Cưới Ma - Chương 07-P1
CHƯƠNG 7: KỲ LẠ
Hôm qua Lục Lục ngờ rằng có đôi mắt ẩn nấp trong máy tính,
thì chiều hôm nay Chu Xung trở về, anh đã hoàn thành chuyến lưu diễn. Cô trang
điểm, mặc quần áo thật đẹp rồi ra ga tàu đón anh. Cô đến sớm 40 phút rồi vào
sân ga, mắt không ngớt nhìn đồng hồ. Cô thấy sốt ruột. Hình như kim đồng hồ
không chạy thì phải?
Cuối cùng, tiếng còi tàu tu tu một hơi dài rồi tiến vào ga.
Lục Lục nghển cổ ngóng nhìn. Cùng đám đông hành khách xuống tàu, Chu Xung lưng
đeo ghi-ta, cũng như các thành viên khác trong đoàn, tay anh xách các thiết bị
âm thanh khác. Lục Lục và Chu Xung đều đã nhìn thấy nhau, nhưng Chu Xung chưa
bước lại chỗ cô. Anh chào các đồng nghiệp, khẽ vỗ vai các bạn và dặn dò mấy câu
gì đó. Chờ họ đã đi hết, anh mới bước đến với Lục Lục. Cô khoác tay anh, nói:
“Bạn quan trọng hơn cả em cơ à?”
Chu Xung không nói gì, anh đưa tay nắn bừa vào mông Lục Lục,
cô vội gạt tay ra, ngoảnh nhìn bốn phía rồi nói nhỏ: “Ơ kìa! Họ đang nhìn đấy!”
Chu Xung nói: “Anh mới đi mấy hôm, mà em đã gầy hẳn đi. Nào,
bây giờ anh đưa em đi ăn hải sản.”
Lục Lục: “Vừa kiếm được ít tiền đã tiêu hoang! Không nên! Tối
nay em sẽ nấu món ngon cho anh. Em đã chuẩn bị cả rồi.”
Cả hai lên tắc-xi đùa nghịch trêu chọc nhau. Chỉ lát sau đã
về đến nhà. Vừa vào nhà, Chu Xung đã đi tắm gội ngay. Lục Lục hăng hái xắn tay
nấu bữa tối.
Trước kia Lục Lục rất vụng bếp núc, từ khi sống với Chu Xung
cô mới bắt đầu tập nấu nướng. Cô hay xem chương trình dạy nấu ăn trên tivi , đọc
sách hướng dẫn nấu ăn, nên đã gần trở thành một đầu bếp chính cống. Tuy nhiên,
theo kinh nghiệm của cô, việc nấu ăn có ngon hay không, không liên quan đến tay
nghề, mà phụ thuộc vào tâm trạng. Chu Xung chưa bao giờ khen Lục Lục một câu. Với
anh, phụ nữ biết nấu ăn là chuyện đương nhiên, thuộc về bổn phận.
Ăn uống xong, Chu Xung biến thành kẻ “xâm lược”. Anh ấn Lục
Lục lên giường, không nói không rằng, anh nhào vào chiếm lĩnh cô. Trọn vẹn rồi,
anh mệt mỏi nằm lăn ra, khẽ nói: “Nước!”
Lục Lục đi rót nước cho anh. Khi quay lại phòng ngủ, cô đưa
mắt nhìn qua cánh cửa thư phòng khép hờ, chiếc máy tính vẫn nằm yên trên bàn.
Cô bước lại bên giường đưa nước cho Chu Xung, anh uống ừng ực
một hơi hết sạch. Lục Lục nói nhỏ: “Kể từ tối qua, em cứ cảm thấy có một đôi mắt
ở trong nhà mình…”
Chu Xung: “Em ơi, anh đi mấy hôm vừa về đến nhà, em lại dọa
anh luôn à?”
Lục Lục: “Anh nên tin ở trực giác của phụ nữ. Em cho rằng có
liên quan đến tấm ảnh Cưới ma mà ai đó đã gửi vào email cho anh…”
Chu Xung: “Anh đã xóa nó rồi mà?”
Lục Lục: “Anh chỉ ném vào thùng rác thôi! Sau đó em mới xóa
hẳn nó đi. Nhưng em cảm thấy hình như không thể xóa được nó…”
Chu Xung: “Lẽ nào nó lại quay lại? Nếu thế thì đúng là gặp
ma rồi!”
Lục Lục: “Anh đừng quên điều này, tất cả đều có thẻ xảy ra.
Và có lẽ… đôi mắt của người chết ấy đang ở trong máy tính nhà chúng ta, hễ mở
xem tấm ảnh ấy thì nó nhắm lại, hễ tắt máy thì nó mở ra…”
Chu Xung: “Em tưởng tượng khiếp quá, khiến anh sởn tóc gáy
đây này.”
Lục Lục: “Anh mà sợ, thì em biết dựa vào ai đây…”
Chu Xung: “Nếu em cảm thấy chiếc Laptop ấy quái dị thật thì
chúng ta vứt béng nó đi, mua cái mới.”
Lục Lục không thể quẳng nó đi. Nói cho cùng, cô mới chỉ nghi
ngờ chứ không thể khẳng định chuyện đó là thật.
Cô có thật sự nhìn thấy đôi mắt ấy không?
Lục Lục hôn Chu Xung, rồi nói: “Thôi, không nói chuyện này nữa.
Em đi tắm đây.”
Chu Xung: “Anh đi ngủ trước vậy.”
Lục Lục: “Vâng.”
Lục Lục thường tắm trước khi đi nằm, nhưng hôm nay Chu Xung
hơi nóng vội cứ ép cô lên giường. Giá mà cô tắm từ trước thì đã không nhìn thấy
nó.
Lúc này gần 12 giờ đêm, Lục Lục mới đi tắm. Các phòng đều đã
tắt đèn, trong nhà tối om. Cô chầm chậm bước về phía buồng tắm. Vì Chu Xung đã
ngủ say nên cô không xỏ dép mà rón rén đi chân trần thật nhẹ nhàng. Dường như
các yếu tố này tập hợp lại dẫn đến việc cô phải chạm trán với nó.
Lục Lục mở cửa toilet, sờ đúng vào công tắc đèn, “cách” một
tiếng, đèn bật sáng.
Cô nhìn thấy trên sàn buồng tắm là chiếc bàn chải đánh răng
màu ghi nhạt của mình. Ai ném nó xuống đây nhỉ? Cô nhìn lên cái kệ gắn sát tường
chuyên đặt các vật dụng: xà phòng bột, chất tẩy rửa, dầu gội đầu, dầu dưỡng
tóc, sữa tắm, kem xoa mặt, kem dưỡng da, kem tẩy da trắng, kem chống nắng, dầu
thơm, hai cái bàn chải đánh răng, một tuýp kem đánh răng và… Tại sao bàn chải
đánh răng của cô vẫn đang cắm trong cái cốc! Thế thì cái bàn chải dưới đất ở
đâu ra?
Lục Lục nhìn kỹ cái bàn chải đánh răng dưới đất: màu sợi bàn
chải nửa xanh nửa trắng, khác với bàn chải của cô. Hay là Chu Xung đi tỉnh xa,
dùng nó rồi cầm về? Cô cúi xuống định nhặt nó lên, khi gần chạm vào nó thì tay
bỗng cứng đơ. Lục Lục rụt tay lại, cúi sát xuống để nhìn. Cô đờ đẫn cứ như bị
điện giật. Thứ đang nằm trên sàn lại không phải là chiếc bàn chải đánh răng!
Cô nhìn thấy phần đầu của “chiếc bàn chải” có hai đốm mắt bé
tẹo sáng long lanh. Đó là một con sâu. Một con sâu đang bò.
Phần cán “bàn chải” là thân con sâu, răng “bàn chải” là những
cái chân của nó!
Khác với phần lớn các cô gái, Lục Lục không sợ sâu bọ, cô thậm
chí đã dùng tay đập chết vài con gián. Nhưng con sâu này lại khiến cô rùng mình
bủn rủn. Vì, một là con sâu này quá to. Hai là, hình dáng nó rất kỳ quái. Trông
nó hệt như một chiếc bàn chải đánh răng. Lục Lục tin rằng chưa có ai nhìn thấy
con sâu nào tương tự như nó. Ba là, nó có ánh mắt hẳn hoi. Các loại sâu đều có
mắt, nhưng không có ánh mắt. Con sâu này thì khác, mắt nó to bằng hạt tấm, lấp
lóe ánh mắt ác cảm hằn học. Như ánh mắt của con người.
Đúng lúc Lục Lục còn đang ngớ ra, thì con sâu đã bò khá
nhanh và chui xuống một cái lỗ tối om, ở ngay trên sàn toilet. Khi đám chân như
răng bàn chải bò đi, thì cái đuôi “bàn chải” ve vẩy sang hai bên trông khá uyển
chuyển, không cứng đơ như cô tưởng tượng.
“Lỗ thủng” trên sàn chính là lỗ thoát nước mà cái nắp chặn
rác bẩn đã bị mất. Bên dưới cái lỗ tối om là một đám tóc rối đặc sệt còn đọng lại
ở đó, nhìn mà phát khiếp.
Đờ đẫn một hồi lâu, Lục Lục không dám tắm nữa. Cô trở vào
phòng, bật máy tính. Chu Xung đã ngủ say, có thể nghe rõ tiếng anh ngáy o o.
Lục Lục lên mạng. Cô định tra cứu những thông tin liên quan
về con sâu với hình dáng và đặc điểm mà cô vừa thấy, nhưng không có kết quả. Cô
bỗng nghĩ đến khả năng này: đó là một loài động vật mới, chưa từng được biết đến.
Nhưng, loài mới lạ, thì phải là động vật sống hoang dã, trên
núi cao hay ngoài đại dương, còn con sâu này thì phát triển trong cống rãnh nhà
vệ sinh của cô! Cô lập tức loại trừ nhà vệ sinh, bởi vì hàng trăm triệu năm qua
chưa từng có chuyện nhà vệ sinh ẩn chứa động vật mới lạ mà nhân loại lại không
biết đến. Nó có độc tố không? Nó có biết cười không? Nó có biết nói tiếng người
không? Đã có ai biết về nó chưa?
Lục Lục định gọi Chu Xung dậy để kể cho anh biết, nhưng chợt
nhớ rằng Chu Xung rất sợ sâu bọ, tính lại ưa sạch sẽ, nghe xong chuyện này, có
lẽ anh sẽ không dám vào toilet nữa cũng nên. Cô chọn cách im lặng.
Lục Lục lại quay vào toilet nhìn vào cái lỗ thoát nước.
Không thấy con sâu thò đầu lên. Cô quay ra, khép cửa lại rồi trở về phòng ngủ,
nằm bên cạnh Chu Xung.
Cô lại nhớ đến đôi mắt.
Lẽ nào đôi mắt mà cô cảm nhận được lại nấp trong lỗ cống nhà
vệ sinh? Và, không chỉ là một đôi mắt, mà có rất nhiều đôi mắt; chúng nấp trong
khe tường, trong tủ quần áo, trong cái gối…
Hôm sau, ngày 3 tháng 12. Buổi sáng, trời nắng đẹp Chu Xung
nhận được một cú điện thoại may mắn. Đứng ở ban công, anh đã nói chuyện điện
thoại nửa giờ, rồi phấn khởi chạy vào phòng suýt nữa va phải Lục Lục.
“Sao thế?”
“Cơ hội đã đến!”
“Cơ hội gì?”
Chu Xung ngã nhào xuống đi văng như một đứa trẻ, rồi xúc động
nói: “Người của trang web “Lưới tình” gọi điện cho anh, họ muốn có một ca khúc
riêng của trang web, và mời anh hát.”
Lục Lục mắt tròn xoe: “Họ trả bao nhiêu tiền?”
Chu Xung bĩu môi: “Thiển cận thế? Dù không chi tiền anh cũng
hát!”
Anh nói đúng.“Lưới tình” là trang mạng kết bạn, môi giới hôn
nhân lớn nhất châu Á, mỗi ngày có vài triệu lượt người truy cập. Với một ca sỹ
chưa thành danh, chưa ai biết đến như Chu Xung thì đây là một bước ngoặt lớn
trên con đường sự nghiệp. Lục Lục cảm thấy chưa thật đáng tin: “Tại sao họ lại
tìm đến anh?”
Chu Xung nói: “Họ không muốn mời các ca sĩ nổi tiếng, chỉ muốn
chọn ca sĩ là hội viên của trang web, thế là tìm được anh.”
Chu Xung và Lục Lục đều là hội viên của “Lưới tình”, nhờ vậy
mà ban quản trị của trang web ấy biết đến Chu Xung.
Lục Lục nói: “Bao giờ thì thu âm?”
Chu Xung: “Họ bảo anh đến bàn bạc ngay.”
Lục Lục: “Em sẽ đi cùng với anh.”
Chu Xung: “Đưa em đến thì còn ra sao? Em cứ ở nhà chờ, đợi
anh về.”
Nói rồi anh chạy vào toilet tắm gội, sau đó thay quần áo Lục
Lục vừa là phẳng phiu, rồi chạy ào ra khỏi nhà.Lục Lục ngồi nhà một lúc rồi xuống
phố. Cô đi siêu thị mua các loại thuốc sát trùng. Nhân lúc Chu Xung đi vắng, cô
sẽ thử tiêu diệt con sâu kia.
Cô đeo khẩu trang, cầm số thuốc sát trùng vừa mua vào
toilet. Cô đeo khẩu trang không nhằm giữ vệ sinh mà vì cô không muốn con sâu ấy
nhớ mặt mình. Cô đổ toàn bộ số thuốc sát trùng xuống cái hố. Rất nhiều, thậm
chí đủ dùng để khử trùng cả một căn nhà. Có loại là thuốc phun, có loại là thuốc
rắc và có loại ở dạng thực phẩm… Lục Lục xả tất cả trong gian toilet bé tẹo.
Sau đó đóng cửa lại rồi chạy ra khỏi phòng.
Có lẽ tại người cô nồng nặc mùi thuốc, nên có một con bọ
cánh cứng đang bay vù qua người Lục Lục đột nhiên rơi xuống đất chết đứ đừ.
Cô ngồi trên đi-văng dưới tầng một hai tiếng đồng hồ.
Liệu con sâu ấy có chết không? Cô không biết. Rất có thể đám
thuốc độc ấy lại là món ăn khoái khẩu của nó cũng nên!
Lục Lục mở toang các cửa sổ, để cho mùi thuốc sát trùng bay
đi.
Lúc trời gần tối thì Chu Xung trở về, trông anh có vẻ mệt mỏi.
Lục Lục vội hỏi: “Tình hình thế nào?”
Chu Xung nhìn quanh, khịt mũi: “Có mùi gì thế?”
Lục Lục nói: “Thuốc diệt côn trùng. Nhà có gián.”
Chu Xung đặt túi sách xuống, uể oải nói: “Lưới tình có quá
nhiều hội viên, nên có đến vài nghìn người biết hát.”
Lục Lục: “Tức là anh không được chọn à?”
Chu Xung: “Họ bảo anh gửi một bài hát đến để dự thi.”
Lục Lục an ủi: “Thời nay cạnh tranh rất ác liệt, cứ đến câu
lạc bộ ca nhạc thì biết, toàn dân là ca sĩ! Nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội,
ta nên coi trọng.”
Chu Xung nói: “Anh sẽ thử, cũng chẳng sao.”
Tối hôm đó, khi Lục Lục đánh răng, cô bỗng thấy ghê cổ và bị
nôn khan.
Chu Xung bước lại tựa vào khung cửa, hỏi: “Em có thai à?”
Lục Lục nói: “Bị kem đánh răng lọt vào họng.”
Chu Xung: “Chán thế!” Rồi anh quay ra.
Thực ra, cô không bị kem đánh răng lọt vào họng. Mà là, khi
Lục Lục cầm cái bàn chải, cô bỗng tưởng tượng con sâu nọ đang bò trong miệng.
Lên giường, cô không sao ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh
về con sâu ấy. Khi Chu Xung đã ngủ say, cô bèn xuống giường, đi dép lê, rón rén
bước về phía toilet, bật đèn rồi nhìn khắp. Không thấy gì lạ.
Nó đã chết?
Trang mạng “Lưới tình” thành lập đã tám năm, cách đây ba năm
niêm yết ở sàn chứng khoán Nasdaq[1] . Hiệu quả hoạt động rất tốt.
1. Một công ty chứng khoán Mỹ
Chiều ngày 4 tháng 12, “Lưới tình” gọi điện thông báo Chu
Xung đã được chọn! Họ gửi cả hợp đồng đến, thù lao thì rất cao. Lục Lục nhìn thấy
con số mà sung sướng, vui mừng hết cỡ. Chu Xung thì dường như khá bình tĩnh,
anh nói: “Lần này anh nhất định phải hát cho tốt!”
Lục Lục nói luôn: “Đúng đúng.”
Theo hợp đồng, hai ngày nữa Chu Xung phải đến studio để ghi
âm. Anh ôm cây ghi-ta ra ban công tập hát. Anh rất ít khi hát ở trong phòng,
anh chỉ thích ngồi ở ban công chơi đàn.Lục Lục hỏi tại sao, anh nói ngồi trên
cao nhìn xuống, cảm xúc mới thăng hoa được.
Hôm nay, thời tiết đẹp bầu trời cao xanh vời vợi.
Moi người đều đã đi làm nên khu chung cư rất vắng vẻ yên
tĩnh, chỉ có tiếng đàn ghi-ta và tiếng hát rất gọi cảm của Chu Xung. Lục Lục thầm
nghĩ, cô và Chu Xung cứ thế này bên nhau suốt đời thì thật hạnh phúc.
Nửa đêm hôm đó Lục Lục buồn đi tiểu nên thức dậy. Cô cầm điện
thoại di động lên xem giờ: 01:01. Lại là những con số tròn trịa như những lần
trước.
Lục Lục xuống giường, vừa đi về phía toilet vừa nghĩ ngợi. Tại
sao cứ mỗi lần cô nhìn đồng hồ thì đều là các con số tròn trĩnh? Lục Lục nhớ lại
những lần xem đồng hồ gần đây. Toàn là những con số chẵn. Cô cảm thấy khó hiểu.
Dừng trước cửa toilet, Lục Lục lại nghĩ đến con sâu hình bàn
chải đánh răng. Cô chưa thực sự tin rằng đống thuốc sát trùng ấy sẽ diệt được
con sâu quái vật kia. Cô quay về chỗ kệ để giày dép, thay dép xốp thành dép nhựa
cứng rồi bước vào toilet, khẽ mở cửa, sờ vào công tắc, bật đèn lên. Quả nhiên
cô lại trông thấy con sâu! Lần này nó đang ở chỗ khe cửa, khá gần Lục Lục. Có lẽ
nó đang định bò ra ngoài. Khi đèn vừa sáng thì nó nằm im bất động, và nhìn Lục
Lục chằm chằm; cô cũng nhìn nó. Cả cô và nó đều sững lại.
Lục Lục bỗng bừng tỉnh, cô co chân lên giẫm một phát thật mạnh,
trúng con sâu. Cô ra sức giẫm chân day nó, nghiền nó nát vụn, rồi nhấc chân ra.
Cô thấy nửa thân trên của nó bị nghiềm nát bét, chỉ còn lại cái đuôi dài. Lạ thật,
nó không có máu, chỉ có chất nhớt nhớt chảy ra.
Lục Lục lại thấy ghê cổ. Cô chạy ra ngoài, vứt đôi dép vào sọt
rác, rồi đi lên toilet, trên tầng rửa tay.
Trở lại phòng ngủ, lên giường nằm rồi cô vẫn thấy tim mình đập
thình thịch, chân phải có cảm giác khó chịu, đó là bàn chân lúc nãy cô dùng để
tiêu diệt con sâu. Cô nghĩ, sáng mai sẽ xử lý cái xác con sâu, không để cho Chu
Xung nhìn thấy nó. Cũng như khi đang ăn cơm, nếu thấy con ruồi chết thì ta nên
lẳng lặng vứt bỏ nó đi mà không cần nói cho mọi người biết, nếu không, tất cả sẽ
ăn mất ngon.
Vì thần kinh căng thẳng nên khi trời vừa sáng, Lục Lục đã thức
dậy, Chu Xung vẫn còn ngủ say, mê mệt như một đứa trẻ.
Lục Lục xuống giường, cô tìm một đôi găng tay, và đi đến
toilet. Cô định sẽ dùng giấy vệ sinh bọc xác con sâu lại, sau đó ném vào bệ xí,
xả nước chục lần, tiếp đến sẽ rắc thuốc sát trùng ra sàn và đánh cọ toàn bộ…
Nhưng khi mở cửa toilet ra thì kế hoạch của cô phải xóa sổ.
Xác con sâu đã biến mất!
Cô phát hoảng, quay lại nhìn. Cửa đóng rõ khít, cửa sổ cũng
vậy. Có điều, cô lại ngửi thấy một mùi lạ. Rõ ràng là con sâu đã chết và nó
không thể bò đi đâu, vậy ai đã nhặt cái xác nó vứt đi? Hay là Chu Xung? Cô vội
quay trở lại phòng ngủ lay Chu Xung thức dậy.
“Làm gì thế?”Đang ngủ ngon, nên anh rất bực mình.
Lục Lục nghĩ ngợi, rồi hỏi: “Có phải đêm qua anh vào toilet
không?”
Chu Xung nói: “Vớ vẩn!” Rồi anh kéo chăn che kín đầu.
Lục Lục kéo chăn xuống, tiếp tục hỏi: “Thực ra anh có vào
hay không?”
Chu Xung nhìn cô chằm chằm: “Xưa nay anh không đi tè đêm bao
giờ, em cũng biết rồi. Sao nào?”
Lục Lục lại kéo chăn trùm lên đầu anh, nói: “Được, không
sao.”
Thần kinh Lục Lục căng ra như dây đàn. Rõ ràng là nhà này có
một người thứ ba! Thực tế là cô đã cảm nhận thấy đôi mắt của gã ấy đang chớp chớp!
Lục Lục vào bếp cầm con dao thái rau, đi một lượt các gian
phòng rồi lên gác xem xét. Không có chỗ để ai đó có thể nấp. Có lẽ gã ấy không
có thân hình mà chỉ có đôi mắt; chỗ để một đôi mắt có thể ẩn nấp thì có quá nhiều
chỗ…
Lục Lục đi xuống tầng một. Cô đứng trước cửa toilet và quan
sát thật kỹ sàn nhà bóng sạch. Cô lại nghĩ: liệu có khả năng con sâu chưa chết
không? Lục Lục ngồi thụp xuống quan sát tỉ mỉ sàn nhà. Có thể thấy một vệt xám
nhạt từ mép cửa chạy đến cái lỗ thoát nước tối om. Tức là con sâu bị giẫm nát ấy
đã bò trở lại nơi nó chui lên!
Một thứ mùi hôi thối bốc lên từ cái lỗ ấy!
Lục Lục chăm chú nhìn cái lỗ suốt hai phút.
Con gián bị đứt đầu, vẫn có thể sống được hơn chục ngày. Biết
đâu con sâu này còn sống dai hơn hẳn con gián?
Cô đi giật lùi trở về phòng ngủ, và quyết định đánh thức Chu
Xung dậy.
Chu Xung cau có, đang định làu bàu gì đó thì Lục Lục bịt mồm
anh lại, nói: “Em nhìn thấy một con sâu rất quái dị…”
Chu Xung: “Ở đâu?”
Lục Lục: “Em nhìn thấy nó hai lần. Đêm qua, rõ ràng em đã giẫm
chết nó, thế mà sáng nay nó lại bò trở lại cái lỗ cống, anh thấy kỳ lạ không?”
Chu Xung đưa tay sờ trán Lục Lục, nói: “Em ơi, lúc thì em bảo
có đôi mắt, lúc thì bảo có con sâu… em định hù dọa anh gì thế?”
Lục Lục: “Thật đấy, chúng ta nên nghĩ cách xem sao.”
Chu Xung: “Em phụ trách đôi mắt, và cũng phụ trách con sâu
luôn thể đi.”
Lục Lục kêu lên: “Sao tất cả đều là em?”
Chu Xung cười hóm hỉnh: “Chúng đều thuộc lĩnh vực việc nhà!”
Ngày 5 tháng 12. Sau bữa cơm tối, Lục Lục tìm một cái lọ thủy
tinh vốn đựng đồ ăn, đứng ở cửa toilet chăm chú nhìn cái lỗ cống thoát nước, chờ
con sâu kia xuất hiện. Cô định bắt sống nó rồi đưa đến cơ quan chuyên môn để
giám định.Nếu đúng là loài động vật mới, thì cô chính là người đầu tiên phát hiện
ra, cô sẽ được độc quyền viết bài về nó. Lúc này Chu Xung đang ngồi xem tivi,
anh gọi Lục Lục.
Lục Lục hỏi: “Có việc gì à?”
Chu Xung nói: “Một vụ mất tích, em vào mà xem.”

