Cưới Ma - Chương 45-P1
CHƯƠNG 45: SAU NỬA ĐÊM
Trẻ sơ sinh giả, nhà trẻ giả, ngân hàng giả.
Gió càng lúc càng mạnh, thổi ù ù.
Lục Lục đờ đẫn một lúc rồi mới nói được: “Chúng ta báo công
an!”
Chu Xung: “Em cho rằng tay công an lúc nãy là thật chắc?”
Lục Lục phân vân: “Ta quay lại báo công an Đồng Hoảng.”
Chu Xung trầm giọng: “Nếu ở đây toàn là ngụy tạo thì sẽ có
xe chở em đi hay sao?”
Lục Lục bỗng hiểu rằng đại họa này đã bủa vây họ.
Chu Xung vừa nhìn quanh bốn bề vừa nói: “Chắc chắn nơi này
có vấn đề. Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng. Tuy nhiên, dù sao anh cũng phải tìm
cho ra Tiểu Quân, em biết rồi đấy.”
Lục Lục gật đầu, rơm rớm nước mắt. Chu Xung rút ra một con
dao nhét vào túi Lục Lục: “Em ạ, chúng ta sẽ sát cánh chiến đấu. Nếu đúng là xảy
ra chuyện, mà chúng ta lạc nhau, thì em phải cố mà tự vệ.” Lục Lục thò tay vào
túi sờ con dao găm rất cứng cáp.
Chu Xung lại nói: “Bưu điện kia rồi, ta sẽ vào khách sạn.”
Hai người bước trên lối đi lát đá lồi lõm nhấp nhô, rồi nhìn
thấy ở cuối ngõ tối có một căn hộ nho nhỏ, màu xám nhạt, trên nóc cao cao có
hai chữ “Khách sạn” bằng đèn nê-ông.
Họ lên mấy bậc thềm trước cửa rồi đẩy mạnh cánh cửa kính của
khách sạn, bước vào. Bên ngoài gió vẫn thổi mạnh.
Hai cô gái đứng ở quầy lễ tân, mặc đồng phục màu xanh, thấy
khách vào họ lập tức mỉm cười. Cô dong dỏng cao nói: “Xin chào quý khách!”
Chu Xung bước đến trước mặt họ, hỏi độp ngay một câu: “Đơn vị
chủ quản của các cô là ai?”
Cô dong dỏng cao nói: “Ủy ban thị trấn. Trước kia nơi này là
Ban Lễ tân thị trấn Đa Minh, sau chuyển thành khách sạn.”
Chu Xung lại hỏi: “Ủy ban thị trấn ở đâu?”
Vẫn cô ta đáp: “Trên sườn núi, cũng gần thôi.”
Lục Lục cũng hỏi: “Đồn công an ở đâu?”
Cô ta đáp: “Đồn công an ở sát bên cạnh. Anh chị tìm đồn công
an có việc gì? Có thể gọi điện cho họ.”
Chu Xung nhìn điện thoại, nói: “Không cần. Cảm ơn.” Rồi anh
lại hỏi: “Nhà trẻ ở vùng này đóng cửa, phải thế không?”
Vẫn cô dong dỏng nói: “Tôi không rõ.”
Cô gái thấp, đáp: “Đóng cửa rồi. Năm ngoái phòng giáo dục
huyện xuống kiểm tra, nói rằng họ không có chứng chỉ gì đó, nên không cho mở.”
Chu Xung lại hỏi: “Trường tiểu học và trung học thì sao?”
Cô dong dỏng cao nói: “Ở đây dân số ít, nên đều phải ra Đồng
Hoảng học.”
Chu Xung nhìn Lục Lục, Lục Lục cũng nhìn anh. Cả hai đều thở
phào nhẹ nhõm.
Chu Xung lại hỏi: “Ngân hàng ở đây vẫn mở cửa đều chứ?”
Cô dong dỏng cao đáp: “Vâng. Hàng tháng chúng tôi vẫn ra đó
lĩnh lương.”
Chu Xung: “Nhưng ghi là Ngân hàng Công thương, sao lại treo
logo Ngân hàng Trung Quốc? Các cô không thấy thế à?”
Cả hai cô gái đều tỏ ra kinh ngạc. Cô dong dỏng cao bỗng cười
sằng sặc khiến Lục Lục giật mình, miệng cô ta còn phun cả nước bọt, cô ta cúi
xuống lấy khăn giấy chùi mồm, rồi tiếp tục cười dữ hơn. Cô kia cũng cười theo,
không rõ cô ta cười về chuyện logo hay cười cô bạn đồng nghiệp phun nước bọt. Cả
hai cô đều cười ngặt nghẽo. Rõ ràng họ quá kém về trình độ nghiệp vụ. Rũ ra cười
một hồi lâu, rồi cô cao hơn khẽ nói: “Xin lỗi… nhưng tôi buồn cười quá…”
Hình như hai cô gái cười như nắc nẻ lại khiến Chu Xung thấy
tin tưởng hơn. Anh nói: “Nếu lãnh đạo của họ biết sai sót ấy, chắc sẽ tự xin
thôi việc để về nhà bế con.”
Lục Lục có cảm giác hai cô gái này cười, thể hiện một điều
gì đó, hình như là muốn chế nhạo người của địa phương mình trước mặt người
ngoài. Lục Lục càng cảm thấy sâu xa khó lường.
Cô cao hơn, nói: “Anh chị có thuê phòng không?”
Chu Xung: “Có! Cho tôi xem phòng trước được không?”
Cô ta đáp: “Đương nhiên là được ạ!”
Cô thấp hơn nói: “Tôi dẫn anh chị lên xem.”
Chu Xung: “Không! Để tôi tự xem.” Anh ngoảnh sang Lục Lục:
“Em ngồi kia chờ anh một lát.” Nói rồi anh bước đi.
Lục Lục sang bên cạnh ngồi lên ghế bành kê bên cạnh, vừa
khéo đối diện với hai cô nhân viên. Cô thấy hơi lúng túng, đành nhìn ra xung
quanh, tránh luồng mắt của họ.
Nửa giờ sau Chu Xung trở lại, nói với cô nhân viên cao:
“Chúng tôi ở phòng Standard.”
Cô ta mỉm cười, làm thủ tục, rồi đưa chìa khóa phòng cho Chu
Xung. Phòng 109.
Chu Xung và Lục Lục vào phòng, bật đèn, ánh sáng hơi yếu.
Bên trong, mọi thứ đều có hai, khiến Lục Lục thấy băn khoăn. Có những thứ vốn
dĩ đã thành đôi, ví dụ bộ ngực, giày dép, câu đối… nếu chỉ còn một, ta sẽ khó
chịu, thử tưởng tượng phụ nữ chỉ có một bên ngực, hay bên đường có một chiếc
giày cao gót, hoặc trên tường chỉ có một vế câu đối… Nhưng cũng có những thứ vốn
dĩ chỉ có một, nhưng lại bày vẽ thành hai thì cũng khiến người ta thấy khó chịu,
ví dụ, một cặp vợ chồng nọ ở chung một nhà, nhưng lại có hai giường, hai gương
tủ quần áo, hai bàn ăn, hai bệ xí, hai điện thoại cố định, hai vòi nước, hai cửa
ra vào… Nếu thế, thì có thể đoán hai vợ chồng họ đã ly hôn.
Chu Xung lần lượt mở hai cửa toilet xem, rồi lại mở hai cái
tủ áo ra nhìn. Không có gì khác thường. Kiểm tra xong xuôi, anh nói: “Máy ảnh
đâu?”
“Anh định chụp thật à?”
“Ta sẽ thử xem người mù nói có đúng không.”
“Thực ra anh cũng hơi tin…”
“Có thể là thế.”
“Em hơi sợ…”
“Sợ gì?”
“Sợ nhìn thấy kết quả.”
“Không sao. Em cứ nhắm mắt mà chụp.”
Lục Lục mở túi xách lấy máy ảnh ra, để chế độ chụp tự động,
đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống mép giường, nói: “Anh lại đây.”
Chu Xung hỏi: “Đặt chuẩn rồi chứ?”
Lục Lục nói: “Ổn rồi.”
Chu Xung ngồi bên bá vai Lục Lục, cả hai cùng nhìn vào ống
kính. 10 giây sau, “tách” một tiếng, đã chụp xong. Chu Xung bước lên cầm máy ảnh,
nói: “Có được đâu!” Lục Lục hơi sững sờ, bước lại nhìn. Ảnh chỉ chụp được nửa
dưới hai khuôn mặt của họ, không chụp được mắt.
Lục Lục nói: “Có lẽ đây là ý trời…”
Chu Xung ngoan cố: “Ta chụp lại?”
Lục Lục lập tức lắc đầu: “Không.”
Chu Xung đành đồng ý: “Ừ, không chụp nữa.”
Lục Lục tiếp tục quan sát căn phòng, cô bỗng nói: “Cô nhân
viên nói rằng ở đây có đồn công an. Chúng ta nên đến nhờ họ giúp đỡ.”
Chu Xung lắc đầu: “Em ấu trĩ quá. Dù ta có tìm thấy đồn công
an thật, thì đó cũng là đồ ngụy tạo.”
Lục Lục sợ hãi: “Thế thì… liệu chúng ta có đi thoát khỏi
vùng này không?”
Chu Xung nâng khuôn mặt Lục Lục lên, lát sau mới nói: “Anh
cũng không rõ nữa. Thực ra anh cũng rất băn khoăn. Anh mong sẽ không xảy ra
chuyện gì, vì đang có em ở đây; nhưng anh cũng không muốn thế… vì nếu đêm nay bình
yên trôi qua thì chúng ta vẫn không tìm thấy tung tích Tiểu Quân…”
“Không thể bình yên được. Anh nghĩ mà xem, chắc chắn Tiểu
Quân đã kéo Trường Thành đến đây để tìm câu trả lời; đến rồi, họ phải vào khách
sạn này. Và điều bất hạnh phải xảy ra ở đây…”
Chu Xung nghĩ ngợi, rồi nói: “Đêm nay chúng ta không tắt
đèn. Nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ, anh sẽ thức canh.”
Lục Lục: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Chu Xung nhìn di động: “Chưa đến 10 giờ.”
Lục Lục nói: “Đi tắm đi!”
Chu Xung trả lời: “Anh không cần.”
Lục Lục thở dài: “Em đi tắm vậy.”
Chu Xung đáp: “Ừ!”
Lục Lục đứng dậy bước đến cửa, nhìn qua mắt thần. Hành lang
yên tĩnh. Yên tĩnh một cách giả tạo.
Cô vào toilet ở sát cửa, cầm bàn chải đánh răng dùng một lần
lên, khó khăn lắm mới xé được bao bì ra. Vừa định bóp kem đánh răng vào thì bỗng
thấy cái bàn chải động đậy, cô rùng mình ném vội xuống đất, gọi to: “Chu Xung!”
Chu Xung chạy ào vào ngay.
“Anh nhìn xem!”
“Cái gì?”
“Dưới đất… có phải bàn chải đánh răng không?”
Chu Xung từ từ ngồi xuống, chưa kịp nhìn kỹ thì cái cán bàn
chải ấy đã ngọ ngoậy rồi nhanh chóng chui tọt xuống lỗ thoát nước.
Anh đứng lên cầm ngay cái bàn chải khác giơ lên ánh đèn xem
xét. Nó vẫn im ắng, nguyên vẹn nằm trong nilon bao bì, không thấy gì khác thường.
Lục Lục đờ đẫn nói: “Nó từ nhà chúng ta đi theo đến tận
đây…”
Chu Xung như chợt nghĩ ra: “Chưa biết chừng nó xuất phát từ
đây bò ra.” Rồi anh vứt cái bàn chải xuống đất, co chân đạp thật mạnh. Gãy vụn.
Nó bằng nhựa.
Lục Lục không đánh răng nữa, quay ra ngồi lên chiếc giường
kê sát cửa sổ, toàn thân run bắn.
Chu Xung ngồi bên ôm chặt lấy cô.
“Đưa em di động.”
“Không có sóng.”
“Em muốn nghe nhạc.”
Chu Xung lấy di động ra đưa cô. Lục Lục mở bài hát chủ đề của
trang web “Lưới tình”. Giọng hát của Chu Xung.
Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,
Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.
Dù người hẹn với ai cả lai sinh,
Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.
“Em khóc gì thế?” Lục Lục im lặng, vẫn khóc.
“Khi nào về nhà, anh sẽ soạn một bài hát chỉ dành cho riêng
em, sẽ không hát ở quán bar, không đưa lên mạng. Chỉ hát cho em mà thôi.”
Lục Lục đưa ống tay áo lên lau nước mắt, ngả đầu vào vai Chu
Xung.
Hình như thời gian ở thị trấn Đa Minh trôi đi chậm hơn hẳn mọi
nơi khác. Cả hai im lặng ngồi đó nghe đi nghe lại bài hát của Chu Xung mãi đến
nửa đêm. Chỉ có tiếng gió rú rít ngoài kia, còn trong khách sạn thì không một
tiếng động, cũng không xảy ra chuyện gì kỳ quái.
Chu Xung nói: “Em ngủ một lát đi!”
Lục Lục lắc đầu: “Không.”
Chu Xung dỗ dành: “Nghe lời anh đi!”
Rồi anh buông cô ra, bước đến chiếc giường bên kia nằm xuống,
nói: “Anh nằm đây trông em.” Lục Lục bèn nằm xuống, ngả đầu lên gối, nhắm mắt lại
tiếp tục nghe hát. Chu Xung nắm chặt con dao găm trong túi áo, lắng nghe động
tĩnh ngoài cửa chính và cửa sổ.
Chừng hơn nửa giờ, Chu Xung ngoảnh lại nhìn Lục Lục, cô đã
ngủ say. Anh nhẹ nhàng xuống giường bước sang đắp chăn cho cô, rồi tắt di động.
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Anh lại sang giường bên kia chờ đợi, sẵn sàng.
Trong căn phòng số 109 này, Lục Lục đang ngủ say, cô mơ thấy
Hồ Tiểu Quân.
Hình như Chu Xung và cô cãi nhau, Tiểu Quân và cô ngồi ở
quán cà phê trò chuyện. Ánh sáng ngoài cửa sổ rất âm u. Tiểu Quân lại nhắc đến
Trường Thành, nói: “Tớ chỉ mong tớ và Trường Thành khỏe mạnh yên vui sống đến
già.
Có lúc tớ rất lẩn thẩn nghĩ xem tớ và anh ấy ai sẽ chết trước?
Tớ muốn người ấy là tớ. Bởi vì nếu anh ấy chết trước thì tớ đau khổ và cô đơn
không sao chịu đựng nổi… tớ rất mâu thuẫn.” Nói đến đây Tiểu Quân trào nước mắt,
đôi mắt cô nhìn thẳng vào Lục Lục, rất đau đớn. Cô nói: “Lục Lục, bây giờ tớ đã
chết thật rồi. Tớ không muốn Trường Thành phải đau khổ và cô đơn…”
Lục Lục giật mình tỉnh dậy, cô mở to mắt. Gió bên ngoài đã
ngừng thổi, trong phòng tối đen như mực, im ắng kinh người. Có phải Chu Xung đã
tắt đèn? Cô gọi: “Chu Xung…”
Không có tiếng trả lời. Cô ấn công-tắc đèn, không có điện.
Lục Lục hoảng sợ, xuống giường, bước sang phía giường Chu
Xung, nhưng chỉ sờ thấy một bức tường ngăn kiên cố. Đôi chân cô bỗng mềm nhũn bất
lực, đành lùi lại ngồi xuống giường. Sau đó cô nghe thấy một giọng nam từ khoảng
không vọng xuống: “Vậy là các người đã đến!”
Cô vô cùng kinh hãi: “Ai?”
Giọng nam vang lên: “Các người muốn biết ai chết trước ai,
đúng không? Ta sẽ cho các người câu trả lời.”
Lục Lục im lặng, cố nghĩ xem đó là giọng ở vùng nào. Giọng
nam này tiếng phổ thông, hơi run run, hình như đang đứng ở một nơi rất lạnh.
Gã tiếp tục nói: “Đêm nay sẽ có câu trả lời. Một trong hai
người phải chết!”
Không rõ lòng can đảm bỗng từ đâu đến, Lục Lục hỏi vặn gã một
câu: “Ngươi đã sát hại Hồ Tiểu Quân, đúng không?”
Người nam im lặng. Hồi lâu sau mới mở miệng nhưng gã không
đáp, chỉ tiếp tục nói: “Hoặc anh ta chết, hoặc cô chết. Cô chọn đi!”
Đôi khi đầu óc con người có một phản ứng kỳ quái nào đó, giống
như đi trên phố chợt nhặt được chiếc chìa khóa cũ, rồi ta tra vào một ổ khóa cửa
nào đó trong thành phố, và “tách” một cái – thật bất ngờ, mở được cửa ra… Lục Lục
bất thình lình buông ra câu hỏi: “Ngươi là Trường Thành chứ gì?” Căn phòng im lặng.
Tại sao cô lại hỏi thế? Chẳng có căn cứ nào cả. Về sau cô nhớ
lại rằng có lẽ đó là thứ logic nằm trong tiềm thức: gã này nói hoặc Lục Lục hoặc
Chu Xung phải chết; Trường Thành và Hồ Tiểu Quân cùng đi khỏi Bắc Kinh, nếu Tiểu
Quân đã chết thì Trường Thành còn sống; rất có thể Tiểu Quân đã chết trong
khách sạn này và Trường Thành ở lại đây, vì anh ta không hề có mặt ở Bắc Kinh…
Sau một hồi lâu, giọng nam lại lên tiếng nhưng nói sang vấn
đề khác: “Cô yên tâm, anh ta sẽ được chết an lành, không đau đớn gì hết. Ngăn
trên của tủ áo có một viên thuốc mê, cô hãy nghĩ cách cho anh ta uống, anh ta sẽ
bất động; ở đó còn một bộ bơm tiêm đã khử trùng, trong bơm tiêm là thuốc độc
Cyaniding, cô tiêm cho anh ta, chỉ sau một phút anh ta sẽ ra đi êm ái...”
Lúc này Lục Lục ngờ rằng đây chỉ là một đoạn băng ghi âm, vì
lời nói này chẳng ăn nhập gì với đối thoại của cô cả. Cô cười nhạt, và tung ra
một câu: “Ngươi chết đi!”
Hình như gã hơi ngớ ra, nói: “Nếu cô không để anh ta chết
thì cô phải chết. Chúng tôi sẽ cho cô biết 18 cách chết để cô lựa chọn. Tôi dám
chắc cách chết nào cũng sẽ đau đớn hơn ngàn vạn lần. Cô muốn xem băng hình
không?”
Lục Lục tiếp tục tìm cách đối thoại với gã: “Không! Ngươi
nói đi, các ngươi đã đưa Chu Xung đi đâu?”
Lần này giọng nam đã trả lời câu hỏi của cô: “Anh ta ở ngay
sát vách. Lát nữa sẽ trở lại với cô. Trước khi trời sáng cô phải đưa ra lựa chọn,
nếu không, sẽ xuất hiện cảnh tượng thế này: vài người ngồi ăn sáng, họ ăn bánh
bao và đậu hũ. Nhưng thực ra không phải bánh bao mà là cái vú của cô vừa bị cắt
ra, còn món kia cũng không phải đậu hũ mà là hộp sọ cô bị khoét lỗ, họ dùng
thìa múc não của cô để ăn. Đừng nghĩ cách bỏ đi. Lúc này các người đã không còn
ở thị trấn Đa Minh nữa rồi.”
Sự ghê tởm cùng cực và nỗi sợ hãi dâng lên nghẹn cổ, Lục Lục
thấy buồn nôn. Không ở thị trấn Đa Minh nữa, thì đây là đâu? Lục Lục ôm chặt
hai đầu gối, toàn thân run rẩy. Cô chỉ có một ý nghĩ: tìm Chu Xung! Nhưng anh ở
đâu rồi? Chu Xung đã đi đâu, đi đâu? Đi đâu?
Cô rút con dao găm trong túi ra, nắm chặt trong tay, rồi sờ
tìm di động. Đã tìm thấy. Cô bật đèn soi bốn phía, không thấy bất cứ ai, chỉ thấy
giữa hai cái giường đơn có bức tường ở đâu mọc ra, cô nhìn bức tường một lúc. Rồi
tỉnh táo bước ra phía cửa căn phòng. Cô muốn ra quầy lễ tân để hỏi hai nữ nhân
viên kia. Nhưng liệu họ có còn đó không? Có lẽ ở quầy lễ tân cũng tối đen và chẳng
có ai. Nhưng khi cô rọi đèn về phía đó thì vẫn thấy hai cô gái một cao một thấp
nhìn cô mỉm cười...
Nhưng nào ngờ cánh cửa chống trộm đã bị khóa ngoài, tiếng
nói trong không trung lại vang lên: “Đừng lo, tôi sẽ mở giúp.” Lục Lục thất thần.
Dù gã mở cho thì cô vẫn không thể đi thoát.
Cánh cửa ấy “xạch” một tiếng. Cô vặn tay nắm, mở cửa. Rồi bước
ra hành lang. Tối đen như mực. Lục Lục giơ di động soi khắp, thấy xung quanh trống
trải, không thấy khách sạn đâu nữa! Chỉ còn lại độc nhất căn phòng 109.
Bây giờ cô đang đứng bên ngoài, trên đầu cô có hai cái nắp ụp
xuống, không hề thấy một tia sáng bầu trời. m khí ngập tràn xung quanh, cô có cảm
giác mình đang ở hầm ngầm trong lòng đất.
Đây là nơi nào thế này? Cô ngờ mình đang ngủ mê nhưng không
biết phải làm gì để tỉnh lại. Không tỉnh lại được thì ác mộng lại tiếp tục...
Lục Lục giơ di động, run run bước đi, ánh đèn màn hình quá yếu
chỉ soi thấy rất gần, còn lại xung quanh thì tối đen như địa ngục.
Không biết cái tiếng nói kia có đi theo cô không, cô cứ thế
bước đi. Bỗng nhiên, trước mặt cô xuất hiện một ngôi nhà cũ trông rất quái dị,
cô kinh hãi kêu lên “Á” rồi vứt luôn di động, quay người bỏ chạy.
Phía trước là một màn đêm thăm thẳm.
Chạy được mấy bước, bản năng khiến cô phải dừng lại, hai tay
đưa thẳng về phía trước, căng mắt, đi dò dẫm từng bước rất ngắn; đôi chân run
run như có thể ngã sụp xuống đất bất cứ lúc nào.
Rồi Lục Lục sờ thấy một bức tường, cô đi men theo nó, đi rất
lâu, hình như đã đi một vòng nhưng sờ không thấy cửa. Cô định quay lại cửa sổ
phòng 109, chắc Chu Xung vẫn đang ngủ, cô sẽ gọi anh dậy. Nhưng Lục Lục đã kiệt
sức, cô ngồi bệt xuống tựa lưng vào tường, nước mắt trào ra. Lát sau cô thét
lên với bóng tối: “Chu Xung! Chu Xung!” Cô sợ chết. Nhưng nếu cô và anh chỉ có
thể một người được sống thì cô không sợ chết nữa, chỉ cần Chu Xung đến bên cô
trước khi cô chết.
Tiếng khóc và tiếng thét của cô đã khiến cô bị lộ vị trí.
Trong bóng tối có tiếng chân bước nhanh về phía cô, cô lập tức nín lặng, kinh
hãi dỏng tai lắng nghe. Kẻ đó chạy đến gần cô, đưa tay ra sờ... hắn sờ thấy tai
cô. Cô rùng mình hét lên: “Ai?” Hắn bỗng ôm chặt lấy cô, “suỵt...” Thì ra là
Chu Xung!
Lục Lục ôm anh thật chặt. Anh áp tay lên mặt cô, khẽ nói:
“Anh đã dặn mãi rồi: nếu bỏ đi, thì em đừng đi quá xa...” Lục Lục lại tuôn trào
hai hàng nước mắt.
Hai người ôm chặt lấy nhau hồi lâu, rồi Chu Xung nói: “Hắn đến,
rồi nói với anh rằng, một trong hai chúng ta phải chết; hắn bảo anh hãy lựa chọn...”
Tim Lục Lục như thắt lại.

