Kẻ May Mắn - Chương 01
Chương 1
Clayton và Thibault
Đội phó Keith Clayton không hề nghe
thấy tiếng họ tiến lại, và khi nhìn gần, vẻ ngoài của họ cũng chẳng làm gã
thích thú hơn chút nào so với lúc mới nhìn thấy. Một phần là do con chó. Gã
không thích béc giê Đức, mà con này dù đang đứng yên nhưng vẫn nhắc gã nhớ tới
Panther, con chó cảnh sát đi cùng gã đội phó Kenny Moore, vốn chỉ cần thoáng
nhìn thấy hiệu lệnh là nhanh như cắt cắn vào đũng quần kẻ tình nghi. Clayton
thường coi Moore như một gã ngớ ngẩn, nhưng dù sao thì đó cũng là người duy
nhất trong đội gã có thể tạm coi là bạn, và phải thừa nhận là Moore có cách
tường thuật mấy vụ ngoạm đũng quần khiến gã phải cười vỡ bụng. Và chắc chắn là
Moore sẽ đánh giá cao cái bữa tiệc tắm tiên nho nhỏ mà gã vừa phá ngang khi bí
mật theo dõi hai cô nữ sinh nằm tắm nắng bên lạch nước trong vẻ đẹp mơn mởn
tuổi thanh xuân. Gã mới ở đó chừng vài phút và chỉ vừa giơ cái máy ảnh kỹ thuật
số lên bấm được hai pô thì thấy cô thứ ba xuất hiện sau bụi tú cầu. Giấu vội
chiếc máy ảnh vào bụi cây, gã bước ra từ sau cái cây và ngay lập tức mặt đối
mặt với cô nữ sinh.
“Chà, chúng ta có gì ở đây thế này?”
gã dài giọng, cố gắng dồn cô gái vào thế bị động.
Gã không thích bị bắt quả tang, và
cũng chẳng hài lòng với kiểu mở màn chán ngắt thế này của mình. Bình thường
miệng lưỡi gã dẻo hơn cơ. Dẻo hơn nhiều. May thay, cô gái quá bối rối đến độ
không để ý đến cái gì nữa, thậm chí còn suýt bị vấp khi cố gắng lùi lại. Vừa
lắp bắp trả lời gì đó, cô vừa cố gắng lấy tay che thân. Cứ nh được xem cô nàng
chơi trò Twister[1] một mình vậy.
[1] Twister: một trò chơi phổ biến ở
Mỹ, trong đó hai người chơi đặt cả hai tay và hai chân vào các vòng tròn màu
trên sân chơi, sau đó theo lệnh của người điều khiển, ví dụ “chân trái vàng;
tay phải đỏ", hai người chơi phải dùng đúng tay hoặc chân theo lệnh để
chạm được vào vòng tròn có màu như hiệu lệnh. (Các chú thích trong sách đều là
của người dịch.)
Clayton chẳng buồn nhìn đi chỗ khác.
Thay vào đó gã cười cười, làm bộ không để ý đến cơ thể của cô gái, cứ như thể
đối với gã, tình cờ bắt gặp các cô gái khỏa thân trong rừng là chuyện thường
ngày ở huyện vậy. Gã dám chắc cô gái không biết gì về cái máy ảnh.
“Bình tĩnh nào. Chuyện gì đang diễn
ra ở đây vậy?” gã hỏi.
Dù gã biết thừa là chuyện gì. Hè nào
mà trò này chẳng diễn ra vài lần, nhưng nhiều nhất là vào tháng Tám: các nữ
sinh từ Chapel Hill hoặc NC State đều đổ về bãi tắm ở Emerald Isle để tận hưởng
kỳ nghỉ cuối tuần dài cuối cùng trước khi vào học kỳ mùa thu, thường thì bọn họ
đi vòng theo con đường chở gỗ hồi xưa, chạy quanh co khúc khuỷu chừng gần hai
ki lô mét thì tới rừng quốc gia rồi tiếp tục đâm ra chỗ con lạch Swan thình
lình ngoặt về phía sông South. Ở đấy có một bãi tắm phủ đầy đá cuội, địa điểm
tắm nắng “nude” nổi tiếng - vì sao lại thế thì Clayton cũng không rõ - và gã
thường cố tình đảo qua đảo lại nơi đó, biết đâu lại gặp may. Hai tuần trước gã
nhìn thấy sáu cô nàng cực xinh; nhưng hôm nay chỉ có ba cô, mà hai cô nằm trên
khăn tắm thì đang lấy áo rồi. Một cô trong nhóm trông có hơi nặng nề chút nhưng
hai cô còn lại - tính cả cô gái tóc đen đang đứng trước mặt gã - thì sở hữu
thân hình có thể khiến cả lũ con trai phát điên. Đội phó cảnh sát cũng không
phải ngoại lệ.
“Bọn em không biết có người ở đây!
Bọn em cứ tưởng không vấn đề gì chứ.”
Gương mặt cô gái toát lên vẻ ngây
thơ vô tội đủ để khiến gã tự hỏi, Chắc bố cô sẽ chẳng mấy tự hào nếu biết con
gái bé bỏng của mìàm gì đâu nhỉ? Gã thấy buồn cười khi tưởng tượng xem cô gái
sẽ trả lời như thế nào, nhưng vì đang mặc đồng phục nên gã hiểu mình phải nói
gì đó ra dáng một chút. Thêm nữa, Clayton cũng biết rằng gã đang mạo hiểm với
vận may của mình: nếu chuyện cảnh sát đi tuần khu vực này mà lan rộng ra thì sẽ
chẳng cô nữ sinh nào dám đến đây nữa, mà gã thì không thích viễn cảnh ấy tẹo
nào.
“Đi nói chuyện với các bạn cô xem
nào.”
Gã theo cô nữ sinh đi về phía bãi
tắm, thích thú thưởng thức màn trình diễn nho nhỏ khi cô cố gắng che tấm lưng
trần một cách vô vọng. Lúc họ ra khỏi đám cây cối bước tới bãi trống bên bờ
sông thì các bạn cô đã mặc xong áo. Cô gái tóc đen chạy tới chỗ các bạn mình,
làm đổ vài lon bia trong khi vội vã quơ chiếc khăn tắm. Clayton ra hiệu về phía
một cái cây gần đó.
“Các cô không nhìn thấy cái biển à?”
Ba cô gái nhìn theo tay gã. Hệt mấy
con cừu đang chờ mệnh lệnh tiếp theo, gã nghĩ thầm. Cái biển báo, nhỏ xíu và bị
khuất một phần sau những cành sồi già sà thấp, được treo ở đó theo lệnh của
thẩm phán Kendrick Clayton, người tình cờ lại là chú của gã. Chính Keith đề
xuất ý tưởng biển bọt này; gã biết việc ngăn cấm công khai chỉ càng làm tăng
sức hấp dẫn của nơi này mà thôi.
“Bọn em không nhìn thấy nó!” cô gái
tóc đen kêu lên, quay lại nhìn gã. “Bọn em không biết! Bọn em mới nghe đến chỗ
này vài ngày trước!” Cô tiếp tục phản kháng trong lúc đánh vật với cái khăn
tắm; còn hai cô kia thì quá sợ đến nỗi chẳng làm được gì ngoài chuyện cố gắng
xỏ chân vào chiếc quần bikini. “Đây là lần đầu tiên bọn em tới đây!”
Câu nói bật ra như một tiếng rên,
khiến giọng cô nghe chẳng khác nào một nữ sinh trường dòng hư hỏng. Mà có lẽ cả
ba cô này đều thế thật. Bọn họ có cái dáng vẻ đó mà.
“Các cô có biết ở quốc gia này khỏa
thân nơi công cộng là phạm luật không?”
Nhìn những khuôn mặt trẻ trung càng
lúc càng tái mét, gã biết bọn họ đang tưởng tượng ra cái tội nho nhỏ ấy sẽ bị
ghi trong lý lịch. Cảnh này cũng thú vị ra phết, nhưng gã tự nhắc mình không
nên để chuyện đi quá xa.
“Tên cô là gì?”
“Amy.” Cô gái tóc đen nuốt nước bọt.
“Amy White.”
“Cô từ đâu tới?”
“Chapel Hill. Nhưng quê em ở
Charlotte.”
“Tôi thấy ở kia có chất cồn. Các cô
đã hai mươi mốt tuổi hết rồi chứ?”
Lần đầu tiên cả hai cô kia cũng đồng
thanh lên tiếng. “Vâng, thưa ngài.”
“Được rồi Amy. Giờ tôi sẽ cho cô
biết tôi định làm gì. Tôi sẽ tin lời cô là các cô không nhìn thấy biển báo kia,
và các cô đã đủ tuổi để được phép uống rượu, vậy nên tôi sẽ không làm chuyện
này nghiêm trọng hơn. Tôi sẽ giả vờ như không ở đây. Miễn là ba cô hứa sẽ không
nói với sếp tôi là tôi đã thả các cô đi.”
Họ không chắc có nên tin gã hay
không.
“Thật chứ?”
“Thật,” gã nói. “Tôi cũng từng học
đại học mà.” Thực ra là Clayton chưa từng, nhưng gã biết nói thế nghe có vẻ
oách. “Và có lẽ các cô muốn mặc quần áo vào. Các cô không biết đấy thôi - không
chừng có kẻ đang rình rập quanh đây cũng nên.” Rồi gã thoáng mỉm cười. “Hãy đảm
bảo là các cô sẽ dọn sạch đống lon kia, được chứ?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Tôi đánh giá cao điều đó.” Gã quay
đi.
“Thế thôi ư?
Ngoái đầu lại, gã nở một nụ cười
nữa. “Thế thôi. Các cô cẩn trọng nhé.”
Clayton lách qua bụi cây, thỉnh
thoảng cúi thấp tránh mấy cành cây trên đường trở về chỗ xe tuần tra, tự nhủ
mình đã xử lý ngon vụ này. Quá ngon là đằng khác. Rõ ràng Amy đã cười với gã,
và khi quay đi, gã còn thoáng nghĩ đến chuyện quay lại xin số của cô nàng.
Nhưng rồi gã quyết định là không nên, có lẽ tốt hơn hết cứ để mọi chuyện dừng ở
mức êm đẹp thế này được rồi. Chắc chắn khi trở về, họ sẽ kể cho bạn bè rằng mặc
dù bị một sĩ quan cảnh sát bắt quả tang đang tắm tiên nhưng vẫn không sao. Rồi
tiếng lành đồn xa, thiên hạ sẽ biết những cảnh sát ở vùng này rất thoáng. Dẫu
sao, trong khi len lỏi qua đám cây cối, gã vẫn thầm hy vọng những bức ảnh được
rõ nét. Chúng sẽ là thứ bổ sung tuyệt vời cho bộ sưu tập nho nhỏ của gã.
Nói chung thì hôm nay là một ngày
tuyệt vời. Vừa định quay lại lấy cái máy ảnh thì gã nghe thấy tiếng huýt sáo.
Lần theo hướng phát ra tiếng động, gã đi về phía con đường chở gỗ và nhìn thấy
một kẻ lạ mặt dắt con chó đang bước chậm rãi, nom giống một gã hippie những năm
sáu mươi.
Kẻ lạ mặt đó không đi cùng ba cô gái
kia. Clayton tin chắc như vậy. Trước hết anh ta quá già so với một sinh viên;
ít nhất cũng phải gần ba mươi rồi. Mái tóc dài kia khiến Clayton liên tưởng tới
một cái ổ chuột; còn trên lưng anh ta, Clayton có thể nhìn thấy mép cái túi ngủ
gồ lên chỗ đáy chiếc ba lô. Đây không thể nào là một người đi dã ngoại một ngày
tới bãi tắm này; nhìn anh ta giống một người đi bộ đường trường, thậm chí có
thể cắm trại ngoài trời nữa. Không biết anh ta đã ở đây bao lâu và đã thấy
những gì rồi.
Ví dụ như việc Clayton chụp lén?
Không thể nào. Không thể thấy được.
Chỗ gã nấp cách xa con đường chính, toàn bụi cây rậm rạp, và nếu có người đi
qua cánh rừng thì gã phải nghe thấy chứ. Đúng không? Hơn nữa, chỗ này chẳng có
gì hay ho để mà lang thang. Họ đang ở giữa một nơi hoang vu hẻo lánh, và gã
không hề muốn một đám hippie hãm tài lập dị phá hỏng nơi dành cho mấy cô nữ
sinh này một chút nào.
Đúng lúc đó, kẻ lạ mặt đi ngang qua
Clayton. Anh ta đang ở gần xe tuần tra và đang hướng về phía chiếc Jeep của ba
cô gái. Clayton bước lên mặt đường và hắng giọng. Kẻ lạ mặt và con chó liền
quay sang phía có tiếng động.
Đứng từ xa, Clayton tiếp tục đánh
giá họ. Dường như kẻ lạ mặt lẫn con chó đều không bất ngờ trước sự xuất hiện
đột ngột của Clayton, và cái nhìn của anh ta có vẻ gì đó khiến Clayton cảm thấy
bối rối. Cứ như là anh ta đang chờ gã lộ diện vậy. Con chó béc giê cũng thế.
Thái độ của nó vừa thờ ơ vừa cảnh giác - và rất thông minh - giống y như con
Panther mỗi khi chực chờ được Moore thả ra. Clayton chột dạ. Tự chủ lắm gã mới
không đưa tay phòng thủ chỗ kín.
Suốt một phút dài dằng dặc, hai bên
cứ thế nhìn nhau chằm chặp. Từ lâu Clayton đã biết rằng bộ đồng phục của gã làm
cho khối kẻ phải sợ. Mọi người, kể cả vô tội đi nữa, đều thấy lo lắng khi đụng
đến pháp luật, và gã cho rằng anh chàng này cũng không phải ngoại lệ. Đó chính
là một trong những lý do khiến gã yêu cái nghề này.
“Anh có dây xích cho con chó chứ?”
gã cất giọng giống kiểu ra lệnh hơn là hỏi.
“Trong ba lô của tôi.”
Clayton không hề nghe ra thổ âm.
“Tiếng Anh kiểu Johnny Carson[2],” như mẹ gã từng gọi. “Vậy thì lấy ra tròng
cho nó đi.”
[2] John Carson (1925-2005): người
Mỹ, diễn viên, người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng.
“Đừng lo. Nó sẽ không nhúc nhích trừ
phi tôi ra lệnh.”
“Cứ tròng vào.”
Kẻ lạ mặt hạ cái ba lô xuống và bắt
đầu lục lọi; Clayton rướn cổ hòng liếc xem trong đó có gì giống như ma túy hay
vũ khí không. Một lúc sau, cái xích đã được buộc vào cổ con chó và kẻ lạ mặt
nhìn Clayton vẻ muốn hỏi, “Giờ
“Anh đang làm gì ở đây?” Clayton lên
tiếng.
“Đi bộ đường trường.”
“Cái ba lô đó mà vác đi đường trường
cũng mệt đấy nhỉ.”
Kẻ lạ mặt không nói gì.
“Hay anh đang rình rập dòm ngó gì ở
đây?”
“Đó là những gì mà mọi người tới đây
hay làm hả?” Clayton không thích giọng điệu cũng như ẩn ý của anh ta. “Tôi muốn
xem giấy tờ của anh.”
Kẻ lạ mặt lại cúi xuống ba lô rồi
lấy cuốn hộ chiếu ra. Sau khi giơ tay ra hiệu cho con chó đứng yên, anh ta tiến
tới trước Clayton đưa hộ chiếu cho gã.
“Không có bằng lái xe hả?” Clayton
hỏi.
“Tôi không có.”
Clayton xem xét tên của kẻ lạ mặt,
môi gã mấp máy. “Logan Thibault.”
Người kia gật đầu.
“Anh từ đâu tới?”
“Colorado.”
“Một hành trình dài đấy nhỉ.”
Kẻ lạ mặt im lặng.
“Cụ thể là anh định đi đâu
“Đến Arden.”
“Có cái gì ở Arden?”
“Tôi không biết. Tôi chưa đến đó bao
giờ.”
Clayton nhíu mày trước câu trả lời
đó. Quá trơn tru? Quá... thách thức? Quá gì đó. Mà cái quái gì cũng được. Dù
sao thì gã cũng không hề thích tay này. “Anh đợi ở đây,” gã nói. “Anh không
phiền nếu tôi kiểm tra lại cái này chứ?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Trong khi quay về xe tuần tra,
Clayton ngoái đầu lại và thấy Thibault đang mở ba lô lấy ra một cái bát nhỏ rồi
rót hết phần nước còn trong một cái chai vào đó. Nom như anh ta chẳng hề lo
nghĩ cái gì trên đời này cả.
Bọn tao sẽ tìm ra cái gì đó chứ hả?
Ngồi trong xe tuần tra, Clayton đang hì hục đánh vần cái tên “Thibault” qua bộ
đàm thì đồng nghiệp ở đầu dây kia ngắt lời.
“Là Thibault, phát âm như T-bow,
không phải Thigh-bolt. Đó là một cái tên Pháp.”
“Sao tôi lại phải quan tâm nó phát
âm thế nào chứ hả?”
“Tôi chỉ định nói...”
“Sao cũng được, Marge. Cứ kiểm tra
nó được chứ?”
“Trông hắn có giống người Pháp
không?”
“Thế quái nào mà tôi biết được một
gã người Pháp trông như thế nào?”
“Tôi chỉ tò mò thôi. Đừng có cáu kỉ
như thế. Tôi đang hơi bận.”
Phải rồi, bận lắm luôn, Clayton
nghĩ. Chắc là bận ăn bánh rán như mọi khi chứ gì. Marge có thể chén hết ít nhất
là một tá bánh Krispy Kremes một ngày. Cô ta phải nặng tạ rưỡi là ít.
Qua cửa bên của xe, gã thấy tay
Thibault đang ngồi xổm bên cạnh con chó mà thầm thì với nó trong khi nó uống
nước. Clayton lắc đầu: nói chuyện với loài vật à? Thật vớ vẩn. Làm như chó có
thể hiểu được cái gì khác ngoài mấy câu mệnh lệnh căn bản nhất vậy. Vợ cũ của
Clayton cũng từng làm thế. Cô ta đối xử với chó như với con người, đáng ra gã
phải nhìn vào đó mà tránh xa cô ta ngay từ đầu mới phải.
“Tôi không tìm thấy gì cả,” có tiếng
Marge nói. Nghe như cô ta đang nhai cái gì đó. “Không thấy trát tòa chưa giải
tỏa nào liên quan tới cái tên Thibault này.”
“Cô chắc chứ?”
“Chắc chắn. Công việc của tôi tôi
phải biết chứ.”
Clayton vẫn còn nói chuyện qua bộ
đàm thì kẻ lạ mặt đã cất cái bát vào ba lô rồi lẳng ba lô lên vai.
“Sáng nay có cuộc gọi nào bất thường
không? Như là có người lảng vảng đâu đó chẳng hạn?” Clayton hỏi.
“Không. Sáng nay khá yên tĩnh. À mà
anh đang ở đâu vậy? Bố anh đang tìm anh đấy.”
Bố của Clayton là cảnh sát trưởng hạt
này.
“Bảo ông ấy là tôi sẽ về ngay.”
Ông ấy có vẻ tức giận.
“Cứ bảo ông ấy tôi đang đi tuần tra,
được
Để ông ấy biết tôi đang làm việc và
không nói gì nữa.
“Được rồi.”
Có thế chứ.
“Thôi, tôi phải đi đây.”
Gã cất bộ đàm và ngồi im, cảm thấy
hơi thất vọng một chút. Kể mà được thấy tên đó xoay xở trong khám với mái tóc
kiểu con gái và tất tần tật mấy thứ kia thì sẽ vui lắm. Nếu thế thì anh em nhà
Landry sẽ có một ngày thỏa thích với hắn. Chúng là “khách quen” ở phòng tạm
giam vào các tối thứ Bảy: uống rượu và phá phách, gây mất trật tự, đánh lộn, mà
lúc nào cũng là chúng tự đánh nhau. Trừ phi bị nhốt vào khám. Khi đó thì chúng
đánh người khác.
Clayton nghịch cái tay nắm cửa xe.
Mà lần này thì ông già giận dữ vì điều gì nhỉ? Chàng công tử bột thấy chột
dạ... Làm cái này đi. Làm cái kia đi. Con đã xử lý mớ giấy tờ đó chưa? Tại sao
lại đến muộn? Con vừa ở đâu về? Đã rất nhiều lần gã chỉ muốn nói lão đi mà lo
cái công việc khốn kiếp của lão ấy. Lão vẫn tưởng lão đang điều hành mọi thứ ở
đây cơ đấy.
Nhưng thôi, không sao. Sớm muộn gì
thì gã cũng sẽ biết thôi. Giờ là lúc tống khứ tên hippie quái đản kia khỏi đây,
trước khi đám nữ sinh đi tới. Mấy cô nàng đó nghĩ đây là chỗ riêng tư, đúng
chứ? Bọn hippie như thế kia có thể phá hỏng chốn này mất.
Clayton ra khỏi xe, đóng cửa lại.
Con chó ngỏng đầu về phía Clayton đang tiến đến. Gã đưa trả hộ chiếu. “Xin lỗi
đã làm phiền, anh Thibault.” Lần này thì gã cố tình phát âm sai cái tên. “Tôi
chỉ làm công việc của mình. Tất nhiên, trừ phi anh có thuốc phiện hay súng ở
trong ba lô.”
“Tôi không có.”
“Anh có đồng ý để tôi kiểm tra
không?”
“Không hẳn. Luật sửa đổi lần thứ tư
và các luật khác.”
“Tôi thấy trong đó có túi ngủ. Anh
cắm trại à?”
“Tối qua tôi ngủ ở hạt Burke.”
Clayton dò xét kẻ lạ mặt, ngẫm nghĩ
về câu trả lời.
“Quanh đây không có khu cắm trại nào
hết.”
Anh ta im lặng.
Bây giờ thì Clayton là người nhìn đi
chỗ khác. “Có lẽ anh nên xích con chó này lại.”
“Tôi không nghĩ là hạt này có luật
phải xích chó.”
“Đúng. Để an toàn cho con chó của
anh thôi. Trên đường cái có rất nhiều xe cộ.”
“Tôi sẽ để ý.”
“Được rồi.” Clayton dợm quay người
nhưng rồi khựng lại lần nữa. “Nếu không phiền thì cho tôi hỏi anh đã ở đây được
bao lâu?”
“Tôi vừa mới tới. Sao vậy?”
Cách trả lời của Thibault có gì đó
khiến Clayton phân vân, và gã lưỡng lự trước khi tự trấn an rằng không thể nào
có chuyện tên này biết gã đã làm gì được.
“Không có gì,” Clayton đáp.
“Tôi có thể đi được chưa?”
“Ừ. Được rồi.
Clayton quan sát kẻ lạ mặt và con
chó của anh ta bước tới con đường chở gỗ rồi rẽ sang đường mòn dẫn vào rừng. Khi
anh ta đi khuất, Clayton quay lại chỗ nấp ban đầu để tìm cái máy ảnh. Gã thò
tay vào bụi rậm, đá đá mấy đống lá thông khô cố dò đi dò lại dấu chân của mình
để chắc chắn gã đang ở đúng chỗ. Cuối cùng, gã khuỵu xuống và bắt đầu hoảng sợ.
Cái máy ảnh đó là của văn phòng cảnh sát trưởng. Gã chỉ mượn nó cho những
chuyến đi chơi đặc biệt như thế này, và bố gã sẽ tra hỏi bằng chết nếu cái máy
ảnh đó mất thật. Tệ hơn nữa là nếu nó lại được tìm thấy với cái thẻ nhớ đầy
nhóc hình khỏa thân. Bố gã là người triệt để tuân thủ lễ giáo và trách nhiệm.
Vài phút trôi qua. Gã nghe thấy
tiếng khởi động xe ở đằng xa. Chắc là mấy cô nữ sinh chuẩn bị rời đi; gã chỉ
hơi lăn tăn chuyện họ sẽ nghĩ gì nếu thấy xe của gã vẫn còn ở đó.
Vấn đề chính lúc này là: cái máy ảnh
đã biến mất.
Không phải bị mất. Mà là biến mất.
Và gã chắc chắn một điều là cái máy không tự chạy đâu được. Cũng không thể có
chuyện lũ con gái phát hiện ra nó. Thế tức là Thigh-bolt đã chơi xỏ gã.
Thigh-bolt. Đang chơi gã. Thật không thể tin nổi. Gã biết tên đó đóng kịch quá
trơn tru mà, quá giống cái kiểu “Tôi biết anh đã làm gì vào mùa hè năm
ngoái”[3] mà.
[3] . Tên một bộ phim kinh dị của
Mỹ.
Không thể để cho hắn mang thứ đó đi
trót lọt được. Không một tên hippie bẩn thỉu, đồng bóng, thích nói chuyện với
chó nào được qua mặt Keith Clayton này. Ít nhất là chừng nào gã còn sống trên
đời.
Vừa len lỏi lách qua những cành cây
để trở ra đường cái, Clayton vừa tưởng tượng cảnh bắt được tên Logan Thigh-bolt
kia và tiến hành một cuộc lục soát nho nhỏ. Mà đó mới chỉ là bắt đầu thôi. Tiếp
theo sẽ còn những thứ khác nữa, chác chắn là vậy. Tên đó dám chơi gã à? Không
xong đâu. Dù sao cũng không phải ở thị trấn này. Gã đếch thèm lo tới con chó.
Nó làm càn ư? thì bái bai, cún con. Đơn giản là vậy. Chó béc giê Đức cũng là
một loại vũ khí - trong vùng không có tòa án nào là không chấp nhận lý lẽ này.
Dù sao thì việc đầu tiên cần làm là
phải tìm tên Thibault. Lấy lại cái máy ảnh. Rồi vạch ra bước tiếp theo.
Ấy thế nhưng khi tới gần chiếc xe
của mình, Clayton mới nhận ra rằng hai bánh sau đã xẹp lép.
“Anh nói tên anh là gì nhỉ?”
Vài phút sau, Thibault nhoài người
qua ghế trước của chiếc Jeep, gào át tiếng gió vù vù. “Logan Thibault.” Anh giơ
ngón tay cái chỉ ngược ra sau. “Còn đây là Zeus.”
Zeus ngồi ở đuôi xe, lưỡi thè lè,
hếch mũi lên hứng gió khi chiếc Jeep phóng vèo vèo trên đường cao tốc.
“Con chó đẹp thật. Em là Amy. Đây là
Jennifer và Lori.”
Thibault ngoái lại phía sau. “Xin
chào.”
“Chào.”
Hai cô có vẻ lơ đãng. Cũng không có
gì đáng ngạc nhiên, Thibault nghĩ, nếu xét đến những gì họ vừa phải trải qua.
“Cảm ơn vì đã cho tôi đi nhờ.”
“Có gì đâu. Anh nói là anh định đi
Hampton?”
“Nếu nơi đó không quá xa!”
“Ngay trên đường chúng ta đi đó.”
Sau khi rời khỏi con đường chở gỗ và
kiểm tra một số thứ, Thibault đã lén ngược trở lại con đường đó vừa đúng lúc xe
của các cô gái đi tới. Anh giơ ngón cái ra hiệu, thầm cảm thấy may mắn là có
Zeus đi cùng, và gần như ngay lập tức, chiếc xe đỗ lại bên vệ đường.
Đôi khi mọi việc diễn ra suôn sẻ như
thể được sắp đặt sẵn vậy.
Tuy nhiên Thibault đã giả vờ, thực
ra anh nhìn thấy ba cô gái từ sáng sớm, khi họ mới đến - anh cắm trại ở ngay
sau một gò đất cạnh bãi tắm - nhưng đã cho họ sự riêng tư mà họ đáng được hưởng
ngay khi họ bắt đầu cởi quần áo. Đối với anh, cái việc họ làm là vô hại và
chẳng xấu xa gì; ngoài anh ra thì chỉ có mỗi mình họ ở đấy, mà anh cũng chẳng
có ý định nấn ná gần đó để nhìn lén. Ai quan tâm họ cởi hết quần áo hay là mặc
đồ hóa trang gà con cơ chứ? Đó không phải là việc của anh, và anh đã định cứ để
mặc họ thoải mái, nhưng rồi anh chợt nhìn thấy gã cảnh sát lái chiếc xe của Văn
phòng Cảnh sát trưởng quận Hampton trườn tới.
Qua kính chắn gió của chiếc xe,
Thibault nhìn thấy gã cảnh sát rõ mồn một và nhận ra có gì đó không ổn trên nét
mặt gã. Khó mà nói chính xác đó là gì, nhưng anh không định tốn thời gian mà
phân với chả tích. Anh vòng lại, cắt ngang qua khu rừng và tới nơi vừa kịp lúc
nhìn thấy tay cảnh sát kiểm tra thẻ nhớ trong cái máy ảnh trên tay trước khi
lặng lẽ đóng cửa xe lại. Anh quan sát gã lén lút đi tới một gò đất. Anh thừa
biết là có thể tay cảnh sát này đang thực thi nhiệm vụ, nhưng sao trông gã cứ
như kiểu con Zeus mỗi khi chờ miếng thịt bò vậy. Hơi quá phấn khích hơn bình
thường.
Thibault để Zeus ở nguyên tại chỗ,
còn anh thì đi theo gã cảnh sát, cố giữ khoảng cách để gã không phát hiện ra.
Và toàn bộ phần còn lại của kế hoạch phát sinh ngoài dự kiến. Anh biết rằng
việc bắt tận tay day tận mặt là không thể - tay cảnh sát có thể tuyên bố là
đang thu thập chứng cứ, và lời nói của gã chống lại một kẻ lạ mặt như anh sẽ rất
khó mà phản bác. Bất cứ sự động thủ nào cũng vô nghĩa, chỉ tổ gây thêm rắc rối
mà thôi, dù rằng trong lòng anh rất muốn đấu tay đôi với gã này. Thật may thay
- hoặc thật rủi thay, anh tự nhủ, cũng còn tùy vào cách nhìn nhận vấn đề - cô
gái đó xuất hiện, tay cảnh sát hoảng sợ, và rồi Thibault đã nhìn thấy chỗ gã
giấu máy ảnh. Khi Clayton cùng cô gái đi về phía các bạn của cô, Thibault nhặt
lấy chiếc máy ảnh. Đáng lẽ cứ thế mà bỏ đi cũng được nhưng anh lại quyết định
phải cho gã này một bài học. Chẳng phải đao to búa lớn gì, chỉ là một bài học
nhằm đảm bảo danh dự của ba cô gái không bị tổn hại, để anh tiếp tục hành trình
và phá hỏng luôn ngày hôm nay của tay cảnh sát. Nghĩ thế nên anh quay lại xì le
của gã.
“Ồ, suýt nữa thì quên,” Thibault mở
lời. “Tôi tìm thấy cái máy ảnh của các cô trong bụi rậm.”
“Không phải của tôi. Lori, Jen...
các cậu có mất máy ảnh không?”
Cả hai lắc đầu.
“Thôi các cô cứ giữ nó đi,” Thibault
vừa nói vừa để máy xuống ghế. “Và cảm ơn đã cho đi nhờ. Tôi có một cái rồi.”
“Anh chắc chứ? Chắc đắt phết đấy.”
“Chắc mà.”
“Cảm ơn anh.”
Thibault để ý bóng nắng nhảy nhót
trên gương mặt Amy, cô có sức hấp dẫn của một tiểu thư thành thị với đường nét
sắc sảo, nước da màu ô liu và đôi mắt nâu ánh vàng. Anh tưởng tượng có thể ngắm
Amy hàng giờ không chán.
“Này... cuối tuần này anh có bận
việc gì không?” Amy hỏi. “Chúng tôi định đi biển chơi.”
“Cảm ơn cô đã mời, nhưng tôi không
thể.”
“Tôi cá là anh có hẹn với bạn gái
chứ gì.”
“Điều gì khiến cô nghĩ thế?”
“Nhìn anh tôi đoán thế.”
Thibault ép mình phải quay đi. “Đại
loại vậy.”