi,
“Diệp Hồng Kỳ, cô chết qua đây cho tôi!”

Tôi run lên một cái, nhớ tới quỷ kế tầng tầng lớp lớp bất tận của Thái trợ lý, trong lòng run lên, khiếp sợ chạy lại phía hắn.

Con ngươi Ninh Mặc lập tức âm u, tay giơ ở giữa không trung, lúng túng mất mát.

Một lúc sau , tôi nghe thấy tiếng nói trầm buồn của hắn, giọng nói bị
đè nén thật thấp, giống như mang theo chút bất lực: “Thái trợ lý, đừng
có hô đến hô đi với cô ấy như vậy!” Ngừng lại một chút, hắn lại bổ
sung:”Hồng Kỳ không nên bị đối xử như vậy!”

Tôi kinh ngạc xoay người qua chỗ khác nhìn hắn, hắn đưa mắt nhìn tôi,
ánh mắt mang theo vẻ mất mát, chậm rãi hạ xuống, đột nhiên dừng ở chỗ
nào đó trên cổ tôi, tôi thấy vẻ mặt của hắn lập tức ứ đọng, cả khuôn mặt
tái nhợt thành một mảnh, vẻ nho nhã ung dung trong dĩ vãng lập tức đóng
băng, cả người tựa như đã chịu đả kích rất lớn, ngây ngốc cứng người.

“Hồng Kỳ…” Hắn gọi tôi, trong giọng nói có chút run rẩy, “Hồng Kỳ…”

Chẳng qua chỉ là gọi hai tiếng, trong lúc bất chợt, tôi lại cảm thấy hắn đã trở nên ủ rũ.

Tôi cùng Thái Kỳ đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau, Thái Kỳ nhỏ giọng
nói với tôi: “Hồng Kỳ à, Ninh tiểu tổng đây là có triệu chứng của tắc
nghẽn cơ tim đấy, đáng thương thật, tuổi còn trẻ, đã trĩ lại còn táo
bón, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát nữa!”

Phụt… Tôi không còn gì để nói.

Hắn lại đau lòng:”Hay là, cô ra an ủi Ninh tiểu tổng đi, tiệc tối quan hệ hữu nghị, tâm trạng sa sút cũng không tốt lắm?”

Tôi nghểnh cổ, ngẩng đầu nhìn Ninh Mặc, lộ ra một nụ cười vô cùng
thuần khiết: “Ninh tiểu tổng, nếu không thì ăn quả cam này đi, coi như
trả lại ly nước cam vừa rồi của anh…”

Ninh Mặc cắn môi nhìn tôi và Thái Kỳ, hai tay từ từ nắm thành quyền,
im lặng một hồi, nghiêng đầu xoay người bước ra khỏi phòng khách.

“Cô cái đứa xúi quẩy này, cô tưởng Ninh tiểu tổng cũng giống cô thích
gặm cam trước mặt mọi người sao, mất mặt!” Thái Kỳ dùng ánh mắt khinh
bỉ nhìn tôi, vươn tay cướp quả cam trong tay tôi, vung tay, đưa cho đồng
chí Tiễn Đạc đang ngơ ngác đứng một bên.

“Bổ sung vitamin C, thích hợp nhất cho người nào tiểu não bị thiếu dưỡng!”

Phụt… Tôi một lần nữa không chút lưu tình nào phun ra.

Lúc tiệc tối vừa bắt đầu, tôi thấy Ninh Mặc
kéo chị gái thần tiên lần trước tiến vào hội trường, chị gái thần tiên
hôm nay mặc một bộ váy điểm hoa bằng sa tanh màu vàng, bên tai gài một
đóa hoa mẫu đơn màu đỏ, vốn là một bộ đồ tục tằng. không hiểu sao mặc
trên người cô ta, lại trở nên đẹp một cách đương nhiên.

Thái Kỳ đang cướp đồ ăn trên tay tôi, năm ngón tay biến thành cái
móc, từng cái từng cái đem tay của tôi từ chiếc bánh sữa búng ra: “Diệp
Hồng Kỳ, tôi nói với cô rồi còn gì, cô mà ăn, sẽ lộ cả bụng ra đấy!”

Tôi trơ mắt nhìn hắn một ngụm nuốt luôn cái bánh bơ nhỏ đó vào bụng,
lại cúi đầu nhìn bụng mình, không khỏi buồn từ trong ra ngoài.

Chỉ vào chị gái thần tiên đang đứng xa xa: “Anh xem, mỹ nữ đến rồi, đâu còn việc của tôi nữa, anh cho tôi ăn cho hòa vốn đi!”

Tiễn Đạc vẫn như một tên đầu gỗ đứng bên cạnh tôi, nghe vậy len lén đưa một cái đĩa ra, phía trên đầy là bánh bơ.

Tôi lấy một miếng nhỏ, mặt Tiễn Đạc giống hệt như nở hoa, hưng phấn
đem mấy chiếc bánh bơ còn lại nhét vào trong miệng mình, vừa ăn, vừa
nhìn tôi cười.

Tôi lại nhìn qua mười hai sai đứng trước bàn ăn, ai ai cũng mang dáng
vẻ căm hận đói khát, thấy Tiễn Đạc cũng len lén lấy đồ ăn, mọi người
cuối cùng cũng không kiềm chế được, cứ mạnh mẽ dời thời gian ăn trước
một giờ đã.

Mắt Thái Kỳ liếc về phía chị gái thần tiên, nheo lại, nói: “Cô xinh
đẹp hơn cô ta, cũng tươi mới hơn cô ta, người đàn ông nào thích cô ta là
tự ngược, người đàn ông nào thích cô mới là người biết hưởng thụ cuộc
sống!”

╮(╯▽╰)╭ hắn vậy mà lại đánh giá cao tôi đến như vậy.

Tôi cảm thấy tôi có thể viên mãn rồi!

“Aiz, dù sao ngược mình cũng không bằng ngược người ~” Hắn cong mắt
cười, chỉ vào cái mặt căng thẳng của Ninh tiểu tổng “Cô có tin không,
nếu để cậu ta lựa chọn, cậu ta nhất định sẽ chọn một đóa hoa dại!”

Tôi nhìn theo tay hắn, con ngươi Ninh Mặc như có như không nhìn về
phía chỗ tôi, lập tức chạm phải ánh mắt của tôi, ngẩn người, sau đó lập
tức quay mặt đi, bưng ly nước trái cây trên bàn lên, mềm giọng nhỏ nhẹ
đưa cho chị gái thần tiên.

Loại dịu dàng này quá khứ tôi cũng đã từng thấy, mỗi lần hắn có chuyện muốn cầu cạnh tôi, chính là dịu dàng săn sóc như vậy.

Chị gái thần tiên đáng thương, phải làm Diệp Hồng Kỳ đệ nhị, tôi vô
cùng đồng tình nhìn chị gái thần tiên một lúc, xoay đầu lặng lẽ nói nhỏ
với Thái Kỳ: “Tôi nói với anh cái này, Ninh Mặc không thích chị gái thần
tiên đó.”

Mặc dù cô ta tóc đen như mực, mặt mũi tinh xảo, khí chất cao nhã, trong mắt Ninh Mặc ngay cả một chút rung động cũng không có.

Hắn vẫn đeo cái mặt nạ nhã nhặn trước sau như một.

Thái Kỳ khẽ thở hắt, nhún vai nói: “Cậu ta thích chị gái thần kinh, không thích chị gái thần tiên.”

“…” Tôi quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn vỗ vỗ tôi, nói: “Đừng hoài nghi, tin tưởng sức quyến rũ của mình, chị gái thần kinh đó rất có thể chính là cô!”

“Không thể nào!” Tôi và Tiễn Đạc cùng nhau phủ quyết. Hai giọng nói một đáp án, giọng của Tiễn Đạc còn vang dội hơn cả tôi.

Tôi và Thái Kỳ đồng thời quay đầu nhìn hắn, cái tật xấu hóng hớt của tên nhóc này thực nghiêm trọng.

Tiễn Đạc không cảm thấy mình không đúng một chút nào, rất tiến bộ
phản bác Thái Kỳ: “Sao có thể như vậy, tôi đã hỏi Ninh Mặc rồi, cậu ấy
còn chẳng thèm trả lời vấn đề này!”

Tôi lệ cũ lại tung hoành quay đầu đi, nhéo cánh tay Thái Kỳ, Tiễn Đạc thật là thiếu đầu óc, hắn không sợ tôi bị kích thích sao?

Thái Kỳ nhe răng với tôi, điệu bộ rất chi là đắc ý, hoàn toàn bỏ qua
lời giải thích Tiễn Đạc, nhìn về phía Tiễn Đạc cười khẽ: “Tiễn Đạc, đánh
cuộc với cậu, lát nữa điệu nhảy đầu tiên, cậu đoán xem Ninh Mặc có tới
đây mời Hồng Kỳ không?”

Tiễn Đạc rất chắc chắn nghểnh cổ lên nói: “Cuợc với cậu luôn!”

Hai người lại nhỏ giọng thương lượng về tiền đánh cược, hoàn toàn bỏ qua một trong những nhân vật chính tôi đây.

Tôi cắn đầu ngón tay, buồn bã nhìn sàn nhảy.

Lúc âm nhạc vang lên, tôi thấy Ninh Mặc nhìn về phía chị gái thần
tiên làm động tác mời, hai người tác phong nhanh nhẹn lập tức tiến vào
sàn nhảy.

Mặt của Thái Kỳ lập tức cứng lại.

“Thái Kỳ, cậu thua!” Tiễn Đạc cười đến run rẩy, chỉ vào Ninh Mặc rồi
lại chỉ vào tôi: “Tôi đã bảo là cậu ta không có cảm giác gì với Diệp
Hồng Kỳ rồi mà!”

“…” Tôi lại bị hắn đả kích lần nữa, cũng may tính chống đả kích ngày càng cao, không còn cảm giác đau lòng chút nào.

“Tại sao, Diệp Hồng Kỳ?” Thái Kỳ tìm không ra đáp án, đổi qua hỏi tôi.

Tôi chép miệng trả lời hắn: “Bởi vì tôi không biết khiêu vũ, Ninh Mặc
biết chuyện này, mấy cậu nam sinh cùng khoa lúc khiêu vũ với tôi, đều
bị đạp thành móng heo!”

Thái Kỳ vuốt cằm, điệu bộ như đã ngộ ra.

Tôi nhìn thấy một nụ cười xấu xa từ trên khóe miệng hắn lan rộng ra,
hắn kéo tay tôi, nhìn về phía tôi mắt chớp chớp: “Đị, Hồng Kỳ, dẫn cô
nhảy điệu nhảy đầu tiên!”

A? Miệng tôi còn có một miếng dưa ha mi, cứ vậy mà bị hắn kéo ra sàn nhảy.

Có lẽ là kỹ thuật nhảy của Thái Kỳ rất tốt, bởi vì với trình độ của
tôi, mà hắn có thể một bước không sót mang tôi nhảy chẳng khác nào múa
ballet.

“Mẹ kiếp, Thái trợ lý, đây là slow, đâu phải nhảy Latin, anh lôi tôi
sắp ói rồi đây này!” Tôi cảm thấy đồng chí Thái Kỳ giống như đang quăng
bánh nướng Ấn Độ, tay trái tay phải đều giang rộng, cả người tôi đều ở
trong trạng thái rung chuyển, lúc thì bay đến bên trái hắn, lúc lại bắn
qua bên phải.

Thật là đầu váng mắt hóa.

Thái Kỳ thở hổn hển, mệt mỏi như là chó già kéo tôi phịch một cái ra
phía sau, quay đầu đưa tay tìm lấy tay tôi, luống cuống tay chân oán
trách: “Diệp Hồng Kỳ, cô cho là tôi muốn vậy sao, với cái thể loại nhảy
như rút gân này của cô, tôi không quăng xa một chút, chẳng lẽ lại đi tìm
tự ngược!”

Lúc nói chuyện, chân của tôi không cẩn thận giẫm lên mũi giày hắn,
hắn kêu lên một tiếng, khoát tay, liền quăng tôi văng ra ngoài, chẳng
qua là chỉ trong không phẩy năm giây, hắn lại vèo một cái, đầu gối trượt
trên đất bay qua tiếp lấy tôi, toàn bộ khách khứa đều dùng vẻ mặt hóa
đá nhìn màn trình diễn của hai chúng tôi.

Tiễn Đạc lệ rơi đầy mặt giơ cái ly đứng bên ngoài buồn bực: “Hồng Kỳ, đây là điệu slow mà, sờ lâu ấy…”

╮(╯▽╰)╭

“Hồng Kỳ, giai điệu của vũ khúc này quá mãnh liệt, tôi muốn ói…” Thái Kỳ lè lè lưỡi, đứng tại chỗ đung đưa lảo đảo.

Tôi hoàn toàn chết lặng… lắng nghe tiếng nhạc cất cao dai dẳng, xứng
với tà âm của Đăng Lệ Quân, rất có một loại cảm giác như thời gian đã
dừng lại.

Giai điệu mãnh liệt ở chỗ quái nào chứ! Thằng nhóc Thái Kỳ này rõ
ràng là đang chọc tôi! Tôi hung hăng đạp vào chân hắn một cái, sắp nổ
tung!

Ai, ai cho tôi cái khay nào, tôi muốn đập chết thằng nhóc này!

“Thái trợ lý, chúng ta đổi bạn nhảy đi!”

Aiz, tôi đang mờ mịt, bị một bàn tay kéo qua, không cần đóng làm bánh
nướng Ấn Độ nữa rồi, tôi hất đầu, giơ móng vuốt ra túm được vị trao đổi
tôi kia, cố gắng lấy lại bình tĩnh, kinh ngạc kêu lên: “A? Ninh Mặc?”

Là Ninh Mặc kéo tôi qua.

Hắn nhìn tôi khẽ mỉm cười, con ngươi đen như mực mang theo vài phần
ấm áp, nhiều hơn nữa là vẻ mệt mỏi: “Hồng Kỳ, cô bay khắp sàn khiến tôi
hoa cả mắt!”

Ai u…. Mẹ của tôi ơi, Ninh tiểu tổng mà cũng biết nói đùa.

“Hồng Kỳ!” Hắn muốn nói lại thôi, đưa tôi chậm rãi chuyển động khắp
sàn, tôi nhìn chằm chằm tròng mắt sâu thẳm của hắn , lập tức có một tia
khẩn trương, một cước dẫm luôn lên giày hắn.

Mặt của hắn vặn vẹo mấy phần, nhíu nhíu mày, lại đột nhiên nở nụ cười: “Aiz, đau quá, là trả thù sao, Diệp Hồng Kỳ?”

Tôi vô cùng đau lòng nói xin lỗi: “Không phải tôi cố ý đâu. Ninh Mặc,
chúng ta đều là bạn học thân thiết, sao lại nói trả thù gì chứ?” Tôi
cảm thấy giọng mình vừa khách khí vừa xa lạ. Ninh Mặc đột nhiên siết
chặt tay, lông mi rũ xuống.

Tôi còn trả thù hắn cái gì chứ, trước hắn trêu chọc tôi vui đùa, nếu
như tự bản thân tôi có chút cốt khí, cũng đâu có trở nên mất mặt như
vậy, sai là do tôi, tôi đã đánh giá bản thân quá cao, tôi có quyền gì mà
đi trả thù hắn chứ.

“Diệp Hồng Kỳ!” Ninh Mặc nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng tôi, xoay một vòng, đưa tôi khỏi trung tâm sàn nhảy, ra gần phía bên ngoài.

“Ừ?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn cứ hỏi tiếp.

“Cô và Thái Kỳ đang yêu nhau?”  Hắn tựa hồ rất khó hỏi ra được, mỗi một chữ phun ra, đều nhíu mày.

“A?” Tôi dùng giọng nói vô cùng kinh ngạc hỏi: “Ninh Mặc, con mắt nào của anh thấy tôi và anh ta đang yêu nhau?”

Ánh mắt Ninh Mặc chậm rãi dời đến cổ tôi, dừng ở nơi nào đó.

Tôi hắc hắc cười gượng: “Thái trợ lý thích đùa dai, anh biết mà, tôi
trời sinh bộ dạng ngu ngốc, người thích trêu cợt tôi có khối người.”

Tôi chẳng hề để ý nhún nhún vai: “Aiz, tôi cũng quen rồi, mọi người chẳng qua là vui đùa một chút thôi mà.”

Ninh Mặc chần chừ một chút, liền ngẩng đầu lên, con ngươi nhìn thẳng
vào tôi, trong mắt vừa đau đớn vừa hốt hoảng: “Hồng Kỳ, không phải vậy
đâu!”

Tôi dùng giọng nói phấn chấn, nắm quyền: “Ninh Mặc, tôi đã nghĩ rồi,
tôi muốn học tập Thái trợ lý, cua được Thái tử gia của Thiên Duyệt, sau
khi cao cao tại thượng rồi, sẽ không có ai dám trêu chọc tôi nữa.”

Có tiền có quyền, luôn không bao giờ sai.

Ninh Mặc trầm mắt, nhìn tôi thật lâu, cánh tay đặt trên thắt lưng tôi vẫn đang run rẩy.

Lại quay một vòng, hắn cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Hồng Kỳ, bây giờ tôi mới hiểu trước đây…”

Tôi đang tập trung nghe hắn nói, đột nhiên, một sức mạnh kéo tôi ra
đằng sau, phục hồi tinh thần lại, đồng chí Thái Kỳ đã mặt đầy hưng phấn
kéo cổ tay tôi: “Ninh tiểu tổng, bạn nhảy hoàn bích quy Triệu*!”

* Vật về chủ cũ, điển tích: thời
Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương
dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như
mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần
Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc
trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn
quy trả về cho chủ cũ.

“…” Tôi im lặng, hình như câu hoàn bích quy Triệu không nên dùng vào lúc này thì phải.

Thái Kỳ ngước mắt lên, bí hiểm nhìn Ninh Mặc, dưới ánh đèn ngũ sắc
rực rỡ, ánh mắt lóe lên như đám lửa,”Ninh tiểu tổng, hy vọng Hồng Kỳ nhà
tôi cũng là hoàn bích quy Triệu.”

Lông mi Ninh Mặc chậm rãi rủ xuống, phủ kín tròng mắt của hắn, một
lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Thái trợ lý, tôi còn chưa kịp nhìn rõ
bản thân, anh, vẫn nhanh hơn tôi một bước!”

Thái Kỳ cười cười một tiếng, điệu bộ rất đắc ý mênh mông, kéo cổ tay
tôi, đi về phía bàn bánh ngọt mới được đưa lên. “Diệp Hồng Kỳ, mau mau
mau, ăn trước món chính đi!”

Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn Ninh Mặc, cảm thấy lúc này không có
câu nào an ủi hắn được, vậy nên, vẫy cái khăn nhỏ trên tay đi theo sau
Thái Kỳ, vừa chạy vừa gọi: “Thái trợ lý, anh xông lên trước đi, chọn đồ
ngon vào ~ phải chọn miếng lớn ấy ~”

“Rồi rồi, cô cầm thêm mấy cái đĩa đi, chúng ta hội họp ở phía trước!”
Thái Kỳ vui sướng chạy ở phía trước, giơ đĩa lên, lập tức cả thể xác và
tinh thần đều tập trung vào sự nghiệp chọn đồ ăn.

Khi điệu nhảy thứ ba kết thúc, đèn flash chiếu vào Đại công tử của
Thiên Duyệt vừa mới bước vào hội trường, toàn trường đều hoàn toàn yên
tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Đại công tử, mắt thấy gương
mặt lạnh lùng của anh ta, hết sức hờ hững bước lên trên bục, tôi và
Thái Kỳ nhìn nhau một cái, đều hết sức không tình nguyện bỏ bánh xuống,
vậy nên, hai người song song cúi người làm bộ như không thấy nhân vật
chính đã lên sàn.

Tiếng vỗ tay như sấm, tiệc tối lại dấy lên một làn sóng nhỏ. Thừa dịp
mọi người đang vỗ tay, Thái Kỳ lén lấy từ trong đĩa của Tiễn Đạc ra mấy
miếng dưa Ha Mi tôi thích ăn.

Tôi thấy đồng chí Tô tổng giơ micro, thần thái sáng láng tuyên bố:
“Hôm nay, tôi xin phép được tuyên bố một tin vui ở buổi tiệc chào mừng
ngày hôm nay…”

Tôi và đồng chí Thái Kỳ bỏ bánh bơ lại, giương mắt nhìn về phía Tô tổng.

“Giang Duyệt nhà chúng tôi, Tổng giám đốc Giang, hôm nay muốn tuyên bố kết hôn!”

Phụt… Tôi phun một miếng dưa hấu ra ngoài, trên đầu Thái Kỳ bắn đầy
nước, hắn trợn mắt nhìn, vươn tay cầm lấy bánh bơ bỏ vào trong miệng,
nổi khùng nhai nghiến ngấu.

“Cái tên Giang Duyệt này nghe rất quen?” Tôi nhìn Hoàng thái tử mặt
lạnh, quay mặt lại nhìn Thái Kỳ, hỏi, “Aiz, đại công tử sắp đính hôn
rồi, vậy tôi biết triển khai hoạt động thế nào đây? Anh ta là mục tiêu
của đời tôi mà!”

Thái Kỳ nhìn tôi cười lạnh, xoay người qua chỗ khác không để ý tới tôi.

Tên nhóc này, lại bắt đầu giận dỗi rồi, tôi chọc chọc cánh tay hắn,
hắn dùng sức vùng ra, giật cánh tay khỏi tay tôi, đè nén giọng nói giận
dữ: “Diệp Hồng Kỳ, cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Tôi mặt như đưa đám nhìn hắn, nói: “Anh ta cũng đính hôn rồi, tôi sao mà câu anh ta được nữa?”

Thái Kỳ cười lạnh xoay người lại, nhéo mặt tôi, âm u nói: “Yên tâm,
cậu ta kết hôn, cô cũng có thủ đoạn khiến cho cậu ta ly hôn, cậu ta có
con, cô có thủ đoạn, có thể khiến cho con cậu ta gọi cô bằng mẹ, nếu như
cái gì cũng không như ý, vẫn là câu nói kia, cô có thủ đoạn, hoàn toàn
có thể làm tiểu tam, tiểu tứ của cậu ta, cứ xếp hàng đi xuống, kiểu gì
cũng đến phiên cô!”

A! Tôi tỉnh ngộ rồi.

Dùng ánh mắt liếc Thái Kỳ một lần rồi lại một lần, Thái đồng chí đây
đã coi tôi như quân mình, đem hết kinh nghiệm truyền thụ lại cho tôi,
tôi mà không làm một tiểu tam tử tế, thì thật xin lỗi Thái Kỳ, xin lỗi
Thiên Duyệt.

Liều mạng đi!

Vậy nên tôi nắm quả đấm, quay mặt đi, nói với Thái Kỳ: “Thái trợ lý,
tôi quyết định, tôi sẽ kiên trì lòng tin, tiếp tục theo đuổi!”

Thái Kỳ dùng ánh mắt nhìn một đứa thiểu năng để nhìn tôi, dứt khoát buông tay, hoàn toàn bỏ rơi tôi.

Giang Duyệt trên đài mặt lạnh tanh, giống như người khác thiếu của
anh ta vài tỷ đô la vậy, mặc dù Tô tổng đứng bên cạnh nhiệt tình vỗ tay
ào ào, anh ta vẫn cắm tay trong túi quần trầm tư.

“Giang tổng à, chuẩn cô dâu đâu?” Tô tổng cuối cùng cũng không kiềm
chế được, chọc chọc Giang Duyệt, Giang Duyệt nhắm mắt lại, gân xanh trên
trán giật giật, hai nắm đấm siết chặt hai bên, một lúc sau, quay ra
phía ngoài đại sảnh kêu to: “Mạnh Hữu Bảo, em vào đây cho anh….”

Phụt…. Đây là lần thứ hai trong ngày tôi phun dưa hấu ra, Thái Kỳ đáng thương, đã lười phải lau tóc, mặt lạnh mặc cho tôi phun.

“Diệp Hồng Kỳ, hừ hừ hừ!” Hắn cười lạnh.

Mấy tiếng hừ hừ hừ đó, khiến tôi rợn hết cả tóc gáy, tôi yên lặng kéo
lấy rèm cửa sổ nơi góc tường, kéo xuống đầu Thái Kỳ, lau lau cho hắn.

Mắt Thái Kỳ sắp bốc lửa đến nơi, bỏ rèm cửa sổ ra nhìn tôi: “Diệp Hồng Kỳ, cô mà quậy nữa, tôi khiêng cô ra ngoài!”

╮(╯▽╰)╭, tôi bị kinh hãi rồi.

Dĩ nhiên là không phải lời cảnh cáo của Thái Kỳ khiến cho tôi kinh
sợ, mà là, tôi nhìn thấy Mạnh Hữu Bảo, mặc một thân váy dạ hội ánh vàng
lấp lánh, cứng đơ người, từ bên ngoài đại sảnh chậm rãi bước vào.

Vừa di động, còn không quên lộ ra nụ cười giống như Công nương Anna, cái tay nhỏ bé vẫy vẫy, chẳng khác nào đồng hồ quả lắc.

Giang Duyệt vươn tay day day huyệt Thái Dương, lập tức nhảy xuống
đài, xông thẳng tới, kéo tay Hữu Bảo, dùng sức kéo, Hữu Bảo lảo đảo đi
theo sau anh ta, tiếp tục duy trì nụ cười, không quên đóng vai đồng hồ
quả lắc.

“Hữu Bảo, Hữu Bảo!” Tôi liều mạng phất tay dưới đài, vừa phất vừa cất giọng gọi nó.

Tinh thần Hữu Bảo giống như hoảng hốt lợi hại, vẫn mang theo nụ cười
mộng ảo, si ngốc đứng trên đài, một đầu tóc rối như tảo biển, trên đỉnh
đầu lại còn cài một chiếc mũ nhỏ cắm mấy cây trâm màu vàng khéo léo, ánh
đèn chiếu lên, lấp lánh lấp lánh.

“Đây là chuẩn cô dâu!” Giang Duyệt kéo tay Hữu Bảo, giống như là
tuyển thủ quyền anh giành được chiến thắng, giơ cao tay con bé lên.

Hữu Bảo mắt đảo rồi đảo, quét qua tôi một cái, đột nhiên giống như
khôi phục thần chí, miệng toe toét, lấy tay làm động tác bắn súng.

“….” Các đồng chí dưới đài đều hóa đá.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3