Cưới Ma - Chương 67-P2

Điền Phong cho họ tiền, họ không nhận; mua cho họ thứ nọ thứ
kia, họ cũng không nhận; Điền Phong thuê người giúp việc cho họ, mua nhà cho họ,
họ đều từ chối... Hai vợ chồng già đầy bản lĩnh chỉ sống bằng đồng lương hưu của
mình.

Hai ông bà đều rất nhạy cảm và ý tứ, không bao giờ bước chân
đến công ty của Điền Phong. Họ không muốn người nhân viên của Điền Phong nhìn
thấy cha mẹ của sếp họ chỉ rất bình thường...

Có lẽ là ý trời, tháng trước Điền Phong về nhà, nằng nặc đòi
đón cha mẹ đến tham quan công ty; hai ông bà không thể từ chối. Họ thay quần áo
mới, lên chiếc ôtô cao cấp, rồi đi đến tòa nhà văn phòng của “Lưới tình”. Họ
không ngờ khu văn phòng của cậu con trai lại sang trọng đến thế.

Điền Phong dẫn cha mẹ đi xem một lượt, rồi đưa họ về phòng
làm việc ngồi nghỉ. Anh ta rất bận bịu, vừa nói chuyện với cha mẹ được một lúc
thì đã có người vào tìm, anh ta đi ra. Hai ông bà phải ngồi suông ở đó hơn một
tiếng đồng hồ vẫn không thấy con về.

Ông Hải Đức đi đi lại lại trong phòng, thấy trên bàn làm việc
của Điền Phong có mấy tờ tài liệu, bèn liếc nhìn. Thì thấy mấy chữ “Vương Hải Đức”
và “Diệp Tử Mi”! Ông không hiểu tại sao tên ông và vợ mình lại nằm trong tài liệu
của con trai. Rất tò mò, ông bèn cầm lên đọc, đó chính là “Đề án thí nghiệm thị
trấn Đa Minh” rất chi tiết. Đọc xong, ông không nói gì hết.

Thế giới này thay đổi quá nhanh, sau khi về hưu ông hầu như
xa cách với xã hội bên ngoài, có rất nhiều thứ ông không biết.

Rồi Điền Phong quay về, anh ta muốn đưa cha mẹ đi ăn, ông bà
nhất quyết từ chối và đòi trở về nhà. Điền Phong đành cử xe đưa cha mẹ về.

Hai hôm sau, buổi tối, hai ông bà ngồi xem tivi thì thấy đưa
tin về vụ mất tích của Khúc Thiêm Trúc. Ông Hải Đức nhớ đến những trang tài liệu
mình đã đọc ở chỗ Điền Phong, thì hiểu ra ngay: cô gái ấy là vật thí nghiệm của
Điền Phong!

Ông im lặng không hé răng với ai, cũng như năm xưa, khi ông
biết rõ Điền Phong ăn vụng dược liệu của xưởng dược, ông đấu tranh tư tưởng
mãi, cuối cùng quyết định im lặng. Ông chỉ nói cho Diệp Tử Mi biết chuyện. Cả
hai vợ chồng rất lo lắng cho đứa con, đồng thời lo cho cô gái vô tội Thiêm Trúc
bị liên lụy. Và, chính bản thân họ cũng vô cùng sợ hãi.

Về sau họ dò la nghe ngóng, biết được địa chỉ của Khúc Thiêm
Trúc, lại được biết Thiêm Trúc bị sốc rồi hóa điên, họ cảm thấy mình có tội.
Hai vợ chồng ngồi bàn bạc đến khuya, hôm sau họ tìm đến nhà Thiêm Trúc ngỏ ý muốn
đưa cô ta về nhà chăm sóc, nhưng cha mẹ Thiêm Trúc từ chối. Cuối cùng hai vợ chồng
để lại cho Thiêm Trúc đáng thương một khoản tiền khiêm tốn mà họ dành dụm được...

Khi ông Vương Hải Đức kể cho khách nghe, bà Diệp Tử Mi ngồi
bên nước mắt tuôn lã chã. Kể xong, ông nhìn Chu Xung và Lục Lục bằng ánh mắt bất
an, rồi thấp thỏm khẽ hỏi: “Liệu chúng tôi... có tội không?”

Lục Lục hiểu ý ông định nói là tội “che giấu tội phạm”. Lục
Lục rơm rớm nước mắt, nói: “Hai bác đã làm phúc cho đời rất nhiều, sao lại có tội
được? Hai bác là người tốt, rất rất tốt.”

Ông Hải Đức xoa xoa hai bàn tay thô nháp nói: “Cha mẹ nào mà
chẳng nuôi nấng và yêu thương con cái, chúng tôi cũng chỉ là người rất bình thường
thôi...” Rồi ông lại thận trọng hỏi: “Nhưng con chúng tôi... nó có tội không?”

Lục Lục nhìn Chu Xung. Chu Xung nói: “Bác chờ một lát, cháu
và bạn cháu phải bàn bạc riêng một chút.”

Ông Hải Đức lập tức cảm thấy căng thẳng, bà Tử Mi cũng không
khóc nữa, ngây nhìn Chu Xung. Có lẽ họ tưởng Chu Xung và Lục Lục là người của
tòa án. Ông Hải Đức vội nói: “Vâng, vâng.”

Gian ngoài mà họ đang ngồi là phòng tiếp khách, Chu Xung và
Lục Lục đành bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Chu Xung nói: “Rất có thể Điền Phong không phải là người.”

“Thế ư?”

“Chỉ là nghi ngờ thôi. Anh dự đoán có lẽ anh ta là vật phẩm
được sinh ra từ một số hóa chất nào đó kết hợp lại...”

Lục Lục im lặng. Cô cảm thấy Chu Xung nói đúng. Hồi trước đi
học ở thị trấn, cô từng nhìn thấy có rất nhiều con côn trùng đen đen bé bằng hạt
gạo bay trong nhà vệ sinh, đập chết thì chúng chỉ là mùn đen, không có máu,
không có thịt hoặc phủ tạng, nhưng chúng vẫn sống và bay lượn. Còn những con
sâu quái dị mà cô thấy ở Bắc Kinh, cho đến bây giờ thì cô ngờ rằng vì căn nhà của
Chu Xung cũ kỹ lâu đời, Chu Xung thì ưa sạch sẽ nên anh để quá nhiều thứ hóa chất
sát khuẩn trong toilet, rất có thể con quái trùng “bàn chải đánh răng” cũng là
sản phẩm của hóa chất, giống như những con bọ đen kia.

Đã có những sinh vật hóa học cấp thấp thì cũng phải có những
sinh vật hóa học cấp cao. Ví dụ Điền Phong. Anh ta không phải người lưỡng tính
của nhân loại, cũng không phải do cha mẹ sinh ra, anh ta bẩm sinh đã không có
giới tính.

Xét từ khía cạnh bản năng động vật vốn có, thì mục đích của
tình yêu là để phát triển thế hệ sau. Nhưng anh ta không phải kết quả của tình
yêu, mà là hậu quả của hóa chất. Xét từ một ý nghĩa nào đó, thì hóa chất và
sinh vật là tử thù của nhau. Giống như Điền Phong từng nói: anh ta có cha mẹ
yêu thương, tức là có tình thân; anh ta có vị trí cao trong xã hội, có rất nhiều
tình bạn ở mức độ khác nhau, nhưng anh ta không có tình yêu. Vì thế anh ta tràn
ngập hận thù đối với tình yêu của loài người.

Có lẽ khi xưa nằm khóc oe oe trong nhà kho dược liệu, anh ta
đã có đủ trí khôn của một người trưởng thành, đã có thể đi lại dễ dàng trong cống
ngầm tối tăm để kiếm thức ăn. Nhưng vì muốn có một gia đình đầm ấm nên anh ta
đã lựa chọn vợ chồng Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi...

Chu Xung nói: “Em còn nhớ người mù chứ? Ông ta đi vào xưởng
hóa chất ở ngoại ô Bắc Kinh, lát sau lại quay ra. Anh cho rằng rất có thể ông
ta là đồng loại của Điền Phong và cũng là người bất tử, ông ta vào xưởng hóa chất
là vì trong đó có thức ăn. Ông ta rõ ràng bị hỏng mắt, nhưng vào lúc xung quanh
vắng người ông ta lại có thể chạy như bay, vậy ông ta có phải người bình thường
không? Khi đến nhà ông ta, chúng ta nghe thấy ông ta nói ‘đừng tranh nhau nữa,
các ngươi 11 người, ai cũng có phần’, căn nhà bé tẹo ấy có thể chứa 11 người
hay sao? Chắc chắn là 11 con sâu hoặc con vật giống đứa trẻ sơ sinh, chúng đều
thích ăn hóa chất...”

“Anh cho rằng các sinh vật đó đều là đồng loại của Điền
Phong?”

“Anh không thể khẳng định.”

“Liệu có phải chúng đã có sự... tiến hóa không?”

“Nghĩa là sao?”

Lục Lục nói: “Nghĩa là từ con sâu biến thành quái vật giống
đứa trẻ sơ sinh, rồi từ quái vật giống đứa trẻ sơ sinh biến thành người bất tử...”

Chu Xung lắc đầu: “Anh ngờ rằng những sinh vật ấy đều là một
phần của gã Điền Phong.”

Lục Lục rùng mình. Cô chưa thật hiểu rõ, nhưng càng mơ hồ
như thế cô càng cảm thấy câu nói này thật đáng sợ.

Chu Xung nói: “Ông Vương Hải Đức vừa nói có lần bắt gặp Điền
Phong mặc đồ phụ nữ, như một phù thủy điều khiển bọn sâu bọ kia nhảy nhót; tay
trái của gã không có ngón cái, tay phải không có ngón giữa; anh cảm thấy đám
sinh vật ấy chính là ngón cái và ngón giữa của gã.”

Lục Lục lại rùng mình. Thứ quái trùng ấy từng xuất hiện ở
nhà cô, cũng tức là ngón tay của Điền Phong thò lên cái lỗ thoát nước trong
toilet. Còn con quái vật giống đứa trẻ sơ sinh xuất hiện ở bãi tha ma, có nghĩa
là khi hai người chạy ra khỏi thị trấn Đa Minh thì một ngón tay của Điền Phong
vẫn bám đuổi theo họ...

Lục Lục hỏi: “Bây giờ ta nên làm gì?”

Chu Xung nói: “Chúng ta không đối phó nổi gã quái dị này, ta
phải báo công an bắt hắn. Ta sẽ bảo họ xét nghiệm ADN thì sẽ biết ngay hắn có
phải người bình thường hay không.”

Lục Lục băn khoăn: “Liệu công an có tin không?”

“Chúng ta phải động viên hai ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử
Mi ra làm chứng cùng với chúng ta. Họ là cha mẹ nuôi của Điền Phong, công an
không thể không tin.”

“Nhưng họ rất thương yêu con, em nghĩ họ sẽ không chịu.”

“Ta cứ thử xem sao.”

Bàn bạc một lúc, cả hai ra ngoài. Bố mẹ nuôi của Điền Phong
căng thẳng nhìn họ, như thể đang chờ tuyên án.

Chu Xung ngồi xuống, chậm rãi nói: “Hai bác ạ, các hành vi của
Điền Phong là phạm pháp, ít nhất cũng là tội bắt giữ người phi pháp, anh ta đã
làm hại Khúc Thiêm Trúc, đồng thời cũng gây ra nỗi ám ảnh tâm lý lâu dài cho
nhiều người khác. Hôm kia hai chúng cháu suýt nữa bị anh ta giết chết, may sao chúng
cháu đã trốn thoát. Mai chúng cháu sẽ đến công an trình báo, mong rằng hai bác
sẽ ra làm chứng. Cháu biết hai bác rất thương anh ta, nhưng cháu cũng tin rằng
hai bác là người biết bảo vệ cái đúng.”

Hai người già nhìn nhau. Bà Diệp Tử Mi bắt đầu lau nước mắt.

Ông Vương Hải Đức khẽ hỏi: “Anh bảo chúng tôi phải làm gì?”

Chu Xung nói: “Bác chỉ cần kể lại các hành vi bất thường của
Điền Phong từ nhỏ đến giờ là được.”

Ông Hải Đức lại hỏi: “Nó có bị kết án không?”

Chu Xung trả lời: “Đó là việc của tòa án, cháu không rõ.”

Ông Hải Đức châm thuốc lá, rít những hơi thật dài.

Lát sau, bà Tử Mi lau khô nước mắt, nói rành rọt: “Anh chị
yên tâm, chúng tôi không bênh con đâu! Ông ơi, ông nghĩ sao?”

Ông Hải Đức trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Nhà nước có pháp luật.
Ngày mai chúng tôi sẽ cùng anh chị đi gặp công an.”

Chu Xung mừng rỡ: “Cảm ơn hai bác! Sáng sớm mai sẽ đến đón
hai bác.”

Rồi anh đứng lên khẽ nói với Lục Lục: “Chúng ta về thôi.”

Lục Lục nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối om. Cô lại nhìn
hai ông bà già, hỏi: “Hai bác ơi, Điền Phong sợ gì nhất?”

Hai ông bà nhìn nhau, không hiểu ý cô.

Lục Lục giải thích: “Từ nhỏ, anh ta sợ gì nhất, ví dụ, lửa
hoặc nước...”

Ông Hải Đức nghĩ ngợi, rồi nói; “Hình như nó dị ứng với thảo
dược, có lần nó bị cảm, tôi đưa nó đi bốc thuốc, vừa vào cửa, ngửi thấy mùi thảo
dược nó bị ngất luôn... Có vấn đề gì à?”

Lục Lục trả lời qua quýt: “Cháu chỉ thuận miệng hỏi thế
thôi.”

Báo cáo nội dung xấu