Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp - Chương 10

 Phật, tóc gáy của tôi trong phút chốc đều dựng đứng! Đột nhiên nhớ ra
hắn chỉ là một thanh niên nho nhã yếu đuối, tôi quay quay cánh tay mà
quăng như thế, phát lực mà quất, có thể trực tiếp quất thành đần độn
không vậy?

 “Thái, Thái trợ lý! Anh chịu đựng!” Tôi cầm lấy hai chân của hắn,
dùng sức kéo thân thể của hắn ra phá cửa, tôi phải cứu hắn, trước khi
trở thành tinh anh, tôi không thể vác trên lưng một cái án hình sự được!

 “Ặc…Diệp Hồng Kỳ… cô….”

 Phụt, tôi quay mặt lại, đã nhìn thấy ngón tay run rẩy của đồng chí
Thái Kỳ, cũng lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại, OMG, gần chỗ cửa lớn của
phòng họp, tôi quên mất còn có một cái bậc thang nho nhỏ.

 Đống chí Thái Kỳ, anh hãy chịu đựng nhé!

 Tôi ra sức đạp một cái, đá văng cửa phòng họp, một tay kéo mắt cá
chân của Thái trợ lý, xách hắn bằng một tay, ném ra ngoài cửa. Bên ngoài
cửa, đám tinh anh mặc đồ tây đi giày đen đang đứng, nhìn thấy tôi một
tay quăng Thái trợ lý ra, cả đám đồng thời nhảy ra phía sau một bước.

 Ánh mắt của mọi người nhìn theo máu mũi chảy đứt quãng của Thái Kỳ,
dọc theo lối vào của hội nghị triển lãm, không hẹn mà cùng hít một hơi
lạnh.

 Đồng chí tinh anh đứng đầu, cau mày, mặt lạnh, nhìn Thái Kỳ máu mũi chảy mãi không ngừng, sắc mặt ngày càng kém.

 “Chỗ này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Người chịu trách nhiệm triển lãm đâu!”

 Tôi vẻ mặt đau khổ, giơ tay lên, run run trả lời anh ta: “Báo cảo, phụ trách hậu cần của triển lãm chính là hai chúng tôi!”

 “Bây giờ xảy ra chuyện gì?” Đáy mắt anh ta giận tái đi, “Hội nghị chỉ
còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu, khách hàng cũng đang đứng dưới đại
sảnh rồi, bây giờ, chỗ này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

 Tôi mấp máy môi, chỉ vào Thái Kỳ nằm trên đất, đứt quãng giải thích: “Tai…tai nạn lao động, micro từ trên bục nện xuống!”

 “…” Đám tinh anh áo đen hóa đá, đồng loạt nhìn về phía micro nằm ở cửa phòng họp, cùng nhau trầm mặc.

 Một lúc lâu sau, tôi nghe có tiếng nói yếu ớt từ dưới đất vọng lên.

 “Báo cáo Tổng giám đốc, động đất cấp mười, đều chấn động trên mặt tôi!”

 (⊙o⊙), lại là thái tử gia của Thiên Duyệt! Tôi hoàn toàn không còn
tâm trạng mà õng ẹo làm dáng, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt quay mặt đi cả
người tê dại, Thái trợ lý, anh thật là đần độn, cái lý do này mà cũng
mệt anh nghĩ ra được!

 May mà thái tử gia Thiên Duyệt cũng không tra cứu, chẳng qua chỉ
nghiêm túc nhìn tôi một cái, ừ một tiếng, mang theo đám tinh anh kia,
bước vào hội trường.

 “Hồng Kỳ, máu chảy ra có đến hai trăm CC không?!”

 Tôi hét to một tiếng, thiếu chút nữa bổ nhào, đồng chí Thái Kỳ đang
dùng bàn tay dính đầy máu của hắn, bám trên chân tôi, từng chút từng
chút một bò lên.

 Nửa gương mặt máu chảy đầm đìa, chẳng khác nào nữ quỷ Nhật Bản.

 Có cần phải kinh dị như vậy không hả! Kính nhờ, lúc anh đứng dậy, có thể đừng có nhu nhược không xương như vậy được không!

 Tôi câm lặng nhìn hắn từng chút từng chút một đứng thẳng dậy.

 “Hồng Kỳ, đầu tôi choáng!” Trước khi đứng thẳng lưng, hắn đã ôm lấy
cổ tôi, nhào vào bên cổ tôi, “Tôi phải bổ máu… ” Hắn cười đến âm trầm,
một ngụm cắn lên cổ tôi, giống như là ma cà rồng chính hiệu vậy.

 Tôi không thể nhịn được nữa, đang định vung tay lên đập xuống…

 “Diệp Hồng Kỳ, hai người đang làm cái gì?”

 A? Tôi giơ tay, Thái Kỳ cũng quay mặt qua, như là kỳ tích thấy được
Tiễn Đạc mặt mày xanh mét, cùng với… sắc mặt lạnh như băng của Ninh Mặc.

Tiễn Đạc còn muốn nói gì đó, lại bị Ninh Mặc hung hăng kéo một cái.

“Diệp Hồng Kỳ, cô chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi!” Thời điểm hắn
bước qua sát bên người, tôi nghe thấy giọng nói có chút lãnh đạm của
Ninh Mặc. Tôi quen hắn lâu như vậy, cứ coi như là lần cuối cùng chia
tay, hắn cũng chưa từng lạnh đến thế bao giờ.

Giống như là đợt gió lạnh từ Siberia thổi tới, khiến mỗi lỗ chân lông của tôi đều đông lại.

Tôi đón nhận cơn bão cấp mười hai bốc lên trong lòng, cả người cũng ngây dại.

Hắn tại sao có thể lạnh lùng như vậy, sau khi nói những lời tuyệt
tình như thế, còn có thể đường đường chính chính mà chỉ trích tôi?!

”Ninh Mặc!” Tôi quát to một tiếng.

Ninh Mặc dừng chân lại, quay mặt nhìn tôi, cánh tay của tôi vẫn còn
dính máu mũi đang chảy xuôi của Thái Kỳ, cũng không biết hắn ta nghĩ cái
gì, mới vừa rồi còn có thể tự mình đứng thẳng, bây giờ lại đổ hết lên
người tôi.

“Chuyện gì?” Ninh Mặc lạnh mặt nhìn tôi.

Tôi nhắm chặt mắt, nghe thấy giọng nói có chút rét run của mình:
“Không phải như anh nghĩ!” Tôi sao lại phải giải thích? Hắn căn bản đâu
cần tôi giải thích.

Tôi đây lại theo thói quen mà phạm tiện rồi! Con ngươi của Ninh Mặc
lóe lóe, bầu không khí lạnh như băng dần dần dịu xuông. Tôi mặt lạnh
cùng hắn nhìn nhau.

“Thật đấy, Ninh tiểu tổng, không phải như cậu nghĩ đâu, Hồng Kỳ cô ấy
còn căm hận tôi ấy chứ!” Đồng chí Thái Kỳ dùng vẻ mặt nghiêm túc giúp
tôi giải thích, dùng ánh mắt rất buồn bã nhìn tôi, vươn tay ra rất mập
mờ nhéo vào cái eo nhỏ của tôi một cái. Tôi cáu, vươn tay chụp rớt cánh
tay của hắn, hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

“Ai ai ai, Hồng Kỳ muốn hận chết tôi, tôi không nên chen giữa hai
người, tôi đây là không đi được mà, đây đều là mệnh, cậu nên oán tôi đây
này!” Vẻ mặt hắn buồn bã, lấy sự si tình của Vương Bảo Xuyến* che giấu
ánh mắt đảo nhanh như chớp của hắn.

* “Tương truyền, Vương Bảo Xuyến là
con thứ ba của tể tướng đời Đường Vương Doãn, nàng có sắc đẹp trời ban,
thông minh hiền hậu. Đến tuổi kết hôn, nàng không thấy vừa mắt công tử
quí tộc nào mà chỉ có cảm tình với Tiết Bình Quí là người làm công trong
nhà. Trong buổi ném tú cầu trên lầu son, nàng đã chọn Tiết Bình Quí.
Không ngờ cha nàng chê nghèo ham giàu nên không đồng ý. Chẳng còn cách
nào, nàng và Vương tể tướng vỗ tay nhau ba cái, đoạn tuyệt cha con (hành
động này là “Tam Kích Chưởng”, ý nghĩa cắt đứt tình phụ tử, nên vở kịch
về Vương Bảo Xuyến mới có tên là “Tam Kích Chưởng”). Về sau Tiết Bình
Quí tòng quân chinh chiến. Vương Bảo Xuyến mỏi mòn chờ đợi suốt 18 năm.
Đến năm thứ 18, nàng lâm trọng bệnh, sống những tháng ngày khổ cực. Phần
Tiết Bình Quí, qua bao nguy hiểm và xông pha trận mạc lập nhiều chiến
công hiển hách, lấy được công chúa Tây Lương. Sau gặp lại Vương Bảo
Xuyến sau 18 năm, đưa nàng vào cung phong làm chính cung hoàng hậu,
nhưng cả hai mới sống hạnh phúc được 18 ngày thì nàng lâm bệnh qua đời

Tiểu dạng*, vẫn còn nói láo nữa, tôi cắn môi, thiếu chút nữa bị hắn chọc cười thành tiếng.

*Mới tra ra từ này ~~ dùng để gọi một bạn giai nào đó với ý nghĩa khinh thường

Hắn quay đầu nhìn Tiễn Đạc cùng Ninh Mặc đang tối sầm mặt, vừa giải thích, vừa đấu tranh bám bả vai tôi chống người đứng lên.

Tôi trợn mắt hả mồm nhìn hắn, hắn đang dùng một loại tư thế vô cùng
thống khổ, một lần rồi lại một lần dùng sức lau máu mũi, tay run run
chống đầu, một lần nữa độc lập đứng thẳng lên.

Không thể không thừa nhận, kỹ thuật diễn xuất của đồng chí Thái Kỳ lại tăng thêm một bậc.

Tôi định kéo tay hắn, dứt khoát khoác cả cánh tay quàng lên vai, quay
mặt đi, ngửa mặt lên, nhìn về phía Ninh Mặc lại nói: “Bất kể là tình
huống gì, anh cũng không có tư cách chỉ trích tôi, Ninh… tiểu tổng!”

Tôi đã sớm thoát khỏi bể khổ tiện cách, bước về phía nhân cách hóa, ô hô, tôi cuối cùng cũng tiến hóa…..

Con ngươi Ninh Mặc u ám nhìn qua, thoáng chốc lại đóng băng, hắn trầm
mặc quét qua cánh tay đang khoác lên vai tôi kia, mấp máy miệng, khóe
miệng cong lên, rồi quay đầu đi về phía phòng họp. Tiễn Đạc đi theo sau
lưng hắn liên tiếp ngoái đầu lại, tôi trừng hắn một cái, khoác Thái Kỳ
hoa lệ xoay người.

Đồng chí Thái Kỳ bị tôi tha đi liên tiếp nôn khan.

“Này, Diệp Hồng Kỳ, như vậy được sao?” Thái Kỳ gõ gõ đầu tôi, rất cẩn thận hỏi tôi.

Có cái gì không được chứ, như vậy là tốt nhất, hắn là Ninh tiểu tổng
của hắn, tôi làm Diệp Hồng Kỳ của tôi, hắn không xen vào chuyện của tôi,
tôi cũng không đi quản việc của hắn.

Như vậy tốt nhất!

Tôi yên lặng đỡ Thái Kỳ đến phòng y tế của công ty, đi được một nửa đường, Thái Kỳ đột nhiên rên nhẹ một tiếng, lấy tay ôm đầu.

“Thái trợ lý, anh lại sao vậy?” Tôi nhéo hông của hắn một cái, hắn hì hì né ra.

“Aiz, Hồng Kỳ, nếu không muốn ngốc thì cô cho tôi hai trăm CC đi, tôi
đây mấy hôm nay đúng vào thời điểm không thoải mái của mỗi tháng, không
thể thiếu máu!”

Phụt… Một ngụm nước miếng của tôi, thiếu chút nữa bắn ra.

Thái huynh đệ, Thái tráng sĩ, chẳng lẽ Dì cả mẹ nhà anh tới?!

Hắn lẽ thẳng khí hùng đỡ đầu, quay mặt nhìn tôi: “Cô đang nghĩ cái
gì, tôi là sinh non mà, thân thể vốn đã yếu hơn người khác, không thể
thấy máu, cũng không thể tùy tiện chảy máu!”

Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Hồng Kỳ, tôi rất muốn lập tức cho cô chuyển chính thức.”

A? Thái trợ lý thất khiếu toàn thông*, thế mà lại có tư tưởng đi theo chính đạo! Tôi vui mừng nhìn hắn.

* đầu óc thông suốt – một kiểu nói mỉa

Hắn cũng vui mừng nhìn tôi, vỗ vỗ tay tôi nói: “Tôi đột nhiên nghĩ,
để một kho máu di động bên người, cám giác kia cũng không tồi nha!”

╮(╯▽╰)╭, coi như tôi mất công khen hắn,Thái trợ lý đến bây giờ đều lấy tam quan bất chính* làm vinh dự.

* Tam quan bao gồm: thế giới quan,
nhân sinh quan, giá trị quan, ba thứ này có tương hỗ, ảnh hưởng đến
nhau. Tam quan bất chính có thể hiểu đơn giản là sự lệch lạc về thế giới
quan, nhân sinh quan, giá trị quan ~ thứ lỗi cho bạn nông cạn không thể
giải thích một cách rõ ràng hơn, không phải ai cũng có thể học Triết
được ~~

Hội nghị triển lãm nghe nói tương đối thành công, đồng chí Thái trợ
lý cái gì cũng không linh, chỉ có mỗi cái miệng quạ đen là siêu cấp linh
nghiệm, một câu thành sấm, qua hội nghị lần này, Tường Thực đột nhiên
có ý định muốn cùng Thiên Duyệt hợp tác khai thác hạng mục mới.

Lúc tôi nghe được tin này, đang chắt bình trà Thiết quan âm làm của
riêng, đột nhiên không hãm lại được, toàn bộ phun đến cái bàn đối diện.

Thái Kỳ xanh mặt, nước nhỏ giọt, ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi ngượng ngùng chỉ cho hắn nhìn: “Thái trợ lý nhìn kìa, cầu vồng!”
Phì, hai chúng tôi ngồi ngay gần cửa sổ, mới vừa rồi miệng tôi phun mực,
cũng đúng là phun ra vầng sáng bảy màu.

Hắn âm trầm khua khua ngón tay với tôi, cười như không cười: “Diệp Hồng Kỳ, có muốn nhìn kết quả khảo hạch thành tích không hả?”

Kết quả khảo hạch? Tôi lập tức tất ta tất tưởi cầm bình trà to đùng
vươn người qua nhìn, cả màn hình đều là chữ màu xanh, đến lượt tôi cùng
một vị nhân huynh khác, liền biến thành chữ đỏ.

Tôi định thần nhìn lại, đỏ là có đạo lý, bởi vì điểm của tôi và anh ta đều là bảy mươi chín, đều là thiếu một điểm.

“Thái trợ lý, không phải anh nói sẽ cho tôi một điểm cuối cùng sao?”

Thái Kỳ dùng ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím, ngẩng đầu lên, đột
nhiên nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, cái kiểu cảnh xuân tươi đẹp ấy: “Diệp
Hồng Kỳ, tôi nói nếu như tổ chức triển lãm tốt, cho cô thêm một điểm, cô
cảm thấy việc chuẩn bị triển lãm lần này, cô làm rất tốt sao?”

Tôi nhìn một vết bầm xanh trên trán hắn, rất xấu hổ cúi đầu, cực kỳ
khiên tốn trả lời hắn: “Thái trợ lý, tuy không làm được tốt nhất, nhưng
bước đầu cũng đã đạt đến tốt hơn!”

“….” Thái Kỳ giận dữ cười lại, thế mà lại gật đầu với tôi.

“Diệp Hồng Kỳ, hai chọn một, dựa theo phiếu bầu trong diễn đàn của
công ty, cùng bài viết của mọi người nhắn lại, trong vòng ba ngày, hôm
nay đã là ngày cuối cùng, cô xem thế nào mà làm đi!”

Đây chẳng lẽ là Siêu cấp nữ sinh*!

*Super Girl – Một cuộc thi Tài năng ca hát dành cho phái nữ của đài truyền hình Hồ Nam – Trung Quốc

Còn diễn biến thành tranh tài có thưởng…. OTZ, vì sao lại như vậy!
Bài viết cùng bỏ phiếu, cái này cần bao nhiêu tỷ số nhân duyên chứ….

Tôi ngay cả sự tồn tại của diễn đàn công ty cũng không biết!

“Thái trợ lý, diễn đàn công ty ở đâu vậy!” Tôi hô lên, Thái Kỳ đến
mắt cũng chẳng thèm ngẩng lên, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ cô mới giác
ngộ, còn kịp sao? Không bằng làm việc cho tốt, còn có một tia hy vọng!”

Tôi hoàn toàn dùng sai phương hướng rồi, tôi nên tự lực cánh sinh,
chăm chỉ post bài, mà không phải tung ta tung tưởi chạy theo làm em gái
chạy việc cho Thái trợ lý.

Tôi sai lầm rồi, tôi hao phí thời gian cùng tuổi trẻ, tất cả lãng phí trên kẻ tiểu nhân này.

Thái Kỳ thu dọn xong đồ trong tay vừa ngẩng đầu, ánh mắt nhíu lại,
đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, tà ác cười với tôi một tiếng: “Diệp Hồng
Kỳ, cô có biết có một hành vi gọi là câu bài, còn có một loại hành vi
được gọi là vu hãm…”

Hắn ý tứ sâu xa, nhìn tôi, tôi cũng ý tứ sâu xa nhíu mày theo hắn, tôi hiểu ý của hắn.

Tôi nghiến nghiến răng, ngồi phịch xuống, bắt đầu tìm kiếm diễn đàn công ty trong truyền thuyết kia.

Quả nhiên, mới vừa mở diễn đàn công ty ra, đã nhìn thấy phía trên dán
ảnh của tôi cùng một anh trai đầu to, nhìn như hai đứa tội phạm bị truy
nã ấy.

Mà anh giai kia, tôi nhìn thấy rất quen mắt.

“Khốn nạn, lại là nhu nhược huynh!” Tay tôi run run mở ra quy tắc bỏ
phiếu, quả nhiên dưới bài viết của anh ta đã có không ít phản hồi, đại
đa số đều là những lời tán dương của đồng nghiệp trong công ty.

Tôi úp mặt xuống dùng đầu cụng vào bàn, mấy ngày nay tôi đều hao tổn
tinh lực trên người Thái Kỳ, mười hai thoa của công ty, trừ anh rác rưởi
thấy tôi liền rơi lệ bỏ chạy ra, những người khác đều đối với tôi khách
khí quá trời.

Tôi chẳng trông cậy gì vào chuyện bọn họ có thể tán dương tôi cái gì.

“Dô ta, liều mạng!” Tôi xắn tay áo lên, hét lớn một tiếng, bắt đầu tự mình câu bài.

Mỗi một bài viết tôi đều phủ lên một bộ bộ quần áo khác nhau, từ
người công nhân vệ sinh đến trợ lý các ngành, mỗi người tôi đều COS* một
lần.

*Cosplay một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra, viết tắt của “costume play”, và được phát âm là kosupure (コスプレ)
ở NhậTừ này chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime,
tokusatsu, truyện tranh sách, tiểu thuyết đồ họa, video games, hentai và
phim giả tưởng, … ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu
thích. (Wiki)

Đem mình khen giống như cỏ linh chi trên trời vậy, rực rỡ vô cùng, ngay cả Thánh mẫu cũng không bằng một vạt áo của tôi.

Post xong cho mình, tôi cảm thấy còn chưa đủ, quyết định ẩn núp đi theo topic của nhu nhược huynh…

Post cái gì bây giờ? Tôi cắn đầu ngón tay trầm tư suy nghĩ, Thái Kỳ
khoanh tay, từ sau bàn bước tới, nhìn tôi liều mạng post bài.

Chân chính là mười ngón tung bay, siêu cấp nhanh mạnh….

“Oa khốn thật, Diệp Hồng Kỳ, ngay cả chuyện chôm giấy vệ sinh cô cũng
đổ lên trên đầu Tiểu Tống!” Hắn hô nhỏ một tiếng chỉ vào bài post của
tôi.

Tôi nghiêng đầu, dùng ánh mắt tóe lửa nhìn hắn.

Quay đầu lại, tiếp tục bôi nhọ anh giai yếu ớt.

Ví dụ như là, ăn cơm dùng nước sôi công cộng để rửa bát. Chôm giấy vệ
sinh trong công ty theo định kỳ! Còn có, chiếm dụng tài nguyên trong
công ty lâu dài, sao chụp lý lịch sơ lược của cá nhân….

Tôi càng viết càng đen xì, đem tất cả những chuyện trâu bò mà tôi đã làm sau khi vào công ty gán hết cho nhu nhược huynh.

Thái trợ lý sợ hãi than: “Diệp Hồng Kỳ, tôi đúng là coi thường cô! Cô còn có thể làm chuyện gì vô sỉ hơn nữa được sao?”

Tôi âm u quay người chín mươi độ cứng đơ, nhìn hắn cười hắc hắc,
thuận tay đánh lên: thu thập báo cáo cơ mật của từng người, cùng với
tung ra nội bộ công ty!

Bài viết được post lên không lâu, nội tâm của tôi liền bị lương tâm khiển trách.

Lại nói, trước kia, lúc thi viết, tôi đã hãm hại anh giai nhu nhược
một lần, lần này hãm hại hắn như vậy, dùng hành vi của mình để vu hãm
cho hắn, cũng quá không chân chính.

“Diệp Hồng Kỳ, chẳng lẽ hôm nay cô muốn làm thêm giờ?”

A? Tan sở rồi? Tôi ngẩng đầu lên, dùng dáng vẻ thống khổ nhìn Thái
Kỳ: “Thái trợ lý, tôi tôi cảm thấy lương tâm đang trừng phạt mình!”

Thái Kỳ bĩu môi: “Vậy thì làm sao, còn có năm phút nữa sẽ hết hạn gửi bài! Kết quả sáng mai sẽ được thông báo!”

Tôi đại nghĩa hùng hồn nắm tay, nhìn Thái Kỳ nói: “Thái trợ lý, tôi
từ đầu tới cuối vẫn không đạt tới độ thâm như anh được, tôi quyết định
buông tha cho việc vu hãm Tống Tư!”

Hắn nâng cằm, giơ tay ra hiệu cho tôi: “Aiz, mời cứ tự nhiên!”

Tôi nhắm mắt lại, trong vòng hai phút trước khi diễn đàn khóa bài
post, cuối cùng không tìm được một bộ quần áo nào nữa, run rẩy đánh lên
một hàng chữ nhỏ, ở ngay phía dưới bài post vừa mới được post lên: Bên
trên đơn thuần là hư cấu, nếu như có sự tương đồng, hoàn toàn là do
trùng hợp!

Nhu nhược huynh, tôi đã làm hết sức rồi!

Ding, đồng hồ đếm ngược của diễn đàn nhảy một cái, cuối cùng khung trả lời cũng bị khóa lại.

Tôi thở hắt một hơi, tê liệt ngồi trên ghế.

Thái Kỳ dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn tôi: “Diệp Hồng Kỳ, cô chơi xong rồi, cô chơi xong rồi!”

Tôi trừng hắn, rống giận: “Ông đây đã cố không thẹn với lương tâm!”

Hắn chậm rãi lắc đầu một cái, nhếch môi không tiếng động cười: “Aiz,
Hồng Kỳ đồng chí ơi, cô chẳng lẽ không biết IP trên diễn đàn công ty đều
cố định sao?”

A, vậy thì đã làm sao?

Tôi đáp lại hắn bằng ánh mắt không biết sợ.

Hắn đập bàn cười to, mở trang của tôi ra, tôi chỉ liếc một cái, thiếu chút nữa từ trên ghé té xuống.

Tôi nhìn thấy dưới mỗi phản hổi, đều có địa chỉ IP đỏ tươi hiển thị,
khủng bố như vậy, chói mắt như vậy, cũng đều hiển thị ra ngoài.

Mẹ kiếp, là đứa nào chế ra cái hệ thống này!

Đừng có cản tôi, tôi muốn lật bàn!

“Diệp Hồng Kỳ, cô biết chứ, hành vi này của cô bình thường chỉ có một
danh từ có thể giải thích!” Thái Kỳ cười tít mắt khoanh tay nhìn tôi.

Tôi lệ rơi đầy mặt cào cào màn hình.

“Đấy gọi là tinh phân*!”

* Là bệnh tâm thần phân liệt ấy ạ =)), ai bẩu chị ý COS cho lắm vào.

Tôi bỗng nhiên đứng phắt dậy, rút thẻ điểm ra quăng vào Thái Kỳ, “Nếu
không phải anh bảo tôi câu bài, nếu không phải anh bảo tôi vu hãm, tôi
cũng đâu có mất mặt như vậy!”

Thái Kỳ buông tay, tránh né tôi cười to: “Hồng Kỳ, cô thật không có
kiên nhẫn, câu kia của tôi đã nói hết đâu, có một loại hành vi gọi là
câu bài, có một loại hành vi tên là vu hãm, đối với một thanh niên năm
tốt* mà nói…. đều là không tốt!”

*Học tập tốt, tư duy tốt, kỷ luật tốt, lao động tốt, phong cách tốt

Grào, tôi trực tiếp đụng đầu vào bàn chết đi cho xong!

Tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra: Ninh Mặc là dùng ánh mắt giết tôi! Còn
Thái Kỳ dùng thủ đoạn mềm dẻo để giết tôi! Trên thế giới này, kỳ thực
chỉ có tôi là vô tội nhất!

Suy nghĩ thông suốt xong, tôi hệt như một cái bình bị đập nát tan tành!

“Diệp Hồng Kỳ, lại đây xem kết quả trên diễn đàn này!” Mới vừa vào giờ làm, đồng chí Thái Kỳ đã chạy tới nháy nháy mắt với tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, buông bình trà trong tay, khoát tay về phía
hắn, cực kỳ có cốt khí mà đáp lại: “Không cần đâu, Thái trợ lý!”

Lúc ông đây đây bị quét xuống, bảo đảm ngay cả chân mày cũng sẽ không nhăn lấy một cái.

“Aiz, cô bình tĩnh!” Thái Kỳ dùng ánh mắt nhìn người Namek mà nhìn
tôi, “Aiz, Hồng Kỳ, nếu cô sớm đi theo tôi rèn luyện, cũng sẽ không bị
Ninh tiểu tổng đùa bỡn thành như vậy!”

Tôi hắc hắc cười với hắn, bưng bình trà to đi tới phía sau hắn, nhấc
tay, đổ lên trên đầu hắn, mắng chửi người còn không vạch khuyết điểm ra,
huống chi là nhạo báng.

Thái Kỳ, tôi nhịn anh lâu lắm rồi!

Đồng chí Thái Kỳ hóa đá, trong ánh mặt trời mùa hè, được tắm trong
mưa to tầm tã, trên mặt đọng đầy nước, trên đầu còn nhô lên một nắm lá
trà.

“Diệp Hồng Kỳ….” Hắn giơ ngón tay cái lên, cười với tôi.

Tôi chợt nhíu mày, đáp lại sự khiêu khích của hắn: “Cái gì?”

“Cô bướng quá, hệt đàn ông!” Hắn rút khăn giấy ra lau mặt, giống như chẳng tức giận lắm.

Tôi lấy ra một cái thùng carton cực đại đã được chuẩn bị trước, bắt
đầu thu dọn đồ dùng của mình, từ bồn hoa để bên vách tường dọn đến hộp
trà trên bàn của Thái Kỳ, cả một hộp lớn.

Khóe mắt Thái Kỳ giật giật, giơ chân đạp vào mông tôi: “Này, không xem xem kết quả hả?”

Tôi vừa thu dọn đồ đạc, vừa hừ hừ cười lạnh với hắn, cứ làm như tôi
là đứa trẻ ba tuổi không bằng, làm sao có thể cứ để người ta dễ dàng đùa
bỡn như vậy, tôi đây đã tinh thần phân liệt hoàn toàn, còn có thể ở một
nơi bình thường như thế này để làm việc sao?

Tôi nên tới nhà thương ở Nam Kinh chiếm cái giường mới đúng!

Nếu mà tốt, còn có thể vào phòng VIP của bệnh viện khoa não, với tư
chất và tài mạo đều song toàn như tôi, tuyệt đối có thể riêng một ngọn
cờ trong đám bệnh nhân tâm thần!

Tôi việc gì phải lăn lộn với anh! Cái này gọi là lãng phí nhân tài!

“Anh thích chết thì đi mà đi, biến ngay! Cách xa tôi một chút!” Tôi
đưa chân đạp lại hắn, ôm lấy hộp giấy to đùng, đi về phía cửa kính.

Thái Kỳ hoảng hồn, xông lên kéo tay tôi lại, cúi người nhìn sắc mặt
của tôi, trưng lên một khuôn mặt tươi cười: “Ấy ấy ấy, Hồng Kỳ, giận
thật à, cô đừng đi mà! Tôi đã nói với cô rồi…”

Tôi không thèm để ý đến hắn, cầm hộp giấy, bắt đầu hát như điên:”Anh thật độc, anh thật độc, anh thật độc độc độc độc….”

Thái Kỳ đi ngay phía sau tôi, chạy chầm chậm theo, vừa chạy vừa nhỏ
giọng khuyên tôi: “Diệp Hồng Kỳ, đừng hát nữa, hôm nay bà sếp tổng của
Thiên Duyệt đi kiểm tra, nghe cô hát như vậy, đến mười Thái Kỳ cũng
không giữ cô lại được đâu!”

Tôi quay đầu lại nhe răng với hắn, tôi thế này rồi mà còn cần anh bảo
lãnh sao, đang nằm mơ sao, chẳng lẽ tôi bị đùa giỡn như vậy còn chưa đủ
sao?

“Tô tổng!” Qua một khúc ngoặt, Thái Kỳ đi theo sau lập tức thắng lại,
cung kính lên tiếng chào một phụ nữ trung niên đang đi tới ở phía trước
mặt.

“Diệp Hồng Kỳ, chào Tô tổng!” Hắn đá đá chân tôi.

Vị phu nhân trung niên kia đại khái chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất
ưu nhã, một thân đồ công sở màu ngọc trai, trên cổ đeo một chiếc dây
chuyền tinh tế nhỏ nhắn bằng bạch kim, trên cổ tay thấp thoáng một chiếc
vòng tay bằng phỉ thúy trong veo như nước, mái tóc xoăn bồng bềnh xõa
tung, từ bả vai buông xuống. Cả người thoạt nhìn dáng vẻ rất khôn khéo.

Tôi không phản ứng kịp, quay đầu đi, nhìn về phía Thái Kỳ ngây ngốc: “Hả, cái gì?”

Thái Kỳ đá tôi một phát làm tôi khuỵu xuống, bắp chân tôi mềm nhũn
oạch một cái, liền bò xuống trước mặt vị phu nhân kia, cái thùng giấy vĩ
đại kia cũng rớt xuống.

Hộp trà trong thùng giấy theo quán tính lăn lông lốc ra ngoài, cho
đến khi đụng phải mũi chân của vị phu nhân kia, mới ngừng lại.

“A? Hộp trà này nhìn quen quen!” Tô tổng cúi người, nhặt hộp trà từ
trên đất lên, cầm trong tay thưởng thức, ánh mắt như có như không nhìn
về phía Thái Kỳ, khóe miệng ẩn một nụ cười: “Thái Kỳ, tôi nhớ đây là hộp
Thiết Quan Âm cậu lấy ở nhà tôi tuần trước đúng không!”

Khóe miệng Thái Kỳ giật giật, hiếm khi lại bảo trì im lặng.

Tôi bò lồm cồm trên mặt đất, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại,
trên dưới cả tập đoàn, thật ra chỉ có một nữ sếp tổng, cũng chỉ có một
Tô tổng, bà ta… chính là đại BOSS của Thiên Duyệt!!

OMG, tôi thế mà lại quên còn có nhân vật này.

“Chào Tô tổng!” Tôi dùng nụ cười ngây thơ vô tội nghe lời tiến lên
nghênh đón Tô phu nhân, tôi phải cười, còn phải cười đến hồn nhiên ngây
thơ như bông hoa nơi núi rừng.

Thời khắc khảo nghiệm tôi đã tới! Tôi phải tỉnh lại!

“A, cô có phải chính là tiểu trợ lý của Thái Kỳ đúng không?” Tô tổng
cười híp mắt ngồi xổm xuống, nhìn nhau với tôi, đưa tay nâng cằm tôi
lên, “Dáng dấp thật đáng yêu!”

Tôi cười gượng nhìn bà ấy, khiếm tốn: “Dạ, dạ!”

Khóe miệng bà ta cong cong, ngẩng đầu chau mày nhìn về phía Thái Kỳ: “Thái trợ lý, hôm qua là thay cô bé này cầu tình?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3